Chương 1
Đêm mùa thu, mới bảy giờ, ánh trăng đã lấp ló ở vòm cây đen thẫm. Phía trời đông rực lên màu vàng cam bắt đầu chuyển sang vàng óng lấp lánh như dát bạc. Mặt nước sông Phụng Hiệp mênh mông sáng rực bởi ánh đèn hoa. Tiếng ồn ào bắt đầu vang lên.Đêm nay là đêm chung kết giọng ca vàng “Chín dòng sông hò hẹn”, được tổ chức trên thuyền văn hóa trên dòng sông thơ mộng Cần Thơ.Phương Hà dặm thêm phấn hồng lên má Thùy Anh. Cô xuýt xoa:– Chao ôi! Đẹp như tiên.– Thật không? Đừng có nịnh nha bạn.Phương Hà đứng ngây ra nhìn:– Mình không ngờ bạn có làn da mịn màng như thế.Thùy Anh mắc cỡ đỏ cả mặt:– Vậy à!Phương Hà khẽ cười. Cô lắc lư cái đầu:– Này! Mi có biết mi đẹp nhất điều gì không?Thùy Anh cười dễ dãi:– Lại khen! Ta không có tiền lẻ đâu.– Ai thèm tiền lẻ của mi. Thấy đẹp ta khen, ta thật lòng mà.Thùy Anh ngồi im nghe Phương Hà tán dương:– Thôi được. Ta đẹp là nhờ bàn tay mi trang điểm đó. Hóa ra mi muốn mèo khen mèo dài đuôi, chứ không tốt đâu.Phương Hà bấm lông mi cho bạn rồi cười:– Chao ơi! Mi có hàng mi rợp dài, đôi mắt đẹp như ''làn thu thủý'. Đôi mắt này, đêm nay sẽ thu hồn ban giám khảo cho mà xem.Thùy Anh rụt cổ:– Hổng đám đâu. Mình tài có người tài hơn, mình đẹp có người đẹp hơn.Đừng có khen hoài, người ta nghe được cười chết.Phương Hà kẻ thêm đôi mắt và cười giòn tan:– Cho họ chết mê chết mệt luôn.Rồi cô xuýt xoa:– Này! Nhìn vào gương xem, ta không có đùa đâu. Nếu ta mà là con trai, ta sẽ cưới mi làm vợ ngay. Tiếc quá, eo ơi ...Thùy Anh bật cười khanh khách:– Con quỷ! Mi định giở trò sàm sỡ hả? Coi chừng đó.– Ừ, ta nựng một tí không được sao? Công ta cả mấy tiếng đồng hồ trang điểm cho mi. Nhớ thi đậu có phần Phương Hà nữa à nghen.Thùy Anh định đứng lên, nhưng cô thấy cặp chân mình mỏi, tê cứng. Con nhỏ Phương Hà bắt mình ngồi khá lâu rồi. Nó nhắc cô mới nhớ:– Được rồi, mình lọt vào chung kết nhất định sẽ khao bạn và anh Khắc Bình mà. Yên trí đi!– Dĩ nhiên! Đẹp như vậy, không nhất cũng nhì. Giải nào mi cũng ẵm cả.Thùy Anh ngượng ngùng cãi lại:– Thôi, cho ta xin đi. Nói lớn người ta nghe, kỳ lắm.Phương Hà sửa lại mái tóc cho Thùy Anh:– Sao mi chẳng có chút tự tin vậy? Ta nói thật đó.– Dù thật, mình cũng chẳng dám tin. Mình không muốn người khác không thiện cảm với mình.Thấy Thùy Anh không hài lòng, Phương Hà chỉ cười:– Yên trí đi. Ai lại nỡ không thiện cảm với một cô gái nhu mì, đẹp như hoa chứ.– Thôi đừng vẽ chuyện nữa, xong chưa nhỏ?Phương Hà chải nhanh tay hơn:– Chút nữa xong rồi.Thùy Anh nhìn qua cửa thuyền. Khu vực chợ nổi về đêm tuyệt đẹp. Thuyền ghê chở hoa quả khắp các con sông của miền Tây về hội tụ đậu san sát. Cô reo lên:– Mau đi, còn ra bên ngoài ngắm chợ nổi nữa.Phương Hà nhăn mặt:– Mi còn tâm trí ngắm cảnh sao? Hát hò tới nơi rồi kìa.– Tất cả đã chuẩn bị xong. Mình tập dượt mấy ngày nay, chỉ chờ diễn mà thôi.Thùy Anh cố tình quay ra mặt sông nhìn. Phương Hà quay theo bạn:– Mi tìm gì ngoài ấy? Xoay vào ta xem tóc phía bên này.– Xem cảnh. Mi làm sơ sơ được rồi.Ngắm nghía Thùy Anh, Phương Thùy bỏ chiếc lược xuống:– Xong rồi. Để ta cài vài bông hoa nữa nhé. Nhìn sẽ đẹp kiêu sa hơn.Thùy Anh lắc đầu:– Trời ơi! Mi trang điểm một chút nữa, mình không nhìn ra mình cho mà xem.– Thì đẹp mà. Cho ông Khắc Bình nhìn không ra luôn.Nghe nhắc Khắc Bình, nãy giờ Thùy Anh thấp thỏm trong lòng mà không dám lên tiếng:Mấy giờ rồi Phương Hà?