Chương 1 - Được tỏ tình
Editor : Mộc Lạp ĐềKhi đèn trong phòng khách bỗng nhiên tối lại, Diệp Phồn Tinh đang chuẩn bị đi vệ sinh.
Không nghĩ vừa muốn đứng dậy, Thọ tinh* tối hôm nay , tiểu thiếu gia Ôn Trác Vũ của tập đoàn Ôn thị đang ôm một bó hoa hồng kiều diễm ướt át , đỏ bừng cả khuôn mặt, tay chân cứng nhắc từ ngoài cửa ngã vào.
'' Đệch* Ôn Trác Vũ cậu đây là muốn làm gì? Thổ lộ à?''
*Thọ tinh : là người được tổ chức sinh nhật.
''Tôi không phải bị hoa mắt chứ, tiểu tử cậu cũng có ngày thông suốt ư?''
''Nói mau nói mua, coi trọng vị nữ hiệp nào có mặt ở đây rồi à?''
Trong cái vòng tròn ở đây đều là phú nhị đại, tuổi cũng không quá lớn, mười bảy mười tám tuổi trở lên,chính là thời điểm thích tham gia náo nhiệt nhất, thấy như vậy cũng '' Woaa " lên một cái để làm bừng lên không khí náo nhiệt .
Diệp Phồn Tinh cũng cảm thấy ngạc nhiên. Ôn Trác Vũ người này , nguyên do bởi vì mắc bệnh tim bẩm sinh , nên từ nhỏ thân thể luôn không tốt, tính cách cũng nổi danh là người hướng nội , bình thường ngay cả lúc lớn tiếng nói chuyện với người khác cũng đã xấu hổ , hôm nay lại có dũng khí đứng trước mặt mọi người mà thổ lộ ư?
Thật đúng là kỳ quái.
Nhưng mà, hai người bọn họ người bàn trước người bàn sau, bình thường cũng coi là quen biết , cô chưa từng nghe qua cậu thích một nữa sinh nào cả .....
Diệp Phồn Tinh cũng có chút buồn bực, nhưng cũng không nghĩ nhiều, dựa vào ghế sô pha hô lên một câu : "666*, bàn sau cố lên! ''
*666 : giỏi , cừ .
Kết quả vừa hô xong, Ôn Trác Vũ liền lấy dũng khí , giống như quay đầu nhìn về phía bên này mà đi qua.
Diệp Phồn Tinh:''.....''
Như thế nào cô lại cảm thấy tên tiểu tử này đang nhìn cô chứ? Ảo giác ư?
Vừa mới nghĩ như vậy, Ôn Trác Vũ liền bị người khác nhét vào trong tay chiếc micro.
''Alo? Tôi.... Cái kia, xin chào mọi người.....''
''Chúng tôi rất tốt*, cậu mau vào vấn đề chính đi!"
*Bởi vì Trác Vũ nói 大家好 mà chữ 好 ở trong câu của Trác Vũ có nghĩa là một lời chào , mà mọi người vì muốn chọc Trác Vũ nên hiểu chữ 好 theo nghĩa là tốt, khỏe nên mọi người mới bảo là à ''Chúng tôi rất tốt''.
Mọi người đều nhao nhao ồn ào, sắc mặt của Ôn Trác Vũ càng đỏ hơn, gắt gao cầm chặt chiếc micro.
''Hôm nay... hôm nay chính là sinh nhật 18 tuổi của tớ, cảm ơn mọi người đã đến tham gia bữa tiệc sinh nhật của tớ. Tiếp đó, trước khi cắt bánh kem , tớ cái kia, cho phép cái nguyện vọng đặc biệt quan trọng kia, nguyện vọng đó chính là.....''
'' Diệp Phồn Tinh, tớ thích cậu! Xin hỏi cậu... cậu có đồng ý làm bạn gái tớ không ? ''
Diệp Phồn Tinh: ''.....''
