Thằng bạn Ba lan sau hơn một tháng đóng vai " Tây ba lô" du lịch ở Việt nam về, gặp tôi nói giọng đầy cảm kích: - Dân Việt nam bọn mày ăn chơi thật! - Dĩ nhiên rồi! Tôi hào hứng hét lớn. - Lại khoẻ nữa, nghĩa là cái khoản sex ấy mà! - Đích thực là thế! Giọng tôi bắt đầu lạc đi vì quá phấn khởi. - Nhưng mà bẩn. Đường xá chật chội, xe cộ đi lại tùm lum, không luật lệ, bụi mù mịt. Hàng quán thì toàn ruồi. Sex ở mọi nơi, mọi chỗ, mất vệ sinh lắm. Nó nói những câu cuối một cách vội vã, rồi lấm lét nhìn. Còn tôi, đang phiêu diêu trên tận đỉnh ngọn tre vì được đi tàu bay giấy, thì bất ngờ bị quật cho một cú ngã giập bị Híp một bên mắt vào cho cái sự nhìn tăng thêm phần tàn nhẫn, tay xoa đít , tôi căng óc ra tìm cách chống chế : "Thì ai bảo mày, nghĩa là tại mày... ". Nhìn vẻ mặt thiểu não của tôi, thằng bạn thương hại : " Không tin thì cuối năm nay về , mày cứ thử tìm hiểu, để ý kĩ mà xem tao nói có đúng không?". Nén giận, nuốt cục nghẹn đang đầy ứ ở cổ họng. Tôi quyết định cuối năm về phải đi "tìm hiểu thực tế" để xem thực hư ra sao?Buồn quá, vì hoá ra nó đúng! Thôi, không dám làm mất thì giờ của bạn . Xin miễn kể chuyện giao thông ở ta ra sao; đường xá chật chội, bẩn thỉu thế nào; xe cộ phóng bạt mạng, luồn lách hệt như cách sống của những người điều khiển nó. Cũng bỏ qua chuyện ăn uống; chỉ xin bạn đừng quá ngạc nhiên khi thường xuyên thấy trong bát phở có vài sợi tóc nằm hờ hững hay giữa vại bia có mấy chú ruồi cắm đầu bơi mải miết, hoặc là chuyện cả Hà nội xôn xao lên vì bánh phở có phoóc môn ướp xác người... Chỉ xin sơ qua vài nét về cái "khoản kia", sơ qua thôi nhé, kẻo lại mang tiếng là " nhục dục, tầm thường, tục tĩu... " Hà hà! Hỡi những con người đáng kính, các ngài cứ việc trưng ra những quyển sách dày cộp, bìa cứng, gáy mạ nhũ vàng mà bản thân các ngài rất ít khi đọc, nếu có đọc thì chưa chắc đã hiểu gì; các ngài cứ việc rao giảng những điều không có thật trên đời này. Chỉ xin các ngài cho chúng tôi, (những kẻ người trần mắt thịt - thích được sống thật với mình) một khoảng trời riêng.* * * Dân ta quả thực là... máu sex. Điều này được thể hiện một cách gần như công khai, nhan nhản trên các bảng hiệu quảng cáo. Tất cả những gì có đuôi " ôm", " thư giãn" đều đồng nghĩa với sex( có chăng chỉ trừ xe ôm). Này nhé : đầu tiên là cafe ôm, sau đó đến bia ôm, karaoke ôm, bi da ôm, tắm ôm, lại còn... câu cá ôm nữa chứ! Nhưng cho dù tên gọi có khác nhau, tựu trung lại, thực chất của vấn đề cũng chỉ là một trong “ tứ khoái” ! Để khỏi mất thời gian, mời bạn cùng tôi thưởng thức một loại hình mang tính tiêu biểu: Karaoke ôm Quê hương của karaoke bắt nguồn từ thành phố Kobe( Nhật bản). Karaoke là từ ghép tiếng Nhật : " kara" bắt nguồn từ "karappo"- có nghĩa là trống rỗng; còn " oke" là từ viết tắt của "okesutura" - nghĩa là ban nhạc. Thường thì một bài hát được thu thanh bao giờ cũng có phần âm và phần nhạc đệm. Các băng đĩa nhạc chỉ có phần nhạc đệm thì được gọi là karaoke. Ở Hà nội, mới chỉ khoảng dăm năm đổ lại, người ta tập tọng du nhập loại hình giải trí này về. Lúc đầu karaoke được kinh doanh theo kiểu mạnh ai nấy hát, màn hình bung ra vỉa hè, người hát lùi xuống lòng đường. Thực ra, đến quán karaoke là một thứ giải trí lành mạnh. Trong mỗi chúng ta đều có một nghệ sĩ đang ngủ, chỉ chờ dịp được đánh thức. Vả lại, ca hát là một nhu cầu cần thiết cho con người. Có thể là ta hát không hay, thậm chí không biết hát, nhưng khi cầm micro ngân nga theo tiếng nhạc, thả hồn vào lời ca và ta bỗng thấy trong một thoáng được làm nghệ sĩ. Hay lắm chứ! Không tin, bạn cứ để ý mà xem, từ chú nhóc con mặt mới nổi trứng cá đến những ông, bà dù đã có rất nhiều mảnh tình rách vắt vai, vẫn hết sức say sưa rên rỉ " đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng cô đơn... ". Nhưng đấy là chuyện ngày xưa, còn ngày nay, đến karaoke hát chỉ là phụ. Không còn đâu đám người ngồi xổm ngoài vỉa hè vừa hát vừa cạy gỉ mũi, thay vào đó là những phòng hát thuộc loại model nhất: Tường ốp gỗ được trang trí bằng đèn huỳnh quang và tranh sex, sàn trải thảm, ghế bành mềm, và tất nhiên là một dàn karaoke loại "xịn". Những ngày ở Hà nội, tôi hay đi " hát" cùng với thằng bạn học thời phổ thông và hai người bạn vong niên đã ở tuổi ngoài 70. Đó là hai gã rất ham chơi, cực thanh niên tính và có một tình yêu kinh khủng với cuộc đời này. Tôi không biết phải xưng hô thế nào cho phải đạo, vì ngoài đời thì cứ ông ông con con, nhưng mỗi lần đi "hát ", trước khi vào cửa, hai gã lừ mắt : " Không có ông con gì đâu nhé, cứ bài cũ mà diễn, nghe chưa?" Hai chúng tôi " Dạ" ran. Bài cũ là thế này : chúng tôi phải gọi một vị là " sư trưởng ", vị kia là " chính uỷ" và xưng "em". Có trời mà biết tại sao hai ông già chơi trống bỏi này lại khoái kiểu xưng hô sặc mùi nhà binh như như vậy? Có lẽ cho ra vẻ phong trần? “Sư trưởng” tên thật là Hoàng, 75 tuổi, thời trẻ là một tay giang hồ mã thượng loại ác chiến, võ nghệ thấy bảo cũng vào loại khá, nay làm ngề châm cứu, tay nghề đáng bậc thầy thiên hạ. Đặt cả nắm kim trong lòng bàn tay trái, ngón cái và ngón trỏ của bàn tay phải nhặt từng chiếc, vê vê rồi nhanh như cắt, “sư trưởng” gật mạnh cổ tay, chiếc kim bay vù cắm phập vào đúng huyệt đạo. Con bệnh không kịp có cảm giác đau đớn, cho đến khi chiếc kim cuối cùng đã yên vị, ngay ngắn như người lính trong hàng quân. “Chính ủy” trẻ hơn, mới có 73, nguyên làm nghề chữa xe đạp ở ngay ngoài đầu ngõ nhà tôi. Không rõ ngài làm cái nghề này từ bao giờ. Chỉ biết rằng hồi tôi còn bé tí, đã thấy ngài suốt ngày cởi trần, mặc quần đùi ngồi chồm hỗm vá xe ở vỉa hè, hai hột dái luôn thò ra ngoài ( mà ngài dùng thuật ngữ chuyên môn để giải thích một cách hết sức văn hoa rằng : ấy