Mùa đông chỉ còn để lại cho thành phố những khóm hoa Qùi vàng rực rỡ. Hoa Qùi mọc quanh căn nhà bán đồ cổ của một người đàn ông cô độc trong thành phố. Hoa leo qua tường, hoa ngửa mặt bên cửa sổ hay trong lối đi ngắn cũ kỹ dẫn đến một căn phòng thoạt trông có cái vẻ như một viện bảo tàng nho nhỏ với những bức cổ họa của Trung Hoa, những bức tranh vẽ phụ nữ thời Phục Hưng ở Ý, những tủ kính nhỏ bày la liệt nhiều cổ vật lạ mắt: Những chiếc vòng đeo tay bằng một thứ đá tím có vân nhỏ, những chiếc huy chương lớn của những thế kỷ trước, những cái tráp bạc, vòng ngọc thạch và những đồ chạm trổ bằng ngà voi, những bức tượng nhỏ bằng sứ... Buổi chiều phủ một lớp sương mù mỏng như bụi phấn trên lớp cửa kính ở mặt trước gian hàng. Trên lối đi rêu phong giữa ngõ hoa Quì, những bước chân nhỏ xíu trắng hồng của một cô bé đang tiến vào cửa hàng, chậm rãi hân hoan, cô bé tiến lại thật sát cửa kính, mắt mở to ngắm say sưa từng thứ một trong cái kho tàng cổ kính ấy như thể đang tìm kiếm một vật gì.Khi bước vào bên trong, cô bé bị thu hút bởi những tia sáng lung linh phát ra từ những cái tráp đựng đồ trang sức, những chiếc lược đồi mồi, những đồng hồ treo, những chiếc chân đèn bằng bạc trổ tinh vi và một lô những thứ linh tinh khác không kể xiết.Người đàn ông đứng sau quầy hàng. Mặc dù ông mới chỉ hơn ba mươi tuổi nhưng tóc đã lớm chớm bạc. Ông buồn bã nhìn cô bé.- Thưa ông, cô bé nói. Cháu có thể xem cái xâu chuỗi ngọc bích trong tủ kính này một chút không ạ?Người đàn ông vén tấm màn và cầm xâu chuỗi lên. Những hạt ngọc lam biếc lóe lên một thứ ánh sáng lung linh trên bàn tay xanh xao đang chìa về phía cô khách hàng nhỏ bé.- Ồ đẹp quá. Cô bé reo lên. Xin ông gói lại cho cháu thành một gói thật đẹp nhé.Người đàn ông ngắm cô bé, hỏi:- Người ta sai cháu đi mua đó hả?- Không, cháu mua tặng chị cháu. Đây là lễ Giáng Sinh đầu tiên mà chúng cháu được chung vui kể từ khi mẹ cháu mất - Cháu muốn tặng chị cháu một món quà đẹp.Người đàn ông hỏi một cách ngờ vực:- Nhưng em có đủ tiền không?Cô bé mở chiếc khăn tay và rút ra một nắm bạc cắc trên quầy hàng. Em giải thích:- Cháu đã đập con heo đất của cháuNgười đàn ông nhìn cô bé với vẻ nghĩ ngợi xong ông cẩn thận cầm xâu ngọc lên. Ba trăm ngàn đồng. Nhưng làm sao có thể nhẫn tâm cho cô bé biết giá trị thật của xâu chuỗi ngọc này? Tuy nhiên cô bé vẫn nhìn ông với đôi mắt đầy tin tưởng. Đôi mắt thơ ngây xanh biết ấy chợt gợi dậy trong ông niềm đau của một vết thương lòng xưa cũ.- Cháu đợi một chút. Ông vừa nói vừa quay lưng đi rồi ông chợt hỏi trong khi đang lui cui gói xâu chuỗi:- Cháu tên gì?- Cháu tên Bích PhiKhi quay lại, ông cầm trong tay cái hộp nhỏ được gói bằng một thứ giấy như tơ màu đỏ thắt giải xanh lá cây.- Cầm đi cháu! Ông nói. Và nhớ đừng đánh mất dọc đường đó nghe.Cô bé tươi cười hớn hở rồi quay nhanh ra cửa như chạy trốn.Hình ảnh cô bé và xâu chuỗi ngọc bích nhận chìm ông vào nỗi đau khổ không nguôi của kỷ niệm.Cách đây không lâu, ông cũng đã yêu một cô gái có mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh biếc như thế. Xâu chuỗi ngọc lam biếc ấy ông dành để tặng nàng. Một đêm, nàng đến thăm ông với chiếc áo khoác màu trắng như hoa bưởi. Khi ông đưa nàng về thì trờ đổ mưa. Mưa không lớn lắm nhưng miên man. Hơi nước bay mù mịt cả thành phố, lướt trên mặt đường trơn trợt. Ông hỏi: - Em không thấy lạnh sao?Nàng ép sát vào người