Phần 1: Chương 1: Xuyên Qua!
...Ầm ầm ầm.......“CON GÁI!!!DẬY MAU BỘ TÍNH KHÔNG ĐI HỌC, MUỐN NGHỈ HỌC TIẾP HẢ?????”
Một âm giọng tựa hồ như mây đen vang lên đến cửa phòng của Vũ Thiên Băng. Nghe thanh âm ấy, cô vội vàng ngồi bật dậy, cầm chiếc điện thoại của mình lên bấm nhìn một lượt....
“ÔI MẸ ƠI!!!SAO MẸ KHÔNG GỌI CON DẬY SỚM HƠN VẬY?” (giọng nói nhỏ dần) “chết con rồi hu hu...”
Cánh cửa được mở tung. Một thân hình đeo tạp dề, tay cầm xẻng cơm xuất hiện trước cô.
“Nhóc con còn trách mẹ hả! Con có biết số lần mẹ gọi con là phải lấy máy tính cộng trừ nhân chia....v...v... rồi mới ra không hả?”
Mẹ cô cau mày giận dữ, xẻng cơm hướng cô mà chỉ thẳng. Cô cũng cau mày tính nhẩm
“Vậy là bao nhiêu lần ta?”
“Còn ngồi nghệch ra đó?”
Mẹ cô thu hồi lại xẻng cơm, đi xuống bếp. Cũng không quên nhắc nhở con gái lần nữa.
Vũ Thiên Băng bật dậy bay vào phòng vệ sinh nhanh chóng *tân trang* mọi thứ. Với tốc độ ánh sáng, chỉ sau 5p, cô bước ra với một bộ đồng phục học sinh vô cùng dễ thương trên người. Cô khoác chiếc áo sơ mi màu trắng có viền ở cổ áo và hai cánh tay, vải viền là vải màu hồng nhạt có kẻ sọc ca rô. Bên ngực trái có thêu logo trường là hình mặt trăng bị khuyết. Kết hợp với cái chân váy màu giống như đường viền áo, độ dài ngang gối. Tóc cô cột cao. Trông cô lúc này thật dễ thương và cá tính.
........RẦMmmmmmm...............
“CON KIA MÀY ĐANG Ở TRONG CÁI XÓ NÀO VẬY HẢ? CHUI RA ĐÂY CHO TAO MAU LÊN!!!”
Một bóng dáng nhỏ nhắn đã một cước đá bay cánh cửa, và gào thét như con trốn trại. Bị tiếng động khủng bố tinh thần, Vũ Thiên Băng lao ra như tên bắn, chưa đầy 5s đã có mặt trước người gây ra tiếng động
“Vâng có em”
Ánh mắt cô nheo lại *cười cười*
“Ủa mà sáng sớm chị kiếm em có việc chi rứa?”
Cô nàng ngây ngô hỏi, trưng bộ mặt ngây thơ (vô số) tội ra.
“Này sáng sớm mày chưa uống thuốc hả con kia? Giờ này mà hỏi tao câu đó. Bộ muốn bị phạt lắm hay sao mà còn đứng đó vậy hả???”
Có người điên tiết hỏi, còn mặt đen như bao công. Não của Vũ Thiên Băng lúc này bị câu hỏi tác động căng ra làm việc hết công suất để có thể hiểu hết câu nói của người đối diện mình
“Bị phạt? Bị phạt? Bị phạt?”
“Áaaaaaaaaaa........ trễ...... trễ............ trễ....... gòi!!!”
Cô lúc này mới lắp bắp chỉ chỉ ngón tay
"Nhanh lên còn đứng đó mà a với ơ!!!"
Tiếng ai đó thúc dục. Cô liền chạy vào nhà vơ chiếc cặp trên bàn và “Ờm...” một tiếng
Trịnh Từ Hy (17 tuổi): cô là chị họ của Vũ Thiên Băng nhưng được Vũ Thiên Băng coi là chị ruột và cô cũng coi Vũ Thiên Băng như em gái ruột của mình. Hai người chơi với nhau từ nhỏ đi đâu cũng có nhau như hình với bóng. Vô cùng yêu thương Vũ Thiên Băng luôn che chở cho em. Trịnh Từ Hy có thân hình tương đối chuẩn, chiều cao 1m62, da trắng, mắt hai mí.....v.v........
Trường THPT Moon.......
Trường của Vũ Thiên Băng là ngôi trường nhỏ không to lắm nằm trong con hẻm nhỏ, gồm 7 tầng, lầu 1 là dành cho học sinh lớp 10, lầu hai là lớp 11, và lầu 3 là nơi dành cho học sinh lớp 12. Cũng là nơi cô và Từ Hy học. Lầu 4,5 là phòng ngủ (nam, nữ), lầu 6 là phòng giáo viên, và cuối cùng lầu 7 là thư viện trường. Lớp Thiên Băng học đứng đầu trường về mọi mặt: học giỏi nhất trường, quậy nhất trường, và hội tụ nhiều hot boy, hot girl của trường...
Két...ét....ét...tttttttt….
Cuối cùng cũng tới trường. Vũ Thiên Băng trong lòng thầm thanks very so much ông trời vì rốt cục cô cũng thoát khỏi những lời càm ràm của bà chị yêu quái. Mà nói ra cũng lạ không biết bà này thuộc họ con gì mà nói suốt quãng đường đến trường không nghỉ mà cũng không mỏi miệng.
Hai chị em lê bước vào lớp trong trạng thái mệt mỏi (vì mới cãi nhau xong).
“Ê con kia đứng lại chưa tao cho mày ăn dép giờ á”
“Có ngu mà đứng lại cho mày đánh à. Mà mày cho tao ăn dép á, tao tát cho quên đường về giờ”
“Thằng cờ hó kia trả tao cái gương coi”
“Im lặng coi tao đang nặn mụn chờ tí”
“Ê bánh của tao mà (hu hu)”
“Mày đánh sai rồi phải ở đó mới đúng”
“Mày thua rồi thằng ngu! Chung tiền”
……………………
Tình hình lớp 12 Lý-Anh ngay bây giờ là vậy đấy.
Khi thấy Vũ Thiên Băng vào lớp thì Đan Nhi một cô bé dễ thương từ dưới lớp chạy lên…
“Ê Băng mày có đi sinh nhật Kỳ Oanh (lớp trưởng) không???”
Cô bé dễ thương vừa nói vừa giũa móng tay. Vũ Thiên Băng cất giọng mệt mỏi, tay tiện thể vứt chiếc cặp của mình lên bàn trả lời
“Từ Hy đi thì tao đi. Chỉ ở nhà thì tao ở nhà!!!”
“Haizz... Mày á, riết rồi bọn tao tưởng mày với chị mày gay đó biết không?”
Ngọc Vy vừa bước lên lớp cất tiếng vàng oanh.
“Kệ tụi tao!!! Hai chị em mình yêu nhau mà Thiên Băng ha?”
