Chương 1
Chương 1“Chào em! Em có phải là học sinh mới của trường này không? Anh học khóa trên…” Hàng mi cong cong, chiếc mũi cao, đôi môi bóng và cả đôi mắt sâu thẳm nữa chứ! Ô quả là một anh chàng đẹp trai! Khuôn mặt đẹp ấy cứ thế xuất hiện sống động trước mắt tôi!
Nước miếng tuôn ra!
Tiếng đồn trường Trung học phổ thông Phác Thiện là nơi sản sinh ra những anh chàng đẹp trai, quả không sai. Thật không uổng công tôi chín năm dùi mài kinh sử, sống chết phải thi bằng được vào ngôi trường trung học danh tiếng khắp thành phố này.
Lòng tôi ngập tràn hưng phấn, nhưng nét mặt vẫn vờ như không có gì xảy ra và đáp lại bằng một nụ cười khiêm tốn: “Vâng ạ. Em là Lâm Tiểu Ngư! Mong anh giúp đỡ.”
Khi tôi đưa bàn tay ngọc ngà của mình về phía trước, từ từ ngẩng cao đầu, bỗng giật mình vì khuôn mặt đang cau có vì giận dữ của mẹ.
“Lâm Tiểu Ngư, con quay về đây ngay cho mẹ…”
“Két…” Một tiếng phanh xe gấp lôi tôi ra khỏi cơn ác mộng. Ơn trời!
Ác mộng, chắc chắn là một cơn ác mộng! Công lực của mẹ thật thâm hậu. Ở cách xa như vậy mà vẫn có thể giơ nanh vuốt đến tận chỗ mình. Tôi đưa tay lau những giọt mồ hôi lạnh toát, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Bên ngoài cửa xe, đèn đường đã thắp sáng choang, nhưng bên trong từng nhóm người đang gục đầu ngủ gật. Một anh chàng không biết vừa mơ thấy gì mà trên khóe miệng vẫn còn vương
Oái oái oái… Trời ơi, liệu khi nãy bộ dạng của mình có như thế này không nhỉ? Tôi vội vàng vén ống tay áo, ra sức lau khóe miệng!
Tiếng cô bán vé chẳng khác nào tiếng sư tử gầm lên trong xe: “Đến trường Trung học phổ thông Phác Thiện rồi. Mời ra cửa sau xuống xe.”
Đến khi cửa xe chuẩn bị đóng lại, tôi với như người vừa tỉnh cơn mơ, vội vàng hét lên: “Đợi một chút, cháu muốn xuống xe.”
Tôi vơ vội túi xách, lao như tên bắn mà vẫn nghe thấy tiếng lầm bầm của cô bán vé phía sau.
Vừa xuống xe, hiện ra trước mắt tôi là cổng trường với hai màu đỏ đen làm bằng đá hoa viên vững chắc. Bốn trụ cột thiết kế theo kiểu hoa văn giả cổ, đỡ một khối kiến trúc khổng lồ, chính diện đề rõ bảy chữ “Trường Trung học phổ thông Phác Thiện”.
Trời đã bắt đầu tối. Phía trên cổng trường có treo đèn nháy bảy màu, ánh đèn lung linh như ánh sao đêm, thắp sáng cả một không gian tăm tối. Khung cảnh ấy giống như một cô gái đeo mạng che mặt, rực rỡ sắc màu nhưng vẫn ẩn chứa một sự thần bí khó tả.
Quả không hổ danh là trường Trung học phổ thông Phác Thiện, giống hệt như cung điện, so với ngôi trường cấp hai Minh Tuyên mà tôi đã học, quả thực là tráng lệ hơn rất nhiều. Không nén được cảm xúc, tôi thốt lên một từ cảm tháất phát tận đáy lòng mình.
“Ha ha, trường Trung học phổ thông Phác Thiện, cuối cùng thì ta cũng đã đến!”
Trường Trung học phổ thông Phác Thiện là trường cấp ba tốt nhất tại thành phố này, bởi đứng sau nó là sự hậu thuẫn của một tập đoàn tài chính hùng hậu, cơ sở hạ tầng của trường luôn thuộc hạng nhất cùng với một đội ngũ giáo viên giỏi, giàu kinh nghiệm. Mỗi năm, tỉ lệ đỗ đại học của trường từ chín lăm phần trăm trở lên. Đây là ngôi trường trong mơ của không biết bao nhiêu người, nhưng để thi đỗ vào trường, ngoài khả năng xuất chúng, người dự thi cũng cần có một vận may lớn.
Và tôi chính là người may mắn nhất trong số đó!
Có trời mới biết việc tôi thi đỗ vào trường Phác Thiện lần này đã làm lác mắt bao nhiêu người. Mặc dù rất thông minh, nhưng tôi luôn lơ là với việc học tập. Có lẽ đúng là trời đất thần tiên đã phù hộ cho tôi chăng? Tất nhiên, trong đó còn có cả công lao gào thét thúc giục của mẹ nữa.
Nghĩ đến mẹ, tôi bỗng run bắn người, trong lòng lại cảm thấy hậm hực. Ôi, bà mẹ keo kiệt! Thật không ngờ, ngoài tiền học phí, mẹ chỉ cho tôi đúng năm trăm tám mươi mốt tệ. Tám mươi mốt tệ là tiền đi đường, một trăm tệ để mua sắm thêm đồ dùng hằng ngày và bốn trăm tệ còn lại là tiền sinh hoạt trong tháng đầu tiên, không thêm không bớt một đồng.
Ôi, mặc dù lúc rời nhà đi, tâm trạng lưu luyến, mũi không khỏi cay cay, vậy mà vừa nghĩ đến mẹ đối xử với mình như vậy, trong lòng tôi lại trào lên cảm giác bực tức.
Thời buổi này đầy rẫy những nguy hiểm, không có tiền sẽ không có cảm giác an toàn! Sao mẹ lại có thể đối xử với mình như vậy chứ?
Tôi lờ mờ nhìn thấy vận mệnh nghèo khó sẽ đeo bám lấy mình trong suốt những năm học trung học phổ thông! Muốn khóc mà không có nước mắt. Tuy nhiên, dù sao cũng đã đến được đây rồi, trời cũng đã tối, hãy cứ đi đăng ký và tìm phòng ngủ đã rồi tính tiếp.
Tôi bước trên con đường nhỏ, hai bên đường đèn thắp sáng choang, cảm giác con đường này không phải là con đường nhỏ trong khuôn viên trường học mà là đại lộ Tinh Quang, mọi u uất lúc trước trong tôi bỗng chốc tan biến.
Nếu như… giống trong tiểu thuyết, đây sẽ là lúc xuất hiện một anh chàng khôi ngô tuấn tú học khóa trên thì tuyệt biết mấy! Dọc đường đi tôi lại bắt đầu hoang tưởng, sắp đến cuối đại lộ Tinh Quang rồi mà vẫn chưa gặp một bóng người. Có lẽ vì chưa chính thức nhập học nên xung quanh trường, không gian vẫn còn yên tĩnh.
Từ lâu đã nghe nói các anh chàng đẹp trai trong trường Phác Thiện nhiều không đếm xuể. Đến trường này vừa học vừa trải nghiệm một tình yêu mùi mẫn, suy cho cùng đó cũng chính là động lực thúc đẩy tôi phấn đấu học hành. Bây giờ giấc mơ ấy đã tan như bong bóng xà phòng, khiến tôi không khỏi cảm thấy thất vọng. Nhưng dù sao cũng đã muộn quá rồi, có thể ngày mai sẽ gặp chăng. Tôi vỗ nhẹ lên ngực, tự an ủi bản thân
Ồ, trường học quá rộng thực ra cũng không phải là một điều tốt, đặc biệt là kiểu trường học rộng như mê cung như ngôi trường Trung học phổ thông Phác Thiện này chẳng hạn!
