Chương 1

Lúc Thẩm Tử Bối 10 tuổi lần đầu gặp Chung Thâm, ba Thẩm kêu cậu: “Bối Bối, gọi anh đi.”

Thẩm Tử Bối thấy người này dáng vẻ cao ráo, so với ba của mình còn cao hơn nhiều, cũng không biết trong bụng tự mình nghĩ cái gì, há miệng liền gọi: “Chú!”

Người có mặt lúc đấy đều cười, mẹ Thẩm xoa xoa đầu của cậu, nhẹ giọng uốn nắn: “Chung Thâm là học trò của ba con, người ta mới 20, sao có thể gọi chú chứ, mau gọi anh trai.”

Thẩm Tử Bối mặc kệ, vẫn nghểnh cổ cứng miệng nói: “Vậy thì chú nhỏ, tóm lại nhìn không giống anh trai.”

Cậu chính là thích phản nghịch làm trái ý của người khác, còn nghĩ cái người có tướng người cao cao kia chắc chắn sẽ tức giận, không ngờ Chung Thâm chỉ cười rồi nói với cậu: “Không sao cả, thích gọi gì thì tùy em vậy.”

Vì vậy, Thẩm Tử Bối lại có thêm một người chú nhỏ miệng ngọt.

Vài năm sau, ông nội của Thẩm Tử Bối đi Thủy Sĩ làm phẩu thuật tim.Hai vợ chồng vì để có thể chăm sóc ông lâu dài, nên tính hay cứ dẫn theo Thẩm Tử Bối từ thành phố S qua đây học luôn. Nhưng Thẩm Tử Bối tiếng anh không giỏi, từ nhỏ được nuông chìu thành thói tùy hứng, căn bản không muốn chạy đến một nơi xa xôi học lại từ đầu.

Cậu khóc lóc ầm ĩ sống chết không đi, Thẩm ba vì thế mà đau đầu không thôi.

Việc này đúng lúc được Chung Thâm vừa hay đến phòng làm việc của ba Thẩm ký thỏa thuận bảo vệ nghiên cứu thì biết được, Chung Thâm đề nghị: ” Giáo sư Thẩm, không bằng giữ em ấy ở lại đi. Bối Bối rất thông minh, có thể tự mình ở bên này học tập, nếu có cần thì để em chăm sóc em ấy.”

Lúc trước ba Thẩm không phải không nghĩ tới, chỉ là để một đứa trẻ một mình ở đây mẹ của nó cũng không quá yên tâm.

Là một học trò tâm đắc của ông, Chung Thâm được ông tín nhiệm về mọi mặt. Buổi tối về đến nhà ba Thẩm lại lần nữa bàn bạt cùng với vợ, hai người đều cho rằng đây thật sự là một chủ ý không tồi. Chung Thâm đáng tin cậy, là một tắm gương tốt, cũng đã đến lúc cho nhóc bướng bỉnh kia học được cách độc lập rồi.

Bọn họ thử nói cho Thẩm Tử Bối về quyết định này.

Vốn còn cho rằng cậu không đồng ý, phỏng đoán cậu sẽ lại tiếp tục làm ầm ĩ lên, không ngờ tới Thẩm Tử Bối vừa nghe là chú nhỏ miệng ngọt kia, thì lập tức gật đầu đồng ý, “Con tình nguyện ở lại đây cùng chú nhỏ!”

Chung Thâm sống một mình trong căn hộ hai phòng ngủ gần Đại học S, một phòng làm phòng ngủ, một phòng làm phòng sách. Thẩm Tử Bối ngày thường đều ở trong trường, đến cuối tuần nếu không thích về nhà, sẽ vui vẻ chạy đến chỗ của anh ở.

Mỗi lần Thẩm Tử Bối đến, Chung Thâm sẽ nhường lại phòng ngủ, còn sẽ đổi một bộ chăn mền sạch sẽ khác cho cậu, có thể nói xét về mọi mặt thì chăm sóc cực kỳ chu đáo.

Ngoài ra, Chung Thâm còn đảm nhận luôn chức trách làm người giám hộ của cậu, chính là cái loại giảng đạo lý cùng nhắc nhở. Thẩm Tử Bối muốn làm cái gì, thông thường Chung Thâm sẽ sảng khoái đáp ứng, cho cậu tự do thoải mái tự mình đi làm. Còn mấy việc không thể làm, thì Chung Thâm sẽ lấy tình lấy lý ra cùng cậu giảng dạy, thuận tiện tiến hành giáo dục.

Chung Thâm đích thực là dịu dàng nhẫn nại, Thẩm Tử Bối dù nháo bấy nhiêu, trong lòng cũng sớm xác định được chú nhỏ chính là người ôn hòa nhất nhất của thành phố S này, là người đối tốt với cậu nhất nhất. Đương nhiên, người tốt như này chỉ một mình cậu có thể có được thôi.

Thẩm Tử Bối đem tất cả ý tốt của Chung Thâm thu nhận một cách dễ dàng không do dự, còn đối với người khác thì không.

Lúc vừa lên lớp mười cậu được một nữ sinh theo đuổi, không quá thích, cho nên trước mặt các bạn học có mặt lúc đó trực tiếp nghiêm nghị từ chối.

Nữ sinh xấu hổ đến khóc, làm kinh động đến thầy chủ nhiệm đi ngang qua, thế là phụ huynh của hai bên đều được gọi đến trường.

Phụ huynh của Thẩm Tử Bối chính là Chung Thâm, so với mấy vị ở bên cạnh, rõ ràng chênh lệch về tuổi tác,

Thầy chủ nhiệm hỏi anh: ” Là anh trai….. của Thẩm Tử Bối.”

Chung Thâm đáp: ” Chào thầy, tôi là chú của Thẩm Tử Bối.”

Thẩm Tử Bối đang đứng phạt ở ngoài cửa nghe lén được câu này, thì ngẩng đầu lấy làm kiêu ngạo lắm, tuy nhiên trừ cậu ra cũng không ai biết việc này thì có gì đáng kiêu ngạo chứ.

Phụ huynh chú nhỏ Chung sau khi biết rõ sự tình về nhà liền bắt đầu lấy tình lấy lý ra giáo dục cho bạn nhỏ kiêu ngạo nghe, nói với cậu: “Bối Bối, nghe này, em có thể không thích người ta, nhưng vẫn nên giữ thể diện cho bạn nữ……”

Không phải đứa trẻ nào cũng thích nghe giáo huấn, Thẩm Tử Bối cũng vậy, nhưng cậu không tức giận, bởi vì chú nhỏ đang giúp cậu trải giường đó. Chăn giường ở nhà Chung Thâm có một mùi hương xã vải rất thơm mát sạch sẽ, đặc biệt dễ chịu, Thẩm Tử Bối rất thích.

Thấy Thẩm Tử Bối không trả lời, Chung Thâm trãi xong giường, bèn quay đầu nhìn cậu đang làm gì.

Hai người cứ thế đối mắt nhìn nhau.

Thấm thoát đứa trẻ đã cao lớn hơn rồi, Chung Thâm ngẫm nghĩ trong lòng.

Thẩm Tử Bối bẩm sinh với mái tóc nhạt có chút xoăn xoăn tự nhiên, với một đôi mắt to chớp chớp như búp bê tây dương xinh đẹp, cho nên dù có làm việc xấu đến thế nào đi nữa đều hiện ra đặc biệt vô hại. Hơn nữa càng lớn càng biết ẩn dấu, người ngoài lần đầu nhìn cậu rất khó nhìn ra bé trai xinh đẹp thế này kỳ thực trong bụng có một ngàn chủ ý ma quái tinh ranh cỡ nào.

Nhưng Chung Thâm không thể không hiểu rõ hơn về Thẩm Tử Bối, anh quơ quơ tay ở trước mặt Thẩm Tử Bối, cố ý vờ nghiêm túc, hỏi: “Bối Bối, làm sao không nghe lời rồi?”

Nghe câu này, đầu tim Thẩm Tử Bối run một cái, nhanh chóng đi đến trước kéo cánh tay của Chung Thâm lại mềm giọng thanh minh nói: ” Chú nhỏ, chú đừng giận mà, không phải như vậy đâu. Nếu, nếu em không thích đương nhiên phải từ chối rồi, dù sao cũng không thể gạt cô ấy nhỉ!”

Cậu đã nhìn thấu rồi, sớm phát hiện với bộ dáng lúc này của mình thì Chung Thâm sẽ không quá nghiêm khắc — chú nhỏ dù sao cũng dễ mềm lòng.

Quả thực, Chung Thâm đối với sự nũng nịu của Thẩm Tử Bối không có biện pháp chống đỡ. Nhưng mà việc này cũng không cứ như thế mà kết thúc được. Anh nghĩ, nên tới lúc dạy cho cậu biết về phương diện tình yêu rồi.

Vì vậy, Chung Thâm tách tay của cậu ra, kêu cậu ngồi lên ghế, bắt đầu giảng dạy về mối quan hệ qua lại giữa nữ sinh và nam sinh cấp ba.

Trong quá trình thuyết giảng của Chung Thâm, Thẩm Tử Bối nhìn có vẻ đang rất lắng nghe, kỳ thực vẫn luôn luôn nhìn mặt anh mà suy ngẫm.

Ngày thường lúc Chung Thâm yên tĩnh luôn cảm thấy có hơi xa cách người khác, như một vũng nước tĩnh lặng trên mặt trăng lạnh lẽo, trên địa cầu có xảy ra việc gì đều không liên quan tới anh. Nhưng nói thật mắt mày anh lại ôn nhu, dáng vẻ nghiêm túc đối nhân (xử thế) lại có thể khiến đối phương sản sinh ra cảm giác gần gũi thân thiết.

Rất kỳ lạ, Thẩm Tử Bối quen biết rất nhiều bạn bè, trong những người tiếp xúc qua không có ai khiến cậu nhịn không được muốn thân cận muốn càn quấy giống như chú nhỏ như vầy. Còn nữa Chung Thâm cũng thường xuyên có thể kích thích lòng hiếu kỳ cùng dục vọng đấu tranh trong cậu, chính là rất muốn làm gì đấy khiến cho Chung Thâm không thể có lời gì để nói lại nữa.

Đổi cách nói khác thì Thẩm Tử Bối hy vọng có thể nhìn thấy mặt nước tĩnh lặng ấy có thể vì cậu mà rợn sóng.

“Thích một người thì không có sai, em có thể chọn tiếp nhận hoặc từ chối.”

Chung Thâm lại nói: “Dùng một cách thích hợp đi theo đuổi người mình thích là một điều rất có dũng khí, em không chấp nhận, nhưng cũng không nên xem thường hoặc tổn thương người đó.”

“Sau này Bối Bối thích phải một bạn nữ nào đấy, thì cũng phải tôn trọng sự lựa chọn của nàng…….”

Lời cứ lặp đi lặp lại nhiêu đấy, Thẩm Tử Bối nghe không lọt bao nhiêu, nhưng mà câu nói cuối cùng vừa hay lại nghe lọt vào trong tai.

Cậu hồi thần lại, con mắt cong cong trực tiếp nhìn qua, cười hướng về Chung Thâm xin chỉ bảo: “Chú nhỏ, vạn nhất em thích là một nam sinh thì sao?”