Tập 1

Ngồi trê xe, Mẫn An khẽ quay nhìn lại xuống đường, cò lẽ cô muốn nhìn lại cảnh thiên nhiên này một lần cuối trước khi chiếc xe chuyển bánh đưa cô đi về một nơi xa lạ (mà sẽ không có ngày trở lại).

"SàiGòn" ! Một cái tên không xa lạ với cô. Vâng ! Bởi vì cách đây bốn năm cô đã từng có những ngày sống ở đó và và cũng như trên chiếc xe đdò này, lần đầu tiễn đưa cô đi đã có một người đứng dưới vẫy tay.

"Mẫn An , con đi lên đó cố gắng thi cho đậu và học thành tài nhé !"

Đó là là lời của má căn dặn khi Mẫn An tròn mười tám tuổi.

Còn hôm nay nàng ra đi mà không có một người thân nào đứng dưới tiễn đưa, có chăng là những kỷ vật cô mang bên người cùng âang những hồi ký thác :

"Từ bây giờ con hãy tự lo cho bản thân mình An ạ. Và cố gắng đi tìm cha mẹ ruột của mình. Hãy hy vọng và có niềm tin có ngày trùng phùng đó..."

"Hy vọng" ! Liệu Mẫn An có nghĩ tới điều đó không ? Mẫn An thở nhẹ và chiếc xe đò cũng từ từ lăn bánh để lại sau lưng lớp bụi mịt mùng, cùng với những hàng cây hai bên đường cũng đang dần dần lùi khuất lại phía sau. Mẫn An nhắm mắt rồi cô cũng chìm vào giấc ngủ.

Suốt đoạn đường dài hình như Mẫn An chỉ "toàn là ngủ" cho nên cô giật mình khi nghe những âm thanh đang náo động chung quanh. Tiếng lóc cóc của những xe bán hủ tiếu, rồi tiếng rao hàng lanh lảnh, tiếng chào mời rước khách của những anh chàng lơ xe ầm ỉ...Cô tỉnh ngủ hẳn và lục tục nối đuôi sau các vị hành khách xuống xe. Mẫn An nhìn lại cô là vị khách cuối cùng...

− Bánh mì...bánh mì đây mua không cô ?

Hai , ba cậu bbé mang hai ba túi bánh mì đến sát bên cô, cô vội lên tiếng :

− Chị không mua bánh mì đâu bé...Ơ...Ơ...cái đồng hồ của tôi...

Mẫn An vừa la vừa chạx thêm vài bước để lưọm lại chiếc đồng hồ. Liếc mấy cây kim rồi Mẫn An thở dài rồi cho vào túi. "Chiếc đồng hồ củ kỹ cũng không được tha mạng...Nhưng cũng nhờ trị giá cũ này mà cô mới kịp nhặt lại".

Bàn tay chạm vào túi xách. Mẫn An giật bắn người khi phát hiện chiếc túi du lịch đựng quàn áo bị rạch một đường dài, và chiếc ví nhỏ đựng tiền đã theo đường rọc đó mà ra đi. Số tiền ít ỏi mà cô có được, bây giờ cô phải làm sao ? An tự trách bản thân mình quá ơ giờ không cẩn trọng, đứng lớ ngớ một lúc, cuối cùng cô cũng đằnh đi bộ.

Trời nắng chang chang, vừa đói, vừa khát, vừa mệt, mồ hôi nhễ nhại cô ngồi xuống bên đường. Một chiếc xe máy chạy sát ngay chỗ cô và và như tình cờ chiếc xe dừng lại, cô gái chống chân như chờ đợi...Trong tích tắc, đôi mắt Mẫn An vụt sáng cô kêu rối rít :

− Chị...chị ơi. Có phải chị là Kiều Tiên ?

Cô gái mặc áo đỏ và chiếc quần tây ống banh đen đang chống chân trên xe ngạc nhiên quay lại, cô gỡ cặp kiếng ra cài lên tóc rồi ngơ ngác :

− Cô kêu tôi ? Hình như tôi và cô chưa hề quên nhau...Nhưng sao cô lại biết tên tôi ?

Mẫn An vừa bực vừa buồn vì cô gái nọ quá vô tình trông khi với An chỉ một lần mà nàng vẫn nhớ. Nhưng hiện giờ nàng như đang trong cơn buồn ngủ mà gặp chiếu manh vậy ? Mẫn An nhanh nhẩu :

− Chị quên tôi cũng đúng vì lâu quá rồi...chị có nhớ cái lần chị bị giật chiếc lắc trên đường Nguyễn Trãi không ?

