Một hôm, cô bé quyết định đi vào rừng một mình. Người ta bảo trong cánh rừng này có một con chó sói chuyên môn ăn thịt con nít. Cô bé nghĩ mình đâu còn con nít, mình đã là người lớn. Chó sói không ăn thịt người lớn được, bởi người lớn... cứng đầu... và... khó nuốt... Suy nghĩ như vậy nên cô nhất quyết ra đi.

Dọc hai bên đường có rất nhiều bông hoa lạ hương thơm ngạt ngào. Có loại hoa thơm mùi chanh, có loại thơm mùi lê, cũng có loại thơm mùi Chanel Cristalle... Có một loại hoa thơm mùi da thịt được kết tinh từ nhục thể tạo thành. Loại hoa đó hóa thân thành cô bé quàng khăn đỏ.

Cô mãi mê với các loài hoa cho mãi đến xẩm tối mới đến được tòa nhà mà cô muốn đến. Nơi đó bà tiên trong chuyện cổ tích bị bệnh đang chờ cô ghé thăm.

Đẩy cánh cửa bước vào, căn nhà được thắp sáng bởi 33 ngọn nến. Bà tiên đang nằm rên hừ hừ trên giường ( lúc này là con sói giả dạng bởi vì bà tiên đồng lõa với chó sói giả đò bệnh tránh mặt chỗ khác ) Cô bé sà vào lòng kẻ địch nũng nịu:

- Bà ơi ! Bà...

- H... ừừ... ừ...... h... h... h... ự. ự. ừ

- Sao tay bà to vậy hở bà ?

-Tại vì... ráng sức gõ thư trên keyboard nên tay bị sưng.

- Sao chân bà to vậy bà ?

- Tại bà ngồi cả ngày trước computer nên máu dồn xuống chân.

- Bà ơi bà, sao tiếng nói của bà ồ ề nghe như có gì nghèn nghẹn vậy hở bà ?

- Ờ... Ờ... tại vì bà đang muốn ăn thịt em!

- Ủa sao bà lại gọi cháu bằng em ?

- Vì chính bà là... chó sói... đây nhỏ ơi !

Cô bé giật mình nhìn kỹ lại. Quả nhiên là chó sói. Cô sợ quá, nhưng chợt nhớ mình thánh thiện đâu lý nào bị ăn thịt bởi con chó sói ? Nhưng nếu như chó sói biết thưởng thức thịt của một con người thánh thiện như cô thì cũng thuộc loại chó sói có nhiều … uy tín!

Được nạp thịt bởi chó sói đầy uy tín như vậy thì cũng là một điều hạnh phúc. Cô hỏi:

- Vậy ông có ăn thịt em không ?

Chó sói hiện nguyên hình là một gã đàn ông đầy tội nghiệp:

- Tôi sẽ không ăn thịt em đâu

- Em biết mà. Ông dễ Thương lắm. Ông không ăn thịt em. Nhưng... Ông ơi …

…………………………...

- Em lại muốn được ông ăn thịt

- Nhỏ thương yêu, nhỏ vô cùng thánh thiện như vầy làm sao tôi ăn thịt cho được

- Tại sao vậy ông?

-Tại vì... tại... vì...

Cô lắc lắc cánh tay chó sói:

-Ăn thịt em đi mờ. Nếu ông không ăn thịt em, em sẽ giận...

- Nếu nhỏ cương quyết như vậy tôi không khách sáo à nghe.

- Ừa...

-Trước khi được tôi ăn thịt, nhỏ có tâm nguyện gì không ?

- Em muốn được làm thủ tục cho mát mẻ, nhưng ông phải tắm cho em đó

Chó sói vâng lời bồng cô gái vào phòng tắm. Cô nhỏng nhẽo:

- Ông ơi ! Ông cởi hộ em chiếc áo ra đi. Ông phải tắm rửa cho em sạch sẽ rồi hẳn ăn thịt em sau nha...

Khi chàng kể đến đây thì bị cô gái ngắt lời:

- Thôi ông đừng kể nữa. Ông bịa câu chuyện thật ghê rợn quá đi

- Ai bảo bé nghe ? Biết ghê rợn mà còn lắng tai nghe, lại còn trách ?

- Ông kể thì phải nghe thôi. Bởi vì em là người lịch sư.

Chàng cười:

- Chào người lịch sự, chiều hôm nay nắng chảy về đâu rồi ?

