Chương 1
Một đoàn xe đạp áo trắng dàn ngang nhau, khi ra xa lộ và tẻ vào con đường hướng lộ . Đoàn sinh viên sư phạm đi tập huấn, họ tổ chức đi xe đạp. Toàn những khuôn mặt nghịch ngợm tươi trẻ, dù họ đã chọn cho mình cái nghề đạo mạo. - Đua đi, đua đi! Tạo rạp mình trên xe đạp, đạp thật nhanh , vượt qua mặt Hoàng Dũng và Phương Mai anh nắm ghi- đông xe Phương Mai kéo theo xe mình, cô hoảng sợ hét: - Buông ra anh Tạo! Tạo cười hì hì: - Mai thỏ đế. Tạo buông xe Phương Mai, anh xớt chiếc nón trên đầu Băng Tâm, chạy lên trên . Băng Tâm la ầm ĩ. - Tạo vồ , trả lại đây. Tạo quay lại cười toe toét: - Muốn "qua" trả mà dám gọi "qua" là Tạo vồ vậy cưng ? Kim Huệ đạp mạnh vào bánh xe sau Tạo làm Tạo lảo đảo suýt té. Họ đùa nghịch trên một khoảng đường vắng người và nghiêm chỉnh lại khi trường cấp 1 Bình Phước hiện ra thấp thoáng trước mặt, Tạo nghêu ngao. - Nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò mà. Hoàng Dũng quay sang Phương Mai, những giọt mồ hôi nho nhỏ đọng trên má cô, làm khuôn mặt cô đỏ hồng trong buổi sớm mai , anh quay đi khi chạm phải mắt cô nhìn mình, miệng ấp úng. - Hay Phương Mai giao xe cho Kim Huệ, anh chở cho, em có vẻ mệt rồi đấy ! Phương Mai nhoẻn miệng cười , nụ cười của cô phô gần hết hàm răng trắng bóng và một cái răng duyên: - Gần đến trường rồi anh Hoàng Dũng. Hoàng Dũng nhìn chiếc xe đạp cũ kỹ của Phương Mai ái ngại. - Hay ngày mai Phương Mai để xe ở nhà anh chở cho. - Em thích đi thế này, xe em cũ chứ không sao đâu. Ngôi trường ngói đỏ hiện ra trước mặt họ, có tất cả tám người chia làm bốn cặp chạy thẳng vào trường. Học sinh chưa đến giờ vào lớp, chơi đùa ồn ào . Hoàng Dũng - trưởng nhóm , anh ra lệnh: - Chúng ta gởi xe xong vào trình diện hiệu trưởng. - Anh Hoàng Dũng. Vĩnh Xuân từ trên chiếc Dream bóng lộn nhảy xuống, cô chạy nhanh đến bên Hoàng Dũng phụng phịu : - Chiều hôm qua em nói là em có xe, anh không chịu đi, lại đi xe đạp. Ghét anh ghê ! - Anh thích đi xe đạp, vả lại có ba cây số nào đã xa đâu, ngày mai Vĩnh Xuân thích cứ nhập bọn đi xe đạp. Vĩnh Xuân liếc Phương Mai đang đứng cạnh Hoàng Dũng một cái thật sắc, nũng nịu: - Ngày mai nhớ chờ em đó nha. Rồi cô yểu điệu kéo Hoàng Dũng đi theo mình. Anh chàng đi xe Dream chở Vĩnh Xuân nãy giờ im lặng như đang chiêm ngưỡng cái gì đó rồi như chợt tỉnh vội dong xe đi. Hoàng Dũng đứng lại : - Chờ anh gởi xe đã Vĩnh Xuân. Phương Mai lặng lẽ đẩy xe đi, hình như sực có mặt của Vĩnh Xuân, cô gái nhà giàu đỏm dáng đã làm Hoàng Dũng quên cô, một chút buồn tủi dâng lên mắt, Phương Mai nghe mắt mình cay cay, cô lầm lũi đi vào nhà để xe. - Phương Mai ơi ra căn tin uống nước đã. Hoàng Dũng toan bước đi, anh vụt nhớ còn có Phương Mai nên quay lại, anh gọi Phương Mai, Phương Mai làm như không nghe , Vĩnh Xuân kéo tay Hoàng Dũng đi, cô càu nhàu. - Anh mồ hôi mồ kê nhễ nhại, sắp đến giờ lên lớp không lo. - Anh muốn chờ Phương Mai cùng đi. Vĩnh Xuân gạt ngang: - Phương Mai đi sau cũng được mà. Hoàng Dũng ngần ngừ rồi bước đi. Anh luôn để cho Vĩnh Xuân tách rời mình và Phương Mai và anh đã nhu nhược tuân theo dù sau đó tim anh cứ ray rứt ân hận Trống điểm vào lớp năm phút. Hiệu trưởng ân cần hướng dẫn họ xuống lớp. Hoàng Dũng Phương Mai và Vĩnh Xuân một lớp . Vĩnh Xuân xụ mặt. Cô ghét cay ghét đắng Phương Mai, chỉ nội đôi mắt và nụ cười của Phương Mai, Vĩnh Xuân đã hằn học, hình như con trai đều hướng mắt về nó. Vĩnh Xuân hậm hực, cô không muốn mình thua sút Phương Mai, đứa con gái nghèo rớt mồng tơi , quanh năm đi học chỉ có hai áo dài thay đổi. Và điều làm cô đố kỵ, bực mình nhất là chưa bao giờ Hoàng Dũng nhìn cô bằng đôi mắt như đã nhìn Phương Mai. Hoàng Dũng thao giảng bài học trước . Hơn bốn mươi đôi mắt tròn xoe như hòn bi hướng về anh, những khuôn mặt ngây thơ nghịch ngợm. Vĩnh Xuân giành tiết thứ hai, giọng cô sang sảng , cứng nhắc. Phương Mai tiết cuối cùng. Và hình như đám học trò đang căng mắt nhìn cô giáo trẻ, có tiếng nói êm ái dịu dàng. Họ có một buổi trưa ăn cơm tập thể tại trường. Phương Mai tìm chỗ nằm sau cái tủ nhỏ có một cái giường cá nhân trải sẵn chiếu. Vĩnh Xuân lôi Hoàng Dũng đi, không biết họ đi đâu. Phương Mai buồn rầu nằm nhắm mắt . một cái gì đó dâng lên trong lòng tràn đầy chua xót và nỗi buồn cứ sâu hun hút. Hình như Hoàng Dũng đã quên có cô, cô bạn gái bé nhỏ của anh. Từ đó , bỗng dưng em thấy buồn Nỗi buồn vô cớ, tại vì sao ? Hay tại ánh mắt - ai kia nhìn ta Như tìm kiếm Rồi bỗng dưng người ta lại lơ là Em buồn , em giận thoáng bâng quơ Giận ai kia đã vô tình quên lãng Đôi mắt kia - bây giờ không phải riêng em *~*~*~*~*~* Buổi chiều tan học, Phương Mai cố tình ngồi lì với thầy hiệu trưởng , ông say sưa nói về trường lớp của mình với Phương Mai. Và khi nắng chiều tắt , sân trường im lắng, Phương Mai từ giã ông thầy của mình cô nghẹn ngào nhìn , chỉ còn chiếc xe đạp cũ kỹ của mình chơ vơ . Hoàng Dũng đã không đợi cô, hẳn anh đã đi về với mọi người , trong đó có Vĩnh Xuân. - Chiều quá, tôi mãi nói chuyện, em về đi Mai. - Không sao đâu thầy , còn sớm, em đạp xe về Sài Gòn một tiếng hơn là nhiều. - Đi về cẩn thận nha Mai. - Dạ. Phương Mai đẩy xe đạp ra cổng , cô nhìn bóng chiều hiu hắt , lòng ngậm ngùi. Em đã lầm rồi Hoàng Dũng ạ, hình như chỉ có em đơn phương . Em chỉ là có bé nhà nghèo. - Cô ơi làm ơn cho tôi hỏi... Chiếc xe Dream đổ lại bên Phương Mai, Phương Mai nhận ra khuôn mặt hao hao Vĩnh Xuân đang nhìn cô: - Anh muốn gì ? - Nhóm sinh viên sư phạm thực tập không biết đã về hết chưa cô ? - Họ đã về từ lâu , anh không gặp họ trên đường đi về Sài Gòn à ? - Không, tôi từ Biên Hoà về. - Anh muốn gặp Vĩnh Xuân phải không ? Vĩnh Nghi vui vẻ: - Cô