– Sắp đến giờ diễn rồi đó. Bảy giờ kém năm.Thùy Anh nhảy nhỏm:– Cái gì? Tiết mục của mình bốn, năm gì đó. Giờ này không thấy bóng anh Khắc Bình. Làm sao bây giờ?Phương Hà thu dọn đồ nghề, cô bảo:– Con trai, đàn ông không cần trang điểm nhưng cũng phải đàng hoàng trước khi lên sân khấu. Anh Khắc Bình này thiệt là ...Thùy Anh đứng tựa mạn thuyền. Cô dõi mắt về phía đám hoa lục bình tím ngắt phía vàm sông trông ngóng Khắc Bình. Vẻ nôn nóng không yên.Từ chiếc thuyền nhìn sang sân khấu ngoài trời ở trên chiếc thuyền văn hóa được trang trí khá đẹp, bởi những chậu hoa kiểng của một vườn vừa chân quê thơ mộng vừa hoành tráng lạ thường. Thùy Anh cảm thấy lòng bừng lên nỗi xôn xao khó tả.Cảnh đêm nay đẹp tuyệt vời. Ước gì giờ này có Khắc Bình bên cạnh thì hay biết mấy. Thùy Anh vẫn không ngưng ngóng trông. Phía vàm sông vẫn im lìm một màu trắng bạc nhấp nhô. Phương Hà đứng cạnh cô nhìn quanh như quan sát.– Công nhận ban tổ chức chọn một địa điểm văn nghệ thật ấn tượng. Lần đầu tiên, mình được xem văn nghệ trên sông nước đó Thùy Anh.– Mi thấy vui không?– Vui chứ. Hình như nhỏ Thùy Anh không vui?Cô giật mình gật đầu:– Vui lắm. Rất ấn tượng. Chỉ tiếc mình đang lo.Phương Hà ngạc nhiên:– Lo chuyện gì?– Chuyện của anh Khắc Bình. Tiết mục song ca sẽ diễn trước, vậy mà giờ này anh ấy đâu mất tăm. Có khi nào anh ấy bỏ cuộc không?Phương Hà lắc đầu:– Lý do gì bỏ cuộc? Hay là anh ấy hận chuyện?Thùy Anh lo lắng tròn mắt nhìn bạn:– Còn chuyện gì cơ chứ?Phương Hà đập tay vào vai bạn, cười khúc khích:– Mày đừng lo lắng quá. Mình chỉ đoán mò thôi. Khắc Bình thường rất đúng hẹn.Thùy Anh mím môi gật đầu:– Vì anh ấy rất đúng hẹn nên mình mới lo lắng. Phương Hà này!Cô bé lắng nghe Thùy Anh nói nhưng cô im bặt:– Chuyện gì vậy, Thùy Anh?– Không có gì.– Thật không? Lời nói và cừ chỉ của mi không giống nhau.Thùy Anh níu tay bạn. Tiếng trống nhạc nổi lên ầm ầm, vang rộn cả mặt sông. Mặt sân khấu hướng về khu chợ nổi đang ồn ào náo nhiệt. Mọi người cùng quay về sân khấu. Đêm nay vừa đi buôn bán vừa xem văn nghệ, quả thật hấp dẫn, lý thú vô cùng. Tiếng rao bánh cống vang lên lanh lảnh, hòa với giọng đàn kèn, sáo sôi động vui tươi vang xa vang xạ .... – Bánh cống nóng giòn đâỵ .... – Kem đây, bánh mì ngọt kem đây ...Một chiếc xuồng nhỏ cặp mạn thuyền chỗ Thùy Anh và Phương Hà. Chú bé nhỏ cất lời rao:– Bánh rán không chị. Kem Ý đi! Ngon lắm!Cả hai lắc đầu cười. Cậu bé ngây ngô bảo:– Ồ! Chị là diễn viên hả? Đẹp quá!Phương Hà mỉm cười:– Đúng rồi. Chị ấy sắp diễn, không ăn đâu. Em đi bán đi.Cậu bé cười, chèo thuyền đi nhanh. Phương Hà thấy Thùy Anh đứng lặng, cô ngạc nhiên:– Vẫn mong Khắc Bình à?Thùy Anh thở dài:– Tiết mục song ca “Tình bạn” do mình và anh Khắc Bình khổ công luyện tập, không lẽ anh ấy nỡ bỏ dở.Phương Hà gật đầu:– Ừ, tiết mục này ở vòng bán kết được điểm khá cao. Anh ấy rất vui, lẽ nào Khắc Bình lại cho là không quan trọng. Chuyện đùa ư?Thùy Anh cắn nhẹ môi, lắc đầu theo bạn:– Nhưng đêm văn nghẹ bắt đầu rồi. Chỉ còn ba tiết mục nữa mà anh Khắc Bình vẫn chưa đến. Theo bạn lý do gì?Phương Hà tròn mắt:– Mù tịt. Tớ cũng như cậu thôi! Hày là chúng ta sang chỗ chị Giao Giao đi.Thùy Anh ngạc nhiên:– Chi vậy?Phương Hà giục bạn:– Ba tiết mục nữa sẽ đến lượt bạn và Khắc Bình song ca, chúng ta nói chị Giao Giao đổi giùm ...Thùy Anh đưa mắt nhìn Phương Hà:– Không được đâu. Ban tổ chức đã sắp xếp chương trình, làm sao mà thay đổi được.– Vậy thì ...Phương Hà suy nghĩ một chút rồi bảo:– Không đổi được cũng phải báo với chị ấy, kẻo chị Giao Giao giới thiệu mà không có người thì chết.Nghe Phương Hà bảo, Thùy Anh càng run trong bụng:– Mình phải làm gì bây giờ?Phương Hà đi tới đi lui, hai tay nắm vào nhau, vẻ bối rối:– Cậu theo mình sang bên cánh gà sân khấu rồi tính.– Ừ.Vừa thấy hai người, chị Giao Giao đã nhoẻn miệng cười:– Em chuẩn bị xong cả rồi chứ? Khắc Bình đâu, chị không thấy?– Chị Giao Giao ơi. Tiết mục thứ hai rồi phải không?Phương Hà lên tiếng. Giao Giao nhìn cô khó hiểu:– Thế nào? Có chuyện gì à?– Dạ .... tiết mục song ca sắp tới mà chưa thấy Khắc Bình đến. Thùy Anh lo lắng chị ạ.– Vậy à? Em biết nhà Khắc Bình ở đâu không?