Trịnh Từ Hy bước vào lớp lên tiếng. Vừa nói vừa đi tới nhéo hai má trắng hồng của Vũ Thiên Băng. Cả đám lắc đầu bó tay với hai chị em này. Vũ Thiên Băng vào lớp trước Trịnh Từ Hy là bở vì lúc hai người đi ngang sân trường, Trịnh Từ Hy bị cô hiệu phó gọi lại làm việc gì đó, nên Vũ Thiên Băng đành lên lớp trước.
REngggggg.....................
Giờ ra về.
“Ê Băng iu dấu đi sinh nhật không?” Trịnh ừ Hy vừa lái xe chở Vũ Thiên Băng phía sau vừa hỏi.
“Tất nhiên là đi rồi Hy dấu iu của em” Vũ Thiên Băng cười tươi đáp trả chị.
Sáng hôm sau........
Vì hôm nay Thứ 7 nên cả hai được nghỉ. Cả hai chị em đều dậy sớm để chuẩn bị cho sinh nhật cô bạn (lớp trưởng) Kỳ Oanh. Hôm nay Vũ Thiên Băng mặc một cái váy màu trắng ngang gối cúp ngực đơn giản trông đáng yêu cực. Còn Trịnh Từ Hy thì mặc cái váy giống Vũ Thiên Băng nhưng có điều nó màu đen. Cả hai đều buộc tóc cao, chị Từ Hy đi giày búp bê màu đen nốt vì chị ấy cao sẵn rồi, còn Thiên Băng thì cũng cao bằng Từ Hy nốt, nhờ đi đôi cao gót màu trắng cao hơn 8 tấc.
Trịnh Từ Hy thì trông quý phái, bí hiểm. Còn Vũ Thiên Băng thì lạnh lùng, thanh cao. Cả hai ngắm nhìn nhau một hồi rồi gật đầu và đi. Đi được một đoạn thì.....
“Hy à! Hy đến nhà Kỳ Oanh trước đi, em ghé tiệm chụp hình lấy mấy tấm hình đã, người ta hẹn em rồi. Giờ em qua đó, lát gặp, bye chị iu.”
Nói rồi Vũ Thiên Băng chu môi hôn má Trịnh Từ Hy.
“Ừ đi nhanh rồi về tao đợi ở đó trước. Cẩn thận nha.”
Trịnh Từ Hy nhìn em trìu mến.
Chị dâu tương lai của Vũ Thiên Băng học ngành thiết kế, chị cô làm bài tập tốt nghiệp chuyên đề về áo cưới. Vì thấy khuôn mặt Vũ Thiên Băng cô cũng rất phù hợp với chủ đề áo cưới chị làm, nên chị đã nhờ Thiên Băng làm mẫu cho mình luôn.
Vũ Thiên Băng sau khi làm mẫu, thấy hình cũng đẹp mà chẳng mấy khi được mặc áo cưới nên cô quyết định rửa hình ra làm kỉ niệm. Cầm sắp hình trên tay, rời tiệm tửa ảnh, Vũ Thiên Băng trở về với buổi tiệc.
Thật chẳng may khi đi qua con sông nhỏ gần đó, cô vô tình làm rơi tấm hình xuống nước, và cũng vô tình cô bị rơi xuống nước rồi ngất đi.
Khi cô tỉnh lại....
“Áaaaaaaaaaaaaaa.... cứu.... cứu... tôi.... cứu???”
Tiếng la thất thanh của cô vang vọng một góc trời. La một hồi cô cũng bình tĩnh lại ngó nhìn mọi thứ xung quanh đánh giá
“Ủa đây là đâu, sao mình lại ở đây, mình bị rơi xuống nước mà. Hay mình bị die rồi? Ôi không mẹ ơi, ba ơi, chị Hy ơi, mọi người ơi (hu hu hu....)”
Cô lại khóc lóc thảm thiết vì nghĩ rằng bản thân đã chầu diêm vương. Tự biên tự diễn một hồi, cô cũng tự trấn tĩnh lần nữa. Quan sát mọi thứ kỹ càng hơn......
Xung quanh Vũ Thiên Băng chỉ toàn cây và hoa, rất nhiều cây và hoa ở đây. Trông chúng rất lạ và đẹp. Cô đánh mắt rồi chau mày nhìn vào một vị trí
“Ủa những người kia là ai? Sao họ mặc đồ kì lạ vậy, cứ như trong phim cổ trang nhỉ, hay người ta đang đóng phim? Nếu vậy thì mình vẫn chưa chết?”
Nghĩ đến đây, sắc mặt cô thoát chốc tươi tỉnh lại... “yeah... Ừm mình phải đi tìm hiểu mới được."
Sự tò mò trong cô trỗi dậy. Cô vừa đi vừa nhảy, lại vừa núp núp như con trốn trại. Dừng chân tại một căn phòng, Vũ Thiên Băng nhìn ngó xung quanh rồi cũng tò mò bước vào trong xem xét. Cách bày trí căn phòng vô cùng kì lạ. Căn phòng với phong cảnh hệt trên những bộ phim cổ trang cung đấu mà cô đã xem. Nơi đây thật nhiều sách, nếu trên phim sẽ gọi đây là thư phòng? Vũ Thiên Băng tiến lại gần cái bàn gần đó tò mò xem xét, tất cả vật dụng trên bàn chỉ toàn là bút lông, nghiêng mực, giấy thô, sách thì toàn chữ hán giống hệt trên ti vi trên, tất cả đều rất lạ. Trong khi đang xem xét, vô tình cô huơ tay làm rớt một cuốn sách trên bàn xuống, bên trong rớt ra một thứ khiến Vũ Thiên Băng nhíu mày đứng hình trong vài giây.
Đó là.....
"Đó... đó.... chẳng phải là nó, sao nó lại ở đây?"
Nhặt vật dưới đất lên cô xem xét kĩ lưỡng
"Đúng là nó sao tấm hình của mình lại ở đây? Chuyện này là sao?"
Đang lúc tập trung tư tưởng, suy nghĩ suy luận về bức hình...
Cộp...
Cộp…
Cộp......
Là tiếng bước chân của ai đó, nó càng ngày càng to, càng rõ và càng gần......
“Ngươi là ai? Sao dám to gan tự tiện xông vào ngự thư phòng của ta và còn ăn mặc kì lạ?”
Một nam nhân xuất hiện trước mặt, đưa mắt nhìn Vũ Thiên Băng chằm chằm như sinh vật lạ, ánh mắt dò xé, trạng thái phòng thủ.
“Ngự thư phòng sao? Cái quái gì đang diễn ra vậy?”
Vũ Thiên Băng dùng hết công suất não, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ hoài cũng không thể hiểu nổi
“Là đóng phim thì sao anh chàng này lại có thái độ kì lạ như vậy đối với mình? Mà tự dưng mình đang đi lại ngã vào phim trường ư? Vô lí quá.”
Vũ Thiên Băng mày cứ nhíu chặt lại với nhau, ánh mắt nhìn nam nhân dò xét. Không trả lời hắn. Lúc này hắn lên tiếng gọi to hơn khiến cô giật mình
“NÀY...”
Nghe tiếng gọi, cô bực tứ đáp trả hắn...
“Này anh ăn nói cho cẩn thận nha. Anh nói đây là phòng anh vậy có tên anh không? Còn nữa, tôi là tôi đi vào chứ không xông vào, còn gì mà ăn mặc kì lạ anh ăn mặc kì lạ thì đúng hơn tôi đấy.”
Khuôn mặt bình tĩnh, đầy vẻ thách thức của cô khiến hắn lắp bắp không nói nên lời.
“Ngươi......ngươi......!!!”
“Tôi thì sao? Hơi thấp nhưng vô cùng xinh gái”
Cô tự tin nhướng mày nói với hắn.
Nam nhân kia không nói được gì chỉ biết đứng nhìn nữ nhân quái đản trước mặt với ánh mắt dò xét đủ điều.
Bất chợt Nam nhân anh tuấn tiến lại sát Vũ Thiên Băng cô. Vũ Thiên Băng thấy hành động này của hắn liền lùi lại. Cô lùi thì người đó tiến tới, cứ thế cuối cùng Vũ Thiên Băng cũng bị dồn vào góc tường.
Nam nhân được thế đột nhiên tiến sát mặt mình tới mặt Vũ Thiên Băng. Bất giác Vũ Thiên Băng rùng mình và hơi đỏ mặt “Anh ta làm cái quái gì vậy chứ?”
Nam nhân vẫn không nói thêm lời nào tiến lại gần, gần hơn nữa. Và......
“Hahaha. Lấy được rồi, ngươi là đồ ăn cắp.”
Tên nam nhân vừa nói tay vừa giật tấm hình trên tay Vũ Thiên Băng.
“Ă...n...c...ắp sao?”
Vũ Thiên Băng trố mắt nhìn nam nhân trước mặt đang cười như điên. Đoạn này anh nam nhân đúng là bị tả có phần mất hình tượng.
“Đúng vậy đây là vật của ta, ngươi lấy mà không hỏi ý ta vậy không ăn cắp là gì?”
Nam nhân thản nhiên đáp, tay xoa xoa tấm hình, động tác không nhanh không chậm, như thể đó là một vật quý của hắn.
"Ha ha ha...."
Vũ Thiên Băng nhìn hành động của nam nhân, bất giác cười lớn khiến nam nhân giật mình.
“Sao ngươi lại cười?”
“Nam nhân đưa bộ dạng khó hiểu vấn đề về phía Vũ Thiên Băng. Cô cố gắng nhịn cười giải thích
“Tôi hỏi anh nhé, nếu đồ của anh bị người khác giữ, đến lúc anh lấy về mà người đó nói anh ăn cắp. Tôi hỏi anh có tức cười không?”
Nam nhân nhìn ý tứ của cô liền cau mày
“Ý ngươi là sao?”
“Này sao anh chậm hiểu vậy hả? Ý tôi cái anh đang cầm trên tay anh là của tôi. Vì tôi chính là người trong đó.”
Vũ Thiên Băng thản nhiên ngồi xuống uống miếng bánh, ăn miếng nước nhàn hạ nói. Nam nhân như hiểu ra, rồi như để kiểm chứng, hắn nhìn bức hình rồi nhìn Vũ Thiên Băng một lượt một cách khó tin.
“Mà nè sao anh lại có nó.”
Vũ Thiên Băng chỉ tay vào tấm hình nói. Nam nhân cau mày một thoáng rồi kể...
“Hôm qua khi đang đi dạo ở vườn hoa Thảo Anh (nơi mà Thiên Băng đáp đất) thì bất chợt có một cơn gió lạ đi qua và để lại cái này.”
Nam nhân nói một cách thật thà.
“Cơn gió lạ? Vậy anh cho tôi hỏi đây là đâu? À mà Sao anh ăn mặc kì vậy? Anh là ai?”
Vũ Thiên Băng bình tĩnh hỏi một cách dồn dập không đợt nam nhân kịp trả lời từng câu một và đưa ánh mắt dò xét về nam nhân. Nam nhân lại chau mày nhìn nữ nhân xa lạ trước mặt dò xét một lượt rồi trả lời
“Đây là hoàng cung của Dương thần quốc. Ta là Dương Thiên Phong, còn cách ăn mặc thì ở đây ai mà chẳng mặc như vậy.”
Dương Thiên Phong nhìn Vũ Thiên Băng như người ngoài hành tinh
“Mà cô nương (đổi cách xưng hô) là ai? sao lại vào được đây còn ăn mặc kì lạ?”
Dương Thiên Phong hỏi ngược lại Vũ Thiên Băng, nhìn dáng vẻ ăn mặc của nữ nhân trước mắt kì lạ vô cùng không giống như người ở đây.
Vũ Thiên Băng đang uống một ngụm nước liền bị sặc
“Khụ... khụ.... Hoàng cung? Dương Thần quốc?”
Cô cau mày suy nghĩ rối loạn “Vậy có nghĩ mình không chết mà ngược lại đang xuyên không sao? Xuyên Không? Xuyên không? Cái quái gì vậy?”
Nhìn dáng vẻ thất thần của Vũ Thiên Băng, Dương Thiên Phong tiến tới đập vai cô gọi
“Này....cô nương? CÔ NƯƠNG?”
“Hả? Ờ..... còn tôi tên là Vũ Thiên Băng, còn cách ăn mặc.... cũng như anh thôi, chỗ tôi ở ai cũng mặc như vậy hết. Còn vì sao tôi lại ở đây tôi cũng không biết phải giải thích như thế nào nữa.”
Vũ Thiên Băng chỉ biết cười trừ trong đau khổ và thở dài nhìn Nam nhân Thiên Phong trước mặt “Vũ Thiên Băng? Nàng là ai? Thật kì lạ” Dương Thiên Phong thoáng nghĩ.
Dương Thiên Phong hắn là vị hoàng đế triều Dương Thần (19 tuổi): Sơ sơ về ngoại hình là sở hữu chiều cao chỉ 1m75, khuôn mặt và ngũ quan thì thập phần thập mĩ.
Nhận ra vấn đề là bản thân mình đã xuyên không, Vũ Thiên Băng rất hoang mang nhưng vẻ ngoài cô lại rất bình thản. Thoáng đưa ra nhận định thực tế rằng điều bây giờ cô phải làm chỉ có 2. Một là tìm cách trở về. hai là tìm cách sống xót tốt trước khi trở về. Thấu đáo mọi việc, cô quay sang nhìn Dương Thiên Phong.
“Anh đẹp trai này,... tôi có thể bàn với anh một chuyện không? Anh cho tôi ở tạm đây ít ngày nha. Thật sự tôi ở đây không người thân không biết một chút gì về Dương Thần Quốc cả. Vả lại từ lúc đến đây tôi chỉ biết mỗi anh thôi, nên tôi mạo muội nhờ anh giúp đỡ vì không còn ai ngoài anh có thể để tôi xin giúp đỡ hết.”
Vũ Thiên Băng đưa khuôn mặt buồn bã, ánh mắt nài nỉ nhìn Dương Thiên Phong. Chỉ thoáng 3s Dương Thiên Phong liền gật đầu đồng ý
“Ừm, nếu đã không quen biết ngoài tôi thì cô nương cứ việc ở lại đây đi. Một thân nữ nhi như cô bây giờ ra ngoài thì thực sự rất nguy hiểm.”
Trong giây phút ấy ánh mắt hắn như xẹt qua một sự toan tính, nhưng cũng rất nhanh điều đó như chưa từng xảy ra vậy.
“Thật hả? Tôi có thể ở đây sao? Anh đúng là tốt bụng mà.”
Vũ Thiên Băng vừa nói vừa cười, tay thì níu áo hắn lắc lắc, trông bộ dạng đáng yêu làm tim ai đó lỗi nhịp. Đang vui vẻ vì tạm thời có chỗ ở thì Vũ Thiên Băng như muốn nhảy sông vì âm thanh kém duyên vang lên, đó là tiếng bao tử cô réo gọi hò hét đòi ăn.
“Thật là ngượng mà, tôi đói quá từ hôm qua tới giờ chưa ăn gì hết, chỗ anh có cái gì bỏ bụng được không?”
Vũ Thiên Băng nói tay xoa xoa cái bụng xẹp lép của mình, ánh mắt len lén nhìn phản ứng của Dương Thiên Phong.
“Người đâu?”
Dương Thiên Phong liền hạ giọng ra lệnh bằng một chất giọng uy nghiêm. Tức thì một tên thái giám tiến vào, cúi đầu đợi lệnh
“Có nô tài.”
“Ngươi mau tới ngự thiện phòng đi chuẩn bị thức ăn cho ta.”
Lúc này tên thái giám mới ngước lên nhìn, thì đập vào mắt hắn là một nữ nhân lạ mặt ăn mặc kì quái. Nhưng với thân phận là một nô tài hắn không có quyền thắc mắc. Nhưng dù không lên tiếng thì hắn ta cũng phải đơ trong vài giây vì sự có mặt của nữ nhân kì lạ này....
“E hèm, ngươi còn không mau đi chuẩn bị?"
Dương Thiên Phong nhìn tên thái giám đang đờ người ra mà nhìn Vũ Thiên Băng khó chịu nói.
“Dạ nô tài sẽ đi chuẩn bị ngay.”
Tên thái giám cúi đầu run rẩy bước ra ngoài. Chỉ không lâu sau rất nhiều món ăn ngon đã được dâng lên, Vũ Thiên Băng chăm chú nhìn những đĩa thức ăn bày trên bàn một cách thèm thuồng. Cô ngồi vào bàn ăn và chăm chú chăm sóc cái bao tử yêu dấu của mình. Mặc kệ có ánh mắt kì lạ đang nhìn cô chằm chằm cô vẫn tiếp tục ăn xong bữa ăn thịnh soạn này.
“Anh nhìn xong chưa?”
Cô cất tiếng hỏi vì từ đầu đến cuối hắn cứ ngồi chăm chú nhìn cô ăn. Từ đầu đến cuối miệng không cất được một lời nào. Chỉ có ánh mắt cứ dán chặt vào cô. Đang đói cộng thêm sự hiền lành tốt bụng của hắn nên cô cũng không ngại gì khi hắn cứ nhìn chăm chăm mình ăn.
Đánh no nê, Vũ Thiên Băng không màng thể diện cất lời
“Tôi thì xong rồi tôi đi ngủ đây, anh cứ ngồi đó mà tự kỉ tiếp đi.”
Nói rồi cô tiến đến chiếc giường ngay trong thư phòng nằm dài trên đó trước ánh mắt ngây ngô của hắn
“Tự kỉ là gì?”
Hắn tò mò nhìn cô hỏi. Cô tặc lưỡi...
“Ừm,... là một căn bệnh, à nói sao nhỉ, như anh vậy đó, ngơ ngơ ngẩn ngẩn.”
Vũ Thiên Băng đưa vẻ mặt tinh nghịch nhìn Dương Thiên Phong. Hắn lại cau mày với cô “Cô.....cô....thôi không nói nữa cô mệt thì nghỉ ngơi đi.”
Thật là hết nói nổi, cô gái này không hiểu đang nghĩ gì mà có thể vừa xin người ta ăn no xong lập tức phi lên giường nằm ngủ mà không có chút ái ngại luôn vậy chứ. Chung quy là nội tâm cũng đơn giản quá mà ra. Dương Thiên Phong cho người dọn dẹp bàn tiệc xong cũng lặng lẽ ra ngoài. Chưa đầy năm phút cô đã chìm vào giấc mộng đẹp của mình. Đúng là một cô gái dễ nuôi, dễ ăn, dễ ngủ.
Dương Thiên Phong đã ra ngoài, nhưng chợt nhớ là để quên đồ nên trở vào trong lấy.
Lấy xong định rời khỏi ngay thì ánh mắt lại vô tình hay cố ý gì đó liếc qua chỗ Vũ Thiên Băng đang nằm nghỉ, Dương Thiên Phong khựng lại nhìn chăm chú lòng thầm nghĩ
“Chỉ là ngủ thôi sao dễ thương đến thế? Nàng không quá nổi bật như các phi tần của ta, tính cách thì vô cùng kì lạ, nói chuyện cũng kì lạ, ta cũng có một cảm giác rất lạ kì khi gặp nàng, cảm giác mà trước giờ chưa từng có. Thật sự ta không muốn nàng rời khỏi ta. Dù ta chỉ mới gặp nàng nhưng cảm xúc trong ta ngay bây giờ là sao? Hiện tại ta cũng không biết ta đang cần gì nữa?”
Tự sự với bản thân một chút rồi thì Dương Thiên Phong cũng rời khỏi thư phòng, chỉ để lại một mình cô ở đó.
Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời vừa ló dạng, trăm hoa đua nở, tiếng chim hót vang trời. Thì Vũ Thiên Băng vẫn đang cuộn tròn trong chiếc chăn ấm lăn qua lăn lại quên trời đất......
“Cô nương dậy mau đi trễ rồi trễ rồi."
Là tiếng nói của một cung nữ có ý đánh thức Vũ Thiên Băng dậy.
“Đừng dám phá giấc ngủ của con mà mẹ, chỉ năm phút nữa thôi?"
Vũ Thiên Băng mơ màng khẽ than thở.
“Nô tì xin cô nương đó, nếu cô nương không dậy thì nô tì sẽ bị giáng tội. Xin cô nương hãy dậy đi.”
Giọng nói nài nỉ văng vẳng bên tai khiến Vũ Thiên Băng lờ mờ ngồi dậy. Lúc này cô mới ý thức nhận ra là mình không phải ở nhà. Dưới sự giúp đỡ của cung nữ, Vũ Thiên Băng cuối cùng cũng làm vệ sinh cá nhân xong, riêng chỉ có việc cô không chịu thay chiếc đầm của mình ra, vì không quen với cách ăn mặc của những người ở đây. Cung nữ cũng đến cạn lời với cô.
“Cô là ai? Mà ai tìm tôi sao?”
“Dạ thưa, nô tì là cung nữ được hoàng thượng phái đến để chăm sóc cho cô nương. Là Hoàng Thượng tìm cô nương ạ.”
Cung nữ nhẹ nhàng đáp
“Hoàng thượng? Hoàng thượng thì kiếm ta làm gì cơ chứ?”
Vũ Thiên Băng khó hiểu thắc mắc. Việc cô đến đây đã truyền đến tai hoàng thượng rồi sao?
Nhanh thật...
“Nô tì cũng không biết.” - Cung nữ đáp.
“À mà cô tên gì bao nhiêu tuổi, nói ra cho tui dễ xưng hô nào?”
Vũ Thiên Băng nhìn cung nữ trước mặt trông có vẻ hiền lành nên hỏi han.
“Nô tì tên Ngọc Tâm 16 tuổi, đã vào cung từ nhỏ ạ.”
“Sống ở đây từ nhỏ sao? Vậy xem ra những chuyện ớ đây cô ta đều biết không ít. Ta sẽ tìm hiểu sau"
Vũ Thiên Băng thoáng nghĩ rồi cùng Cung nữ Ngọc Tâm rời khỏi thư phòng.
Hai người rảo bước đi cuối cùng cũng đến nơi cần đến. Cung nữ Ngọc Tâm dẫn Vũ Thiên Băng đến một cung điện to lớn, bên ngoài lính gác rất nhiều, được dàn thành hai bên trông rất uy nghiêm. Vào phía trong khiến cô bất ngờ hơn về nó. Một gian bảo điện được trang trí lộng lẫy, lung linh, mĩ lệ, không kém phần trang trọng. Tất cả mọi thứ ở đây đều được mạ vàng trông rất đẹp mắt. Vũ Thiên Băng nhìn lên phía trên cao kia, là một nam nhân anh tuấn trong bộ long bào thêu rồng trông tuyệt mĩ vô cùng. Và xung quanh nơi cô đang đứng là các đại thần.
“Nga, ở đây thật đẹp nha, lộng lẫy và được trang hoàng không khác gì trong Ti Vi. Ôi thích quá đi mất”
Vũ Thiên Băng đang mơ mộng nhìn ngắm mọi thứ và nghĩ thì…
“Nô tài to gan. Giám tự tiện xông vào đại điện, lại còn ăn mặc chẳng ra thể thống gì nữa, ngươi không mau thỉnh an hoàng thượng?”
Thừa tướng lên tiếng khi thấy vị nữ nhân kì lạ này, câu nói vừa dứt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Vũ Thiên Băng. Sau khi nghe những "lời khen" của thừa tướng dành cho mình. Vũ Thiên Băng nhìn lên người nam nhân tuấn tú đang ngồi trên ngai vàng thầm nghĩ bụng
“Tên đó là ai sao trông quen quá, hình như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải?”
“Á.....” “Tên đó không phải DƯƠNG THIÊN PHONG sao?”
Vũ Thiên Băng hét lớn vừa nói, tay lại chỉ về phía Dương Thiên Phong, ba chữ DƯƠNG THIÊN PHONG được Vũ Thiên Băng nói rất to và rõ, khiến tất cả mọi người xung quanh đều thoáng chốc rùng mình thì thầm to nhỏ với nhau.
“Sao cô ta dám nói hẳn tên hoàng thượng?”
“Dám chỉ hoàng thượng sao?”
“Cô ta chết chắc”
……….
Vũ Thiên Băng sau khi hét to 3 chữ "Dương Thiên Phong" cùng bộ mặt ngạc nhiên liền nghĩ.
“Chết cha, anh ta là hoàng thượng sao? Vậy những lời nói của mình vừa rồi, trong phim người ta gọi là phạm thượng? Ôi không, tại sao mình lại không biết anh ta là hoàng thượng kia chứ? Chỉ tại lo ăn xong ngủ mà hôm qua quên mất là anh ta có một tên thái giám, mà thái giám trong cung chỉ nghe lời một mình hoàng thượng chẳng phải sao? Tại sao mình lại quên điều đó? Ngự thư phòng chả phải chỉ hoàng thượng mới có? Ngự thiện phòng chả phải là nơi để nấu ăn cho vua? Thôi không xong rồi, phải làm sao đây, mình ăn nói như vậy chẳng phải là tru di cửu tộc sao? Mình không có cửu tộc chỉ có một mình nhưng mà như vậy cũng bị chết thảm thì.... Hu hu...”
Vũ Thiên Băng suy nghĩ thấu đáo mọi việc, và nghĩ luôn đến cái số phận éo le sắp bị người ta hành hình chỉ mới xuyên không được 1 ngày kia, đang thầm trách bản thân vô dụng không chịu suy nghĩ thấu đáo và hỏi han mọi chuyện kỹ càng hơn vào hôm qua thì Vũ Thiên Băng liền bị một tiếng quát lớn làm giật mình.
“Nô tài to gan tên của Hoàng Thượng để ngươi có thể đem ra nói vậy sao?”
Thừa tướng An Bình mặt đỏ tía tai bực dọc nói.
Trong lúc đang bực mình vì sao mình lại xuyên qua, rồi lại bực mình vì tự nhiên phạm thượng, mà phạm thượng thì đồng nghĩa với cái chết, Vũ Thiên Băng quá bực bội trong người lại thêm cái tên đáng ghét nào đó đánh động vào giới hạn của sự chịu đựng, nên cô không ngại quay đầu đối diện hắn.
“Này tôi là tôi chịu hết nổi ông rồi đấy nhá. Tôi vừa bước vào đây thì đã nghe ông gọi nô tài này nô tài nọ. Ông nói tôi "to gan", vậy được thôi ông dám cùng tôi mổ bụng lấy gan ra đo không? Tôi chắc một điều rằng không biết ai to hơn ai đâu. Ông nói tôi "tự tiện xông vào" nhưng tôi là tôi được mời tới đây chứ tôi cũng không rảnh hơi tới đây để nhìn cái bản mặt đáng ghét của ông, còn nữa mắt ông có bị sao không vậy hả, tôi là tôi đi vào chậm rãi chứ không có xông vào. Và nữa nhé tôi mặc gì thì kệ tôi liên quan gì đến dòng họ tổ tiên nhà ông không mà ông nói vậy HẢ?
Hứ, vì sao tôi lại phải quỳ trước người mà tôi không biết hay nói cách khác là xa lạ. Tôi VŨ THIÊN BĂNG trước giờ không quỳ trước ai trừ cha mẹ tôi ra. Và tôi nói cho ông biết nhé, bây giờ không và sau này cũng không. Điều cuối cùng tôi cũng là người có người sinh ra đàng hoàng. Có cha, mẹ đàng hoàng nên tôi cũng có tên đàng hoàng, xin ông đừng gọi tôi là nô tài vì tôi không phải là người như các ông, và đừng gọi tôi là ngươi vì tôi có tên. Tôi tên Vũ Thiên Băng. Ông nghe rõ chưa ông già nhiều chuyện?”
