Hoàng Long đặt cây viết xuống bàn , anh chứ kịp thở phào nhẹ nhõm , thì điện thoại reo , số của Hoàng Lân hiển thị trên máy . Hoàng Long hỏi bằng giọng uể oải :
– Có chuyện gì vậy Lân ?
– Anh Hai ! Em quên mất . Bây giờ là tám rưỡi tối , hãy còn kịp chán , anh chạy ngay ra phố mua giúp em con gấu vải màu hồng , nhanh nghe anh Hai ?
Hoàng Long mắng :
– Lớn đầu rồi còn...
– Em đâu có mua cho em . Hôm nay là ngày em trình diễn album đầu tay , nhà thiết kế này muốn lấn sân mà .
– Coi chừng mẹ mắng bây giờ .
– Không đâu . Em làm việc này tiền thu được , em cho hết viện cô nhi mà . Mau lên anh .
Hoàng Long thở khì :
– Được rồi , anh đi ngay . Sao chú không đợi nửa đêm , giờ này không biết còn cửa hàng nào mở cửa không nữa .
Hoàng Lân nài nỉ :
– Còn mà . Em tắt máy nghen , ồn ào quá !
Hoàng Lân tắt máy . Hoàng long để điện thoại xuống .Mua một con gấu vải màu hồng . Ngày trước... hơn hai năm về trước kia , anh có cả một phòng chứa những chú gấu vải , đó là thời gian anh đeo đuổi Quyên Quyên , cũng là những ngày anh hạnh phúc nhất .
Hoàng Lân có ý gì mà giờ này bắt anh đi mua thứ đồ chơi của con gái đó ? Cái thằng...
Tuy cằn nhằn , Hoàng Long cũng phải vội vàng đứng lên , mặc thêm áo , đi xuống lầu và ra xe lái đi .
Thành phố về đêm muôn ánh đèn rực rỡ và cũng lâu lắm Hoàng Long mới nhớ anh không ra đường vào ban đêm . Từ lúc hôn nhân đổ vỡ , mỗi người một con đường để đi , anh sợ đi qua cửa hàng bán thú nhồi bông , nó gợi cho anh kỷ niệm vừa êm đềm vừa đau đớn . Đây rồi cửa hàng bán thú nhồi bông , nhưng...
Phải nói đúng hơn là cửa hàng của \" người quen \" , anh đã từng đến đây và xem là nhà của mình , ngày ấy xa rồi . Con chim Quên ấy đã cất cánh tung bay đến vùng trời xa lạ . Cô kết hôn với anh vì tiền và bỏ anh cũng vì tiền .
Ý nghĩ này cứ làm cho tim Hoàng Long đau nhói lên .
Xuống xe và bước qua cánh cửa , Hoàng Long bị đẩy ra và một giọng nói lạnh lùng :
– Xin lỗi , cửa hàng đã đến giờ đóng cửa , không bán hàng nữa .
Hoàng Long đã vượt qua cửa và như ông khổng lồ trụ lại , mắt anh mở to hết cỡ :
– Quyên Quyên ! Em về hồi nào ?
Đổi lại sự xúc động đến bàng hoàng của anh là gương mặt lạnh lẽo :
– Xin lỗi , cửa hàng không bán hàng nữa .
– Anh muốn mua cho Hoàng Lân con gấu vải . Hôm nay là ngày ra mắt album của nó , tiền bán vé tài trợ cho cô nhi .
Quên Quên vẫn một mực lạnh lùng :
– Xin lỗi đã hết hàng .
– Rất nhiều gấu bông vải , cửa hàng của em lại chuyên kinh doanh mặt hàng này , mà em bảo hết hàng là sao ?
Quên Quên cáu kỉnh :
– Tôi nói hết là hết . Mời anh đi cho !
Quyên Quyên quay đi , đúng hơn trong lòng cô ngập tràn cảm xúc , khi gặp lại anh , kể từ ngày ly hôn , mười tám tháng đi qua , cô không gặp anh và cũng không nghĩ là anh còn đến đây . Gặp nhau làm gì khi cô là kẻ xấu xa trong ý nghĩ của anh .
– Quyên Quyên ! Dù chúng ta ly hôn , anh vẫn muốn được xem nhau như bạn bè . Hoặc bây giờ em có thể xem anh như một khách hàng xa lạ đến mua hàng ở cửa hàng của em có được không ?
Đôi môi hình cánh sen xinh đẹp khẽ cắn lại và đôi mắt thì không chút cảm tình chiếu vào Hoàng Long .
– Việc gì tôi phải đố kỵ anh . Song , nói tóm lại là tôi không thích bán cho anh . Mời anh đi cho .
Hoàng Long tức giận :
– Bao nhiêu ngày mà em vẫn giữ tính cách khó chịu này vậy hả ?
– Anh không nghe người ta nói \" giang sơn dễ đổi , còn bản tánh khó dời \" hay sao ?
– Hôn nhân của chúng ta không tan vỡ nếu như em...
– Ra ngay !
Lần này Quyên Quyên nổi giận thật sự , cô thẳng tay đẩy Hoàng Long ra ngoài . Còn Hoàng Long hối hận ngay lập tức , anh đến đây mua quà cho Hoàng Lân chứ đâu phải chọc cho cô nổi giận . Đúng là \" thần khẩu hại xác phàm \" rồi .
Cánh cửa đóng sầm lại ngay , suýt chút nữa bàn tay của Hoàng Long bị kẹt , anh rụt nhanh tay lại , tức tối đứng nhìn vào cánh cổng sắt . Tại sao em luôn cư xử và nhìn tôi như kẻ thù không đội trời chung vậy ? Tôi đáng ghét lắm hay sao ?
Cuộc hôn nhân của anh trước sau vỏn vẹn có một trăm ngày thôi , rồi ly hôn .
Một trăm ngày chồng vợ ngắn ngủi , nhưng để lại trong lòng anh một dấu ấn sâu đậm , không dễ phai mờ . Vì đâu phải ly hôn , phải chia tay , để bây giờ cô xem anh như kẻ thù không đội trời chung vậy ?
Bỗng , từ bên cánh cửa nhỏ , một thân hình bé nhỏ lách qua cánh cửa , cô bé ôm con gấu bông chạy ra :
– Chú ơi ! Có phải chú muốn mua con gấu như thế này không ?
Con gấu bằng vải màu hồng , đúng như ý muốn của Hoàng Lân , Hoàng Long mừng rỡ gật đầu lia lịa :
– Phải , phải !
– Chú cầm đi .
– Cám ơn em nghen .
Hoàng Long móc túi lấy tiền . Cô bé khá giống Quyên Quyên . Tuy nhiên , anh không có thời gian hỏi cô bé là ai , mà chỉ hỏi :
– Bao nhiêu vậy em ?
– Em hổng biết bao nhiêu , để em hỏi chị em .
Hoàng Long xua tay :
– Khỏi hỏi ! Anh đưa em hết tờ này .
Dúi tờ năm trăm ngàn vào tay cô bé , Hoàng Long vội vàng chạy đi , như sợ \" bà chằn \" trong kia phát hiện lấy lại . Chạy mau lên ! Vấp bậc thềm làm chút xíu nữa Hoàng Long té chúi nhủi , anh đứng thẳng người lên và chạy tiếp... Điện thoại cho anh vẫn reo , điện thoại của Hoàng Lân . Hoàng Long hét vào máy :
– Mua rồi , năm phút nữa anh đến , đừng có gọi điện thoại nữa .
***
Cuối tháng mười một trời se lạnh , cái se lạnh cuối thu , Hoàng Long lười biếng trở mình trên giường . Đồng hồ reo báo bảy giờ . Giật mình Hoang Long vội ngồi dậy . Không được nằm nướng nữa ! Nếu không , đến công ty sẽ muộn mất .
Nhảy xuống giường , Hoàng Long vội vàng làm vệ sinh , thay quần áo và chạy xuống nhà . Phía dưới vắng hoe , chỉ có bà giúp việc . Hoàng Long đi luôn ra cửa , cô giúp việc gọi giật lại :
– Cậu Long , không ăn sáng sao ?
– Không đâu , trễ giờ rồi .
Hoàng Long leo lên xe nổ máy cho xe ra đường . Suốt đêm qua , anh không hiểu sao cứ để hình bóng Quyên Quyên ám ảnh anh . Mùi hương tóc trên chiếc gối cô nằm như vẫn còn phảng phất , khiến cho anh mãi ngậm ngùi .
Những ngày hạnh phúc ngắn ngủi của đôi lứa sao vội tắt , và bây giờ em lại nhìn anh ánh mắt xa lạ lạnh lùng , tại sao vậy hả em ? Có lý do nào em lại dễ dàng đổi thay như vậy ?
Ở công ty bà Hoàng bực mình cáu gắt :
– Tổng giám đốc Hoàng Long đến chưa ?
Cô thư ký khép nép :
– Dạ chưa , có lẽ kẹt xe .
– Hoàng Lân ! Con bảo mọi người vào phòng và bắt đầu cuộc họp đi .
Hoàng Lân van lơn :
– Đợi tí đi mẹ , có lẽ là kẹt xe nên anh Hai tới trễ . Ảnh biết cuộc họp hôm nay quan trọng , ảnh phải trình bày kế hoạch mà .
– Biết quan trọng mà đến trễ...
Không nói bà cũng hiểu , có thể là do Quyên Quyên đã trở về , một sự trở về đáng nguyền rủa.
Cửa phòng họp vừa đóng lại vì không thể đợi được , cũng là lúc Hoàng Long lao vào với gương mặt ướt mồ hôi .
– Chờ một chút .
Anh len vào . Hoàng Lân mỉm cười :
– Anh Hai đã đến .
– Xin lỗi , sáng đầu tuần kẹt xe .
Đang nói Hoàng Long bắt gặp ánh mắt khó chịu , xưa nay bà rất nghiêm khắc và ghét cuộc họp có người đến muộn . Bà đang lia đôi mắt khó chịu vào anh . Hoàng Long cúi đầu , anh không thể giải thích gì hơn nữa . Vả lại chưa chắc bà cho anh thời gian giải thích .
Hoàng Long ngồi xuống ghế và mở cặp táp hồ sơ ra . Việc làm của anh ngay khi cuộc họp bắt đầu là trình bày những kế hoạch chuẩn bị thực hiện của công ty cho các cổ đông hiểu . Nhiều người vỗ tay khen :
– Hay lắm .
Hoàng Long thở phào nhẹ nhõm . Cuộc họp kéo dài hai giờ đồng hồ mới kết thúc . Hoàng Long đứng lên đi lại gần chỗ mẹ :
– Con xin lỗi , đáng lẽ con phải trình bày kế hoạch cho mẹ nghe trước , rồi mới đến cổ đông .
Bà Hoàng mát mẻ :
– Con còn biết như vậy sao ? Mẹ và em con đến công ty trước bảy giờ để chỉ chờ có mình con .
Hoàng Long cúi đầu :
– Con xin lỗi . Đã họp xong cũng mười một giờ hơn , con mời mẹ đi ăn với con .
Bà Hoàng cau có :
– Tôi đâu dám làm phiền cậu . Bây giờ cậu đã là tổng giám đốc rồi .
Hoàng Long khổ sở đưa mắt sang Hoàng Lân như cầu cứu . Xưa nay , bà rất yêu quý Hoàng Lân . Hiểu ý , Hoàng Lân ôm vai bà Hoàng :
– Mẹ ! Mẹ giận anh Hai , da mặt mẹ sẽ nỗi lên nhiều vết nhăn đó . Cười lên giống như con nè , sẽ tốt cho da .
Vừa nói , Hoàng Lân vừa cười toe toét , nụ cười trẻ thơ và ngộ nghĩnh , làm tan ngay cơn giận của ba Hoàng . Bà quay lại lườm Hoàng Lân :
– Khéo nịnh dữ ha ?
– Thật ra , mẹ đâu có khó khăn , đúng không . Mẹ lo lần đầu tiên anh Hai trình bày kế hoạch mới không được cổ đông tán thành . Bây giờ thì mẹ yên tâm rồi phải không ? Các cổ đông vừa khen anh Hai đó .
Đang cười , bà Hoàng cau có trở lại :
– Anh Hai con là người tài giỏi mà . Mới vừa nhận chức Tổng giám đốc đã muốn lên mặt , chưa có kinh nhiệm mà tự cao tự đại coi chừng thấ bại bây giờ .
Hoàng Lân vẫn ngọt ngào :
– Anh Hai ! Mẹ dạy anh đó , đừng chủ quan nghe anh Hai .
– Ừ , anh luôn biết khiêm tốn mà , anh còn phải học hỏi rất nhiều trong công việc .
Mẹ và anh Hai bàn luận gì sôi nỗi vậy ?
Hoàng Linh đẩy cánh cửa bước vào , cô nghịch ngợm bước lại ôm bà Hoàng :
– Cho con tham gia với !
– Con biết gì mà tham gia . Có chuyện gì mà đến công ty vậy ?
– Bộ có chuyện gì mới đến công ty được sao mẹ . Mẹ và hai anh ngày nào cũng ở công ty nhiều hơn ở nhà , con có cảm giác... như bị bỏ rơi vậy .
Bà Hoàng gõ tay vào đầu Hoàng Linh :
– Vớ vẫn ! Mẹ muốn con tập trung học , năm nay phải đậu đại học đó .
– Cái này con hứa . Nhưng mà nếu như học tài thi mạng , mẹ đừng có mắng nghe .
Nói xong , Hoàng Linh nhảy ra xa để tránh cái gõ đầu thứ hai . Bà Hoàng nói như ra lệnh :
– Không có \" học tài thi mạng \" gì cả , mẹ ra lệnh cho con phải đậu .
– Dạ... tuân lệnh .
Hai chữ \" tuân lệnh \" làm cho mọi người phì cười . Có Hoàng Linh là như có tiếng cười giòn tan , cô bé ốc tiêu nhưng lại mang cho cả nhà nụ cười . Ngay chính Hoàng Linh cũng hiểu \" sức mạnh \" của mình .
Hoàng Linh nũng nịu :
– Lúc nãy con nghe anh Hai mời mẹ đi ăn . OK đi mẹ , cho con đi ké với .
– Con đó ! – Bà Hoàng mắng – Nghe nói đi ăn là mắt sáng rỡ . Đi thì đi .
– Hoan hô !
Hoàng Linh nhẩy cẫng lên , cô nháy mắt với Hoàng Long :
– Thưởng em đi !
***
Chủ nhật Hoàng Linh diện chiếc áo đầm màu xanh ngọc thạch trông thật xinh xắn . Cô đang ngắm nghía mình trong gương , Hoàng Lân thò đầu vào :
– Ai mà đẹp dữ vậy ta ? Nhưng hình như anh Ba đẹp hơn em Tư .
Hoàng Linh bĩu môi :
– \" Mèo khen mèo dài đuôi \" thấy ớn... lạnh .
Hoàng Lân không chịu thua dài giọng :
– Nè , ai cũng khen anh Ba của em đẹp trai , hát hay , không ai dùng chữ \" ớn lạnh \" cả .
Không nói không rằng , Hoàng Linh gạt Hoàng Lân sang một bên đi qua phòng Hoàng Long . Ngày chủ nhật mà anh cũng chúi đầu vào máy vi tính làm việc . Cô dùng tay đậy màn hình máy vi tính và nói :
– Anh Hai ! Nhìn em đẹp không ?
Hoàng Loang gật đầu :
– Đẹp !
Hoàng Linh nhăn mặt :
– Anh không nhìn em đã nói đẹp , còn hà tiện lời nói . Ghét !
Hoàng Lân trêu :
– Anh Hai khen đẹp , em phải hiểu là ảnh khen chiếc áo đầm đẹp , không phải khen em đâu .
– Đốt anh đi . Anh Hai , anh khen em lại đi .
Hoàng Long phì cười :
– Bé Út của anh hôm nay rất đẹp . Một câu dài rõ và đủ nghĩa đó nghen ?
Quay sang Hoàng Lân , Hoàng Linh vênh mặt :
– Nghe chưa anh Ba xí trai mà lúc nào cũng cho mình là đẹp trai .
– Nhưng anh làm nhiều việc thiện lắm nghen .
– Anh mà làm việc thiện , hồi nào ?
– Hôm bữa đó... Hoàng Lân kề vào tai em gái nói nhỏ – Anh bảo anh Hai đi mua con gấu màu hồng . Anh biết ngay ảnh sẽ chạy đến cửa hàng của chị Quyên Quyên .
Hoàng Linh trừng mắt :
– Hai người ly hôn rồi , sao anh nhiều chuyện quá vậy ?
– Stop cái miệng của em đi . Diện quần áo đi đâu nói mau !
– Đi chơi ! Em xin phép mẹ rồi chứ bộ .
– Con gái con đứa không ở nhà tề gia nội trợ . Ở nhà , không có đi chơi . Anh em mình chơi với nhau .
– Cám ơn . Em với anh mà đi chơi với nhau , gây lộn thì có .
– Anh hứa không gây lộn , hay trêu chọc em .
– Cám ơn . Em ở nhà bỏ bạn em đi chơi với anh hả ?
Hoàng Lân châm biếm :
– Nhỏ bạn của em đó hả , cũng khó ưa như em . Năn nỉ anh . không biết anh chịu đi chơi chưa nữa là...
– Xí ! Anh mà có vé vào cửa hả ? Còn lâu , anh Hai mới có vé .
Hoàng Long nhăn mặt :
– Hai đứa đừng cãi nhau nữa có được không . Làm ơn để anh làm việc .
Le lưỡi dài cả thước , Hoàng Linh vội chạy đi . Còn Hoàng Long ngồi trầm ngâm , anh không còn làm việc được nữa , ý nghĩ về Quên Quên chiếm toàn bộ tâm hồn anh .
Người đề nghị ly hôn là Quyên Quyên . Cô nhất định ly hôn với anh . Còn anh vì tự ái cô không cần mình nữa , đồng ý ký tên ly hôn . Bản án ly hôn thành hình , nhưng mười tám tháng qua , cô đâu có kết hôn với Tấn Lực , mà bay sang Mỹ . Bây giờ cô trở về , vẫn xinh đẹp như ngày nào , tim anh thổn thức và đau nhói .
Hoàng Long mua con gấu vải màu hồng . Quyên Quyên biết đó chỉ là cái cớ Hoàng Lân muốn anh trai cậu biết là cô đã về nước .
Hoàng Lân ơi ! Chị cám ơn em , nhưng em đừng hoài công nữa , bởi gương vỡ khó mà lành lại , mẹ không bao giờ chấp nhận chị .
Khép mắt lại , Quyên Quyên thở dài nhớ về một quá khứ phiền muộn và nước mắt .
Ngay ngày cưới mẹ chồng cô khinh miệt : \" Hoàng Long nói cô có thai , bất đắc dĩ tôi mới chịu cho nó đi cưới cô , thật lòng nhìn mặt cô tôi đã ghét . Về nhà này , làm ơn ở trên lầu đừng có lảng vảng cho tôi thấy mặt cô , nhớ cho rõ đó \" .
Quyên Quyên đã khóc chạy lên lầu . Hoàng Long ngạc nhiên :
– Gì vậy em ?
– Lẽ ra không nên nói em có thai . Thành ra trước mặt mẹ , em là đứa con gái không ra gì . Sự thật em và anh đâu có vượt vòng lễ giáo ?
– Anh xin lỗi , nhưng nếu anh không nói như vậy , mẹ không cho chúng ta cưới nhau .
– Em không hiểu nguyên do nào mẹ lại ghét em đến như vậy ?
– Có lẽ không phải mẹ ghét em , mà tâm lý chung của các bà mẹ , con trai mình lớn lên không còn là của mẹ . Đừng buồn em ạ , anh nghĩ là không có gì đâu .
\" Không có gì đâu \" . Điều đó không xảy ra khi có mặt Hoàng Long , mà xảy ra khi không có anh ở nhà .
– Cô đi đâu đó ?
Giọng bà Hoàng cau có , Quyên Quyên khép nép :
– Dạ con ra cửa hàng .
– Cửa hàng đó là của nhà này chăng ? Cô lấy chồng rồi mà vẫn còn làm cho của hàng nhà cô là sao ?
Không cho Quyên Quyên trả lời , bà Hoàng gằn giọng :
– Có gã Tấn Lực đợi cô bên ngoài , có trời mới biết là cô được mời đóng quảng cáo , làm người mẫu sản phẩm thật hay là cô đi làm điều gì đó sau lưng con trai tôi . Nhà tôi là nhà danh giá , đừng có giở thói \" mèo mả gả đồng \" . Trở vào và lên lầu ngay , còn nếu đi thì đi luôn đừng có trở lại nhà này .
Quyên Quyên ứa nước mắt :
– Mẹ ! Tại sao mẹ ghét con . Con đã làm nên lỗi lầm gì , mẹ nói cho con biết để con sửa ?
– Hãy nói thật cô có mang thai không ?
– Dạ... cái đó anh Long...
– Hoàng Long bịa đặt có đúng không ?
