Tôi chẳng khi nào lưu lại vùng quê một thời gian dài. Ở đó thật buồn. Tôi muốn đi đây đi đó, muốn thấy những miền đất lạ, gặp gỡ mọi người. Nhìn chung, đó là một cuộc sống dễ chịu. Khi cần tiền thì tôi kiếm việc làm. Tôi có thể làm đủ thứ - từ việc nhà hàng, khách sạn, đến xây dựng và thu hoạch trái cây. Ở Châu Âu người ta có thể thu hoạch trái cây hầu như quanh năm. Tất nhiên, bạn cần có mặt đúng nơi, đúng lúc. Đấy không phải là công việc nhẹ nhàng, tuy nhiên cũng kiếm được kha khá.

Mùa đông tôi thích đi về phương nam. Sinh hoạt dưới ánh mặt trời thật dễ chịu, còn Bắc Âu mùa đông vô cùng lạnh giá. Tháng 10 năm ngoái tôi ở Venice. Ba tuần liền tôi làm vài việc lặt vặt tại một khách sạn, sau đó tôi nhẩn nha dời xuống phương nam. Khi nào có thể tôi luôn luôn đi tàu. Tôi thích tàu hoả. Trên tàu người ta có thể đi lại, có thể gặp gỡ nhiều người.

Tôi rời Venice và đi Trieste. Tôi mua vé loại thường đi tàu chậm tới Sofia. Chuyến tàu này qua Nam Tư và mất khá nhiều thời gian - một ngày rưỡi cả thảy. Nhưng với tôi việc đó chẳng thành vấn đề.

Tàu rời Trieste lúc 9 giờ sáng thứ năm. Lúc đầu khách vắng hoe, nhưng tới Zagreb khách lên đông hơn. Hai cô gái đi dọc hành lang qua khoang của tôi. Họ dòm qua cửa nhưng lại bỏ đi. lát sau một phụ nữ đứng tuổi bước vào. Tìm được chỗ của mình bà liền lăn ra ngủ. Hai cô gái đi ngược dãy hành lang và lại nhìn vào khoang. Tàu dời Zagreb. Tôi nhìn qua cửa sổ chừng mươi phút rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Khi tôi thức giấc, hai cô đã có mặt trong khoang. Trông họ có vẻ thân thiện vì thế tôi lên tiếng:

- Chào các cô.

- Chào anh! - họ đáp lại.

- Các cô là người Mỹ - tôi nói - Hoặc người Canada, phải không?

- Người Mỹ - cô cao hơn đáp và nở nụ cười - Còn anh 23 tuổi, tên anh là Tom Walsh, anh có cặp mắt xanh và mẹ anh sống ở Bumham bên Anh chứ gì?

- Làm sao cô biết tất cả những thông tin đó? - tôi hỏi. Cô thứ hai phá lên cười: " Thì người ta xem hộ chiếu. Nó nằm trong túi áo khoác của anh đấy thôi" .

" Ồ, phải rồi" . Chiếc áo khoác nằm trên ghế sát bên tôi. Tôi lấy cuốn hộ chiếu ra khỏi túi và nhét vào trong túi xách - Thế các cô là ai? - Tôi hỏi.

Họ đáp lời tôi. Melanie và Carol quê Los Angeles. Họ nói thích Châu Âu. Họ nói đã đến nhiều xứ sở: Anh, Hà Lan, Đức, Pháp, Tây Ban Nha, Italia, Đan Mạch, Nam Tư, Bulgaria, Hy Lạp...

- Tôi đang trên đường tới Bulgaria - tôi nói - Ở lại đó khoảng một tháng. Sau đó tôi sẽ rời xuống miền nam sống qua mùa đông. Tôi sẽ đến Síp, cũng có thể là Bắc Phi" .

- Ồ, vậy sao? Chúng tôi yêu đất nước Bulgaria. Sofia là một thành phố tuyệt vời" .

- Các cô làm gì để kiếm tiền nào?

- À, anh biết không - Carol mỉm cười - Đôi khi chúng tôi kiếm một việc vặt vãnh nào đấy. Thôi thì đủ cả. Thế còn anh?

- Phải đấy - Melanie xen vào - Kể cho chúng tôi nghe về anh đi - chàng Tom Walsh có cặp mắt xanh. Anh đang làm gì vậy hả?

Thế là tôi kể cho họ nghe. Họ là những cô gái tốt. Họ lớn tuổi hơn tôi, có lẽ độ 27, 28 gì đó, nhưng tôi mến họ. Chúng tôi chuyện phiếm và cười đùa hàng tiếng đồng hồ. Tôi kể họ nghe nhiều chuyện về đời mình. Một số chuyện là có thật, một số thì không. Tuy nhiên cả hai đều cười và bảo rằng tôi là một gã cừ. Tôi hỏi họ về Bulgaria bởi tôi không biết gì về xứ ấy. Họ nói họ biết rõ Sofia.