– Dạ biết. Xa lắm.Giao Giao yên lặng. Hình như chị đang theo dõi tiết mục đơn ca sắp chấm dứt. Cô gái chào khán giả. Giao Giao bước lên sân khấu cất giọng trong trẻo giới thiệu tiết mục tiếp theo. Phương Hà giục Thùy Anh:– Mi mượn điện thoại di động của chị Giao Giao gọi về nhà Khắc Bình xem.Thùy Anh vẫn ngóng ra sông. Phía xa dòng sông vẫn mịt mù. Cô bé thất vọng bảo:– Ừ, mình phải điện cho anh ấy.– Chị Giao Giao! Cho em mượn điện thoại di động được không chị?– Được. Em gọi Khắc Bình à?Thùy Anh gật đầu. Giao Giao vui vẻ bước vào cánh gà mở chiếc điện thoại xinh xắn bấm nhanh số Khắc Bình rồi đưa cho Thùy Anh.Một vài giây trôi qua, Thùy Anh nghe đầu dây bên kia có tiếng trả lời:– Alô. Tôi là ba Khắc Bình đây.– Dạ, cháu là Thùy Anh bạn của Khắc Bình. Anh ấy đâu rồi bác?– Khắc Bình đã đi khỏi nhà.– Lâu chưa bác?– Cả giờ rồi cháu.– Anh ấy có bảo đi không?Khắc Bình đến Phụng Hiệp để thi văn nghệ gì đó.– Đã sắp đến giờ diễn mà anh ấy chưa đến. Anh Khắc Bình đi bằng gì hả bác?Giọng ông hơi lo lắng:– Khắc Bình lái xuồng máy đến. Bao giờ Khắc Bình đến, nhớ nhắn về cho bác nha!– Dạ .... dạ ....Thùy Anh tần ngần tắt máy.– Sao em?– Tiết mục song ca sắp đến rồi Thùy Anh.Thùy Anh giật mình khi Phương Hà nhắc. Cô trả lời Giao Giao.– Khắc Bình đi đã lâu rồi nhưng sao chưa đến. Không hiểu anh ấy gặp chuyện gì? Hay là chị đổi tiết mục ấy xuống cuối chương trình giùm em.Phương Hà nhìn cô MC:– Chị giúp đỡ Thùy Anh đi Giao Giao?– Ừ được. Nhưng tiết mục số 5 thay cho ai?Giao Giao chợt hỏi, cô hơi ngập ngừng trước sự thay đổi chương trình. Thùy Anh nhanh nhảu:Em diễn hai tiết mục, vậy tiết mục tới em xin đổi bài đơn ca lên trước.Giao Giao cười vỗ vai cô:– Vậy em chuẩn bị nhanh lên Thùy Anh. Tiết mục thứ tư bắt đầu rồi.– Dạ.Đổi được, cô và Phương Hà rất mừng.Phương Hà giục Thùy Anh:– Mau thay lại trang phục đi!– Ừ. Mình làm nhanh đây.Thùy Anh chợt thấy bối rối vô cùng. Giao Giao dẫn chương trình đổi lại cho cô hát trước bài ''Đôi mắt''. Chị Giao Giao rất linh hoạt, xem ra cũng chẳng có việc gì.Không hiểu sao hôm nay Thùy Anh run muốn chết. Giao Giao giới thiệu bài hát mà cô nghe lùng bùng không rõ Phương Hà đẩy Thùy Anh ra sân khấu với lời động viên thật chân thành:– Hát hết mình nghe mi!Thùy Anh bước đi, tay chân run bần bật:– Phương Hà! Sao mình lo quá.– Này, bình tĩnh nghe! Ta ủng hộ hết mình.Thùy Anh dần dần lấy lại bình tĩnh. Cô hát thật ngọt ngào sâu lắng:“Mẹ cho em đôi mắt sáng ngời, để nhìn đời và để làm duyên.Đời cho em đôi mắt màu đen, sáng như tia nắng rọi trong tâm hồn.Đôi mắt em là cửa sổ tâm hồn là ...”.Lời hát Thùy Anh cất cao vang xa trên mặt nước mênh mông. Đèn hoa sáng rực lung linh. Tiếng hát cô ngọt ngào lạ, tất cả như lắng động hai bờ bến sông.Dòng nước trôi lững lờ như lắng nghe lời người con gái xinh đẹp vang ngân.Khán giả khu vực nổi trên sông như lặng đi rồi bùng vỗ tràng vỗ tay không dứt. Thùy Anh được mọi người tặng hoa rất nhiều. Thùy Anh không ngờ mình lại làm được điều kỳ diệu ấy. Cô hát bằng cả trái tim nhiệt tình và tâm hồn đam mê âm nhạc ... Bước đầu cô chiếm được cảm tình khán giả.Thùy Anh cúi chào trước những đôi mắt đầy thiện cảm của ban giám khảo.Cô lặng xúc động khi nghe số điểm đồng loạt được công bố:,90 điểm. Một tràng pháo tay nữa lại vang lên. Thùy Anh nhẹ nhàng bước vào cánh gà.Sắc mặt rạng ngời hạnh phúc, cô đặt bó hoa lên chiếc bàn kê tạm. Phương Hà lao ra ôm chầm lấy bạn khen lấy khen để, xoay cô mấy vòng:– Ôi, tuyệt vời! Mình đâu có nói khoác. Chúc mừng mi nha Thùy Anh!– Cảm ơn nha Phương Hà.– Khách sáo ghê! Bạn bè không hà.– Đành vậy. Nhưng nhờ mi động viên khích lệ, nên ta mới được như vầy.Một giọt nước mắt lóng lánh quanh viền mi. Thùy Anh vội chớp nhanh giấu vào lòng sự xúc động. Điều ấy càng làm cho Phương Hà tức cười:– Không sao cứ khóc nếu mi thích. Vì khi quá hạnh phúc, con người ta hay rơi nước mắt như thế.Thùy Anh ngả vào vai bạn cười mà rơi nước mất sung sướng rưng rưng.