Chương 1
Có người nói trong mắt kẻ đang yêu, tất cả đều là màu hồng.Với Phong, lúc này điều đó thật không sai chút nào. Trong con mắt của Phong, đêm nay thành phố thật đẹp. Con đường chật ních xe cộ, ồn ào tiếng động cơ, đầy ắp bụi bặm ... bỗng trở nên thơ mộng và đáng yêu vô cùng.Phong dừng chân trước một cửa hàng bán hoa. Cô chủ xinh xắn, nở nụ cười tươi như những đóa hoa quanh cô, cất giọng niềm nở mời chào:– Mời anh mua hoa ạ! Hoa vừa mang về, tươi lắm.Cô bé mặc áo thun màu cánh sen, trước ngực áo in một con số hai mươi tròn trĩnh. Phong vui vẻ nói:– Chào em! Thế con số hai mươi trên áo em có ý nghĩa gì vậy?Cô bé ngoẹo đầu nhìn Phong, hỏi:– Anh cũng biết về ý nghĩa của những con số trên áo ư?– Anh nghe nhỏ em nói vậy. Nó bảo con số trên áo các cô thường mang một ý nghĩa gì đấy, hoặc là con số may mắn, số cung mạng, hoặc là số tuổi.– Thì đúng. - Cô đáp - Đúng là như vậy. Hai mươi là tuổi của em đấy.“Quyên cũng hai mươi tuổi”. Phong nghĩ, rồi nói:– Theo anh, tuổi hai mươi mới là tuổi đẹp nhất.Cô bé cười duyên, đáp:– Cám ơn anh. Em thì thích tuổi mười sáu cơ.Rồi cô hỏi:– Thế anh muốn mua hoa gì?– Nhờ em chọn giúp anh, hai mươi đóa hồng đẹp nhất.Cô bé nghiêng đầu nhìn Phong lém lỉnh:– À ... à ... giờ thì em biết vì sao anh thích tuổi hai mươi rồi nhé. Có phải hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi của bạn gái anh không?– Em thật thông minh!Cô bé quay người chọn hoa, vừa nói:– Em sẽ gói cho anh bóa hoa đẹp nhất.– Cám ơn em!Cô lại hỏi:– Theo anh, thì con người bắt đầu tặng hoa cho nhau từ bao giờ nhỉ?– Anh không biết.– Tặng hoa là một thói quen đáng yêu, phải không anh?Phong gật gù đồng tình:– Anh cho rằng đó là một trong những văn minh đáng tự hào nhất của loài người.– Và người ta nên tặng hoa ngay cả sau khi kết hôn, phải không anh?– Anh hoàn toàn đồng ý với em.Cô bé phê phán:– Các ông thường thì không nghĩ đến điều đó khi lấy được vợ rồi.Phong phì cười rồi nói:– Anh hy vọng sau này, em sẽ lấy một người mà mỗi ngày đều nhớ tặng hoa cho em.– Tốt nhất là em sẽ trồng đầy hoa trong vườn.Thoắt cái, cô bé đã xong việc. Phải công nhận cô bé rất khéo tay.– Đây, hoa của anh! - Cô trao bó hoa cho Phong - Anh có vừa ý không?– Thật tuyệt! - Phong khen thật lòng - Anh cho rằng em sinh ra là để làm cho những bông hoa xinh xắn càng xinh xắn hơn.– Cám ơn anh! Chúc anh một đêm tuyệt vời bên người yêu!Phong trả tiền, nhận hoa rồi tạm biệt cô bé. Từ đây đến khu chung cư Quyên ở cách hai dãy phố, anh quyết định cuốc bộ.Quyên sẽ rất ngạc nhiên. Phong thầm nghĩ. Sáng nay anh gọi điện báo với Quyên công việc chưa xong, anh chưa về được. Quyên có vẻ buồn, làm chút nữa Phong khai thật là anh chỉ đùa với cô.Làm sao mà anh có thể vắng mặt trong ngày sinh nhật thứ hai mươi của Quyên cơ chứ. Anh đã chuẩn bị quà cẩn thận từ hơn một tháng nay. Đó là bức tranh anh tự tay vẽ Quyên, bằng tất cả tình yêu của mình, hiện nó đang nằm gọn trong túi xách của anh, và hẳn là Quyên sẽ reo lên khi nhìn thấy nó.Không phải Phong cố tình nói dối Quyên đâu, mà vì anh muốn tạo bất ngờ cho cô. Anh cho rằng trong tình yêu phải luôn tạo ra những tình huống, những điều mới mẻ, những bất ngờ thú vị .... Có như vậy tình yêu mới không trở nên cằn cỗi và nhàm chán.Thậm chí, có lần Phong đã leo tận sân thượng vào chung cư mười tầng của Quyên, từ đó anh dùng dây thả xuống chiếc đồng hồ anh mua tặng Quyên. Món quà từ trên trời rơi xuống lủng lẳng ở cửa sổ phòng Quyên. Lần đó cô rất vui.Vậy là Quyên không biết Phong về, cô ấy chắc sẽ reo ầm lên vì vui mừng đây. Phong thích thú với ý nghĩ đó, đôi chân tự dưng cũng bước nhanh hơn.Phong sẽ vào một tòa nhà cao tầng. Đây là một chung cư mới xây, tiện nghi và hiện đại. Bác bảo vệ ngồi trong phòng kín thấy Phong, reo lên:– À, chào cậu Phong! Lâu rồi mới thấy cậu đến.– Chào bác! - Phong vui vẻ đáp - Cháu vừa đi xa về. Bác có khỏe không ạ?– Tôi ư? Không được tốt lắm.Vẻ mặt bác rầu rĩ làm Phong phải dừng chân lại, cất giọng quan tâm:– Sức khỏe bác làm sao ạ?– Sức khỏe tôi thì chẳng làm sao, chỉ có điều bà nhà tôi cấm tiệt không cho tôi uống rượu. Cậu xem, có phải là chết tôi rồi không?Suýt chút nữa thì Phong phì cười. Anh nói:– Cấm tiệt thì đúng là một tai họa rồi.Anh hạ giọng thì thầm:– Nhưng cháu đoán, thế nào bác cũng giấu một hai chai đâu đó trong nhà, thỉnh thoảng mang ra làm một hớp, đúng không bác?Bác bảo vệ nheo mắt với Phong vẻ đồng lõa, rồi bác cười hề hề, nói:– Chỉ có điều sau đó phải đứng cách xa năm thước. Bà ấy có cái mũi thính kinh khủng.Phong dứt chuyện với bác bảo vệ, quuyết định leo năm tầng lầu lên phòng Quyên. Phong không thích đi thang máy, vì cho rằng đó là thứ tiện nghi xa xỉ làm cho con người ta ngày càng lười hơn.Phòng Quyên ở tầng năm, phòng số hai mươi. Trước phòng có tấm biển nhỏ ghi mấy dòng chữ:“Lý Nhàn Quyên - Trần Hàn Vi. Mời bạn gỏ cửa!”