là hiện tượng “kẹp săm” !). Rất lạ, là ngài làm không hết việc, toàn khách quen ; có mấy bà, mấy cô cứ vài hôm lại dắt xe đến cho ngài " vá". Riêng tôi, hồi đó rất sợ và ghét ngài, vì mỗi khi trông thấy tôi, bao giờ ngài cũng gọi lại, rồi chậm rãi, thong thả thò hai ngón tay vào lưỡi, vét một ít nước bọt bôi vào má tôi, sau đó bắt trật quần xuống, cũng lại hai ngón tay dính đầy nước bọt đó búng một cái đau điếng vào đầu chim - " Cho nó khoẻ!" , ngài cười hề hề, rồi quăng cho tôi năm xu để ăn ô mai. Không xa xôi gì, mới hôm trước, thằng con trai tôi từ đâu chạy về, mặt mũi méo xệch : " Bố ơi, cái ông gì ngoài đầu phố cứ bôi nước bọt vào mặt con, lại còn sờ chim nữa. Bố đánh ông ấy đi!". Ôm thằng con trai vào lòng, tôi cay đắng dỗ dành : " Hy vọng là đến khi mày lấy vợ và có con trai thì lão ta ngoẻo mẹ nó rồi! Chứ nếu không thì cả ba đời nhà mình bị lão bôi nước bọt và bóp dái đấy con ạ!". Độ mươi năm nay, “chính ủy” không còn vá xe nữa. Mấy đứa con của ngài và Hoàng “sư trưởng” sang Đức xuất khẩu lao động rồi ở lại luôn bên đó, thấy bảo làm ăn được lắm. “Chính ủy” và “sư trưởng” chỉ việc ở nhà ăn chơi bằng tiền của con gửi về. Lại nói, bọn chúng tôi hay rủ nhau đi " hát". Lang thang hết hang cùng ngõ hẻm, cứ chỗ nào hay là chúng tôi mò đến. Có một chỗ mà " sư trưởng " và "chính uỷ" cực thích, tiệm " Ấn tượng". Danh bất hư truyền, quả thật là ấn tượng. Đó là buổi đầu xuất quân của bốn thày trò chúng tôi. Ở đây, không khí bên ngoài lại vắng lặng khác hẳn những nơi khác. Các thượng đế lập tức được dẫn qua chiếc cầu thang trong bóng tối đen kịt và vào một căn phòng khoảng 16 m2. Sau vài phút yên vị, cửa mở, bảy, tám cô gái (độ tuổi 20) trong bộ quần áo khêu gợi được dẫn ra "chào hàng"... để khách thoải mái lựa chọn. Một cô lên giọng tuyên bố sắp bắt đầu màn trình diễn bằng thứ văn phong hành chính mà ta thường gặp ở trong các bản thông báo về giải toa? nhà đất của UBNN thành phố: "Từ bây giờ các anh đền bù (tiền boa) thế nào thì chúng em giải toa? (thoát y) thế ấy nhé!". Mỗi tiết mục có giá biểu bất di bất dịch: 50.000 đồng cho mỗi "diễn viên". Tiết mục 1: Các cô ra mắt "ban giám khảo" chỉ với chiếc áo dây mỏng tanh và tự giới thiệu là "không quần, áo lót bên trong". Tiết mục 2: Bằng một động tác nhẹ nhàng, thành thục, các cô tháo nút dây duy nhất của chiếc áo phía sau cổ để nó bay xuống đất... Tiết mục 3: Bắt đầu các vũ điệu lắc mông, lắc ngực, uốn éo thân thể... trong tình trạng "giải toa? trắng". Bối rối mất một lúc, chúng tôi cũng chọn được bốn em. Tôi cầm quyển danh mục, mân mê chỉ vào mấy bài hát thời chống Mỹ. Một em nhìn tôi như thể nhìn người Sao Hỏa, bảo: "Anh hát toàn bài lạ". Tôi hơi lóng ngóng rồi cũng quả quyết cầm lấy micrọ Té ra lâu lắm rồi tôi mới được nghe từ chính miệng mình những giai điệu một thời nhiều người hát, nhiều người thích. "Tình