Chương 1

Nhận lẵng hoa trên tay người bán hàng, Trúc Giang nhanh nhẹn bước xuống đường. Với một cử chỉ thận trọng, cô đặt lẵng hoa vào giỏ xe rồi dắt lùi xe lại và chuẩn bị ngồi lên yên.

Trước khi cho xe chạy đi, Trúc Giang còn cẩn thận ngắm lẵng hoa lần nữa xem đã nằm ngay ngắn chưa. Cô nghĩ thầm trong bụng, chắc hẳn chị Trúc Duyên sẽ thích lắm đây. Chị vốn thích hoa lan và yêu màu tím mà. Vậy thì những cánh hoa này sẽ mang lại cho chị niềm vui trong ngày sinh nhật.

Cả tuần nay, Trúc Giang đã nghiền ngẫm mãi mới nghĩ ra được món quà này để tặng chị. Gia đình cô tuy không giàu có nhưng cũng thuộc vào hang trung lưu. Chị Trúc Duyên là nhân viên kế toán của một công ty nước ngoài, lương của chị khá cao nên những món quà thông thường chắc chắn là chẳng có gì thú vị.

Nghĩ mãi Trúc Giang mới nảy ra được ý kiến này. Những cánh hoa lan tím, mềm mại này hẳn là sẽ phù hợp với bản tính dịu dàng, kín đáo của chi Duyên. Thầm thích thú với sáng kiến của mình, Trúc Giang cẩn thận lay nhẹ lẵng hoa lần nữa. Thấy nó đã nằm ngay ngắn và vững vàng trong giỏ xe, cô mới nhấc chân lên và nhấn mạnh vào bàn đạp.

Rầm!

Chiếc xe đạp cả Trúc Giang vừa mới quay bánh ra đường nhưng chưa kịp quay hết một vòng bánh xe thì một cú đạp như trời giáng khiến Trúc Giang tối tăm mặt mày, ngã lăn ra đường. Trong lúc bất ngờ, cái cảm giác đau điếng làm cô không còn nhận biết được điều gì đã xảy ra.

-Cô bé ơi, cô bé có sao không?

Tiếng hỏi vang lên bên tai đã kéo Trúc Giang trở về thực tại. Định thần lại, Trúc Giang nhận ra mình đang bị đè dưới chiếc xe đạp của mình và bên cạnh đó là chiếc mô tô to đùng.

Ngước nhìn lên, Trúc Giang bắt gặp đôi mắt thật đen dưới cặp lông mày rậm, đen thui đang nhìn cô chăm chú.

Bộ Óc nhanh nhạy của Trúc Giang hoạt động ngay lập tức. Đúng là thủ phạm đây rồi! Ý nghĩ vừa lướt qua trong đầu là Trúc Giang nổi khùng lên liền:

-Ông đi đứng như vậy đó hở?

Đôi mắt đen vẫn nhìn Trúc Giang không chớp, và hàng ria mép khẽ động đậy để một câu hỏi nữa lại được thốt ra:

-Cô bé có sao không vậy?

-Sao trăng gì? Đỡ chiếc xe dậy cho tôi đứng lên coi – Trúc Giang cáu kỉnh nói.

Anh chàng như sực tỉnh vội vã đỡ chiếc xe đạp của Trúc Giang lên. Nhưng chiếc mô tô của anh chàng còn nằm chình ình ra đó khiến chiếc xe đạp bị vướng không lôi ra được.

Nhanh nhẹn, anh chàng vội đỡ chiếc mô tô lên rồi chẳng cần xem xét gì đến xe, anh chàng quay lại đỡ chiếc xe của Trúc Giang lên ngaỵ Khối nặng đang đè lên chân Trúc Giang không còn nữa cô vội vã chống tay ngồi lên. Trúc Giang gượng đứng lên nhưng một cảm giác đau nhói nơi chân đã làm cô té ngồi trở xuống.

Đôi mắt đen lại cụp xuống, lo lắng:

-Cô bé coi mình bị thương ở chỗ nào?

Bây giờ thì sự cứng cỏi của Trúc Giang đã biến mất, cô bé mếu máo:

-Làm sao tôi biết được, tôi không đứng lên được đây này.

Cặp chân mày đen thui nhíu lại, bàn tay đưa ra:

-Cô bé vin vào tay tôi đứng lên thử coi.

- Đau muốn chết làm sao mà đứng lên được.

-Vậy để tôi coi thử bị thương chỗ nào nhé.

Bàn tay không đưa ra trước mặt Trúc Giang nữa mà khẽ khàng đặt nhẹ lên chân cô khiến Trúc Giang giật bắn chân lại.

Cô hét lên:

- Đừng động vào người tôi.

-Nhưng nếu không như vậy thì tôi làm sao biết cô bé bị thương chỗ nào?

-Tự tôi biết xem xét, không cần tới ông.

Trúc Giang nhìn xuống cặp chân dài trắng nuột đang lộ ra trong chiếc quần short. Một dòng máu đỏ tươi đang rỉ nơi bắp chân khiến cô hoảng vía, cô hét lên:

-Chết tôi rồi!

Chàng thanh niên vội vã vỗ về:

-Không sao đâu, chỉ là bị thương ngoài da thôi mà.

Trúc Giang quắc mắt lên:

-Ngoài da thì sao chứ? Máu chảy quá trời nè, bộ không thấy sao? Ông chạy xe gì kỳ cục vậy hả, có biết luật giao thông không?

Bị Trúc Giang nạt cho một hơi, anh chàng vẫn không nao núng chút nào. Giữ nguyên thái độ điềm tĩnh, có lẽ do nhận thấy cô gái trước mặt mình không sao vì còn nói được một cách hăng hái quá, anh chàng nhỏ nhẹ:

-Tôi đâu có muốn gây tai nạn cho cô bé đâu. Chỉ tại này mấy cậu nhỏ nhạy bên ngoài lấn quá nên tôi phải lách vào mới lỡ đụng phải cô bé đấy chứ. Cũng may là không nghiêm trọng lắm, để tôi mua thuốc cho cô bé.

Càng nghe hắn nói, Trúc Giang càng điêm tiết thêm. Cô nghênh mặt lên:

-Bộ tôi cần thuốc của ông lắm sao? Tụi nó ép xe ông thì ông rang té đi, sao lại tông vào xe tôi cho tôi té?

Anh chàng coi bộ đã hết kiên nhẫn với sự cố chấp của Trúc Giang, vì lời lẽ đã hết sự dịu dàng:

-Tôi biết lỗi nên đã xin lỗi cô rồi mà. Việc cũng đâu có gì nghiêm trọng đâu mà sao cô cứ khó khăn với tôi như vậy? Bây giờ cô mắng mỏ tôi đã đủ chưa?

- Đủ thì sao mà chưa đủ thì sao chứ?

Nếu đủ rồi thì cô muốn tôi bồi thường như thế nào thì nói đi để giải quyết cho xong. Tôi còn công việc phải làm chứ không đứng đây lằng nhằng với cô mãi được đâu.

-Bộ tôi cần ông bồi thường lắm sao? Đừng ỷ có tiền rồi làm phách. Thôi chết rồi…

Đang hăng hái cãi nhau, Trúc Giang đột ngột la lên khiến anh chàng lại giật thót người. Chuyện gì nữa đây hở trời?

Anh chàng đang băn khoăn tự hỏi và ngay lập tức được Trúc Giang trả lời bằng việc cúi xuống nhặt lẵng hoa lên. Cứ mãi đôi co với con người dễ ghét kia bây giờ cô mới nhớ tới công việc của mình.

Cầm trên tay chiếc lẵng mây bị dúm lại và những cành hoa lan đã bị gẫy nát, mà chiếc lẵng bây giờ thì không thể gọi là lẵng hoa được nữa, phải gọi là mớ rác mới đúng, Trúc Giang lặng người.

Sững sờ nhìn lắng hoa một giây, rồi Trúc Giang thình lình òa khóc khiến chàng thanh niên nọ ngớ người ra vì ngạc nhiên. Tại sao cô ta khóc ghê thế nhỉ? Mà lại khóc một cách ngon lành nữa cơ chứ!

Từ chỗ ngạc nhiên, anh chàng lại thấy lo lắng. Chẳng lẽ cô ta bị thương chỗ nào nữa hay sao? Mà sao cô ta khóc ghê thế, chắc chắn những người đi đường chứng kiến sẽ cho là anh đang bắt nạt cô ta chứ chẳng chơi đâu. Phải dỗ cô ta nín đi thôi.

Thấp giọng tới mức có thể, anh chàng dỗ dành:

-Thôi nào, cô bé nín đi. Nói cho tôi biết cô đau ở chỗ nào?

Trúc Giang vẫn khóc, cô tức tới nỗi không thèm trả lời câu hỏi của hắn tạ Dỗ dành không được, anh chàng cũng thấy bực. Vết thương của cô ta có gì là nghiêm trọng đâu, chỉ là vết thương ngoài da, mà nó cũng đã cầm máu rồi. Vả lại, cô ta đứng vững vàng thế kia, và lại cãi nhau rất hăng. Vậy thì vì cớ gì mà cứ khóc mãi thế nhỉ?

Tức quá mà không biết làm sao để thoát khỏi cái cảnh khó chịu này, anh chàng bèn nạt lớn:

-Có gì quan trọng đâu mà cứ khóc mãi thế? Muốn gì thì nói ra coi!

Đang khóc, câu nạt nộ làm Trúc Giang nín bặt nhìn như trước mặt cô là một con người dị hợm nhất thế giới, rồi Trúc Giang giơ lẵng hoa lên dí sát vào mặt hắn ta:

-Ông nhìn coi, nát hết của tôi rồi nè. Vậy mà còn nạt nộ tôi nữa hở?

Tưởng chuyện gì ghê gớm lắm, ai ngờ chỉ là chuyện chiếc lẵng hoa. Anh chàng thở phào một cái rồi thủng thỉnh đáp:

-Tưởng gì? Nát rồi thì mua cái khác, chuyện đó dễ thôi mà.

Cái giọng khinh thường của hắn ta làm cục tức của Trúc Giang lại len tới cổ. Cô lắp bắp:

-Ông … ông…

Anh chàng cười tỉnh bơ:

-Cô bé hết tiền để mua cái khác rồi chứ gì? Được rồi, để tôi mua đền cho, đừng có khóc nữa nhé. Đứng đây ngó chừng xe cho tôi, tôi vào mua cho.

Nói vừa dứt câu, anh chàng quay lưng đi thật nhanh không để cho Trúc Giang nói gì thêm. Trúc Giang định bước theo, nhưng rồi nhìn lại hai chiếc xư, cô đành đứng yên một chỗ. Giơ tay lên xem đồng hồ, Trúc Giang sốt ruột quá. Cô đi nãy giờ cũng khá lâu rồi, chắc là giờ này buổi tiệc đã bắt đầu rồi đây. Thế mà cô lại vắng mặt, hẳn mẹ cô sẽ lo lắng lắm.

Trúc Giang rủa thầm cái tai nạn chết tiệt vừa xảy ra cho cộ Nếu cái lẵng hoa không bị dập nát, giờ này chắc chắn là cô đang ở nhà, vui vẻ cùng mọi người dự tiệc rồi. Có đâu lại phải lơ ngơ láo ngáo đứng đây trông chừng xe cho thiên hạ.

Trúc Giang nhóng mắt nhìn vào cửa hàng bán hoa. Sao mà lâu thế nhỉ? Chẳng lẽ hắn ta ngủ luôn trong đó hay sao? Kia rồi, hắn ta đang cười cười nói nói gì với cô bán hàng kia rồi. Chắc lại đang tán tỉnh người đẹp chứ gì! Hắn ta có biết là cô đang nóng ruột muốn điên lên không nhỉ?

Trúc Giang mắng thầm trong bụng. Mua hoa không lo mua mà lại còn đứng đó ba hoa làm mất thời giờ của người tạ Cũng tại cái xe chết tiệt của hắn, nếu không phải trông chừng nó, cô đã chạy ào vào mua cho xong rồi, có đâu cứ phải đứng đây bực bội.

Co chân lên, Trúc Giang đá một phát vào chiếc xe cho bõ ghét. Ai ngờ cô vội rụt chân lại. Một cái gì đó sắc cạnh đã cứa vào chân cô chảy máu rồi đây.

Trúc Giang ngồi thụp xuống, tay cô nắm chặt chỗ đau. Đúng là người sao thì vật vậy, cùng dễ ghét như nhau!

-Nè hoa đây! Ủa, cô bé lại sao rồi?

Tiếng nói của con người dễ ghét lại vang lên bên cạnh khiến Trúc Giang giật mình. Cô mừng rỡ đứng lên, cuối cùng thì hắn ta cũng trở ra rồi đó, cứ tưởng đâu hắn ta ngủ luôn trong đó rồi chứ. Bằng một phản xạ tự nhiên Trúc Giang đưa tay đỡ lẵng hoa. Nhưng rồi khi nhìn xuống, cô đã khựng lại với câu hỏi buột ra khỏi miệng:

-Sao lại thế này?

Chàng trai ngơ ngác:

-Thì hoa tôi mua đền cho cô bé đó, mang về đi. Tôi đã trả tiền cho người ta rôi.

Lại tiền! Trong đầu hắn ta, ngoài chữ tiền ra chắc không còn chữ gì khác nữa quá, Trúc Giang cáu kỉnh nghĩ thầm:

-Tôi không nó chuyện tiền bạc, tôi chỉ muốn hỏi ông tại sao lại mua hoa này?

Anh chàng ngạc nhiên trước sự cau có của Trúc Giang. Hoa bị nát, anh đã mua lẵng hoa khác đền rồi, sao cô ta vẫn còn rắc rối nhỉ.

- Hoa này thì sao? Tôi hỏi cô bán hàng rồi, cô ấy nói hoa này đẹp hơn hoa lúc nãy cô muạ Hoa này gọi là Lan Kim Điệp, quý và mắc hơn nữa đó.

Trúc Giang nghênh mặt nhìn gã con trai trước mặt. Trông bộ dạng hắn ta cũng lịch sự, thế mà không hiểu tại sao, hễ cứ mở miệng ra là hắn ta lại nhắc đến tiền, cứ y như một lão già keo kiệt vậy! Nào ai cần hắn ta mua hoa mắc hơn đâu mà kể lể, đã thế lại mua hoa vàng nữa chứ. Trong khi chị Trúc Duyên thì lại chúa ghét màu vàng, cô mà đem hoa này về, thế nào chị ấy cũng giận dỗi cho mà xem. Nhưng bây giờ muốn mua lẵng khác thì Trúc Giang lại không thể nào làm được. Trong túi cô chỉ còn mười ngàn, mua một cành thì may ra còn đủ chứ đừng mong gì đến chuyện mua cả một cái lẵng khác. Đành phải nhờ đến hắn thôi.

Cố nén cơn tức, Trúc Giang xuống giọng:

-Nhưng tôi cần hoa màu tím chứ không phải màu vàng. Anh vào đổi lại cho tôi.

-Hoa lan màu tím giống hồi nãy cô mua hết rồi, lúc nãy tôi có hỏi nhưng cô bán hàng bảo thế.

Đúng là hết nói nổi rồi, thiệt là xui xẻo gì đâu! Tức quá, Trúc Giang ấn đại lẵng hoa vào tay hắn ta:

-Vậy thì ông mang hoa này về mà cúng ông luôn đi!

Hành động của Trúc Giang nhanh quá làm anh chàng trong lúc bất ngời không kịp có phản ứng gì khác hơn là vội vàng đưa tay đỡ lấy lẵng hoa kẻo nó lại rớt xuống đường. Mãi đến khi anh ta kịp nghĩ lại thì Trúc Giang đã đạp xe đi được một đoạn rồi, anh chàng chỉ còn biết đứng ngẩn người ra mà nhìn theo. Đúng là một cô bé kỳ lạ!

Nhìn xuống tay mình, anh chàng lơ ngơ với lẵng hoa trên taỵ Những cánh hoa lan màu vàng đẹp quá, anh vốn là đàn ông, thế mà nhìn thấy còn thích thú, vậy mà cô bé còn chệ Bây giờ anh biết làm gì với nó đây nhỉ?

“Ông mang hoa này về mà cúng ông luôn đi!”

Nhớ lại câu rủa độc địa của cô bé, anh chàng lại bật cười. Cái miệng cô bé chua ngoa thật! Ấy thế mà lạ thay, trong lòng anh lại không thấy giận gì cho lắm, chỉ thấy hơi hơi bực mình với cái của nợ trên taỵ Bây giờ mà đem hoa về tặng mẹ, chắc là mẹ anh cũng không thích lắm đâu. Bà vốn chê sự yếu đuối của những cánh hoa lan mà.

À, có cách giải quyết rồi. Mình sẽ mang nó đến nơi mình sắp đến. Anh chàng nhún vai một cái rồi nhanh chóng ngồi lên xe phóng ào đị