Chương 1

“Có nên nói cho lão đại biết hay không?”

“Tôi nghĩ tạm thời không cần nói, dù sao ngày mai lão đại cũng trở về.”

Hai người đẩy cửa phòng làm việc, tiếp tục thảo luận, không biết trên sô pha trong phòng làm việc có người đang ngủ.

“Hôm nay không nói, ngày mai lão đại trở về, chúng ta chờ bị lột da mất!”. Tống Hạo Luân vừa nghĩ đến bộ dáng tức giận của anh họ, trong lòng không khỏi rùng mình.

“Có lẽ chúng ta nên tìm cô ấy trở về trước khi lão đai quay lại.” Phương Khải tràn đầy hi vọng nhìn về phía Hạo Luân, em họ nhỏ hơn hắn hai tuổi.

“Mẹ nuôi đã tìm cô ta ba ngày rồi, chúng ta……….có khả năng sao?” Tống Hạo Luân không ôm bất cứ hy vọng nào nói.

Bọn họ đồng thời nặng nề thở dài một cái.

Lão đại mà trong miệng Phương Khải và Tống Hạo Luân hay thường gọi là Tống Hạo Kiệt. Cha của Hạo Kiệt và Hạo Luân là anh em ruột, còn mẹ của Phương Khải là em gái của bọn họ.

Tống Hạo Kiệt, năm nay hai mươi bảy tuổi, là “Thiên sứ đen”- người sang lập ra hợp tác xã tín dụng. Phương Khải, hai mươi lăm tuổi, phụ trách thu góp tài liệu, sửa sang và phân tích thông tin, là “chiếc máy tính” toàn năng của công ty.Tống Hạo Luân, hai mươi ba tuổi, mới chính thức gia nhập công ty một năm nay, am hiểu về theo dõi và ngụy trang nhất.

Cô gái nhỏ trong miệng bọn họ là Trần Dật Yên, hai mươi tuổi. Nhiều năm trước bởi vì “khẽ cắn” mà thành danh, ít nhất trong gia tộc của Hạo Kiệt là như thế. Cô là học muội của Hạo Kiệt và Hạo Luân, từ tiểu học đến trung học là thế. Còn Phương Khải bởi vì bội phục Dật Yên dám cắn anh họ nên mới chuyển trường đến học chung. Từ đó bốn người bọn họ mới trở thành “ thanh mai trúc mã”.

Hạo Kiệt, Phương Khải, Hạo Luân đều nhận mẹ của Dật Yên- Mạnh Dĩnh làm mẹ nuôi. Bà là người thông minh, dân chủ nhất thiên hạ, cho nên bọn họ ai cũng muốn có một người mẹ như thế.

“Chúng ta đã bao lâu chưa gặp Dật Yên?” Hạo Luân nhìn anh họ hỏi.

“Hai năm đi.” Phương Khải suy nghĩ một chút rồi nói.

“Hai năm! Cô gái nhỏ cũng không thay đổi chứ?”

“Thiếu nữ mười tám có nhiều thay đổi, khó nói trước được!”

“Hi vọng cô bé có thể lớn dần, thay đổi một chút.”

“Tống Hạo Luân, cậu hi vọng ai có thể lớn dần, thay đổi hả?”

Hai người bọn họ đồng thời xoay người, nhìn về chỗ phát ra thanh âm- - - - - - trong phòng làm việc chỉ có duy nhất một cái sô pha dài, bỗng thấy một cô thiếu nữ tóc dài tới eo đang làm biếng đưa người, đôi má trắng hồng còn lộ ra một dấu tay đỏ, nhất định là lưu lại do lúc ngủ.

Cô chính là cô gái nhỏ trong miệng của Phương Khải và Tống Hạo Luân, Trần Dật Yên.

“Cô gái nhỏ!”

“Làm sao em lại ở chỗ này?” Phương Khải kinh ngạc nhìn cô, thật sự là Trần Dật Yên sao?

Hạo Luân nghe tiếng cô gọi mình, chắc chắn đó chính là Trần Dật Yên. Nhưng tại sao cô lại ở phòng làm việc? Cô vào đây bằng cách nào?