– Xin lỗi. Mình vui quá Hà ơi!– Ừ, thì ai mà không vui. Ta vui lây mi đó.– Phải gọi là đồng cảm chứ bạn.Thùy Anh quẹt ngang mi nói với Phương Hà. Cô cứ mỉm cười hạnh phúc.– Lúc này, trông mi hạnh phúc lạ.– Ừ. Niềm hạnh phúc nho nhỏ đang đến với mình.Phương Hà nhanh tay kéo bạn vào phòng trang điểm làm cho Thùy Anh không khỏi ngạc nhiên:– Vào đây nhanh lên!– Chi vậy?– Để mình trang điểm lại một chút. Tiết mục song ca với Khắc Bình phải khác một chút.– Thôi, lỡ Khắc Bình không đến kịp thì sao?Phương Hà vỗ nhẹ vào gương mặt kiều diễm của bạn:– Nè! Đừng có nghĩ bậy nữa. Yên nào!– Nhưng mình lo lắng lắm, Phương Hà. Có khi nào Khắc Bình gặp chuyện gì?Phương Hà bịt miệng Thùy Anh:– Đã bảo không được nói gở. Mình tin hôm nay mi được may mắn.– Còn anh Khắc Bình?– Anh ấy tài lắm. Có chuyện gì cản được bước anh ta.Nói xong, Phương Hà nhìn vào mắt bạn. Hình như Thùy Anh không vui nổi.Cô cười trêu bạn:– Ê! Mới thi đạt điểm cao, sao mặt mày bí xị như cái bánh bao bị mắc mưa thế.Thùy Anh thở dài:– Giống lắm à? Mình nghĩ nó tệ hơn kìa.– Cái gì? Tệ hơn?Cả hai cười khúc khích. Thùy Anh trách bạn:– Lúc nào mi cũng cười được cả. Ta ước gì được như mi vui biết mấy.Phương Hà lắc lư đầu chọc bạn:– Mi làm gì cũng thành công mỹ mãn lại được Khắc Bình để ý. Anh ấy chăm sóc mi, vậy mà đòi gì nữa.Thùy Anh thở dài:– Sao mình cảm thấy không như bạn.Phương Hà cười tự nhiên:– Thì mi cứ vui cười đi, ai cấm cản.– Mình không làm được. Lúc nào cũng lo lo trong dạ.Thùy Anh lại bí xị như cũ. Phương Hà cố chọc bạn cười:– Có phải nhớ Khắc Bình không? Vậy thì đừng yêu. Như ta, không yêu khỏe re.Thùy Anh và Khắc Bình đã yêu chưa? Thật ra Khắc Bình chỉ lo lắng chăm sóc cho cô hơn các bạn một tí. Nghe Phương Hà nhắc đến từ “yêu”, mặt Thùy Anh đỏ lên vì thẹn:– Ai yêu ai không biết. Bậy bạ quá?– Chối hả nhỏ? Không yêu thì mắc mớ gì ngóng trông chờ đợi không yên thế kia chứ.Thùy Anh chối:– Tại anh ấy diễn chung tiết mục, không lo được à? Lát nữa, chẳng lẽ mình diễn một mình?– Ừ há! Nhưng mi lo thái quá. Anh ấy cũng đâu có đến.Thùy Anh vẫn không yên:– Biết vậy, nhưng ...– Nhưng nhị gì? Cứ vui tươi chút xíu nữa Khắc Bình tới. Nếu không tới thì ở nhà.Thùy Anh nhăn mặt:– Trời ơi! Tim mi bằng sắt hả? Người gì mà trơ trơ.Phương Hà trợn mắt dọa bạn:– Mới biết hả? Xem nè ...– Ôi! Sợ quá sợ quá. Mi làm ông kẹ, ta bảo đảm con nít chạy hết đó.– Vậy à!Cả hai lại cười khúc khích. Phương Hà nói với Thùy Anh:– Đừng có xem mặt mà bắt hình dong nha. Bọn trẻ con nó khoái mình lắm.Sau này, ta quyết là cô giáo dạy bọn trẻ đó.Thùy Anh ngạc nhiên:– Vậy hả! Ta biết ước mơ của mi rồi nha.– Ta đâu có giấu như mi.– Ai giấu mi chuyện gì?Phương Hà bật cười:– Chuyện tình yêu, ước mơ và bạn bè. Mi giữ kín trong tim.Thùy Anh véo bạn một cái đau điếng:– Nghĩ bậy hoài. Ta giận cho xem.– Í! Đừng có giận lúc này lỗ vốn mất, Thùy Anh.– Ai buôn bán với mi mà lời lãi?– Trời ơi! Bỏ công trang điểm cho mi cả buổi, bây giờ dại gì chọc cho mi giận chứ.– Ừ. Khôn hồn thì đừng có chọc chị nữa nghe cưng.Thùy Anh cũng biết đùa. Cô cười tủm tỉm làm Phương Hà khoái chí. Phương Hà cũng đùa lại:– Chẳng đám đùa nữa đâu, chị Hai ạ.Cả hai, lại cười vui vẻ. Phương Hà nhìn Thùy Anh làm cô nhột nhạt:– Làm gì nhìn ghê quá vậy Hà?Cô mở tròn cặp mắt rồi cười phá lên:– Công nhận mi mặc cái áo dài này đẹp như người ta thi hoa hoa hậu vậy.Biết đâu mi lại giật giải trang phục, phen này vui quá Thùy Anh ơi.Phương Hà lại ôm bạn xoay tít. Thùy Anh la oai oái:– Buông ra, té bây giờ. Đưt nút áo mất?Nghe Thùy Anh kêu, Phương Hà bỏ bạn xuống. Cả hai giật mình vì tiếng Giao Giao lại vang lên trên sàn diễn. Thùy Anh đang vui chợt xám mặt. Lần này, cô kêu lên thật sự:– Chết rồi, Phương Hà!– Chuyện gì?