ông, mặt ngửa lên nhìn ông, cười. Ông cúi xuống nụ cười hiền hòa ấy và cảm thấy đôi môi êm ả của nàng ấm như hơi thở của mùa xuân. Nàng nói:- Em lạnh lắm. Nhưng em phải về.Không ngờ mưa đối với nàng là một định mệnh. Khi hai người chia tay nhau ở khúc quanh thì một chiếc xa cam nhông vừa lao tới đâm xéo qua quãng đường trơn trợt. Nàng bị hút văng xuống bờ cỏ. Khi ông chạy đến thì nàng đã chết rồi. Không mộ giọt máu, không một vết thương. Nàng nằm chết bình yên như đóa hoa sứ vừa rơi trên lối cỏ.Từ đó ông sống cô đơn với cõi lòng tan nát. Ngoài những lúc làm việc, cuộc sống đối với ông trống rồng một cách ghê sợ. Ông thu mình vào cõi hiu quạnh.Đôi mắt xanh biết của cô bé Bích Phi đã làm thức dậy trong ông những gì ông đã mất.Trong những ngày trước lễ Giáng Sinh, công việc mua bán thật là bận rộn. Suốt ngày hôm nay ông bù đầu với công việc mãi đến xế chiều ông mới được thảnh thơi một lúc cho nên khi bé Bích Phi người khách cuối cùng ra đi, ông thở phào nhẹ nhõm. Vậy là kết thúc một năm. Nhưng ông đã lầm.Cánh cửa lại mở ra và một thiếu nữ bước thật nhanh vào. Ông giật mình trong cơn xúc động choáng váng. Ông không nhớ rõ là mình gặp cô ở đâu và lúc nào nhưng ông cảm thấy khuôn mặt đó thật quen thuộc. Những đường nét êm ả tuyệt vời, bóng dánh của quá khứ tràn đầy thân yêu. Mái tóc của cô gái có một màu vàng rực rỡ và đôi mắt thì xanh biếc, sâu thẳm, không nói một lời nàng lấy trong xách tay ra một cái gói nhỏ được gói bằng nhiều lớp giấy lụa đỏ có buộc giải xanh lá cây. Và một lần nữa những viên ngọc lam biếc lại lấp lánh trên quầy hàng.- Có phải ông đã bán xâu chuỗi này không ạ?- Phải - Người đàn ông dịu dàng trả lời và đưa mắt nhìn về phía người thiếu nữ.- Thưa, có đúng đây là loại ngọc thiệt không?- Chắc chắn là ngọc thiệt. Tuy không phải là hạng nhất nhưng chắc chắn là thứ thiệt.- Ông có nhớ là đã bán nó cho ai không?- Cho một cô bé tên là Bích Phi - Cô bé muốn mua xâu chuỗi để làm quà Noel cho người chị của nó.- Với giá bao nhiêu, thưa ông?Người đàn ông nhìn thiếu nữ bằng đôi mắt vừa thiết tha vừa nghiêm nghị mà không trả lời. Nàng đón nhận cái nhìn dịu dàng ấy một lúc rồi cúi xuống nói thật nhỏ:- Bích Phi chỉ có một ít bạc vụn bỏ túi thôi, làm sao nó có thể mua nổi xâu chuỗi ngọc này.Nhưng người đàn ông đã gói cái hộp nhỏ đựng xâu chuỗi ngọc lại theo đúng các nếp cũ và cẩn thận buộc lại giải dây màu xanh lá cây. Ông nói:- Cô bé đã trả một giá mắc hơn bất cứ ai. Nó đã đưa tất cả só tiền nó có được.Một sự yên lặng chợt bao trùm gian hàng. Có tiếng chuông ngân vang ở đâu đó, dư âm lan đi trong khoảng trời buồn như một lời ru ấm áp.Chiếc hộp nhỏ vẫn còn đặt trên quầy hàng. Trong đôi mắt của người thiếu nữ vẫn còn phảng phất một câu hỏi kinh ngạc mà dịu dàng.Người thiếu nữ chợt hỏi:- Nhưng sao ông lại làm thế?Người đàn ông đưa cho cô gái chiếc hộp nhỏ và đáp:- Vì hôm nay là ngày Chúa Giáng Sinh. Và thật vô phúc cho tôi, tôi không có ai để tặng một món quà. Cô có thể cho phép tôi đưa cô về nhà và ở đó tôi được chúc cô một ngày lễ Giáng Sinh vui vẻ không?Buổi chiều xòe đôi cánh lớn êm ái trên khu phố đã lên đèn.Trong tiếng chuông nhà thờ, giữa một đám đông nô nức, người đàn ông bán đồ cổ và một người thiếu nữa mà ông chưa biết tên đang bước vào một đêm tràn trề niềm vui trong lòng mọi người.Yên Thảophóng tác theo truyện"Un Collier de perles bleues" của Fulton Oursler"