Chương 1 - Mở đầu

Một cô gái 27 tuổi, ngoại hình tuy không thể gọi là mỹ nhân nhưng cũng ưa nhìn, sự nghiệp trong 2 năm nay gần đây thì ổn định, lương tháng so với mặt bằng chung của thời buổi kinh tế khó khăn hiện nay có thể nói là đủ ăn xài mà không phải suy nghĩ nhiều. Gia đình thì gia giáo, ba mẹ đều là công chức nhà nước về hưu và có một nông trại nhỏ ở quê, không cần cô phải bận tâm. Hiện cô đang thuê 1 căn hộ chung cư nhỏ nằm ở gần công ty, cuộc sống của Dương Lâm Lâm cũng có thể gọi là khá hoàn hảo, chỉ duy nhất có một điều là tới giờ cô vẫn chưa có bạn trai.

Mọi người xung quanh đều lấy làm lạ, có người cho rằng cô không thích đàn ông, có người cho rằng cô đã lấy chồng ở quê mà không báo….Có rất nhiều lời bàn tán xung quanh cuộc sống của Lâm Lâm, nhưng Lâm Lâm không cảm thấy phiền vì cô là người không bao giờ quan tâm lời người khác nghĩ về mình, việc cô thích làm thì dù ai nói gì cô cũng bỏ ngoài tai.

Chẵng hạn như, năm cô học lớp 6, trong khi các bạn nữ đều thích mặc váy đến trường, thì cô lại diện quần dài như nam sinh. Hoặc như ngày khai giảng năm học lớp 10, trong khi cô hiệu trưởng đang đọc diễn văn trên sân khấu, cô đi ngang qua trước toàn thể học sinh để tìm lớp của mình vì đến muộn, bỏ mặc mọi ánh nhìn hướng về phía cô. Gần nhất là khoản 3 tháng trước, ngày sếp mới của công ty cô mời tất cả nhân viên đi ăn mừng ngày đầu làm việc thì cô lại từ chối với lý do phải mang con chó cô vừa nuôi đi khám bệnh.

Với cá tính này, Lâm Lâm khó được lòng sếp, nhưng vì cô luôn làm tròn các công việc được giao nên cũng không ai có thể làm gì được cô. Phương châm sống của Lâm Lâm là: “Mình cứ làm những gì mình thấy đúng, ai nói gì mặc kệ”. Điều đó cũng khiến cho đứa bạn thân của cô là Trần Tuệ nhiều lúc cũng cảm thấy bất lực với cô. Lâm Lâm và Tuệ cùng học chung cấp 3 với nhau, sau khi tốt nghiệp mỗi đứa theo một ngành, Lâm Lâm học về tài chính và đang làm việc tại một công ty khá nổi tiếng R&R, Tuệ theo đuổi giấc mơ thiết kế thời trang.

Tuệ đã có bạn trai, có mỗi Lâm Lâm là tới giờ vẫn chưa có một mối tình nào đúng nghĩa. Nói là đúng nghĩa, bởi cô cũng từng có cảm giác, cũng từng thử tìm hiểu một vài anh chàng, nhưng vẫn chưa có người nào khiến cô cảm thấy thoải mái khi bên cạnh.

…………………………………

Tiếng chuông báo thức trong điện thoại reo lên, từ trong chăn, Lâm Lâm thò tay ra chụp lấy cái điện thoại trên bàn cạnh giường, quờ quạng tắt tiếng đi. Người từ từ dựng dậy, hai mắt vẫn nhắm tịt lại, bước xuống giường đi vào phòng tắm, mò mò bàn chải đánh răng, chà qua chà lại. Khoảng 30 phút sau, Lâm Lâm đã hoàn thành xong các công đoạn để có thể đi làm. Soi mình trong gương, cảm thấy tóc tai, mặt mũi, quần áo đều ổn, Lâm Lâm chộp lấy túi xách trên giường và đi ra khỏi nhà.

Ánh nắng buổi sáng soi rọi qua mái tóc dài màu nâu đỏ của cô khiến làn da của cô trở nên sáng hơn. Giờ đi làm, nên có rất nhiều người xếp hàng chờ xe buýt, Lâm Lâm đứng vào hàng, lấy điện thoại ra và lên mạng đọc vài tin tức lá cải giải trí trong lúc chờ xe tới.

Đang chăm chú nhìn điện thoại, bỗng phía sau lưng cô phát ra tiếng cải vả, vài người đi đường tò mò vây xung quanh xem chuyện gì đang diễn ra, Lâm Lâm ngước đầu nhìn thoáng một cái rồi tiếp tục tập trung vào màn hình điện thoại, không quan tâm đám đông. Tiếng cãi vả phát ra là do một cặp tình nhân gây ra.

“Mọi việc không như em nghĩ đâu, anh và cô ta không có gì cả, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.” Chàng chai ra sức giải thích.

“Anh buông tay ra, giữa chúng ta đã chấm dứt rồi, tôi không ngờ anh lại đê tiện như vậy”. Cô gái gạt tay chàng trai và đi xuyên qua đám đông.

Đúng lúc đó, xe buýt cũng vừa tới, Lâm Lâm bước lên xe và ngồi vào hàng ghế gần cuối phía trong cửa sổ. Cô gái cãi nhau khi nãy cũng lên xe và ngồi xuống bên cạnh Lâm Lâm. Chàng trai cũng lên theo nhưng vừa đúng lúc xe buýt hết chỗ, anh ta đành đi xuống đứng nhìn chiếc xe buýt chở cô gái chạy đi. Lâm Lâm vẫn chú tâm vào chiếc điện thoại, cô gái ngồi kế bên chợt thút thít và bắt đầu khóc, lúc này Lâm Lâm mới rời mắt khỏi điện thoại nhìn cô gái.

“Tôi tốt với anh ta như vậy, mỗi ngày đều sang nhà anh ta dọn dẹp, nấu cơm. Tiền kiếm được không dám ăn xài nhiều, tiết kiệm để sau này có thể đám cưới, vậy mà sau lưng tôi, anh ta lại quen người con gái khác.” Cô càng nói càng xúc động và rơi nước mắt. Mọi người trên xe buýt cũng nhìn cô bàn tán.

Lâm Lâm không hiểu sao cô gái lại kể với mình, cô cũng không biết phải ứng xử sao trong tình huống này. Cô lấy trong giỏ ra gói khăn giấy đưa về phía cô gái.

“Sớm nhận ra được bộ mặt thật của tên đó thì thời gian cô bị lừa dối càng ngắn, đó cũng không phải là một điều tồi tệ lắm. Làm phụ nữ không nên tin tưởng và lệ thuộc quá nhiều vào đàn ông, cũng nên dành thời gian cho bản thân.” Không biết lời an ủi của cô có tác dụng gì không mà nghe xong cô gái càng khóc to hơn và gục đầu vào hai tay.

Diễn biến tình hình ngày càng tệ khiến cô lúng túng. Cô biết mình không nên nói thêm nữa, im lặng để cho cô gái đó tiếp tục khóc.

Cuối cùng xe buýt cũng dừng ở trạm xe trước công ty, Lâm Lâm nhanh chân bước xuống xe, tâm trạng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Điện thoại đang cầm trên tay reo lên, cô nhìn vào màn hình thì ra là Trần Tuệ.

“Alo, mày không thể tưởng tượng được đâu, khi nãy có một chuyện rất là nhãm nhí xảy ra.” Lâm thao thao bất tuyệt vừa ghé cửa hàng gần đó mua 1 miếng sandwich vừa kể cho Tuệ nghe chuyện cô gái trên xe buýt, mãi lo nói chuyện, Lâm Lâm không để ý mình đã dẫm chân lên tập hồ sơ đang rơi dưới đất.

“Tao sắp vào thang máy rồi, có gì trưa nay ăn trưa nói tiếp nha”. Lâm tắt điện thoại.

Có một cô gái bước tới bên cạnh cô và đứng chờ thang, tay cầm sắp hồ sơ. Lâm ngó sang thì thấy trên mặt hồ sơ là tờ sơ yếu lý lịch.

“Sao lại có dấu giày trên nó nhỉ, người này đi xin việc mà cẩu thả như vậy, thế thì làm sao mà được nhận nhưng dù sao cũng không liên quan đến mình, mặc kệ vậy.”

“Cho hỏi công ty R&R ở lầu 5 phải không ạ?”

“Ừ, đúng rồi.” Nghĩ một lúc, cô thấy vẫn nên nhắc một tiếng, cô quay sang nhìn cô gái.”Cô đến xin việc làm à?”

Cô gái gật đầu. Lâm nói tiếp.

“Chắc đây là lần đầu cô xin việc, tôi cũng không có ý nhiều chuyện nhưng mà hồ sơ cô bẩn như vậy sẽ gây ấn tượng xấu với nhà tuyển dụng, cô nên chú ý chút”. Thang máy mở ra, Lâm bước vào thang máy, do thang máy đầy người nên cô gái kia phải chờ chuyến sau.

Tới tầng 5 là văn phòng làm việc của công ty cô, Lâm đi vào ngồi xuống bàn làm việc của mình.

“Lâm Lâm, Giám đốc nói khi nào cô tới thì vào phòng gặp ông ta.” Tiểu Vân, người ngồi bàn làm việc kế bên cô lên tiếng.

“Mới sáng sớm à, Vân có biết chuyện gì không?”

Tiểu Vân nhún vai, Lâm Lâm đặt miếng sandwich đang định đưa vào miệng xuống bàn và gõ cửa đi vào phòng sếp.

“Nghe nói ông gọi tôi.”

“Lâm Lâm, cô ngồi xuống trước đi.” Giọng ông sếp hơi lạ.

Có tiếng gõ cửa, một cô gái bước vào, tay mang tập hồ sơ cũng chính là cô gái khi nãy đứng chờ thang máy cùng với cô, cô gái đặt hồ sơ xuống trước mặt Giám đốc.

“À, Tiểu Thanh, con tới rồi à, ngồi xuống đi.”

Chợt trong lòng Lâm có một cảm giác ngờ ngờ và kì lạ. Ánh mắt ông Giám đốc hướng về phía cô, ông ta lấy trong hộc bàn ra một phong bì đặt trước mặt cô.

“Đây là 3 tháng lương, cô thu dọn đồ đạc trong sáng nay đi.”

Lâm Lâm trợn tròn mắt nhìn ông Giám đốc.”Tại sao lại đuổi việc tôi.” Lâm chợt nhìn cô gái. “Cô ta thay thế tôi à, vì sao chứ?”

“Tôi không thể làm gì khác, cô gái này là cháu của Tổng giám đốc, tôi chỉ làm theo chỉ thị của cấp trên, Tiểu Thanh, con cầm hồ sơ này đến phòng nhân sự làm thủ tục nha, ngày mai có thể bắt đầu đi làm”

“Dạ, con cám ơn chú.” Trước khi đi, cô ta quay nhìn Lâm. “Hồ sơ có thể quan trọng, nhưng mà có vài thứ còn quan trọng hơn.” Cô cười mỉa mai Lâm.

Lâm Lâm cầm phong bì, tức tối quay trở lại bàn làm việc: “Có quan hệ rộng thì hay lắm sao, không làm chỗ này thì làm chỗ khác…” lấy một thùng giấy nhỏ, cất hết những thứ cá nhân vào trong hộp. Mọi người xung quanh cũng kinh ngạc, vây lại hỏi thăm Lâm.

Ôm hộp giấy bước ra khỏi tòa nhà công ty, Lâm ngồi xuống thêm bên bồn phun nước phía trước tòa nhà, trong lòng cảm thấy rất ấm ức. Cô lấy điện thoại ra gọi ngay cho Tuệ.

“Alo, tao đang họp, lát tao gọi lại cho mày.” Tuệ nói xong rồi cúp máy, Lâm chưa kịp mở lời nào.

Không biết nên làm gì nữa, hôm nay cô gặp toàn chuyện nhãm nhí và xúi quẩy, và cũng nghiệm ra hai việc: “Một là làm phụ nữ không nên ỷ lại vào đàn ông, hai là ở cái xã hội này, mối quan hệ cũng rất quan trọng”. Lâm thở dài, lấy miếng sandwich lúc nãy chưa kịp ăn ra.

“Trước tiên hãy làm no cái bụng đã rồi tính tiếp vậy.”

Đang ngồi thơ thẩn thì mẹ cô gọi.

“Con đang làm gì thế, cuối tuần này con có rãnh không, về quê một chuyến đi.”

“Có chuyện gì gấp hả mẹ?”

“Bộ có chuyện thì mẹ mới được quyền gọi con gái mình về thăm mình à.”

“Ý con không phải vậy, lần nào mẹ gọi con về cũng toàn là đi coi mắt, con đã nói mẹ bao nhiêu lần, con ghét nhất cái kiểu coi mắt, con muốn mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên thôi.”

“Mẹ đã cho con bao nhiêu năm chờ cái tự nhiên đó rồi, còn không thấy những đứa bằng tuổi con xung quanh giờ đã lấy chồng sinh con hết rồi à, mấy người bạn của mẹ giờ có cháu hết trơn rồi.”

Mẹ cô lại bắt đầu một bài thuyết giảng, và từ trước đến giờ cô nghe thấy thì đều phải nhượng bộ.

“Lần này mẹ lại chấm trúng con trai nhà nào đây.” Cô hạ giọng.

“Cuối tuần con cứ về đi đã, lần này chắc chắn con sẽ hài lòng lắm, ba con cũng chấm chàng trai này.”

“Con biết rồi, cuối tuần con sẽ về, bye mẹ.”

Lâm Lâm dậm dậm hai chân xuống đất. “Hôm nay là ngày gì vậy trời, sao toàn chuyện bực mình không vậy.”