– Tiết mục thứ mười ba rồi.Phương Hà lại níu lấy Thùy Anh:– Như vậy là Khắc Bình không đến kịp rồi. Mau nói với chị Giao trước đi.Thùy Anh buồn xo, tiu nghỉu. Giao Giao đã dự kiến trước tình huống này.Chỉ còn tiết mục cuối không có người. Buổi biểu diễn hội thi đêm chung kết đã khép lại. Thùy Anh thất vọng vô cùng, Các tiết mục lần lượt tiếp diễn tiết mục song ca ''Tình bạn'' được dời xuống cuối chương trình, vậy mà Khắc Bình vẫn chưa đến kịp.Mọi người hồi hộp chờ kết quả.Thùy Anh đứng nép bên Phương Hà chờ gọi tên. Tay chân cô lạnh ngắt.– Đừng lo Thùy Anh!Cuối cùng Ban giám khảo công bố kết quả. Các giải đều có tên người. Thùy Anh đứng mãi trên sân khấu, cô run ghê. Chợt nghe chị Giao Giao gọi tên, Thùy Anh giật mình.– Dương Thụy Thùy Anh, thí sinh mang số báo danh 099 đạt giải trang phục áo dài duyên dáng nhất trong hội thi năm nay. Và đặc biệt, Thùy Anh là thí sinh đạt giải nhất giọng ca vàng của hội thi ''Chín dòng sông hò hẹn'' lần này. Mời Mạnh Thường Quân của công ty ... lên trao phần thưởng ...Trong tiếng nhạc, tiếng đàn chào mừng cộng với niềm vui lâng lâng tột đỉnh, Thùy Anh xúc động dâng trào. Cô chỉ thấy một nhà tài trợ còn trẻ bước lên bục của khán đài nhận hoa từ tay giám khảo. Khán giả vỗ tay rầm rộ làm Thùy Anh cứ ngỡ như mình đang mơ. Vị khách thay mặt ban tổ chức trao giải thưởng cho cô đeo cặp kính to trùm kín đôi mắt. Thùy Anh không dám nhìn kỹ anh ta. Anh chàng bắt tay cô thật chặt:– Xin chúc mừng cô Thùy Anh! Đây là phần thưởng riêng tặng cô.Thùy Anh nghe giọng nói của anh quen quen, rất giống giọng nói của Khắc Bình. Một chút ngạc nhiên nhưng Thùy Anh không kịp đề ý anh chàng khi nghe chị Giao Giao tuyên bố:– Nhà tài trợ Khắc Tâm tặng cho thí sinh đạt giải ''Giọng ca vàng'' một chiếc khánh nhỏ và tờ ngân phiếu một triệu đồng, gọi là tiếp sức vào Đại học cho thí sinh trẻ Thùy Anh.Xin quý vị cho tràng pháo tay.Thùy Anh ôm hoa và phần thưởng không hết. Cô chưa kịp cảm ơn vị khách tốt bụng thì anh ta đã rời sân khấu, lẩn vào đám đông biến mất. Cầm quá nhiều phần thưởng trên tay, Thùy Anh bước vào bên trong cánh gà với niềm vui sướng trào dâng.– Để mình phụ cho. Có cần mướn một chiếc xuồng chở hộ bạn không?Thùy Anh phủi giọt mồ hôi trên trán cười:– Không cần đâu. Chỉ cần mi mang giúp ta được rồi.Đỡ phụ hoa và quà trên tay bạn, Phương Hà săm soi chiếc khánh rồi chọc ghẹo Thùy Anh:– Chao ôi! Chiếc khánh đẹp quá.Thùy Anh cười tươi:– Của nhà tài trợ lúc nãy tặng đó.Phương Hà không bỏ qua cơ hội:– Đó, ta nói đúng ghê chưa? Đôi mắt đẹp tựa nước hồ thu của mi đã hớp hồn ban giám khảo đã đành, lại còn hớp hồn thôi miên anh chàng Mạnh Thường Quân lúc nãy. Ta thấy anh ta ngưỡng mộ mi lắm.Thùy Anh ngượng ngùng đùa lại:– Xạo quá Phương Hà. Anh chàng lúc nãy mang kính đen to bè, biết đâu anh ta bị .... khiếm thị thì thấy gì mà hớp hồn chứ. Mi làm như ta là hồ ly tinh không bằng.Phương Hà vờ nhìn lên bầu trời. Ánh trăng đã lên cao phả ánh sáng khắp trần gian. Ánh trăng mượt mà rải hạt vàng lên vạn vật. Cô chớp mắt điệu đàng:– Mi chê anh chàng đó phải không?Thùy Anh cười:– Ai dám chê. Nhưng ... mi nói tào lao quá. Ta không nghĩ là anh ta có cảm tình với ai cả.– Sao lại như vậy? Chê thì để nhường lại cho ta. Chứ anh chàng mang kính đen lúc nãy rất phong độ. Anh ta đẹp trai không thể tưởng nhất là nụ cười. Ôi chao ... Mê hồn.Thùy Anh tát nhẹ vào má bạn:– Mi bảo ta hớp hồn người ta, không ngờ mi đang bị người ta hớp mất hồn vía rồi. Vậy mà bảo không biết yêu là gì. Miệng lưỡi mi ghê quá.Phương Hà không tha cho bạn:– Ta chỉ nói cho vui thôi. Anh chàng đó ngơ ngẩn vì mi nên mới móc túi chi cho mi một phần thưởng không nhỏ. Đúng không?Thùy Anh gật gật đầu:– Nhưng mình chỉ nhớ Khắc Bình thôi. Anh ấy bỏ lỡ cơ hội ...Phương Hà mím môi:– Khắc Bình dỏm quá hà.Chợt có tiếng nói quen quen vang lên phía sau