Mặc dù trước đó mấy phút, Vũ Thiên Băng rất e sợ nhìn Hoàng thượng Dương Thần quốc Dương Thiên Phong. Nhưng sau câu nói của thừa tướng đương triều An Bình khiến Vũ Thiên Băng cô liền nổi "dung nham" lên, thiết nghĩ, dù gì mình cũng là người của thế kỉ 21 chứ đâu có đùa, tại sao lại phải khuất phục trước người khác đặc biệt là người không quen biết. Hoàng thượng sao? Tưởng là hoàng thượng thì ngon lắm chắc, dựa vào thế lực mà chèn ép người khác thì có gì hay. Dù gì Vũ Thiên Băng cũng đâu phải người của thế giới này vậy thì việc gì phải quỳ phải hành lễ với cái gì mà hoàng thượng chứ?
“Ngươi...... người đâu mang ả này ra ngoài giam vào đại lao chờ ngày xử tội.”
An Bình nghe được những lời Vũ Thiên Băng vừa nói, cộng thêm từ "Ông già nhiều chuyện" và nói đến cả tổ tiên của ông, khiến ông tức mắt nổ đom đóm.
Ya, tình hình thật căng thẳng nha. Nhưng vì sao nãy giờ chỉ có mình cô và tên thừa tướng kia đối thoại vậy. Còn Dương Thiên Phong đâu? Vị hoàng thượng uy nghiêm, đáng sợ bây giờ có suy nghĩ gì. Mọi người đều thắc mắc, nữ nhân xinh đẹp kia là ai? Sao lại ăn mặc kì lạ vậy. Là ai đã mời cô ta đến đây, sao cô ta dám làm những việc kinh thiên động địa đến thế?
Là ai mà dám không hành lễ với hoàng thượng, là ai mà dám chửi thừa tướng và cả tổ tiên của ông ta, trong triều không ai là không sợ thừa tướng, kể cả hoàng thượng cũng phải nhường ông vài phần. Vậy mà vị nữ nhân này lại dám chửi cả ông sao, "thừa tướng nhiều chuyện"? Hahaha. Mà sao vị hoàng đế băng lãnh của họ không nói gì hết chỉ nhìn như một người không liên quan. Đây có phải hoàng đế của họ không? Hàng ngàn câu hỏi được đặt ra.
“Thừa tướng!” - Lúc này một giọng nói uy nghi mới vang lên
“Dạ có thần.”
An Bình nghe thấy giọng nói đó liền dịu giọng quay đầu phía Ngai vàng mà cúi đầu hành lễ.
“Khanh có biết khanh đã đi quá xa rồi không?” - Vẫn âm điệu đó nhẹ nhàng và quyền lực
“Dạ......nhưng...”
Không để thừa tướng kịp nói Dương Thiên Phong đứng ngay dậy tiến xuống lại gần chỗ Vũ Thiên Băng nắm tay cô dắt lên trên ngai vàng, trong khi đó cô vẫn đang ngơ ngác.
“Hôm nay tiện có các vị đại thần ở đây, ta muốn tuyên bố một việc quan trọng.....”
“Như nước một ngày không thể không vua, thì hậu cung cũng vậy, một ngày không thể không hậu. Dương Thần quốc chúng ta phải có một vị mẫu nghi thiên hạ. Đã nhiều lần các khanh dâng tấu sớ muốn ta mau lập hậu để ổn định lòng dân. Nay chiều theo ý dân, ta muốn lập Vũ thiên Băng làm hậu, có ai có ý kiến gì không?”
Sự việc xảy ra quá nhanh khiến Vũ Thiên Băng như một con nai vàng ngơ ngác chả kịp phản ứng gì chỉ đứng nghệch mặt ra nhìn Dương Thiên Phong rồi lại nhìn các vị đại thần. Còn trong triều bắt đầu có tiếng xì xầm to nhỏ, nhưng chưa có ai dám phản bác lời hoàng thượng. Và rồi người đứng ra đưa ý kiến đầu tiên khi tiếng xì xầm ngày càng nhiều lại là thừa tướng An Bình.
“Thưa hoàng thượng thần thấy điều này không hay cho lắm. Thiên Băng cô nương đây là người có những hành vi kì lạ. Thần e khi lập Thiên Băng cô nương đây làm hoàng hậu thì một khi bá tánh biết được sẽ không hay cho lắm. Vả lại trong triều xưa nay Hoàng hậu phải là con quý tộc hoặc cũng có địa vị không phải tầm thường. Thiên Băng cô nương đây, thân thế không rõ ra sao, gia quyến không biết như thế nào. Thần bẩm hoàng thượng suy xét lại cho, tránh để lòng dân không yên.”
Thừa Tướng An Bình phản đối gắt gao khi nghe hoàng thượng phong hậu là Vũ Thiên Băng
“Trong triều xưa nay hoàng hậu chỉ là con cái quý tộc nhưng đó đâu phải là lệnh ban hành từ xưa đến nay bắt buộc phải làm thế? Về phía con dân ta, ta tự biết xử lí ra sao. Hay là thừa tướng ý muốn nói ta đây không có mắt? Không biết rõ việc mình đang làm?”
Dương Thiên Phong giọng nói uy nghi cất lên khiến An Bình tay chân run rẩy vội quỳ gối. An Bình là thừa tướng đương triều, ông có một cô con gái hiện đang là phi tần trong cung được Hoàng thượng sủng ái nhất. Dĩ nhiên ông rất muốn người làm hoàng hậu chính là con mình rồi, vả lại trước giờ ai cũng nghĩ Hoàng thượng sẽ lập con ông lên làm hậu, nay tự nhiên lại xuất hiện một Vũ Thiên Băng, cũng chính vì cô gái này mà Hoàng thượng lớn tiếng với ông, đây là điều trước giờ chưa từng có, vả lại còn muốn lập cô gái không rõ xuất thân này làm Hoàng hậu, vậy con ông thì sẽ ra sao?
“Tôi không đồng ý!!!!”
Vũ Thiên Băng im lặng hồi lâu giờ mới bắt kịp thông tin lên tiếng. Như không nghe lời Vũ Thiên Băng nói, Dương Thiên Phong kéo tay cô vào trong và để lại một câu khẳng định.
“Cứ như vậy đi, 3 ngày sau sẽ tiến hành lễ phong hậu. Bãi triều.”
Vũ Thiên Băng cứ như vậy bị Dương Thiên Phong lôi đi vào trong Kỳ Thiên cung. Tới nơi, Vũ Thiên Băng vùng vẫy quyết liệt để thoát khỏi tay Dương Thiên Phong.
“Này anh bị điên à, tôi và anh quen biết gì nhau mà cưới với chả xin chứ, lại còn gì lập hậu? Tức chết mà, anh mau thu hồi lời nói của anh ngay và lập tức.”
Vũ Thiên Băng tức giận, nhưng trong mắt Dương Thiên Phong sự tức giận của cô chỉ làm hắn thấy cô thật khó hiểu và đáng yêu. Biết bao người mơ ước được làm mẫu nghi thiên hạ, nay cô dễ dàng leo lên chức vị này ngồi chỉ 1 đêm quen biết hắn, vậy mà cô lại không đồng ý.
Hắn nhìn cô khẽ nhíu mày rồi lắc đầu cười cười.
"Lời nói của hoàng đế đã nói thì không bao giờ rút lại được. Quân vô hí ngôn. Mà nàng làm hoàng hậu của ta có gì không tốt chứ? Không lẽ nàng lại không thích làm hoàng hậu?"
"Không, lấy anh rất tốt. Nhưng quan trọng tôi và anh không có tình cảm với nhau anh hiểu chứ? Vả lại ai mà chẳng biết hậu cung là nơi đấu đá đẫm máu ác liệt của các phi tần. Anh đi lập một người không rõ lai lịch làm hậu, há chẳng phải đang để cho kẻ khác chán ghét tôi, há chẳng phải đang dồn tôi vào chỗ chết sao?"
Vũ Thiên Băng tỏ ra hiểu biết mọi việc trong chốn hậu cung phức tạp, liền tức giận khoanh tay nói.
“Ta muốn nàng hiểu rằng, thật ra ta đã có tình cảm với nàng ngay lần đầu tiên gặp nàng, và ta muốn rất muốn nàng là hoàng hậu của ta, là nương tử của ta. Nàng nghĩ ta sẽ để cho kẻ khác hãm hại nàng sao? Vả lại ta cũng muốn tốt cho nàng thôi. Nếu nàng lấy ta thì sẽ được ở đây, còn không thì nàng phải rời khỏi hoàng cung, lưu lạc bên ngoài, nguy hiểm e rằng còn hơn trong cung, nàng suy nghĩ kĩ đi, không lấy ta cũng được, nàng phải rời khỏi đây?”
Dương Thiên Phong đánh vào điểm yếu của Vũ Thiên Băng là một thân một mình không người thân thích, nói xong quay lưng vờ bước ra ngoài.
“Hắn nói cũng đúng, nếu giờ mình ra ngoài là chết trước khi tìm được đường trở về nhà, nhưng mà liệu mình sống trong hậu cung phức tạp này sẽ qua nổi sao? Sống đâu cũng vậy, sống đâu cũng phải chết, thôi thì cứ nhận lời lấy hắn, chẳng phải hắn hứa bảo vệ mình sao? Dù gì như vậy cũng sẽ an toàn hơn. Cứ ở đây đã rồi tìm đường về sau. Mình đến từ nơi này chắc có gì đó đặc biệt ở đây, nên mình phải ở lại tìm hiểu, có lẽ cũng nhờ nơi này mà mình được về với thế giới của mình chăng? Trong cung anh ta có tới 3000 mĩ nữ rồi lại phi tần, anh ta yêu mình sao? Viễn vong.”
Lại một suy nghĩ thấu đáo khác của Vũ Thiên Băng hiện lên. Nghĩ xong cô nói...
“Này tôi đồng ý lấy anh, nhưng phải có điều kiện.”
Dương Thiên Phong vui vẻ trong lòng đồng ý luôn
“Được thôi điều kiện gì?”
“Thứ nhất là anh không được làm gì tôi cho đến khi tôi có tình cảm với anh. Thứ hai tuy tôi là thê tử của anh nhưng tôi vẫn có tự do riêng của tôi.”
Chỉ hai điều kiện Dương Thiên Phong suy nghĩ chốc lát rồi cũng đồng ý.
“Mà này, nàng nói ta là "anh" chỗ nàng sống mọi người cũng gọi như vậy sao?”
Dương Thiên Phong thật sự rất thắc mắc về cách xưng hô kì lạ của Vũ Thiên Băng cô.
“Đúng, chỗ tôi sống mọi người đều gọi nhau như vậy. Như bây giờ tại đây mấy người như anh thường nam tử gọi nữ tử bằng muội muội, và nữ tử gọi nam tử là ca ca. Nhưng chỗ tôi nữ tử gọi nam tử bằng "anh" và nam tử gọi nữ tử bằng "em", 2 từ này được dùng cho vợ chồng cũng vậy, không gọi là phu quân, tướng công mà gọi là "anh yêu" và phu nhân, nương tử thì gọi chung là "em yêu".”
“Ừm… nói ra cũng phức tạp lắm nên sau này có cơ hội tôi sẽ từ từ dạy anh."
“À mà nè, tôi nói trước, sau này tôi sẽ không quỳ trước anh, và cách xưng hô cũng sẽ không đổi. Nếu có người ngoài thì... thì tôi sẽ gọi anh như đúng cách mà các phi tần khác gọi, còn chỉ có 2 chúng ta thì không bao giờ có vụ đó nghe chưa?”
Vũ Thiên Băng trợn mắt bá đạo nói rồi mỉm cười vui vẻ. Ngược lại với cô, hoàng thượng của chúng ta mặt thì cứ nghệch ra chẳng hiểu gì. Trong con dân của hắn cai trị còn có bộ tộc người ăn mặc hở hang, nói chuyện thì toàn những từ ngữ trên trời dưới đất như cô sao? Thật không thể tin được, vậy mà hắn lại không biết, phải cho người điều tra mới được.
"Nhưng mà nói suông không được phải có giấy tờ làm chứng, giấy trắng mực đen rõ ràng."
Vũ Thiên Băng thấu suốt cẩn thận nói cô sợ rằng nếu sau này anh ta nuốt lời thì lúc đó phải làm sao, nên bây giờ phải kí kết ngay. Cô ngồi giải thích tường tận về bản cam kết của cả hai. Hắn vẫn theo ý nguyện của cô, cô muốn làm gì cũng được, chỉ cần cô lấy hắn, hắn cho rằng cô có một tờ giấy thì có thể làm gì được hắn sao? Cho dù sau này cô có kiện hắn không đúng lời hứa thì cũng chẳng có ai dám nhận vụ này đâu, vì chẳng có ai muốn đầu rơi khỏi cổ a.
Cả hai ngồi viết ra giấy nhưng khổ nỗi cô không hiểu chữ hán còn tên kia không hiểu chữ hiện đại.
“Này anh viết gì thế tôi không hiểu.”
Cả hai ngây ngô hỏi đối phương về thứ mà người kia viết vẽ lên giấy.
“Ây da, chúng ta đang bị bất đồng chữ viết.” - Cô cất tiếng khi tìm ra vấn đề
“Bất đồng chữ viết là gì?” - Hắn đưa cặp mắt khó hiểu nhìn cô.
“Là như thế này... thật ra tôi không phải người ở đây... nói cách khác tôi không thuộc về thế giới này. Bây giờ tôi nói cho anh biết sự thật tin hay không tùy anh. Tôi là người của một ngàn năm sau (ước chừng) không phải người ở đây, do một tai nạn vô tình tôi bị xuyên không và lạc vào thế giới này.
Thật ra một ngàn năm sau người ta không viết chữ như anh nữa vì đó vốn không phải chữ viết riêng của nước ta mà là chữ mượn của nước khác, sau này chữ viết chính thức của nước ta là chữ la-tin và được gọi là chữ quốc ngữ như những chữ mà tôi đã viết, vì nó gọn, dễ hiểu, dễ viết, sau này người ta sẽ không còn phổ biến loại chữ của anh nữa mà họ chỉ dùng chữ này đây, nên tôi không biết anh đang viết gì và anh cũng thế.” - Cô ngồi giải thích chi tiết cho hắn.
“Người của ngàn năm sau?”
Đôi mày của Dương Thiên Phong nhíu lại ngờ vực hỏi lại
“Đúng vậy, trông thì có vẻ hoang đường nhưng sự thật nó là vậy đấy. Anh không tin cũng không sao, cứ coi như tôi chưa từng nói gì đi.”
Vũ Thiên Băng bất lực nói, bất lực giải thích và cũng bất lực cười vì cô cũng hiểu rằng đây là một sự thật khó tin. Ngay cả cô cũng không thể tin nữa huống chi là hắn.
“Vậy giờ phải làm sao?”
Thoáng chốc nghi ngờ nhưng rồi hắn cũng không để ý lắm nên hỏi tiếp.
“Hay là ta cứ kí vào đi rồi tôi sẽ dạy cho anh chữ viết của tôi và anh cũng phải dạy cho tôi chữ viết của anh. Như vậy ai cũng sẽ hiểu đối phương viết gì.” - Suy nghĩ một hồi cô bất đắc dĩ nói.
“Như vậy cũng được.” - Hắn cũng tán thành
Hai người sau khi kí kết xong cùng nhau đến thỉnh an thái hậu.
Uy Ninh Cung
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu.” - Dương Thiên Phong cùng Vũ Thiên Băng tiến vào Uy Ninh cung thỉnh an Thái Hậu. Vừa gặp Thái Hậu cô liền cao hứng
“Con chào bác.” - Hoàng thượng Thiên Phong vừa cất lời xong Hoàng Hậu Thiên Băng cũng nhanh nhảu chào không cần nghĩ
“Bác? là sao?” - Uy Khánh Thái Hậu khựng nhìn Vũ Thiên Băng rồi lại đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Dương Thiên Phong. Mọi người im lặng vài giây. Lúc này cô biết mình đã lỡ lời thầm nghĩ
"Chết cha, mình quên người ở đây không hiểu ngôn ngữ hiện đại" vội chữa cháy, cô cất lời
“Băng nhi tham kiến thái hậu, thái hậu cát tường.”
Thái Hậu vẫn đưa mắt nhìn Dương Thiên Phong đợi một lời giải thích
“Nàng là vậy đấy. Sau này người sẽ hiểu nàng hơn.”
Hắn nhìn cô cười nói. Lúc này Thái hậu mới cất lời "Bình thân." và phất nhẹ bàn tay.
Tuy nhiên ánh mắt vẫn chưa hết ngờ vực dò xét nhìn Vũ Thiên Băng.
“Phong nhi tìm đâu ra nữ nhân đặc biệt quái đản này cơ chứ, ăn mặc kì lạ, nói năng thì khó hiểu. Lại có thể làm cho Phong nhi của ta quyết định lập hậu, xem ra nữ nhân này không bình thường đơn giản chút nào” - Dò xét trong lòng xong Thái Hậu cũng an tọa.
“Nhi thần/Băng nhi tạ thái hậu/ mẫu hậu.” - Được Thái Hậu miễn lễ cho hắn cùng cô nhanh chóng tạ ơn.
“Hôm nay nhi thần đưa Băng nhi tới thỉnh an mẫu hậu.”
Hắn nói luôn vấn đề đưa cô tới. Thỉnh an hay nói cách khách là ra mắt con dâu ấy. Thái hậu đưa ánh nhìn trìu mến, dịu dàng với hắn và nhẹ nhàng hỏi lại
“Con đã suy nghĩ kĩ cho quyết định của mình chưa?” - Không suy nghĩ thêm hắn trả lời luôn
“Thưa ngạc nương con đã suy nghĩ kĩ.”
“Nếu ý con đã vậy, thì cứ tiến hành những việc mà con đã sắp xếp đi hoàng thượng. Con biết là ta luôn hài lòng với tự do của con mà.”
Uy Khánh thái hậu nhẹ nhàng nói. Bà là người cương trực, thẳng thắn, và hết mực thương yêu con cũng như sự tự do, quyền lựa chọn của con. rất hiếm khi bà can thiệp vào những ý định của họ. Nói sơ về Thái hậu Uy Khánh, bà có một nét đẹp quý phái, mĩ lệ, mặc dù đã ngoài tứ tuần nhưng vẻ đẹp ấy cứ như là thiếu nữ đôi mươi thôi.
“Vâng thưa mẫu hậu”
Hoàng thượng Thiên Phong vừa dứt lời thì bỗng thái hậu nhăn mặt tỏ vẻ đau đớn. Dương Thiên Phong thì không để ý, nhưng Vũ Thiên Băng nhìn thì tinh ý thấy ngay. Cô vội vàng hỏi han
“Thái hậu người làm sao vậy?” - Lúc này hắn mới để ý đến sắc mặt của thái hậu
“Mẫu hậu.”
“Ta không sao chỉ là tối qua bị cảm, nằm trên giường quá lâu nên thấy hơi đau lưng.”
Vũ Thiên Băng thầm suy tính gì đó rồi đi tới bên chiếc giường của Uy Khánh thái hậu dò xét tỉ mỉ...
“Nàng làm gì vậy Băng nhi?”
Dương Thiên Phong khó hiểu với hành động của cô nên cất lời hỏi.
“Xuỵt...” - Vũ Thiên Băng đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng.
“Hiểu rồi. Vấn đề là nằm ở chiếc giường này. Nằm ở chiếc giường này không đau lưng mới là lạ. Mà hoàng cung này cũng ngộ, giàu có thế kia mà không có nổi một cái nệm à, làm hại ta cũng đau lưng không kém. Mà không biết họ có biết nệm là gì không ta?”
Cô thoáng nghĩ một lát, không quên đưa tay vuốt cằm mình.
“Ừm có rồi.”
Đột nhiên cô hét lên, cùng lúc đó có như một tia sáng chạy qua đầu cô, khiến Thái Hậu, hoàng Thượng cùng cung nữ có mặt đều giật mình.
“Có? Có gì?” - Thái hậu Uy Khánh và hoàng thượng Dương Thiên Phong cùng đồng thanh hỏi lại.
"Lát nữa mọi người sẽ biết."
Vũ Thiên Băng nhìn mọi người cười tươi tinh nghịch. Khiến cả hai mẹ con có cùng suy nghĩ
Nữ nhân này rốt cục là sao đây?”