quen Vĩnh Xuân à ? - Chúng tôi học chung , Vĩnh Xuân đã về, anh đuổi theo có thể bắt kịp đấy. Vĩnh Nghi chạy xe theo Phương Mai, khi cô bắt đầu lên xe và đạp đi: - Cô cũng về Sài Gòn à ? - Dạ. Vĩnh Nghi nhăn mặt: - Xa quá, cô đi một mình sao cho tiện ? - Không tiện cũng phải đi, vì tôi phải về nhà. Vĩnh Nghi vẫn chưa chịu đi, anh chạy : - Tôi đưa cô về. - Dạ thôi , anh cứ đi trước, anh có muốn giúp tôi cũng không được đâu, lại vi phạm luật lệ giao thông nữa là khác. Vĩnh Nghi tần ngần một lúc , thật tâm anh không muốn đi chút nào. Buổi sáng anh đã vui mừng nhận ra cô gái anh gặp trước cổng trường sư phạm hôm nào. Đôi mắt xanh đen trong vắt của cô cứ chiếm lĩnh ám ảnh anh không nguôi và chiều nay anh đã được đối diện, nhưng bao giờ cô cũng nhìn anh hờ hững. Phương Mai đạp xe nhanh bỏ Vĩnh Nghi lại sau lưng . Bóng dáng nhỏ bé của cô với mái tóc dài phủ ngang lưng là sức thu hút mãnh liệt , Vĩnh Nghi thở nhẹ , anh muốn thu hết hình ảnh cô gái bé nhỏ đêm nay mang về trong giấc chiêm bao của mình, để nghe một chút ngây ngất và nhớ nhung. **~~**~~**~~**~~ Vĩnh Nghi lên tiếng ngay khi Vĩnh Xuân từ trên lầu bước xuống , mồm cô hát nghêu ngao: Em chợt thấy những giọt lệ long lanh Vừa ướm nhẹ trong mắt huyền hạt nhãn Tại vì sao , tại vì ai mà có những giọt lệ chiều nay Hay tại ngoài kia có những hạt mưa bay ... - Ê nhỏ, ban chiều anh ghé trường nhỏ thực tập , mà nhỏ không chịu đợi anh về rước, bộ có chàng nào chở về rồi hả ? Vĩnh Xuân cong môi phụng phịu: - Ai biểu anh đến trễ , bắt người ta đợi dài cả cổ. Vĩnh Nghi đưa nắm tay lên dứ vào mặt em gái: - Có làm bộ không đấy nhỏ, anh còn thấy có cả Phương Mai còn ở lại chưa về. - À, con nhỏ dở hơi ấy hả ? Vĩnh Xuân bĩu môi: - Nó bị tụi em bỏ rơi đấy , vì làm điệu mê miết với thầy hiệu trưởng , nó ỷ đẹp nên muốn chơi trội ấy mà. - Anh thấy Phương Mai cũng dễ thương chứ ? Vĩnh Xuân giẩy nẩy như đỉa phải vôi: - Nó mà dễ thương , em ghét nó . Hoàng Dũng cũng mê nó. Vĩnh Nghi đùa: - À té ra chàng Hoàng Dũng của em cũng đang chú ý Phương Mai, vậy thì để anh cua Phương Mai dứt cái của nợ đó ra khỏi Hoàng Dũng giùm em. - Nói thiệt hông đó ? - Em tạo điều kiện giùm anh đi. - Anh ngoéo tay đi , em sẽ ủng hộ hết mình. Chợt Vĩnh Xuân cau mày: - Không được , anh chỉ theo chơi chơi thôi , em không chịu Phương Mai làm chị dâu em đâu đấy ! Vĩnh Nghi cười hì hì cốc lên đầu em gái: - Nhỏ này lộn xộn ghê ta. - Mẹ đã chọn chị Hồng Yến cho anh , Phương Mai nghèo rớt mồng tơi mẹ không chịu đâu. Vĩnh Nghi làm eo: - Vậy thì anh xù không thèm làm quen gì hết. Vĩnh Xuân xụ mặt: - Bây giờ tới phiên anh làm khó em nữa phải không ? - Thì em ráng mà đi lấy cảm tình của thằng Hoàng Dũng. Vĩnh Xuân giận dỗi bỏ đi . Vĩnh Nghi ngồi mơ màng với điếu thuốc trên tay , gương mặt xinh đẹp dễ thương của Phương Mai lại hiện lên.