Dật Yên dụi dụi con mắt, nhìn rõ hai người trước mặt. Hai năm không gặp, trừ có thêm một chút “thành thục” của người đàn ông trưởng thành, bọn họ vẫn như cũ.

“Hai người không thay đổi gì cả! Trừ có “già” thêm một chút.”

Phương Khải im lặng cười tủm tỉm, còn Hạo Luân không phục nói: “ Cái gì già, đó gọi là thành thục!”

“Cô gái nhỏ em cũng thành thục hơn rất nhiều.” Phương Khải nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một cách hàm xúc.

“Nơi đó không phải nhồi thêm bông chứ? Hay hôm nay mới bị đánh nên mới trở nên như vậy?” Hạo Luân không có ý tốt đưa mắt nhìn chỗ nào của cô mấy giây.

“Nói nhảm”

Dật Yên bị hắn nhìn chăm chú rất không thoải mái. Cô biết trong hai năm qua mình thay đổi rất nhiều, nhất là về dáng vóc. Từ nhỏ cô so với đứa trẻ năm tuổi thì cao hơn một chút, mãi cho đến tốt nghiệp trung học thì vẫn thế. Năm đó, khi tốt nghiệp, cô đã cao 1m68, nặng 41kg, dáng người theo tiêu chuẩn “ván giặt đồ” được mọi người công nhận.

Tốt nghiệp hai năm, chiều cao vẫn như cũ chỉ có cân nặng tăng thêm 6kg, mà 6kg tăng thêm đó là do trời cho, tăng đúng nơi đúng chỗ. “Ván giặt đồ” ngày xưa đã không thấy mà thay vào đó là một Venus lung linh có lồi có lõm.

Từ lúc Dật Yên duỗi người trên ghế sô pha, những đường cong hoàn mỹ dần hiện ra, đủ khiến mọi người đàn ông huyết áp tăng cao, vô cùng hưng phấn. Cô mặc một cái áo dệt kim, nó giống như làn da thứ hai ôm sát cơ thể, làm dáng người cô càng thêm nổi bật.

Mỗi người đàn ông đều sẽ vô cùng hứng thú với cô gái trước mặt, trừ Phương Khải và Hạo Luân, bọn họ muốn cũng không dám.

Phương Khải chỉ xem Dật Yên như là em gái, hơn nữa hắn biết Hạo Kiệt có hứng thú với Dật Yên, hứng thú này bắt đầu từ năm mười lăm tuổi cho tới bây giờ.

Hạo Luân trừ việc ái mộ hành vi “khẽ cắn” của cô còn lại không có một chút tình cảm nào khác. Cô đối với hắn vừa là em gái vừa là bà cô. Hắn thực sự rất sợ cô.

"Em gái, em vào bằng cách nào?" Phương Khải cau mày, sắc mặt nặng nề hỏi còn Hạo Luân thì tràn đầy hứng thú.

Dật Yên đương nhiên hiểu vì sao sắc mặt Phương Khải lại nặng nề như thế.

Thứ nhất, công ty trong hai năm qua có nhiều gián diệp từ công ty khác tới điều tra việc làm ăn buôn bán. Ngoài ra còn có các chính trị gia, thương nhân lớn trên thế giới uỷ thác cho họ rất nhiều nhiệm vụ quan trọng.

Những dự án, tài liệu này đều được đặt tại cơ sở dữ liệu trong máy tính của công ty, mà trong đó cũng chứa nhiều bí mật lớn nhỏ, nếu bị lộ ra ngoài công ty cũng chịu nhiều tổn thất.

Còn nữa, hệ thống an ninh trong công ty cũng là một tay Phương Khải hoàn thành. Từ bốn năm chưa thấy có người nào vào mà hệ thống không hề báo động.

Dật Yên bĩu môi, mặt quật cường, Phương Khải không thể không tăng giọng hỏi:"Nói, em vào bằng cách nào?"