lưng hai người:– Ai nhắc anh Khắc Bình vậy?Thùy Anh quay lại, cô ngạc nhiên kêu lên:– Trời ơi! Sao bây giờ anh mới đến. Hội thi chấm dứt rồi Bình ạ.Khắc Bình xuất hiện, quần áo đầu tóc ướt sũng:– Anh biết rồi Thùy Anh. Anh rất cố gắng, nhưng chuyện xảy ra ngoài ý muốn.Phương Hà nhìn Khắc Bình từ đầu đến chân. Cô cắn nhẹ ngón tay có vẻ hối lỗi vì nghi ngờ Khắc Bình:– Anh vừa đi thăm ... bà Thủy về hả?Khắc Bình tươi cười vuốt mái tóc. Thùy Anh lo lắng, cô rút chiếc khăn tay trao anh:– Anh lau đi! Anh sao thế này, kể cho bọn em nghe xem.Khắc Bình nhìn Phương Hà cười:– Hà nói đúng. Suýt chút nữa anh viếng Long cung rồi. Vừa qua đầu Vàm Sông, bị nước ngược, anh bẻ cua quá gấp nên xuồng lật ngang. May mà anh còn đến được đây.Thùy Anh mừng rỡ bảo:– Thôi anh không sao là mừng rồi. Nhìn dòng sông mênh mông thế này, trời lại tối nữa ... Đúng là số anh hên mà.Khắc Bình nheo nheo mắt cười:– Anh đến cũng là lúc em đang lãnh thưởng. Dù trễ không hát được, nhưng anh rất vui vì em đạt thành tích không nhỏ. Chúc mừng em!Phương Hà nghênh mặt:– Anh Bình có biết việc Thùy Anh lãnh nhiều giải thưởng có công ai không?Không ngờ Khắc Bình bảo:– Biết, công Phương Hà chứ gì? Tôi biết rồi. Bây giờ tôi sẵn sàng chờ lệnh hai người đó.Phương Hà nắm tay áo Thùy Anh:Thay lại trang phục đi rồi về. Khắc Bình hứa đưa chúng ta đi ăn kìa.Khắc Bình lắc đầu cười:– Quần áo anh thế này mà đi ăn, người ta cười chết. Tha cho anh lần này, mai mốt anh khao cho.Thùy Anh nói nhỏ:– Em sẽ khao cho anh và Phương Hà một chầu. Ai lại bắt đền anh chứ. Anh vừa bị nạn mà.Em thật nhân hậu, còn Phương Hà cứ mắng anh mãi.Khắc Bình chọc Phương Hà. Cô vờ trách anh:– Anh có biết Thùy Anh đứng ngồi không yên vì anh không? Suýt chút nữa cô ấy bỏ cuộc luôn rồi.Khắc Bình hết hồn:– Phải vậy không Thùy Anh?Thùy Anh ngước đôi mắt đẹp như hồ thu nhìn anh:– Vì tui lo cho anh. Tui sợ xảy ra việc gì.– Tui xin lỗi nha Thùy Anh. Bây giờ tui sẵn sàng đưa bạn và Phương Hà về.Người ta sắp về cả rồi.Phương Hà tế nhị bảo:– Thôi, có anh đến, em xin kiếu. Em giao Thùy Anh lại cho anh đấy, Khắc Bình.Thùy Anh ngạc nhiên:– Sao mi ở lại, mi định đi đâu?Phương Hà vỗ vai bạn:– Đêm nay mình ở lại nhà chị họ của mình. Chị ấy vừa rủ lúc nãy.– Là ai đâu?– Chị Giao Giao, người đẫn chương trình lúc nãy đó.– Vậy à? Mi định bỏ ta về một mình sao?Phương Hà thấy Thùy Anh lo lắng, cô cười:– Hai mình chứ. Nếu mình ở lại sẽ bị .... hơi thừa đó.Nói xong cô cười khúc khích. Thùy Anh e thẹn đỏ mặt. Khắc Bình bảo:– Thùy Anh có cô bạn thật ga- lăng ghê.Thùy Anh lườm bạn:– Bỏ bạn giữa đường thì có, ga- lăng nỗi gì.Khắc Bình dù lạnh ''đánh bò cạp'' nhưng anh vẫn đùa:– Anh sẵn sàng đưa Thùy Anh về đến nhà mà. Em yên trí đi!– Nhưng ...Thùy Anh ngập ngừng, cô hơi lo lo khi về với Khắc Bình. Phương Hà hiểu ý Thùy Anh. Cô bảo:– Có lẽ anh lái xuồng bạt mạng nên bạn em hơi sợ.Thùy Anh đỡ lời Phương Hà:– Tui đâu có nghĩ thế. Chỉ sợ phiền anh thôi.Khắc Bình nhanh nhảu:– Anh còn muốn người đẹp phiền mãi, em lo gì!– Ai là người đẹp?– Em chứ ai? Hôm nay trông em lạ ghê!– Thôi, đừng có nịnh đầm nữa. Anh Khắc Bình lạnh run như cầy sấy kìa. Mi quyết định nhanh đi.Thùy Anh chần chừ:– Mình sợ đi xuồng lắm.– Nhưng đêm khuya xe đâu mà về. Lâu lâu tui mới xui xẻo như vậy.Phương Hà năn nỉ Thùy Anh:– Khắc Bình nói đúng đó. Anh ấy rất giỏi trên sông nước. Về với anh ấy, không lo đâu.Khắc Bình với Phương Hà thuyết phục Thùy Anh một hồi. Cô đồng ý xuống xuồng cùng Khắc Bình về.Mới 10 giờ đêm, chợ nổi còn đông nghịt người. Những cơn gió trên sông thổi mát rượi. Tuy nhiên Khắc Bình thấy thấm lạnh. Anh mang các phần thưởng của Thùy Anh xuống xuồng. Đèn đuốc sáng choang cả một vùng xôn xao ầm ĩ mua bán ... Cái ồn ào sôi động kéo dài thường đến gần sáng. Giờ này chợ mới họp đông. Thùy Anh hơi ngần ngại nhưng sợ cha trông, nên cô bước nhanh xuống xuồng.Khắc Bình nổ máy. Phương Hà nói với theo:– Nhớ cẩn thận nha Khắc Bình!