Chương 1

Lớp học cuối cùng vừa chấm dứt . Tú Yên thở ra nhẹ nhàng và vội vàng thu dọn tập vở ra về . Nàng thấy lòng thật vui vì hôm nay là thứ Sáu với hai ngày nghỉ cuối tuần kế tiếp . "Bài vở ta sẽ bỏ qua hết, để tuần sau rồi lại lo tới . Vui quá, không biết hôm nay nên đi đâu chơi nhỉ?" Tú Yên thầm nghĩ . Nàng vui chân sáo bước ra ngoài sân đậu xe, lúc đó mới chợt nhận ra trời vẫn đang mưa lâm râm . Cái thành phố Portland này thì tối ngày cứ mưa với gió . Mặc kệ! Nếu ngày thường thì chắc chắn Tú Yên không cần suy nghĩ đến những cơn mưa này, nhưng hôm nay là một ngày vui, nên tất cả mọi thứ đối với Yên đều đẹp, đều khiến cho nàng cảm thấy chúng dễ thương làm sao . Để đầu trần đội mưa, Tú Yên bước từ từ mà không cần vội vã . Nàng ngước mặt lên trời, hứng những giọt mưa bụi lành lạnh rớt trên mặt mình, thấm qua làn môi mà cảm thấy ngọt ngào, thích thú . Gió thổi lạnh quá! Tú Yên cảm thấy thân hình bé bỏng của mình như muốn bị cuốn theo cơn gió . Nhưng không sao, một chút mưa, một chút gió lạnh, tất cả mới hoàn thành một bức tranh lãng mạng, phải không Tú Yên?

Bước vào trong xe, Yên mới sực nhớ tới cuộc hẹn của mình với anh Hai, Phong, và Thùy Kha . Phải rồi, đêm qua anh Hai còn cẩn thận gọi phone nhắc nhở, làm như nàng là người mau quên lắm.

- Em gái, ngày mai 6 giờ chiều ở chỗ cũ, em phải đến đúng giờ đó nhen?

- Em biết rồi, em nhớ muh, chỉ sợ lúc đó anh Hai còn kẹt trong chỗ làm, tới trễ là chết đó.

- Đừng lo, anh Hai đã thu xếp xong rồi . À, em có cần anh tới đón hay không dzậy?

- Không cần đâu anh Hai, em tự đến được rồi.

- Có người đón em gái rồi huh? Có phải là Phong không?

- Trùi, anh Hai, em không có nói chuyện với anh Phong lâu rồi . Em nghĩ anh ấy sẽ đi chung với chị Kha mà, không phải sao?

- À, ờ, anh không rõ, Thùy Kha nói là có thể Phong sẽ đến đón, nếu he ra sớm, còn không thì tự ai nấy tới, miễn sao đừng trễ hẹn được rồi.

- Okay, anh Hai . Thôi em đi ngủ đây, ngày mai có lớp sớm.

- Bye em gái, chúc ngủ ngon nhé . Hẹn gặp ngày mai.

- Bye anh Hai . Goođ night!

Anh Hai của Tú Yên là vậy . Mọi thứ đều lo lắng đâu vào đấy . Trong nhóm bốn người, nhiều khi Yên cảm thấy anh ấy lo nhiều hơn tất cả . Đối với Yên, anh Hai bao giờ cũng dễ thương và dễ mến . Cái tình cảm nhẹ nhàng, bình an lại len nhẹ vào lòng nàng . Nhìn đồng hồ đã hơn 5 giờ, Yên nghĩ chắc chạy xe tới chỗ hẹn là vừa, đến sớm một chút cũng không sao . "Không biết giờ này mấy người kia đã đi chưa nhỉ? Anh Phong có đến đón chị Kha hay không?" Nghĩ tới bỗng Yên tự lắc đầu, "Việc này có mắc mớ gì đến mình mà phải suy nghĩ chứ?"...

Trong lúc ấy, Phong cũng đang thu dọn mọi thứ để chuẩn bị ra về . Anh chàng ngồi trong văn phòng, gác chân lên bàn, tay gối ra đằng sau một cách thoải mái . Công việc một tuần cũng đã xong, mấy thằng làm việc chung đã về gần hết, trả lại cho khung cảnh chung quanh sự yên ắng nhẹ nhàng . Phong chợt cảm thấy thích cái không khí này . Một chút gì đó yên tĩnh khiến cho anh chưa muốn vội về . Nhìn đồng hồ đã gần 5 giờ, "Không biết ta có nên gọi cho Kha để báo là sẽ đến đón nàng không nhỉ? Thôi để một chút nữa gọi ." Phong lười biếng suy nghĩ . Nhưng ngồi hoài cũng chẳng biết làm gì, Phong lại chợt nghĩ tới Thùy Kha, một cô bé thích nhõng nhẽo, và anh bắc phone lên gọi cho nàng.

- Hello?

- Hi em, đi về được chưa nè?

- Anh xong việc rồi đó huh? Anh có muốn ghé qua đón em hay không?

- Cũng được.

Đầu giây bên kia bất chợt yên lặng. Phong đợi hoài thấy ngạc nhiên nên lên tiếng hỏi.

- Thùy Khả Ủa, sao im lặng dzậy?

- Không có gì!

- Em có sao không dzậy? Sao đang nói chuyện lại đổi giọng? Em đang giận anh huh?

- Đâu có đâu!

Thùy Kha vội vàng lên tiếng . Nàng nhíu mày! "Đàn ông con trai thiệt là không biết điều tí nào ."

- Thùy Kha! có chuyện gì nữa vậy? Em không được khỏe à? Hay là em không muốn anh đến đón?

- Anh... anh...

- Anh sao?

- Em cảm thấy anh lạnh lùng với em quá!

- Trời ơi cô nương, cái gì mà lạnh lùng?

- Em không biết.

- Thôi cho anh xin lỗi dzậy. Lát nữa anh đến đón em, rồi em phạt anh sau nhen, chịu chưa?

Thùy Kha chợt mỉm cười . Nàng thấy vui lại liền . Cái ông Phong này, miệng lưỡi thiệt là dẻo queo, cái gì cũng có thể khiến cho nàng cười được, thế thì làm sao mà giận lâu chứ? Nhưng nàng vẫn muốn thừa cơ hội nhõng nhẽo thêm một chút.

- Anh nè, hôm nay đi làm có mệt không?

- Cũng không có gì, cuối tuần mà em, ngồi chơi xơi nước là nhiều, anh còn tính về sớm hơn kìa.

- Sao anh không nói cho em biết? Em cũng định xin ra sớm để mình có thể đi đâu chơi.

- Tại anh muốn làm cho hết giờ thôi.

Phong vội trả lời . Anh sợ lại làm cho Kha giận.

- À! Thôi dzậy anh đến đón em đi, Phú có dặn là đừng đến trễ.

- Em có nói chuyện với Phú hôm nay à?

- Ngày hôm qua kia . Sao? anh ghen huh?

- Hmm... phải rồi, tôi đang ghen đây? Tại sao bà xã của tui cứ đi nói chuyện với người khác là sao dzậy huh?

Đầu giây bên kia có tiếng cười khúc khích . Thế là Phong biết Kha đã vui, anh cũng cảm thấy vui lây.

- Thôi đi anh ơi, cái gì mà bà xã? Ai là bà xã của anh?

- Em còn nói nữa.

- Thế anh nói chuyện với Tú Yên thì sao?

- Huh? Em phải biết...

- Ờ, ờ, em biết rùi, thui đừng nói nữa.

Thùy Kha vội cắt ngang . Nàng không muốn cái không khí vui vẻ lại có chuyện gì.

- Thôi anh đến đón em đi, em chờ nhen?!

- Okay, bye em . Lát nữa gặp.

- Bye anh.

Phong đứng dậy mặc áo khoác vào . Thùy Kha chợt khiến cho anh nghĩ tới Tú Yên . "Đã lâu rồi không nói chuyện, không biết dạo này cô ấy sao nhỉ?" Nhìn ra ngoài trời đang mưa, Phong lại nghĩ đến thói quen dạo mưa của Tú Yên mà bỗng thấy chạnh lòng . Phong nghĩ thế nào lát nữa nếu thấy đầu nàng ướt thì sẽ biết ngay . "Cô nàng này cứng đầu lắm mà, có bao giờ chịu nghe lời ai đâu? Không biết Phú có đi chung với Tú Yên không nhỉ? Hai người ấy, cứ anh Hai với em gái . Hmm... ai muh tin cho được?!"...

Vào giờ này thì Phú vẫn còn bận rộn trong sở làm . Anh chàng đang cố gắng giải quyết hết mọi việc cho xong trước khi ra về . Cả ngày hôm nay, trong lòng anh cứ nao nao . Cuộc hẹn chiều nay với ba người kia khiến anh cứ muốn thời gian qua cho mong chóng . Cũng may là công việc bận rộn, cho nên sau giờ ăn trưa là anh không còn thấy xôn xao nữa . Bây giờ đã gần đến giờ hẹn, anh mới lại cảm thấy vội vàng sợ trễ . Cuối cùng rồi mọi việc cũng xong, và còn cả 20 phút để lái xe tới chỗ hen. Phú thở ra nhẹ nhõm và tự cười với chính mình . Ba người bạn này và anh, không hiểu vì liên hệ nào mà lại trở thành thân thiết?! Trong nhóm bốn người, tuy mới bắt đầu thật sự họp lại chỉ cách đây mấy tháng, mà đã như có ít nhiều tình cảm.

Tú Yên là một người em gái dễ thương, hoạt bát . Lúc nào cũng khiến cho anh cười mỗi khi tiếp xúc . Nhưng Tú Yên có quá nhiều tình cảm, khiến cho cô nàng có vẻ già dặn hơn so với số tuổi của mình . Thùy Kha là một người con gái dịu dàng, nề nếp . Cô nàng rất ngoan, nấu ăn giỏi, hiếu thảo, và sống giản dị . Nếu mà nhập lại hai con người của Tú Yên và Thùy Kha, chắc chắn sẽ là một người con gái hoàn hảo . Có cả hai trong nhóm, đó là điều thích thú, mà cũng là một chuyện nhức đầu.

Còn Phong, một gã con trai mới lớn . Tuy đẹp trai đó, hào hoa, phong nhã đó, nhưng lại còn ham chơi, thích phong lưu, đào hoa, bay bướm . Phú lại tự nghĩ, "Bản thân mình với Phong, đổi lại cho nhau một chút, cũng là một người con trai hoàn hảo ." Nghĩ tới bốn người như vậy, anh chợt cảm thấy buồn cười . Nếu là hai người hoàn hảo thì không sao, thành một cặp xứng đôi vừa lứa, nhưng đằng này hai cái hoàn hảo ấy lại ở trong bốn con người có bốn cặp mắt, bốn cái mũi, và bốn cái miệng. Ôi trời, nhập lại một là huyên thuyên, hai là nhìn nhau không biết nói gì . Thôi mặc kệ! Dầu sao đi nữa, anh cũng rất vui được gặp mặt cả ba người hôm nay, nhất là vào chiều thứ Sáu cuối tuần . Trong lòng anh, nao nức có bao điều muốn nói...