Sở dĩ chàng hỏi cô gái như thế vì chàng để ý hễ cứ mỗi chiều khi bóng nắng thôi không còn nhảy múa trước hiên nhà là cô bé xuất hiện bên khung cửa sổ. Chiều nào cũng vậy, cô gái đó dường chẳng lưu tâm bất cứ điều gì xảy ra chung quanh. Đôi mắt như dõi vọng về phía chân trời đỏ thẩm nơi mặt trời đang dang tay gom nắng lại để cất vào túi. Nắng vì thế giống như đang tan biến trôi giạt về một nơi nào rất xa trong vũ trụ Cô gái thẩn thờ:

- Nắng đã chảy vào năm tháng ơ hờ

Chàng đùa:

- Chà bé cũng triết lý một cây đó nha

- Nếu bỗng dưng rơi vào một hoàn cảnh đặc biệt không ngờ được nào đó, dù ông có hung dữ hay tham lam ích kỷ bao nhiêu rồi cũng phải hiền khô để trở thành nhà hiền triết giống em thôi.

- Nói vậy chắc bé hiền lắm phải không ? Hiền như một nhà hiền triết ?

- Không hiền hơn ai thì cũng hiền hơn ông chút đỉnh!

- Sao bé biết bé hiền hơn anh ?

- Bởi vì ông là người lớn, bằng chứng ông gọi em bằng bé mà em không cãi lại và bằng chứng là ông kể chuyện ghê thấy mồ

- Tại bé đòi nghe mờ

- Thì tại em buồn chỉ có ông là bạn. Ai ngờ ông “hư” đến thế ?

- Vậy sao lúc kể bé không “chận họng” anh lại.

- Đã nói vì phép lịch sự mà!

- Vậy cho anh xin lỗi nha!

- Ai bảo gây lỗi làm chi mà phải xin ? Nếu trên đời này dễ dàng xin lỗi và dễ dàng tha thứ thì thiên hạ chắc không dại gì mà không gây nên tội lỗi cho thoải mái. Chủ nhật ông có thường đi nhà thờ không ?

Cô gái chuyển tông đột ngột, chàng ấp úng:

- À... à... Chuyện ngoan đạo thì ít khi lắm

- Tại sao ông lười biếng đi nhà thờ ? Đến đó cầu xin, chúa sẽ tha hết mọi tội lỗi cho ông.

- Nhưng... từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên anh gây nên tội bởi... bé. Lần sau anh sẽ đi nhà thờ để nhờ bé thưa hộ với chúa xin tha tội cho anh được không ?.

- Ông lại còn tính tái phạm lần sau ? Ông đừng nói bậy chúa phạt. Còn em không thể đi nhà thờ, tuy nhiên chúa lúc nào cũng ngự trị trong tim em.

- Tại sao vậy ? Tại sao cô bé không thể đi nhà thờ, xem ra bé là một con chiên ngoan đạo lắm mà ?

Mắt cô gái chợt buồn:

- Ông đừng hỏi. Em không nói lý do đâu

- Ừ, thì anh sẽ không hỏi nữa

Buổi chiều lại thong thả buông vào không gian những giọt chuông dài quạnh quẻ. Nắng hoàn toàn lịm tắt và trên vòm trời bắt đầu xuất hiện những vì sao. Cô gái hỏi chàng:

- Ông có thấy những vì sao trên trời vừa xuất hiện kia ? Ông có thấy cứ mỗi đêm là các vì sao mỗi ít đi không ?

Chàng lắc đầu. Cô gái tiếp:

- Ông thật là người hạnh phúc bởi vì ông quá vô tư mặc dù ông đã lớn đầu hơn em

Chàng nhìn cô gái áng chừng cô thua chàng ít nhất là mười tuổi vậy mà giống như bà cụ non. Chàng rùn vai. Cô gái ưỡn người nhoai ra bên ngoài cửa sổ. Đêm buông xuống, bầy muỗi trên đám cỏ xanh tha hồ mà chích chân chàng. Chàng cựa quậy:

- Đứng ngoài này muỗi cắn quá bé ơi ! Bé mời anh vào nhà đi

- Không được!

- Sao không được ?

- Không được là không được. Nếu ông muốn em là bạn để nghe ông kể chuyện thì chịu khó đứng ngoài đó cho muỗi cắn. Còn nếu ông chịu không nổi muỗi cắn thì ông về đi.

