Chương 1 - Xem Mắt

CHƯƠNG 1: XEM MẮT

Tiêu Phàm ngồi trong góc tối quán cà phê, không chớp mắt nhìn khắp nơi, chờ cơ hội có thể nhảy ra thân cận cô nương.

“Ai”

Không biết là lần thứ mấy thở dài rồi. Nếu không phải lão Phật gia ở nhà uy hiếp tối ngày, Tiêu Phàm còn lâu mới dành cả nửa ngày giả vờ chạy đi chạy lại xem mắt thế này!

Đúng vậy, trong mắt Tiêu Phàm, so với cái trò xem mắt này, công tác mới là trọng yếu. Nhưng mà với cái sự nghiệp 32 tuổi vẫn còn độc thân của con trai, đối với Tiêu mụ mụ mà nói xem mắt mới là đại sự !!

“Xin chào, xin hỏi có phải Tiêu Phàm không?”

Đập vào mắt Tiêu Phàm là một cô gái diện mạo tươi sáng, ăn mặc theo mốt mà vẫn giữ được vẻ nữ tính. Tiêu Phàm nghĩ thầm, “Hê, khẳng định thoát rồi”

“Xin chào, anh là Tiêu Phàm”

“Chào anh, cứ gọi em Tiểu Tiểu đi”

Nghe thế, Tiêu Phàm nghĩ, “người ta dù nữ tính cũng không muốn nói cho ngươi biết tên đầy đủ, khẳng định là không muốn thâm tình thâm giao gì đó đâu”, nhất thời trong lòng nổi một trận mừng thầm.

“Dì Tiêu vẫn thường xuyên nhắc về anh với em, nói anh là cái đồ hũ nút, hôm nay gặp căn bản lại thấy anh ngọc thụ lâm phong đó nha, cũng khá là tao nhã đi, hắc hắc”

“Đâu có đâu có, Tiểu Tiểu cô nương mới thực sự ôn nhu lại hào phóng”

Kỳ thật Tiểu Tiểu nói có điểm hơi khoa trương, Tiêu Phàm vóc dáng cũng chỉ cao một mét bảy mươi lăm, làn da có chút bạc nhược lại thêm gầy. Ngũ quan cũng khá được, công bằng mà nói, mắt một mí không lớn không nhỏ, mũi không tính là cao thẳng, còn có điểm giống củ tỏi bé bé . Lớn lên đáng yêu nhất là miệng, môi hơi mỏng còn có hơi phấn hồng, làm người ta vừa thấy liền có tâm tình “muốn ăn”.

Hai người bất tri bất giác tán gẫu thật lâu, thân thiết như bằng hữu lâu năm không liên hệ. Thời điểm trước khi đi, Tiểu Tiểu còn chủ động xin số điện thoại Tiêu Phàm làm Tiêu Phàm rất ngạc nhiên (xem ra đường xem mắt thực nhấp nhô) nhưng cũng nhanh chóng đưa cô số điện thoại.

Về tới tận cửa nhà, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ. Nếu để cho lão Phật gia nhà mình biết lần này xem mắt thuận lợi, còn để lại số điện thoại, kiểu gì cũng ngay tháng sau kéo đến nhà người ta đặt sính lễ. Tiêu Phàm vừa nghĩ, tay cũng thuận tiện mở cửa.

“Tiểu Phàm à, đã về rồi con. Thế nào rồi”

“Dạ? Cái gì ạ . . . . . . ” (ngươi còn giả vờ)

“Xem mắt đó, vừa mắt Tiểu Tiểu đúng không. Con bé cũng không tồi đâu, lại nhiệt tình, còn xinh đẹp, nếu không phải năm nay con thăng chức mẹ cũng không dám không biết xấu hổ mà mở miệng cho hai đứa gặp mặt . . . . . . . . .”

Từ lúc đấy đến năm phút sau vẫn đều là Tiểu Tiểu thật là tốt, còn Tiêu Phàm nhà mình thì bình thường như thế . . . Tiêu Phàm cũng đã sớm thành thói quen, vào lỗ tai bên này liền trôi tuột qua bên kia.

“Rốt cuộc là thế nào rồi, nói mau ra, không mẹ đập chết mày”

“A? À! Chỉ là, cái kia . . . . . Con thấy cô ấy cũng không quá nguyện ý. Cũng có trao đổi phương thức liên hệ một chút, nhưng cũng hơi miễn cưỡng.”

Tiểu Tiểu cô nương, là Tiêu mỗ không đúng, nói dối cũng là vì sợ ngươi gả cho ta cũng không có chịu nổi mẫu thân đại nhân đâu. Tiêu Phàm theo bản năng biện hộ. . . . .

“Ai, đứa nhỏ này tuy là hồi còn bé chướng mắt con, nhưng giờ cũng không có nhẫn tâm lập tức cự tuyệt a. Ai, con đấy nỗ lực lên cố gắng lên, hảo hảo mà tranh thủ tranh thủ . . . Cách cách cách cách cách cách” (tiếng cười của Tiêu mụ mụ) . . . . . .

Tiêu Phàm một bên để ý TV, một bên đáp lời “Vâng, vâng con biết”, trong lòng lại tính toán, như thế nào phải cùng Tiểu Tiểu phân rõ giới hạn ra a.

() mũi củ tỏi: