Chương 01
Sáng. Ánh nắng dịu dàng của buổi sớm mùa hè ùa vào cửa sổ, chạy đến bên chiếc giường màu hồng phấn đặt giữa phòng. Thiên Di khẽ nhăn mặt, dụi dụi mắt rồi ngước lên chiếc đồng hồ hình quả dâu ở đầu giường.- Ưm..mới bảy giờ sáng.- Rồi nó lại nhắm tịt mắt, lăn qua một bên - Mà…CÁI GÌ???Bảy giờ rồi sao???Thiên Di ngồi bật dậy, mở choàng mắt như rô bốt được lên dây cót.Nó cuống quýt chạy vào nhà tắm, một lát sau lại cuống quýt chạy xuống tầng một.- Cô Kim! Cô Kim! Sao không gọi cháu dậy?Người giúp việc tên Kim đang chuẩn bị bữa sáng dưới bếp, thấy Thiên Di thì vội cúi đầu.- Tại hôm qua thấy cô chủ dặn đừng gọi cô chủ dậy nên…- Trời ơi! – Thiên Di vừa nói vừa buộc vội mái tóc - Lần sau nếu cháu dặn như vậy thì có nghĩa là: hãy gọi cháu dậy bằng-mọi-cách.Xỏ chân vào đôi giày converse, Thiên Di chạy nhanh ra chiếc Porsche đỗ ở sân.- Cô chủ, còn cái này. – Cô Kim gọi với theo.***- Bác à, bác đi nhanh hơn được không? Cháu sắp muộn học rồi.- Thiên Di vừa nói vừa nhai chiếc bánh humberger mà khi nãy cô Kim kịp đưa cho nó.- Cô chủ, tôi chỉ có thể đi nhanh hơn nếu tất cả đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh mà thôi.- Phen này thì cháu chết chắc.Từ đầu năm đến giờ đã đi học muộn tới bốn lần rồi.- Thiên Di ôm đầu.- Tôi nghĩ cứ tình trạng này thì sẽ còn nhiều lần cô chủ muộn học.Bác lái xe nói rồi tủm tỉm cười.Còn ở ghế sau, một con bé đang mếu máo khổ sở.Mười phút sau, chiếc Porsche từ từ tiến vào cổng trường Đại Nam.Tuy đã vào học nhưng một vài học sinh vẫn cố ngước mắt ra cửa sổ để ngắm nhìn chiếc xe màu đen sang trọng và đắt tiền.- Bác về đi, khi nào tan học cháu sẽ gọi.Thiên Di bước xuống xe và đóng sập cửa lại.Nó chạy như bay lên tầng hai rồi dừng lại trước cửa lớp 12A3.Thấy cô Bình – giáo viên môn Văn đang chăm chú giảng bài, Thiên Di liền rón rén chui vào lớp bằng cửa sau. Đang nhắm mắt nhắm mũi bò theo kiểu “du kích” thì bỗng “cộc” một tiếng, chiếc thước kẻ quen thuộc của giáo viên đã được dựng thẳng đứng trước mặt nó.Người cầm thước không ai khác, chính là cô Bình.- Em có tố chất của một nữ thanh niên xung phong đấy, cô bé.- Em…- Thiên Di ấp úng.- Nhưng tiếc là đây không phải giờ giáo dục quốc phòng.Em đi học muộn. Giờ em có thể đứng lên đi về chỗ được rồi nhưng cuối giờ nhớ nộp bản kiểm điểm cho cô.- Dạ…- Thiên Di chán nản xách chiếc cặp hình gấu Pooh về chỗ.- Kế hoạch đột kích bất thành. – Hoa, cô bạn thân ngồi cùng bàn quay ra thì thào với Thiên Di - Thế nào? Hôm nay bà dậy không sớm hay dậy muộn vậy?