– Con xin lỗi . Thực sự con không phải là loại người dễ dãi tùy tiện .
– Đủ rồi ! Cô nghe cho rõ . Hãy ly hôn đi , cô sẽ có được một số tiền đền bù không nhỏ đâu , đủ cho cô thực hiện mơ ước .
Quyên Quyên sửng sốt nhìn bà Hoàng , không ngờ bà muốn cô ly hôn , ngay khi cô mới về nhà chồng , tình yêu giữa cô và Hoàng Long đang nồng thắm .
– Hãy suy nghĩ cho kỹ đi !
Bà Hoàng bỏ đi ra ngoài mặc cho Quyên Quyên đứng đó , chợt bà quay lại :
– Tôi không để cho cô phải thiệt thòi đâu , đừng có cố gắng ở lại nhà tôi .
...
Khúc phim dĩ vãng đau thương ấy lại sống trong Quyên Quyên , đã mười tám tháng trôi qua , song vẫn dău như mới ngày hôm qua chia xa , mỗi người một con đường .
– Em muốn ly hôn ? Em có biết là em đang nói gì không Quyên ?
Ánh mắt Hoàng Long đầy giận dữ :
– Anh không ly hôn .
– Em muốn... đi con đường em chọn . Kết hôn với anh đúng là sai lầm lớn trong đời em .
– Cái gì .
Mắt Hoàng Long quấc lên :
– Em nói lại xem !
– Em nói kết hôn với anh là sai lầm lớn trong đời em .
Bốp ! Bốp ! Hai cái tát tai như trời giáng lên đôi má mịm màng , Năm ngón tay của Hoàng Long in rõ lên . Sau cái tát giận dữ , Hoàng Long run rẩy buông tay :
– Anh xin lỗị.. Quyên ! Em hãy nói với anh là em đùa !
– Không , em không đùa . Em nghĩ khi em lấy anh , con trai chủ tịch tập đoàn lớn , em sẽ có nhiều tiền . Đúng là em có nhiều tiền , nhưng tiền mà làm gì khi em mất tự do .
– Em cần tự do làm gì ?
– Đi phố , đi chơi , đi đóng quảng cáo . Ngày trước , anh Tấn Lực cảnh báo em , lấy chồng em mất tự do ngay và bây giờ em đang hối hận .
– Im đi , cô đừng có chọc cho tôi nổi nóng lên , tôi sẽ tát tai cô nữa đó .
– Anh cứ tát , những cái tát của anh không đóng miệng tôi lại được đâu .
Hoàng Long tức giận toan đưa tay lên nữa , nhưng rồi anh buông tay .
– Được cô muốn ly hôn thì ly hôn , tôi sẽ ký .
Hoàng Long giận dữ bỏ đi . Quyên Quyên gieo người trên ghế . Cô có muốn nói những lời trái lòng mình đâu . Nhưng nếu còn ở lại trong căn nhà này , cô sẽ điên lên mất . Một cuộc hôn nhân vỏn vẹn có một trăm ngày , Quyên Quyên nhận được một số tiền và lập tức đi xa .
Trong mắt Hoàng Long cô là một kẻ tham tiền đáng bị khinh bỉ .
***
Ngả lưng sau chiếc ghế xoay , Hoàng Long mở tủ lấy ảnh cưới của anh và Quyên Quyên đặt lên bàn , nhiều lần mẹ anh bảo bỏ đi , song anh vẫn giữ lại , không hiểu sao anh không nỡ bỏ đi .
Cộc... cộc... Có tiếng gõ cửa , cô giúp việc thò đầu vào :
– Anh Long ! Có bạn của anh chờ dưới phòng khách .
– Ai vậy ?
– Cổ nói là bạn của anh .
Hơi ngạc nhiên , tuy Hoàng Long vẫn ngồi dậy đi ra . Anh lững thững đi xuống cầu thang , vừa đi vừa vuốt tóc cho gọn lại . Chiếc quần kaki bốn túi cùng áo thun tạo cho anh một phong cách vừa bụi vừa quyến rũ . Ai tìm anh mà lại là một cô gái ?
Hoàng Long không thắc mắc lâu vì người tìm anh gọi anh trước .
– Anh Long !
Hóa ra Thùy Lâm , bạn của Quyên Quyên , hồi đó thỉnh thoảng Thùy và vẫn đi chung với anh và Quyên Quyên . Hoàng Long đi xuống , ngồi xuống ghế salon , anh đùa :
– Ngọn gió nào xua em đến đây vậy ?
– Gió mùa đi .
Thùy Lâm đùa lại :
– Ngày chủ nhật anh Long không đi đâu sao ?
– Anh đang thảo kế hoạch sản xuất hàng , nên hơi bận rộn một chút . Tìm anh có chuyện gì không ?
Chị giúp việc mang ra hai ly nước cam , Hoàng Long lịch sự mời :
– Em dùng nước !
– Vâng , cám ơn anh .
– Em về nước khi nào vậy ?
– Em về nước được một tuần , có quà cho anh nè .
– Cám ơn em nghen .
– Bác gái vẫn khỏe hả em ?
– Khỏe .
– Về một tuần rồi có dự định làm gì không ?
– Chưa , đang tìm việc . Hay là cho em vào làm ở công ty của anh nghen .
– Ừ , anh nhận liền , công ty của anh đang thiếu người đấy . Như có nói thật không đó ?
– Không thật , người ta đi tìm anh à ?
Mắt Thùy Lâm lúng liếng . Cô thấy lòng mình vẫn rung động khi gặp lại anh , không biết là anh có biết cô từng yêu thầm anh hay không ? Nhưng nếu anh nhận cô , cô vẫn còn cơ hội gần anh . Một ngày nào đó , anh sẽ rõ tình yêu của cô dành cho anh , mong là thế .
***
Thùy Lâm vuốt mái tóc bồng bềnh với những lọn xoắn óng ả . Cô thấy hồi hộp . Tuy đây không phải là lần đầu tiên cô đi phỏng vấn , nhưng đây là công ty của Hoàng Long . Gặp lại anh , tình yêu đơn phương ngày xưa bỗng trỗi dậy mạnh mẽ , bằng mọi cách cô tìm kế gần anh .
– Thùy Lâm !
Quên Quên đi tới , cô vỗ mạnh lên vai Thùy Lâm :
– Nghe nói cậu xin vào công ty Bách Long ?
– Ừ , có phiền cậu không ?
Quyên Quyên bật cười :
– Sao lại phiền , mấy năm nay mình đã làm người lạ với họ .
Ngày hôm qua đi đâu mà mình đến nhà không gặp ?
– Bận công việc một chút . Có chuyện gì không ?
– Không . Về nước muốn rủ cậu đi ăn một bữa . Chiều nay nghen . Bảy giờ , mình đến đón cậu .
– Cũng được .
– Bây giờ cậu đi đâu ? Mình phải đi đến công ty Bách Long rồi .
– Vậy cậu đi đi .
Quyên Quyên chìa tay bắt tay Thùy Lâm , cô siết bàn tay bạn :
–Chiều gặp .
Thùy Lâm đi rồi , Quyên Quyên thử người nhìn theo . Những người họ Hoàng đó đã xa lạ với cô từ lâu , hôm nào gặp lại bất ngờ đó , vẫn để lại trong lòng cô một nỗi bâng khuâng . Có lý nào cô còn yêu anh , yêu và hận dường như ngang nhau . Hãy quên đi những người không đáng nhớ .
Gạt tay một cái qua trán như muốn dứt bỏ những điều không vui , Quyên Quyên bước đi . cô còn nhiều việc phải làm , lịch công việc dày đặc , nhưng có lẽ như vậy mà cô có thể quên một cuộc hôn nhân mang đến cho cô nhiều phiền muộn hơn là nụ cười .
Buổi chiều . Giữ lời hứa , Thùy Lâm đến đúng hẹn , cô vui vẻ :
– Ngày đầu tiên đi làm cũng khá thoải mái . Anh Hoàng Long , Hoàng Lân vui vẻ , có điều bà mẹ lạnh lùng khó gần gũi .
Quyên Quyên im lặng , cô không muốn góp lời . Thùy Lâm bỗng dang người ra ngắm Quyên Quyên :
– Trông cậu rất đẹp và quyến rũ .
Quyên Quyên nhăn mặt :
– Năm nay mình hai mươi bốn , già rồi .
– Già cài gì mà già . Có đi không thì bảo ?
– Thì đi .
– Cậu mời mình ăn , bộ có gì muốn nói à ?
– Có gì đâu , bạn bè lâu ngày đi với nhau không được sao ?
– Thì được .
Cả hai ra xe . Thùy Lâm tự lái xe .
– Đến nhà hàng sinh đôi nhé .
– Còn nhớ chỗ đó à ?
– Nhớ chứ sao không nhớ . Ngày đó cậu và anh Long thích ăn ở đó , lần nào cũng có mình ké...
Quyên Quyên ngắt lời Thùy Lâm , nói như van lơn :
– Mày làm ơn đừng có nhắc , được không . Tao và anh ấy ly hôn rồi . Ly hôn rất lâu , hai năm nay rồi còn gì nữa , một cuộc hôn nhân vỏn vẹn có một trăm ngày .
– Mày còn yêu anh ấy không ?
– Hỏi làm gì ?
Quyên Quyên lảng ra :
– Tao và mày cứ \" tao tao mày mày \" , tao thấy dễ chịu hơn là \" cậu cậu tớ tớ \" .
Thùy Lâm phì cười :
– Xưng hô như thế nào đâu có quan trọng . Quan trong tụi mình còn chơi với nhau , có đúng không ?
– Ngày đó... mày yêu anh Long , có đúng không ?
Mặt Thùy Lâm đỏ lên . Tuy nhiên cô gật đầu :
– Mày không phiền tao chứ ?
– Lại nữa rồi ! Tao lập lại , tao và anh Long đã ly hôn , nếu ảnh có yêu lại mày thì đó là quyền của ảnh .
– Vậỵ.. tao tiến tới với ảnh nghen ?
Quyên Quyên nghe tim mình se lại . Tuy nhiên , cô cố giữ nét mặt thản nhiên :
– Tùy mày .
– Tao sợ mày buồn và giận tao .
– Mày lạ thật , nếu như hai người thích nhau , tao chúc cả hai hạnh phúc .
– Cám ơn . Nhưng chưa có gì đâu , chỉ là tao yêu thầm ảnh .
Xe đến nhà hàng , Thùy Lâm cho xe tấp vào . Cả hai xuống xe đi vào . Nhiều ánh mắt ngưỡng mộ nhìn họ , cà hai đều xinh đẹp như nhau , họ là đôi bạn thân của nhau từ nhiều năm qua và cùng yêu một ngườị..
Quyên Quyên mặc chiếc soireé trắng , hở vai thật sâu , chiếc áo may thật khéo tô thêm nét kiều diễm của cô . Ở tuổi hai mươi sáu , nét đẹp của cô thành một nét đẹp chín chắn , quyến rũ . Hôm nay cô dên dự buổi trình diễn những mẫu áo của nhà thiết kế Hoàng Lân . Hoàng Lân cũng ưu ái tặng \" cựu chị dâu \" của mình chiếc áo thật đặc biệt , nổi bật hơn tất cả .
Ngồi bên hàng ghế dưới , Hoàng Long không khỏi thầm khen , Quyên Quyên vẫn đẹp quyến rũ . Anh mừng cho cô mỗi ngày phát triển hơn trong sự nghiệp , một điều chính vì đó mà cô và anh chia tay .
Hoàng Lân lên tặng hoa , anh bạo dạn hôn vào má \" cựu chị dâu \" và nịnh :
– Càng ngày chị càng đẹp tuyệt trần , chị dâu ạ .
Quyên Quyên mỉm cười :
– Đẹp tuyệt trần phải nói là nhờ chiếc áo của em . Nhưng mà đừng có gọi chị là chị dâu nữa nhé .
Hoàng Lân bướng bỉnh :
– Em vẫn muốn gọi .
Cuối buổi trình diễn thời trang là màn tiệc buffet , Quyên Quyên chủ động đến gặp Hoàng Long .
– Xin lỗi về chuyện hôm nọ . Tôi trả lại cho anh cái này .
Quyên Quyên đưa tờ giấy bạc năm trăm làm cho Hoàng Long ngẩn người ra :
– Gì vậy ?
– Con gấu bông đâu có mắc như vậy . Anh mua tặng Hoàng Lân , Hoàng Lân tặng một em thiếu nhi xuất sắc , cho nên xem như tôi tặng Hoàng Lân . Anh lấy tiền lại đi .
Hoàng Long lắc đầu :
– Em đâu có làm ra con gấu . Cất tiền đi , có là bao đâu .
– Không , cho em trả lại .
Quyên Quyên cương quyết trả tiền vào túi áo Hoàng Long . Giữa lúc đó Thuỳ Lâm đến , cô tròn mắt nhìn cả hai :
– Có chuyện gì vậy ?
– Mình trả lại tiền mua con gấu vải , nó đâu có đến năm trăm ngàn .
– Vậy à !
Thuỳ lâm quay sang Hoàng Long :
– Cửa hàng thời trang Fasvi đi tìm anh đó , anh đi gặp họ nghen . Quyên Quyên ! Mình mời sếp của mình đi công việc , cậu không phiền chứ ?
Quyên Quyên nhún vai :
– Có gì mà phiền , mình gặp anh Long chỉ là để trả lại tiền thôi mà .
– Vậy mình đi nghen .
Thuỳ Lâm cố tình đi sát vào Hoàng Long , Quyên Quyên nhìn theo . Sao đó cô cảm thấy có cái gì đó như nằng nặng và nghèn nghẹn chặn trên ngực mình . Là trợ lý , Thuỳ Lâm có quyền ở bên Hoàng Long . Còn cô và anh đã ly hôn từ hai năm nay rồi , mọi quan hệ cắt đứt và kết thúc . Bây giờ Thuỳ Lâm có quyền đeo đưởi Hoàng Long , ai cấm anh yêu và tái hôn lần nữa .
Cậu yêu đi Thuỳ Lâm , nhưng phải cố mà vượt qua cái ải lạnh lùng của mẹ anh ấy . Đó là một phụ nữ khắc nghiệt , độc đoán . Mình có một trăm ngày vừa hạnh phúc vừa đau khổ trong gia đình đó . Cho đến bây giờ mình vẫn không hiểu vì sao mẹ của anh Hoàng Long lại có thành kiến sâu nặng với mình . Tại sao ?
***
– Bục mình chết đi được !
Đạo diễn Phương Kỳ bực mình quát tháo ầm lên , mọi người trong đoàn chờ chàng ca sĩ đẹp trai và có lượng fan cao ngất , song đã hai giờ trôi qua , anh ta không đến .
Điện thoại reo , đạo diễn Phương Kỳ lấy máy nghe , ông quát to như sấm :
– Cậu đang ở đâu vậy , Thiện Quang ?
– Vũng Tàu . Tôi không về kịp đâu . Ngày mai hãy quay quảng cáo nhé ?
– Cái này là do cậu vi phạm hợp đồng , tôi sẽ lập biên bản và kiện cậu .
Tắt điện thoại cái cụp , ông đi qua đi lại và chợt dừng lại trước Hoàng Long vừa có mặt . Anh đến để kiểm tra việc quay quảng cáo mẫu áo cưới do Hoàng Lân thết kế . Có lẽ anh chàng hiểu mẫu thiết kế của mình sẽ do Quyên Quyên mặc , nên cứ nằng nặc bảo Hoàng Long đến .
– Cậu Hoàng Long ! Cậu đóng thế ca sĩ Thiện Quang nhé !
– Cái gì ? Tôi ?
Hoàng Long kêu lên . Đạo diễn Phương Kỳ gật mạnh đầu :
– Cậu rất đẹp , sẽ không ai xứng người mẫu Quyên Quyên . Cậu ra đây !
Không đợi anh đồng ý , ông kéo đi lại đoàn trang điểm :
– Cậu Long sẽ thế ca sĩ Thiện Quang .
– Ố trời !
Quyên Quyên bưng miệng kêu lên , tuy nhiên quyết định của đạo diễn là quyết định tối thượng , còn Hoàng Long cũng không hề phản kháng .
Tất cả xong xuôi và bắt đầu quay đoạn phim quảng cáo , những mẫu áo cưới do Hoàng Lân thiết kế . Quyên Quyên đẹp rực rỡ , Hoàng Long cũng không kém , họ rất xứng đôi , tạo thành một cặp đôi tuyệt mỹ . Tay anh nắm tay Quyên Quyên và một tay ôm eo của cô , tình tứ lãng mạn .
Một chút rung động xuyến xao , Quyên Quyên cố ghìm lòng lại . Cô nhớ về một ngày rất xa của hai năm về trước , cô mặc áo cưới thực sự đi bên anh chứ không phải đóng quảng cáo , tình yêu và hạnh phúc dâng lên sóng mắt , lên gương mặt .
– Tuyệt !
Đạo diễn Phương Kỳ cười hài lòng :
– Tôi không nghĩ vì sao hai người lại ly hôn , đúng là một cặp đôi hoàn hảo . Hoàng Long ! Nếu như cậu là người mẫu , tôi tin cậu sẽ có hợp đồng tới tấp cho mà coi .
Hoàng Long cười không nói , anh đưa mắt nhìn Quyên Quyên . Hia ánh mắt vừa chạm nhau , Quyên Quyên vội lảng đi ngay .
Ngày hôm sau xem đoạn quảng cáo , Hoàng Lân cười phá lên :
– Tuyệt hảo ! Anh Hai ! Em xin hỏi anh nghe , cảm giác như thế nào , có đứng vào tâm trạng... hâm hôn không ?
Gõ lên đầu em trai , Hoàng Long mắng :
– Nhảm nhí !
– Hay là hai người làm quen lại đi .
– Quen như thế nào mà quen , cậu đừng có quên Quyên Quyên đề nghị ly hôn trước . Còn mẹ chưa bao giờ nguôi thành kiến với cô ấy . Mẹ mà xem đoạn phim quảng cáo này , anh bị búa rìu sấm sét giáng xuống là cái chắc .
– Biết như vậy sao dám đóng quảng cáo ?
– Không biết nữa .
Hoàng Lân nháy mắt :
– Anh không biết song em biết , anh vẫn còn yêu chị ấy . Làm lành , tái hợp lại đi anh .
Làm lành và tái hợp lại , đó là điều mong muốn của Hoàng Long . Vâng , anh vẫn cò yêu tha thiết , mỗi ngày cô càng thêm hoàn hảo và xinh đẹp gương vỡ có lành lại hay không ?
***
Bảng hợp đồng được ký , cũng nhờ tài ngoại giao giỏi của Thuỳ Lâm nữa , nhưng đồng thời công ty Fasvi yêu cầu được cho người mẫu Quyên Quyên mặc áo do công ty thiết kế . Điều kiện cũng không có gì quá đáng , Hoàng Long gật đầu đồng ý . Ra xe ngồi bên cạnh Hoàng Long , Thuỳ Lâm tò mò :
– Em hỏi anh cái này nghen anh Long ?
Hoàng Lo mỉm cười :
– Em muốn hỏi gì ?
– Anh còn yêu Quyên Quyên không ?
– Câu hỏi này anh xin không trả lời .
Hoàng Long đùa :
– Đừng có leo qua nghề phóng viên nghen !
– Em không dám ! Nhưng có lẽ em hỏi thừa , nếu yêu anh đâu có ly hôn dễ dàng có đúng không ?
Hoàng Long không trả lời mà cho xe chạy đi . Những gì giữa anh và Quyên Quyên đã thành quá khứ , anh không muốn khơi gợi lại nỗi đau đó nữa .
– Anh giận em vì em tò mò à ?
– Đâu có . Có điều anh mừng vì cô ấy rất thành công , kinh doanh cũng đạt và sự nghiệp cũng phát triển tốt đẹp . Tiền cô ấy kiếm được , so với lương Tổng giám đốc của anh chẳng thấm vào đâu cả .
– Anh nói làm cho em ganh tỵ với Quyên Quyên .
– Em cũng có thua gì Quyên Quyên , công ty của em trả lương hậu cho em mà .
– Nhưng em không bằng Quyên Quyên . Tuy nhiên , em nghĩ Quyên Quyên quá thành công , thì không thể nào là vợ tốt .
– Chúng ta đừng nói chuyện về cô ấy nữa .
Mãi nói chuyện suýt chút nữa Hoàng Long vượt đèn đỏ . Hoảng hồn , anh thắng gấp xe lại . làm suýt chút nữa Thuỳ Lâm đâp đầu vào thành xe .
– Anh xin lỗi . Lẽ ra em phải cài dây an toàn chứ !
– Em quên !
Thuỳ Lâm chưa kịp cài dây an toàn , Hoàng Long đã giúp cô . Gương mặt hai người sát vào nhau , Thuỳ Lâm tưởng như mình nín thở trong giây phút gần gũi tuyệt vời ấy . Nhưng nó ngắn ngủi quá , đèn xanh bật lên và xe chạy đi .
