Chương 1

- Chị có chấp thuận không chị Kim ?

- Ta thấy mi đừng nên bày vẽ, tốn tiền.

- Chỉ hai chục ngàn thôi, coi như chị đi ăn đám cưới bạn, khỏi

phải gói quà mừng !

- Năm ngàn !

- Ôi chao! Sinh nhật của một con bé nghèo hèn được tổ chức

ở lề đường. Chỉ một vài muỗng chè là tụi nó nuốt trôi tuốt tuột hết mười lăm tuổi của mình. Ôi chao ! Tội nghiệp !

- Không tương với chao gì nữa hết. Mười ngàn.

- Chị trùm sò quá, chị Kim ạ ! Cầu trời mai mốt chị đừng gặp

một ông bán kẹo kéo.

- Kẹo gì thì kẹo, thây thệ tạ Mi làm ơn biến đi cho ta nhờ.

- Cau có làm chi cho mau già. À, chị Kim này, đừng xài kem làm

gì cho tốn. Người ta bảo trái dưa leo xắt lát mỏng, mỏng như tờ giấy ấy, đắp lên mặt. Ngủ một giấc tỉnh dậy soi gương thấy mình là công chúa.

- Ai bảo vậy?

- Mục "Các bạn gái nên biết " trong báo.

- Báo. Báo tào lao.

- Có cả "Mẹo Vặt" nữa đây nè: Bạn bực mình vì bọn muỗi

đói quấy rầy giấc ngủ ư? Đơn giản thôi. Hãy mắc mùng và để hé một chút. Bọn muỗi sẽ đua nhau bu tới, chen nhau chui vào. Trong khi đó bạn có thể yên thân làm một giấc điệp... dưới gầm giường. Chúc các bạn ngủ ngon.

- Lý thú đấy. Chúc mi ngủ ngon.

- Cớ sao chị cứ phải khó chịu với em mãi vậy?

An nằm dài ra trên giường chị :

- Thôi. Em chẳng tổ chức sinh nhật nữa đâu.

Chị Kim ngừng tay thoa mặt, nhìn An trong gương :

- Mi hay dở chứng.

An nằm yên, nhìn lơ đãng trên cao. Ở đâu đó vang lên một

điệu nhạc.

Chị Kim quay lại, hất mái tóc xõa rộng :

- Mi thấy ta dạo này thế nào, An?

- Chị nên may một chiếc quần đầm. Dáng chị mặc quần đầm

hợp đấy.

- Ta cũng đã nghĩ đến nhưng còn phân vân. Liệu có "mốt"

quá không ?

- Còn tùy.

- Tùy sao ?

- Tùy đối tượng, người ngắm là ai.

Chị Kim mỉm cười ngồi xuống mép giường:

- Ta đồng ý rồi đấy.

- Sao cơ ?

- Hai chục.

An lăn mình trên giường rồi nhổm dậy, hớn hở :

- Có thế chứ. Một kế toán trưởng tín dụng uy tín như chi.

phải là chỗ dựa đáng tin cậy.

- Thôi, dựa nhè nhẹ thôi. Đến khi đổ lấy ai mà thăm nuôi.

- Chị có hàng tá các ứng cử viên, chẳng lẽ không sót lại

một.

- Cám ơn.

- Ít ra cũng còn em gái chị.

- Cám ơn luôn.

- Chị Kim nè, An lẩm nhẩm tính toán tiền mẹ cho cộng với tiền chị và số em để dành chắc là đủ cho một chiếc bánh đấy.

- Chiếc bánh nho nhỏ thôi.

- Cũng phải đủ vòng để cắm hết mười lăm ngọn nến sinh nhật chứ.

- Dĩ nhiên.

- Còn nước uống ?

- Một chai xi-rô pha ra hàng trăm ly với trái thơm xắt nhỏ.

- Cả xơ ri và chùm ruột nữa.

- Vài ngàn bạc.

- Cũng phải có chả giò chiên, bánh mặn, bánh ngọt gì nữa chứ.

- Á, à, lại còn thế nữa. Cô phải tự xoay xở lấy.

- Chị cho em vay vốn nhé.

- Vay vốn phải có thế chấp.

- Toàn bộ tài sản của em.

- Toàn đồ cũ, không đáng một xu.

- Thủy thủ tàu viễn dương nè, trưởng phòng kế hoạch vật tư nè, chuyên viên máy điện toán nè... chẳng lẽ họ không mừng em một cái gì đáng giá hơn một xu.

- Ai cho phép mi... cầm nhầm bạn ta ?

- Chị bảo em tự xoay xở mà. Toàn những người mong được có dịp ngồi vào phòng khách nhà mình, hẹp hòi gì mà không mời ?

- Thôi dẹp.

- Em đùa vậy, cái gì cũng phải có phép chị chứ.

An rụt cổ để né một cái cú đầu của chị. Chị Kim vui hay buồn, An cũng có thể đoán được phần nào. Chị hỏi:

- Đám bạn mi đông không ?

An thành thật :

- Vài chục đứa hơn, đứa nào cũng háu ăn cả.

- Chặt đi một nửa.

- Nửa đầu hay nửa đuôi hở chị ?

- Đừng đùa. Để ta bàn chọ Một chục thôi.

- Ít quá. Coi chừng tụi nó đánh nhau mất. Vừa rồi con Quỳnh Anh sinh nhật nó còn dám mời toàn lớp kia mà.

- Mời họp hay sao mà mời đông. Bạn bè phải phân biệt đứa thân đứa không. Chơi tràn lan như mi chỉ tổ... lắm chí trên đầu.

- Chị đừng khinh tụi bạn em, đứa nào cũng gội đầu bồ kết đủ bảy lần một tuần. Thôi em sẽ gạt đám con trai lại.

- Toàn bạn gái không thôi ít vui.

- Mấy đứa con trai lớp em cao kều cũng chỉ kêu em bằng... chị.

- Hề gì. Đứa nào ngoan nhất cứ mời. Giặc một phe thì như cái chợ miệng. Có phái này phái kia mới chế ngự được nhau.

An cười thầm. Chị Kim nói gì thế nhỉ? Bọn con trai, con gái trong lớp An vẫn cãi nhau chí chóe bất phân thắng bại, có đứa nào né đứa nào đâu. Thậm chí có khi còn đòi hỏi thăm sức khoẻ nhau mới phiền chứ.

- Chị Kim ạ, như thế một chục có ngọn rồi.

- Ngọn gì thì ngọn cũng phải vừa phải thôi. Đừng bày vẽ quá không ai dọn được.

- Chị yên tâm, mấy đứa con trai lớp em ngoan lắm. Chúng đua nhau chờ em sai bảo.

Chị Kim nhìn sang An một cái thật lạ. Có lẽ chị nghĩ An chỉ thích đùa.

- Mi lớn rồi đấy, An ạ. Tiếp xúc với bọn con trai cũng phải biết giữ ý tứ một chút.

An cãi:

- Chúng không ý tứ với em thì thôi chứ mắc mớ gì em phải ý tứ với chúng nhỉ?

- Mi bướng như... gì ấy. Con gái là con gái, đừng ăn nói như thế.

- Chứ chị bảo phải làm sao?

- Con gái là phải dịu dàng, kín đáo.

- Quan niệm đó xưa rồi chị Ơi. Thời xưa khác, ngày nay khác.

- Khác làm sao?

- Em tiên đoán đến năm... 3000 nguyên thủ các quốc gia trên thế giới toàn là nữ giới. Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc cũng là nữ giới luôn.

Chị Kim đã thay quần áo và đòi giường:

- Mi hãy ráng sống đến năm 3000 mà làm thủ tướng. Còn bây giờ làm ơn xéo đi cho tôi nhờ.

An ôm cứng lấy chị:

- Hôm nay chị cho em ngủ chung một bữa đi.

Chị Kim đẩy An ra:

- Nỡm, mi dở chứng vừa chứ.

An vẫn không buông chị:

- Em thấy dạo này chị Ốm hẳn đi đấy, chị Kim ạ.

Kim buông xuôi tay, nằm im. Có thể là như thế. Khi choàng qua An, chị đã cảm thấy sự triển nở của em gái mình rõ từng nét. Có phải ở một điểm An thì đang tới gần, còn Kim mỗi ngày một xả Ấy là thời con gái. Không ai biết để đón nó nhưng lại biết rất rõ phải tiễn nó đi lúc nào.

- Chị đang nghĩ gì vậy chị Kim?

- Mi bắt đầu lớn rồi, An ạ. Từ nay mi phải bỏ cái tật đi nhong nhong trong nhà với cái robe cũn cỡn, chẳng ra sao cả. Nhất là những khi có khách tới.

- Em là bé bồng bông mà chị.

An rúc vào chị, cười. Chị Kim đẩy nhẹ đầu em:

- Bồng bông gì nữa. Lớn rồi cô ạ.

- Thế mà anh Thức vẫn gọi em như vậy đấy.

- Ôi chao. Cái anh chàng đó.

- Anh chàng đó làm sao hở chị? Em thấy anh Thức cũng được lắm chứ.

- Trừ đôi mắt ra.

- Đôi mắt làm sao hở chị?

- Con trai mà lúc nào mắt cũng mọng như con gái.

- Càng đẹp chứ sao.

- Chẳng ai chẻ cái lãng mạn vô bổ ra mà ăn được.

- Ăn được hay không nhưng em thấy chocolate của anh ấy vẫn ngon!

- Mi vẫn nhận chocolate của hắn ta đấy à?

- Em nhận giùm chị, em ăn giùm chị, có sao đâu?

- Ở đó mà có sao đâu. Mi đừng ngậm vô tội vạ những quà tặng kiểu đó. Hãy nhớ cho đến khi hiểu được: Vô tình hay hữu ý, trong ruột mỗi vật tặng dữ đều có cái lưỡi câu.

- Cá cắn câu biết đâu mà gỡ, chim vào lồng biết thuở nào ra... Ha ha, em nhớ rồi. Như thế người ta sẽ nói rằng "sẩy con tôm bắt con tép". Và em là con tép riu bé xíu xíu chỉ thích ngậm chocolate thôi.

- Đừng tào lao. Từ hay hễ có ta hay không có ta ở nhà, mi cũng làm ơn nói là ta đi vắng, nhớ chưa ?

- Dạ nhớ, Chị Kim đi vắng rồi. Nếu anh có nhắn gì, chẳng hạn như gửi một thanh chocolate thì đưa em giữ giùm cho.

- Thôi đi. Lúc nào mi cũng nhóp nhép cái miệng được.

An rụt cổ, cong người xoay vào trong.

Một lúc lâu yên lặng. An hiểu là chị Kim đang "mơ mộng" gì đó. Cái "gì đó" hẳn sẽ có anh Thức với vẻ mặt tiu nghỉu ra về. Tự dưng An liên tưởng tới câu chuyện vừa đọc trên báo. Có hai người thương nhau nhưng mỗi người ở một nơi xa lắc xa lơ, ngoài một ngày đường. "Mối tình hàm thụ" bằng thư từ đã bao ngày tháng. Đều đều mỗi tuần mấy lần chàng ra bưu điện gửi thư, còn nàng thì mỗi sáng ngồi đợi người đưa thư tới đều đặn. Kết thúc câu chuyện: Chàng yêu cô gái bán tem ở bưu điện, còn nàng thì "phải lòng" ngươi đưa thư tự lúc nào. Ngộ nghĩnh thật. An nghĩ tình cảm con người đôi khi là thói quen, có thể, thói quen nhìn, thói quen nghe và thói quen... yêu. Dù sao câu chuyện này cũng đáng được thưởng giải văn chương... bưu điện.

- An này...

Kim lay vai em. Nhưng An đã ngủ từ lúc nào. Con bé dễ ngủ thật. Cái miệng thì lúc nào cũng lao xao như tuổi của nó. Tung tăng, huyên náo và vô tư như chim muông. Hẳn là mươi năm trước mình cũng như nó bây giờ. Cả mặt trăng lẫn trái đất đều nằm trong túi. Cả ngàn xưa lẫn ngàn sau đều nhỏ xíu trong bàn taỵ Ấy thế mà, khi lớn lên... Kim kéo chiếc robe trắng mong manh trên đầu gối An xuống và chợt nhận ra rằng em mình đã bắt đầu lớn thật rồi.

- Thôi về giường mình ngủ đi nhỏ.

An trườn mình, lưỡi lĩnh buông chân xuống khỏi giường. Sẵn ly nước trên bàn nhỏ trong tầm tay, cô bé ực một hơi. Tỉnh cả người, lại như sáo trên miệng An:

- Như thế chị chấp thuận cả rồi nhé.

- Còn chấp thuận gì nữa?

- Em sẽ góp cho chị, còn thiếu bao nhiêu chi... bao chót cho em.

-...

- Sinh nhật em, em sẽ mời cả anh Thức nữa đấy.

-...

- Nếu chị không chấp thuận tất cả có nghĩa là em sẽ tự xoay sở. Và lẽ nào anh Thức lại không bằng lòng đứng ra tổ chức sinh nhật cho cô em gái của chị, với tất cả lòng biết ơn sâu xa và lòng mến mộ chân thành.

- Khóa cái miệng lại. Khuya rồi, để bố mẹ ngủ.

An trở về giường mình. Lâu lắm rồi cô bé mới ngủ lại được, bởi cái đầu hay nghĩ lung tung chẳng thôi bài vẽ nào bánh , nào hoa, nào bạn bè, nào những bài ca và đầy ắp những tiếng cười của buổi sinh nhật sắp tới.

Lúc này khi cư xá đã thật yên ắng. Chỉ còn nghe tiếng rào rào từng chập của những ngọn gió khuya về ngang những lùm cây nhạc ngựa trên lối đi.