Diệp Phồn Tinh:'' ???!!! ''
Tuyệt đối không nghĩ tới quả dưa hấu này ăn ăn lại ăn trên người mình , Diệp Phồn Tinh cả người đều sững sờ, cho đến khi người bên cạnh hoan hô lên đẩy cô một cái, mí mắt hơi giật giật rồi lấy lại tinh thần.
''... Xin lỗi a, cái đó, cao tam* rồi, tớ chỉ muốn học tập thật tốt, mỗi ngày đều hướng về phía trước, không có tâm tư yêu đương.''
*Cao tam : là lớp 12 của Cao trung ở bên trung quốc , vì cao trung có ba lớp 10 ,11,12 như mình. Thay vì gọi lớp 12 bên đó sẽ gọi là cao tam.
Mặc dù rất bất ngờ, nhưng Diệp Phồn Tinh gia thế tốt, nhan sắc cũng có, lên sơ trung cũng được không ít người tỏ tình, xử lí loại tình cảnh này mặc dù nói cũng không thuận buồm xuôi gió,nhưng ít nhất là không hoảng hốt.
Cô vừa nói xong câu này liền đứng dậy, thoải mái hướng về Ôn Trác Vũ mà cười một cái , ''Sinh nhật vui vẻ nha, mình vẫn còn có việc, đi trước nhé, mọi người ở lại chơi vui vẻ.''
Khuôn mặt đỏ của Ôn Trác Vũ tái đi, lộ ra biểu tình không dám tin : '' Diệp Phồn Tinh.... cậu không đồng ý ư ? ''
Lời nói kỳ quái này, giống như hai người họ đã sớm có gì đó, lúc này giống như là cô nên một lời đáp ứng lời tỏ tình của cậu vậy.
Diệp Phồn Tinh có chút khó hiểu, cô muốn nói gì đó, thì quần chúng ăn dưa bên cạnh đã kêu lên.
''Đúng vậy tiểu Tinh Tinh, đừng lấy việc học tập ra mà lừa dối mọi người , nhanh lên nói ra lời thật đi, vì cái gì mà không nguyện ý làm bạn gái của Cố thiếu chúng tôi ! ''
''Tiểu Trác tử tốt xấu gì là người con trai trong tay có khối gia sản hàng tỷ , cậu ít nhất cũng cho cậu ấy chút mặt mũi chứ. ''
''Đúng vậy đúng vậy, cậu không phải là xấu hổ chứ ?"
Nói như vậy, có rất ít người nếu không nắm chắc toàn bộ tình huống mà thổ lộ trước mặt mọi người , đặc biệt Ôn Trác Vũ là người hướng nội như thế , nếu không có mười phần tự tin, tuyệt đối sẽ không có dũng khí làm ra động tĩnh lớn như vậy. Nhưng Diệp Phồn Tinh tại sao lại có loại phản ứng này ?
Mọi người bị làm ngạc nhiên sau đó cũng có chút buồn bực , nhao nhao vây quanh Diệp Phồn Tinh mà bát quái.
Diệp Phồn Tinh: ''....''
Diệp Phồn Tinh bị chặn lại không đi được , chỉ có thể nhấc tay bày tỏ : '' Được được được, thật ra nguyên nhân là bởi vì tớ có thích người khác rồi, cho nên Ôn Trác Vũ, thật xin lỗi, tớ không thể tiếp nhận lời thổ lộ của cậu được. ''
''Cái gì ? Cái này, làm sao có thể ! ''
Ôn Trác Vũ lại không tin, mọi người vây quanh cũng tỏ vẻ không có bằng chứng thì sẽ không tin.
''Người đó mọi người không quen biết, sau này có cơ hội mình sẽ đưa anh ấy đến chơi.''
Dưới cái nhìn của cô, chuyện này coi như đã xong, dù sao cô cũng đã biểu thị sự từ chối một cách rõ ràng. Không ngờ vừa đi xuống lầu , Ôn Trác Vũ liền đuổi theo.
"Phồn Tinh! Phồn Tinh cậu đợi một chút !''
Không biết có phải là tối hôm nay do uống nhiều đồ uống lạnh hay không, Diệp Phồn Tinh cảm thấy bụng mình có một chút không thoải mái , cô đưa tay lên xoa xoa , dừng bước quay đầu : ''Vẫn còn chuyện gì à?''