Yêu thầm một người , mà mối tình đầu vẫn ghi tâm khắc cốt trong lòng anh , Thuỳ Lâm thấy tủi làm sao . Sao anh không nhìn am một chút đi , để thấy tình yêu em dành cho anh sâu nặng biết chừng nào . Đừng nhìn thẳng anh ơi . Em không thua kém Quyên Quyên đâu , em sẽ chứng minh cho anh thấy
Đoạn phim quảng cáo áo cưới của nhà thiết kế Hoàng Lân chiếu trên tivi . Quyên Quyên là người mẫu , nhưng có một bức ảnh làm mọi người thảng thốt , tuy nhiên lại được khen nhiều nhất . Trang phục áo cưới do Quyên Quyên và Hoàng Long mặc , bà Hoàng chưa kịp khiển trách , thì khách hàng đã điện thoại và đến công ty đặt hàng đông đảo .
Cộc... cộc...
Hoàng Lân gõ cửa phòng rồi đẩy nhẹ cánh cửa :
– Mẹ ! Con vào được chứ ? Có nhiều đơn đặt hàng , sao mẹ không cho anh Hai ký dù gì ảnh cũng là Tổng giám đốc mà mẹ .
Bà Hoàng lạnh lùng :
– Con cũng đừng có quên mẹ là chủ tịch của tập đoàn Hoàng Bách , quyền hành trên quyền Tổng giám đốc .
Hoàng Lâm gật đầu :
– Con biết !
Bà Hoàng ngắt lời :
– Con biết là được rồi . Mẹ vừa điện thoại bắt đài truyền hình cắt bỏ đoạn quảng cáo trên .
Hoàng Lân kêu lên :
– Chỉ là quảng cáo và quảng cáo này mang lại lợi nhuận cho công ty .
– Sau khi ly hôn , mẹ không muốn gia đình ta có bất kỳ liên hệ nào với cô ta , con có hiểu không ?
Hoàng Lân thất vọng nhìn mẹ . Mẹ của anh đúng là độc đoán , nghiệt ngã . Tại sao bà lại ghét Quyên Quyên đến thế .
– Con còn nói gì nữa không ?
Hoàng Lân chán nản :
– Mẹ có biết anh Hai vẫn còn yêu chị Quyên Quyên không ?
Bà Hoàng nạt đùa :
– Vớ vẩn !
– Không vớ vẩn gì cả nếu mẹ nhìn thấy anh Hai xúc động như thế nàọ.. Thôi con không nói nữa . Con đi đây .
Hoàng Lân ào ra ngoài . Gặp Hoàng Linh , anh lôi cô đi :
– Đừng có vào chọc giận mẹ , em sẽ \" lãnh đạn \" đó .
Hoàng Linh phì cười :
– Anh chọc giận mẹ thì có ! Sao anh dám nói anh Hai còn yêu chị Quyên Quyên ?
– Anh chỉ nói sự thật .
– Như thế là anh chọc giận mẹ .
– Em có thấy anh Hai buồn không ?
– Thì có buồn , ly hôn gần hai năm thì nỗi buồn cũng phôi phai đi thôi .
– Em hay quá hả ?
– Không hay . Nhưng anh chọc giận mẹ . Mẹ cũng đâu có đến nỗi khắc nghiệt . Chẳng qua mẹ muốn con dâu nhà quý tộc khép mình vào bổn phận làm vợ . Chị ấy đã vì nghế nghiệp bỏ đi đứa con , phải nói là quá đáng .
– Nhưng chỉ đâu cố tình bỏ con .
– Vậy tại sao mang thai còn đi giày cao gót cả chồng cho ngã và mất đứa con .
Cái này thì Hoàng Lân thua , anh cãi không lại nữa , nên nhìn cô em út bằng đôi mắt bén như dao : \" Đàn bà con gái , chịu không nổị.. \" .
Cộc... Cộc... Tiếng gõ cửa . Hoàng Long bận dán mắt vào màn hình máy vi tính nên chỉ bảo :
– Vào đi !
Thuỳ Lâm đẩy cánh cửa bước vào , trên tay cô là xấp tài liệu , cô đặt lên bàn :
– Đây là tài liệu anh cần .
Lúc này Hoàng Long mới ngước lên :
– Em ngồi đi !
Anh rót ly nước trà đẩy đến trước mặt Thuỳ Lâm :
– Mời em !
Chờ cho cô nhấp môi một chút , anh mới bảo :
– Tháng này doanh thu tăng cao , cho nên anh muốn mời em mời luôn Quyên Quyên dự buồi tiệc tổng kết của công ty . Dù sao công ty chúng ta cũng nhờ cô ấy .
Thuỳ Lâm gật đầu :
– Dạ .
Hoàng Long cầm tài liệu lên xem :
– Đủ rồi , không còn việc gì nữa , em đi làm việc của em đi .
Thuỳ Lâm đành uống thêm hớp nước nữa mới đứng lên . Trong lúc Hoàng Long lại tiếp tục công việc của anh , xem như không có mặt Thuỳ Lâm . Cách cư xử không khỏi làm Thuỳ Lâm khó chịu , tại sao anh không cảm nhận . Sự quan tâm và cung cách làm việc của cô , những gì anh cần , dù vất vả cô cũng cố gắng hoàn thành cho anh , hoàn thành xuất sắc . Người đâu vô tình đến tệ , có lẽ vì vậy mà anh bị vợ... đá . Cũng từ trong tiềm thức Thuỳ Lâm đầy ganh tỵ . Mời Quyên Quyên dự tiệc ? Quyên Quyên đâu có làm người mẫu không công , công ty và Fashvi phải trả cho Quyên Quyên một số tiền hậu hĩnh chứ đâu phải không .
Vừa đi , Thuỳ Lâm vừa lầm bầm :
– Chị Lâm ! Tổng giám đốc gọi chị , bảo trở lại phòng Tổng giám đốc gấp .
Gì nữa ! Nhưng trong lòng Thuỳ Lâm không khỏi thầm vui . Có lẽ anh ân hận vì mới vừa rồi cư xử lạnh nhạt với cô chăng ?
Thuỳ Lâm vội vàng quay ngược lại như cái chong chóng , vừa đi cô vừa đưa tay lên ngực trấn an mình : Bình tĩnh , chớ quá hồi hộp ! Mới vừa vui đó , Thuỳ Lâm tiu nghĩu ngay , vì Hoàng Long đưa cho cô xấp thiệp mời :
– Cô đi phát theo danh sách kê khai nhé !
Chỉ có như vậy mà anh làm cho cô mừng đến tim đập bình bịch . Quỷ tha ma bắt anh đi . Trở về phòng làm việc , cô ném xấp thiệp mời lên bàn , kéo ghế ngồi trong giận dữ .
Tít... tít... Điện thoại riêng của cô reo . Thuỳ Lâm bực dọc , lấy điện thoại nghe , tiếng Quyên Quyên vang lên :
– Rảnh không , chút nữa mười hai giờ , tao đón mày đi ăn nghen ?
– Sao khi không mời tao vậy ? Muốn đến công ty gặp... anh Long cho đỡ nhớ hả ?
Quyên Quyên phì cười :
– Đồ quỷ ! Tao muốn cám ơn mày .
– Cám ơn chuyện gì ?
Chuyện tao được một số tiền do công ty Bách Hoàng tăng doanh thu .
– Được . Mày có lòng , tao ngu gì không ăn . Đến đi , tao đưa thiệp mời công ty mời mày dự tiệc tổng kết .
– Vậy hả ? Gần mười hai giờ , tao chờ mày ở xéo góc công ty một chút nghen ?
– OK !
Thuỳ Lâm tắt máy , có một chút bực bội , một chút hờn ghen . Quyên Quyên mời cô đi ăn mà đến đây đón , thật lòng hay là muốn Hoàng Long nhìn thấy vậy ?
Mười một giờ năm mươi phút . Quyên Quyên lại điện thoại :
– Tao chờ mày nè , ra mau đi .
Thuỳ Lâm đứng lên đóng tủ hồ sơ , cắp ví lên vai đi ra cửa , không ngờ đúng lúc Hoàng Long đi đến :
– Em có đi ăn trưa không ?
Thuỳ Lâm tươi ngay nét mặt . Anh bắt đầu quan tâm đến cô rồi . Cô quên mất bgay cái hẹn với Quyên Quyên :
– Em đi đấy chứ , đói bụng ghê gớm đây nè .
– Em không nên để bụng quá đói , lâu ngày sẽ đau bao tử .
– Vâng . Anh Long , hay là...
– Anh Hai !
Hoàng Lân đi đến , cặp tay Hoàng Long :
– Em đi tìm anh nãy giờ . Mười hai giờ rồi không đói sao , đi nhanh lên !
– Ừ .
Vậy là Hoàng Long đi với Hoàng Lân trong lúc Thuỳ Lâm vừa định nói : \" Hay là anh đi ăn với em \" . Hoàng Lân đứng là vô duyên chết âm đức đi mà ! Anh ta lôi anh trai mình đi bỏ mặc Thuỳ Lâm đứng đó . Hoàng long cũng chẳng có một lời phản kháng lại .
Điện thoại lại reo , Quyên Quyên giục :
– Mày đang ở đâu vậy ?
– Ra ngay !
Chết mất ! Cô phải ra ngay , Nếu không , Hoàng Long sẽ \" đụng độ \" với Quyên Quyên . Điều lo lắng của Thuỳ Lâm không xảy ra , vì Hoàng Long đậu xe trong công ty , hai anh em cùng lên xe quẹo phải , thay vì bên trái có xe Quyên Quyên đang đậu chờ Thuỳ Lâm .
Vừa lái xe , Hoàng Lân vừa trêu :
– Anh định theo đuổi Thuỳ Lâm hay sao ?
– Sao em lại hỏi anh như thế ?
– Anh cho Thuỳ Lâm làm trợ lý , lại còn tiếp xúc vui vẻ khi hết giờ làm việc , em phải đặt câu hỏi chứ sao ?
– Chỉ như vậy mà em kết luận anh đeo đuổi cô ấy ?
– Đúng vậy !
Hoàng Long đùa :
– Vậy thì anh em mình cùng đến bệnh viện trị bệnh ảo tưởng của em , sau đó chúng ta hãy về nhà ăn cơm .
– Thôi , mình về nhà ăn trưa cái đã , kẻo mẹ và nhóc Út chờ .
– Không sao đâu . – Hoàng Long tiếp tục đùa – Bệnh của em là quan trọng , mẹ và nhóc Út có chờ một chút cũng không sao .
Nói xong , hai anh em cùng phá cười lên vui vẻ . Đang cười , chợt Hoàng Lân thắng gấp . Két...
Hoàng Long nhăn mặt :
– Gì vậy ?
Hoàng Lân cho xe tấp vào lề :
– Anh lái xe gúip em đi , bởi vì em bị bệnh ảo tưởng . Lái xe rất nguy hiểm .
– Thôi, lái xe đi chú Ba . Stop , không đùa nữa .
– Chà ! Hôm nay gọi em là chú Ba nữa .
– Về nhà mau đi .
Hoàng Lân lái xe đi , không thấy phía sau là xe Quyên Quyên và Thuỳ Lâm . Quyên Quyên – Hoàng Long gần nhau trong gang tấc mà như xa nhau ngàn trùng , định mệnh nào cho tái hợp rồi phân ly .
Đến ngã tư , xe Hoàng Lân quẹo trái , còn xe Quyên Quyên di thẳng , sau đó tấp vào quán Phong Lan . Cả hai đi vào quán , lại có nhiều đôi mắt nhìn họ , nhìn Quyên Quyên thì đúng hơn . Một con người thật họ từng trông thấy khi xem tivi .
Vẻ mặt Thuỳ Lâm không vui , đố kỵ trong lòng cô mỗi lúc tăng chứ không có giảm . Vừa ngồi xuống ghế là mở ví lấy tấm thiệp mời đưa cho Quyên Quyên . Quyên Quyên cau mày cầm lên xem :
– Mày coi thường công ty của tao ư ? Bây giờ mày nổi tiếng quá mà .
Quyên quyên kêu lên :
– Ơ hay ! Sao khi không mày cáu gắt với tao vậy hả ?
– Xin lỗi , có lẽ bữa nay tâm trạng tao không vui .
– Mày uống nước đi . Tao không hỏi sao mày không vui đâu . Công việc căng thẳng quá phải không ? Uống miếng nước cho đỡ căng thẳng .
Thuỳ Lâm miễn cưỡng bưng ly nước lên uống . Cô biết mình vô lý khi hằn học với Quyên Quyên , nhưng sao cô vẫn không kiềm chế được đố kỵ trong lòng mình , cô đang đau khổ vì sự lạnh nhạt của Hoàng Long .
Quyên Quyên ân cần :
– Mày có cần tao giúp cho gì không ?
Thuỳ Lâm lắc đầu :
– Mày không giúp được tao đâu . Hôn nhân của mày và anh Long có lẽ ghi ấn tượng quá sâu , cho nên anh Long bây giờ dửng dưng với tất cả .
Cái này thì Quyên Quyên hiểu , cô không giúp gì được cho Thuỳ Lâm . Cô cũng không hiểu mình nên vui hay nên buồn , khi mà biết anh vẫn còn nghĩ đến cô .
Quyên Quyên bưng ly nước lên uống một hơi , chất nước lạnh buốt qua kẽ răng...
***
Còn ôm bó hoa được tặng , Tấn Lực lại ôm bó hoa nữa đến trước Quyên Quyên .
– Hoa này là của Anh tặng em .
Quyên Quyên vui vẻ nhận :
– Cám ơn anh Lực nghen .
– Cám ơn anh thì mời anh đi ăn đi , anh trả tiền , không bắt em trả đâu mà sợ .
Quyên Quyên bật cười :
– Anh làm như em là dân đại trùm sò , không dám mời anh cơm .
– Vậy là em nhận lời . đúng không ?
– Xe anh đâu ?
– Ngoài kia . Anh đưa em về nhà cất hoa xong chúng mình đi ăn nghen ?
– Dạ !
Tấn Lực vui vẻ mở cửa cho Quyên Quyên ngồi vào , anh cũng không quên thận trọng để những bó hoa được tặng của Quyên Quyên cẩn thận cho đừng giập , xong lên xe ngồi vào tay lái :
– Bây giờ mình đi ăn ở đâu đây em ?
– Tùy anh chọn .
– Chỗ cũ nghen ?
Tấn Lực lái xe đi đến nhà Quyên Quyên , sau đó mới đến một nhà hàng năm sao . Anh kéo ghế cho cô ngồi :
– Em nhớ gốc cây hoàng lan này không ?
– Nhớ chứ , hồi đó là quán cà phê Hoàng Lan , bọn học trò mười hai của mình thích đến đây để thưởng thức mùi hoa ngọc lan ngào ngạt . Mới đó mà đã tám năm rồi , mau quá hả anh ?
Tấn Lực chớp nhẹ mắt , bâng khuâng nhớ thuở học trò . Thuở ấy , Quyên Quyên mới mười sáu tuổi nổi tiếng là hoa khôi . Anh yêu thầm cô và cũng chỉ dám đứng ở xa nhìn cô . Cũng như bây giờ , tám năm mới gặp lại , anh vẫn chỉ cư xử với cô như tình bạn .
Người phục vụ mang nước uống đến , xong đặt tờ thực đơn lên bàn .
– Anh chị gọi món gì ạ ?
– À , chờ một chút nhé . Em ăn món gì , Quyên Quyên ?
– Anh chọn luôn đi , đừng gọi nhiều như lần trước . Ít thôi .
Tấn Lực đùa :
– Sợ mất eo hả ?
– Cũng không hẳn như vậy , anh luôn nói là em ăn như mèo hửi mà .
– Nhưng lâu lâu ăn nhiều một chút , không sao đâu , tăng cân một chút làm người đẹp mũm mĩm cũng được .
– Anh này ! Em quen ăn ít rồi , có ăn nhiều cũng ăn không nổi .
Món ăn được gọi mang lên , Tấn Lực ân cần gắp thưc ăn cho Quyên Quyên .
– Ăn đi em .
– Anh cũng ăn đi chứ , không cần lo cho em .
– Anh vẫn muốn lo cho em . Dù sao khi em và Hoàng Long ly hôn cũng có lỗi lầm của anh .
Quyên Quyên lắc đầu :
– Không liên quan gì đến anh cả .
– Sau khi em kết hôn , anh đi khỏi Việt Nam và anh cũng không nghĩ là chỉ có một trăm ngày , hai người lại chia tay . Nghe Thùy Lâm nói mà anh không dám tin .
Quyên Quyên lảng ra :
– Mình ăn đi anh .
Quyên Quyên không muốn nhớ chuyện đau lòng . Nhớ làm gì , hãy để cho nó ngủ yên trong quá khứ . Tấn Lực chợt chồm tay cầm tay Quyên Quyên :
– Quyên ! Anh còn cơ hội không ?
Quyên Quyên ngỡ ngàng rụt tay lại :
– Anh nói gì vậy , em là người đã kết hôn rồi .
Tấn Lực giữ chặt tay Quyên Quyên lại :
– Đã kết hôn và cũng đã ly hôn . Anh vẫn còn yêu em và chỉ cần em có yêu anh là đủ .
Đôi mi dài và cong của Quyên Quyên sụp xuống , như muốn trốn chạy ánh mắt rực lửa yêu thương . Song rồi cô lại ngước lên nhìn thẳng vào anh , cũng cùng một lúc cô bàng hoàng , bởi từ cánh cửa chính , Hoàng Long cùng Thùy Lâm đi vào . Hoàng Long khựng lại , không ngờ gặp Quyên Quyên và Tấn Lực – một người góp phần vào hôn nhân tan vỡ của anh .
Còn Thùy Lâm thì vờ vui vẻ :
– Anh Tấn Lực ! Không ngờ gặp hai người ở đây nghen ?
Tấn Lực cười gượng gạo . Còn Hoàng Long lạnh lùng rẽ ngã khác , chọn một bàn ngồi vào . Thùy Lâm đành bắt tay Tấn Lực :
– Xin lỗi nghe , em bận đi với xếp .
Cô quay lưng đi nhanh , trong lúc Quyên Quyên cố giữ bình tĩnh , dù lòng cô đang nổi sóng ba đào . Sao cô lại mất bình tĩnh và thậm chí còn đau lòng khi nhìn thấy họ đi với nhau ? Những món ăn ngon không còn hương vị mà trở nên nhạt nhẽo .
Như thấu hiểu , Tấn Lực khe khẽ :
– Nếu em không muốn ăn nữa , chúng ta uống nước rồi đi .
– Vâng !
Tấn Lực gọi tính tiền , trong lòng anh thầm buồn . Anh hiểu Quyên Quyên vẫn còn yêu Hoàng Long .Có yêu nhau người ta mới không chịu nổi khi nhìn thấy nhau , mà Hoàng Long lại đi với Thùy Lâm .
– Anh Lực ! Em muốn về nhà .
Tấn Lực thở dài :
– Ừ , anh đưa em về nhà .
Xe về đến nhà , Quyên Quyên xuống xe . Tấn Lực toan bước theo , cô năn anh lại :
– Anh về đi . Em muốn một mình .
– Quyên Quyên ! Anh không nghĩ em bị sốc khi thấy Hoàng Long đi với Thùy Lâm . Rõ ràng là em còn yêu Hoàng Long .
– Anh Lực ! Em muốn một mình . Anh về đi nhé .
Quyên Quyên mở cửa đi vào nhà . Xong , cô đóng cửa lại , rồi đứng dựa vào cánh cửa bất động . Quyên Quyên ! Mày đang làm gì vậy ? Tại sao phải đau khổ , hai năm qua chưa đủ để lãng quên hay sao ?
Quyên Quyên đi cùng Tấn Lực rồi . Hoàng Long không nghĩ là anh lại gặp cô ở đây . Mối quan hệ của cô và Tấn Lực vẫn còn . Nghĩ đến đây trong lòng Hoàng Long lại buồn bực , ăn không ngon .Thùy Lâm gắp thức ăn bỏ vào chén Hoàng Long :
– Anh ăn không ngon à ?
– Không... ngon lắm chứ .
– Anh buồn vì gặp lại Quyên Quyên và anh Tấn Lực à ?
– Không . Em ăn đi .
Hoàng Long bưng chén cơm lên ăn , anh chỉ muốn cho xong bữa ăn để đi về nhà . Gần đây anh liên tục gặp lại Quyên Quyên . Mỗi lần gặp cô xong , lòng anh lại chìm vào nỗi đau . Tại sao anh vẫn yêu cô mà lại nghe lời mẹ mình , ký tên vào đơn ly hôn , để rồi chia tay , để đau đớn hiểu ra mất Quyên Quyên dường như anh mất ý nghĩa để sống . Tại sao anh yêu cô mà lại bất lực , không dàn xếp được mối bất hòa giữa mẹ và vợ ?
Hoàng Long tự hỏi lòng mình rất nhiều lần , tại sao thế ? Thời gian đó anh tỏ ra lạnh lùng nghiệt ngã , sống không thật với lòng mình . Để khi chia tay dù đã gần hai năm chia tay , anh vẫn nhớ ánh mắt nhìn anh , nhớ giọng nói nũng nịu của cộ..
– Anh Long !
Giọng Thùy Lâm đầy phiền muộn . Rõ ràng cô đang ngồi cạnh anh , mà anh như quên mất cô ở bên anh , trầm tư xa vắng . Thùy Lâm phải gọi lần thứ hai , Hoàng Long mới giật mình :
– Em nói gì Thùy Lâm ?
– Nếu anh ăn không nổi thì chúng ta uống nước rồi đi về .
– Em no chưa ?
Thùy Lâm hờn dỗi :
– Nhìn anh như thế , em có đói cũng không muốn ăn .
– Anh xin lỗi .
– Anh có lỗi gì đâu , khi mà anh chưa quên Quyên Quyên . Còn với em , anh đâu có là gì của em . Chúng ta là nhân viên và ông sếp mà thôi .
– Em cay đắng làm gì ?
Hoàng Long gọi tính tiền xong đi ra xe .
– Anh đưa em về nhà nhé ?
Một cuộc đi ăn tối chán phèo , tuy nhiên Thùy Lâm không thể tỏ bày bất mãn của mình , cô chỉ biết ngồi yên lặng cho đền khi xe về trước cửa nhả mình . Cô tháo dây an toàn và ngập ngừng :
– Hay anh vào nhà em uống ly nước ?
Hoàng Long lắc đầu :
– Thôi , anh muốn về nhà nghỉ ngơi . Em vào nhà đi !
Chỉ như thế là Hoàng Long lái xe đi , vô tình như họ chưa là bạn bè nhau . Nhìn theo chiếc xe đi chỉ còn là một chấm nhỏ , Thùy Lâm tức muốn khóc . Tại sao anh không nhìn thấy tình yêu cô dành cho anh chứ ? Người đâu sao quá vô tình .
Chạy xe đi , Hoàng Long lấy điện thoại , bàn tay anh vô tình bấm vào phím hình ảnh , ảnh Quyên Quyên hiện lên , cô cười thật tươi . Xúc động , Hoàng Long đưa điện thoại có ảnh của Quyên Quyên lên môi , trong một phút lặng thầm , anh đưa tay bấm nút số bốn . Đó là số anh cài để gọi nhanh . Chuông đổ , Hoàng Long hết hồn bấm nút tắt . Sao mình lại gọi cho Quyên Quyên , cô và anh đã kết thúc , bây giờ quanh cô có biết bao nhiêu người và ngay cả Tấn Lực nữa . Đưa tay định xóa cài đặt , nhưng rồi Hoàng Long lại thôi , anh muốn giữ lại chút gì đó của quá khứ .
***
Một cuộc gọi nhỡ , Quyên Quyên sửng sốt khi nhận ra số điện thoại của Hoàng Long . Hoàng Long gọi điện cho cô ? Chắc là không phải . Mày đừng ảo tưởng là Hoàng Long gọi vì anh ấy nhớ mày . Chỉ là công việc mà thôi .
Nghĩ như thế , Quyên Quyên bấm nút gọi lại cho Hoàng Long , song không liên lạc được . Quyên Quyên bực mình . Kỳ lạ , gọi cho người ta , khi người ta gọi lại thì đi khóa máy . Một sự bực bội ấm ức trong lòng Quyên Quyên , sự bực bội đúng hơn là cô muốn gạt bỏ hình ảnh anh ra khỏi đầu mình , nhưng càng muốn quên lại càng nhớ thêm .
Vừa định ném điện thoại xuống . Quyên Quyên nghe tay mình chuyển động , màn hình điện thoại sáng lên và số điện thoại quen thuộc , tay Quyên Quyên rung lên , cô thấy lòng mình vui kỳ lạ . Cô run rẩy bấm nút OK .
– Alộ..
Giọng nói quen thuộc trong thanh , Hoàng Long nghe lòng mình lặng trong cảm xúc nên chưa nói được câu nào . Quyên Quyên cau mày :
– Phải anh Hoàng Long không ?
Hoàng Long muốn nói là anh rất muốn nghe giọng nói của cô , nhưng anh không tài nào mở miệng nói ra cảm xúc ấy , sự im lặng làm Quyên Quyên khó chịu , cảm xúc vui tắt ngay . Cô lạnh nhạt :
– Nếu không phải là công việc , tôi tắt máy vậy .
Cô nói như thế để anh lên tiếng , anh nói ra lời nói mà cô muốn nghe , song lại đáng ghét chưa :
Điện thoại của cô reo và lại là số điện thoại của Hoàng Long . Quyên Quyên nổi cáu :
– Anh Long ! Anh làm trò gì vậy ? Rảnh lắm nên muốn đùa hả ? Tôi đâu có rảnh đùa với anh đâu .
Quyên Quyên tắt máy cái cụp , ném điện thoại sang một bên . Có gọi cho cô nữa cũng đừng hòng cô bắt máy , muốn chơi trò quấy nhiễu điện thoại hả ?
Ngã người xuống gối , nước mắt của Quyên Quyên bất giác trào ra như uất ức , như tức tối , như bị ai xúc phạm bắt nạt . Tên lừng khừng , chính vì thái độ của anh mà tôi và anh tan vỡ đó . Tại sao trong công việc anh tỏ ra năng động , thậm chí rất thành công . Còn trong hôn nhân , anh chỉ cho tôi nước mắt , hờn giận và đau khổ . Tôi căm ghét anh , nhưng tôi hiểu , tôi vẫn yêu anh . Gần hai năm chia tay , nỗi đau khổ chia xa của tôi , anh có thấu hiểu hay không ?
Đêm về , khi rửa sạch son phấn trở lại với chính mình , là lúc nước mắt tôi rơi nhiều nhất . Hoàng Long ! Anh là tên đáng ghét , tôi căm ghét anh tận xương tủy .
***
Hoàng Lâm gõ nhẹ cửa phòng làm việc của Thùy Lâm , xong mới đẩy cửa bước vào :
– Em có muốn đi ăn trưa với anh không , Thùy Lâm ?
Thùy Lâm mừng rỡ :
– Sao khi không hôm nay lại rủ em đi ăn trưa vậy ?
– Mời em đi ăn trưa cũng có lý do sao ?
– Đâu có . Em hơi thắc mắc . Với lại , em vừa mới điện thoại cho Quyên Quyên .
Hoàng Long thản nhiên :
– Thì đi bộ ba có sao đâu , cổ đang hợp đồng quảng cáo cho sản phẩm công ty của chúng ta mà .
– Anh... không ngại .
– Không !
Thùy Lâm hớn hở . Có thể là Hoàng Long muốn tỏ thái độ dứt khoát cho bên ngoài đừng bàn tán và mẹ anh không còn cau có khó chịu .
– Vậy mình đi nghe anh .
Hai người đến nhà hàng , Quyên Quyên cũng vừa đến . Cô không nghĩ là anh đi với Thùy Lâm . Nếu như cô bực dọc bỏ về , anh ta sẽ lại nghĩ cộ.. còn yêu anh ta . Còn lâu cô mới để anh nhìn thấy điểm yếu của cô .
Hoàng Long gật đầu chào trước :
– Em đừng trách Thùy Lâm , tại anh đòi đi cùng .
Quyên Quyên lãnh đạm :
– Có sao đâu , nếu biết có anh , tôi rủ thêm Tấn Lực .
Lại Tấn Lực ! Bàn tay của Hoàng Long nắm lại tức tối . Song , anh buông tay ra . Em muốn chọc tức tôi . Tôi mà tức , em lại cười vào mũi tôi chứ gì ?
Thùy Lâm khoát tay Quyên Quyên :
– Thôi , vào đi ! Mình đang khát muốn chết nè .
Quyên Quyên đi vào , trong lòng không khỏi thầm cay đắng . Anh muốn cô đau khổ , cái cảm giác căm ghét Hoàng Long lại bùng lên trong lòng .
Hoàng Long đi phía sau , anh thầm ngắm hai cô gái trước mặt mình . Anh không muốn phân biệt ai đẹp hơn ai , vì dẫu Thùy Lâm có hơn Quyên Quyên , thì Quyên Quyên vẫn duy nhất trong trái tim anh . Gần hai năm chia tay , cô đi nước ngoài nhiếu hơn ở trong nước , bây giờ được ăn cơm chung và ngồi đối diện với cô , dù mặt cô có lạnh như đồng , như nước đá đi nữa , anh cũng thấy lòng mình hạnh phúc .
Quán ăn buổi trưa khá đông . Quyên Quyên chọn bàn trong cùng , cô gọi một ly nước lạnh và quay sang Thuỳ Lâm :
– Mày uống gì gọi đi . Tao thích ăn cơm phần , sẽ gọi riêng . Còn mày và... muốn gọi gì gọi đi .
Thuỳ Lâm nhăn nhó :
– Sao kỳ vậy ?
– Mày rủ tao , đúng không ? Nhưng hôm nay cho tao làm \" chủ xị \" đi .
– Như thế sao được ?
– Mày đói bụng không ? Còn tao đói lắm rồi .
Hoàng Long xua tay :
– Thuỳ Lâm , cứ làm như lời cô ấy đi . Chúng ta gọi ba phần cơm gà quay .
Quyên Quyên lại phản bác :
– Không . Tôi ăn cơm tôm rim , cho tôi hai con tôm lớn .
Hình như Quyên Quyên cố tình phủ nhận nhũng gì trước đây , ngày xưa họ cũng ba người cùng vào đây , lúc đó cô và anh cùng ngồi bên nhau , Thuỳ Lâm ngồi đối diện . Còn bây giờ vị trí thay đổi , cô là người ngồi vào cái ghế của Thuỳ Lâm ngày xưa , cô tránh ánh mắt của anh , lạnh lùng uống nước , lạnh lùng ăn . Ăn chỉ một con tôm và nửa phần cơm , cô đẩy sang một bên .
– Sáng nay ăn phở nên mình còn no . Cậu cứ ăn đi .
Thuỳ Lâm ái ngại :
– Xưa nay cậu đâu có thích ăn tôm ? Hay gọi món khác ?
– Thôi , mình no rồi . Theo thời gian , sở thích cũng thay đổi chứ .
– Ăn xong , hay về nhà mình uống cà phê nghen . Có cà phê Ban Mê nguyên chất ngon lắm . Anh Long đi nhé !
Hoàng Long hưởng ứng ngay , vốn dĩ anh muốn gần Quyên Quyên mà . Còn Quyên Quyên thì im lặng , không đồng ý mà cũng không tán thành . Thuỳ Lâm mỉm cười :
– Cậu không lên tiếng là đồng ý , đúng không ?
Quyên Quyên phản bác lại ngay :
– Ai nói với cậu không lên tiếng là đồng ý ?
– Xưa nay im lặng là đồng ý . Bữa nay sao mặt cậu cứ lạnh như nước đá vậy hả ?
Quyên Quyên cúi đầu không trả lời . Cho đến khi ra xe , cô mới bảo :
– Cậu đưa anh Long về nhà đi . Mình có tật ăn no là muốn buồn ngủ , cho nên mình không đến nhà cậu được .
– Kỳ vậy Quyên ?
– Xin lỗi nghe .
Quyên Quyên lên xe của cô , đóng cửa lại ngay và lái xe đi . Thuỳ Lâm đành quay sang Hoàng Long :
– Anh có đến nhà em không ?
Hoàng Long lắc đầu :
– Thôi , anh muốn đến công ty .
Thuỳ Lâm cố nén tiếng thở dài . Không có Quyên Quyên , anh cũng chẳng muốn bắt chuyện , mặt cũng lạnh như nước đá . Họ có còn yêu nhau không mà lại như kẻ thù với nhau ?
Hoàng Long đền trường quay quảng cáo như vị Tổng giám đốc quan tâm đến cách quảng cáo sản phẩm của công ty mình . Lần đầu tiên từ lúc ly hôn , anh thường tự nhủ mình không nên quan tâm đến cô . Nhưng bây giờ như tiềm thức anh xúi giục anh làm theo bản năng của trái tim .
Đang quay ngoại cảnh , Tấn Lực trong vai trò đạo diễn chỉ dẫn Quyên Quyên . Gió chợt thổi mạnh , Quyên Quyên nhăn nhó đưa hai tay che mặt :
– Bụi vào mắt em .
Tấn Lực vội vàng lấy khăn giấy đưa cho cô . Quyên Quyên cầm lấy lau . Tấn Lực ân cần :
– Sao rồi .
– Hơi xốn mắt .
– Có cần anh thổi giùm không ?
– Ừ , giúp em đi !
Tấn Lực vạch mí mắt Quyên Quyên và thổi phù phù .
– Em nháy mắt thử xem còn cộm không ?
– Anh thổi giùm em cái nữa .
– Ừ !
Một cảnh thân mật mà Hoàng Long vô tình chứng kiến . Anh muốn quay về tức khắc , nhưng cũng là lúc cô thư ký trường quay lấy lọ thuốc nhỏ mắt đi đến .
– Anh Lực đưa cho Quyên Quyên .
– Ừ , cám ơn nghen .
Cho đến khi mắt không còn cộm xốn nữa , Quyên Quyên mới nhìn thấy sự có mặt của Hoàng Long . Có vẻ như anh chẳng quan tâm đến cô và Tấn Lực , mà chỉ có sản phẩm của công ty anh là chính . Kỳ lạ , mới lúc nãy lo lắng khi nhìn thấy anh chứng kiến sự thân mật của cô và Tấn Lực , bây giờ tức tối , cô hậm hực vì cái vẻ lạnh lùng đáng ghét kia , và càng hậm hực cô càng cười thơn thớt , thân mật với Tấn Lực hơn .
Sự thân mật không lâu lắm , vì khi quay lại thì Hoàng Long biến mất tăm . Đối tượng cho Quyên Quyên chọc tức không còn nữa , Quyên Quyên không còn hứng thú để làm diễn viên nữa . Tấn Lực cứ bắt cô phải diễn lại . Cuối cùng , chịu không nổi , anh thở hắt ra :
– Chúng ta nghỉ hôm nay đi , ngày mai tiếp tục . Nếu có quay tiếp , em cũng chẳng diễn ra hồn gì đâu .
Quyên Quyên cúi đầu như xin lỗi . Tấn Lực giận dỗi bỏ đi ra căng tin . Cô ấy vẫn còn quá yêu Hoàng Long , ý nghĩ này làm cho tim anh thắt lại đau đớn . Gọi nước song không uống , Tấn Lực lấy xe đi , cho dịu cơn sóng dữ trong lòng .
Quyên Quyên thừ người ra . Cô tự mắng thầm mình làm đau lòng Tấn Lực , nhưng rồi cô biết mình không thể làm gì khác hơn , khi mà cô không yêu anh .
Cũng lên xe , Quyên Quyên về nhà mình . Cô mở đầy bồn nước đắm mình vào đó , như trấn tỉnh mình .
Điện thoại bàn reo , Quyên quyên bước ra ngoài nhấc điện thoại lên :
– Anh Lực hả ? Em biết là em có lỗi với anh , cho em xin lỗi nghen .
Song cái giọng đầm ấm quen thuộc làm cho cô muốn đứng tim :
– Thân mật quá hả ?
Thay vì phản bác lại , trong lúc bất ngờ đến thành lính quýnh khờ khạo , Quyên Quyên ấp úng :
– Em xin lỗi .
– Xin lỗi ? Sao phải xin lỗi chứ ! Ngay cả điện thoại vừa gọi cũng nghĩ đến anh ta mà . Trong đầu em đâu có bao giờ nghĩ đến tôi , trong lúc tôi luôn nghĩ vế em .
\" Tôi luôn nghĩ về em \" Toàn thân Quyên Quyên run lên trong cảm xúc . Đã lâu lắm , cô mới nghe lại giọng nói hờn ghen này . Có phải Hoàng Long không , anh đã kéo cái mặt nạ của mình xuống rồi sao ?
Ôi ! Tim Quyên Quyên như muốn ngừng đập trong cảm xúc , người cô tê cứng , không nói thành lời .
Tiếng Hoàng Long lại vang lên :
– Alô . Quyên Quyên...
Quyên Quyên buông điện thoại , cô không biết nói lời nào với anh bây giờ . Anh thật lòng hay là anh đang đùa với cô , chẳng phải anh đã có Thùy Lâm rồi hay sao ?
– Alô , Quyên Quyên...
Hoàng Long bực dọc gác máy . Quyên quyên không thèm nghe điện thoại của anh , có nghĩa cô xem anh như kẻ lạ . Còn anh , lại sao khi không lại quá ghen tuông thành hồ đồ , gọi điện thoại và nói là anh nhớ cô . Anh làm trò cười cho cô mất rồi .
Trong lúc Hoàng Long nằm xuống giường , lót hai tay dưới ót , chìm trong nỗi buồn vô tận , thì nơi đây Quyên Quyên đứng sững người ra , như quên cả không gian và thời gian .
Quá khứ ngọt ngào của ngày nào lãng đãng đi về...
...
Sáng nay , Quyên quyên đứng lóng ngóng chờ Thiện Quang , chàng ca sĩ đẹp trai có hàm răng trắng bóng , người giúp cô len vào thế giới nghệ thuật thứ bảy .
– Cô ơi !
Hoàng Long dạo quanh cửa hàng đã lâu , vậy mà cô chủ bán hàng dường như chẳng quan tâm , cô đang đợi ai đó .
– Cô ơi ! Tôi muốn mua con gấu bông màu hồng này .
Hoàng Long gọi lần thứ hai , Quyên Quyên mới giật mình :
– Dạ .
– Cô bán hàng mà xem ra không cần bán hàng vậy ?
Câu nói của anh bất chợt làm Quyên nổi cáu , cô xẵng giọng :
– Anh mua gì ?
– Thôi , không mua nữa . Người ta luôn nói vui lòng khách đến vừa lòng khách đi . Cô đâu có cần khách , cô cần anh chàng ca sĩ Thiện Quang kìa .
Quyên Quyên sững người ra . Chuyện cô mong Thiện Quang , sao anh ta cũng biết vậy . Mắt cô tròn lên :
– Saọ.. sao anh biết ?
– Cô hướng mắt ra đường và chốc chốc cầm điện thoại , điện thoại sáng lên màn hình có ảnh anh ta , cô nghĩ anh ta nâng đỡ cô vì thích cô ? Anh ta là con bướm đa tình , cô đẹp thật nhưng cô cần phải có cái mỏ .
Quyên Quyên cau mày :
– Mỏ gì ?
– Mỏ bạc .
– Này , anh đừng có nói xấu người ta nghen !
– Không tin , em cứ đi mà tìm hiểu và hãy tỉnh táo lại , nếu không sẽ là con thiêu thân khờ dại đấy .
– Cám ơn lời cảnh báo của anh . Anh muốn mua gì , chỉ cho tôi lấy , tính tiền rồi đi cho lẹ giùm đi .
– Lại đuổi khách ! Nhưng tôi nói cho em nghe , không chỉ có mình em ngốc .
– Sao ?
– Tôi cũng có yêu một người , yêu say đắm và nghĩ rằng nếu mất cô ấy , tôi không còn phương hướng sống .
Quyên Quyên mai mỉa :
– Anh cũng lãng mạn quá hả . Rồi sao nữa ?
– Tôi tình cờ khám phá ra cô ta không yêu tôi , mà chỉ muốn lợi dụng tôi .
– Rồi sao nữa ?
– Rồi có một ngày mây đen giăng giăng xám xịt cả bầu trời , gió thổi mạnh vén bức màn gian dối , tôi gặp cô ấy trên phố với một chàng bảnh bao , có xế hộp .
– Cổ có thanh minh thanh nga gì với anh không ?
– Không ! Cô ấy nói lời chia tay không ngần ngại nữa . Cổ bảo sợ nghèo , sợ xấu , cổ phải đi tìm một anh chàng Bạch mã giàu có , manh sung sướng đến cho cuộc đời cổ .
Nhìn ra ngoài đường , Quyên Quyên châm biếm :
– Tội nghiệp anh quá hả , đi xe hộp mà bảo nghèo à ?
– Đâu có , cô lầm rồi ! Tôi lái xe cho công ty , tôi đi mua gấu vải ở cửa hàng cô là cho em gái ông chủ tôi .
– À... ạ...
Quyên quyên nhìn chàng trai . Cách ăn mặc của anh ta không giống tài xế chút nào . Tuy nhiên , cô không ghét anh ta nữa , vì anh ta và cô như đang đi cùng một con đường . Ngày nào chưa nổi tiếng , Thiện Quang luôn nói yêu cô . Còn bây giờ quá nổi tiếng , nhiều bóng hồng vây quanh , cô chỉ còn là bóng mờ , anh hẹn cô nhưng có bao giờ đúng hẹn đâu .
Sau lần trò chuyện ấy với Hoàng Long , Quyên Quyên hiểu rõ một điều , Thiện Quang không còn là Thiện Quang ngày nào . Còn cô dường như tôn vinh anh là thần tượng , cô không thấy đau khổ khi bị hờ hững .
Rồi một ngàỵ.. anh và cô thân nhau . Một hôm anh nhìn cô chăm chú :
– Em có phát hiện ra anh đáng yêu không ?
Quyên Quyên nhìn anh , cô không hiểu ý nghĩa câu hỏi của anh , nên đùa :
– Nếu anh đáng yêu , cô người yêu của anh đâu có cho anh rơi .
– Sao tàn nhẫn chà đạp lên nỗi đau của người ta vậy ?
– Không phải chà đạp mà là nhắc để chứng minh , anh không hề đáng yêu .
Hoàng Long nhún vai :
– Chỉ vậy thôi sao ?
– Đúng thế !
– Em không tin anh đáng yêu , thì yêu anh thử xem ?
Quyên Quyên phì cười :
– Buồn cười thật , đâu có kiểu đề nghị lạ đời vậy hả ? Tôi mà yêu anh ?
– Chắc không ?
– Chắc như đinh đóng cột .
– Vậy thì... cá cược đi .
– Cá cược như thế nào ?
– Em chấp nhận cho anh theo đuổi em . Một thời gian sau , nếu em yêu anh... em thua cuộc .
– Vớ vẩn ! Nếu như tôi vẫn không yêu anh thì sao ?
– Anh sẽ đến cửa hàng , mỗi ngày mua hai con gấu , khômg phải một con .
– Anh không mua , tôi bán cho người khác . Mà nè , mỗi ngày anh mua một con gấu bông chi vậy ?
– Bí mật , nhưng anh cũng bật mí sơ cho em biết , có một cây si đại thụ , anh ta không biết làm gì nên ngày nào cũng đến mua một con gấu , nhưng kỳ thật là để nhìn mặt cô ấy .
– Anh nói chuyện tiếu lâm ở đâu vậy ? Được , bây giờ tôi cũng không muốn mất mối bán , một ngày bán một con gấu vải , ba mươi ngày là ba mươi con , anh không phải là một khách hàng dễ tìm , cho nên tôi bằng lòng cá cược , nhưng có điều kiện đó .
– Cứ nói điều kiện của em !
– Sau ba tháng , anh thất bại thì không được đến cửa hàng tôi làm việc vô bổ nữa .
– Còn ngược lại thì sao ?
Quyên Quyên hất mặt vênh váo :
– Ngược lại thì anh lời to , được tôi yêu là vinh dự và hạnh phúc cho anh .
Hoàng Long gật đầu :
– Được . Móc ngoéo đi .
– OK !
– Bắt đầu từ hôm nay nhé !
Không được . Bắt đầu từ ngày mai . Còn bây giờ anh mua một con gấu bông rồi đi , cho tôi được thoải mái .
– Em cho là anh làm phiền anh sao ?
– Anh muốn nghĩ sao cũng được .
– Anh không tự ái lời nói của em đâu .
– Ảo tưởng .
– Em nói ai ảo tưởng ?
– Anh !
Hoàng Long cười , anh chợt thấy thú vị trong trò chơi mới .
Cuộc hẹn hò đầu tiên , Hoàng Long mở tủ quần áo của mình ra ngắm , anh sẽ chọn bộ quần áọ.. chắc chắn cô nàng kiêu hãnh sẽ ngẩn người ra .
Nhưng khác với Hoàng Long , Quyên Quyên không chuẩn bị gì hết . Một cô gái đẹp thường hay kiêu hãnh , sự thất bại khi Thiện Quang quay lưng chẳng để cho cô dấu ấn sâu đậm nào .Cô hẹn anh , cá cược với anh chẳng qua là trò chơi vui vẻ .
Cô mở cửa nhà khi anh đến , vẫn còn mặc bộ quần áo mặc nhà . Anh nhăn mặt :
– Sao chưa sửa soạn ?
– Năm phút . Nhưng mà mười lăm phút , anh cũng đợi , đó là bí quyết chinh phục phụ nữ cơ bản nhất .
– OK .
Quyên Quyên bỏ đi vào trong , mặc cho Hoàng Long ngồi làm khách , ngắm căn phòng nhỏ nhưng bày biện ngăn nắp , thoáng mát và đẹp đẽ của cô .
Không phải đợi mười lăm phút mà là nửa giờ trôi qua , cô mới chịu đi ra , đơn giản trong bộ complet màu trắng , tóc cột gọn lại . Chỉ như thế mà cô bắt anh đợi nửa giờ , đúng là quá đáng . Cô ta thử thách mình , mình không kiên nhẫn là thua cuộc .
Quyên Quyên mở tủ lạnh lấy một ly nước :
– Mời anh uống nước .
– Cám ơn em .
– Anh chờ em một chút nghen . Em còn phải trang điểm .
– Ờ , được mà .
Hoàng Long tỏ vẻ sẵn sàng . Cô muốn thử sức kiên nhẫn của anh đây mà . Nửa tiếng đồng hồ trôi qua nữa , Hoàng Long coi báo sạch trơn , không còn một dòng nào là anh không xem , vậy mà Quyên Quyên vẫn chưa chịu đi ra .
Đúng lúc Hoàng Long bắt đầu hết kiên nhẫn thì Quyên Quyên mới xuất hiện , xinh đẹp như nữ hoàng . Trông thấy cô , anh gần như quên hết bực dọc .
– Anh chờ em có lâu không ?
Hoàng Long cười khỏa lấp :
– Cũng không lâu lắm . Vì em , anh chờ bao lâu cũng được mà .
– Vậy thì tuyệt ! Anh chờ em làm tóc nữa nghen .
Trời đất ! Hoàng Long kêu khồ thầm trong cổ họng , mặt anh bí xị như hoa héo . Trong lúc Quyên Quyên cười tươi như hoa hướng dương buổi sáng . Cô trở vào làm tóc . Nhưng có làm tóc đâu , mà cô đóng chặt cửa lại và ngã ra cười thú vị . Bao nhiêu đó là chưa đâu \" ông kẹ \" . Anh sẽ thua là cái chắc .
Bên ngoài Hoàng Long nghiến răng . Anh không thua em đâu .
Và anh đi lại tủ lạnh của cô , mở ra lấy hết trái cây , bánh trái mang lại bàn tự nhiên \" chat \" . Nửa giờ nữa , Quyên Quyên đi ra , vị chi là một tiếng rưỡi cô bắt Hoàng Long chờ .
Vừa đi ra tới phòng khách . Cô há hốc mồm , mắt trợn to còn hơn đèn pha xe hơi . Hoàng Long đang ngủ trên ghế dài , dưới chân bàn và trên bàn nữa toàn vỏ trái cây , chuối có , táo có , cả vỏ bánh . Tức mình cô lay mạnh vai anh :
– Dậy , dậy đi !
Mắt nhắm ghiền , Hoàng Long bảo :
– Để anh ngủ mà .
– Ngủ... cái đầu của anh ! Có mau dậy không ?
Mặc cho cô gọi , anh vẫn ngủ như con ma đói ngủ . Được . Anh đang \" chơi \" lại cô . Nhưng điều trước tiên cô phải dọn rác anh ta bày đầy phòng khách của cô . Rồi anh biết tay tôi .
Dọn dẹp xong , Quyên Quyên ngồi khoanh tay nhìn Hoàng Long ngủ . Anh ta đúng là báo hại mà , anh trông hết tủ lạnh của cô . Tôi vái trời anh bị bội thực , Tào Tháo rượt một bữa cho biết , miệng của tôi thiêng lắm đó , nói đâu là có đó ngay .
Phọ.. phọ.. Anh ta còn ngáy to nữa chứ . Hết còn chịu được , Quyên Quyên lắc vai Hoàng Long lần nữa :
– Anh có dậy cho tôi bảo không hả ? Người đâu đúng là bất lịch sự . Tôi không việc gì phải lịch sự với anh cả .
Quyên Quyên quay vào và mang ra thau nước lạnh , cô mím môi hất mạnh...
Hoàng Long nhảy dựng lên la thất thanh :
– Nước ngập ! Mưa ! Nhà dột...
– Tỉnh ngủ chưa hả ?
Hoàng Long nhăn nhó đưa tay lau mặt :
– Sao em ác dữ vậy Quyên ?
– Vậy chứ tại sao anh nỡ anh hết thức ăn trong tủ lạnh của tôi vậy hả ?
Hoàng Long gãi đầu :
– Chứ đợi em... anh đói quá ?
– Đói rồi làm như vậy sao ? Tôi ra gọi để đi , sao anh cứ ngủ ?
Hoàng Long có ngủ đâu , anh cố tình trêu cô , không ngờ cô đúng là dữ dằn và cũng lợi hại hết biết . Anh dịu lại :
– Làm ơn cho mượn cái khăn đi .
Quyên Quyên liếc xéo Hoàng Long .
– Không có khăn .
– Vậy em làm tóc xong chưa ?
– Anh nhìn đồng hồ xem mấy giờ rồi mà còn đi ra ngoài . Hơn nữa , người ngợm anh như con chuột mắc nước , ra đường người ta tưởng anh mới lọt xuống hố ga leo lên thì khổ .
– Vậy thì... anh đành đi về . Ngày mai anh sẽ đến đón em .
– Được !
Chờ Hoàng Long đi ra là Quyên Quyên đóng ngay cửa lại . Không nén đuợc tức cười , cô ôm bụng cười vang . Ngày mai thử xem anh còn dám đến .
Hoàng Long ra về , anh vừa lái xe anh vừa lầm bầm : \" Cô bé cao thủ , nhưng em đừng có quên , vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn \" . Anh sẽ không thua em đâu .
***
Quyên Quyên vừa đưa tay kéo cửa sắt thì Hoàng Long đến . Anh vội vàng giúp cô đóng cửa tiệm , xong đưa chìa khóa cửa tiệm cho cô :
– Anh đưa em về nghen !
– Sao chiều nay anh rảnh quá vậy ? Mà em thấy anh hình như ba mươi ngày trong một tháng , anh rảnh hết hai mươi tám ngày rồi .
Hoàng Long nheo mắt :
– Em không biết đây là kế hoạch chinh phục , để em yêu anh sao ?
Quyên Quyên bĩu môi :
– Kế hoạch của anh không bao giờ thành công . Anh cũng chưa biết đâu , không cần giúp đỡ của anh Thiện Quang , tôi cũng len được vào thế giới người mẫu . Anh xem nè , tôi có giấy mời đóng quảng cáo cho sản phẩm của công ty Hoàng Bách .
– Vậy hả ! Chúc mừng em .
– Tôi sẽ làm người mẫu , đây là mơ ước của tôi . Làm một cô bán hàng thú nhồi bông chán phèo .
– Em có biết thế giới màu sắc đó có lắm cạm bẫy không ?
– Anh nghĩ tôi dễ bị lợi dụng lắm sao ?
– Người ta thường nói \" khôn ba năm và dại chỉ có một giờ \" .
– Đốt anh đi ! Có đưa tôi về không ?
– Thì có . Sao với anh bao giờ em cũng xẵng vậy hả ?
– Vậy thì đừng đi theo nữa , bỏ cuộc đi .
– Muốn anh bỏ cuộc hả ?
Bất chợt , Hoàng Long kéo mạnh Quyên Quyên vào mình , anh hôn cô . Quyên Quyên đờ người ra , cô không nghĩ anh dám hôn cô . Có hơn... ba mươi giây , cô đẩy anh ra , cáu gắt :
– Anh Làm gì vậy ? Xấu xa !
Bị quát nạt mắng mỏ , Hoàng Long cười , cái cười thú vị của kẻ đi chinh phục :
– – Nếu trở thành kẻ xấu xa , mà được hôn em... anh sẵn sàng chấp nhận .
– Anh là... đồ lì lợm , chai mặt . Còn lâu anh mới chinh phục được tôi .
Xô mạnh anh cái nữa , cô đi ào ào ra đường , Hoàng Long đuổi theo .
– Quyên Quyên !
Quyên Quyên quay phắt lại trừng mắt :
– Tôi cấm anh đi theo tôi !
– Em giận anh sao , nếu như vậy cho anh xin lỗi .
Anh vừa định kéo tay cô , cô gạt mạnh ra , quát :
– Anh mà đi theo tôi nữa , tôi la lên cho mọi người biết... anh sàm sỡ tôi đó .
Hoàng Long đứng lại . Không ngờ cô lại giận dữ đến thế . Nhưng rõ ràng cô vừa đón nụ hôn của anh đầy xúc cảm kia mà .
Quyên Quyên chạy nhanh ra đường , đưa tay vẫy chiếc taxi trờ tới .
– Taxi !
Nhanh chân hơn , Hoàng Long giữ cửa taxi lại :
– Anh đưa em về . Đi taxị.. tốn tiền .
Quyên Quyên trừng mắt :
– Tốn tiền cũng không liên quan đến anh .
– Này , em nhận cá cược , tức nhiên anh phải chinh phục cho em... yêu em chứ .
Câu nói của Hoàng Long làm cho anh tài xế taxi cười thú vị :
– Cô ơị.. chịu thua đi . Làm ơn đóng cửa xe giùm , tôi không rước khách đâu .
Hoàng Long kéo Quyên Quyên ra , đóng cửa xe taxi lại . Nháy mắt nhìn anh tài xế :
– Đi đi ! Cám ơn nghen... friend .
Xe taxi đã đi , Quyên Quyên tức điên cả người , cô quát vào mặt anh một lần nữa :
– Anh đừng có ảo tưởng .
– Anh không ảo tưởng . Mà anh hỏi em nè , một nụ hôn , tại sao em lại giận anh khi chúng ta đang cá cược ?
Quyên Quyên phùng má :
– Anh lợi dụng tôi thì có , không thấy quá đáng sao ?
– Anh chỉ muốn... biết xem khi hôn em , hương vị nụ hôn như thế nào . Quả là có... ngọt ngào và cay đắng... bầm giập .
– Biết như vậy sao còn dám ?
– Bởi vì...
Giọng của Hoàng Long chợt trở nên nghiêm trang :
– Bởi vì anh yêu em .
– Thật buồn cười , tôi không có điên đâu mà tin lời anh nói , tôi tuyên bố hủy cá cược , cũng như không muốn thấy mặt anh nữa .
– Quyên !
Quyên bỏ đi như chạy băng sang đường , làm cho Hoàng Long , chỉ còn biết đứng nhìn theo , trong lòng anh là những cảm giác khó tả .
Tâm trạng của Quyên Quyên hôm nay thật vui , cô đóng hoàn tất việc giớ thiệu sản phẩm của Công ty Hoàng Bách , nhiều ngươi khen cô xinh xắn , duyên dáng . Tương lai của cô chắc chắn sẽ rộng mở . Năm nay cô mới hai mươi mốt tuổi , còn trẻ chán . Cô sẽ thành công . Quyên Quyên đang hồi hộp chờ ngày đoạn quảng cáo đó phát trên tivi .
Mang tâm trạng vui vẻ đó , nên khi thấy Hoàng Long lù lù xuất hiện ở cửa hàng của mình , cô không cáu gắt đuổi xô . Tuy nhiên , cô vẫn nhớ nụ hôn \" ẩu tả \" của anh . Hoàn toàn khác hẳn nụ hôn lợi dụng của Thiện Quang . Không nói , không nhìn Hoàng Long , Quyên Quyên thản nhiên xếp gọn hàng vào để đóng cửa tiệm . Hoàng Long cũng im lặng giúp cô . Hai người chưa ai nói với ai lời nào . Ngột ngạt quá , Hoàng Long lên tiếng trước :
– Quyên !
Ngay lúc đó điện thoại của anh reo , Hoàng Long đành lấy điện thoại nghe :
– Con nghe đây mẹ .
– Con làm gì mà cứ bốn giờ chiều là bỏ công ty đi vậy ?
– Con... bận gặp khách hàng đặt hàng của công ty .
– Việc của con có thể giao cho chú Tân mà .
– Con đang tiếp khách . Có chuyện gì tối nói nghe mẹ .
Bà Hoàng định nói nữa , Hoàng Long đã tắt máy . Từ ngày theo đuổi Quyên Quyên , anh thành người nói dối mẹ mình . Vậy mà Quyên Quyên có biết tội nghiệp cho anh đâu , Cô phủ phàng xua đuổi anh , mặt lạnh còn hơn nước đá . Em ơi , người đẹp thì phải vui cười lên mới đẹp . Anh đã xem đoạn băng quảng cáo rồi , em mặc áo cưới do Hoàng Lân thiết kế , tuyệt vời . Em chưa biết anh là ai đâu , phải không . Em cứ nghĩ ông đạo diễn khám phá ra em , chứ đâu nghĩ là do anh giúp em tròn mơ ước của em .
– Này , xong rồi , anh đi về đi chớ . Má của anh vừa gọi anh về nhà... ăn cơm , sao không đi về đi ?
– Nghe lén điện thoại ?
Quyên Quyên bĩu môi :
– Ai nghe lén . Má anh cảnh cáo anh phải không ? Hôm nào cũng bỏ việc đến đây ám tôi , coi chừng anh bị đuổi việc .
Hoàng Long mỉm cười :
– Anh bị đuổi việc , anh sẽ đến đây làm việc cho em , không đòi lương .
– Còn lâu tôi mới thuê anh . Mà nè...
– Sao ?
– Anh nói anh là tài xế lái xe , vậy sao lúc nãy anh nói với má anh , anh bận gặp khách hàng đặt hàng của công ty ?
Giật mình Hoàng Long trớ qua :
– Là tài xế bộ không gặp khách hàng được sao ?
– Nói dối , cái miệng của anh dẻo lắm . Thật sự anh là ai hả ? Lấy xe công ty đi suốt ngày , khi nào bị đuổi việc đừng có đổ thừa tại tôi .
– Như vậy mà em không còn biết thương anh chút nào .
– Anh muốn nhận tình thương hại ?
– Không phải .
– Vậy thì chờ đi . Bây giờ đóng cửa lại giùm .
– Tuân lệnh .
Quyên Quyên quay đi giấu nụ cười , có một người cho cô sai khiến cũng thú vị lắm chứ . Đóng cửa xong , anh còn làm tài xế chở cô về nhà :
– Khát quá , cô chủ nhân xinh đẹp ơi . Làm ơn cho ly nước !
– Anh lại tủ lạnh mà lấy .
– Không . Xem như em trả công anh mỗi ngày anh đóng cửa tiệm và đưa em về nhà bằng một ly nước lạnh đi .
Quyên Quyên lếc xéo Hoàng Long :
– Những việc anh làm do anh tự nguyện nghen , đừng có đòi hỏi công ở đây .
– Làm ơn đi mà .
Bộ mặt anh đến tức cười , nên Quyên Quyên đi lấy cho anh ly nước , một ly nước trái mơ .
– Nước gì vậy ?
– Nước trái mơ , có uống không ?
– Tuyệt hảo . Cám ơn nghen .
Hoàng Long uống một lèo hết ly nước , lại vòi vĩnh :
– Chưa đã khát .
– Nè , Đừng có \" được đằng chân lấn đằng đầu \" nghen .
Tuy nói như vậy , song Quyên Quyên cũng lấy một chai nước lọc để lên bàn :
– Đó , uống đi .
– Anh có mua thịt bò và rau xà lách , cà chua . Chiều naỵ.. anh ăn cơm ở đây nghen ?
Quá quắt ! Anh ta tấn công tới tấp . Quyên Quyên la lên :
– Tôi không biết nấu ăn đâu .
– Anh nấu . Anh sẽ đãi em một bữa thịt bò tái chanh ngon tuyệt vời .
Nói xong , Hoàng Long bật dậy ào ra xe lấy túi nylon , anh giơ cao lên :
– Nửa giờ nữa có cơm cho em .
Người gì đâu đến nhà người ta mà tự nhiên như nhà mình . Tuy nhiên , lòng Quyên Quyên lại thấy vui vui . Ngày nào đó anh không còn đến nhà cô hay ở cạnh cô , có lẽ cô sẽ buồn biết mấy .
Đúng là Hoàng long nấu ăn rất tuyệt , anh nấu rất ngon và trình bày thức ăn dĩa rất bắt mắt , làm cho Quyên Quyên phải ngẩn người ra .
– Anh có đi học khóa nấu ăn hay sao vậy ?
– Đâu có ! Anh học từ mẹ của anh đó chứ .
– Mẹ của anh ?
– Ừ , mẹ của anh là người mẹ tuyệt vời . Bà...
Suýt chút nữa Hoàng Long nói mẹ của anh là người phụ nữ tuyệt vời , giúp nhà chồng giữ được sự nghiệp khi ba anh mất sớm , còn nấu ăn rất ngon , song anh dừng lại kịp mà bảo :
– Em mà nếm thức ăn mẹ anh nấu , không chê vào đâu được .
Quyên Quyên trêu :
– Anh tài giỏi về nấu ăn , lẽ ra nên đi phụ bếp hơn là đi lái xe . Còn nữa , anh nấu ăn giỏi , sau này cô vợ sẽ lười vào bếp và giao việc nấu ăn cho anh .
– Có Sao đâu , anh yêu vợ anh , anh tình nguyện làm cho cô ấy tất cả mọi việc .
– Yêu vợ như vậy sao ?
– Chứ sao ! Cô ấy là người sẽ sống cả đời với mình mà .
Không hỏi nữa , Quyên Quyên gắp thức ăn bỏ vào miệng , hương vị của thức ăn tan trong miệng cô . Đúng là tuyệt ! Cô vừa vừa nhấp ngụm bia thưởng thức . Chợt... Hoàng long kề sát vào miệng cô :
– Thưởng cho anh đi .
Quyên Quyên né người ra :
– Thưởng cái gì ?
– Công nấu ăn ngon của anh .
– Anh muốn thưởng gì ?
– Một nụ hôn .
– Nàỵ..
Cảnh giác , Quyên Quyên đưa tay che miệng :
– Tôi chưa phải là bạn gái của anh đâu nghen .
– Nhưng em từng hôn nhau với anh .
– Cái đó là tại anh .
– Không tặng cho anh nụ hôn , vậy thì anh hôn lại em vậy .
Nói là làm , anh hôn lên bàn tay đang che miệng của cô :
– Nàỵ..
Quyên Quyên toan đứng dậy . Hoàng Long dang ra xa :
– Ăn đi chứ !
Quyên Quyên lườm Hoàng Long , cô lầm bầm mắng :
– Lì !
– Vậy mà em còn chưa chịu mở cửa trái tim của em , để anh gọi nhé ! Tim ơi , mau mở cửa !
Quyên Quyên phì cười :
– Đã lì còn... đáo để nữa !
– Em có khi nào bị mẹ em mắng : chó con lì lợm chưa \" ?
– Có . Sao ?
Quyên Quyên bị rơi ngay vào cái bẫy êm ái của Hoàng Long :
– Đâu có sao . Mẹ anh cũng hay mắng yêu anh như vậy , cho nên em mắng anh lì và đáo để , anh vui lắm .
– Điên !
– Vậy thì em hãy yêu chàng điên này đi .
Mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô , đôi mắt tràn ngập yêu thương và say đắm . Quyên Quyên sụp mắt xuống , đầu óc cô hoang mang trong cảm giác . Anh đang đùa cợt với cô hay thật lòng vậy ?
Cô ấp úng :
– Anh... đùa hả ?
– Ừ ! Anh đủa . Anh muốn em nhìn anh xem anh có đáng yêu không ?
– Nếu tôi nói yêu thì anh thắng cá cược chứ gì . Tốt nhất anh hãy nhìn lên cao để thấy hai chữ \" thất bại \" .
– Thất bại ?
– Còn gì nữa !
– Chưa đâu ! Cuộc đua vẫn đang tiếp diễn thú vị , em có nhận thấy như thế không ? Nhưng lần này anh muốn cá cược , nếu thua em phải chịu làm vợ anh .
– anh nàỵ..
Quyên Quyên la lên :
– Anh đang đùa đó hả ?
– Không . Anh rất nghiêm túc , nghiêm túc một trăm phần trăm .
– Không đùa với anh nữa .
Quên Quyên định bật dậy , anh vội ôm cô trong vòng tay anh và từ từ cúi xuống , môi anh tìm môi cô . Nụ hôn dài . Quyên Quyên không hiểu sao cô không có can đảm đẩy anh ra , mà đón nhận , cái đón nhận đầy cảm xúc , mở ngõ cho một tình yêu .
Thật lâu , cô mới đẩt anh ra :
– Anh là ai vậy ?
– Anh tên Hoàng Long .
– Em không đùa .
– Anh cũng đâu có đùa . Anh yêu em ngay từ lúc en hay đi theo Thiện Quang , em tình nguyện làm mọi thứ cho anh ta như một con osin . Vừa nhìn thấy em , anh đã để tim mình rung động .
– Anh ở đâu mà nhìn thấy em đi theo Thiện Quang ?
– Theo đoàn quay quảng cáo .
Quyên Quyên cau mày :
– Vậy anh là ai ?
– Rồi em sẽ biết .
...
Trong thoáng nỗi nhớ xót xa đó , bước chân Quyên Quyên lần về chiếc tủ đứng , cô kéo cánh cửa tủ ra . Ảnh cưới của cô và Hoàng Long . Cô đã có một đám cưới rỡ ràng . Cuộc hôn nhân chỉ có một trăm ngày . Tại sao hôn nhân của chúng ta ngắn ngủi như vậy ? Tại vì ai mà chúng ta xa nhau ? Tại anh , tại em hay là định mệnh thử thách ? Ngày biết anh là con trai chủ tịch tập đoàn quảng cáo và áo cưới Hoàng Bách , em đã nhận lời ngay . Để rồi đón nhận ánh mắt khinh miệt của mẹ anh : em lấy anh vì tiền . Và có lẽ anh cũng nghĩ như mẹ . Tân Lực trở về nước sau đi du học lại là nguyên nhân chính cuộc hôn nhân của chúng ta kết thúc .
Anh có hiểu là em đã yêu anh chăng . Còn anh , bây giờ hình ảnh Thùy Lâm đi vào tim anh rồi chăng . Anh đeo đuổi Thùy Lâm như từng đeo đuổi em ? Nghĩ đến đât , tim Quyên Quyên thắt lại , nước mắt cô trào rạ..
Hoàng Long có khác gì Quyên Quyên , trái tim anh cũng thổn thức nhớ về kỷ niệm những ngày hôn nhân tình yêu cháy bỏng của đôi lứa , song ngắn ngủi quá , mây đen và giông tố ở đâu ùn ùn kéo kéo đến .
Cộc... Cộc... tiếng gõ cửa làm anh giật mình :
– Mẹ vào được không Long ?
– Dạ .
Hoàng Long đứng lên đi ra mở cửa :
– Có chuyện gì vậy mẹ ?
Đôi mắt bà Hoàng nhìn vào bức ảnh cưới trên bàn , bà khó chịu cầm lên :
– Con vẫn nhớ nó ?
– Mẹ tìm con có chuyện gì không ?
– Mẹ muốn ngày mai con đi với mẹ đi gặp bạn của mẹ .
– Bạn của mẹ sao muốn lại con đi nữa ?
– Bà ấy có cô con gái cũng vừa đi du học ở Mỹ về .
– Mẹ lại muốn giới thiệu bạn gái cho con nữa sao ?
Hoàng Long thở dài :
– Con xin mẹ .
Bà Hoàng nỗi giận :
– Tại sao khi mẹ muốn con đi làm quen và tìm hiểu , con luôn từ chối , con vẫn còn nhớ cái kẻ không ra gì đó . Đã ly hôn vẫn còn giữ ảnh .
Xoảng... Xoảng... Bà Hoàng ném mạnh khung ảnh cưới xuống nền gạch cho vỡ tan tành . Hoàng Long kêu lên thất thanh :
– Mẹ !
Tim của anh như có ai xát muối và đâm kim vào . Anh sụp xuống cầm khung ảnh chỉ còn cái khung , kính vỡ tan thành . Anh giở tấm ảnh lên , nhưng nhanh hơn bà Hoàng cầm lấy xé làm ba , làm tư .
Hoàng Long nhìn mẹ uất ức :
– Mẹ có biết mẹ quá đáng lắm không ?
– Nếu như con vẫn tiếp tục , mẹ sẽ ra lệnh cắt hợp đồng với nó , đền bao nhiêu tiền mẹ cũng đền.
– Tại sao mẹ lại ghét Quyên Quyên đến như vậy hả ?
– Bởi vì nó là đứa ham tiền nên mới lấy con , có chồng vẫn còn quan hệ bạn bè cũ , còn có tham vọng làm người nỗi tiếng . Nó nỗi tiếng rồi đó , bây giờ nó thèm nghĩ đến con hay sao ? Con làm ơn sáng suốt giùm mẹ một chút đi . Tại sao Hoàng Lân , Hoàng Linh , mẹ không phải lo , mà chỉ bận tâm mỗi mình con ?
Hoàng Long không cãi nữa . Nếu anh bênh vực cho Quyên Quyên , lại làm cho mẹ nỗi giận hơn nữa . Bên ngoài , nhân cơ hội này , Hoàng Lân đi vào :
– Mẹ ! Hôm nay mẹ muốn đi , con làm tài xế cho mẹ nghen .
– Mẹ không cần con làm tài xế .
– Mẹ đừng như vậy mà .
Hoàng Lân ôm vai bà Hoàng thân thiết :
– Không lẽ mẹ thương anh Hai hơn con ? Anh Hai có nhiều người đeo đuổi , mẹ lo gì mà quýnh lên đi tìm bạn gái cho ảnh . Con nè , không có ai hết , sao mẹ không lo cho con ?
Bà Hoàng cốc lên đầu Hoàng Lân :
– Miệng của con ghê như thế mà không có cô nào ? Chuyện này mẹ phải xét lại mới được . Hay là con cũng muốn đi xem mắt Lan Anh ?
Như chờ câu nói này của bà , Hoàng Lân gật đầu cái rụp .
– Đúng đúng !Con ngưỡng mộ Lan Anh . Còn anh Hai , ảnh... đã có Thuỳ Lâm . Mẹ ơi , \" ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên \" .
– Dẻo mồm quá trời đi .
– Con giống ba đó mẹ . Con đi với mẹ nghen ?
Vừa nói , Hoàng Lân vừa nháy mắt với Hoàng Long . Hoàng Long gật đầu , anh rất biết ơn em trai đã \" cứu nguy \" cho mình . Ngày xưa cũng nhờ Hoàng Lân , anh mới cưới được Quyên Quyên . Cậu em trai này đúng là đại ân nhân của anh .
***
Quyên Quyên đang tắm , cô có sở thích sau những giờ làm việc căng thẳng mệt mỏi là về nhà mình , ngâm mình trong bồn nước ấm , mọi phiền muộn và mệt mỏi như tan biến đi .
Điện thoại reo , Quyên Quyên vội bước ra ra khỏi bồn tắm , lấy khăn lông quấn người rồi mới nghe điện thoại .
– Alô .
– Em đang ở phòng tắm đúng không ?
Giọng đầm ấm quen thuộc . Quyên Quyên run lên , cô không nghĩ là anh gọi điện cho cô thân mật như ngày hai người còn sống chung với nhau . Cô ấp úng :
– Phảị.. Có chuyện gì vậy ?
– Không . Anh nghĩ giờ này em... thì ra sở thích của em cũng không thay đổi .
– Vậy còn anh đang ngồi trong phòng hút thuốc ?
– Ừ .
– Hút thuốc có hại cho sức khoẻ lắm đó . Bộ không đọc báo sao ?
– Ừ , anh không hút thuốc nữa .
– Anh gọi có chuyện gì không ?
– Em nhớ ăn tối và ngủ sớm .
Anh tắt máy . Quyên Quyên ngẩn ngơ nhìn vào điện thoại . Gọi cho cô để chỉ nói như vậy thôi sao ? Anh ấy hỏi thăm mình với một tình bạn thôi mà . Ly hôn rồi vẫn có thể xem như bạn , đâu phải kẻ thù mà quay lưng là quay hẳn .
Nghĩ như thế nhưng trong lòng Quyên Quyên lại buồn ảo não . Bạn ư ? Một sự thật khiến lòng cô đau đớn như ngày nào mới chia tay nhau . Tại sao chúng ta còn quan tâm nhau mà lại ra xa lạ và dằn vặt nhau như thế ?
Vậy Thuỳ Lâm là gì trong trái tim anh ? Bây giờ , lúc nào Thuỳ lâm cũng ở bên cạnh anh , sáng , trưa và chiều và tối nữa , lửa gần rơm rồi cũng bén .
Không còn hứng thú ngăm mình trong bồn nước ấm nữa , Quyên Quyên gieo mình lên giường nằm lặng yên trong nỗi cô đơn chất ngất . Có ai hiểu sau ánh hào quang sáng chói , cô có mọi thứ , nhưng vẫn thiếu một vòng tay ấm áp của tình yêu .
Hoàng Long ơi ! Sao anh cứ làm cho em phải nghĩ vế anh , nghĩ mà xót xa cả lòng như thế hả ?
Điện thoại reo , Quyên Quyên chồm dậy trong ý nghĩ , lại là anh . Nhưng không phải . Tấn Lực vui vẻ :
– Em đang ở đâu ? Anh đang đậu xe trước nhà em , quên cái hẹn ăn tối với anh à ?
Chết mất ! Quyên Quyên kêu lên , cô quên mất cái hẹn với Tấn Lực , cô ấp úng :
– Chờ em một chút .
Quyên Quyên vội vàng mặc quần áo , chải lại tóc , không trang điểm , cô đi ngay với Tấn Lực .
– Em tắm và suýt chút nữa ngủ quên .
– Em ngủ quên trong bồn tắm , nguy hiểm lắm .
Quyên Quyên cười gượng :
– Không sao đâu , Bây giờ mình đi ăn ở đâu hả anh ?
– Anh mua nhiều món ăn làm sẵn , chỉ cần hâm lại . Hay vào nhà em đi !
– Thôi , đến nhà anh đi . Lâu rồi em chưa đến nhà anh .
Tấn Lực mửng rỡ :
– Cũng được .
Chờ cho Quyên Quyên đóng cửa xe lại , anh mới quay sang thắt dây an toàn cho cô . Cử chỉ làm cho Quyên Quyên càng nhớ Hoàng Long hơn . Ngày xưa , Long luôn giúp cô , đôi lúc anh còn \" lợi dụng \" đề hôn cô . Ôi ! Sao bên người này mình lại nhớ người kia !
Xe đến nhà Tấn Lực . Anh ở một mình . Thỉnh thoảng có người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp . Căn nhà vẫn ngăn nắp sạch sẽ . Tấn Lực cũng chu đáo , anh trút thức ăn vào nồi để lên bếp hâm lại . Sau đó dọn ra bàn .
– Sao anh mua nhiều dữ vậy , ăn sao hết ?
– Ăn không hết , bỏ tủ lạnh , mai ăn tiếp .
Tấn Lực gắp thức ăn vào chén cho Quyên :
– Ăn đi em ! À , hay em uống chút rượu nhé , không say đâu mà sợ .
Miệng nói chân Tấn Lực đi nhanh lại mở tủ lấy chai rượu , trở lại bàn , anh rót vào hai cái ly :
– Mời em !
Quyên Quyên uống cạn :
– Rượu ngon quá !
– Ừ , rượu vang để lâu năm . Nhưng em không nên uống nhiều sẽ say .
Quyên Quyên đùa :
– Chứ không phải anh sợ em uống hết chai rượu ngon của anh ?
Biết cô đùa , Tấn Lực đùa lại :
– Nói sao mà đúng dữ vậy ?
– Rót cho em ly nữa .
Và lại ly nữa , đến ly thứ tư , Tấn Lực giấu chai rượu ra sau lưng :
– Em làm gì uống nhiều dữ vậy ?
– Rượu ngon , em muốn uống . Đưa chai rượu cho em !
– Không được !
Tấn Lực nghiêm mặt nhìn thẳng vào Quyên :
– Em có chuyện gì buồn phải không ? Có nghĩa em còn nhớ Hoàng Long ?
– Tại sao lại nhắc Hoàng Long ?
– Nhưng anh nói đúng chứ ?
Quyên Quyên im lặng , không phủ nhận cũng không chối . Tấn Lực buồn bã cúi đầu :
– Mong rằng anh nói sai . Tuy nhiên , anh muốn em đừng say , để anh và em có buổi ăn tối vui vẻ .
Nước mắt Quyên Quyên dâng lên :
– Làm sao quên quá khứ hả anh ?
Một câu hỏi không sao Tấn Lực trả lời được . Anh ngồi lặng câm trong nỗi đau rất thật . Bởi vì anh hiểu chưa bao giờ Quyên Quyên quên Hoàng Long , mà còn nhớ thì trong trái tim cô , dù là một góc hẹp cũng không có chỗ cho anh . Anh chỉ còn biết âm thầm :
– Anh sẽ đợi ngày em quên... Anh không tin tình cảm anh dành cho em lại không lay chuyển được trái tim em .
***
Từ trên lầu cao của toà nhà một trăm lẻ tám tầng , Quyên Quyên và Tấn Lực chọn một chỗ ngồi có thể nhìn qua vuông kính trong vắt ngắm được thành phố về đêm , với muôn ánh đèn sắc màu rực rỡ .
Trong phòng máy lạnh , hơi lạnh làm Quyên rùng mình . Chiếc áo hở vai của cô phong phanh quá , nhưng lại tôn bờ vai trắng ngần của cô , có lẽ vì vậy mà dù lạnh cô vẫn ngồi yên . Tấn Lực nhìn thấy , anh lấy áo khoác , khoác lên vai cô :
– Lạnh coi chừng sẽ bị cảm lạnh đó .
Quyên Quyên cảm động . Tấn Lực thật chu đáo và tế nhị . Cô nhìn anh bằng đôi mắt biết ơn :
– Cám ơn anh !
Tấn lực nhăn mặt :
– Sao em khách sáo với anh quá vậy ?
Quyên Quyên cười không nói , nhưng nụ cười xinh đẹp của cô lại làm sao xuyến trái tim Tấn Lực . Cánh cửa ra vào chợt mở , Hoàng Long và Thuỳ Lâm bước vào . Thuỳ Lâm reo lên :
– Sao trùng hợp vậy ?
Tấn Lực mỉm cười :
– Ngồi chung đi !
Thuỳ Lâm e ngại nhìn Hoàng Long , song anh tự nhiên kéo ghế ngồi đối diện với Quyên Quyên , ánh mắt của anh khẽ lướt trên gương mặt xinh xắn đang cố giữ vẻ lạnh lùng .
Tấn Lực vui vẻ :
– Thùy Lâm ! Hoàng Long ! Uống gì , tôi gọi cho .
Hoàng Long giơ tay :
– Tôi gọi cũng được . Thùy Lâm , em uống gì ?
– Gọi nước trà chanh lipton cho em .
Hoàng Long vẫy cô phục vụ :
– Cho hai ly trà lipton đá .
Quyên Quyên cắn nhẹ môi . Hợp gu nhau dữ vậy . Đang chúng tỏ cho cô thấy mối quan hệ thân mật chứ gì . Nghĩ như thế , lòng Quyên Quyên cay đắng . Cô quay sang Thuỳ Lâm vờ tươi cười :
– Tiến triển tới đâu rồi ? Còn mình và anh Lực chuẩn bị đính hôn đó .
Thuỳ Lâm kêu lên :
– Đính hôn ? Anh Lực , chúc mừng nghen .
Tấn Lực cau mày . Tuy nhiên anh không thể nào nói khác hơn , bẽ mặt Quyên Quyên và còn một điều nữa , anh muốn cho mọi thứ giữa Quyên Quyên và Hoàng Long kết thúc , nên đưa tay vào túi áo lấy ra chiếc hộp nhỏ :
– Nhẫn đính hôn chuẩn bị xong rồi nè .
Hai chiếc nhẫn xinh xắn . Hoàng Long cắn mạnh môi . Thuỳ Lâm vui mừng :
– Đẹp quá ! Xin thành thật chúc mừng . Anh Lực , ngày nào mở tiệc đính hôn ?
– Em hỏi Quyên Quyên đó .
Quyên Quyên cười hớn hở :
– Giữa tháng sau .
Không có lời nào hay thái độ của Hoàng Long , gương mặt anh kín như bưng , Bưng ly nước lên uống và lơ đãng nhìn qua vuống cửa kiếng , ngắm thành phố như lần đầu tiên trong đời mới gặp được... kỳ quan .
– Anh Hoàng Long !
Có hai người từng là khách hàng của Hoàng Long đến chào anh và Tấn Lực , rồi quay qua nhìn Thuỳ Lâm :
– Bà xã hả ?
Không hiểu sao Hoàng Long không đính chính mà lại nói lơ lửng :
– Cổ cũng là trợ lý đắc lực của tôi nữa .
Quyên Quyên cúi mặt bưng ly nước lên uống một hơi :
– Anh Lực chúng ta về đi !
Tấn Lực cũng chẳng muốn ở lại , nên anh gật đầu khoác áo lại cho cô .
– Thuỳ Lâm ! Anh và Quyên Quyên phải về .
Bắt tay Hoàng Long , Tấn Lực từ giã ra về :
– Anh ở lại về sau nghen . Chúng tôi phải đi .
– Vâng .
Hai bàn tay bắt nhạt nhẽo và buông ra ngay . Hai cặp chia tay , nhưng trong lòng cả bốn người đầy một trời sóng gió .
Ra đến bên ngoài và ngồi lên xe , Quyên Quyên ái ngại .
– Anh... không giận em chứ ? Cho em xin lỗi .
– Có gì đâu .
Nói \" có gì đâu \" , nhưng Tấn Lực biết có một sự tổn thương trong lòng anh . Xưa nay , anh luôn tha thứ cho những tổn thương cô gây ra cho anh và bây giờ cũng vậy .
– Cho em xin lỗi .
Quyên Quyên ôm choàng Tấn lực mà khóc . Anh yên lặng để cho cô khóc , mong rằng khi va chạm thực tế , nỗi đau sẽ giúp cô quên .
– Em không cần xin lỗi anh , mà điều quan trọng hãy quên mật người chỉ cho em nước mắt .
– Em sẽ quên .
Tấn Lực ra về rồi , Quyên Quyên còn đứng lặng bên cánh cửa . Tâm hồn cô chìm vào nỗi đau như hôm nào mới chia tay mới ký tên vào đơn ly hôn .
Tại sao mình buồn ? Quyên Quyên quay ngoắt vào nhà , cô mở tủ lạnh thừ người ra và chợt chụp lấy lon bia , mở nắp ra ngửa cổ uống cạn . Bia đắng và lạnh như tâm trạng chán chường buồn đau của cô trong lúc này . Đêm nay Quyên Quyên muốn say , say để quên tất cả mọi ưu phiền .
Phòng triển lãm tranh đá quý , lâu rồi Quyên Quyên mới có một ngày nhàn rỗi , cô đi hết phòng tranh , có một bức tranh được tạo từ những lát đá saphia , đá thạch anh trông tuyệt đẹp . Thưởng lãm tranh dường như cũng tạo được cho tâm hồn sự nhẹ nhàng quên đi mệt mỏi của cuộc sống đời thường .
Quyên Quyên đi lại chỗ một nhân viên cô bảo :
– Tôi muốn mua bức tranh đá quý hình hoa cúc trắng .
Anh nhân viên vui vẻ :
– Bức tranh đó hả , hay cô chọn tranh khác đi , bức này có người đặt mua rồi .
– Đặt mua sao vẫn còn treo ? Không mua được thì thôi vậy .
– Hay cô mua bức tranh bằng đá thạch anh này đi , đặt ở phòng khách trông rất sang .
Quyên Quyên lắc đầu :
– Tôi không thích .
Cô bỏ đi , vừa ra đến cửa một thằng bé tông vào cô , mặt mũi kèm nhem đầy nước mắt và bánh :
– Hu hụ..
Thằng bé ngồi bệt luôn trên bậc thềm mà khóc :
– Má ơi ! Ba ơi !
Quyên Quyên ngồi sụp xuống bên nó , cô lấy khăn giấy lau mặt cho nó :
– Em sao vậy , sao lại khóc ?
– Hu hụ.. Ba má em đi đâu mất tiêu . Ba ơi ! Má ơi !
– CÔ dẫn em lại quầy bảo vệ , để người ta giúp em tìm ba mẹ em nhé ?
– Ba em cãi với mẹ , hai người bỏ đi mất tiêu .
Hoá ra là như vậy , Quyên Quyên lau mặt cho nó , mua chai nước ướp lạnh xong , vừa định dẫn đến phòng bảo vệ , thằng bé chợt reo lên :
– Mẹ !
– Con hư quá , mẹ bảo con đứng tại đó mà , bỏ đi đâu vậy hả ?
Đứa bé xụ mặt , người mẹ điên tiết xông lại tát vào mặt nó .
– Mẹ dặn con làm sao , không đựơc đi với người lạ .
Bị đánh thằng bé khóc thét lên . Bất nhẫn , Quyên Quyên xen vào :
– Tại sao chị lại đánh cháu , nãy giờ cháu đang đi tìm chị .
– Cộ..
Người phụ nữ nhìn Quyên Quyên , nhận ra cô là ai , cô ta trở nên chua ngoa :
– Cô là người mẫu Quyên Quyên ? Người mẫu thì tốt lành gì mà lên tiếng ở đây . Toàn là phường đi phá gia cang người khác . Tránh ra đi !
Quyên Quyên sững người ra , không ngờ lòng tốt của cô lại bị sỉ nhục như vậy . Nhiều người đến xem triển lãm tranh bu lại nhìn cô , ánh mắt không chút thiện cảm , làm cho Quyên Quyên nỗi giận :
– Chị không có quyền \" vơ đũa cả nắm \" như vậy ?
– \" Vơ đũa cả nắm \" thì sao , sự thật là như vậy mà ?
– Chi không có quyền quá đáng như thế .
Hoàng Long ở đâu không biết , anh đến bên Quyên Quyên , nghiêm khắc nhìn người phụ nữ chua ngoa :
– Tôi là chồng hợp pháp của cô ấy . Tôi cấm chị xúc phạm vợ tôi . Nếu không , tôi sẽ nhờ công an can thiệp đó .
Dáng dấp Hoàng Long bệ vệ , sang trọng , vẻ bệ vệ làm cho người đối diện nể trọng . Chỉ phụ nữ chỉ còn biết lôi bừa đứa con của mình đi :
– Về !
Đứa bé bị lôi đi còn cô quay lại nhìn Quyên Quyên . Hoàng Long nắm tay cô kéo ra đường :
– Xe của em đâu ?
– Em đi taxi .
– Vậy anh đưa em về .
Không hiểu sao Quyên Quyên lại thụ động Leo lên xe của Hoàng Long và để anh đưa cô về nhà . Xuống xe , họ vẫn chưa nói lời nào với nhau , Quyên Quyên mở ví lấy chìa khoá nhà , Hoàng Long đi theo sau lưng cô . Lòng anh xao xuyến bởi mùi nước hoa quen thuộc , mùi hương hoa mà khi chia tay vẫn còn thoảng hương trên gối gợi cho anh nỗi đau chia xa sâu sắc .
Anh muốn đưa tay rạ.. một cái vươn tay thôi , anh có thể ôm cô vào lòng , thổn thức với cô : Anh rất nhớ cô . Nhưng rồi hình ảnh hôm nào khi Tấn Lực đưa chiếc hộp có hai chiếc nhẫn khiến anh dừng lại .
– Em vào nhà đi . Anh đi về .
– Vâng !
Hoàng Long quay lưng lại . Tức mình Quyên Quyên giậm mạnh chân :
– Từ rày về sau , anh không cần quan tâm hay can thiệp giúp đỡ em như ngày hôm nay . Em không càm ơn anh đâu .
Hoàng Long đứng lại . anh nhìn vẻ mặt giận dữ của cô , như ngạc nhiên , như muốn tìm hiểu . Quyên Quyên nói như uất ức :
– Em nói tiếng Việt Nam chứ đâu nói tiếng dân tộc đâu mà anh không hiểu ?
– Em đang nổi giận ?
– Phải .
– Anh phải hiểu như thế nào đây ?
– Muốn hiểu sao thì hiểu .
– Anh đã làm gì sai ?
– Phải . Chừng nào anh sẽ tuyên bố cưới nhau với Thùy Lâm hả ?
– Em muốn khi nào ?
Kiểu nói của anh tức chết đi được . Quyên Quyên đẩy mạnh Hoàng Long một cái :
– Không muốn khi nào cả . Anh làm ơn biến mất cho tôi nhờ .
– Bây giờ thì anh không muốn đi chút nào .
Hoàng Long kéo mạnh Quyên Quyên vào mình , môi anh tìm môi cô . nụ hôn mạnh mẽ rồi dịu dàng như của ngày nào anh chinh phục cô , mở ngõ trái tim cô .
Quyên Quyên đờ người ra . Bao giờ cô cũng thấy xúc động và yếu đuối bé nhỏ khi anh giữ cô trong vòng tay và hôn cô .
Buông cô ra , anh thì thầm :
– Em vẫn giống như ngày nào , vẫn mùi hương tóc xưa .
Quyên Quyên cựa mình . Cô lám cái gì vậy ? Đã ly hôn những mười tám tháng . Mười tám tháng, bây giờ sao lại để chinh phục như thế này chứ ? Cô sẽ nói như thế nào với Thuỳ Lâm đây ? Lách ra khỏi vòng tay anh , Quyên Quyên chạy nhanh vào nhà và đóng ập cửa lại .
– Quyên Quyên !
Hoàng Long đuổi theo , tay anh suýt chút nữa bị cửa đóng giập , anh giả vờ kêu lên thất thanh :
– Ối ! Kẹt tay của anh ! Ốị..
Hoảng hồn , Quyên Quyên mở cửa ra , nhìn Hoàng Long ôm tay nhăn nhó là cô quên hết , vội nhào đến :
– Đưa em xem !
– Em hận anh lắm có đúng không , nên cố tình đóng cửa cho giập nát tay anh ?
– Không có ! Không có... Mau vào nhà , em bóp dầu và muối kẻo làm độc .
– Em lo cho anh ?
– Vào ngay đi mà , Hoàng Long . Em không cố ý , chẳng qua là...
– Chẳng qua là sao ?
– Anh và Thùy Lâm . Thùy Lâm yêu anh , em không thể nào quen anh được nữa .
– Chưa bao giờ anh yêu Thùy Lâm cả .
– Không yêu ?
– Phải . Trong đời anh chỉ yêu có một người , cuộc hôn nhân tuy ngắn ngủi , cô ấy đi nước ngoài và ly hôn , nhưng bao giờ anh cũng vẫn xem cô ấy là vợ anh .
Quyên Quyên nghe rung động toàn thân . Cô nhìn anh sững sờ , cổ họng nghẹn cứng vì qua xúc động . Thật lâu cô mới nói được :
– Chúng ta đã ly hôn và đã không còn sống chung hơn mười tám tháng qua . Mẹ của anh không bao giờ hài lòng em .
– Không lo vết thương cho anh ?
– Không , không ! Anh vào nhà , em đi lấy dầu .
Quyên Quyên tất tả chạy vào nhà , Hoàng Long mĩm cười nhìn theo . Cô nàng mắc mưu , như ngày nào cô hay bị anh lừa . Quyên Quyên mang dầu và bông băng ra , cô nói mà không nhìn Hoàng Long :
– Đưa tay đây cho em !
Hoàng Long đưa tay ra , bàn tay có bị giập bầm hay bị vết thương chỗ nào đâu . Quyên Quyên chắt lưỡi :
– Đưa bàn tay bị kẹt lúc nãy cho em bóp dầu !
Hoàng Long ngập ngừng :
– Lúc nãỵ.. anh la hoảng chứ có kẹt đâu mà kẹt .
Quyên Quyên sửng sốt :
– Hoá ra anh gạt em ?
– Anh muốn thử xem em có còn quan tâm đến anh hay không ?
Quyên Quyên tức giận :
– Quan tâm hay không quan tâm thì sao ? Anh nghĩ là chúng ta có thể trở lại với nhau à ?
– Sao không thể ?
– Mẹ anh chấp nhận ?
– Anh lớn rồi .
– Lớn rồi ! Vậy mười tám tháng trước anh là một đứa trẻ ?
– Không . Ngày đó do anh quá ghen em và Tấn Lực .
– Còn bây giờ ?
– Vẫn ghen và ghen nhiều hơn .
– Em sẽ lấy Tấn Lực .
– Đừng mà em ! Anh biết chắc em không yêu Tấn Lực .
Quyên Quyên nhìn Hoàng Long bằng nửa con mắt :
– Anh là em hay sao mà biết chắc ?
– Lần này chỉ cần em còn yêu anh , anh nhất định sẽ không để mẹ phân chia chúng ta nữa .
Quyên Quyên Thở dài . Rồi đâu sẽ lại vào đó chắc . Bà Hoàng không bao giờ thích cô , bà luôn xem cô như cái gai cần nhổ bỏ đi . Nhiều người nói đầy tai cô , bà luôn chọn những cô con gái nhà giàu trong giới thượng lưu và bắt Hoàng Long đi xem mắt . Mọi việc không theo ý bà muốn , nên bà luôn hậm hực . Có lẽ một phần do Hoàng Lân phá bĩnh .
– Em đang nghĩ gì vậy ?
Quyên Quyên nghiêm mặt nhìn Hoàng Long :
– Em không muốn sống lại không khí nặng nề của ngày trước . Hôn nhân của chúng ta tan vỡ hãy để cho tan vỡ theo ý của mẹ anh đi .
– Nhưng anh vẫn yêu em . Xa em rồi , anh thấy cuộc đời mình như không có ý nghĩa . Mười tám tháng qua , dù anh sống và làm việc , song anh không biết mình sống để làm gì nữa .
Lời của anh rung động cả lòng Quyên Quyên , bởi chính cô cũng như anh , khóc thầm trong những đêm vắng , nhớ vòng tay anh và mắt anh nhìn cô . Tuy nhiên cô vẫn không muốn đầu hàng trước anh . Mười tám tháng trước , cô đã đầu hàng và ngã vào vòng tay anh còn gì nữa .
Điện thoại của Hoàng Long reo , anh hơi nhăn mặt khi nhận ra số điện thoại của mẹ .
– Con nghe đây mẹ .
– Con đang ở đâu thế ?
– Con đang ở nhà một người bạn .
– Mẹ muốn con về nhà ngay .
Điện thoại kêu tút tút , hóa ra là hết pin . Hoàng Long mỉm cười :
– May mắn , mẹ anh không thể điện thoại gọi anh về .
Nhìn anh nhưng trẻ con , Quyên Quyên không khỏi phì cười , cô quên cả giận anh lừa cô :
– Anh có muốn xuống bếp làm thức ăn nhanh để em và anh ăn không ?
Mặt Hoàng Long tươi lên :
– Anh chờ câu nói của em từ lâu rồi , cứ mỗi lần gặp anh là em như cứ muốn đuổi anh đi .
– Em đâu dám đuổi anh , chỉ là em sợ mẹ của anh lo cho anh .
quyên Quyên cố ý nhấn mạnh ba chữ \" mẹ của anh \" , Hoàng Long có quan tâm đâu , anh đang quá mừng vì Quyên Quyên dịu dàng ân cần với anh .
Hai người xuống bếp mở tủ lạnh lấy thịt ra :
– Làm gì đây hả anh Long ?
– Uớp thịt xong chiên lên ăn với cơm .
– Vậy em đặt nồi cơm điện , anh ướp thịt nghen .
– OK !
Hoàng Long vừa xắt thịt vừa áp lại gần Quyên Quyên , hỏi :
– Lâu rồị.. em có nhớ anh không ?
Không ngờ anh lại hỏi câu này và chẳng lẽ cô nói thật với anh là cô rất nhớ anh , nhớ đến khóc ướt cả gối , cô lảng ra :
– Làm nhanh lên , em đói bụng rồi .
– Tại sao hồi đó em cứ nhất định đòi ly hôn vậy ?
– Vì chúng tạ.. không hợp nhau .
– Anh không tin . Có lúc chúng ta rất hợp và ăn ý với nhau .
– Em chỉ thấy yêu nhau cái gì cũng đẹp , cũng toàn màu hồng và cưới rồi chỉ toàn hoàng hôn màu xám .
– Em là người thẳng thắn . Anh muốn em nói ra hết những ẩn ức trong lòng em . Nói đi em !
Quyên Quyên lắc đầu đùa :
– Cây ngay chẳng sợ chết đứng .
Quyên Quyên không thể nói ra là mẹ của anh đã sỉ nhục cô bằng nhiều lời lẽ nặng nề . Một lần bà nói tạt vào mặt cô : \" Nếu như cô còn liêm sĩ hãy ly hôn với con trai tôi . Cô còn sống với nó , nó sẽ mất hết , ngay cả danh vị Tổng giám đốc công ty tôi sắp giao cho nó . tôi và Hoàng Long cũng không còn là mẹ con nữa\" .
Làm sao Quyên Quyên có thể trở thành kẻ bất nhân , bất nghĩa . Là người vợ , nếu như ly hôn , Hoàng Long vẫn còn có thể cưới vợ khác , có quan trọng gì đâu . Mẹ anh mới là người nuôi anh khôn lớn , ơn sâu nghĩa nặng . Phải ly hôn vì lòng tự trọng và vì tình yêu cô dành cho anh nữa .
Nhũng ngày đen tối nặng nề đó , Quyên Quyên không muốn nghĩ đến nữa .
Đang ôm nhiều món đồ mua trong siêu thị , bà Hoàng bị một người tông vào làm cho những món đồ rơi tứ tung xuống .
– Để con nhặt giúp bác .
Thùy Lâm sà lại , cô vừa giúp Bà Hoàng nhặt đồ lên vừa ân cần :
– Bác có sao không ? người đâu đụng người ta bỏ đi luôn không có một lời xin lỗi . Nếu không bận giúp bác , con chạy theo nắm áo anh ta lại .
– Thôi , có những người mất lịch sự vậy đó . Mình không sao là được rồi . Hôm nay cô cũng đi mua sắm ?
– Dạ ngày chủ nhật mà bác .
– Cô đi có một mình ?
– Dạ , một mình .
Nhặt hết đồ lên , Thùy Lâm vội đi tìm xe đẩy .
– Con phụ bác đẩy ra xe nghen ?
Bà Hoàng cảm động :
– Cô thật tốt . Là bạn của Quyên Quyên mà cô thật là dễ mến .
Thùy Lâm sung sướng khi được khen . Thật ra , lúc nãy là cô xô gã thanh niên , làm anh ta va vào người bà Hoàng . Cô sẽ tìm cách lấy tình cảm của con người lạnh lùng này , không như Quyên Quyên .
Ra đến ngoài , Thùy Lâm nhìn quanh :
– Xe của bác đâu ?
– Để bác điện thoại gọi tài xế .
– Hay là bác để con đưa bác về nhà luôn , con vào siêu thị mua có cây son thôi .
Bà Hoàng vui vẻ gật đầu :
– Được , nếu như thế thì cám ơn cô .
– Dạ , không có gì đâu bác .
– Bác đợi ở đây nhé , con đi lấy xe . Xe của con cũng đậu gần đây .
Không đầy năm phút , Thùy Lâm lái chiếc Inova sáng bóng đến , làm cho bà Hoàng hơi bất ngờ trước cái sang trọng của Thùy Lâm . Thùy Lâm xuống xe lấy hàng hóa chất lên sau xe . Xong , cô lễ phép :
– Mời bác lên xe đi ạ .
Bà Hoàng ngồi vào xe , hài lòng . Bà nhìn trộm Thùy lâm . Con bé không đẹp bằng Quyên Quyên . Tuy nhiên , giàu có , có học đó là tiêu chuẩn bà lựa chọn . Bà hỏi :
– – Thùy Lâm , cháu có bạn trai chưa ?
– Dạ chưa . Cháu về nước mới vài tháng , nên muốn lo cho sự nghiệp cái đã .
– Hoàng Long khen cô thông minh , nhưng sao du học về lại đi làm trợ lý vậy ?
– Dạ... tạị.. ba của con cũng có công ty . Tại con muốn ra ngoài làm việc để học hỏi thêm .
– À... à như vậy .
Cái nhìn của bà Hoàng dành cho Thùy Lâm lúc này càng tình cảm hơn . Ý nghĩ gán ghép Thùy Lâm cho Hoàng Long càng mạnh mẽ hơn trong lòng bà Hoàng .
Xe về đến nhà , bà Hoàng thân mật ôm vai Thùy Lâm :
– Con vào nhà uống một ly nước nghen , không được từ chối đó .
Thùy Lâm sung sướng gật đầu . Chỉ cần bà thích cô thì lo gì cô không chinh phục được Hoàng Long . Mình sẽ là một thành viên trong nhà này trong tương lai . Ý nghĩ này khiến Thùy Lâm run lên trong hạnh phúc . Cô giúp bà Hoàng mang mọi thứ vào nhà . Bà Hoàng mở tủ lấy một chai nước trà xanh ướp lạnh , giọng trở nên thân mật hơn :
– Uống đi cháu !
– Cảm ơn bác .
– À , hay là cháu ở lại ăn cơm trưa với gia đình bác luôn nghe ?
Còn gì bằng , lời mời như cởi tấc lòng Thùy Lâm , cô vờ ngần ngại :
– Có phiền không ạ ?
– Phiền cái gì ! Cháu là trợ lý của Hoàng Long , thì xem như người nhà cả . Ngồi đi cháu !
Hoàng Lân và Hoàng Linh từ trên lầu đi xuống tròn mắt nhìn sự thân mật của hai người . Hoàng Linh kề vào tai anh trai hỏi nhỏ :
– Sao mẹ mình và chị Thùy Lâm thân với nhau dữ vậy ?
Hoàng Lân nhún vai :
– Anh đâu có biết .
Trông thấy cả hai , bà Hoàng vui vẻ :
– Mẹ gặp cô Thùy Lâm ở siêu thị . Thùy Lâm đưa mẹ về nhà , mẹ mời cổ ăn cơm trưa với gia đình nhà mình . Anh Hai của con đâu ?
– Dạ , vừa đi .
Bà Hoàng cau mày :
– Đi đâu ?
– Dạ , con không biết . Ảnh chỉ nói không cần chờ cơm ảnh .
Bà Hoàng bực mình :
– Mỗi ngày chủ nhật cũng đi là sao ?
Ý nghĩ gán ghép Thùy Lâm cho con trai lớn bị hụt hẫng bởi sự vắng mặt của Hoàng Long , còn Thùy Lâm cũng không giấu được vẻ thất vọng . Hoàng Long đi đâu mà lại dặn dò không ăn cơm nhà ? Anh đi gặp ai ? Chẳng lẽ đi về , Thùy Lâm đành miễn cưỡng ở lại .
Xong bữa ăn , nắng xế bóng chiều , mà Hoàng Long vẫn biệt tăm . Thùy Lâm đành ra về trong ấm ức , tức giận như là Hoàng Long lỗi hẹn với cô .
***
Một ngày chủ nhật vô vị , chưa bao giờ Thùy Lâm thấy một ngày chủ nhật nhạt nhẽo đến như thế . Nắng ngả chiều , tâm tư của cô cũng bức bối bực bội .
Một chiếc xe kè ngang với xe của Thùy Lâm , người trên xe cười với cô :
– Thùy Lâm đi đâu thế ?
Đang bực mình , Thùy Lâm quát khẽ :
– Kiểu tán gái không ưa được .
– Anh có làm gì em đâu ? Anh chạy xe qua thấy em nên vòng xe lại . Đi uống nước với anh nghen /
Đang buồn nên Thùy Lâm gật đầu :
– Ghé đâu ?
– Chạy tới một chút đi , có quán cà phê \" Vườn tao ngộ \" đó .
Thùy Lâm chạy xe trước , cô không mấy thích Đình Khải , anh ta thấy cô là bám như sam . Nhưng có anh ta thì cũng đỡ buồn , lấp được chút ít khoảng thời gian trống vắng vô vị .
Nhưng yêu một người và lại phải ngồi bên một người mình không yêu , Thùy Lâm càng thấy chán ngán . Cô lơ đễnh quấy muỗng cà phê , cám cảnh câu : \" Người buồn thì cảnh có vui bao giờ \" .
– Sao Thùy Lâm có vẻ không vui vậy ?
– Đang chán .
– Xinh đẹp nè , tài giỏi , thông minh và ba mẹ giàu có nữa , lại chán đời sao Lâm ?
Thùy Lâm im lặng bưng ly nước lên uống :
– Anh ghét ngày chủ nhật không ?
– Không . Tại sao ghét ? Đó là ngày nghỉ ngơi thú vị trong tuần , cho người yêu gặp gỡ .
– Nhưng với tôi đó là ngày tôi không gặp được người mình yêu .
Đình Khải ngỡ ngàng . Thì ra Thùy Lâm buồn là vì như thế . Bất giác , anh nghe lòng mình buồn da diết . Anh đặt tình yêu sai chỗ mất rồi ,Trái tim của Thùy Lâm đã có chủ . Anh hỏi khẽ :
– Người em yêu là ai thế ?
– Anh hỏi làm gì . Tình của em là tình đơn phương thôi .
Tình đơn phương ? Chút hy vọng lại bùng lên trong lòng Đình Khải .
– Em có biết , khi nghe tin em về nước , anh rất vui không ?
– Cám ơn .
– Có gì đâu mà cám ơn . Song có mấy lần anh đến tìm em , lần nào cũng không có em ở nhà .
– Em bận đi làm .
– Bác gái có nói em làm ở công ty Hoàng Bách . Tại sao không làm cho ba em , ba em cũng đang cần người mà ?
– Em muốn ra ngoài để học hỏi .
Một lý do đơn giản , nhưng lại thành dấu hỏi trong đầu Đình Khải . Anh lại nhìn Thùy Lâm :
– Em làm ở bộ phận nào ?
– Trợ lý cho Tổng giám đốc .
– Em làm trợ lý cho Hoàng Long ?
– Anh cũng biết Hoàng Long ?
– Tụi anh là bạn mà . Mới chia tay với hắn đi về thì gặp em .
Tim Thùy Lânm đập mạnh :
– Anh gặp Hoàng Long ?
– Cả cô vợ cũ của hắn , hình như hai người đã trở lại với nhau .
Thuỳ Lâm há hốc mồm . Một câu nói mà cô không muốn tin chút nào . Cô bật dậy :
– Anh nói vợ cũ của anh Hoàng Long , có phải là Quyên Quyên không ?
– Đúng là Quyên Quyên .
– Vậy thì em đi đây .
Thuỳ Lâm chụp cái ví chạy bay ra ngoài . Đình Khải hốt hoảng kêu lên :
– Thuỳ Lâm đi đâu vậy ?
Anh định đuổi theo , song cô phục vụ ngăn anh lại :
– Anh ơi ! Trả tiền nước đã !
Đình Khải khựng lại :
– Bao nhiêu ?
– Dạ , bốn chục .
Đình Khải móc túi lấy tờ năm chục thẩy lên bàn , xong chạy ra cửa , Thuỳ Lâm đã lên xe đi . Đình Khải cau mày bứt tóc . Anh lờ mờ hiểu tình đơn phương của Thuỳ Lâm là Hoàng Long .
***
Hoàng Long phụ Quyên Quyên mang những thứ đi mua ở siâu thị vào nhà , một công việc mà có lẽ đây là lần đầu tiên anh làm cho cô , nhưng lại là công việc cho anh sự thú vị , ít nhiều Quyên Quyên cũng chấp nhận anh .
– Quyên ơi ! Cá basa ướp sẵn trong nồi kho này để ở ngăn đông lạnh , phải không em ?
– Đúng rồi . Anh có khát không , em làm nước trái sấu cho anh uống nghen ?
– Ừ , em cho anh uống nước lạnh , anh cũng uống mà .
– Học cách nịnh đầm từ hồi nào vậy ?
– Từ lúc bắt đầu yêu em .
– Nhưng nếu bây giờ mình trở lại với nhau mà mẹ vẫn không chấp nhận em thì sao hả anh ?
– Anh nói rồi , anh chọn em .
– Như vậy là bất hiếu .
Nói đi nói lại , Quyên Quyên vẫn thấy mình rơi vào bế tắc , nhưng lúc này đây cô không muốn mất anh lần nữa . Cô ngập ngừng :
– Hôm nọ... Thuỳ Lâm hỏi em... có còn yêu anh không ?
– Rồi em trả lời như thế nào ?
– Em nói đã ly hôn là kết thúc mọi quan hệ . Sau đó Thuỳ Lâm mới bảo em , cô ấy yêu anh ngay từ lúc anh và em còn sống chung .
– Em nói chuyện này cho anh nghe làm gì ?
– Nếu chúng ta trở lại , em thấy như mình có lỗi với bạn em .
– Là Tấn Lực hay Thuỳ Lâm ?
– Dĩ nhiên là Thuỳ Lâm . Em xem Tấn Lực như bạn , cho đến bây giờ anh vẫn không tin em ?
– Anh tin em tuyệt đối , cũng như anh xác nhận , Thùy Lâm là bạn em thì cũng là bạn anh . Cho dù mẹ anh có muốn gán ghép cổ cho anh , song trái tim của anh duy nhất có một mình em mà thôi .
– Còn mẹ anh nữa .
– Anh đã bảo anh sẽ thuyết phục mẹ .
Bỏ ly nước lên bàn , Hoàng Long kéo Quyên Quyên vào vòng tay mình :
– Em biết không , từ khi xa em , em đi Mỹ , anh vẫn luôn giữ lòng chung thủy . Em biết là anh yêu em và đã tìm mọi cách chinh phục để có em mà .
– Và nếu như không có Hoàng Lân , anh còn... khó chinh phục em lắm .
Hoàng long bật cười :
– Anh biết , thằng ranh đó nhất định bắt anh đi mua con gấu vải màu hồng , nó biết em về nước nên tạo cơ hội cho chúng ta gặp nhau .
– Và rồi anh \" thẳng tiến \" .
– Ừ !
– Hừm !
Tiếng \" hừm \" của Quyên Quyên bị chìm khuất bởi nụ hôn của anh . thật lâu , cô phụng phịu đẩy anh ra .
– Chỉ biết ăn hiếp em . Cho anh biết em... hết yêu anh rồi .
– Nói lại xem ?
– Em... không yêu anh nữa .
– Không saọ.. anh sẽ đi cưới vợ .
– Cưới vợ ?
– Ừ , cầu hôn lần nữa .
Quyên Quyên không dám hỏi anh cầu hôn ai , câu trả lời không cần nói ra , vì ánh mắt của anh quá say đắm và rồi anh lại cúi xuống tìm môi cô , nụ hôn nóng bỏng yêu thương .
– Quyên Quyên !
Một bóng đen án nơi cửa và Thuỳ Lâm xuất hiện , cô vừa chứng kiến một màn đoàn tụ tình tứ , đôi vợ chồng đã ly hôn đang bên nhau trao nhau nụ hôn nồng cháy .
Tiếng gọi của Thuỳ Lâm làm Quyên Quyên bừng tỉnh , cô đẩy Hoàng Long ra lúng túng :
– Thuỳ Lâm ! Cậu đến chơi ?
– Cậu nói cậu và anh Long chấm dứt và sau đó... cậu nhận lời của anh Tấn Lực rồi mà ?
– Thuỳ Lâm ! Mình...
Thuỳ Lâm gào lên :
– Cậu là đứa nói dối .
Hoàng Long nghiêm mặt :
– Thuỳ Lâm ! Cứ cho là Quyên Quyên nói dối đi nữa , Quyên Quyên có thể có lỗi với Tấn Lực , nhưng còn em , tại sao em lại phải gào lên như thế ?
– Anh có biết má anh sẽ... nhận em là con dâu của bà không ?
– Thuỳ Lâm ! Hôn nhân cần có tình yêu . Chưa bao giờ anh nói yêu em . Những lần anh đi với em , anh luôn cư xử như tình bạn , như một ông xếp với nhân viên , anh chưa bao giờ có tình ý gì với em cả .
Như một con chim bị mũi tên bắn trọng thương , Thuỳ Lâm muốn quỵ xuống trong đau khổ và tuyệt vọng , nhưng cũng đồng thời cô trút hết cơn giận vào Quyên Quyên :
– Cậu là đứa bạn tồi , mình đã bảo cậu xác định tình cảm lại rồi mình mới bắt đầu gieo tình cảm . Vậy mà giờ đâỵ.. Quyên Quyên , cậu là đứa bạn tồi .
Quyên Quyên cúi mặt :
– Mình xin lỗi .
– Đừng xin lỗi ! Từ nay tôi với cậu tình bạn đoạn tuyệt .
Thuỳ Lâm quay đầu chạy đi , trái tim cô tan nát . Hoàng Long trở lại với Quyên Quyên . Đồ tồi , tôi không có bạn bè như cậu .
– Thuỳ Lâm ơi , nghe mình nói đã !
Quyên Quyên toan đuổi theo , song Hoàng Long giữ cô lại :
– Em không có lỗi gì cả . Chúng ta yêu nhau , không ai có quyền ngăn cản chúng ta .
Nước mắt Quyên Quyên rươm rướm :
– Nhưng mà...
– Đừng có nhưng , anh sẽ nói với mẹ , mẹ không cần tìm vợ cho anh . Người vợ sẽ do anh chọn , xin bà đừng can thiệp vào tình cảm của anh .
Chưa bao giờ Quyên Quyên thấy Hoàng Long trở nên mạnh mẽ như thế , lòng cô ấm lại hơn lúc nào , và tủi hờn cũng dâng ngập lòng , cô gục vào ngực anh mà khóc . Anh để yên cho cô khóc...
***
Hoàng Linh tấp xe vào một chỗ , cô dựng chống xe và xăm xăm đi lại . Quyên Quyên đi với một người đàn ông đứng tuổi , xem vẻ rất thân mật .
Hoàng Linh cắn mạnh môi . Xem ra thì Quyên Quyên đâu có chịu thay đổi , cô ta vẫn quan hệ rộng rãi , một điều mà ngày xưa mẹ của cô luôn khó chịu .
– Ngày mai gặp lại nghen chú !
Phương Kỳ vui vẻ :
– Ừ , ngày mai gặp lại , chú thật sự vui vì cháu đồng ý ký hợp đồng . Lúc đầu , cháu từ chối , chú buồn lắm .
– Lúc đầu , cháu sợ vượt quá khả năng của cháu .
– Bây giờ ổn phải không ?
Phương Kỳ vỗ nhẹ đầu Quyên Quyên :
– Thôi , chú phải đi công việc đây , chào cháu .
– Chào chú !
Quyên Quyên lên xe nổ máy chạy đi , còn Phương Kỳ cũng lấy xe đi . Hai người không thấy Hoàng Linh nghệch mặt nhìn theo . Rồi bất thình lình , cô cũng lên xe của mình , nổ máy và phóng như baỵ..
– Anh Hai !
Hoàng Linh ào vào phòng làm việc của Hoàng Long , làm Hoàng Long giật mình :
– Gì vậy Linh ?
– Anh biết em vừa gặp ai không ?
– Ai ?
– Chị Quyên Quyên và một ông , hai người khoác tay nhau thân mật . Thì ta chị ấy đâu có từ bỏ nếp sống phóng khoáng giao thiệp bừa bãi , già trẻ bé lớn gì cũng có .
Hoàng Long cau mày :
– Em không được nói Quyên Quyên như thế .
– Nhưng đó là sự thật , chính mắt em nhìn thấy . Hèn nào ngày trước , mẹ đâu có nói oan cho chị ta .
Hoàng Long nghiêm mặt :
– Em thôi đi . Ngày xưa cũng vì nghe mẹ mà anh hiểu lầm cô ấy . Quyên Quyên quen họ là do công việc .
– Công việc gì mà khoác tay nhau như tình nhân thế ? Ông già đó lớn hơn chỉ không chừng cả con giáp . Anh làm ơn xa tránh con người đó đi .
– Anh hiểu rõ Quyên Quyên . Em đừng có lộn xộn .
Hoàng Linh ấm ức :
– Thì ra dù ly hôn hơn một năm qua , anh vẫn chưa tỉnh ra , và bị tình yêu làm cho mù quáng .
Hoàng Long bực mình :
– Anh bảo em có thôi đi không . Còn không thì em đi ra ngoài đi !
– Anh đuổi em ?
– Em muốn nghĩ sao cũng được .
– Được em đi đây .
Hoàng Linh giận dỗi mở mạnh cánh cửa đi tuôn ra ngoài , Hoàng Long buồn bực nhìn theo . Không . Lần này anh nhất quyết vượt qua tất cả mọi trở ngại . Quyên Quyên không có lỗi gì cả . Có chăng là cô muốn kiếm tiền giúp gia đình của cô và cả lòng đam mê nghệ thuật nữa . Nghề nghiệp bắt cô phải giao tiếp nhiều . Gần hai năm qua chẳng phải cô đã chứng minh được cuộc sống giản dị trong sạch của mình hay sao ?
Anh sẽ thưa với mẹ chuyện của anh và Quyên Quyên trong tối nay .
Buổi tối , ở nhà sau bữa cơm tối , giữa đôi mắt gườm gườm của Hoàng Linh , Hoàng Long trở nên mạnh dạn :
– Con có chuyện thưa với mẹ .
Gương mặt Hoàng Long nghiêm túc . Bà Hoàng mỉm cười :
– Con muốn lấy vợ phải không ? Mà sao hai ngày nay mẹ không thấy Thuỳ Lâm ?
– Cô ấy xin nghĩ hai hôm nay .
Bà Hoàng kêu lên :
– Nó bệnh hay sao ?
– Dạ không .
– Vậy có nói tại sao không ?
– Mẹ ! Chuyện con sẽ nói ra đây là... con quyết định trở lại với Quyên Quyên .
– Con nói cái gì ?
Bà Hoàng bật dậy sững sờ , rồi lạnh lùng :
– Mẹ không cho phép . Con lại rước con người đó về cái nhà này cho mọi thứ xáo tung lên hay sao ?
– Dưới mắt mẹ , Quyên Quyên là người xấu như thế sao ?
– Vậy con nói xem , Quyên Quyên là người tốt ở điểm nào ?
– Con không hiểu sao mẹ lại có thành kiến với Quyên Quyên như vậy . Tại sao vậy mẹ ?
– Con nghe cho rõ , ngay từ đầu khi biết con theo đuổi Quyên Quyên , mẹ đã không bằng lòng . Nhưng rồi sau đó Hoàng Lân cho mẹ biết Quyên Quyên lại mang thai . Buộc lòng quá , mẹ mới cho phép con cưới nó . Nhưng hoá ra con và Hoàng Lân toa rập nhau để lừa dối mẹ .
Hoàng Lân nhăn nhó bênh vực cho Hoàng Long :
– Chuyện qua rồi , sao mẹ còn nhớ kỹ quá vậy ?
– Sao không nhớ ? Mẹ đã chăm lo thực sự cho cô ta , bồi dưỡng những thứ sâm nhung quý , nhưng rồi cô ta vẫn lui tới sàn diễn , quan hệ đủ loại đàn ông . Nhà của mình là nhà danh giá , đâu có chấp nhận được thứ con dâu như vậy .
Hoàng Long van lơn :
– Gần hai năm qua , cô ấy có tai tiếng gì đâu mẹ ?
– Nếu như con muốn cưới Thuỳ Lâm , mẹ cho phép .
– Con không yêu Thuỳ Lâm .
– Một cô gái tốt như Thuỳ Lâm , con đi tìm ở đâu cho được chứ ? Mới ngày hôm qua Hoàng Linh còn nói với mẹ , bắt gặp Quyên Quyên cặp kè với đạo diễn Phương Kỳ .
– Họ xem nhau như chú cháu .
Bà Hoàng châm biếm :
– Chú cháu ? Con tin chứ mẹ không tin đâu .
– Ngày trước , mẹ cũng làm ồn ào Quyên Quyên và Tấn Lực , nhưng thực sự họ có gì đâu , họ vẫn xem nhau như bạn bè .
Rầm ! Bà Hoàng giận dữ vỗ mạnh bàn :
– Con nói như thế có nghĩa là con cho là mẹ nói oan cho Quyên Quyên , rồi buộc Quyên Quyên phải rời bỏ con ?
Hoàng Long cúi mặt không trả lời . Một sự im lặng công nhận , vì vốn dĩ sự thật có như vậy , nhưng lại làm cho bà Hoàng tức giận run tay run chân . Bà chỉ tay vào mặt Hoàng Long :
– Mẹ không ngờ mẹ nuôi con khôn lớn gần ba mươi năm , nhưng cuối cùng ơn dưỡng dục không bằng một đứa con gái không ra gì . Ra khỏi nhà này ngay . Cút !
– Mẹ !
Hoàng Lân nhảy vào ôm lấy bà Hoàng :
– Mẹ đừng quá tức giận mà sinh bệnh . Anh Hai , mau xin lỗi mẹ đi !
Hoàng Long ngước mặt lên :
– Con xin lỗi mẹ . Tuy nhiên , con muốn nói với mẹ , con không hề xem Quyên Quyên hơn mẹ . Con luôn muốn dung hoà mẹ và cô ấy . Mẹ có hiểu hơn một năm qua , con sống mà không biết mình sống để làm gì , con đã sống như một người máy vô cảm .
Hoàng Long lùi dần ra cửa rồi quay đầu đi như chạy ra đường . Đây là lần đầu tiên anh dũng cảm chống lại mẹ . Đã mất Quyên Quyên một lần rồi ,anh không muốn mất cô lần thứ hai .
Sau lưng anh , bà Hoàng gào lên :
– Đóng cửa lại , không cho nó về nhà nữa . Đồ bất hiếu !
Hoàng Linh nhăn nhó :
– Mẹ đừng như vậy mà mẹ .
– Con cũng đứng về phe của Hoàng Long nữa phải không ? Vậy thì xéo ngay !
– Mẹ ! Mẹ có đuổi con , con cũng không đi đâu .
Vừa nói Hoàng Lân dụi đầu mình vào vai mẹ . Đó là cách anh hay làm mỗi khi mẹ giận . Bà Hoàng bớt giận ngay và bắt đầu khóc :
– Công ơn sinh thành dưỡng dục , lại không bằng một đứa con gái không ra gì . Sao tôi khổ như thế .
Hoàng Lân dỗ dành :
– Mẹ còn con và Hoàng Linh mà . Thật ra , khi lớn lên dù rất yêu mẹ , song tình yêu trai gái vẫn mạnh hơn , mẹ đâu phải không biết điều này . Hồi đó mẹ nói , ông ngoại hay nhắn mẹ dẫn con về cho ông ngoại gặp , ngoại rất nhớ con , nhưng rồi vì mẹ sợ chồng , mẹ đã không dắt con về thường xuyên , cho đến một ngày ông ngoại mất đi mà vẫn chưa được gặp mặt con và anh Long .
Như chạm vào nỗi đau và ân hận của ngày nào , bà Hoàng ngồi ngẩn người ra . Sao bà không hiểu điều ấy . Có điều bà không chịu nổi , một đứa con nhất nhất nghe theo sự dạy bảo của bà , mà bây giờ chống lại bà , sao không giận cho được .
Hoàng Linh cũng sà lại van lơn :
– Đừng thèm giận hay buồn nữa mẹ nhé . Mẹ có con và anh Lân nè .
Bà Hoàng vòng tay ôm cả hai vào lòng . Dù tất cả đã lớn , bà vẫn xem các con bé bỏng như ngày nào .