Dật Yên thấy trong phòng làm việc thủy tinh có một bóng dáng mờ chiếu lên, lập tức biết là tổng giám đốc Hạo Kiệt muốn đi vào. Đối với cô bóng dáng anh đã vô cùng quen thuộc rồi.

Cô cố ý giả vờ bị Phương Khải làm cho hết hồn, thân thể vốn đứng thẳng bởi vì lui về phía sau mà ngã ngồi trên sô pha.

"Phương Khải, anh làm gì cô ấy thế?" Hạo Luân nhận thức được, góp vui vào thủ đoạn của cô.

"Nơi này xảy ra chuyện gì?" Thanh âm nguội lạnh truyền đến từ phía sau bọn họ.

Tống Hạo Kiệt dáng người cao lớn đến gần, chiều cao 1m89 của anh cơ hồ lắp đầy cánh cửa.

Anh tối hôm qua ở nhà nhận được tin nhắn của mẹ nuôi trong hộp tin tự động, biết rằng Dật Yên đã ra nước ngoài ba tháng, mà mỗi lần đều gọi điện về nhà báo bình an nhưng lần này lại không có chút tin tức gì nên mẹ nuôi mới vội vàng báo cho anh.

Sau khi biết được, anh lập tức từ Cao Hùng cả đêm chạy trở về. Mới vừa vào phòng làm việc, đã thấy trên má Dật Yên có dấu tay đỏ, ngã ngổi trên ghế sô pha, lộ ra bờ vai tuyết trắng cùng với lời nói của Hạo Luân, anh cho rằng Phương Khải mới tát cô.

Phương Khải và Hạo Luân thấy Hạo Kiệt thì đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Một mặt là đã tìm được Dật Yên trước khi anh trở về- - - - mặc dù là chính cô đưa tới cửa. Mặt khác, có thể đem củ khoai lang phỏng tay này giao cho Hạo Kiệt xử lý.

"Hi, Kiệt ca!" Dật Yên dưới ánh nhìn kỹ càng của Hạo Kiệt, không được tự nhiên kéo lại quần áo, ngồi thẳng.

"Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Hạo Kiệt thở dài nhìn Dật Yên, nhắc lại vấn đề.

"Em vừa nảy ngã trên ghế sô pha."

"Tại sao?" Hạo Kiệt không buông lòng hỏi nữa.

"Bởi vì..........bởi vì..........." Dật Yên liếc nhìn Phương Khải một cái."Anh ấy hỏi em một vài vấn đề."

"Vấn đề gì có thể khiến Phương Khải lớn tiếng chất vấn em?" Hạo Kiệt vẫn như cũ nhìn chằm chằm Dật Yên hỏi.

Dật Yên vẫn còn đang suy nghĩ có nến thành thực trả lời hay không.

"Nói" Hạo Kiệt đơn giản ra lệnh.

Hạo Kiệt nháy mắt nhìn Phương Khải, đáp án của vấn đề này tựa hồ rất đơn giản, có nhất thiết phải hỏi sao?

"Tôi cùng Hạo Luân vào phòng làm việc thì công ty đã không còn ai. Mà cô ấy........." Phương Khải chậm rải nhắc lại vấn đề.

"Tôi hiểu rồi." Hạo Kiệt gật đầu một cái rồi lại liếc nhìn Dật Yên.

"Các cậu đi làm việc của mình đi."

"Nhưng là.............nhưng là..........." Lới kháng nghị của Hạo Luân chưa nói hết đã bị Phương Khải kéo kéo tay.

Hắn nhìn thấy sắc mặt Hạo Kiệt, thông minh im lặng, cùng Phương Khải rời khỏi phòng làm việc.

"Được rồi, Phương Khải đã đóng cửa lại, hiện tại,................." Hạo Kiệt không nói hết lời, kiên định nhìn Dật Yên.

"Em đã hai mươi tuổi rồi" Dật Yên nhắc nhở nói: "Em hiểu biết rõ."

"Vậy..........." Trong mắt Dật Yên lóe lên ánh sáng hy vọng.

"Em nên tiếp nhận xử phạt đi." Hạo Kiệt lười biếng ngồi trên ghế làm việc, nhàn nhã nói.