– Rõ rồi. Cô về luôn chứ?– Thôi em ở lại chơi một đêm. Chợ nổi Phụng Hiệp đẹp lắm. Hai người về vui vẻ nha!– Chào chị Giao Giao giùm mình nghe.– Ừ. Đi đi!Khắc Bình hỏi Thùy Anh:– Xong chưa? Ngồi cho ngay ngắn, giữ chặt nha.Thùy Anh giương mắt nhìn anh:– Anh chạy chậm chậm nha. Tui sợ lắm.Khắc Bình hiền lành bảo:– Ừ, thì anh chạy từ từ, em đừng sợ. Có anh ở bên cạnh ... Thùy Anh ăn bánh cống nha!Vừa nói Khắc Bình vừa tấp xuồng vào sát xuồng bánh cống. Mùi thơm của bánh hòa với hương đêm thoang thoảng ngon lành. Thùy Anh cảm thấy đói bụng ghê. Hình như Khắc Bình cũng thấy vui vui khi được đưa Thùy Anh về.Anh trao cho cô cái bánh nóng hổi:– Em ăn đi. Ngon lắm!Thùy Anh chớp làn mi cong cảm động:– Anh ăn với em nha Khắc Bình. Có lẽ anh vừa đói vừa lạnh phải không?– Không sao. Anh là con trai mà.– Trai gái gì sức chịu đựng chưa chắc ai hơn ai à?– Ý em nói là anh dở?– Không có.– Hay em bảo con trai yếu đuối?– Cũng có thể. Nè! Ăn với em nha.Thùy Anh chia cái bánh ra làm đôi. Khắc Bình lắc đầu, anh nói vọng vào xuồng bán bánh cống:– Cho cháu hai cái nữa bác ơi.– Đây, cậu cầm lấy.Mùi bánh cống bốc lên làm hai người đói thật.Nãy giờ Thùy Anh nghe Khắc Bình xưng hô “anh em” ngọt lịm. Có lẽ anh ấy quen nói chuyện với Phương Hà nên đâm ra quen miệng. Giờ còn hai người trong cái không gian vừa lạ vừa quen, hai người cảm thấy ngượng ngùng vô cùng. Khắc Bình thấy tim mình náo nức. Đêm nay dưới ánh trăng huyền ảo, trên dòng sông mênh mông sóng nước, muôn ngàn con sông nhấp nhô gởi ánh bạc vào mạn thuyền, Khắc Bình thấy Thùy Anh đẹp lạ lùng.Anh lén nhìn cô qua vầng trăng sáng trên đầu. Không ngờ có nằm mơ cũng không thấy cảnh này, Khắc Bình đưa Thùy Anh về trong đêm trăng cũng đẹp vô vàn.Trăng đẹp hay người đẹp? Cả hai ư? Khắc Bình thấy Thùy Anh nhai từng miếng bánh cống như thưởng thức hương vị đậm đà của bánh dân dã nhưng rất ngon lành, món ăn đặc sản của vùng sông nước miền Tây này, Khắc Bình chợt thấy rụt rè lạ. Anh đổi cách xưng hô không còn tự nhiên như lúc mới gặp trước mặt nhiều người. Khắc Bình lên tiếng:– Thùy Anh có thấy đêm nay đẹp không?Thùy Anh nhoẻn miệng cười:– Đẹp lắm Bình ạ.Khắc Bình cho xuồng chạy rất chậm vì nhà Thùy Anh chỉ cách nơi diễn vài cây số:– Thùy Anh nè!– Chuyện gì vậy Bình?– Hôm nay bạn đẹp quá?– Anh Khắc Bình giống Phương Hà ghê? Khen hoài, người ta mắc cỡ.Khắc Bình nói một hơi:– Nhưng tui nói thiệt đó.Thùy Anh e ấp:– Ai nói tui đẹp thì tui nghe vậy, chứ tui không nghĩ là mình đẹp đâu.– Thùy Anh đẹp thật mà. Vẻ đẹp đầm thắm của bạn làm tui ngủ không được.Thùy Anh ngạc nhiên ngớ ngẩn:– Sao kỳ vậy Khắc Bình?– Vì tui nhớ bạn mà. Nhớ nhất đôi mắt đó.Thùy Anh chớp mi xúc động:– Khắc Bình nói thật không?– Thật mà.Thùy Anh thẹn thùng. Cô e ấp trả lời cho qua chuyện. Khắc Bình cất giọng thân mật lạ:– Mai mốt bạn lên Sài Gòn học, nhớ đừng có đổi thay và quên Khắc Bình nhé.Thùy Anh ngượng nghịu:– Ai quên bao giờ? Tự nhiên Bình nói tui như vậy. Con người tui dễ quên lắm sao?– Thì tui dặn dò trước như vậy mà. Ai biết được đời sau này ra sao. Vả lại người ta bảo Sài Gòn có nhiều cạm bẫy. Mà người trẻ đẹp như bạn thì dễ thay đổi vì có nhiều cơ hội làm giàu hơn nam giới.Thùy Anh cười:– Nhưng làm giàu, kiếm tiền và chuyện đổi thay tình cảm, hai vấn đề khác nhau mà.– Đành là khác nhau. Tui nghe người ta bảo xa mặt sẽ cách lòng. Tui sợ điều ấy sẽ xảy ra.Thùy Anh tươi cười, tay mân mê đóa hoa vừa lãnh thưởng. Khắc Bình thấy lòng mình rộn rã hơn. Hình như anh đã yêu Thùy Anh từ dạo nào. Tình yêu không thổ lộ thì tình yêu chết, cứ giữ mãi trong tim, trong óc, ai nào hiểu cho.Phải nói cho cô ấy hiểu mới được.Khắc Bình không thể chờ đợi hơn nữa. Anh nhẹ giọng:– Vì Thùy Anh sắp đi học xa nên tôi lo.– Tui học ở đâu?Cô ngạc nhiên:– Ai nói mà anh biết?– Tui đoán như vậy thôi. Thùy Anh có dự định gì?Thùy Anh cười buồn:– Tui chưa có dự định gì cả, vì đi học xa tốn kém lắm. Vả lại, gia đình tui chẳng giàu có gì.Khắc Bình động viên Thùy Anh:– Chẳng lẽ bạn không định học tiếp à?– Có chứ, nhưng sợ không được vì ba tui già yếu.– Dĩ nhiên là bác không chấp nhận cho Thùy Anh ở nhà.Thùy Anh mỉm cười:– Tui sẽ thi vào trường thanh nhạc, tui thích hát lắm.– Vậy bạn phải lên Sài Gòn học rồi.Thùy Anh khẳng định:– Sao Bình lại hỏi tui như vậy?Khắc Bình nhìn lên vầng trăng lơ lửng giữa trời.– Nói có vầng trăng đêm nay chứng minh, vì yêu Thùy Anh nên tôi cũng ghi danh thi vào Trường Nhạc viện Thành phố, nhưng thuộc khoa piano. Thùy Anh có vui không?– Tui không biết, nhưng dù sao chúng ta vẫn học chung trường mà. Khắc Bình thi vào khoa thanh nhạc, lại học đàn ư?Khắc Bình tâm sự:– Đàn hát gì tui cũng biết. Có lẽ tui chơi đàn hợp hơn, vì tui là con nhà giàu, biết chơi đàn piano từ nhỏ.– Vậy sao?Thùy Anh im lìm nhìn Khắc Bình. Đây là lần đầu tiên anh mở lời tỏ tình với cô. Hình như Thùy Anh đang nhận nhiều niềm hạnh phúc cùng một lúc thì phải.Bài hát dự thi đã thành công hơn dự định, bởi vì Thùy Anh chỉ nghĩ cô sẽ đạt giải qua bài ''Tình bạn'' song ca với Khắc Bình mà thôi. Ai ngờ ông trời đã tính cho cô như thế.Đêm nay dưới vầng trăng đẹp, Thùy Anh lại nhận lời chớm tỏ tình của người bạn cùng lớp khi họ sắp chia tay nhau trong kỳ thi tốt nghiệp đã qua. Và tất cả đang hướng về ước mơ riêng của mình. Thùy Anh sung sướng vô cùng. Cô chớp làn mi cong vút nhìn bầu trời trong vắt có vầng trăng tươi sáng treo lơ lửng. Trăng đêm nay tươi roi rói và đẹp lạ kỳ, vừa trong sáng, vừa thơ mộng ngút ngàn.Hình như Thùy Anh cũng đọc được trong vầng trăng ấy, tình yêu trong trẻo mà Khắc Bình vừa gởi cho cô trên vầng trăng ấy:– Thùy Anh nghĩ sao về lời tui đề nghị?Thùy Anh e ấp lặp lại:– Tui về, sắp tới nơi rồi. Người ta nhớ rồi mà cứ hỏi hoài. Kỳ ghê.– Ừ. Nói vậy tui yên tâm rồi. Đây là mấy thang thuốc tui gửi cho bác Ba trị bệnh suyễn. Bạn nhớ sắc cho bác Ba uống nha.Thùy Anh cảm động chớp nhẹ đôi mắt:– Sao xuồng lật, thuốc ở đâu mà anh có vậy Bình?Nghe lời nói thân mật của Thùy Anh, Khắc Bình bước đến giữ xuồng cho cô bước lên bờ:Tui chuẩn bị thuốc từ trước, may mà cột chặt kỹ càng, nếu không lúc lật đã trôi mất hết rồi.Thùy Anh đến lấy mấy thang thuốc trên tay Khắc Bình, cắn môi suy nghĩ:– Cảm ơn anh Bình ạ!Khắc Bình nhanh nhảu. Anh ý tứ tắt máy, anh cho xuồng cặp sân nhà sau của Thùy Anh.– Sao anh không dừng lại đằng kia mà vào đây cho cực.– Có gì đâu. Tui giúp bạn là chuyện phải làm mà Thùy Anh.Thùy Anh thấy xuồng chòng chành cô mất thăng bằng suýt ngã. Khắc Bình vội chụp lấy cô, Thùy Anh theo đã ngã vào người anh. Cô nằm gọn trong vòng tay Khắc Bình:– Ối ...– Có sao không Thùy Anh?Thùy Anh cảm thấy lạ lẫm, cảm giác ấm nóng từ mùi da lẫn bàn tay Khắc Bình truyền làm cô bối rối. Mắt trong mắt, tay trong tay, mặt kề mặt làm cho Thùy Anh mắc cỡ không thể tả. Cô lí nhí rồi bước nhanh lên bờ:– Xin lỗi anh, Thùy Anh vô ý suýt ngã.– Không sao chứ Thùy Anh?Thùy Anh vội quay đi. Cô trao cho Khắc Bình ánh mắt biết ơn, trìu mến làm cho tim anh chàng cũng rộn ràng những cung bậc tình yêu đầu đời, thật mới mẻ, nên thơ ...Khắc Bình lui xuồng ra ngoài. Anh thẫn thờ giây lâu vì mùi hương nào còn thoang thoảng vương vấn đâu đây. Trong ánh trăng huyền diệu sáng tỏ, Khắc Bình dường như còn thấy bóng dáng người con gái quen thuộc đứng dõi theo anh. Khắc Bình mỉm cười sung sướng rồi nổ máy.Chiếc xuồng xé gió lao đi dưới ánh trăng huyền hoặc. Khắc Bình cảm thấy hứng khởi. Anh lái thuyền thật ngoạn mục một đoạn sông trước khi quay trở về trong niềm khoan khoái vô bờ.