Nhỏ Ô Mai hay con Mèo ngái ngủ ấy, không biết có đúng là cái xương sườn thiếu của mình không? Nhưng mà nhỏ của tôi, cô bé không có cái răng khểnh nào, không có má lún đồng tiền, chỉ có cái tài vặt là "chiên đậu phộng da cá" ấy, một tuần lễ không gặp em là tôi ăn cơm không ngon miệng, đi đứng như người mất hồn, nói chung là chả làm được một điều gì nên chuyện.

Tôi sắp chia tay với nhỏ. Tôi sắp lìa nhỏ, khi bạn rơi vào trường hợp như thế.

Ra tiển em? Tôi sẽ đi khoan thai như một người bộ hành đang ngắm cảnh hoàng hôn, hay tôi chấp cho mình đôi cánh, mà đôi cánh làm gì? Ta chẳng sắp lìa nhau rồi đó sao? Em sẽ ở một phương và tôi cũng sẽ ở một phương. Không, tôi muốn chạy thật nhanh, nhanh như máy bay, như gió, như tất cả. Tôi sẽ gặp em, tưởng tượng đôi mắt em nhòa lệ, tôi sẽ lắc đôi vai gầy nhè nhẹ, sẽ nhủ rằng em sẽ quên thôi - Ở nơi xa khơi ấy có bao nhiêu ngày vui khác, bao nhiêu tiếng cười và khói biếc mây xanh.

Nhưng tôi biết ở nơi ấy. Chốn xa lạ mà em sẽ đến, vĩnh viễn không có tôi, để ai đứng bên bậc thềm nhà hát cho em nghe bài Beautiful Sunday - hay là tôi sẽ hát cho em nghe bài Adieu Joly Candỵ Từ nay cách xa nghìn trùng, người em bé nhỏ, tôi tiễn em ra mãi nơi phi trường. Nhưng tôi bei^'t ở nơi ấy, ngày sinh nhật em dẫu có nhiều người đem hoa hồng đến tặng, sẽ không một đóa hồng nào còn đẫm ướt sương, sẽ không một đóa hồng nào ngập tràn tình của gió, của nụ cười thuở ấy tôi mang.

Trời kéo mây mù. Thành phố sắp mưa. Cơn mưa lớn sẽ chắn ngang lối về ai đó. Cơm mưa lớn sẽ không làm tôi chùn bước, quay lui. A, cơn mưa lớn. Tố Oanh ơi, phải rồi, cơn mưa hôm đó...

... Tôi còn nhớ mãi, dù mai sau tóc bạc răng long. Rằn , chiều hôm ấy, trời mưa...

... Chiều hôm ấy tôi trú mưa ở hiệu sách Quốc Văn. Cơn mưa chiều thành phố dai dẳng khiến tôi trở thành một tên đi mua sách bất đắc dĩ. Hiệu sách đang vắng trở thành đông đúc nhờ cơn mưa bất chợt. Không một ai quen ở đó, vậy mà một sợi dây thun, rồi hai sợi dây thun đây đó cứ nhắm vào lưng tôi mà bắn. Lần thứ nhất, thứ hai, tôi quay lưng kiếm. Vô ích thôi, những chiếc môi cong cớn, những mái tóc ngang vai, những đôi mắt hững hờ... đám đông người và cả một con số không to tướng. Ai thế nhỉ? Phải tìm cho ra đước cái trò nghịch ngợm chiều mưa. Thế rồi tôi đã gặp quả tang cái cô bé học trò đùa nghịch. Em trốn chạy, tôi đuổi bắt, mà làm sao em lẩn trốn được, cái cô bé "cao bồi" dám bắn tên vào giữa tim tôi.

- Cô bé, cô làm quả tim tôi bị thương rồi.

Em cười, à, không lẽ tôi bắt em khóc. Tiếng em nói lí nhí, em vân vê tà áo.

- Em xin lỗi ông.

- Tôi còn "nhỏ" lắm.

- Em xin lỗi ông nhỏ.

Tôi phì cười:

- Giờ cô bé phải bắt đền.

- Dạ, em xin lỗi.

- Vầy nhá! Cô bé tên gì? Học ở đâu?

- Dạ!

- Không thôi, tôi sẽ theo cô bé suốt cả chiều nay.

Tôi đã theo em suốt cả buổi chiều hôm ấy thật. Những ngã tư đèn xanh đèn đỏ, những con lộ rộng thênh thang, những hàng cây vông già cổ thụ vút cao. Phố vẫn thế, quanh co mà thân thiết, một mái tóc thề một chiếc xe đạp mini.

Cuối cùng em phải chịu thuạ Chịu thua chứ làm sao thắng được tôi. Nhất lý, nhì lì, thứ ba liều mạng mà. Hơn hai tiếng đồng hồ đạp xe chen lách, em mỏi chân chưa? Môi em chắc cũng phải cần một ly nước chanh đường hay một ly kem dâu ngọt. Em dừng lại trước một hiên nhà, cơn mưa chiều còn loang loáng dăm ba vũng nước. Phố sửa soạn lên đèn, em sẽ phải về thôi. Con gái, ai cứ lang thang mãi thế, phải không Tố Oanh?

Em dừng lại, ngoái lui.

- Ông, thôi đừng theo em nữa.

- Theo, theo đến tận... cuối đời.

Em điều đình:

- Em tên Tố Oanh. Học lớp 12C4 trường... nhà em ở - mà thôi, ông biết tên trường em là được. Ông cho em về đi, rồi lúc khác, em xin lỗi.

Em xin lỗi. Đôi mắt đó, mái tóc đó. Em xin lỗi, cái nhìn đó, nụ cười đó. Và một tên người. Tên người ghép bằng 6 chữ cái: Tố Oanh. Tên em theo tôi từ buổi chiều mưa hôm ấy, len lỏi vào căn phòng giá lạnh, lãng vãng trên những lối về, lắng đọng như đường chưa tan hết dưới ly đá chanh, ngọt ngào hoài đôi môi khô bỏng...

... Rồi năm tháng cũng phải như mùa làm cho cây thay lá. Bao nhiêu ngã đường tôi dõi bước em đỉ Bao nhiêu viên đá mòn trước cổng trường con gái? Bao nhiêu đoá hoa hồng còn ướt đẫm sương.

Vậy mà tôi sắp lià xa em. Chút nữa thôi, còi hụ. Bánh xe sẽ lăn, nghìn điểm hội tụ về một điểm, những đường thẳng tiếp nối những đường thẳng, hoài hoài lià xa, mãi mãi lià xa.

Nhanh lên, nhanh lên. Có tiếng ai thúc dục. Có một đời thúc dục. Trời mây trắng mênh mông và tôi nghìn trùng tơ tưởng. Vĩnh biệt ư? Hoa trong vườn chưa nở. Lìa chia ư? Sông chưa gọi biển về. Tôi vội vã, tôi nôn nao.

Tố Oanh. Tôi không đủ can đảm để dến chỗ chia lià. Có thể buổi chiều hôm đó, trong cơn mưa tầm tã cuối đời, đôi mắt em nhòa vì nước mưa và nước mắt em. Có thể một chiếc lá tội tình nào, hay một cánh hoa bị em xé nát trên taỵ Em không biết đây, tôi đang đứng ở hè phố ngày xưa, có cô bé tên Tố Oanh đã bắn trúng trái tim tôi bằng những sợi thun màu đỏ. Tôi đã lac lối về từ buổi chiều hôm ấy. Tôi vẫn nghĩ mình không thể nào lìa xa em. Tôi không thể nào đến tiễn em, vì tôi biết những con tàu sẽ rời những sân ga, mà tôi không thích là người đứng lại vẫy tay.

Tố Oanh. Cô gái Huế mà tôi đã quen trong phần đời nhỏ nhoi của mình. Cơn mưa chiều chưa dứt, chút xíu nữa mình có chia tay không?

Hết