- Bà muốn chết hả? “Dậy không sớm” và “dậy muộn” khác nhau à? – Thiên di lừ mắt nhìn Hoa.Hoa bật cười ra vẻ đắc ý, bỏ mặc Thiên Di đang lien tục chọc chọc cái bút bi hình chú chó Snoopy xuống bàn bằng một thái độ không mấy vui vẻ.Thiên Di là một tiểu thư - một tiểu thư chính hiệu vì có bố là đại gia bất động sản, còn mẹ nó cũng sở hữu 1 chuỗi các trung tâm làm đẹp từ Bắc vào Nam.Bởi vậy mà không có gì khó hiểu khi sáng nào nó cũng có tài xế đưa đi học bằng chiếc xe đắt tiền.- Chiều nay có đi chơi với Minh Long không? – Hoa nháy mắt với Thiên Di.Vừa nghe thấy cái tên “Minh Long”, khuôn mặt Thiên Di bỗng bừng sáng. Không che giấu được nét vui vẻ, Thiên Di cười tươi, để lộ hai bên má núm đồng tiền dễ thương:- Tất nhiên rồi.Chiều xuống, từng tia nắng yếu ớt thả mình trôi lững lờ trên con sông Hồng. Thiên Di dựa đầu vào vai Minh Long, mũi không ngừng hít hà cái mùi hương đặc trưng ở bãi sông Hồng – mùi của bình yên.Thiên Di và Minh Long yêu nhau đã được nửa năm, Long bằng tuổi Thiên Di nhưng học khác trường. Tình cờ, hai người quen nhau trong một lần đi xem phim…- Ê anh kia, đi đứng kiểu gì thế hả? – Thiên Di hét lớn khi thấy bộ váy mới mua của mình ướt nhẹp Coca, còn cốc Coca đang cầm trên tay thì vơi mất hơn một nửa. Thôi rồi, cả cái váy lẫn cốc Coca đều đã bị “tàn sát” không thương tiếc. Chàng thanh niên cao lớn với mái tóc màu nâu café đằng trước vẫn thản nhiên bước đi. Máu nóng bắt đầu dồn lên não, Thiên Di bóp bẹp dí cốc Coca, chiếc cốc giấy đáng thương đành “nhả” nốt chỗ Coca còn lại ra ngoài.- Anh…bị.. điếc…HẢ !!!!!!!!!!!!!!!Chíêc cốc được giơ lên ở chữ “điếc” và ném thẳng vào đầu tên "tóc nâu" ở chữ "hả" “Bụp” một tiếng, “tóc nâu” ngơ ngác quay lại.:- Có chuyện gì vậy?Thiên Di cũng đã kịp đi tới, nó “sạc” ra một tràng:- Anh mù hả? Điếc hả? Anh nhìn cái váy của tôi đi.“Tóc nâu” – chính là Minh Long, ngắm ngía Thiên Di một lát rồi gật gù :- Chiếc váy đẹp đấy.- Anh…Anh đùa tôi đấy hả? Anh va vào tôi, làm đổ hết Coca lên người tôi đây này.Rồi Thiên Di dứ dứ chỗ bẩn ra như để làm “dẫn chứng”, ánh mắt đầy trách móc. Minh Long ồ lên một tiíeng rồi xoa xoa cằm :- Thế nhưng cái cốc đấy có nắp đậy mà, nếu cô không bỏ nắp ra thì dù tôi có va vào cũng đâu thể đổ được.- Nhưng mà tôi khát nước. – Thiên Di hét lớn làm cho một vài người phải quay lại nhìn.Minh Long ngớ người ra đến cả chục giây rồi phá lên cười :- Hahaha, cô thú vị ghê.Thiên Di bỗng đỏ mặt khi thấy nụ cười ấy - một nụ cười toả nắng khiến trái tim người con gái nào cũng phải rung rinh. Thiên Di bật cười theo, và hai người quen nhau từ đó.