.Đấy là sáng kiến của Hàn Vi, cô bạn chung phòng của Quyên. Vi lớn hơn Quyên hai tuổi, tính tình vui vẻ, thường hay có những sáng kiến tinh nghịch.Hai cô quyết định chung phòng cách đây một năm, từ đó trở thành bạn thân.Đứng trước cửa phòng, Phong thầm nghĩ:“Giờ này hai cô đang làm gì nhỉ? Chắc là họ đang chuẩn bị bánh sinh nhật.Nhưng Quyên chắc sẽ buồn lắm. Kỷ niệm ngày sinh thứ hai mươi mà không có bạn trai bên cạnh thì làm sao mà không buồn cho được”.Quyên cũng không có người thân nào ở thành phố này. Gia đình Quyên ở tận Sóc Trăng, cô một mình lên thành phố tìm việc và sống xa nhà đã hai năm.Phong hứa với Quyên, tết này sẽ cùng cô về quê ra mắt gia đình. Đó là cả một bước tiến dài trong tình yêu của họ, và sau đó ...Anh không nghĩ nữa, môi nở nụ cười, tay gõ nhẹ cửa phòng.Anh không phải chờ lâu. Có tiếng lách cách bên trong và cánh cửa xịch mở.Phong đã tưởng tượng ánh mắt tròn xoe của Quyên, rồi cô reo ầm lên, rồi ôm chặt cổ anh, dúi mặt vào ngực anh như cô vẫn làm mỗi khi anh khiến cô phải bất ngờ.Cửa phòng vừa mở, lập tức có hương thơm dìu dịu theo gió thoang thoảng.Phong đặc biệt yêu thích những mùi hương, và vì biết điều đó, nên phòng Quyên lúc nào cũng tràn ngập hương thơm.Nhưng ...Phong sững sờ nhìn người đàn ông cao lớn, mái tóc hoa râm, mang kính gọng vàng, chễm chệ trong bộ veston màu xám.Không phải Quyên đón anh ở cửa với đôi mắt tròn xoe kinh ngạc lẫn mừng rỡ, không phải Quyên mà cũng không phải Vi.Ông ta chừng hơn bốn mươi tuổi, mái tóc chải ngược ướp dầu bóng mượt. Ở con người này toát lên vẻ sang trọng của một người lắm tiền.– Cậu tìm ai?Ông ta hỏi, vẻ thận trọng. Phong không hề chờ đợi một câu hỏi như thế. Anh nghĩ:“Chắc là bạn của Vi. Cô bé này vẫn hay làm những chuyện người ta không ngờ đến”.Anh vừa định mở miệng, bỗng nghe một giọng thánh thót:– Ai vậy anh?Phong nghe có một cái gì đó chết lặng trong người. Vẫn câu hỏi như vậy, và giọng nói ngọt ngào lẫn chút âu yếm đó, Quyên vẫn thường hỏi anh mỗi khi chỉ có hai người ở nhà, và có khách ngoài cửa.Người đàn ông vẫn đứng ngáng trên cửa, đôi mắt nhìn anh dò xét và không buồn giấu vẻ thiếu thân thiện.Hắn đáp:– Anh không biế. - Rồi hỏi lại - Cậu muốn tìm ai?Không làm sao được, Phong gượng gạo cười:– Tôi tìm Nhàn Quyên.Xoảng ...Một tiếng động vang lên, có lẽ là tiếng vỡ của thủy tinh, tiếp theo là tiếng la nhỏ của Quyên. Phong biết Quyên đã nhận ra giọng anh, cũng như anh không bao giờ nhầm giọng nói thánh thót của cô.Người đàn ông quay lại hỏi giật:– Có chuyện gì thế?Theo đó, cánh cửa mở rộng ra, và Phong đã nhìn thấy Quyên. Cô mặc váy đầm màu cánh sen, mái tóc duỗi thẳng bóng mượt và mềm mại như suối.Phong đã nhìn thấy Quyên mặc hầu hết các loại trang phục kể cả áo tắm, mà cô thì mặc gì cũng đẹp. Cô có bờ vai tròn, làn đang mịn như nhung. Chân cô dài và thon thả, đôi chân như một tác phẩm điêu khắc, rắn chắc và không một chút tì vết.Bấy giờ cô đang mặc thứ trang phục khoe chân và vai, phô bày mạnh mẽ nhất sự quyến rũ kỳ diệu của cô. Cô thật tuyệt vời. Chỉ có điều ... trong mắt cô là sự hoảng loạn, gương mặt thì đầy vẻ hốt hoảng.Quyên đang đứng cạnh bàn ăn. Trên bàn bày hoa, nến, bánh sinh nhật, rượu, thức ăn ... đủ cả. Tất cả sẵn sàng cho một buổi tiệc sinh nhật đầy đủ và lãng mạn.Dưới chân cô, những mảnh vỡ của chiếc đĩa sứ vương vãi.Tâm trạng của Phong lúc này thật khó mà diễn tả được. Đau đớn ... Tất nhiên rồi. Nhưng cũng đầy hy vọng. Anh hy vọng sự có mặt của Hàn Vi.Vi sẽ xuất hiện và vui vẻ giới thiệu người đàn ông đứng tuổi kia với anh.Nhưng ... không có Hàn Vi. Đó là nỗi sợ hãi và tuyệt vọng đến cùng cực của Phong.Anh không ngốc đến nỗi không nhận ra điều gì đang xảy ra trong căn phòng này. Từ thái độ của người đàn ông cho đến vẻ mặt hoảng loạn của Nhàn Quyên, tất cả đã tố cáo chính họ.Nhưng Phong ước gì mình ngốc thật. Phải chi anh vừa đần độn vừa ngu ngốc, ngốc đến nỗi không hiểu, không biết gì cả, thì hẳn là anh không phải đau lòng đến thế này.Còn Quyên, cô không nói được một lời nào, không còn gì để cô giải thích.Sự ngụy biện chỉ tổ làm cô hèn hạ thêm. Và Phong, cô biết là sẽ làm anh đau lòng hơn.Trong lòng cô vang lên những tiếng nức nở:“Trời ơi! Sao điều này lại xảy ra cơ chứ? Sao anh nói với em là anh không về hả Phong? Em đã giận anh, tức lắm, nhưng ... thà như thế còn hơn”.Cô nghe tim mình đập thình thịch, mặt cô nóng như