Chương 1: Chuẩn bị

Hoàng Cẩm Lệ đứng trước gương suy tư, nhìn chằm chằm người con gái có gương mặt trắng nõn, áo sơ mi trắng, quần tây. Trông rất bảnh bao. Nhưng trái ngược với gương mặt xinh đẹp thì cô lại ủ rủ nhìn xuống bộ ngực phẳng lì của mình, sau đó Cẩm Lệ từ từ cởi từng cúc áo sơ mi ra, không khỏi than thở

“Thật là, bộ ngực sữa thế này mà phải giấu qua lớp vải bó quanh ngực”

“Haizz, không biết phải giấu diếm tới bao giờ nhưng trước mắt đời còn dài mình chỉ cần cố gắng tới lúc đó là được”

Thầm oán trách xong, Cẩm Lệ tiếp tục cởi bỏ lớp áo chuẩn bị tắm rửa. Một lúc sau cô bước ra khỏi phòng mình, nằm trên chiếc giường mềm mại để chuẩn bị cho ngày mai đi lao động.

Trường cấp 3 mà Cẩm Lệ sắp vào đây có quy định trước khi nhận lớp, học sinh mới vào trường phải đi lao động dọn dẹp vệ sinh quanh vườn cây, để nâng cao ý thức cũng như có một tinh thần trách nhiệm sau khi vào trường. Và hai khối còn lại chỉ dọn dẹp lớp học riêng của họ.

Cẩm Lệ lấy điện thoại di động đời mới ra bấm, mở app nhắn tin lên vào group tám chuyện cùng các bạn của mình.

Thấy cô online, Diễm Tiên nhanh như chớp gửi đoạn voice:

“Nè Lệ Lệ à, mai sau khi lao động là nhận lớp mới rồi đó. Cậu có phấn khích không hả, còn tớ rất hào hứng đây này!”

“Suỵt đừng gọi mình là Lệ Lệ, gọi là Phi Vũ.” Cẩm Lệ hốt hoảng đáp

Diễm Tiên cao hứng nói: “Thôi mà, dù gì có mỗi nhóm bốn người chúng ta biết thân phận của cậu thôi, với tớ đang ở trong phòng. Đừng lo nha Lệ yêu dấu”

Lạc Vân nhắn: -Không được, cẩn thận là trên hết.



Nhắn xong cả nhóm có mỗi Cao Dương liên tục thả tim, ngầm đồng ý rằng dù là ở nơi nào cũng phải bảo toàn bí mặt này cho bạn mình.

Cô cầm điện thoại cười rưng rưng, nhớ lại nhóm bạn này đã theo cô bốn năm. Vui có buồn có, chuyện gì cũng chia sẻ cho nhau kể cả việc cô là con gái sống dưới thân phận nam là Hoàng Phi Vũ vì một số lí do. Sau đó cô nhắn chúc những người bạn của mình ngủ ngon, kèm stickers dễ thương.

Ánh sáng điện thoại vụt tắt, đưa cô vào trạng thái nghỉ ngơi lấy sức. Diễm Tiên nói đúng, không những có mình cô ấy mà trong lòng cô rất háo hức, rạo rực như trẻ lớp 1 đi nhận lớp vậy.

Nhắm mắt, Cẩm Lệ nghĩ dù có chuyện gì bi đát xảy đến với cô thì chỉ cần nghĩ tới nụ cười của đám bạn là thấy tốt lên rồi. Tớ cảm ơn nhé các cậu!

Bừng tỉnh, đột nhiên nhớ ra: “Ủa sao mình còn ở đây“. Cô nhanh chóng ngồi dậy thu dọn quần áo bỏ vào hành lí, xong xuôi mẹ cô ríu rít chạy lên nói:

“Trời ơi Cẩm Lệ mẹ quên mất, con phải đến kí túc xá trường ở, nào để mẹ dọn giúp con”

Mẹ Hoàng nhìn xuống thấy một cái vali được sắp xếp gọn gàng.

“Con làm xong hết rồi, mẹ tới đã muộn hihi“. Cô cười tít mắt đùa giỡn

“Con đó nha, lớn đã biết tự lo cho bản thân, mẹ đỡ vất vả rồi. Nhưng....”

“Nhưng sao hả mẹ?”

“Con cũng biết chúng ta đang che giấu điều gì“. Mẹ Hoàng buồn rầu nhìn cô nói

“Không sao đâu ạ, ở trường đó rất ít người ở kí túc xá như con. Không lo sẽ bị lộ đâu” Kéo mẹ ngồi xuống cô nói. “Vì lẽ thế nên một phòng chỉ có 1-2 người là cùng rồi ạ.



“Nhà chúng ta ở xa các ngôi trường cấp 3. Trường THPT G đó đã là gần nhất, thật là vất vả cho con quá. Nếu như nhà chúng ta ở gần, con có thể đi đi về về thoải mái rồi”

“Không sao đâu ạ, con nghe nói các bạn ở lớp mới rất thân thiện hòa đồng, giúp đỡ bạn bè”, Cẩm Lệ đặt tay lên bả vai mẹ Hoàng an ủi

Im lặng một lúc, cô mới dám bày tỏ nỗi lòng thật sự của mình, “Con chỉ lo một điều là kí túc xá lúc đi học chính thức mới mở, từ đây đến ngày đó khoảng 3 ngày nữa, bao gồm ngày mai lao động, tiếp đó nhận lớp. Ngày thứ hai là ngày giáo viên và học sinh trao đổi về việc lựa chọn tổ hợp môn.Và ngày cuối được nghỉ để thu xếp đồ đạc. Đến ngày thứ 4 mới mở cửa ạ”

“Điều đó có nghĩa con phải ở nhà nội hẳn ba ngày đó mẹ. Con sợ....mọi chuyện sẽ bị lộ ra mất”

Hiểu được nỗi lòng của con mình bà bảo, “Con yên tâm, mẹ sẽ để ba ở nhà và đi đến đó ở với con, lúc đó sẽ tìm lí do chăm sóc con mà ở lại”

“Hiện tại chỉ có nhà bà nội con là gần với trường học nhất thôi, Cẩm Lệ chịu khổ rồi”

“Vâng ạ, có mẹ con yên tâm hơn hết“. Cô thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói

“Còn nữa, mẹ nhớ chú ý cách xưng hô đó, không sẽ bị lộ tẩy. Chờ đến khi con thành công nha mẹ”

Bà chua xót vì đứa con hiểu chuyện này, không được sống là chính mình

“Được rồi, ta với con mai khởi hành đến nhà nội sớm, giờ con ngủ đi nha. À mà mai ba con sẽ giúp chúng ta chuyển đồ. giờ mẹ đi báo ông ấy”

Cô chúc mẹ ngủ ngon, ánh điện vụt tắt một lần nữa. Cô nghĩ thầm: -Một chút chuyện nhỏ này có là gì, tương lai còn dài thế cơ mà.