- Hey, mình biết là mùi hương của mình rất quyến rũ nhưng cũng không cần phải hít một cách “mãnh liệt” như vậy đâu. – Long cười “gian tà”, kéo Thiên Di ra khỏi dòng kí ức vừa rồi.Thiên Di “ Xí” một tiếng rõ to rồi hếch mũi lên cãi lại :- Cậu bị mộng du thế này lâu chưa? Bệnh tình có vẻ nặng đấy.- Kể cả có bị mộng du đi nữa thì mình vẫn hấp dẫn lắm đấy, mà ví dụ điển hình là có người đang hít lấy hít để đây này.Minh Long nói rồi co chân chạy, Thiên Di đứng dậy đuổi theo, vừa chạy vừa hét:- Đứng lại ! Cậu có đứng lại không hả?- Mình đâu có ngốc mà đứng lại – Minh Long quay lại cười lớn.Tiếng cười của hai người hoà vào nhau, tạo nên một âm thanh ấm áp và đầy yêu thương.***- Đến nơi rồi, cậu vào nhà đi.Minh Long nói sau khi đã đưa Thiên Di về tới ngôi biệt thự bốn tầng với cánh cửa được sơn trắng.- Ừ, cậu cũng về đi, đi cẩn thận nhé. – Thiên Di mỉm cười. Minh Long liền kéo Thiên Di vào long rồi đặt lên trán nó một nụ hôn nhẹ nhàng.Thiên Di đỏ mặt, gật đầu chào Minh Long lần cuối rồi bước vào bên trong cánh cổng.- Cô chủ, sao cô chủ về muộn thế? Ông bà chủ đang chờ cô ở trong nhà. – Cô Kim chạy ra, hớt hải nói với Thiên Di.- Sao? Bố mẹ cháu về rồi ư?Thiên Di tròn mắt ngạc nhiên. Vì suốt nàgy bận rộn công việc nên bố mẹ Thiên Di thường xuyên phải đi công tác xa, hiếm hoi lắm mới thấy trở về nhà. Mọi sinh hoạt, ăn uống đều do cô Kim phụ trách. Vậy mà hôm nay bố mẹ nó lại ở nhà, đặc biệt nhất lại là cùng - ở - nhà. Thiên Di hớn hở chạy như bay vào, miệng cất tiếng :- Sao bất ngờ thế này, bố mẹ về lâu chưa?Thế nhưng nụ cười của Thiên Di chợt tắt ngấm khi bước vào nhà. Bố mẹ Thiên Di, mỗi người ngồi trên một chiếc ghế salon, mặt mày thất thần lo lắng. Còn trên bàn ngổn ngang giấy tờ, trông y như một bãi chiến trường và bố mẹ nó là những người lính bại trận trở về.- Bố mẹ mới về thôi.Mẹ Thiên Di lên tiếng. Người phụ nữ trung niên này đẹp, rất đẹp.Đôi mắt to, vừa có vẻ sắc sảo nhưng cũng vừa mang nét gì đó gần gũi. Đôi môi đỏ mọng cùng nước da trắng hồng khiến cho không ai tin rằng bà đã ngoài bốn mươi. Có lẽ Thiên Di được thừa hưởng nét đẹp từ mẹ, chỉ có điều mắt của Thiên Di thì ngây thơ, trong sáng đến lạ thường, giống như nó đang sống ở một thế giới không có sự lo âu chứ không phải một thế giới đầy bon chen, dành giật thế này.- Đã có chuyện gì vậy mẹ? Cả bố nữa? Có chuyện gì thế? – Thiên Di lo lắng hỏi, sự lo lắng hiện rõ cả trên khuôn mặt và giọng nói. Chưa bao giờ nó thấy bố mẹ thế này.- Công ty của bố đang gặp trục trặc.- Lúc này bố Thiên Di mới chịu mở lời.- Việc vay vốn có vấn đề, nếu cứ thế này thì công ty sẽ phá sản mất.Bố Thiên Di ôm đầu đầy đau đớn và bất lực. Thiên Di quay sang mẹ :- Vậy mẹ không giúp gì được bố sao?