ran, bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cô cố trấn tĩnh mình, và với bản lĩnh của chính cô, với những kinh nghiệm gay góc mà cô đã trải qua trong đời, cô tự nhủ bằng mọi cách cô phải cứu tình yêu của cô, Với cô, Phong là tất cả.Sự im lặng kéo dài khó chịu đến nghẹn thở. Quyên không nói được, đúng hơn cô không có đủ can đảm và cũng chưa biết nói gì trong trường hợp này.Người đàn ông kia với sự từng trải, điềm tĩnh quan sát.Còn Phong, anh đau đớn quá. Nhưng anh là người duy nhất có thể phá vỡ sự im lặng. Giọng anh chua chát:– Tôi đã tưởng tôi nhầm phòng.Ngay lập tức, người đàn ông kia nói. Giọng ông ta trầm, điềm tĩnh, với cái tuổi bốn mươi ngoài, ông ta có quá thừa kinh nghiệm:– Nhàn Quyên! Sao em không giới thiệu bạn em cho anh biết?Rồi ông ta tiến về phía Phong, chìa tay ra:– Tôi tên là Kha.Phong không buồn nhìn ông ta, mắt anh chiếu thẳng vào Quyên, ánh mắt đã trở nên dữ dội, phán xét và muốn thiêu cháy Quyên. Bấy giờ anh không còn đủ bản lĩnh để tự chủ và giữ phép lịch sự tối thiểu nữa.Người đàn ông khẽ nhún vai, rút tay về.Giọng Phong cay độc:– Sao cô không nói gì đi? Nhàn Quyên! Cô hãy chứng minh là bà chủ nhà duyên dáng đi. Cô có thừa khả năng mà, có đúng không?Đôi môi Quyên mím chặt. Cô cắn nó đến nỗi rướm máu. Cô bắt đầu cảm thấy nhục nhã và tự nguyền rủa mình. Nếu cô tự làm cho máu mình chảy ra như suối mà Phong sẽ tha thứ cho cô thì cô sẽ làm ngay, không một chút sợ hãi.Cô nghe giọng mình khô như đất:– Anh Kha! Anh về đi!Người đàn ông khẽ nhăn mặt. Sự lựa chọn của Quyên đã quá rõ. Bất giác ông ta đưa mắt nhìn Phong, kẻ đã phá bỉnh một đêm tuyệt vời của ông ta. Ánh mắt ông ta dừng lại ở Quyên.“Con bé trông mới ngon làm sao!”.Ông ta đã hình dung thân hình Quyên sau lớp vải hờ hững kia.“Mẹ kiếp! Thằng nhóc này trẻ hơn mình nhưng hắn không có thứ mà mình có. Mình của kiên nhẫn. Với loại đàn bà này thì sức cám dỗ của đồng tiền bao giờ cũng mạnh hơn tất cả.Giọng Phong vang lên:– Như vậy thật không phải, người đi là tôi mới đúng. Sau khi tôi đi, hai người hãy đốt nến, tắt đèn, rót rượu ra cốc ... và nâng ly. Cô Nhàn Quyên! Kịch bản thế có đúng không?Đó chính là những gì đã xảy ra một năm trước, với Phong bên cạnh Quyên trong ngày kỷ niệm mười chín tuổi của cô. Đêm đó thật vui, là lần đầu tiên anh đã hôn cô. Môi cô mềm và ngọt, vị ngọt như vẫn còn đọng trên môi Phong mãi không tan.Những lời nói gợi lại kỷ niệm một cách cay độc của Phong như vết dao tàn nhẫn cắt vào da thịt Quyên. Cô nấc lên, chao đảo, ánh mắt đầy tuyệt vọng.– Kìa Quyên! Em không sao chứ?Quyên quắc mắt nhìn gã đàn ông; – Ông đi đi!Gã hơi giật mình. Trong đời chưa bao giờ gã thấy thứ ánh mắt nào dữ dội như thế.Ánh mắt của Quyên làm cho gã phải chùn lòng. Gã khẽ nhún vai kiểu cách:– Tốt thôi! Tôi tôn trọng quyết định của em. Nhưng tôi sẽ gặp lại em.Rồi gã quay sang Phong:– Anh bạn trẻ! Tình yêu không phải là thứ vĩnh cửu nếu không kèm theo sức mạnh của vật chất.Gã nở nụ cười thâm trầm, gương mặt đầy đặn bỗng trở nên đểu cáng.Phong muốn tọng một quả vào mặt gã, người đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua.Anh lớn lên trong một gia đình có giáo dục, và bạo lực không phải là sự lựa chọn của anh, trong bất kỳ tình huống nào.Gã đàn ông tên Kha quay lưng ra cửa. Giọng Quyên vang lên:– Hãy mang theo cái này của ông!Cô với tay lấy hộp nữ trang màu đỏ để trên bàn. Trong hộp là một vòng đeo cổ với những hạt trai lấp lánh. Đó là cả một gia tài.Gã đàn ông nhìn xâu chuỗi hạt trai rồi nhìn Quyên. Trong lúc này, cô vẫn rất đẹp, dù gương mắt hơi nhợt nhạt. Trong đời gã chưa từng cho không ai cái gì bao giờ, nhưng với Quyên, gã biết mình chưa từ bỏ mục đích.Gã nhún vai, vẻ hờ hững:– Anh đã tặng cho em và em đã nhận. - Gã liếc sang Phong đậy ngụ ý - nó là của em.Quyên gần như muốn bật khóc. Cô thấy Phong nhếch môi cười khẩy, vẻ mỉa mai của anh như nhát dao đâm thấu vào tim cô. Nhưng Kha nói đúng, cô đã nhận món quà này như một sự đánh đổi. Sự thật hèn hạ về cô mà cô cố che đậy bấy lâu nay đã phơi bày trước mắt Phong.Gã đàn ông quay lưng bỏ đi. Quyên gào lên:– Không, ông hãy mang nó đi khỏi nhà tôi!Nhưng gã đã đi khuất. Món nữ trang trên tay Quyên như một bằng chứng tố cáo Quyên. Và trong cơn phẫn uất, cô bứt tung xâu chuỗi.Những hạt trai rơi xuống, lăn lóc như những viên biết. Quyên đứng chết lặng, nước mắt lăn dài trên má. Một nỗi nhục nhã ê chề xâm chiếm cô, thậm chí cô không dám nhìn vào mặt Phong.Phong bỗng cúi xuống nhặt những viên trai lấp lánh. Chất ngọc lạnh buốt trong tay anh, và anh nghe giọng mình cũng giá lạnh:– Sao em phí phạm thế? Những