- Vậy thì anh phải về thôi. Về còn giữ cái mạng để chiều mai ra nói chuyện với bé, chứ đứng đây suốt đêm thế nào cũng bị muỗi khiêng đi mất.

- Đó là quyền của ông ?

Cô gái nói chưa dứt lời thì kéo sập cửa sổ xuống có vẻ giận dỗi. Chàng bị bất ngờ lớ ngớ. Chàng đập mạnh vào cửa sổ. Im lặng. Chàng lại tiếp tục đập. Thoảng lâu lắm có tiếng trả lời:

- Nếu ông còn tiếp tục gõ cửa nữa, em sẽ gọi cảnh sát

Chàng cúi đầu quay gót. Tuần lễ thứ tám kể từ lúc chàng đặt chân lên thành phố này và cũng đã là hai tháng trôi qua chàng quen với cô gái. Chưa bao giờ chàng được cô gái mời vào nhà.

Công việc sở đòi hỏi chàng phải lưu lại thành phố này ít nhất là ba tháng. Ngay tuần lễ đầu tiên, nhân một buổi chiều đi exercise như thường lệ, chàng bỗng phát hiện bên kia đường đối diện với khu dành cho người đi bộ được che mát dưới vòm cây rất lạ là một khu vườn với những phiến cỏ xanh.

Đang là mùa hạ trên những tàng cây xanh lóm đóm những bông hoa màu vàng nhạt li ti nở rộ. Đứng nhìn từ xa giống như vạc gió vàng trải dài cuối chân trời. Chàng tò mò đứng ngắm say mê.

Nơi chàng ở cách đây xa lắm chưa bao giờ chàng thấy được loại bông như vầy. Những chùm bông vàng khiến chàng nhớ vườn cải sát bờ sông sau nhà khi mỗi độ trời trở lạnh. Mẹ thường sai chàng mỗi sáng sớm hai tay xách hai thùng nước đầy có hoa sen để tưới. Hình ảnh lung linh đó khiến chàng nhớ quê nhà, nỗi nhớ càng thúc đẩy sự tò mò của chàng cao hơn tí nữa. Cứ thế chàng đứng dưới vòm cây vàng kia hồi nào chàng không hay.

Đã sang tuần lễ thứ hai rồi vậy mà cứ mỗi chiều thả bộ băng qua đường đứng dưới vòm cây, sự ngẩn ngơ trong lòng chàng vẫn chưa nguôi. Bỗng có một lúc nào đó chàng cơ hồ cảm thấy như là mình đang bị theo dõi, đôi chân tự động di chuyển trong trạng thái mơ hồ để rồi chàng phát giác được căn nhà khuất dưới vòm cây. Ngôi nhà được thiết kế có khung cửa sổ nhìn thẳng ra vườn, sau khung cửa sổ là một đôi mắt bất động nhưng mà linh động. Chính đôi mắt thầm lặng này lặng lẽ quan sát chàng.

Tuần lễ thứ ba chàng vẫn thấy đôi mắt kia nhìn qua khung cửa. Bấy giờ chàng chú ý hơn. Đôi mắt có vẻ xa xăm u uẩn nhưng vẫn không dấu hết được nét tươi trẻ chìm lặng bên trong. Một đôi mắt chứa đựng hai con người đối nghịch, một tươi trẻ vô tư, một buồn rầu u uất. Cứ thế chàng và đôi mắt không quen kia chẳng nói với nhau một lời nhưng cả hai đều theo dõi nhau. Chàng nghĩ cái con người mang đôi mắt đó hẳn là đặc biệt. Tuần lễ thứ tư, giữa lúc chàng cảm thấy mình thật vô duyên khi phải phân tâm để ý đến người không quen thì có tiếng gọi:

- Ông gì kia ơi!

Chàng quay lại:

- Cô gọi tôi ?

- Không gọi ông thì còn gọi ai nữa. Ông xem chung quanh còn ai ngoài ông ?

- Vậy cô gọi tôi có chuyện gì ?

- Nhờ ông nhặt hộ giùm quyển sách rớt bên ngoài cửa sổ này

- Sao cô không đi ra để nhặt ?

Cô gái xụ mặt xuống. làm chàng hết hồn. Mặc dù vẫn còn đang thắc mắc tại sao chuyện dễ dàng như vậy mà phải nhờ đến chàng, nhưng chàng vẫn lẳng lặng làm theo ý muốn của cô gái.

- Cám ơn ông ?

Tiếp cận giáp mặt với cô gái, bỗng chàng giật bắn người, trong lòng cảm thấy rất xốn xang. Cô gái có vẻ đẹp rất quê nhà, mặc dù chàng không biết cách giải thích vẻ đẹp quê nhà là vẻ đẹp ra sao, nhưng nét đẹp của cô gái khi nhìn sát chàng thấy lòng mình gờn gợn lên một nỗi mênh mông. Nỗi mênh mông này chàng từng mắc phải như một chứng bệnh của cảm xúc mỗi khi chàng nhớ lại thời ấu thơ của mình. Cô gái khiến cho lòng chàng êm ả không ngờ được.

- Hình như chiều nào cô cũng ngồi ở đây ?

- Không phải chiều nào mà ngày nào em cũng ngồi ở đây

- Như vậy chắc cô thấy tôi nhiều lần ?

- Em thấy ông ngay tuần lễ đầu tiên

- Cô cũng để ý kỹ ghê ha ? Hèn gì cô cố tình đánh rơi quyển sách để làm quen với tôi ?

- Em cũng muốn quen với ông để nói chuyện cho đỡ buồn, bởi nhiều năm rồi khu vườn này ngoài ông ra em chưa hề thấy ai lai vảng. Nhưng đánh rơi quyển sách là vô tình chứ không phải cố ý.

- Tôi đùa thôi. Ủa nói vậy cô ngồi đây đã nhiều năm ?

- Đúng thế

Chàng đâm ra tò mò. Tuần lễ thứ tám, nghĩa là sau hai tháng đến thành phố này chàng và cô gái trở thành đôi bạn tri giao. Chàng rất ngạc nhiên về sự tri giao này. Biết bao bạn bè quen chàng lâu lơ lâu lắc có đến cả chục năm không chừng vậy mà chàng chưa hề tâm đắc với ai bằng cô gái. Dù thân nhau đến mức chàng gọi cô gái bằng bé, vậy mà dứt khoát chưa một lần cô mời chàng vào nhà.

Tuần lễ thứ chín và thứ mười, sau buổi chiều đóng sập cửa sổ tỏ thái độ dứt khoát không thèm nói chuyện với chàng nữa, thì khung cửa vẫn chưa hề được mở ra. Chàng chỉ còn nửa tháng để lưu lại thành phố này, thời giờ không còn bao nhiêu nữa chàng đâm ra nôn nóng bối rối và nao nức. Bỗng chàng thấy những tâm trạng đó xuất hiện nơi mình như là khung cửa đóng nhốt luôn con tim chàng trong đó.

Chiều nào chàng cũng ngơ ngẩn đến với khu vườn chờ xẩm tối để rồi cúi dầu lầm lủi quay gót. Cô gái thuộc loại cứng đầu. Chàng bắt đầu cảm thấy cõi hồn mình như là có một âm vọng nào từ xa văng vẳng vọng về, khi thì cuồng nộ, khi thì rên rĩ như một con thú bị thương. Chàng nhìn hơi thở của gió trườn lên vai vòm hoa vàng mà cảm tưởng như gió đang chìm xuống vùng tâm thân. Chàng nhớ lại câu chuyện cổ tích về cô bé quàng khăn đỏ mà chàng kể cho cô gái nghe chưa có đoạn kết thúc, hẳn cô gái sẽ nghỉ chàng sẽ có một kết thúc rất ư là “ghê rợn”. Với chàng tất cả mọi sinh vật được hồng ân của thượng đế để hiện hữu ở đời tất cả đều thánh thiện. Ngay cả con sói trong truyện cổ tích cũng rất là thánh thiện bởi vì nó phải đối đầu với cám dổ toát ra từ cô bé quàng khăn đỏ mà chẳng động tâm.

Ở đời, có những chuyện nếu nhìn phiến diện bên ngoài đánh giá thì dễ bị sai lầm. Núp sau chiếc áo dòng hoặc chiếc áo cà sa chưa chắc đã là một nhà tu, núp sau lớp vỏ sần sùi xấu xí chưa hẳn là kẻ xấu. Chàng muốn ở đoạn kết thúc là cảnh con sói đang quì dưới chân cô bé quàng khăn đỏ co rúm người như một con thỏ vô cùng bé nhỏ để chờ cô bé ăn thịt.

Chàng phì cười khi liên tưởng đến hình ảnh con sói to lớn gồ ghề đang hiền lành như cục bột khi bị tia mắt thôi miên chiếu thẳng vào mình. Đôi mắt đâm soi vào con tim bén ngót để phun từ đó chùm máu nóng tỏa bùng như chùm pháo bông được bắn lên bầu trời trong đêm hoa đăng. Chùm sáng soi hồn sói vốn từng thinh lặng, vốn từng bị ngươi đời khinh khị Chó sói nhận chùm tia sáng diệu kỳ đó để ngộ ra được chân lý của tình yêu là vô tận giống như vũ trụ bao la đang ngậm vằng trăng mản khai đã trở thành vời vợi.

Cũng như chàng sau bao năm tháng lặn lội cô đơn trống rổng, bỗng cõi hồn đươc nhận đầy tràn bóng dáng của cô gái mà sự hội ngộ cùng nhau như một cơ duyên được cố tình sắp xếp bởi đấng hóa công.

Tuần lễ cuối cùng, vào buổi chiều ngày cuối cùng, trong khi chàng buồn bã vì sự ươn ngạnh cố chấp khó hiểu của cô gái thì bất ngờ cánh của sổ kia lại được mở rộng ra. Cô gái hỏi chàng:

- Mai ông đi rồi phải không ?

- Ừ mai anh đi rồi

- Em biết chắc chắn là mai ông đi, vậy mà em cứ sợ Ông đi rồi

- Anh chưa chào bé để từ giã làm sao anh đi cho được

- Vậy thì may quá ông vẫn còn đây, em vẫn còn được nhìn thấy ông thêm một lần

- Bé nói gì nghe ghê rợn vậy bé.

Cô gái không trả lời chàng nhưng cô nói như là gửi vào khoảng không:

- Đêm rồi em nằm chiêm bao thấy ông đã đi. Ông không từ giã em. Nhưng khi ông ngồi trên máy bay thì ông buồn vì ông biết em cũng đang chờ. Ông nhìn những làn mây tản mạn như là khói mỏng ngoài không trung gọi đó là tấm chăn dị thể và ông làm thơ tặng em

- Trời đất, anh đâu biết làm thợ Sao bé thấy chiêm bao gì đâu mà ác ôn vậy ?

Cô gái đáp:

- Cơn chiêm bao làm em bồi hồi cảm động mà ông gọi là ác ôn ? Ông có biết mấy câu thơ đó quấn quýt hồn em thế nào không ? Nó làm em ước gì mình ngủ mãi mãi với những câu thơ của ông và đừng thức dậy nữa

Chàng cười cười:

- Vậy bé đọc lại mấy câu thơ của anh xem thử có gì trong đó khiến bé bồi hồi vậy ?

- Được rồi em sẽ đọc cho ông nghe nè:

Anh kết mây trắng làm tấm chăn dị thê?

trải ngang hạ giới thiên đàng

phủ nhẹ...

Cho đôi tâm hồn cần hơi ấm

tìm nhau giữa không trung

( *Thơ MT )

- Không ngờ anh làm thơ nghe cũng hay ghê ha bé ? Nghe nhẹ nhàng sao sao ấy. Anh tặng cho bé đó, bé chịu không ?

- Thì ông đã tặg cho em trong giấc mơ rồi mà. Em vui lắm

- Bé vui lắm vậy tại sao hai tuần lễ nay lại tìm cách lánh mặt anh ?

-Ông có muốn biết tại sao không ?

- Muốn

- Vậy thì ông đẩy cánh cửa lớn dưới nhà rồi theo cầu thang phía bên trái, ông lên đây gặp em đi, ông sẽ biết. Cửa không có khóa.

Chàng vội vả đẩy cửa vào và hối hả chạy lên cầu thang theo như hướng dẫn. Như là chàng đang sợ nếu chàng lưỡng lự chỉ cần một tích tắc thôi là cô gái đổi ý trong khi chàng còn biết bao điều muốn nói. Khi chàng gõ ba tiếng theo phép lịch sự, thì tiếng cô gái vọng từ bên trong:

- Ông có thể đẩy cánh cửa này để bước vào, nhưng trước khi bước vào em có một điều kiện

- Điều kiện gì ?