- Mẹ đã làm hết sức rồi nhưng chính các Spa của mẹ cũng đang gặp khó khăn.Cả nhà không ai bảo ai, tự nhiên đều im lặng. Một không khí nặng nề bao trùm…***- Nè, bà bị cái gì vậy? Sáng nay nuốt nhầm bít tất hay sao mà cái mặt bí xị thế? – Hoa huých tay Thiên Di. Thiên Di buồn bã kể lại chuyện hôm qua cho Hoa nghe.- Đừng lo lắng quá, tôi nghĩ sẽ có cách giải quyết thôi, đâu còn có đó mà.- Ừ, hi vọng thế. Nếu giờ giúp bố mẹ tôi được thì bảo tôi làm gì tôi cũng làm.***- Ông cố gắng xem có giúp được tôi không. Đây là lúc tôi khó khăn nhất.Bố Thiên Di ngồi trong một quán café lớn, đối diện là Trần Bùi - bạn cũ của ông và cũng là một đại gia lớn trong lĩnh vực Công nghệ thong tin.- Giờ khó khăn là khó khăn chung rồi, không phải chỉ có ông đâu. Nhưng nếu cố hết sức thì tôi vẫn có thể giúp được ông. Có điều…- Có điều gì? Ông cứ nói đi. - Bố Thiên Di vội nói, đôi mắt ông sáng ngời hi vọng - điều mà mấy hôm nay ông không có được.- Cái này nói ra cũng hơi ngại….***Thiên Di đeo chiếc headphone màu xanh lá cây vào tai, nhẹ nhàng nhịp chân theo giai điệu của bài Home. Bỗng dưới nhà có tiếng chuông cửa, tiếp đó là tiếng nói của cô Kim:- Cô chủ ! Ông bà chủ về rồi nè.Thiên Di đứng bật dậy và chạy nhah xuống tầng một. Bố Thiên Di bước vào trước, khuôn mặt trông có vẻ khởi sắc hơn hôm trước nhưng còn mẹ Thiên Di thì mắt đỏ hoe.- Thế nào rồi bố? Mẹ khóc hả?- Thiên Di à, bố có chuyện này muốn nói với con, con ngồi đi.Có vẻ là chuyện rất nghiêm trọng nên bố Thiên Di mới nghiêm túc như vậy. Thiên Di lo lắng ngồi xuống.- Bố đã tìm được người chịu cho bố vay vốn cứu công ty, là bác Trần Bùi. Con nhớ chứ?- Vâng. – Thiên Di làm sao có thể quên được bác Trần, trước đây bác rất hay đến nhà Thiên Di ăn cơm cùng cả nhà.- Bác đồng ý cho bố vay vốn. Nhưng…- Nói đến đây mắt bố Thiên Di trĩu buồn, còn mẹ nó đã bắt đầu sụt sịt – Bác ấy…muốn con về nhà bác ấy ở.- Dạ? Sao lại về nhà bác Trần? – Thiên Di vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.- BÁc ấy có một cậu con trai bằng tuổi con, tên là Mạnh Hoàng. Nhưng cậu ấy bị bệnh tim bẩm sinh, bác ấy muốn con tới nhà để tiện chăm sóc cho Hoàng, vì bác Trần chưa tìm được người nào đáng tin cậy cả.- Chuyện này…- Thiên Di sốc toàn tập. Nếu như là thời phong kiến thì đây là một hình thức của việc “ở đợ” sao? Sao lại có chuyện vô lí đến vậy. Thiên Di đang định cất tiếng nói “ Không được” nhưng nhìn thấy đôi mắt u buồn của mẹ, mái tóc đã bạc đi nhiều của bố, Thiên Di lại khựng lại. Sau một hồi suy nghĩ, nó hít mạnh một hơi.- Được rồi, con sẽ đi.