"Nhưng là...........nhưng là........." Dật Yên đứng lên, lấy tay vuốt mông.

"Cái chúng ta có chính là thời gian."

"Vì vậy, anh nên nghe một chút lý do của em." Dật Yên lên án nói, trong giọng giống như lên án Hạo Kiệt chuyên chế.

"Lý do gì có thể khiến em không liên lạc với mẹ nuôi, để bà ở Mĩ xa xôi lo lắng vì em?"

"Em sớm biết mẹ sẽ cầu cứu anh." Dật Yên nhỏ giọng lên án, tỏ vẻ bất mãn. Hạo Kiệt trong vòng hai năm thấy Dật Yên trở thành thiếu nữ, đột nhiên tự hỏi mình có nên giống như trước đây, xử phạt đánh mông cô. Haiz, có lẽ đây là lần cuối cùng.

Ai! Cô nên sớm nghĩ đến hậu quả chứ. Cô đi từ từ, muốn trì hoãn thêm thời gian, vừa nghĩ đến mình phải "lần nữa" nằm trên người Hạo Kiệt, mặc dù là xử phạt, chỉ là..........Cô không khỏi phải đỏ mặt.

Hạo Kiệt nhìn Dật Yên chậm rãi bước tới, từ từ thưởng thức sự thay đổi của cô, cô thật sự đã trưởng thành rồi. Đây là điều anh kết luận duy nhất, cô không hề ngượng ngùng hướng nội giống như trước, ít nhất là ở trước mặt anh có thêm vài phần quyến rũ cũng như một chút thẹn thùng của thiếu nữ.

Dật Yên chấp nhận nằm ngang trên đùi Hạo Kiệt, biết chắn là anh sẽ đánh ba cái. Trời ơi! Toàn thế giới chỉ có mình anh mới dám đánh mông cô! Hai mươi tuổi còn có thể bị đánh, cô thật sự rất mất mặt nha.

Một lát, trong phòng làm việc lần lượt truyền tới ba tiếng vỗ đánh.

Dật Yên ngồi sát vào trong ngực Hạo Kiệt, giống như trước đây, anh chắc chắn sẽ cho cô một cái ôm an ủi. Anh hưởng thụ đặc quyền- - - - - - ngồi ôm lấy cô. Ngay từ rất lâu trước đây, anh đã chú ý đến cô, không thích bé trai nào chạm đến cô, càng không thích cô chủ động ôm ai trừ anh ra. Ngay cả em trai nhỏ hơn cô năm tuổi- Trần Dật Tuyên anh cũng không thích.

"Em vào bằng cách nào?" Hạo Kiệt tò mò hỏi.

"Tại sao anh không hỏi em bận gì suốt ba tháng nay?" Dật Yên nắm lấy tay anh so với bàn tay nhỏ của cô.

"Được rồi, ba tháng nay em bận chuyện gì?" Hạo Kiệt nhìn Dật Yên hỏi, chăm chú vào từng động tác của cô.

Tay của cô trắng trắng mà mềm nhẵn, chiều dài vừa phải như tay của một nghệ thuật gia. Mà tay của anh, vừa đen vừa thô tháo, lòng bàn tay cùng mấy đốt tay lại có vết chai sạn, cũng vì do anh làm việc lưu lại.

"Em còn chưa nói!".

"Nói gì?" Dật Yên không yên hỏi.

Hạo Kiệt thở dài, anh chỉ nhớ cô mới nói một ít nhưng chẳng liên quan gì. Mặt anh đưa sát vào tóc cô, hít lấy hương thơm trái cây ngọt ngào đang tàn ra.

Có lẽ vấn đề này cũng không quan trọng.

Hai giờ sau, Phương Khải chú ý thấy trong phòng làm việc của Hạo Kiệt không có động tĩnh gì, hắn nghĩ chắc là Hạo Kiệt cùng Dật Yên đã rời khỏi công ty. Hắn không nhịn được dò xét một lần, hy vọng lão đại có thể trừng phạt cô gái nhỏ kia, bởi vì cô hại mẹ nuôi lo lắng. Mặt khác, hắn muốn biết thiết bị an toàn mà mình thiết kế rốt cuộc có vấn đề gì để hắn cố gắng cải tiến.