thứ này, cả đời tôi không mua nổi. Chẳng phải là nó chứng minh cho giá trị của em đó sao?Phong vốn là người hiền lành, lần đầu tiên trong đời anh thốt ra những lời cay độc như thế. Quyên không biết nói gì, chỉ biết khóc. Nhưng nước mắt của cô không hề làm Phong mủi lòng. Nỗi đau mà cô gây ra cho anh quá lớn, đến nỗi không gì bù đắp được. Nước mắt của cô trong lúc này thì có nghĩa lý gì cơ chứ.Phong nhếch môi cười khẩy, vẫn bằng giọng cay độc, anh nói:– Tôi thật quá ngây thơ. Làm sao mà tôi có thể đặt niềm tin và tình yêu vào hạng gái vũ trường như cô cơ chứ.Quyên nấc lên, thân hình cô chao đảo như không còn đứng vững nữa. Phải chi Phong đánh cô, mắng cô, làm cho cô đau đớn về thể xác còn dễ chịu hơn nhiều.Phong vẫn tiếp tục:– Có người từng nói với tôi, tôi có điên không mà đi yêu cave. Lúc đó, tôi đã cười vào mặt người ta, vênh váo mà nói rằng:người tôi yêu còn cao quý hơn gấp ngàn lần bọn con gái mặc áo đắt tiền, ngồi xe phân khối lớn, đêm đêm tung tăng ngoài phố kia. Hừ! Thế mà tôi nói đúng đấy, cô chẳng phải cũng quý giá như những viên ngọc trai này đấy sao?Quyên gập người lại, hai tay ôm lấy mặt, nước mắt chảy qua kẽ tay cô. Cuối cùng, cô cũng nói được, nhưng giọng cô thều thào như gió thoảng:– Em xin anh ... Phong ơi ... Xin anh đừng giày vò em bằng những lời nói cay độc như thế nữa.– Cay độc ư? Giày vò ư? Thế cô muốn tôi phải làm sao đây? Chạy đến ở bên cô, cầu xin cô đừng phản bội tôi chăng?– Không ... không ... người cầu xin phải là em. Em xin anh ...– Thế nào? - Phong gằn giọng - Cô muốn tôi làm gì? Tiếp tục đóng vai người tình hờ của cô ư? Để rồi khi tôi vừa quay lưng đi thì cô lại rước thằng đàn ông khác về nhà. Lý Nhàn Quyên! Cô không thấy rằng hắn đáng tuổi cha cô hay sao? Cô có thể lên giường với người có thể sinh được cô hay sao? Cô thật là đê tiện!Quyên không còn chịu đựng được nữa. Bằng tất cả sức lực cuối cùng, cô loạng choạng đi vào phòng ngủ và đóng chặt cửa lại.Cuối cùng, khi chỉ còn lại một mình, Quyên đổ sụp xuống. Còn Phong, khi Quyên đã không còn trong tầm mắt anh, chính anh cũng chao đảo và suy sụp.Vẻ mặt anh không còn lạnh lùng khắc bạc nữa mà tràn ngập sự đau đớn.Anh ra khỏi nhà Quyên như người mộng du.Phong nghe bác bảo vệ loáng thoáng nói gì đó, nhưng anh đi thẳng chẳng buồn đáp lại.Bây giờ phố xá bỗng chật chội và trong mắt anh không còn là màu hồng nữa.– Kìa anh! Anh làm sao vậy?Phong giật mình đứng sững lại. Hóa ra anh đang đứng trước cừa hàng hoa, và cô bé bán hoa xinh xắn đang tròn mắt nhìn anh với những thắc mắc trong đầu cô.Phong cười, mặt méo xẹo, anh chẳng buồn giấu giếm:– Chào em! Chúng ta lại gặp nhau.– Nhưng trông anh khác quá.– Mặt tôi khó coi lắm phải không?Cô gật nhẹ, vờ hỏi:– Anh không gặp người yêu à?Bấy giờ Phong mới phát hiện mình vừa còn cầm bó hoa hồng đỏ thắm, nỗi đau lại tràn qua lòng. Lẽ ra giờ này nó phải ở nhà Quyên, trong chiếc lọ thủy tinh mà chính anh đã tặng cô.Phong chìa bó hoa ra:– Tôi tặng cho em đó.Cô bé ngập ngừng vẻ ái ngại. Phong nói:– Chẳng phải em đã nói tặng hoa là một cử chỉ đáng yêu đó sao?– Thì vậy, em đã nói thế.– Nhưng với một số người, một xâu chuỗi hạt trai thì đáng yêu hơn nhiều.Cô bé bấy giờ đã hiểu chuyện gì xảy ra với Phong. Cô ái ngại nhìn anh, vẻ đau đớn hằn sâu trong mắt anh. Cô muốn nói một câu an ủi nhưng thật không biết nói sao cho phải. Cô đưa tay nhận món quà bất đắc dĩ của anh, khẽ nói:– Em cám ơn anh.Ngập ngừng, cô nói thêm:– Với em, những bông hoa này mới thật sự đáng yêu.Phong nhếch mép cười:– Thật ư?Giọng anh không có vẻ tin tưởng lắm. Lòng tin của anh đã bị Quyên cướp mất.– Chào em!Rồi Phong đi thẳng. Cô bé nhìn theo dáng anh liêu xiêu, một bên vai anh trễ xuống vì một chiếc cặp da có vẻ không nặng lắm. Có một cái gì đó hối thúc trong cô, khiến cô gọi với theo:– Anh ơi! Anh có quay lại không?Không có câu trả lời, bóng anh xa dần. Cô bé thở dài, nhìn thẳng cánh hồng rực rỡ lòng chợt bâng khuâng ...– Anh Hai về!Nhỏ Tuyết reo lên, mặt mày hớn hở:– Có quà cho em không, anh Hai?Nhưng rồi nó nhận ra ngay vả khác thường của Phong, liền đổi giọng lo lắng:– Có chuyện gì vậy anh Hai? Anh bệnh phải không? Đưa túi đây, em xách cho.Vậy là Phong đã về tới nhà, anh cảm thấy như mình vừa đi qua một chặng đường dài, rất dài, đầy mệt mỏi. Tuyết đỡ túi xách, đôi mắt hấp háy nhìn anh trai vẻ dò hỏi.Tuyết là em gái của Phong. Trước khi gặp Quyên, Phong cho rằng Tuyết là cô gái dễ thương nhất, xinh đẹp nhất. Sau đó, tất nhiên Quyên mới là nhất, Tuyết đành xếp hàng thứ hai vậy. Bây giờ thì trật tự đã lập lại.Phong gượng hỏi:– Ba mẹ ngủ chưa em?Tuyết cũng hạ giọng:– Còn thức cả. Anh Hai! Nhìn mặt anh ... ghê quá.Ba vẫn thường nói Phong là người “ruột để ngoài da”, quả thật anh không giấu ai được chuyện gì. Nhỏ Tuyết vừa nhìn thấy anh đã biết ngay là có chuyện.Phong nở một nụ cười, cố lấy lại vẻ tươi tỉnh:– Bây giờ trông anh thế nào?Tuyết đáp:– Đỡ hơn một chút. Nhưng có chuyện gì thế anh?Phong xoa đầu em gái, nói đùa:– Chuyện người lớn, cô bé ạ.Tuyết dẩu môi:– Ứ! Em cũng lớn rồi chứ bộ.Phong nghiêm trang:– Đừng nói gì với ba mẹ nhé.