- Là ông phải nhắm mắt lại khi ngồi nói chuyện với em

- Điều kiện gì kỳ cục vậy ?

- Ông không được hỏi, ông chỉ được trả lời là chịu hay không chịu ?

Đúng là chơi trò ú tim. Chàng mỉm cười:

- Chịu

- Vậy thì ông nhắm mắt lại đi

- Rồi

- Thề danh dự nha ? Nhưng thôi em chẳng cần ông thề thốt. Em tin ông là người uy tín với lời hứa. Giờ thì ông có thể vào rồi đó

Hai mắt chàng nhắm kín, hai tay quờ quạng như người mù. Chàng hỏi:

- Anh phải ngồi ở đâu đây bé ?

- Ông không được ngồi, ông phải đứng để còn đi. Ông đã đứng ba tháng nay rồi, giờ đứng thêm một buổi chiều cuối cùng nữa để đi cho dễ

- Anh đi nhưng mà nếu bé cho phép thì anh sẽ tìm đường trở lại

- Tại sao ông phải trở lại ?

- Vì hình như... anh đã yêu bé

Có tiếng thở dài:

- Cũng may ông chỉ mới hình như thôi chứ chưa chắc chắn

- Tại sao lại cũng may ? Bé làm như anh là một người ba xạo vậy ?

- Ông không ba xạo nhưng cuộc đời này ba xạo. Có những cái người ta nhìn phiến diện bên ngoài thì thấy đẹp như pha lệ Khi phải đối diện với bên trong, cảm nhận bằng phần hồn thì sẽ vô cùng thất vọng, mà ông chỉ là một phần trong những cái gọi là cuộc đời đó làm sao ông không thất vọng ?

- Tội nghiệp anh mà bé. Mai anh đi rồi bé làm ơn đừng dùng khoảnh khắc hiếm hoi này để làm khổ anh nữa

- Ai tội nghiệp thì rồi sẽ có câu trả lời. À... Ông còn mắc nợ em đoạn kết câu chuyện cô bé quàng khăn đỏ. Ủa, nhưng mà em mắc nợ Ông mới phải. Thôi ông chịu khó nhắm mắt thêm vài phút nữa để em kể tiếp đoạn cuối cô bé quàng khăn đỏ. Xem như không ai còn nợ ai nhạ Mà ông có muốn nghe em kể hay không cái đã ?

Chàng gật đầu lia lịa:

- Muốn... muốn

- Vậy thì ông nghe em kể tiếp đoạn cuối đây này. Phần đầu, ông đã kể rồi.

* *

*

Cô bé nhỏng nhẽo với chó sói:

- Ông ơi ! Ông cởi hộ em chiếc áo ra đi. Ông phải tắm rửa cho em sạch sẽ rồi hẳn ăn thịt em sau nha...

Hai bàn tay sói làm theo như cái máy. Trước khi mảnh vải cuối cùng rời khỏi thân hình cô bé thì Sói cứ ngở căn phòng sẽ sáng rực lên vì nước da trắng mịn mà tạo hóa đã dày công vun đắp. Sói có cảm giác là lòng mình sẽ rộn lên một huyền nhiệm diệu kỳ. Sói cứ tưởng tượng dưới bờ eo thon là đôi chân nở suông nỏn nà. Trước mắt sói sẽ hiện ra một nàng tiên và để rồi chỉ còn nghe tiếng thinh lặng của trời đất, chỉ còn thoảng trong không gian là tiếng thở. Sẽ không có ngôn từ nào để diễn tả được giây phút hiển linh.

Nhưng khi bàn tay của sói rớt dọc theo chiếc nút áo cuối cùng thì dưới bờ mông tròn chỉ là một khoảng trống, vì cô bé quàng khăn đỏ không còn đôi chân. Cô bé quàng khăn đỏ là... một con nhỏ bị què.

*

* *

- Em kể xong rồi đó. Ông có thắc mắc thêm bớt gì không ?

Chàng nói:

- Sao bé ác vậy ? Nỡ cho cô bé quàng khăn đỏ bị què

- Bởi vì nó là như vậy mà. Ừ mà hồi nảy hình như ông nói với em một câu gì gì đó mà có chữ “hình như” phải không ?

- Anh nói, hình như anh đã yêu bé. Nhưng bây giờ anh đổi ý không còn hình như nữa mà là chắc chắn

- Có điều gì là chắc chắn khi mà người ta nói trong lúc hai con mắt nhắm nghiền

- Vậy thì bé cho anh mở mắt ra để anh nói lại, được không ?

Giọng cô gái phảng phất buồn

- Ừ mở ra đi nhưng ông nhớ trước khi nói phải uốn lưỡi bảy lần.

Chàng mở bừng đôi mắt, trước mặt chàng hiện ra một bức tranh mà khung cửa sổ giống như một cái khung vải trên đó vẻ nửa người của cô gái in trên nền nắng có dải hoa vàng lăn tăn gờn gợn với vòm cây phía sau. Từ trong căn phòng nhìn ra giống như là một bức tranh tĩnh vật đầy sống động. Nửa người phía dưới của cô gái ngồi im bất động trong một chiếc xe lăn. Cánh quạt trên bàn lúc xoay vòng đến chân làm phất phơ... hai dải vải rộng thênh thênh.

Không đợi chàng hốt hoảng, cô gái bình tĩnh:

- Giờ ông hiểu tại sao em không muốn ông vào nhà dù muỗi cắn ông, em cũng đau lòng xót dạ, và chắc ông cũng hiểu tại sao em em không thể đứng lên để mở cửa cho ông vào ?

Chàng gật đầu. Cô gái tiếp:

- Ông có biết đêm rồi khi ông ngồi trên máy bay tặng em mấy câu thơ, em tưởng ông đi luôn ? Nhưng sau đó thì ông trở lại. Ông bồng em ra bờ sông. Nhìn những con sóng ngủ mơ màng gối đầu lên nhau lấp lánh, có tiếng gió thì thào ru trên những vòm lá, em hỏi ông “sông đã ngủ chưa vậy ?" “Ngủ rồi” “Thế tại sao nó vẫn chảy ?” “Tại vì sông luôn nằm nên nó vẫn chảy mặc dù nó đang ngủ” “Vậy mấy cây kia cũng đang ngủ tại sao lại đứng chứ không nằm như sông ?” “Nhờ có đất giữ chân nên nó đứng được “Ông thấy không ? Em chẳng có hai chân nên không thể nằm như sông, không thể đứng như cây, nhưng em vẫn có thể ngủ mà vẫn thấy chiêm bao. Ông là chiêm bao của em, và chiêm bao nào thì cũng phải đến lúc phải thức dậy. Em đã thức dậy, em đã không còn chiêm bao. Có nghĩa là em không còn ông nữa, vậy thì ông hãy về đi để chuẩn bị ngày mai ra phi trường

- Bé ơi... anh xin lỗi !!!!

- Ông lại xin lỗi nữa rồi. Em đã nói nếu trên đời này nếu dễ dàng xin lỗi và dễ dàng tha thứ thì thiên hạ chắc không ai dại gì mà không gây nên điều lỗi phải không ? Em xin cám ơn ông trong ba tháng nay đã ban cho em cảm giác rất êm đềm mà em tưởng rằng suốt đời này không bao giờ còn có được nữa.

- Bé ơi...

- Xin ông hãy uốn lưỡi bảy lần trước khi nói đúng với điều kiện em đưa ra. Còn ông uốn lưỡi không đủ bảy lần thì ông hãy đi đi. Hãy xem như một giấc mợ Còn em ông đừng lọ Dù ông không thể uốn lưỡi bảy lần nhưng với em thì điều đó đâu có sao ? Ông có uốn lưỡi cũng được, không cũng được, những lời ông nói với em, thật cũng được, mà giả cũng được. Em đâu cần biết điều đó. Em chỉ biết là dù thật hay giả, dù thực tế hay mơ mộng, em cũng đã có trải qua những giây phút vui sướng nhất trong đời này là đủ.

Lưỡi chàng như bị đớ lại, há hốc ra vì quá đỗi xúc động. Chàng không thể uốn cong lưỡi nổi một lần chứ đừng nói chi đến bảy. Vì thế chàng quay đi. Và trên bờ má chàng hai giọt lệ lăn tròn nóng rát.

Khi chàng quay lưng, đôi mắt cô gái bỗng tối sầm lại, cô lẩm bẩm. Một mình:

- Nhớ đắp tấm chăn dị thể, kẻo trên máy bay mùa này trời lạnh lắm!

Hết