Phương Khải gõ nhẹ cửa phòng làm việc, thấy không có động tĩnh gì, hắn tự động làm chủ mở cửa, thấy được- - - - - - - - - - - - - - - - -

Hạo Kiệt rộng rãi ngồi ở ghế tổng giám đốc, mà Dật Yên lại ngồi trên đùi, gối đầu vào vai anh. Một tay cô khoát trên vai anh, tay còn lại cùng những ngón tay kia đan chặt vào nhau, mà tay anh lại vòng qua eo cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Bọn họ ngủ thiếp đi!

Hạo Kiệt bận rộn liên tục ba ngày, tối hôm qua lại chạy bốn giờ xe, từ Cao Hùng trở về Đài Bắc, sau khi nhìn thấy Dật Yên thì tinh thần hoàn toàn buông xuống, mệt mỏi tập kích toàn thân, lần đầu tiên anh cho mình trở nên như thế.

Dật Yên ngồi trên người Hạo Kiệt, cảm thấy mình như trở về chốn cũ, cô không muốn rời khỏi nơi an toàn, ấm áp như thế, nơi mà cô luôn được yêu thương, che chở.

Phương Khải thấy một màn trước mắt này, mỉm cười nhẹ nhàng kép cửa lại, nhưng Hạo Kiệt lại bị thanh âm này đánh thức. Anh nhìn thấy bóng dáng mờ mờ trên cửa, xác định người mới vừa vào là Phương Khải.

Hạo Kiệt hít lấy hương tóc của Dật Yên, nghĩ đến mẹ nuôi năm năm trước mang theo hai chị em Dật Yên đi Mĩ thăm họ hàng rồi định cư ở bên kia luôn.

Năm năm trước, cha của Dật Yên bị người lái xe xay rượu đụng phải, tử vong ngay tại chỗ, người tài xế kia cũng vì đâm xe vào cột điện nghiêm trõng nên mắc kẹt ở bên trong, chờ nhân viên cứu hộ đến cứu thì đã mất máu nhiều mà chết.

Anh còn nhớ đến mẹ nuôi lúc đó, mặt trắng xanh, đóng chặt đôi môi, nhìn chằm chằm vào thi thể cha nuôi. Bà tư đầu đến cuối không hề rơi một giọt nước mắt. Nhưng đến khi người phụ nữ tên Vĩnh Minh chạy đến, mẹ nuôi mới bắt đầu khóc thật sự, đó cũng là một tháng sau khi an táng cha nuôi.

Không bao lâu sau, mẹ nuôi quyết định ra nước ngoài giải sầu, tiện thể thăm người nhà rồi ở lại định cư luôn.

Lúc đó, Dật Yên cùng Dật Tuyên đã hiểu chuyện nên nghe theo quyết định của mẹ nuôi. Bọn họ biết trước hết nên rời khỏi nơi đã làm bà tổn thương, cha không có đây, hai chị em cô phải bảo vệ mẹ nhiều hơn nữa.

Hạo Kiệt khi đó mới giải ngũ, trên đường đưa cả nhà Dật Yên ra sân bay, dứt khoát quyết định xây dựng công ty, ngày đêm ra sức học hành. Anh cố gắng bận rộn lắp đầy thời gian nếu không rảnh rỗi lại nhớ đến cả nhà bọn họ, nơi cho anh gia đình ấm áp, thoả mãn khát vọng của anh.

Bọn họ di dân năm năm, Hạo Kiệt chẳng những tốt nghiệp đại học mà còn làm cho công ty ngày càng phát triển. Hơn nữa trong hai năm qua, công ty đã đạt được danh hiệu " Cao Thăng", anh cũng được mệnh danh là "Thiên sứ đen", quả thật xứng với danh xưng của công ty.

Nhìn Dật Yên trong ngực, anh nhớ đến cái hôn ở sân bay, nụ hôn đó tinh khiết như nước, nhẹ nhàng chạm khẽ làm Hạo Kiệt không thể nào quên. Anh vốn hả hê cho đó là nụ hôn đầu của cô,không nghĩ là...........

******************************

"Đây là nụ hôn đầu của em!" Hạo Kiệt thản nhiên hỏi, dù gì cô chỉ mới có mười lăm tuổi mà thôi.

Vậy mà Dật Yên đỏ bừng mặt cuối đầu nói:"Không phải! Anh là người thứ ba hôn em." Sau đó cô hỏi ngược lại:" Đây là nụ hôn đầu của anh sao?"

"Dĩ nhiên không phải, cô gái nhỏ, anh đã hai mươi tuổi rồi." Hạo Kiệt vừa nghĩ mình không phải là người đàn ông hôn qua cô, trong lòng đột nhiên tràn đầy tức giận.

Nhìn thấy mẹ nuôi đang cùng Phương Khải và Hạo Luân nói lời từ biệt, anh dò xét hỏi lại lần nữa:"Mới vừa rồi Phương Khải và Hạo Luân hôn em?"

"Bọn họ dám!" Dật Yên thở phì phò nhìn họ một cái.

"Vậy ai từng hôn qua em? Em có thích không?"

"Ai đã hôn em, nó là chuyện rất quan trọng sao? Em chỉ nhớ rằng đó là thói quen yêu thích của em, thậm chí có vài lần em chủ động nữa cơ đấy" Dật Yên mang nụ cười ngọt ngào nhớ lại.

Nhìn thấy cô như thế, Hạo Kiệt thật sự không dám tin. Cô chỉ mới mười lăm tuổi mà đã có kinh nghiệm hôn môi, hơn nữa là với hai người đàn ông, trong đó còn có mấy lần cô chủ động! Anh xoay người đi về phía Phương Khải và Hạo Luân, để cô một mình đứng đó.

Cô trước khi lên máy bay, yêu cầu Hạo Kiệt đáp ứng cô một chuyện. Khi cô nói xong, anh sững sờ đứng đó, cô cho là anh đã đáp ứng nên cùng em trai bước vào sân bay.

********************************

"Khi em chưa kết hôn, anh cũng không thể kết hôn, tốt nhất là để em chọn vợ cho anh, ít nhất cũng phải giống như em."

Cái yêu cầu này Hạo Kiệt không ít lần tự hỏi là mình có nghe lầm không hay hiểu sai ý cô. Nhưng anh chỉ nghĩ tới nụ hôn đầu đó không phải là của anh, trong lòng liền không thoải mái, nhiều năm qua vẫn như vậy.

Anh chắc chắn chuyện xảy ra trong hai năm anh đi lính, nếu không từ trước đến giờ không có một cậu bé nào có thể thân cận với cô trong phạm vi của anh.

Nhận ra cảm giác không thoải mái kia là ghen, anh không khỏi hết hồn, nhưng khi tỉnh táo lại anh lại thấy ngạc nhiên.

Từ năm mười ba tuổi biết Dật Yên, anh vẫn đợi cô lớn lên, khi đó cô mới sáu tuổi, có lẽ bởi vì quan hệ gia đình, anh đặc biệt hiểu truyện, trưởng thành sớm. Ở nhà cô, anh có được gia đình ấm áp, cá tính trước kia cũng vì sự hoạt bát của Dật Yên ảnh hưởng, trở nên sáng sủa hơn. Cùng Dật Yên lớn lên, anh càng thấy mình càng bị cô hấp dẫn.

Cô rốt cuộc cũng hai mươi tuổi rồi.

Nhìn những ngón tay quấn quít bên nhau, anh chỉ hy vọng mình và cô cũng như thế, bên nhau đến suốt cuộc đời. Nhưng là cô có nguyện ý không?

Hiện tại bỗng nhiên anh rất muốn hỏi cô chuyện này.

"Dật Yên, Yên Nhi! Dậy, dậy đi!"

"Người ta còn muốn ngủ!"

" Dậy! Em phải nói với anh tại sao về Đài Loan? Còn nữa sao em vào được văn phòng này?"

sssssssssssssss