ca", "Lá đỏ", "Bài ca Hà Nội".. Tôi hát say sưa, chỉ hơi bực mình vì hình ảnh minh hoa. cứ lộn xộn, râu ông nọ cắm cằm bà kia. Thay vì màn tỏ tình thật lãng mạn, vài thằng cha nhảy múa loạn xị ngậu trong "Vòng tay cầu hôn". Ai đời hát về Hà Nội chỉ thấy Paris với tháp Eiffel lừng lững, hát "Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây" lại chỉ thấy mấy em người mẫu ưỡn ẹo ngoáy mông trên bờ biển. Trong khi đó, các em "ca ve "thoăn thoắt mở bia, bóc bim bim, bật nước hoa quả rồi gí vào tận mồm khách. “Sư trưởng” và “chính uỷ” cũng góp vui gọi là lấy lệ bằng hai bài tiền chiến " Suối mơ" cùng " Tiếng sáo thiên thai". Xong nhiệm vụ, mặc kệ cho chúng tôi gân cổ hò hét, hai ngài khoan khoái lim dim ngả người vào lòng các em, mười đầu ngón tay điệu nghệ , lả lướt gảy những giai điệu kinh người trên chiếc đàn nhiều trăm dây và nốc bia ừng ực. Một lúc, nghe chừng men đã ngấm, “chính uỷ” quay sang “sư trưởng” hỏi nhỏ : " Gái nhá?". Sư trưởng " Rõ!" một cách rất rất dõng dạc đúng tác phong quân đội. Trong chớp mắt, hai cụ vận khinh công cắp các em vào nách nhảy hai bực cầu thang một lên tầng trên, nơi có phòng chờ sẵn. Có một nhà báo đã bỏ công tổng kết , Hà Nội ít nhất cũng phải có trên 1.000 điểm karaoke mà trong đó một nửa là "ôm". Tính rụt rè, mỗi điểm 3 cô, Hà Nội đã có cả thảy trên dưới 3.000 cô - một con số đáng kinh ngạc nhưng lại còn lâu mới bằng thực tế. Các cô thường không ăn lương từ phía nhà chủ mà từ khách hàng. Mỗi lần ngồi trên lòng một anh nào đó là có 50.000 tiền "boa" trở lên, nếu chịu "thoáng" hơn tiền sẽ tăng lên. Một đêm lừa được 2 anh cũng có trăm hơn trăm kém, một tháng đôi ba triệu là chuyện vặt. Trộm nghĩ 3.000 "gái ôm" ở Hà Nội mỗi tháng moi ít nhất 9 tỉ đồng trong khoản "ngu phí" của cánh mày râu. Đấy mới chỉ là chi phí cho cái … tay! Cái sự chi này đem so với tất cả cuộc chơi lại chẳng bõ bèn gì. Thì đây: Bốn người vào quán, ngoài khoản "các em", những món tối thiểu phải tiêu là 20 lon bia, 8 bimbim, 8 bò khô, 8 mực ép, 8 nước khoáng, 8 khăn lạnh... Bạn không thể uống? Xin mời, các em sẽ tận tụy rót vào mồm. Những thứ còn lại đều bị bật nắp hoặc bóc vỏ, nghĩa là đã dùng đến. Mỗi thứ ở đây khiêm tốn cũng đắt gấp rưỡi thị trường. Như vậy, giá tối thiểu cho riêng các món uống và nhâm nhi đã không dưới 500.000đ. Chưa hết, khoản " chân phí" bao giờ cũng lớn nhất. Trò đời là thế, " thằng nhỏ " ăn một phát bằng "thằng lớn" ăn cả tháng luôn. Ăn chơi tốn kém, ai lại tính toán! H. ( tên em “ ca ve” ) nói với tôi : “ Đến đây chủ yếu là những ông tiêu tiền chùa. Cặp bồ với dạng này khoái nhất, vì họ chi rộng tay, mặc dù “chơi” thì không ăn nhằm gì, toàn những ông bụng phệ. Nhưng thôi, miễn là nặng túi. Ghét nhất là mấy thằng công tử con quan, chỉ được cái hùng hục như chó, nhưng keo kiệt, hống hách thì không ai bằng. Thỉnh thoảng