" Này Carol - Melanie cất lời - Chúng mình sẽ ở Bela Palanka một hai ngày rồi cuối tuần này qua Sofia gặp Tom. Chúng mình có thể gặp cậu ấy vào đêm thứ bảy tại khách sạn Marrmara" .

" Tuyệt! Đó là một khách sạn ngon lành - Carol bảo tôi - Rẻ nhưng tốt. Anh nghĩ sao hả Tom?" .

- Còn gì bằng! - Tôi đáp - Cứ thế nhé.

Tàu đi rất chậm. Mãi sáu giờ tối chúng tôi mới đến Belgrade. Nhiều hành khách xuồng tàu. Lúc này trong khoang chỉ còn tôi và hai cô gái. Trưởng tàu đi tới kiểm tra vé của chúng tôi rồi lại bỏ đi.

Carol đưa mắt nhìn Melanie: " Này Mel, sao cậu và Tom không xuống toa hàng ăn nhỉ? Mình không thấy đói và mình muốn chợp mắt khoảng một tiếng đồng hồ" .

- Ờ... đồ ăn trên tàu đắt lắm - tôi nói - Lúc này tôi lại chẳng dư dả gì cho lắm. tôi sẽ kiếm việc làm ở Sofia.

- Ôi, Tom! - Melanie thốt lên - Sao anh không nói với chúng tôi? Xem này, anh là một chàng trai tử tế phải không nào? Chúng tôi còn đủ tiền cho tuần này. Chúng tôi có thể đãi anh mà.

- Tất nhiên rồi - Carol tán thành - Mà này, đến Sofia, chúng tôi có thể đưa anh vào một nhà hàng sang trọng nhất thành phố. Đó là một nơi hết ý. Chúng tôi thích chỗ đó lắm.

Tôi còn có thể nói gì chứ? Tôi đang đói. Họ lại có tiền còn tôi thì không. Thế là tôi và Melanie xuống toa hàng ăn lót dạ. Khi chúng tôi quay lại, Carol vẫn ở một mình trong khoang. Melanie thả chân lên ghế và thiếp đi.

Đến Nis thêm một số hành khách lên tàu. Có hai ông lão vào khoang chúng tôi. Họ vừa nhìn chân Melanie đặt trên ghế vừa nói chuyện ầm ĩ. Carol phì cười, còn Malanie mở mắt và ngồi bật dậy:

- Chúng mình sắp đến chưa? - cô hỏi Carol và nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Sắp đến rồi. Khoảng nửa tiếng đồng hồ nữa, mình nghĩ gì vậy.

- Tại sao các cô lại xuống Bela Palanka? - tôi hỏi - Các cô sẽ làm gì ở đó?

Malanie mỉm cười: " Tìm một khách sạn rẻ tiền, gặp gỡ mọi người, thăm thú thành phố... anh biết đấy" .

- Chỉ một hai ngày thôi mà - Carol nói.

- Nhưng có quái gì ở đấy đâu!

- Ồ, anh chẳng biết được đâu - Malanie cười - Gặp anh ở Sofia, được chứ? Đêm thứ bảy đấy.

- Khách sạn Marmara. Lúc 8 giờ" , Carol bổ sung - Đừng quên nhé!

- Nhất định rồi - tôi đáp - Hẹn gặp lại hai cô ở đó.

Tàu vào ga Bela Palanka và dừng bánh. Hai cô gái xuống tàu và đứng lại trên sân ga. Qua cửa sổ họ mỉm cười với tôi. " Thứ bảy. Lúc 8 giờ" , Malanie hét lên. " Nhớ rồi" , tôi đáp. Họ không nghe được lời tôi bởi tiếng ồn ào trên sân ga. Họ mỉm cười, nhấc túi xách và bước đi. Quả là những cô gái tuyệt vời. Tôi nghĩ mình sẽ có những phút giây thú vị tại Sofia.

o0o

Tàu rời Nam Tư và vượt qua biên giới vào Bulgaria lúc 2 giờ sáng. Sau đó dừng lại tại một làng nào đó mà tôi không nhớ tên. Tôi ăn một quả táo và ngó qua cửa sổ. Bỗng nhiên có nhiều cảnh sát xuất hiện trên tàu. Hành khách trên khoang đứng cả dậy và bắt đầu xầm xì.

- Chuyện gì đang xảy ra thế? - Tôi hỏi ông lão ngồi bên bằng tiếng Italia.