Mặc dù tôi là một thiếu nữ vừa xinh đẹp, đáng yêu lại vừa thông minh, nhanh nhẹn, nhưng để tìm được phòng tiếp đón học sinh mới một cách chính xác và nhanh chóng thì một học sinh xuất sắc có tiếng ở trường Trung học cơ sở Minh Tuyên như tôi thực sự vẫn gặp không ít khó khăn.
Tuy nhiên, việc này chẳng thể trách bản thân mình được, muốn trách thì phải trách vị kiến trúc sư ngày trước đã thiết kế ngôi trường này, xây trường học, việc gì phải xây lòng vòng nhiều lối đi đến thế.
Tiếp tục đi qua một cái ngõ nhỏ, đột nhiên tôi phát hiện phía trước là một không gian rộng mở.
Oa! Đó là gì vậy, sao lại có một đài phun nước lớn thế này ở đây? Mỗi trụ nước trong đài đều rất to, đây thực ra là trường học hay là công viên quốc tế vậy? Có đến chín trụ nước, giống như chín con rồng bạc trong tư thế bay lượn, đang lắc lư trên quảng trường trung tâm của khuôn viên trường học. Thật hoành tráng, Lâm Tiểu Ngư tôi lớn thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một đài phun nước hoành tráng như thế.
Phải mất mười phút tôi mới đi qua được cái đài phun nước đó, trước mắt là một con đường rộng đến mười mét. Hai bên đ những cây ngô đồng cao vừa tầm, mỗi thân cây đều to chừng hơn một vòng tay của tôi.
Ngôi trường này quả là khiến người ta phải ngưỡng mộ! Tôi không giấu được cảm xúc, thốt lên khen ngợi. Nhưng hỡi ôi, tôi lại lạc đường rồi!
Đau đầu, đau đầu quá… đây là ngôi trường quỷ quái gì vậy? Sao đi mãi, đi mãi mà vẫn gặp cái đài phun nước này?
Kìa, trong vườn hoa phía trước hình như có người, tôi phải tới hỏi đường mới được.
Tôi vội vã bước thật nhanh về vườn hoa phía trước. Đợi một chút, xin lỗi…
“Ối ối ối…” Ai đang khóc thế nhỉ? Tiếng khóc thật thê lương và ai oán, tôi nghe mà nổi gai ốc.
Lẽ nào là ma nữ xuất hiện trong ngôi trường này?
Ý nghĩ ấy chợt lóe lên, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện những cảnh tượng khủng khiếp như trong phim kinh dị. Nghĩ đến đây, người tôi run lẩy bẩy. Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tối đen, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo, ngay cả đám cây cỏ trong công viên cũng đang bao phủ một cảm giác bí hiểm khác thường.
Không thể nào… Lẽ nào Lâm Tiểu Ngư tôi anh minh một đời lại phải sớm bỏ mạng khi tuổi còn xanh, ngay trong đầu tiên đến đăng ký học tại trường Trung học phổ thông Phác Thiện – chết dưới móng vuốt của hồn ma nữ bi ai này? Ôi ôi ôi! Như thế chẳng phải tôi còn thê thảm hơn cô ta sao!
“Anh phải đi đây, anh vẫn còn việc phải làm.” Đúng lúc hai chân tôi đang nhũn ra vì sợ hãi và tuyệt vọng thì từ trong bụi hoa, một giọng nam bỗng vang lên. Tiếng nói ấy mặc dù rất dễ nghe, rất có sức hút, nhưng lại trầm và lạnh lùng, chẳng khác gì băng tuyết. Hơ hơ, chả trách khi nãy mình cảm thấy lạnh hết sống lưng!
“Hội trưởng!” Đáp lại lời người con trai đó là một giọng nữ dù đang nghẹn ngào, nhưng vẫn điệu đến mức có thể vắt được ra nước: “Lẽ nào… lẽ nào anh thực sự không có một chút cảm tình với em?”
Ha ha ha, hóa ra là họ đang diễn kịch yêu đương. Nhưng xem ra cô gái kia không được may mắn cho lắm, nên đã bị cự tuyệt.
Tôi nhẹ nhàng vén mấy chiếc lá cây sang một bên để nhìn trộm, chỉ nhìn thấy một nam sinh dáng người cao lớn đang quay lưng lại phía tôi. Nhìn qua cũng thấy, anh ta ít cũng phải cao hơn mét tám. Chiếc áo trắng bó sát người càng góp phần khoe cơ thể hoàn mỹ, mái tóc đen mềm bay nhẹ theo gió mới thanh lịch nho nhã làm sao. Oa, nhìn từ đằng sau đã thấy đẹp trai rồi!
Cô nữ sinh kia đang quay mặt lại phía tôi. Mặc dù thấp hơn chàng trai một cái đầu nhưng đó là một cô gái rất xinh, xinh đến mức khiến tôi cảm thấy tự ti khi nghĩ đến mình – mái tóc dài gợn sóng, đôi mắt to và sáng khiến ai nhìn vào cũng phải ghen t
Xinh đẹp, lông mi dài, sống mũi cao, nước da trắng hồng, đôi môi mỏng màu hồng phấn – vậy mà giờ đây, trên khuôn mặt xinh xắn ấy giàn giụa nước mắt, chẳng khác nào hoa nhài gặp mưa, tôi nhìn mà thấy lòng xót xa!
“Đúng vậy, một chút ấn tượng tốt cũng không có.” Chàng trai không một chút động lòng, giọng điệu khô khốc không cảm xúc: “Trường học quy định, học sinh không được phép yêu đương khi đang trong khóa học, vì thế, anh hi vọng sau này, chuyện như thế này sẽ không xảy ra nữa.”
“Hội trưởng, anh ghét em đến thế sao? Không ngờ anh lại có thể đem quy định của trường ra để ép em…” Cảm giác tuyệt vọng không thể che giấu lộ ra trên khuôn mặt cô gái, vừa nói, cô vừa ôm mặt khóc.
“Xin em tránh ra!” Chàng trai vẫn giữ giọng nói lạnh lùng.
Cô gái không hể có ý định tránh đường, tiếp tục tiến lên phía trước, giữ chặt đôi vai của người con trai, vừa khóc vừa nói: “Hội trưởng, anh đừng đối xử với em như vậy có được không? Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã nhận ra rằng, trong cuộc đời em không thể không có anh!”
“Ninh Tuyết, xin em hãy tự trọng.” Không một chút nể tình, chàng trai gạt tay cô gái ra, mặc dù cái gạt tay rất nhẹ, song cũng đủ để khiến cô gái loạng choạng, ngã xuống đất, đau khổ nhìn theo bóng dáng anh chàng.
Đáng chết… là một đấng mày râu, không ngờ hắn ta lại có thể đối x một cô gái xinh đẹp như vậy! Không ngờ hắn ta lại có thể thô lỗ đẩy cô ấy ngã!
Đẹp trai thì sao? Chẳng qua chỉ là một con heo tự cao tự đại. Hứ! Đàn ông mà Lâm Tiểu Ngư ta từng gặp, còn nhiều hơn cả số muối ta đã từng ăn, vậy mà chưa gặp một tên nào xấu xa như thế này.
Đúng là cuộc đời hệt như một tấn thảm kịch! Nhìn dáng vẻ đau khổ của cô gái, máu nóng trong người tôi dồn lên, không chút suy nghĩ, tôi liền xông lên, nhằm vào tên thối tha kia quát lớn: “Anh đứng lại cho tôi!”
Tiếng quát kinh thiên động địa của tôi quả nhiên phát huy tác dụng. Tên thối tha kia không những dừng bước, mà ngay cả cô gái cũng ngạc nhiên, nín khóc, cả ngôi trường bỗng chốc như rơi vào trạng thái im ắng không một tiếng động. Ngay cả tiếng chim hót cũng bỗng nhiên ngưng bặt.