gặp được vị khách “ khoái khẩu”, thì tụi em sẵn sàng free ngay!” Có một Câu lạc bộ như thế! Một chiều thứ bảy, đang “sở lượn” gần chợ Hàng Da, thằng bạn tạt vào một hiệu đồ sắt. Gã chủ hiệu nháy mắt một cách tinh quái, không nói không rằng, chìa cho nó một bọc nhỏ. Bạn tôi giở ra kiểm tra, vẻ hài lòng hiện ra mặt. Dọc đường về, nó hỏi tôi : “ Mày có biết cái gì đấy không?” “ Chịu!”, tôi thực thà đáp. Quả thật, tôi không hiểu được, những quả tạ sắt to cỡ ngón tay út đó dùng để làm gì? Chẳng lẽ đấy lại là đồ trang sức, mà tai nào chịu cho thấu, nặng chết bà. “ Tối nay đi với tao, mày khắc biết!” Nó tỉnh bơ. Vốn đã quen với những trò ma giáo của nó và hai thanh niên già, nên tôi cũng không bận tâm gì nhiều. Buổi tối, nó phóng xe qua, rủ tôi đến phòng tập. Nghe hai chữ phòng tập, tôi hào hứng hẳn, vì từ hôm về đến giờ chỉ ăn nhậu, chân tay nghe chừng ngứa ngáy, thấy nhớ cái bao cát. Thằng này thế mà khá, tưởng nó bỏ nghề võ rồi, hoá ra vẫn đeo đẳng a? Phòng tập đây rồi, nhưng sao lạ thế này? Tôi đảo mắt nhìn quanh, không thấy bao cát, không thấy mộc nhân, chẳng côn, cũng không gậy. Căn phòng chừng 30m2, được chia thành mấy chục ô, quây ni lon đến ngang bụng, trong mỗi ô có để một chiếc ghế đẩu. Chưa hết, võ sinh gì mà ăn mặc kì quái thế kia, thằng nào cũng trần như nhộng, trên mình chỉ mặc độc chiếc quần xịp. Lạ thực, có tiết kiệm vải như môn phái Nhất nam thì cũng phải đóng khố chứ, mà thằng này ngày trước dạy karate cơ mà? Tôi không còn biết đầu cua tai nheo ra làm sao nữa. Thấy thầy đến, chúng kính cẩn cúi chào rồi từng thằng một đi vào ộ Trời ơi! Tôi thất kinh khi thấy cả bọn điềm nhiên tụt nốt chiếc quần xịp và ngồi ngay ngắn , đĩnh đạc trên ghế đẩu. Mặc kệ tôi đứng lặng đi vì ngạc nhiên, thằng bạn đến từng ô, phát cho mỗi đứa hai quả tạ nhỏ xíu mà tôi đã nhìn thấy hồi chiều.Tôi thực sự hoang mang và suýt ngất khi thấy chúng đeo những quả tạ xinh xinh đó vào... ngón “thứ mười một”. Buổi tập bắt đầu bằng bài khởi động xoa nóng phần bụng dưới, đùi non, rồi thay vì " thất thập nhị huyền công" thì chúng “nâng lên hạ xuống” 72 lần. Rít lấy rít để vài hơi thuốc, tôi hơi bình tĩnh trở lại và bắt đầu quan sát một cách chi tiết. Lớp có 15 học trò, phần lớn chỉ ngoài 20, có ba ông trạc ngũ tuần, đầu hói bóng như sự Nhưng từ trẻ đến già, ai cũng rất nghiêm túc tập luyện, nét mặt thành kính. Mười lăm cái lưng trần bóng nhẫy mồ hôi gật gù theo nhịp lên xuống của … tạ. Thỉnh thoảng, lại nghe tiếng tạ rơi xuống nền bê tông đánh cạch, chắc anh bạn nào mệt quá. Sau phần tập... gân, các lực sĩ tháo tạ, chuyển sang khí công với hai bài của Phật gia. Bài bản lắm, tiếng thở nhẹ, sâu, đan điền cương lên, xẹp xuống, chứng tỏ chúng đã đạt đến một trình độ nhất định. Thằng bạn rỉ tai tôi : " Thực ra thì làm gì có chuyện cử tạ để cho khoẻ cái “của nợ” ấy. Cái quan trọng nhất là tập cho thạo mấy bài khí công của Phật gia và Vịnh xuân là đủ sung lắm rồi, đàn bà chỉ có khóc thét. Nhưng tao phải bịa ra để cho xôm trò, còn có cái mà dạy. Ở nhà mình bây giờ đang có mốt tập thể hình. Dân tình thi nhau cử tạ cho tay chân to như Lí Đức với Phạm Văn Mách, nên tao nói cử tạ cho to… thì cũng khối thằng tin!". Giờ giải lao, tôi tranh thủ phỏng vấn mấy... " cu sĩ".( Vâng, thưa các bạn, tiếng Việt ta những năm gần đây xuất hiện khá nhiều từ mới. Ngoài những từ mà chúng ta nghe đã quá quen tai như : ca sĩ, nhạc sĩ, nghệ sĩ, hoa. sĩ, thi sĩ... , thì do sự hình thành của một số nghề mới như khóc thuê, ăn mày chuyên nghiệp ( hành khất) nên ta có thêm mấy từ mới nghe rất vui tai : khóc sĩ ( chỉ người khóc thuê), khất sĩ( chỉ người ăn mày). Vậy xin bạn đọc và những nhà làm từ điển cho phép tôi mạo muội nghĩ ra một từ mới để chỉ những anh tập món cử tạ cu này là " cu sĩ".) Trả lời câu hỏi của tôi - rất hồ hởi, hai cu sĩ trẻ không giấu nổi sự phấn khởi : " Hết sức hiệu nghiệm, anh ạ! Dài và nở ra trông thấy!" Biết tôi ở tây về, một chú khuyên: " Anh nên học lấy cái nghề này, sang đó mở lớp dạy thì hái ra tiền, đỡ phải đi chợ vất vả!". Mấy cu sĩ già thì có vẻ từ tốn hơn :" Có thể do tuổi tác, bọn mình không thấy thay đổi gì nhiều về kích cỡ. Nhưng lúc lâm trận thì miễn chê, trường sức lắm. Từ hồi bọn mình đi tập , các bà xã thay đổi hẳn. Ngoan ngoãn, nhẹ nhõm cứ như là cháu ngoan bác Hồ ấy, gọi dạ bảo vâng, cơm dẻo canh ngọt, nhà cửa gọn gàng. Thỉnh thoảng lại còn ý ởn hát nữa chứ!" Giờ giải lao kết thúc, các cu sĩ lai. ngồi ngay ngắn trên ghế, những quả tạ xinh xinh được đeo vào. Bạn tôi quát:" Quản ca đâu, cho hát đi chứ!". Từ góc lớp, một cu sĩ mặt đầy trứng cá lom khom đứng dậy, cất giọng hò : "Này anh em ơi! Biết không?" Tức thì cả lớp đồng thanh : "Ơi! Biết gì?" Anh kia tiếp tục, lần này hát theo một điệu chèo : "Không giàu thời phải đẹp trai... ì, ì Không thông kinh sử.. ử, ử... Ối a, ối a" Cả lớp hát đế theo rất bài bản : "ối a, ôi à, ồi á…" Rồi nhất loạt gào lên hết sức hùng dũng : "Phải dài con cu!" Thú thực, tôi đã dự nhiều tiệc rượu, khi tất cả đều say bét nhè đến mức đái cả vào chai và hát những bài hát hết sức kinh dị, đại loại như : " Mười lăm thằng trên hòm người chết, thùng rượu vang say bét say be, ì a, ì a... " Hoặc : " Ồ ề cái con gà vàng, ồ ề cái con gà quaỵ Ta đi lang thang khắp đó đây... ", nhưng chưa bao giờ lại thấy bị xúc động mạnh như lần này, khi được mục kích cảnh mười lăm thằng đàn ông trần truồng, mồ hôi mồ kê ròng ròng, cơ bụng phập phồng theo nhịp tạ, mồm say sưa hát rất yêu đời cái điều mãi mãi là chân lí đối với cánh đàn ông: " Không giàu thời phải đẹp trai Không thông kinh sử, phải dài con cu!!!" Warszawa 01-2002,( những ngày chợ đuội) Chú thích:*/Trong đoạn trên có đôi chỗ sử dụng tư liệu của một số báo trong nước