- Tôi không biết - Ông trả lời bằng thứ tiếng Italia tệ hại - Có lẽ họ tìm một người nào đó. Xem kìa. Cảnh sát đang hỏi một số người vừa xuống tàu.

Lát sau hai viên cảnh sát bước vào khoang của chúng tôi, một người cao gầy còn người kia thì thấp béo. Họ nhìn chăm chú vào từng người... và rồi lại hướng vào tôi.

- Làm ơn đi theo chúng tôi - Gã mập nói bằng tiếng Anh.

Tôi mở miệng nhưng cảnh sát có bao giờ thích những câu hỏi của đám thanh niên tóc dài. Vì thế tôi im lặng, xách túi và đi theo họ. Trong nhà ga có rất nhiều cảnh sát và một số người vừa xuống tàu. Tôi nhận thấy tất cả bọn họ đều còn trẻ. Một số tỏ ra sợ hãi, một số có vẻ rầu rĩ. Cảnh sát khám xét từng chiếc túi, và sau đó mọi người lại lên tàu. Hai viên cảnh sát dẫn tôi đến bên một chiếc bàn. " Làm ơn cho xem hộ chiếu của anh - gã mập nói. - Và làm ơn mở túi xách ra" . Họ kiểm tra hộ chiếu của tôi và mở túi. Bàn bên có một nữ cảnh sát trẻ có mái tóc đỏ. Cô ta có khuôn mặt dễ thương, vì thế tôi mỉm cười với cô ta và cô ta cười đáp trả.

- Aaah! - Gã cảnh sát cao kều bỗng reo lên. Tất cả mớ quần áo dơ của tôi đã được trút ra bàn. Gã nhấc chiếc túi của tôi lên và dốc xuống. Từng bó đôla Mỹ rơi khỏi túi xuống mặt bàn. Toàn những tờ đôla mới cứng. Những bó lớn toàn tờ 50 đô. Nhiều tiền quá.

Tôi há hốc mồm không thể thốt lên lời. Bỗng chốc tôi trở thành một người được quan tâm. Rất nhiều cảnh sát chạy đến đứng sau tôi.

- 50.000 .... 100.000 .... 150.000... Ở đây có đến 200.000 đôla - gã cao kều nói. - Chiếc túi mới tuyệt vời làm sao, thưa ngài Tom Walsh!

Tôi nhanh chóng hoàn hồn. " Nhưng đây đâu phải là túi xách của tôi!" - tôi hét lên.

Gã ngoác miệng cười đắc chí: " Lạ nhỉ. Có tên anh trên đó cơ mà. Nhìn xem!" .

Tôi đưa mắt nhìn, tất nhiên là có tên tôi, và đương nhiên đấy là túi của tôi. Làm thế nào mà 200.000 đôla lại chui vào đó được?

- Anh không được mang đôla Mỹ vào đất nước chúng tôi - gã mập nói. Gã có mái tóc xám cắt ngắn và đôi mắt đen ti hý. Gã ta không hề cười cợt.

- Nhưng tôi không mang chúng - tôi nói nhanh. - Chúng không phải là tiền của tôi. Trước đây tôi chưa từng nhìn thấy chúng, và...

Có nhiều tiếng ồn ào ngoài sân ga, tôi nhìn qua cửa sổ thấy con tàu. Nó bắt đầu từ từ lăn bánh.

" Này! - Tôi la lên. - Đấy là chuyến tàu của tôi..." .

Gã cao kều phá lên cười. Đây là một ngày trọng đại của gã. " Ồ không - gã nói. - Anh sẽ không lên chuyến tàu đó nữa, sẽ phải ở lại đây với chúng tôi, tại đất nước xinh đẹp này" . Gã cười đắc chí.

Thế là tôi không đến được Sofia vào ngày thứ bảy. Tôi rất tiếc vì điều đó. Tôi muốn nói đôi điều với Melanie và Carol, hỏi họ một hai câu. Anh là một tràng trai tử tế, Tom ạ. Hẹn gặp anh ở Sofia, được chứ? Đưa anh đến khách sạn sang trọng nhất thành phố. Phải. Tuyệt lắm.

Và tôi không đến được Síp cũng như Bắc Phi mùa đông năm ấy. Tôi phải đi cải tạo. Trong tù cuộc sống đâu có an nhàn. Tuy nhiên mùa đông ấy khá ấm áp và đồ ăn không đến nỗi tệ. Tôi gặp một số người thú vị. Có một người quê ở Georgia, một nơi bên bờ biển Đen, tên anh là Boris. Một gã rất cừ. Khi ra tù tôi và anh sẽ sang Australia... có lẽ đến Brisbane hoặc Sydney. Kiếm một việc làm trên tàu và bắt đầu một cuộc sống mới. Hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp.