Chương 1 - Tô Noãn Cẩn
Đêm nay Tô Noãn Cẩn ngủ không ngon, giật mình tỉnh giấc mấy lần, những cảnh tượng màu sắc hiện lên trong đầu như một giấc mộng dài không hồi kết. Hình ảnh trong mộng chắp vá nên cô không thể nắm bắt được.Khi cô tỉnh lại đã là sáng hôm sau, rèm cửa sổ dày và nặng chắn ánh nắng mặt trời nên căn phòng hơi tối. Cô quay đầu lại thì thấy anh vừa tỉnh ngủ, đang tựa vào đầu giường, khóe miệng hơi nhếch, rõ ràng tâm trạng rất tốt, đôi mắt đen nhánh ánh nước khiến anh dịu dàng hơn, đôi lông mày giãn ra vì vui vẻ. Khi bóng dáng anh biến mất ở cửa, Tô Noãn Cẩn cầm gối đầu ném mạnh về phía cửa, chiếc gối trượt dần xuống đất.
Đó là chồng của cô – Trì Ý Nam, nhân vật không ai không biết ở thành phố S. Anh là cậu chủ tiếng tăm lừng lẫy, là cháu trai duy nhất của Đại tướng Trì và con trai duy nhất của Ủy viên Chính trị Trì. Xuất thân hiển hách là bệ đỡ cho sự nghiệp của anh, sự thông minh và tỉnh táo khiến anh có được thành tựu trên thương trường từ khi còn trẻ.
Thành phố S có câu nói: Muốn vào giới bất động sản thì phải kết giao với Trì Ý Nam, nếu không đừng hòng mơ tưởng. Anh là kiểu người giây trước nâng ly cười nói với bạn, giây sau đã trở mặt như thù, tính tình xấu xa. Cô đã cảm nhận rõ điều này sau khi kết hôn được ba năm.
Tô Noãn Cẩn nhìn chằm chằm đèn thủy tinh trên trần nhà mà suy tư. Cửa mở ra, anh quấn khăn bước tới. Cơ thể anh rắn chắc, một tay cầm khăn tắm ướt nhẹp, thấy gối đầu dưới đất thì im lặng nhặt rồi dặt lên giường.
"Noãn Cẩn, dậy đi." Giong Trì Ý Nam sau khi tỉnh dậy khàn hơn bình thường, anh vén chặn, cô vội vàng đè lại:
"Em muốn ngủ thêm lát nữa."
"Tối qua đã khiến em mệt mỏi rồi."
Nụ cười làm lồng ngực rung lên. Cô biết đêm qua anh không say, rõ ràng là cố ý, đồ đàn ông âm hiểm xảo trá. Cô giữ chặt chân không buông, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người thì anh đã bị cô gϊếŧ không còn mảnh giáp.
"Hôm nay phải về Tĩnh Viên, em còn nửa tiếng thôi." Trì Ý Nam nhàn nhã nhìn đồng hồ đeo tay, đứng ở đầu giường thờ ơ nhìn cô luống cuống tay chân.
Tô Noãn Cẩn vội vàng vọt vào nhà tắm, thậm chí còn không kịp dùng sữa tắm cô thích nhất, chỉ muốn vệ sinh nhanh chóng. Hơi nóng phả vào mặt, trước mắt mơ hồ, cô lau hơi nước trên gương. Trong gương là một gương mặt trẻ tuổi, không quá xinh đẹp, trán rộng, đôi mắt đen láy, mũi vênh, đôi môi đỏ thâm mím chặt vì không vui. Tô Noãn Cẩn cười với cô gái trong gương, bên má xuất hiện hai lúm đồng tiền khiến gương mặt cô trở nên sinh động hơn. Cô biết mình cười lên là đẹp nhất, người kia cũng nói vậy, nên dù khó khăn mấy cô vẫn cười, chỉ là sau này không thể cười nổi nữa.
Lúc Tô Noãn Cẩn đi ra thì Trì Y Nam đã mặc đồ chỉnh tề ngồi trên giường, vẫy tay với cô.
Cô hơi khựng lại, nhưng cuối cùng vẫn tới chỗ anh.
Hôm nay chắc chắn Trì Ý Nam đã uống nhầm thuốc, thế mà anh lại tự tay sấy tóc cho cô. Trước giờ chỉ có cô sấy tóc cho anh thôi. Bàn tay anh xuyên qua mái tóc đen dài, lướt qua da đầu, một dòng điện vừa quen thuộc vừa xa lạ ập tới. Cơ thể Tô Noãn Cẩn căng cứng, hai tay chắp sau lưng, rõ ràng không hưởng thụ mà như bị dằn vặt. Cô ngẩng đầu nhìn anh thì thấy anh đang cười, ánh mắt chuyên chú như không phải đang sấy tóc mà đang phẫu thuật não. Cô nghĩ thế thì quay mạnh đầu lại.
Tóc trượt khỏi tay, đuôi tóc quất vào mặt anh đau đớn. Nụ cười của Trì Ý Nam dần biến mất, đôi mắt đen láy sâu như biển. Lần đầu tiên ở chung sau khi kết hôn cô đã cảm thấy đôi mắt anh là hồ nước sâu ngàn thước. Thấy sắc mặt anh thay đổi, Tô Noãn Cẩn nhanh chóng lấy máy sấy từ tay anh để tự sấy tóc, âm thanh vù vù vang lên trong phòng ngủ.