''Cậu .. cậu vì sao không đồng ý làm bạn gái tớ? Là tớ có chỗ nào làm không tốt ư ?'' Ôn Trác Vũ hiển nhiên là một đường chạy đến đây , thở hồng hộc , sắc mặt tái nhợt , nhìn có chút đáng thương.
Diệp Phồn Tinh lại chỉ cảm thấy có chút không hiểu : ''Tớ nói rồi , không phải là cậu không tốt , là tớ đã có người tớ thích rồi."
Ôn Trác Vũ mang vẻ mặt không thể tiếp thu được, rất lâu sau mới gian nan nói : ''Vì vậy, người mà cậu thích kia ... không phải tớ? ''
Đây không phải là là nói nhảm ư ? Cô nếu như thích cậu , vừa rồi từ chối làm gì ?
Diệp Phồn Tinh càng nghĩ càng thấy chuyện tối hôm nay có chút không thích hợp, nhưng lúc này cô không có tâm tư mà suy nghĩ : ''Tớ không biết vì sao cậu lại cảm thấy tớ phải thích cậu, nhưng Ôn Trác Vũ , tớ chỉ muốn làm bạn bè với cậu ."
Sắc mặt Ôn Trác Vũ tái nhợt : '' Nhưng.. nhưng nếu chỉ là bạn bè, tại sao cậu lại đối xử với tớ tốt như vậy ? ''
Diệp Phồn Tinh ngạc nhiên, cô khi nào đối xử với cậu '' tốt như vậy '' ?
''Cậu thay tớ ra mặt, không cho người khác ức hiếp tớ : Cậu giúp tớ mắng những người cười nhạo tớ là đồ ẻo lả, cậu nói tớ rất tốt, bảo tớ đừng để lời của bọn họ trong lòng, cậu cười với mình , đem bữa sáng cho tớ..... " Ôn Trác Vũ nắm chặt hai tay , vẻ mặt xúc động , " Bọn họ nói vì cậu thích tớ nên cậu mới đối xử với tớ như thế , nhưng tại sao cậu , cậu lại nói không thích tớ?
Hóa ra tối hôm nay cậu dám chạy ra ngoài như vậy , là vì có người nói với cậu ta là cô thích cậu , cậu cũng tin ư ?
Diệp Phồn Tinh ngạc nhiên hồi thần, nhíu mày nói : " Không phải , bọn họ là ai ? "
Ôn Trác Vũ không trả lời , chỉ còn tiếng lẩm bẩm không ngừng.
Diệp Phồn Tinh: "....."
Diệp Phồn Tinh chỉ có thể áp chế cái vấn đề này xuống trước: "Tớ nhớ là mình cùng cậu nói chuyện không quá một lần , tớ giải vây giúp cậu , đơn thuần chỉ là nhìn bọn người kia không vừa mắt, ngay cả khi bọn họ không bắt nạt cậu mà là người khác, tớ cũng sẽ làm giống như vậy , còn cái gì mà cười với cậu , đó không phải là một loại lịch sự ư ? Tớ không thể vô duyên vô cớ thấy cậu liền lơ cậu đi."
"Còn bữa sáng của mấy ngày trước , bạn học, cậu thật sự nghĩ nhiều rồi, lúc đó bụng tớ không thoải mái nên ăn không hết , cậu lại nói cậu chưa ăn sáng, tớ mới đem đồ sáng đưa cho cậu , làm sao lại biến thành đem bữa sáng cho cậu rồi ? Đương nhiên , nếu tớ thật sự có chỗ nào làm không tốt khiến cậu hiểu lầm , tớ xin lỗi cậu , tóm lại chúng ta bỏ qua chuyện này đi , được không ? ''
Diệp Phồn Tinh tự nhận rằng mình đã giải thích rất rõ ràng, nói xong liền muốn đi , ai lại nghĩ Ôn Trác Vũ sau một hồi im lặng , bỗng nhiên vội vã túm lấy tay áo cô : " Nhưng mà tớ thật sự thật sự rất thích cậu ! Phồn Tinh! Cầu xin cậu , cho tớ một cơ hội đi ."
