Chương 1

1:

Ngày đầu tiên dọn về nhà mới

- “Hừ hừ! Mệt quá, xong hết rồi phải không Mẹ?”

- “Ừ! Con lên xem phòng con coi, có dọn thêm được gì thì dọn, không thì nghỉ ngơi chút , mai dọn tiếp”

- “Dạ”

Di lê lết lên căn phòng nhỏ mà chính tay nó trang trí, có thể nói căn nhà này sẽ là nơi nó và Mẹ ,em trai bắt đầu cuộc sống mới. Căn phòng của nó có 1 cửa sổ lớn nhìn ra một khu Dân cư dành cho những người có tiền,vài tòa nhà Chung Cư ngoi lên khỏi những ngôi nhà biệt thự theo phong cách cổ tích, có nhiều cây xanh, hàng quán nằm nép bên những cây Bọ Cạp Vàng, Bằng Lăng Tím rất thơ mộng.

Nó tự để dành tiền, ra tiệm gỗ đặt làm 1 cái kệ để đồ trang trí, rất chắc chắn. Nó kê cái kệ sát bên cửa sổ,trên cái kệ, nó lót 1 miếng nệm mỏng, với vài con gấu bông, đây sẽ là nơi nó ngồi nhìn ngắm mọi thứ xung quanh.

- “Hai ơi! Xong chưa, xuống ăn nè, Tin đói quá rồi.”

- “Hừm, cái thằng em xấu tính đói”- nó lầm bầm- ”Ờ! Hai xuống liền”

Nó chạy nhanh xuống cái cầu thang gỗ, mặt tươi rói

- “Xong hết rồi hả Mẹ?”

- “Ừm, nhờ có thằng bé kế bên nhà phụ Mẹ, xong rồi, mà nó nói cũng là sinh viên như con đó, qua làm quen nói chuyện, có bạn có bè, chứ con gái 19 tuổi rồi cứ ru rú trong nhà, chẳng tiếp xúc với ai, sau này lại khờ khờ”

- “Mẹ! Con đói rồi, cho con ăn đi, còn chuyện đó tính sau nha, hì hì”

- “Thôi! Hai đừng qua làm quen, quê lắm. Hai vụng về có làm gì nên hồn đâu, làm quen không được, lại làm Tin xấu hổ.” - thằng em của nó lên tiếng can ngăn bà chị.

- “Nè nè, ăn đi, ăn đi cho đỡ nói linh tinh”- Nó gắp đồ ăn nhét vào miệng thằng em đáng ghét.

Ngày thứ hai

Mọi việc dọn dẹp đã xong

Buổi trưa Sài Gòn, nắng như đỗ lửa, nó khóa cổng, theo con đường hẻm đi ra trạm xe buýt đón xe tới trường. Mẹ đã đi làm, còn thằng Tin thì giờ chắc đang hí hửng trên lớp.

- “Nè, chào bạn.”- một nhỏ lạ hoắc vỗ vai nó, 1 nhỏ có mái tóc ngắn rất năng động. Khác hẳn với cái mái tóc dài đang búi lên vì thời tiết oi bức của nó.

- “Ờ ờ, chào bạn.”

- “Mình là Cát Tường, ở cách bạn 2 căn nhà đó, bạn học trường Z hả?”

- “Ừ, mình là Di, Uyên Di, mới dọn tới. Sao bạn biết mình học trường Z?”

- “Hì, mình học cùng trường mà, thấy đồng phục bạn là biết học khoa Ngoại Ngữ phải không?”

- “Ừ, mà sao bạn không mặc đồng phục? Bộ học khoa Quốc Tế à?”

- “Chính xác, hì hì.”

- “Đi xe buýt luôn hả?”- hỏi xong thấy mình thật ngốc, học khoa Quốc Tế sao có thể đi xe buýt được chứ

- “Không, mình đi chung xe với anh Khang Vĩ cạnh nhà bạn đó, người yêu mình ảnh học Đại Học X, xa thế mà anh ấy vẫn chở mình đi học mỗi ngày đó”

- “Ai cơ?”

Vừa lúc đó, một anh chàng ngồi trên chiếc xe Moto màu đen, rất lịch lãm xuất hiện. Tháo nón bảo hiểm ra, anh ta cằn nhằn:

- “Nhanh lên, chậm chạp vậy”

- “Chờ em xíu, em tới liền”- Cát Tường nói lớn với anh ta rồi quay sang nó thì thầm- ”người yêu mình đó, đi nha Di, bye”

- “Ờ, bye.”

Nó lủi thủi rẽ trái ra trạm xe, còn anh chàng Khang Vĩ cùng Cát Tường rẽ phải. Thì ra anh chàng đó là người giúp Mẹ dọn nhà, tên là Khang Vĩ.

Nửa tiếng đồng hồ chật vật trên xe buýt nó cũng đã tới được trước cổng trường. Đeo chiếc balo màu nâu, lủng lẳng những con thú nhồi bông trên đó. Nó bước vào trường vẫn với khuôn mặt không biểu lộ chút nụ cười, nó là thế, luôn tỏ ra vô cảm với mọi thứ xung quanh.

- “Diiiiii…… chờ Tường với”- tiếng Cát Tường la oai oái làm nó giật mình

- “Ờ,làm gì mà chạy giữ vậy?”

- “Hì,….Tường thấy Di….kêu lại…đi chung”- vừa thở Cát Tường vừa nói

- “Di học tiết 10 tới 12, mà Di lên sớm để vô thư viện trả sách. Còn Tường?”

- “Me too, hì hì, Tường đi chung với Di nha, hôm nay Tường không học.”

- “Không học? Vậy Tường lên đây làm gì?”

- “À thì…. Mà Di trả sách gì đó?”- Tường có vẻ muốn né câu hỏi của nó,nó cũng chẳng buồn hỏi thêm vì cho là không liên quan đến mình.

Cả 2 vẫn bước hướng về thư viện và trả sách

- “Ừm , sách về phương pháp giảng dạy môn Anh văn cho học sinh tiểu học, trung học cơ sở”

- “Di định theo ngành sư phạm ha?”

- “Di không chắc, Di chỉ tìm hiểu để dạy thêm, kiếm thêm tiền chi trả học phí, với lại cũng phải dạy thằng em lớp 9 của Di”

- “Di có em trai hả? À cái thằng bé hôm qua lấy banh ra đánh với anh Khang Vĩ phải không, 2 người đó có vẻ hợp lắm.”

- “Ừm, chắc là nó đó”

- “À nè, Di có để ý thấy anh Khang Vĩ khác những người khác không?”

- “Xin lỗi Tường nha, Di ít để ý người khác lắm, nên Di không biết”

- “Anh Khang Vĩ là tình yêu của Tường đó, ai mà có ý muốn cướp ảnh là Tường không bao giờ tha thứ đâu”

Nó lạnh lùng thật, nhưng là 1 đứa nhạy cảm. Nó cảm thấy có ẩn ý như là Tường đang hăm dọa nó không được đụng tới anh chàng Khang Vĩ.

- “Tường nói với Di làm gì? Hay là Tường sợ?”- ánh mắt nó luôn làm cho người đối diện sợ, nhưng Tường thì không như vậy

- “Không đâu, chỉ là cho Di biết tình cảm của Tường dành cho anh Vĩ, dù sao tụi mình cũng là bạn chung xóm mà”

- “Ừm, thui, tới giờ rồi, Di lên lớp đây, bye Tường.”

- “Bye Di”

Bóng nó vừa khuất thì có 1 ánh mắt sắc lẹm lườm nó, và rất bực tức. “Mới tới mà gây sự chú ý của anh Vĩ rồi, nghĩ mình là ai chứ?”

Nó về nhà mệt mỏi, pha 1 ly trà chanh. À phải nói là đây là món nó giỏi làm nhất, nên thằng em của nó cứ nhõng nhẽo đòi nó pha cho 1 bình trước khi đi học để nhóc em mang tới trường cho cô bé

lớp trưởng uống chung. Em nó còn nhỏ thế mà ranh thật. Trong khi chị thì 1 mảnhtình vắt vai còn tuột lên tuột xuống. Nó ngẩn ngơ ngồi lên cái kệ, nhìn xa xa về cái con đường đầy cây, 1 cảm giác buồn dâng lên vì đó là nơi đây kỉ niệm của nó là mối tình đầu, anh là người làm tổn thương nó nhiều nhất, cũng là người nó yêu nhất.

Đang suy nghĩ bâng quơ thì 1 trái banh bay thẳng vào cửa sổ của nó làm bể ly trà chanh. Nó hét lên 1 tiếng, đem trái banh xuống nhà tìm thủ phạm, chắc là thằng em nghịch ngợm của nó chứ không ai.

Khuôn mặt vốn đã lạnh lùng, giờ cộng thêm giận giữ, có thể làm bất cứ ai nhìn cũng chạy mất dép (con gái gì mà không thấy nét hiền dịu đâu hết)

Mở cổng nhìn ra, thấy thằng em, nó định hét lên, la 1 trận thì thằng em chạy tót ra sau lưng 1 tên con trai rất cao, khoảng 1m85 chứ không ít, vì nó cao 1m6 mà đứng còn lẹt đẹt so với tên này. Anh chàng mặc 1 chiếc áo ba lỗ màu đen, cùng với cái quần kaki ngắn tới đầu gối, trông sporty lắm. Tóc thì cạo đầu đinh sát da đầu. Có thể nói , nó ngày trước chắc là đã xiu vẹo trước anh ta rồi. Vì trước mắt nó đây là 1 người rất hợp gu với nó.

- “Anh Vĩ ơi, cứu em đi, chuyến này em đi tong rồi”- thằng Tin nài nỉ anh chàng này. Ơ, mà khoang, đây là Vĩ sao????

- “Ơ, hì, trái banh này, anh đánh đó, xin lỗi nha.”- Vĩ vừa gãi đầu vừa nói, trông rất dễ thương, nhưng với nó thì không có cảm giác gì cả.

Nó vòng ra sau Vĩ, nắm lỗ tai thằng em quí hóa, lôi vào nhà

- “Ui da, Hai ơi, tha cho Tin đi, Tin xin Hai á, …..huhu…anh Vĩ ơi, cứu em”

- “Nè, nè em ơi, anh đánh trái banh đó, không phải Tin đâu.. em gì đó ơi.”

Nó nghe vậy, tay vẫn nắm tai Tin, tay kia ném trái banh về phía Vĩ :

- “Banh của anh, tui trả nè, còn thằng này có cái tội đi chơi với người lạ mà không xin phép. Phiền anh cho tui giải quyết chuyện gia đình.”- nó nói với anh mắt lạnh như đá, dường như sức hấp dẫn của 1 anh chàng như Vĩ không đủ làm nó động lòng.

Tiếp sau đó là tiếng la của nhóc Tin, tiếng nhóc Tin í ới gọi Mẹ cầu cứu.

- “Có vẻ khó đây”- lời nói kèm nụ cười mỉm như thở dài của Vĩ còn trước cửa nhà Di.