– Anh không có bị bệnh?– Không. Anh khỏe như voi.– Nhưng anh phải kể cho em nghe chuyện gì mới được cơ.Phong vờ vịt:– Anh có chuyện gì đâu.– Thật à? Vậy em sẽ mách mẹ.Tuyết ngúng nguẩy bỏ đi. Phong vội kéo nó lại.– Thôi được ... thôi được ... anh sẽ kể.Từ nhỏ, hai anh em đã thân nhau như vậy. Tuyết có chuyện gì cũng kể cho anh nghe, kể cả chuyện mấy “thằng nhóc” trong lớp chọc ghẹo nó. Còn Phong thì đừng hòng giấu nó chuyện gì.Hai anh em dắt tay đi vào nhà. Căn nhà nhỏ có ba phòng rất xinh xắn. Tuyết chưa vào tới nhà đã lanh chanh la lên:– Ba mẹ ơi! Anh Hai về rồi.Ông Thật đang xem tivi, chương trình thời sự. Bà Nguyệt ngồi bên cạnh đan áo ấm cho mùa đông sắp tới. Có lẽ bà là một trong số ít phụ nữ còn thói quen đan len vào mùa đông.Ông Thật tháo cặp kính lão, hấp háy nhìn con trai:– Chào họa sĩ! Cuối cùng cậu cũng chịu về rồi.Bà Nguyệt bỏ giỏ len qua bên, ngoắc Phong:– Con trai, lại đây mẹ xem nào!Phong sà đến bên mẹ, hôn nhẹ lên má bà. Bà mẹ vuốt ve, săm soi cậu con trai, chậc lưỡi:– Con chẳng chịu ăn phải không? Mặt mày con sao trông hốc hác thế?Phong cười, nói đùa:– Con làm sao mà ăn được những món ăn gớm ghiếc đó chứ. Trên thế giới này, chẳng có ai nấu ăn ngon như mẹ.– Thế mà có đấy.– Ai thế mẹ? – Phong giả vờ ngơ ngác.– Thì mẹ chẳng phải là người phụ nữ của con đó sao?Anh xoay qua cha:– Phải không ba? Nhà mình đã nhất trí mẹ là người phụ nữ vĩ đại của cả gia đình, đúng không ba?Ông Thật lắc đầu, vẻ chán chường:– Tôi chẳng thích thú gì khi phải chia sẽ người phụ nữ của tôi cho các cô cậu.Mà này! Cậu đã chiếm dụng của tôi những ba mươi năm rồi còn gì.Bà Nguyệt la lên phản đối:– Ái chà! Các người xem tôi là tài sản riêng từ bao giờ thế?Nhỏ Tuyết chạy đến ngồi trên tay ghế của cha, tay nó choàng qua cổ ông nũng nịu:– Từ khi mẹ lấy ba, phải không ba? Và sau đó “chia ba”, sau khi sinh chúng con.Nó lắc vai cha tiếp tục cái giọng nhão nhoẹt:– Ba ơi! Ba bắt anh Hai lấy vợ sớm đi, con thích cha mẹ làm hai thôi cơ.– Tôi thì thích hưởng một mình thôi cơ.Ông Thật bắt chước Tuyết kéo dài từ “thôi cơ ...” làm cả nhà không nhịn được cười. Nhỏ mắc cỡ quá xô cha ra vùng đứng lên vùng vằng:– Ba xấu quá! Ba nuôi con gái mới mười tám tuổi mà đã muốn tống khứ đi rồi. Con ghét ba!Nó nhảy qua tranh mẹ với anh Hai:– Mẹ ơi! Mẹ không như vậy phải không mẹ?– Phải phải ... mẹ chỉ gả con gái mẹ chừng nào nó đòi chồng thôi.– Con chả đòi chồng.Nó nói rồi không biết nghĩ sao, lại chữa:– Chừng nào anh Hai lấy vợ cho con bồng cháu đã đời, con mới đi lấy chồng.Rồi nó nói tiếp, cái miệng dẻo quẹo:– Mẹ phải bắt anh Hai cưới chị Quyên sớm đi thôi. Chị Quyên xinh xắn là vậy, mà anh Hai thì cù lần thế nào mẹ biết rồi. Chậm tay là mẹ mất con dâu đấy.Nói xong, nó đứng lên vừa vỗ tay vừa ngâm nga:“Ngay khi hoa nở hái liền tay Đừng để lâu ngày kẻ khác tới rinh”.Nhỏ Tuyết lấy làm đắc ý với hai câu thơ ... thẩn của mình. Đưa mắt nhìn anh Hai muốn chọc thêm câu nữa, chợt nó lặng cả người. Vẻ mặt của Phong lúc này đã tố cáo anh.Phong đã cố gắng kiềm chế, giấu nỗi đau vào tận đáy lòng, nhưng nhỏ Tuyết hồn nhiên vô tư đã thò tay kéo nó ra, làm trái tim Phong như muốn tan vỡ.Không phải vì Phong quá yếu đuối, nhưng quả thật anh đã yêu Quyên quá sâu đậm. Quyên không chỉ là đóa hoa xinh xắn, mà Quyên còn thông minh, nhạy cảm.Quyên đã là một phần máu thịt của Phong, đến nỗi khi rứt cô ra, anh đau đến ứa nước mắt.Bây giờ thì không giấu ai được nữa. Cả nhà nhìn Phong lặng đi. Vẫn là nhỏ Tuyết lanh trí hơn, nó phá tan sự im lặng:– Anh Hai đi xa về chắc mệt lắm. Sao anh không đi tắm đi?Phong mệt mỏi đứng lên. Bà Nguyệt dịu dàng:– Tắm rồi ra ăn cơm nghe con.Phong nói dối:– Con ăn rồi mẹ.Rồi Phong về phòng của mình. Bà Nguyệt đưa mắt nhìn Tuyết hỏi:– Có chuyện gì thế con?Tuyết lắc đầu:– Con không biết. - Rồi nhỏ mím môi cả quyết - Nhưng con sẽ điều tra.Nhỏ Tuyết mà điều tra thì chuyện bị mật gì cũng lòi ra. Nó có nhiều cách, một trong những chiêu lợi hại nhất là làm mặt giận, mà Phong thì thương em số một, chẳng bao giờ anh dám chọc giận nhỏ em. Tuyết biết điều đó nên chẳng dại gì mà không lợi dụng triệt để.Tuyết vốn nóng nảy, lại có tính tò mò cố hữu của bọn con gái nên nó chẳng thể đợi đến hôm sau. Nhỏ lò mò vào phòng Phong. Trong phòng bày ngổn ngang nào là giá vẽ, giấy, màu và cả những bức tranh do Phong vẽ.Tuyết đặt chiếc túi xách lên bàn trong lúc Phong đứng bên cửa sổ đốt thuốc.Giọng Tuyết nhẹ như bông:– Túi của anh nè anh Hai.Phong chẳng buồn quay lại, anh thừa biết nhỏ em sắp mở cuộc điều tra, mà anh cũng không muốn giấu nó. Lúc này đây anh cần một người để tâm sự, anh muốn nói, anh cần được chia sẻ, mà với Tuyết là tốt nhất.Tuyết đến bên anh, nhỏ nhẹ hỏi:– Anh Hai nhìn gì vậy?– Ở đây có gì mà nhìn. - Phong đáp - Xoay quanh chỉ toàn là vách tường. Ở thành phố, không gian chật hẹp đến khó thở.– Anh mới đi về miền quê có mấy tháng, đừng nói anh đã quen hơi thở đồng quê đấy nhé.Phong yên lặng rít thuốc. Nếu bình thường thì Tuyết chẳng để yên. Nó là đứa chúa ghét khói thuốc, đến nỗi ông Thật cũng chia tay thuốc lá, người bạn mấy mươi năm trời của ông.Nhưng Tuyết có lý, hút thuốc là không có lợi ích gì. Phong cũng chẳng bao giờ đốt thuốc trước mặt Tuyết.Tuyết không chịu được nữa, bắt đầu mở cuộc điều tra.– Anh đã gặp chị Quyên trước khi về nhà, đúng không?Giọng lưỡi nó quả là giống hệt như hỏi cung. Mắt Phong vẫn nhìn đăm đăm màn đêm, nơi phía trước là bức tường hàng xóm chắn ngang. Rồi anh buông gọn:– Anh chia tay Quyên rồi.– Làm sao đến nỗi thế hả anh?Phong im lặng rít thuốc. Nhỏ Tuyết nhìn thấy mặt anh và biết rằng anh Hai nó chẳng hề nói đùa. Tuyết cũng biết anh Hai rất yêu chị Quyên, yêu nhất trên cõi đời này. Thế mà ... Thật không thể tin được.Nhỏ lại hỏi:– Anh chủ động chia tay hay là chị ấy?– Điều đó có gì khác biệt đâu.– Khác chứ, khác nhiều nữa là. Vấn đề là trong anh chị, ai có lỗi, hoặc có sự hiểu lầm gì không? Nếu anh chủ động chia tay thì vì lý do gì? Anh ghen tuông vớ vẩn hay là ...Phong cắt ngang, giọng gay gắt:– Anh không có ghen vớ vẩn.Nhỏ Tuyết hạ giọng, mắt chớp chớp:– Anh ghen thật à?– Quyên đã phản bội anh.Tuyết im lặng. Thật ra ngay từ đầu, nhỏ không thích khi biết Quyên làm nghề vũ nữ. Nhỏ đã hỏi thêm mấy thằng nhóc hay la cà vũ trường, thì được biết vũ nữ phần đông chẳng tốt đẹp gì.Nhưng nhỏ biết anh Hai thật lòng yêu Quyên. Rồi tiếp xúc với Quyên, sự duyên dáng và thông minh của Quyên đã chinh phục nhỏ, đến nỗi nhỏ đồng lõa với anh Hai tạm thời không cho cha mẹ biết nghề nghiệp của Quyên.Tuyết đã nhìn thấy tình yêu say đắm của hai người, và nhỏ đã tin Quyên là viên ngọc trong đá, là đóa hoa sen không hôi bùn. Thế nhưng ... giờ nghe nói Quyên phản bội tình yêu của anh Hai, nhỏ không hề ngạc nhiên hay nghi ngờ.Suy cho cùng, cô ta vẫn là vũ nữ, đêm đêm kiếm tiền trong vòng tay đàn ông.Tuyết đưa mắt nhìn anh, thấy nỗi buồn vời vợi trong mắt anh, thấy anh như già đi mấy tuổi thì thương anh quá. Nó nắm tay Phong thật nhẹ và khẽ gọi:– Anh Hai!Đáp lại nó chỉ là một tiếng thở dài. Tuyết thủ thỉ:– Anh phải can đảm lên anh ạ. Anh là đàn ông mà, đâu thể gục ngã vì tình yêu chứ.– Đàn ông thì sao? Chẳng lẽ đàn ông thì không có trái tim? Anh đã yêu Quyên, đã tin tưởng Quyên, và anh đã hy vọng ... Quyên giống như là giấc mơ của anh, những mơ ước vẩn vơ của một thằng con trai vẫn nghĩ về người phụ nữ trong tương lai của mình. Vậy mà ... Trong tích tắc, Quyên phá vỡ tất cả. Anh đã ba mươi tuổi đầu, thế mà còn bị lừa gạt. Trời ơi! Sao mà Quyên lại có dáng vẻ ngây thơ, hồn nhiên và thánh thiện đến thế chứ? Làm sao mà cô ấy có thể mang bộ mặt giả tạo suốt ngần ấy thời gian cơ chứ.– Anh Hai! Đâu phải chỉ mình anh bị gạt. Chính em cũng tin là cô ta trong trắng ngây thơ thật.– Đúng, cả anh và em ... Thật nực cười, hai anh em mình đều bị người ta làm xiếc.Tuyết cành nhìn anh càng lo. Nhỏ biết ông anh mình vốn tính lãng mạn và thi vị hóa tình yêu. Đối với anh, tình yêu là một cái gì cực kỳ cao quý, tinh khiết như pha lê. Cú sốc này đối với anh thật không thể vượt qua.Trong đầu nhỏ xoay chuyển mưu kế làm sao để cứu vớt linh hồn đang chìm đắm của ông anh thất tình. Nhỏ điểm qua những gương mặt bạn bè, xem có đứa nào thích hợp với anh Hai. Nhưng đám bạn của nhỏ vừa trẻ con vừa phá phách nghịch ngợm như quỷ sứ, làm sao mà xứng với người ba mươi tuổi có tâm hồn thi họa như anh nhỏ đây.Nhỏ thấy anh buồn mà não cả ruột gan, muốn an ủi cũng chẳng biết nói làm sao. Nhỏ vốn tính hiếu động chẳng thể ngồi lâu một chỗ nữa, bèn nói mấy câu lấy lệ rồi chuồn về phòng tiếp tục suy nghĩ tìm cách giúp anh Hai ...Buổi sáng, Tuyết vào phòng thì thấy anh Hai nằm trên giường, mắt mở thật to nhìn lên trần nhà. Dưới sàn, một bức họa chân dung của Quyên nằm chỏng chơ.Mới qua một đêm mà Phong dường như đã già đi đến mấy tuổi. Đôi mắt anh trũng sâu, tố cáo một đêm dài không ngủ. Râu anh mọc dài ra, cùng với những tàn thuốc vung vãi, tất cả cho thấy Phong đã trải qua một đêm khốn khổ như thế nào.Tuyết nhìn anh vừa thương vừa giận, giọng ấm ức:– Anh Hai! Chẳng lẽ anh để mình suy sụp vì một người con gái hay sao?Phong nói lẩm nhẩm:– Tại sao Quyên lại làm như vậy? Chẳng lẽ tình yêu anh cho cô ấy còn không đủ hay sao?Tuyết tức giận giậm chân la lên:– Đến giờ anh còn ngủ mê hay sao vậy? Anh nói tình yêu ư? Thật nực cười.Cô ta làm gì có tình yêu. Hạng gái như cô ta, trái tim chai sạn từ lâu rồi.– Anh không tin. Quyên vẫn yêu anh mà. Cô ấy rất yêu anh. Anh cảm nhận được điều đó.– Vậy thì cô ta vừa muốn có tình yêu của anh mà vừa muốn có tiền. Tiền đấy, anh biết không? Với một số người, đồng tiền là tất cả.– Nhưng Quyên không phải là hạng người đó. Cô ấy thông minh, giàu tình cảm. Cô ấy không thể đánh đổi nhân phẩm của mình vì tiền.Tuyết giận dữ, hét toáng lên:– Trời ơi! Anh Hai ... anh mù quáng đến ngốc nghếch rồi hay sao? Chẳng lẽ anh muốn tận mắt nhìn thấy cô ta trên giường với một gã đàn ông khác, anh mới tin hay sao?Phong chợt ngồi dậy, lườm lườm nhìn cô em gái:– Em học đâu kiểu ăn nói trần trụi như thế? Em mới tí tuổi mà miệng lưỡi sao ghê gớm vậy.Tuyết ngượng quá, mặt mày đỏ bừng lên, cô quay lưng ngoe nguẩy bỏ đi:– Em hổng thèm nói với anh nữa. Mau mau rửa mặt, cạo râu rồi ra ăn sáng, mẹ gọi đấy.Lúc này mà phải đối mặt với cha mẹ, Phong rất sợ. Nhưng ở nhà Phong, những thành viên trong gia đình rất mực thương yêu và gần gũi với nhau. Mẹ quan tâm các con của mẹ từng chút một, và đừng hòng che giấu mẹ điều gì.Mẹ an ủi Phong, ba động viên anh, nhỏ Tuyết còn cao hứng hứa sẽ giới thiệu người khác cho anh, còn hơn Quyên gấp trăm lần ấy chứ.Tuyết cao hứng tuyên bố, nhưng nhỏ không biết có tìm được một người như vậy không.Riêng Phong, anh biết là không. Còn người nào có thể đi vào trái tim anh sâu đậm hơn Quyên nữa.Cả ngày hôm đó, Phong ngồi lì trong phòng, không tài nào xua đuổi hình ảnh Quyên và những kỷ niệm của họ khỏi tâm trí. Những lời nói sâu sắc của Quyên, những cử chỉ dịu dàng mỗi lúc cô chăm sóc anh ... tất cả làm cho anh đau đớn nhận ra rằng Quyên đã cướp mất của anh tình yêu và lòng tin.Chiều tối, nhỏ Tuyết vào phòng thông báo:– Anh Hai! Có khách!Phong đưa mắt nhìn nhỏ em, chợt trái tim anh đập thình thịch. Nhỏ Tuyết tỏ ra ranh ma:– Anh đang hy vọng cô ta đến, đúng không?Phong ngượng đỏ mặt, anh thì lúc nào cũng bị nhỏ em bắt bài. Tuyết nó luôn:– Rất tiếc, không phải con “hồ ly tinh” đó, nhưng đây cũng là một dạng ... hồ ly tinh.Phong bực mình gắt:– Em bớt cay độc một chút có được không?– Hứ! Anh vẫn còn bênh cô ta sao? Nói cho anh biết, cô ta mà vác mặt đến đây là em đuổi thẳng.Phong không buồn tranh cãi với nhỏ em, anh lấy áo khoác vào người định ra tiếp khách. Nhỏ Tuyết nói với vẻ khinh khỉnh:– Tiếp một con hồ ly tinh đâu cần phải lịch sự như vậy.Phong chợt giật mình, thảng thốt hỏi:– Hàn Vi phải không?– Không phải cô ta thì còn ai. Trên đời làm gì nhiều hồ ly tinh thế.Tuyết mở miệng là mắng người ta không thương tiếc, người Phong không trách nó. Anh biết em gái anh cũng chỉ vì thương anh Hai mà bất bình.Rồi anh tự hỏi Hàn Vi đến tìm anh có việc gì? Có lẽ là giúp Quyên đưa tin.Hay Quyên muốn hẹn gặp anh? Nếu quả đúng như vậy thì liệu anh có đi gặp Quyên không? Hôm qua, Quyên chỉ có khóc, không một lời giải thích, nhưng chính thái độ của cô làm cho anh muốn gặp lại cô. Tình yêu của họ không thể kết thúc một cách câm lặng như thế.– Thế nào, anh có gặp cô ta không? - Nhỏ Tuyết hỏi rồi nói luôn – Em thấy tốt nhất anh nên tránh xa thứ rác rưởi ấy thì hơn.Tuyết quả là độc mồm độc miệng, nhưng điều đó cũng có thể hiểu được là thông cảm được.Phong hỏi:– Ba mẹ có ở nhà không em?– Có đấy, cả hai.– Vậy em bảo Hàn Vi vào phòng anh.Tuyết lườm lườm nhìn anh trai rồi lạnh nhạt tuyên bố:– Mụ Hàn Vi tới đây chắc để thuyết khách, nhưng nếu anh mà để mụ làm xiêu lòng thì em không nhìn mặt anh nữa. Bắt đầu từ hôm nay, em khai trừ Lý Nhàn Quyên khỏi danh sách người thân, bạn bè cũng không.Nhỏ Tuyết nói với giọng chắc như đinh đóng cột, rồi nhỏ xoay người ngúng nguẩy bỏ đi. Lúc sau Phong nghe có tiếng gõ cửa, anh đón Hàn Vi vào phòng.Hàn Vi không xinh đẹp lộng lẫy như Quyên, cô cũng không có thân hình lý tưởng, nhưng được cái là Vi cười rất có duyên. Nụ cười của Quyên không chỉ khoe chiếc răng khểnh mà còn có má lúm đồng tiền.Giọng nói của cô nhỏ trong và ấm áp, mắt cô long lanh như có nước. Vi đứng im nhìn Phong, hai người im lặng trong một lúc. Điều tệ hại là với Phong, Vi bây giờ không còn là Vi thuở trước nữa. Tất cả những gì gọi là trong trắng và thánh thiện, là sự thơ ngây và hồn nhiên đến đáng yêu của Vi, giờ đều không còn nữa. Phong không thể nào không nghĩ rằng:Vi cũng dối trá và lừa lọc giống như người bạn của cô.Phong thấy Vi cũng nhơ nhớp và anh tưởng tượng ra cảnh cô bán mình cho quỷ. Ý nghĩ đó làm cho Phong nóng mặt, thậm chí không dám nhìn Vi nữa.Hàn Vi cũng thông minh và nhạy cảm đáo để. Cô nói:– Mọi sự đã thay đổi, phải không anh Phong? Giờ anh nhìn em cũng khác xưa rồi.Phong quay lưng đi, thật tình anh không muốn đối diện với đôi mắt của Vi.Giọng anh như vang lên từ xa xăm:– Tôi từng tự hỏi các cô chỉ là những cô bé hai mươi, hai hai tuổi mà sao thông minh, mẫn cảm và duyên dáng đến thế? Làm sao các cô lại có được sự quyến rũ thu hút đến như vậy?Phong dừng lại, cười nhạt rồi tiếp:– Giờ thì tôi đã có câu trả lời.– Anh nói đúng, nếu không từng trải, không từng lăn lóc qua trường đời thì những con bé nứt mắt như tụi em làm sao có được những thứ ấy, gọi là thứ vũ khí để quyến rũ đàn ông.Phong nghe có cái gì đó nhói đau, xuyên qua da thịt anh. Anh không giấu được vẻ chua chát:– Hóa ra tôi từng là con người ngây thơ của các cô.Vi im lặng, mặt cúi gằm, cô nghe cay cay trong mắt, tủi thân biết bao. Rồi giọng cô nghèn nghẹn:– Quyên nó bảo anh cay độc quá. Giờ em cũng đã nghe. Nhưng tụi em không trách anh đâu. Có điều ... không phải như thế đâu anh Phong. Tụi em dù đê tiện đến mấy cũng còn lại chút lương tri và cả tình yêu nữa. Với anh, tụi em hoàn toàn chân thật.– Chân thật! - Phong mỉa mai - Bài học đó tôi đã học hôm qua.– Quyên nó nhờ em mang trả anh những thứ này.Phong quay lại. Vi đặt chiếc túi nilon lên bàn, cô nói:– Quyên nó gởi lời xin lỗi anh, nó không còn đủ can đảm để gặp anh nữa.Phong nhắm mắt, mím chặt môi, chua xót nghĩ:“Thế là hết!”.– Anh Phong ... - giọng Vi ngập ngừng - Em có vài lời muốn nói. Lúc này, có lẽ chỉ là những lời nói thừa, nhưng nếu hôm nay em không nói thì sẽ không còn có cơ hội nữa. Bởi vì có lẽ trong quãng đời còn lại, cả em và Quyên, chúng em chắc sẽ không bao giờ tìm được người đàn ông như anh, xứng đáng để nói lên những điều tâm sự này.Rồi cô nói luôn, thật nhanh, chư sợ mình không có cơ hội để nói nữa:– Có lẽ giờ anh nghĩ rằng tụi em là đồ dối trá, lừa lọc và trắc nết, điều đó quả không sai. Với tất cả đàn ông, tụi em đều nói dối, lừa gạt họ, phỉnh phờ họ. Bởi vì chính họ, bọn đàn ông ấy, cũng dối trá và lừa lọc không kém. Em không có ý định tự bào chữa. Cho dù thế nào thì bọn em cũng là thứ đồ bỏ đi. Chẳng đáng giá gì. Thế nhưng ...Đến đây, Vi bỗng nghẹn ngào, nước mắt ứa ra chảy dài trên má cô. Rồi cô nói tiếp, không buồn gạt những giọt lệ nhòe nhoẹt:– Quyên nó yêu anh, yêu anh thật lòng. Và nếu trên thế gian này, như người ta vẫn nói, có thứ tình yêu cuồng nhiệt và mạnh mẽ đến độ nếu người ta yêu người đó hơn cả bản thân mình, thì em tin rằng Quyên nó yêu anh như thế.– Nhưng cô ta ...Vi gạt phăng:– Anh hãy để em nói hết. Em từng ganh tỵ với Quyên, bởi vì nó có anh để mà yêu. Bọn em, như người ta vẫn nghĩ là thứ bệnh hoạn không có tình yêu, nhưng không phải thế đâu anh. Bọn em khao khát tình yêu hơn bất cứ điều gì. Nhưng để tìm kiếm tình yêu chân thật trong thế giới của bọn em chỉ là điều ảo tưởng.Quyên nó đã may mắn gặp anh, và em tin rằng, nó sẵn sàng đánh đổi tất cả để có anh. Em tin chắc điều đó, bởi vì nếu là em, em cũng làm như thế.Vi thôi không khóc nữa, nước mắt cũng đã khô trên má cô, để lại những vết mòn lệ đỏ đi qua. Cô tiếp:– Chắc anh đang tự hỏi vì sao Quyên phản bội anh? Quyên nó không cho em giải thích, mà dù cho có giải thích, dù với bất cứ lý do nào thì cũng không thể tha thứ được. Quyên và em, chúng em không cầu mong sự tha thứ của anh, mặc dù điều đó thật không có gì quý giá hơn. Em chỉ mong anh sau này thỉnh thoảng nếu có nghĩ đến bọn em, thì xin anh bớt đi một chút oán hận, một chút khinh bỉ rẻ rúng, để cho những đứa như em vẫn còn có hơi thở trên cõi đời này.Có vẻ như Vi muốn bỏ đi. Phong vội vã nói:– Nhưng tôi muốn nghe một lời giải thích.Vi khẽ nhếch môi cười, nụ cười của cô vẫn khoe lúm đồng tiền và lấp lánh chiếc răng khểnh, nhưng sự vui tươi và hồn nhiên đã thay bằng nỗi chua chát đến chán chường:– Không cần thiết đâu anh. Anh cần biết điều đó là định mệnh, là số phận đeo đuổi chúng em, bởi vì chúng em đã chọn con đường này.Rồi Vi đi thẳng, không một lời tạm biệt. Phong không biết sau này anh có còn gặp lại cô không, nhưng những gì cô nói hôm nay sẽ đeo đuổi anh trong suốt quãng đời còn lại.