Diệp Phồn Tinh giật nảy mình , vốn dĩ bụng đã không thoải mái lại còn nhói đau một chút.
"Không phải , cậu buông tớ ra trước đi.." càng nhanh càng tốt.
" Phồn Tinh , tớ nhất định sẽ đối xử với cậu thật tốt ! Cậu là ánh sáng của tớ ! Tớ không thể không có cậu....! "
Ôn Trác Vũ khổ sở cầu xin , không chịu buông tay , khuôn mặt co lại , trong lòng cảm thấy nhịn không được nữa。
Cô đã giải thích rõ ràng như thế mà cậu lại còn dây dưa không ngừng, có ý nghĩa gì không? Hơn nữa ,trước mặt mọi người mà lôi lôi kéo kéo như thế này , có phải rất khó nhìn không !
Diệp Phồn Tinh là cô gái coi trọng thể diện.
Mặc dù bây giờ trời đã rất tối, tầm nhìn không rõ ràng, đối diện là vì có một trung tâm thương mại đang được thi công xây dựng lại , vắng vẻ nhiều hơn so với bình thường , nhưng vẫn có không ít người đi qua.
Cô không muốn bị mọi người nhìn thấy cái bộ dạng cùng người khác lôi lôi kéo kéo này , ngữ khi lạnh xuống : " Tôi nói cậu buông ra cậu không nghe ư ? Còn động chân động tay nữa thì tôi không khách sáo nữa đâu ! "
Động tác của Ôn Trác Vũ cứng lại, sau đó bưng kín ngực mà thở dồn dập, một bộ dạng vô cùng yếu đuối như muốn phát bệnh.
Diệp Phồn Tinh: "......"
Diệp Phồn Tinh nhìn cậu ta như một kẻ hèn mọn đáng thương , ánh mắt cố chấp , cảm thấy có cảm giác tuyệt vọng*.
*哔了狗 : nó nằm trong bản raw , đó là một thiền ngoài miệng , nghĩa là một câu được nói khi nó đặc biệt không may mắn và tuyệt vọng , và không có ý nghĩa cụ thể.
Về sau nếu cô nhìn thấy kẻ đáng thương nào bị bạn học ức hiếp , cô cmn nhất định sẽ chạy càng xa càng tốt , không bao giờ nhiều chuyện mà xen vào chuyện người khác nữa !
Đang nghĩ như vậy , đột nhiên ánh mắt thoáng quan nhìn thấy dưới ánh đèn đường cách đây 5 ,6 mét , một thân ảnh đang hướng về phía bên này mà đi qua.
Người kia dáng cao chân dài , vóc dáng thiếu niên mạnh mẽ . Dưới cái đầu đinh là khuôn mặt với tinh thần nhanh nhẹn, hoạt bát , hình dáng rõ ràng , khuôn mặt đẹp trai có chút sắc bén.
Anh mặc áo quần màu đậm không nhìn ra được chất liệu gì , tay áo cuốn lên đến khuỷu tay , lộ ra cánh tay rắn chắc . Trên cánh tay có vết máu đã bị lau qua , chắc là do từ vết thương ở trên mặt cọ xuống .
Diệp Phồn Tinh thấy anh một thân đầy bụi bẩn , áo quần như vừa trải qua một trận hỗn chiến , lại nhìn một chút cái dáng người cao lớn rắn chắc cùng với cái khí chất "Ông đây không dễ chọc'' kia , ánh mắt sáng lên , cô đã biện pháp rồi.
*Editor : Đây là bộ truyện thứ 2 mình làm, bộ đầu là bộ Tiểu Khắc Tinh mình đang làm cùng nhà Hắt Xì ( Động song ngư) , vì vậy lịch đăng sẽ có hơi thất thường nhưng mình sẽ cố gắng làm đăng và mang cho mọi người những chương truyện tốt nhất mà mình có thể.. mọi người ủng hộ nhé :)))))))