Anh ta vẫn không chịu quay đầu lại. Nhưng sao tôi lại cảm nhận thấy một áp lực khủng khiếp đang đè nặng lên người, khiến tôi ngột thở thế này? Bình tĩnh, bình tĩnh, anh ta chẳng qua cũng chỉ cao một chút, đẹp trai một chút thôi. Lâm Tiểu Ngư, mày không được rút lui vào lúc này, mày phải giúp đỡ cô gái xinh đẹp kia. Mày xem cô ấy đang nhìn mày với ánh mắt kỳ vọng biết bao!
“Đồ đáng chết, đồ con heo xấu xa, mẹ anh không dạy anh phải lịch sự với con gái à? Anh đẩy cô ấy ngã, mau xin lỗi cô ấy đi!” Tôi lấy hết can đảm, quát lên bằng một giọng the thé, đủ để xé rách màn đêm.
Hơ hơ, Lâm Tiểu Ngư, mày quả đ một nữ hiệp thực thụ.
“Cô nương, cảm ơn đại ân đại đức của cô!” Cô gái cất tiếng.
“Nữ hiệp, xin tha mạng, sau này tôi không dám thế nữa!” Những lời lạnh lùng của tên xấu xa kia lúc này trở nên dễ nghe hơn.
Trong đầu tôi liên tục hiện lên những hình ảnh của các nữ hiệp oai phong lẫm liệt trong các bộ phim võ hiệp, từ đáy lòng đang trào lên cảm giác vui sướng.
Nhưng dường như cô gái kia đang cau mày, mở to mắt nhìn tôi – hình như cô ấy không tin vào khả năng của tôi! Thật là một sự sỉ nhục đối với bản cô nương.
Tôi đang định tiến về phía trước để mắng cho tên nam sinh cao lớn kia một trận, thì thấy anh ta đang nhún vai, dường như đang suy nghĩ gì đó. Chỉ khoảng ba giây sau, anh ta làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, rảo bước bỏ đi, nhanh chóng biến mất vào bóng đêm.
Không phải thế chứ! Hắn ta còn không để cho mình chút sĩ diện nào. Tôi ngước nhìn cô gái trước mặt đã nín khóc từ lâu. Cô ấy đang nhìn về phía tên xấu xa kia vừa bỏ đi, không nói cũng đủ biết tình cảm người con gái ấy dành cho tên kia sâu đậm đến mức nào. Trái tim cô đập mạnh: “Thật tàn nhẫn, không hổ danh là hội trưởng.”
Thật tàn khố
Tôi giương mắt nhìn, không thốt nên lời, xem ra khả năng bình phục của con gái thực sự khiến người ta ngạc nhiên. Vở kịch kết thúc, tôi cũng nên đi làm việc cần làm thôi!
Á… mình đi hỏi đường cơ mà, sao có thể quên nhanh thế nhỉ?
“Người đẹp ơi, xin hỏi phòng tiếp đón học sinh mới ở đâu?” Bằng giọng nói trong trẻo, tôi hỏi cô gái đang thẫn thờ trước mặt.
Nhanh chóng rũ bỏ bộ dạng yếu đuối khi nãy, cô gái vội vàng đứng dây, phủi bụi trên quần áo, rồi quay sang trừng mắt với tôi: “Hừm, khi nãy bạn dám lớn tiếng với hội trưởng, giờ còn muốn tôi chỉ đường cho sao?”
Nói dứt lời, cô ta bỏ đi, để lại vị nữ hiệp là tôi đang đứng đờ ra như khúc gỗ.
2.
Tôi dựa vào cửa, vỗ ngực thở phì phò.
Trời ơi, cuối cùng thì cũng tìm được phòng tiếp đón học sinh mới. Xem ra trên đời này chẳng có việc gì là bản cô nương không làm được, trong tương lai, mình nhất định sẽ viết một cuốn tự truyện có tựa đề Lâm nữ hiệp đơn độc xông vào mê cung.
Trực ban trong phòng tiếp đón h sinh mới là ba nam sinh năm cuối, hai trong số đó đang ngồi cạnh nhau, mải mê chơi điện tử trên điện thoại, còn một người khác đang ghi chép cái gì đó trước cái bàn hướng ra phía cửa.
“Là học sinh mới à? Tên là gì? Có giấy báo nhập học hay giấy tờ gì không?” Tên nam sinh đang ghi chép ngẩng đầu nhìn tôi một cái, rồi tiếp tục cúi đầu xuống tiếp tục viết.
Mặc dù anh ta chỉ nhìn lướt qua rất nhanh, tôi vẫn cảm thấy có một thứ ánh sáng rực rỡ, trong suốt đọng lại trên người tôi chừng một giây.
Tim đập…
Hít thở, hít thở, hít thở!
Thượng Đế ơi, trên đời sao lại có anh chàng đẹp trai thế này? Da trắng, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú. Ngũ quan trên khuôn mặt ấy cứ như được điêu khắc vô cùng tỉ mỉ vậy. Nhưng đáng chú ý nhất vẫn là cái khí chất trời phú của anh ta. Có vẻ anh ta là một kẻ khá lạnh lùng.
Tây Môn Xuy Tuyết! Nhất định là Tây Môn Xuy Tuyết.1
Trời ơi, đúng là làm người ta chết mê chết mệt. Nhân vật võ hiệp mà tôi thích nhất chính là Tây Môn Xuy Tuyết. Người con trai trước mặt tôi và nhân vật võ hiệp ấy thực sự rất giống nhau!
“Tây Môn Xuy Tuyết, tại hạ… t Lâm Tiểu Ngư… ha ha ha, tại hạ ngưỡng mộ chàng đã lâu…”
(Tác giả hộc máu, bịt chặt hai tai, cô… cô… cô đang nói cái gì thế?)
“Này bạn!” “Tây Môn Xuy Tuyết” hơi cau mày, gõ nhẹ xuống bàn, một dấu hỏi to tướng đang hiện trên khuôn mặt.
A! Một giọng nói nghe thật êm tai, hệt như một cơn gió mát thoảng qua…
Ấy? Giọng nói này nghe quen quen.
Á! Á! Á! “Tây Môn Xuy Tuyết” chính là cái tên con trai xấu xa, không chút phong độ, đã đẩy ngã cô gái xinh đẹp trong vườn hoa khi nãy đây mà!
Ông trời ơi! Không thể như thế được chứ, tôi thực sự không chịu nổi sự đả kích này!
Đột nhiên “Tây Môn Xuy Tuyết” lim dim mắt, tựa lưng vào ghế, đưa hai tay lên ôm đầu, rồi bất chợt nhìn chằm chằm vào tôi…
Chắc hẳn là anh ta đã nhận ra tiếng của tôi. Tuy nhiên, cho dù là thế đi nữa, cũng không nên dùng ánh mắt khiến người khác đỏ mặt, tim đập loạn xạ ấy mà nhìn tôi chứ. Từ trước tới nay, tôi hầu như không có sức đề kháng đối với các anh chàng đẹp trai! Không kiềm chế được mình, tôi đột ngột lui lại
“Bạn có đúng là người vừa nghe lén chuyện của người khác trong công viên không?” Quả nhiên “Tây Môn Xuy Tuyết” đã cất lời, trên môi còn nở một nụ cười khó hiểu.
“Cái đó… cái đó sao có thể gọi là nghe lén được?” Tôi đứng đờ người nhìn bộ mặt nửa sáng nửa tối của anh ta, không biết nên làm gì, tự nhiên thấy mặt nóng bừng bừng, miệng lí nhí: “Đẹp trai, đương nhiên là có nhiều người nhìn trộm rồi…”
Trời ơi, mình vừa nói gì vậy? Nói năng lung tung quá, thật là chẳng ăn nhập gì! Lâm Tiểu Ngư, sao mày chả có tí tiền đồ nào thế? Nhìn thấy con trai là quên hết, đến họ của mình cũng không nhớ. Rõ ràng là mình không thèm nghe lén họ, vậy mà sao lại lí nhí không nói nên lời? Nghĩ đến đây, tôi hít một hơi thật sâu, nói lớn: “Lúc đó tôi đang định đi đến phía hai người để hỏi đường, đúng lúc nhìn thấy anh đang bắt nạt người ta.”
“Tây Môn Xuy Tuyết” không nói được câu nào, nét mặt đanh lại.
Hai nam sinh đang chơi điện tử nghe thấy tôi nói, cũng ngừng chơi, nghiêng đầu hào hứng nhìn tôi, xem ra khoái chí lắm.
“Ha ha, đại ca! Lần trước thì cô ấy giở trò tự sát, lần này lại giở chiêu gì thế?” Một trong hai tên kia chu mỏ, lắc đầu hỏi.
“Tây Môn Xuy Tuyết” trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt toát lên sự bực bội khó chịu. “Lần này là giả vờ yếu đuối gục ngã trong nước mắt.
“Ôi! Ninh Tuyết ngày càng thiếu sáng tạo như vậy sao?” Một tên khác lắc đầu thất vọng.
Giả vờ yếu đuối gục ngã trong nước mắt ư? Rõ ràng là anh ta đẩy ngã, lại còn trợn mắt nói linh tinh, chế giễu người ta. Cơn bực tức, phẫn nộ từ sâu trong đáy lòng tôi đột nhiên lại bùng lên, bản cô nương có nguyên tắc của mình, xin lỗi nhé!
“Đồ con heo bạo lực, anh nói gì? Rõ ràng tôi nhìn thấy anh đã đẩy cô gái xinh đẹp ấy một cách tàn nhẫn.”
“Cô có biết cô đang nói gì không?” “Tây Môn Xuy Tuyết” cau có, vo tròn bàn tay đang đặt trên mặt bàn.
A! A! A! Vậy anh muốn làm gì? Giết người diệt khẩu à? Hay là muốn cắt lưỡi tôi, khiến tôi sống không được mà chết cũng không xong? Không được! Không được! Bản cô nương vẫn còn nhiều nguyện vọng vĩ đại chưa thực hiện, nào là đi du lịch ngắm cảnh đẹp trong thiên hạ, nếm mọi món ngon, gặp tất cả các anh chàng đẹp trai trên thế giới này, sao có thể từ giã cõi đời sớm như vậy?
“Ha ha ha!” Hai nam sinh bên cạnh giống như đang nghe chuyện tiếu lâm, đột nhiên ôm bụng cười rũ rượi.
Cười một hồi, một trong hai tên mặt đỏ tía tai, nói: “Cô nói ông anh này đẩy ngã cô gái kia ư?”
“Đúng thế, chính anh ta đẩy cô ấy một cái, cô ấy mới ngã xuống đất.” Hai tên kia đã phá tan bầu không khí căng thẳng khiến tôi quên ngay tình hình vừa diễn ra, nghiêm giọng chỉ thẳng vào “Tây Môn Xuy Tuyết” tố tội.
“Tây Môn Xuy Tuyết” nhếch mép cười chế giễu, nhưng chính nụ cười khó chịu ấy lại khiến cái miệng của anh ta trở nên cuốn hút hơn. Đồ đáng ghét, sao hắn lại có thể mang thái độ chế giễu ấy kết hợp với nụ cười một cách hoàn hảo đến như vậy?
Ôi! Tôi chóng mặt quá, chóng mặt quá!
“Cô gái kia rất đáng ghét, mỗi lần đều giở một chiêu khác nhau để hẹn hò anh bạn của chúng tôi, anh ấy chả bao giờ chạm vào cô ta, làm gì có chuyện đẩy cô ta ngã?” Vẫn đỏ mặt tía tai, tên nam sinh kia tiếp tục nói: “Cho nên, tôi khẳng định là cô gái kia đã tự ngã xuống đất để mong anh bạn tôi đồng ý.”
“Nếu là như vậy thì cô gái kia thật ngốc nghếch, một người vô tình, tàn nhẫn, tự cao tự đại thì làm sao có thể đồng tình, xót thương cô ấy chứ?” Tôi chớp mắt, cho rằng tôi ngốc ư, như thế là đánh giá sai về tôi, tôi tin vào mắt mình. Tên “Tây Môn Xuy Tuyết” này thực sự là một kẻ xấu xa, đã che được mắt thiên hạ rồi.
Nhưng thật không may là anh ta đã bị nữ hiệp Lâm Tiểu Ngư ta đây túm được đuôi. Hừ! Tôi ghét nhất là loại đàn ông “tốt mã dẻ cùi” này. Như Lai phương trưởng, con nhất định sẽ từ từ lột trần bộ mặt thật
“Nhiều lời quá, cô tên gì? Có giấy báo nhập học hay chứng minh thư nhân dân không?” Hai hàng mày dày của “Tây Môn Xuy Tuyết” co lại gần nhau, mặt đanh lại như thép. Dường như hắn bị tôi làm cho tức giận tới mức chuẩn bị hộc máu, nhưng để giữ phong độ trước mặt người ngoài nên đã kìm nén cơn giận của mình.
Hừ, đúng là như vậy rồi! “Tây Môn Xuy Tuyết” cái gì chứ, đúng là tên ngụy quân tử, đừng có bôi nhọ cái tên “Tây Môn Xuy Tuyết”.
“Lâm Tiểu Ngư. Chẳng phải tôi vừa nói với anh rồi sao, xem ra anh không chỉ không có trái tim, mà ngay cả đôi tai cũng không có.” Tôi khoái trá, nhìn bộ mặt trầm ngâm của anh ta nhẹ nhàng cất giọng.
Nhìn bộ dạng tên ngụy quân tử dường như muốn làm gì đó nhưng lại không thể thực hiện được, tôi cảm thấy vô cùng thích thú, không thể diễn tả bằng lời.
Tôi bỏ cặp sách đeo trên vai xuống, chuẩn bị lôi giấy báo nhập học và các giấy tờ khác ra. Nhưng, ôi trời ơi… ví của tôi đâu mất rồi?
Tôi như phát điên, vội vã đổ hết mọi thứ trong túi ra ngoài, gương, son nè, lược, điện thoại… không thấy ví đâu!
Tên ngụy quân tử nhìn tôi bằng ánh mắt xem thường, nói: “Sao? Không có giấy báo nhập học, cô muốn trà trộn vào đây để trộm đồ hả?”
“Anh, anh...ần kinh bắt đầu “đoản mạch” và trái tim yếu đuối không cho phép tôi phản bác anh ta. Trong cái ví kia, ngoài giấy tờ tùy thân, còn có cả gia sản của tôi – năm trăm nhân dân tệ nữa!
Qua chiếc gương nhỏ, tôi nhìn thấy một gương mặt đang biến sắc vì lo lắng. Tôi đau khổ lấy tay ôm mặt.
Tôi không kìm được lòng, chỉ muốn đập đầu vào tường chết quách đi. Tại sao? Tại sao mình lại ngủ gật trên xe bus? Lâm Tiểu Ngư, mày đúng là một con cá ngu ngốc!
“Không có giấy báo nhập học phải không? Mau đi ra, đi ra đi!” Tên ngụy công tử không chút nể tình, chỉ thẳng tay ra cửa.
Tôi bực mình xông lên phía trước cái bàn của hắn ta, sự bực tức dồn nén trong lòng bùng lên: “Nói cái gì, tôi là học sinh mới của trường Trung học phổ thông Phác Thiện, anh dám đuổi tôi?”
“No! No! No!” Không ngờ tên ngụy quân đó còn cười được, hắn cất lời mềm mỏng: “Cô không có giấy báo nhập học, tôi làm sao biết cô có phải là học sinh mới của trường này hay không!”
“Nhưng trong quyển sổ ghi danh sách học sinh mới này chắc sẽ có tên của tôi, Lâm Tiểu Ngư...” Tôi cắt ngang lời hắn, nhẫn nại mong hắn mở cuốn sổ ghi danh sách các học sinh mới. Tôi đổi giọng: “Mong anh giúp đỡ, xin hãy để tôi đăng ký tên trước, sau đó bố trí phòng ở giúp tôi!”
“Tên ngụy quân tử độc ác này, hắn muốn dùng việc để trả thù riêng sao? Nhưng ta vẫn chưa tức đến mức không kiềm chế được bản thân.” Tôi vội vàng dự đoán tình hình trước mắt và làm một phân tích chính xác: “Nếu không thuyết phục được hắn ta, mình sẽ rơi vào cảnh màn trời chiếu đất!”
“Không được!” Tên ngụy quân tử chết tiệt, mặt lạnh băng, trả lời không một chút biểu cảm. “Tìm được giấy báo nhập học thì quay lại đăng ký, đây là quy định của trường, không ai được vi phạm.”
Tên xấu xa này, cố ý làm khó mình phải không? Thật không thể nhẫn nhịn được nữa.
Tôi trút một hơi, lấy hết sức đập bàn, lớn tiếng quát: “Sao anh có thể làm như vậy? Trời đã tối thế này, anh còn đuổi tôi ra, nếu học sinh mới ở bên ngoài có chuyện, anh có chịu trách nhiệm được không?”
“Mong cô hãy kiềm chế một chút, đây là bàn gỗ liễu loại tốt đấy.” Tên ngụy quân tử nhấc điện thoại lên, uy hiếp tôi: “Nếu không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ đến mời cô đi! Tôi nói thật đấy, một nha đầu nhà quê không biết từ đâu đến lại dám làm loạn lên ở đây!”
“Tôi... tôi là nha đầu nhà quê?” Tôi nghĩ lúc đó, mắt tôi phải trợn lên rất to, mặt đằng đằng sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống hắn – thật quá đáng! Dám mắng tôi là nha đầu nhà quê, đến mẹ tôi cũng chưa bao giờ mắng tôi như thế.
“Đồ thối tha!” Tôi tức tối, nhặt một vật trên nền nhà, không cần suy nghĩ, né thẳng vào mặt tên ngụy quân tử.
“Binh!”
Phản xạ của hắn thật mau lẹ, nghiêng đầu một cái, chiếc gương nhỏ tôi vừa ném đã đập vào tường vỡ tan! Nhưng một mảnh gương đã kịp bay qua mặt hắn làm xước nhẹ một bên má.
“Cô...” Tên ngụy quân tử trợn mắt, đờ người nhìn tôi, rồi lại nhìn những mảnh gương vỡ vụn trên nền nhà. Trên mặt hắn thoáng hiện vẻ kinh ngạc, dường như không tin nổi là tôi có thể gây ra chuyện như thế này.
Hai tên nam sinh đứng bên cạnh nhìn thấy sự đột biến trong vở kịch, đứng đờ ra như tượng.
Tôi cũng thoáng cảm thấy hoảng hốt, nhưng ngay sau đó, tôi nhanh chóng thu dọn đống đồ trên nền nhà. Nhân lúc tên ngụy quân tử kia chưa lấy lại tinh thần, tôi vô cùng tự giác, tự ném mình ra khỏi phòng tiếp đón sinh viên mới!
Đằng sau vọng lại một tiếng hết tưởng chừng như có thể làm rung chuyển cả một ngọn núi: “Nha đầu nhà quê kia, cô nhớ tôi đấy...”
Tôi lắc đầu cười đau khổ, vừa chạy vừa nghe thấy tim mình rỉ máu. Sao mình cứ nóng nảy như thế. Sĩ diện để làm gì chứ? Giờ thì hay rồi đây, biết ngủ ở đâu cho qua đêm nay.
Ôi, người taó cố ý đâu, đều là tại cái tên ngụy công tử kia quá vô lý, quá độc ác!
Còn ngụy biện? Người ta lớn hơn mình, đương nhiên phải tỏ ra kiêu ngạo một chút, mình nói vài câu dễ nghe có phải tốt hơn rồi không?
Ôi... có lẽ là do kiếp trước mình nợ tiền hắn nên hắn thù mà hãm hại mình chăng?
Ngồi trên tảng đá bên ngoài cổng trường, vừa trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý, tôi lôi chiếc điện thoại lúc này nặng tựa ngàn cân ra – chẳng còn cách nào khác, đành phải gọi về nhà cầu cứu. Tên trộm kia cũng hảo tâm dễ sợ, vẫn còn thương tình để lại cho tôi cái điện thoại.
Mở điện thoại ra nhìn, thôi xong!
Chỉ vì muốn ngủ một giấc ngon lành, nên tôi đã để máy ở chế độ yên lặng, kết quả là có đến hơn mười cuộc gọi nhỡ, đều là mẹ gọi. Tôi đau khổ vỗ vỗ đầu, bắt đầu cầu phúc cho đôi tai đáng thương của mình.
“Lâm Tiểu Ngư, đến bây giờ con mới gọi lại...” Tiếng mẹ rít lên trong điện thoại.
“Mẹ, mẹ đừng giận, hãy nghe con nói đã!” Tôi ngắc ngứ, đưa điện thoại ra xa tai một chút, mới tiếp tục ấp úng: “Ví tiền của con mất rồi, tiền mẹ cho con và tất cả giấy tờ quan trọng cũng như giấy báo nhập học đều mất hết rồi.
Mặc dù tôi nói rất bé, hơn nữa lại nói liền một mạch tất cả những gì cần nói, nhưng tôi tin rằng mẹ nghe rất rõ, thậm chí chỉ cần hai giây sau đã có phản ứng trước những gì bà vừa nghe được.
Tôi đã có sự chuẩn bị sẵn về tâm lý, nên sau hai giây, tôi cũng kịp dùng giọng điệu vô cùng đáng thương để cầu cứu: “Mẹ, mẹ đến cứu con đi!”
“Con thật là… lúc nào cũng khiến người khác không yên tâm.” Trái với dự đoán, mẹ tôi chỉ than thở một tiếng rất nhẹ, không biết nên làm thế nào với tôi: “Có lẽ không nên để con đi học ở một trường xa như thế.”
“Cái này… cái này, mẹ, tại con ngốc nghếch nên đã gây rắc rối cho bố mẹ!” Sau câu nói của tôi, thái độ của mẹ bỗng thay đổi hắn, nhưng thực sự là tôi không quen với cách nói vừa rồi của mình, trong lòng vẫn không khỏi hồi hộp. Lâm Tiểu Ngư, dù có gặp bất cứ chuyện gì, mày cũng không phải sợ hãi, vì mày vẫn còn bố mẹ, họ sẽ mãi mãi yêu thương mày.
“Con biết thế là tốt rồi! Nếu trưa nay mẹ không giúp con dọn phòng, thì đã không phát hiện ra con làm rơi ví tiền ở nhà.” Tuy nhiên, mẹ mãi mãi là một bà mẹ nóng tính, tiếng nói inh tai nhức óc của mẹ lại bắt đầu vang lên: “Bố con đã mang ví đến trường cho con rồi đấy, đi chuyến xe hai giờ chiều, tầm năm, sáu giờ sáng sẽ tới nơi, bố không đem theo điện thoại, đến lúc đó con hãy ra cổng trường đón bố.”
Hóa ra là ví không bị mất! Tôi muốn khóc mỏ nổi một giọt nước mắt, không biết nên vui hay nên buồn. Trời ơi, giờ là mười một giờ đêm, năm, sáu giờ sáng bố mới đến, trong mấy tiếng tới, đêm tối mù mịt, khắp nơi một màu đen kịt, tôi lại không thông thuộc ở đây, không một người thân quen, biết dừng chân ở đâu đây?
Ôi! Ngày hôm nay sao vậy nhỉ? Nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết ngày đầu tiên đến nhập trường, chắc như đinh đóng cột là sẽ gặp được một anh chàng đẹp trai, tại sao lại gặp toàn phải chuyện đen đủi thế này? Không gặp được anh đẹp trai đã đành, lại còn rơi vào tình cảnh phải bơ vơ đầu đường xó chợ? (Mặt tác giả tối sầm: chả phải cô đã gặp được anh chàng đẹp trai đó sao, ai bảo cô không biết nắm lấy cơ hội!)
“Nhớ kỹ đấy, không được chạy lung tung, đứng đợi bố ở cổng trường…” Mẹ lại sang sảng một hồi mới gác điện thoại.
Làm thế nào bây giờ nhỉ? Đêm dài dằng dặc, tôi không ngủ được, lại không có Tinh Tinh – cô bạn thân từ thời tiểu học ở bên cạnh để nói chuyện cùng. Có lẽ là phải nói chuyện với mẹ một lúc mới được… Bấm điện thoại, nhưng cuối cùng thì tôi vẫn kiềm chế được cảm xúc, ngày mai mẹ còn phải đi làm, là một cô con gái hiếu thảo và biết điều, tôi không nên phá giấc ngủ của mẹ.
Thực ra, mẹ hơi nóng tính một chút, nhưng mẹ rất tốt, đối xử với tôi thì không có gì phải chê. Hàng ngày, mẹ không những phải đi làm, mà còn phải lo lắng tất cả mọi việc lớn nhỏ trong nhà. Thời gian tôi ôn thi vào trung học, hầu như tối nào mẹ cũng cùng tôi ôn bài đến hai, ba giờ sáng.
Mẹ thân yêu ơi! Từ nay về sau con sẽ không cãi lời mẹ nữa đâu!
Nghĩ đến đây, tôi chợt phát hiện ra là mình đang ngồi trên cái bậc đá cứng nhắc và lạnh lẽo rất lâu rồi, cái mông tội nghiệp của tôi đã tê cứng. Tôi lại ngán ngẩm đứng lên, vươn vai, duỗi duỗi chân tay. Rồi tôi ngước mắt lên, hướng ánh mắt nhìn ra con phố dài, tôi bỗng thấy như “mở cờ trong bụng”.
À há, thì ra bên cạnh trường học có một công viên, bên trong công viên thế nào cũng sẽ có những thảm cỏ xanh và những chiếc ghế băng, như vậy là tôi có thể nằm trên đó và ngủ một giấc, thích hơn nhiều so với việc phải ngồi trên cái bậc đá này. Hơn nữa, hôm nay tôi lại phải ngồi trên xe cả ngày trời, mệt rã rời rồi.
Thật đúng là “ trời cho mình một lối thoát trong bước đường cùng”, cứ nghĩ cái cảnh được nằm ngủ trên hoa cỏ là đã thấy “phê” rồi! Hừm, Lâm Tiểu Ngư tôi đây vẫn thật là may mắn!
3.
Bây giờ là mười hai giờ, màn đêm tối đen như mực, tôi trèo qua bờ tường, một bầu không khí tĩnh lặng bao phủ khắp công viên.
Tôi cảnh giác đưa mắt nhìn tứ phía, thật tuyệt, không có một bóng người. Thế là, tôi tìm một nơi thật vắng lặng, nằm thườn trên chiếc ghế băng, cảm giác như tất cả gân cốt trên cơ thể được hoàn toàn thư giãn.
Ha ha ha, lấy trời làm chăn, lấy ghế làm giường, những đại hiệp trên tivi đều có cuộc sống tự do tự tại như thế này, hôm nay tôi cũng thấy muốn được làm đại hiệp như thời xưa rồi đấy. Nhưng mà, hình như lúc các đại hiệp ngủ trong rừng hoang thường nhóm một đống lửa trước mặt, trên đống lửa còn nướng một con gà rừng… À, đúng rồi, trên tay họ lúc nào cũng cầm một chai rượu ngon nữa.
Tôi ngồi dậy, hướng mắt nhìn xung quanh, trong công viên có rất nhiều gỗ, nhưng mà không có bật lửa, làm thế nào nhóm lửa được nhỉ? Chẳng lẽ tôi lại học cách đánh lửa của cổ nhân – dùng hai thanh gỗ đánh mạnh vào nhau để tạo ra lửa? Ôi, thôi khỏi, bỏ qua, nhắm mắt mở mắt vài cái là vài tiếng đã trôi qua rồi. Nếu tôi mà chặt cây trong công viên để nhóm lửa thật thì bán cả cái thân tôi cũng chẳng đền được!
Thôi, không nghĩ nhiều nữa, ngủ một giấc rồi tính tiếp.
Đáng ghét, sao lại mơ đến tên ngụy quân tử đó nhỉ? Đôi cánh màu đen đằng sau hắn cứ vỗ phành phạch trong gió, nhe nanh múa vuốt bổ nhào về phía mình. À, hóa ra hắn là một con quỷ dữ!
Ha ha, ta nhất định sẽ phải chiến thắng con quỷ dữ nhà ngươi, rồi sau đó kéo tai ngươi ra đứng trước mặt tất cả các bạn học sinh trong trường, lột trần bộ mặt thật của ngươi, đánh cho ngươi hiện nguyên hình.
Xoạt, xoạt… Ơ? Nó chảy nước miếng? Đáng ghét, lại còn rơi cả lên mặt mình nữa chứ
Một lúc sau, mặt tôi đầy những thứ gì đó đặc đặc dính dính. Hả? Đây là cái gì vậy nhỉ? Không phải là mình đang nằm mơ đấy chứ? Không cần quan tâm… Nhưng mà, sao người mình nặng thế, giống như có một tảng đá to đang đè lên người vậy. Chết rồi, lẽ nào tên ngụy quân tử đó còn biết cả võ công “Đá ngàn cân”?
Hình như có gì đó bất thường!
Tôi chợt mở to mắt – Ôi mẹ ơi! Yêu râu xanh!
Trên người tôi là một người đàn ông, hắn đối mặt với tôi, nhìn loáng thoáng có vẻ như là một khuôn mặt rất đẹp, rất ưa nhìn… Nhưng, tôi chẳng nghĩ được gì nhiều nữa, tôi lấy hết sức vùng dậy, “uỳnh” người đàn ông đó ngã lăn trên mặt đất.
“A! Có yêu râu xanh, mọi người nhanh đến đây bắt yêu râu xanh đi!” Tôi nhảy lên, vừa hô vừa vắt chân lên cổ chạy, nhưng tôi mới chạy được có vài bước bỗng cảm thấy như có một cơn gió lướt qua, tiếp đến là một bóng đen vụt qua, người đàn ông đó rơi xuống trước mặt tôi. Hắn dùng một tay che miệng tôi, tay kia giống như chiếc kìm giữ chặt lấy người, đưa tôi quay trở lại chiếc ghế.
Mẹ ơi, không được! Mặc dù con yêu râu xanh này lựa chọn tôi đã chứng minh một điều rằng hắn rất có con mắt nhìn người, nhưng, nhưng tôi… Trời ơi, có ai đến cứu tôi với?
“Cô nương, tại hạ vô tình mạo phạm đến cô, chỉ cần cô hứa với tại hạ sẽ không kêu la nữa thì tại hạ sẽ thả cô ra ngay.”
Ấy! Giọng nói thật là dịu dàng.
Không kêu la nữa sẽ lập tức thả mình ra ngay? Tôi liền gật đầu lia lịa.
Khi miệng tôi vừa thoát khỏi bàn tay hắn, tôi lập tức hít một hơi dài, rồi lại lấy hơi gào thật to: “Yêu râu xanh, bắt yêu râu…” Âm thanh lanh lảnh của tôi phá vỡ bầu không khí ban đêm tĩnh lặng, vang vọng một hồi, chắc hẳn là sẽ có người nghe thấy!
Nhưng tôi chưa kịp gào hết cả câu thì miệng tôi lập tức lại bị bịt lại.
“Cô nương, tại sao cô lại không giữ lời vậy?” Giọng nói dịu dàng ấy hạ thấp hơn một chút so với lúc đầu, hiện rõ vẻ không hài lòng.
Tôi ra sức vùng vẫy, vô thức đưa tay xuống dưới, ôi mẹ ơi – máu! Là máu!
A! Tên này nhất định là một kẻ biến thái chuyên đi giết người trong công viên vào ban đêm rồi! Vừa nghĩ như vậy, tôi liền lấy hết sức bình sinh cắn vào bàn tay hắn đang bịt miệng tôi, rồi dung hai chân đạp thật mạnh vào hắn. Tên đó kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngồi khụy xuống đấ
Tôi liền chớp lấy thời cơ và tháo chạy. Sau khi chạy được một đoạn, tôi bỗng phát hiện ra là hắn không đuổi theo tôi nhanh như lúc ban đầu nữa… Tôi lấy làm lạ liền ngoái đầu nhìn lại, hắn vẫn ngồi khuỵu ở đó có vẻ như rất đau. Hic, không phải là sẽ có một người “bỏ mạng” đấy chứ? Nhưng hình như đúng là hắn đang chảy rất nhiều máu! Lẽ nào hắn đang bị kẻ thù truy sát?
Mặc dù tim tôi đang đập thình thịch, nhưng dù sao đi nữa thì tôi cũng là một “nữ hiệp”, không thể vì quá sợ hãi mà… thấy chết không cứu! Tôi tiện tay nhặt một viên đá cuội trong bể phun nước bên cạnh, thận trọng quay lại phía sau, quan sát thật kỹ cái bóng đen vẫn đang khuỵu trên đất kia – Ấy, hắn ta mặc cái gì vậy nhỉ?
Hình như là một chiếc Trường bào màu đen màu đen2, phần eo đeo một chiếc dây lưng màu vàng, trên chiếc đai lưng ấy có đeo một thanh kiếm. Tóc hắn rất dài, đằng sau dùng một chiếc dây màu đậm buộc gọn gàng.
Ôi kiểu ăn mặc đó thật là khác người! Diễn viên của đoàn kịch nào chăng? Nhưng mà, gần đây làm gì có đoàn kịch nào mặc đồ cổ trang để diễn kịch đâu!
“Này, này, anh làm sao vậy hả?” Tôi thận trọng tiến lên một bước, nhưng vẫn không dám đứng quá gần hắn. Hắn ta còn có cả kiếm nữa, mặc dù không biết có phải là thật hay không, nhưng tôi vẫn phải hết sức cẩn thận.
Hắn ta rên vài tiếng, ngẩng đầu lên, yếu ớt nói: ”Cô nương, cô có thể đỡ tại ồi lên ghế không?”
Dưới ánh trăng mờ ảo, hắn ta ngẩng lên nhìn tôi với ánh mắt khẩn cầu, nhưng vẻ mặt vẫn toát lên vẻ tươi cười rạng rỡ, tựa như một thiên thần thánh thiện đang tỏa sáng. Trời ạ, ở đâu rơi xuống đây một chàng trai tuyệt mỹ thế này, thậm chí là còn đẹp hơn tất cả các bạn nữ sinh nữa cơ! Từng đường nét trên khuôn mặt cương nghị mà lại dịu dàng làm rung động lòng người, đôi mắt sâu thẳm và trong suốt, mũi cao và thẳng, đôi môi xinh xắn và mềm mọng – Anh ta cũng ngang ngửa như tên ngụy quân tử tôi gặp lúc đầu!
“Cái này, cái này, đương nhiên rồi…” Tim tôi đập loạn lên, mặt nóng bừng, người như thế làm sao mà có thể làm yêu râu xanh được chứ? Mà có là yêu râu xanh đi nữa, thì tôi cũng nguyện được chết. Tôi lắc lắc đầu, thực sự muốn cho mình một cái tát, thật là… giờ là lúc nào rồi mà còn nghĩ linh tinh!
Tôi nhanh chóng bước đến, cẩn thận đỡ anh chàng thiên thần đẹp trai ngồi lên ghế. Anh ta ấn ấn ngực, ngồi khoanh tròn chân, hai tay để lên hai đầu gối, hai mắt khẽ nhắm – cái này, rất giống với dáng của người đang ngồi luyện công như trong các bộ phim mà tôi xem trên tivi ấy.
Lẽ nào tôi lại gặp đúng cao thủ tuyệt thế trong truyền thuyết? Tôi véo mạnh cánh tay mình… A, đau quá! Xem ra không phải tôi đang nằm mơ rồi…
“Khì khì…”
Đột nhiên tôi phát hiện thấy trên đầu anh chàng thiên thần đẹp trai thoát ra một làn khói trắng mờ mờẩn lúc hiện!
Ôi trời, anh ta nhất định là một cao thủ tuyệt thế trong truyền thuyết rồi! Chẳng phải là vừa rồi anh ta từ mặt đất bay lên để tóm lấy tôi, lại còn gọi tôi là “cô nương”, xưng là “tại hạ” nữa chứ!
Oa! Một cao thủ anh tuấn xuất thần, và một “nữ hiệp” chính trực trẻ trung như tôi gặp nhau, rồi ngay lập tức “tiếng sét ái tình” ập đến, và sau đó hai chúng tôi cùng “hành tẩu giang hồ”, trở thành “thiên hạ vô địch”…
“Cô nương…”
“Ừm…”
“Cô nương?”
“Ha ha, ừm…”
“Cô nương, cô không sao chứ?”
“Ừ, ừ… À… không sao!”
Tôi cứ đứng ngây ra đó nhìn anh ta, rồi như người mất hồn, hình như lại còn cười ngây ngô nữa, thật là xấu hổ quá đi mất!
“Đa tạ cô nương đã giúp đỡ, tại hạ là sai dịch Thượng Quan Cảnh Lăng huyện Thanh Tùng, vẫn chưa thỉnh giáo quý danh của cô nương!” Anh chàng ần đẹp trai ngồi luyện công xong, bỗng nhiên đứng lên, khoanh tay mỉm cười nhìn tôi.
Ánh mắt đen láy của anh ta như tia lửa điện chạm vào tôi, tôi cảm thấy toàn thân mình như có một dòng điện chạy qua, tim tôi càng đập mạnh hơn. Ôi, choáng! Tôi choáng váng, anh chàng thiên thần đẹp trai ơi…!
Từ từ đã, anh ta vừa nói cái gì ấy nhỉ? Sai dịch Thượng Quan Cảnh Lăng huyện Thanh Tùng?
Huyện Thanh Tùng? Gần đây làm gì có cái huyện nào tên như vậy chứ.
Sai dịch? Anh ta nói anh ta là sai dịch! Đang đóng phim đấy à? Xem ra anh chàng đẹp trai này thần kinh hơi không bình thường! Nhưng mà hình như anh ta biết khinh công, trên đầu còn tỏa ra được cả khói nữa…cái này thì phải giải thích như thế nào nhỉ?
“À, tôi, tôi tên Lâm Tiểu Ngư. Anh vừa nói… anh là người ở đâu?” Tôi đi vòng một lượt quanh người anh ta, cẩn thận nhìn anh ta một lượt từ trên xuống dưới. Trang phục của anh ta xem ra có vẻ rất rất xịn, mái tóc dài buộc chặt đằng sau bay nhẹ trong gió đêm.
“Hóa ra là Lâm cô nương. Tại hạ là người huyện Thanh Tùng, vừa rồi vô tình đã mạo phạm đến cô. Tại hạ đang truy đuổi một tên gian tặc hoang dâm tội ác tày trời, không ngờ là hắn dùng thủ đoạn hạ lưu, đẩy tại hạ xuống vách núi. Tại hạ nghĩ là mình sẽ không thể sống sót được, ngờ đâu lại rơi trên một cơ thể mềm mại. Mở mắt ra thì thấy đang nằm trên người cô nương.”
Lúc Thượng Quan Cảnh Lăng giải thích, ánh mắt của anh ta như ánh mặt trời rực rỡ, nhẹ nhàng rơi trên người tôi.
Tôi ngẩng đầu, chỉ tay lên bầu trời tối đen như mực và hỏi: “Đó là vách núi? Anh rơi từ trên đó xuống à?”
Thượng Quan Cảnh Lăng nhìn bốn phía xung quanh, lắc đầu, nheo mày, trả lời: “Tại sao cũng không biết tại sao lại thế này, nhưng ở đây không giống ở dưới vách núi.”
“Đương nhiên là không phải rồi!” Tôi nhìn anh ta bằng nửa con mắt.
Không phải là tôi gặp phải một bệnh nhân từ trong viện thần kinh chạy trốn ra ngoài đấy chứ? Anh chàng đẹp trai thế này, nếu mà bị bệnh thần kinh thì thật là phí biết bao! Tôi không thể để thảm kịch nhân gian này xảy ra được, thế là tôi nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Bây giờ đang là năm nào?”
“Kiến Văn năm thứ hai.”
“Đế Vương Kiến Văn Chu Doãn Văn, năm thứ hai triều đại nhà Minh?”
Mặc dù kì thi hồi học cấp hai đã cách đây hai năm rồi, nhưng cũng may mà tôi chưa hoàn toàn quên hết kiến thức lịch sử!
“Đúng rồi! Nhưng tại sao cô nương lại dám gọi cả tên của Thiên Tử ra như vậy?” Thượng Quan Cảnh Lăng chắp tay trước mặt như lạy Hoàng Đế.
“Ồ, Thiên Tử? Anh nói Chu Doãn Văn à? Ông ấy chết cách đây vài trăm năm rồi, sợ cái gì chứ!”
Tôi dùng tay ấn ấn lên trán mình, thật là đau đầu, anh ta nói anh ta là người thuộc triều đại nhà Minh, thế thì chẳng phải là người của cách đây năm, sáu trăm năm trước sao? Sao lại đến đây? Trừ phi… chẳng lẽ… là xuyên thời gian như trong truyền thuyết?
“Lâm cô nương, Hoàng thượng mới lên ngôi, chỉ mới hai mốt, hai hai tuổi, làm sao mà…”
Giọng điệu của Thượng Quan Cảnh Lăng có vẻ là đang quở trách, nhưng dẫu là đang quở trách thì ánh mắt vẫn… dịu dàng như vậy, dường như có một sức lôi cuốn kỳ lạ.
Không làm chủ được mình, tôi cũng gật đầu hùa theo.
Thượng Quan Cảnh Lăng mỉm cười, hỏi tiếp: “Lâm cô nương, đây là nơi nào? Cách huyện Thanh Tùng có xa không? Tại hạ phải quay trở về báo cáo đại nhân nữa.”
“Cái gì cơ? Huyện Thanh Tùng? Nhưng mà ở đây làm gì có huyện Thanh Tùng!” Tôi gãi gãi đầu, chẳng biết giải thích như thế nào với anh ta. Ôi, rốt cuộc là ai phát minh ra cái gọi là “xuyên thời gian” vậy? Làm sao mà người từ mấy trăm năm trước lại có thể đến đư̖ã hội hiện đại của chúng tôi chứ!
“Không có?” Quả nhiên là trên mặt anh chàng thiên thần đẹp trai Thượng Quan này hiện lên một dấu hỏi chấm to tướng, ánh mắt khiến cho người khác muốn đánh cho anh ta một cái vào mặt cho anh ta tỉnh táo trở lại. Anh ta hoàn toàn không ý thức được thế giới trước mặt, lẽ nào anh ta không chú ý tới cách ăn mặc của tôi và cách ăn mặc của anh ta khác nhau một trời một vực sao? Một sai dịch đại nhân sơ ý và đơn thuần như vậy chẳng hiểu là bình thường đi bắt kẻ gian thế nào được chứ?
“Làm sao lại không bắt được kẻ gian chứ? Rõ ràng là tôi truy bắt tên gian tặc ấy chỉ ở ngoài khu vực huyện Thanh Tùng, chứ không rời khỏi đó quá xa.”
“Lại đây, anh ngồi xuống đây, tôi sẽ nói cho anh biết.” Tôi kéo tay anh ta, ấn vai anh ta ngồi xuống chiếc ghế băng.
Ai ngờ rằng anh ta bỗng lùi lại ra sau một bước, nghiêm túc nói với tôi: “Nam nữ thụ thụ bất thân, vừa rồi đã mạo phạm đến cô nương, tại hạ không dám lại mạo phạm nữa.”
Hì hì… lo lắng cái gì thế chứ, còn chưa biết ai mạo phạm đến ai đâu.
Tôi vừa cười thầm vừa day day huyệt thái dương… Hờ hờ, từ trên trời rơi xuống một anh chàng đẹp trai, lại còn biết võ công nữa chứ. À, đúng rồi, những đồ vật trên người anh ta có khi đều là đồ cổ cả
Ha ha ha, tôi cười hả hê trong lòng: “Vừa được người lại được của” rồi!
“Thôi được rồi, tôi không chạm vào anh nữa, anh cứ ngồi xuống đi đã.”
Tôi giả vờ kiêu ngạo tránh sang một bên, Thượng Quan Cảnh Lăng ngồi xuống ghế, mặt đỏ bừng, rồi tránh mặt sang hướng khác không nhìn tôi.
Hi hi, anh chàng này lại còn thẹn thùng xấu hổ nữa chứ! Nếu tôi mà đưa anh ta đến trường học, để cho những cô gái háo sắc trong trường nhìn thấy (Hỏi tôi sao lại biết trong trường học toàn là gái háo sắc ấy hả? Ui, cái đó còn phải hỏi sao, cứ nhớ đến cô gái tỏ tình trong vườn hoa hôm nay là biết liền), thì chắc chắn là anh ta sẽ bị bọn họ ăn tươi nuốt sống.
“Thượng Quan Cảnh Lăng, thực ra thì bây giờ không phải là triều nhà Minh nữa rồi…”
“Gì cơ?” Thượng Quan Cảnh Lăng nhìn tôi một cách mê muội, gay rồi, gay rồi, chắc chắn là anh ta không hiểu tôi đang nói gì.
Tôi cười ngượng ngập, chỉ lên bộ quần áo mà tôi đang mặc, nói: “Anh xem này, quần áo mà tôi đang mặc khác hoàn toàn với quần áo mà anh đang mặc”
“Đúng vậy, không giống tôi, cô nương là dân ở đâu
Thượng Quan Cảnh Lăng cẩn thận nhìn tôi một lượt và trịnh trọng hỏi.
“Dân cái đầu anh ấy!” Tôi tức lộn cả ruột đi đi lại lại trước cái ghế băng, thực sự là không biết giải thích như thế nào cho anh ta về sự việc thay triều đổi đại này.
“Cô nương, cô đi đi lại lại như thế cũng mệt, có việc gì thì cô cứ ngồi xuống đây rồi từ từ suy nghĩ.”
________________________________
1. Một nhân vật anh hùng trong tiểu thuyết kiếm hiệp Truyền kỳ Lục Tiểu Phụng của Cổ Long.
2. Trang phục truyền thống của nam giới Trung Quốc thời nhà Thanh thường hay mặc.