Chương 1 - " du học sinh " trở về
" Chuyến bay từ Mĩ về Việt Nam đã kết thúc. Mời các hành khách trên chuyến bay kiểm tra lại đồ đạc của mình trước khi xuống máy bay. Xin cảm ơn! " - Tiếng nói từ chiếc loa phát ra làm hai cô tiểu thư nhà Vương gia tỉnh giấc. - Về rồi cơ à? - Nó - Vương Thu Mai - đại tiểu thư nhà Vương gia uể oải nói. - Xuống thôi cô nương. Về nhà thật rồi đấy! - Mai Thuý Huyền - con gái nuôi của nhà Mai kêu lên. Cô là bạn thân của Mai từ mẫu giáo. Hai cô nàng xinh đẹp bước ra sân bay với một đống đồ đựng trong hơn 4 cái vali. Mãi 2 cô nàng mới lê lết được ra trước cửa. 10 phút, 20 phút, 30 phút, 1 tiếng,... - Ba bảo cho người tới đón sao không thấy vậy? - Huyền than thở. - Thôi, đợi ba thì đến bao giờ. Ta tìm taxi về thôi. - Ừ. Chứ đợi mãi đến tối chắc chưa được về. Hai cô tiểu thư lại xách đống đồ đi gọi taxi. Trong lúc đang đi thì... " Rầm " " Rầm ". - Kẻ nào dám đâm vào ta thế hả? - Một giọng nam tính vang lên. Đó là hắn - Hoàng Bảo Nam. Tổng giám đốc công ty Hoàng Bảo. Đi ra đón vợ tương lai mà lại bị vướng cuộc họp gấp. Thế là họp xong liền chạy đến đây. - Ui da, đau quá à. Đi đứng kiểu gì thế? - Một giọng của 1 người con trai nữa. Đó là Lâm Vĩnh Phong - bạn thân hắn đấy. Phong cũng là con nuôi của nhà Hoàng gia, phó giám đốc công ty đó, chỉ sau mỗi hắn. Còn 2 cô nàng thì sao? Hai cô ý đang nằm trên người nhau. Một cảnh rất ư là " nóng ". 2 cô liền đứng dậy. Đi lấy lại vali rồi quay lại chỗ 2 người con trai kia. - 2 anh đi kiểu gì vậy? - nó mắng 2 bọn hắn. - Làm ngã tụi tôi còn ngồi đó mắng tụi tôi đó hả? Đi nhìn đường chứ. - Huyền cũng tiếp lời. 2 anh chàng đứng dậy, phủi quần áo rồi lại chạy tiếp. Trước khi đi không quên nói câu: - May cho các cô chúng tôi đang bận. Đừng để bọn tôi gặp lại.- Thách các anh đó. Không có duyên gặp lại đâu. - 2 người đồng thanh. 2 anh chàng chạy ra thẳng chỗ sân đậu máy bay nhưng chẳng còn ai trên chiếc máy bay ấy. Đành lắc đầu quay về.Đúng lúc đó, 2 cô nàng đã yên phận trên chiếc xe taxi về biệt thự của mình. 2 cô có một ngôi biệt thự xa hoa ở trong thành phố. ( không sống cùng với ba mẹ đâu ) - - - - - - - - - - - - - - - Ngày hôm sau - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - "Cốc cốc cốc" - Hai tiểu thư dậy đi ạ! Lão gia muốn gặp 2 cô. - Bác Lý - quản gia của nhà Vương gia. - Tụi con biết rồi. Bác xuống trước đi ạ. - 2 cô đồng thanh.Một lúc sau, nó mặc chiếc váy trắng đến đầu gối còn Huyền mắc áo thun quần bó lửng đen bước xuống ôm ngang cổ ba cô. - Các con về từ hôm qua mệt không? Hôm qua ba bận quá không đến được. - Không mệt lắm ba à. Ba cứ lo công việc đi, thăm tụi con làm gì. Tụi con khoẻ như ba vậy đó. - Huyền cười cười, ôm ba chặt trong lòng. - Đúng đó ba. Bọn con nhớ ba quá à. - nó hôn vào má ba một cái. - Nhớ ba đến thăm còn gì nữa. Thôi 2 con ngồi xuống ba có chuyện muốn nói. - Lúc nào mặt ba cô nghiêm túc. - Chuyên gì quan trọng lắm hả ba? - nó hỏi - À! Chuyện này là...là... Mẹ các con muốn các con kết hôn vào tuổi 18. - Cái gì ấy ạ? Năm sau ư? - 2 cô hét vang cả nhà ( suýt sập :D ) - Chuyện này khá gấp rút nên là ba và mẹ chọn đối tượng rồi. Mai đi xem mặt nghe con. Ba về đây, công ty còn một số việc nữa. - Ba à!! Ba bỏ bọn con hả? Sao ba mẹ lại như vậy? - nó nói như sắp khóc. - Truyện này theo ý mẹ con mà! Ba đi nhé, mai ba qua đón. - Con chào ba! - Huyền nói mà mặt đen như than. ( ngạc nhiên quá mà ) Ba cô rời khỏi là lúc 2 cô hét ầm nhà : - AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA. Sao phải lấy chồng chứ. Chết rồi.- Mai đi trốn đi. - nó nói. - Các người đâu, dọn đồ đi. Nhanh nhanh. - Dạ xin lỗi 2 tiểu thư. Lão gia có lệnh không được cho hai cô chủ ra ngoài đến khi có người đưa 2 cô chủ đi. 2 cô tái mét. Không tin đó là sự thật. - A đúng rồi. Lần này thì được rồi. Hehe. - nó kêu lên - Nghĩ ra cái gì à? Nói nói - Huyền hớn hở. - Ờ ờ. M nghe nhé. Nó thì thầm vào tai Huyền điều gì đó mà làm cho cả 2 cứ cười khúc khích và gật đầu lia lia. Ngày mai xem mặt có chuyện hay đây...