Trước đây người lớn đều nói Tô Noãn Cẩn thông minh, nhanh nhẹn, nhưng ngẫm lại cô không hề thấy mình thông minh, ít nhất cô rất ngu ngốc khi kết hôn với Trì Ý Nam. Tính tình Trì Ý Nam khó chịu, ai làm trái ý anh sẽ chết.
Đến giờ cô vẫn chưa học được cách thuận theo ý anh nên chịu khổ cũng là đáng đời.
Hai đêm ngủ không ngon nên hốc mắt có quầng thâm. Cô đánh một lóp kem nền mỏng, thậm chí còn phải dùng kem che khuyết điểm rồi trang điểm nhẹ nhàng. Cô tới phòng để đồ chọn quần áo, anh đang cúi người tìm thứ gì đó bên trong.
"Em có thấy cái cà vạt sọc đỏ không?"
Bình thường đều do dì Tuyết chăm lo việc nhà nên cô không biết thật. Cô cầm một cái cà vạt chấm bi màu xanh dương, đặt lên áo sơ mi anh: "Cái này cũng đẹp."
"Vậy à?" Dĩ nhiên anh không tin, cô nói nhiều cũng vô ích, khó ai có thể thay đổi suy nghĩ của Trì Ý Nam, cô chỉ đưa ra đề nghị cho anh thôi.
"Thắt lên đi"
Vẫn là giọng nói lạnh lẽo ấy, Tô Noãn Cẩn không hề do dự mà thắt nút đẹp đẽ cho anh. Trì Ý Nam ôm eo cô kéo lại gần mình, hôn mạnh một cái lên môi cô, vừa như trừng phạt, vừa đây cưng chiều.
Cô chọn một chiếc váy đen phối với đôi giày cao gót đen, cầm túi rồi ra ngoài cùng anh. Đồng hồ đã điểm 10 giờ.
Tại Tĩnh Viên.
Trì Ý Nam lái xe rất vững, hoàn toàn trái ngược với tính cách của anh. Xe dừng ở bên ngoài Tĩnh Viên, hai người gác cổng lập tức chào họ. Xe đi vào Tĩnh Viên.
Tĩnh Viên là nhà tổ của nhà họ Trì, có cây cối xanh mướt, nghe nói từng là phủ đệ của vị vương gia nào đó, có lịch sử lâu đời. Hằng năm nhà họ Trì sẽ tu sửa lại, kết hợp hài hòa giữa cổ đại và hiện dại.
Xe đi trên con đường nhỏ, cuối cùng dừng dưới cây hải đường. Trì Ý Nam xuống xe rồi đưa tay ra với cô. Cô hơi do dự rồi đặt tay lên, bị anh kéo xuống xe.
Tĩnh Viên rất đẹp, dù bây giờ đã gần cuối hè nhưng vườn hoa vẫn rực rõ. Chiếc xích đu trắng thấp thoáng trong sắc xanh tươi tốt và sắc hoa. Cô đi sóng vai với anh trên con đường lát đá, ngẩng đầu nhìn sườn mặt sắc sảo và chiếc cằm hoàn mỹ của anh. Trì Ý Nam rất cao, cô đi giày cao gót mà chỉ tới miệng anh, nếu đi giày để bằng thì càng không có khí thế.
Xa xa đã thấy hai người đang đứng ở cửa, là vệ sĩ của ông cụ Trì, thời gian họ ở nhà họ Trì còn lâu hơn cô. Cô cầm quà trên tay rồi đi tới của cùng anh.
Sau khi bước vào của, cô chính là con dâu nhà họ Trì, mỗi lời nói hành động đều đại diện cho con dâu nhà họ.
Trong phòng khách đơn giản nhưng trang nhã, mẹ chồng cô - bà Cố Tuệ Như đang ngồi trên sofa thêu thùa, nghe tiếng thì nhìn về phía cửa.
"Mẹ, bọn con về rồi."
Tô Noãn Cẩn buông tay Trì Ý Nam ra tới ngồi cạnh Cố Tuệ Như, cầm bức tranh bà đang thêu: "Nhanh như vậy mà mẹ đã thêu xong rồi ạ?"
"Nhanh gì chứ, đã một tháng rưỡi rồi mấy đứa không về." Cố Tuệ Như tức giận, bà đã hơn năm mươi nhưng vì sống an nhàn suиɠ sướиɠ và được chăm sóc tốt nên nhìn bà chỉ như ba mươi mấy tuổi. Bà gọi người giúp việc chấm trà trên bàn rồi tới phòng sách gọi Trì Hùng Thiên.
"Bố cũng ở nhà ạ?"
Tô Noãn Cẩn khá bất ngờ, bố chồng cô có chức vị quan trọng nên ít khi ở nhà, hầu hết thời gian ông đều làm việc bên ngoài. Trì Ý Nam lười biếng tựa vào sofa, một tay khoác lên lưng cô, ghé sát vào tai cô: "Bố thương em nhất, rất vui nhỉ?"
“Đúng là rất vui.”
Ở nhà họ Trì, bố chồng Trì Hùng Thiên thương con dâu nhát. Khi họ vừa kết hôn, ông cụ ở viện dưỡng lão, mẹ chồng Cố Tuệ Như hầu như chẳng bao giờ vui vẻ với cô, dù là hiện tại thì giữa hai người vẫn có khoảng cách, chỉ có bố chồng đã coi cô như con gái nuôi ngay từ đầu, làm chỗ dựa cho cô trước mặt Trì Ý Nam. Không chỉ Trì Hùng Thiên thương cô mà ông cụ Trì sau khi trở về từ viện dưỡng lão cùng rất tốt với cô, thật lòng coi cô như cháu dâu, còn từng trừng phạt Trì Ý Nam một lần.