Kiều Tiên ơ hờ :

− Ồ...xin lỗi ! Cô đừng trách tôi nhé ! Đã mấy năm nay rồi làm sao tôi nhớ nỗi gương mặt mà tôi chỉ tình cở gặp gỡ...

Kiều Tiên lại cười nói tiếp :

− Song tôi vô cùng thán phục trí nhớ của cô. Quả là cô nhơ rất giỏi...riêng tôi chẳng tài nào nhớ đâu. À...mà cô đi đâu trong điệu bộ thảm sầu, thảm nảo vậy '

An phân vân có nên nói không ? Sau một giây đắn đo An phân trần :

− Thú thật với ... tôi ở quê vừa mới lên tới nhưng không may bị rọc giỏ xách mất hết cả tiền bạc rồi.

Kiều Tiên cười sảng khoái :

− Thì ra cô vừa bị giật đồ ?...sao hôm nay cô không "giao đấu".

Tuy phát bực trước lời lẽ vừa như thật, vừa như chế nạo của Kiều Tiên. Mẫn An vẫn trầm tĩnh :

− Tiêc là lúc đó trên xe tôi đã ngủ gật...nếu không bọn gặc đó dễ ggì "qua mắt" tôi.

Kiều Tiên lại cười. Làm như cô ta thích cười, hay sự việc này đáng để cười vậy. An nhìn Tiên và nghĩ vậy. Còn Kiều Tiên cười xong liền nói :

− Không "qua mắt cô "nhưng cô hoa lên phải không ? Đùa chút ! Cô đi đâu ? Lên đây vậy ? À, mà cô tên là gì tôi quên mất rồi nhỉ ?

− "Rõ là vô tâm vô tình " - An lầm bầm, song vẫn giữ sự tế nhị :

− Tôi tên Mẫn An ! Kiều Tiên này ! Thú thật là tôi mất hết tền bạc rồi...Giờ có thể làm ơn cho tôi mượn một ít không ? Tôi hứa sẽ trả lại cho chị.

Nói rồi Mẫn An lại đỏ mặt, không biết Kiều Tiên có đồng ý không ? Vả lại biết chừng nào cô trả ? Và trả bằng cách nào ?

Kiều Tiên giơ tay khẽ nhìn vào chiếc đồng hồ. Mẫn An cũng nhìn theo và xuýt xoa "chiếc đồng hồ quá đẹp và cực kỳ sang...chả bù chiếc đồng hồ thế kỷ của cô mà lúc nãy cũng bị gật nữa chứ".

Tiên lấy chiếc bóp mang trên vai xuống xuống vừa mở ngăn kéo vừa nói :

Đúng ra tôi sẽ cho cô đi quá giang một đoạn, nhưng kẹt trể giờ rồi, mà tôi đang gấp lắm...còn chuyện tiền bạc không có vấn đề gì đâu. Đây cô cầm lấy ! Coi như tôi trả ơn cho cô năm nọ. Không cần kiếm tôi để trả lại đâu. Thôi, tôi đi nha !

Mẫn An chưa kịp nói gì chiếc xe đã đề máy vụt đi. Cô bỗng phản ứng :

− Kiều Tiên ...chị đeo nhiều nữ trang coi chừng ! Cẩn thận đấy !

Không biết Kiều Tiên có kịp nghe hay không ? Nhưng Mẫn An thì lại ngẩn ra sau đó bởi vì cô nghĩ mình thật ngốc khi nói câu đó, và cô tự ban cho mình một nụ cươi gượng gạo đầy xấu hổ...

oOo

Được tiền An vào ngay quán ăn bên đường gọi một đĩa cơn để giải quyết vấn đề bao tử...cô đứng lên rồi vẫy rối rít khi thấy mấy chiếc xích lô.

− Chú...chú ơi !

Một chiếc xích lô trờ tới, cặp sát bên cô :

− Chị gọi ai ?

− Gọi chú !

− Gọi tôi, chị đi xích lô à '

− Kêu xích lô chẳng lẽ đi xe "bò".

Mẫn An gắt nhẹ, anh xích lô cười cười, gỡ nhẹ chiếc kết đang đội ngược trên đầu xuống lau mồ hôi. An mới chợt nhận ra hắn còn khá trẻ.

− Chị đi đâu ? Đường nào ?...Số nhà ?...

− Tôi...tôi không biết.

Nghe Mẫn An ấp úng anh chàng xích lô càu nhàu :

− Chưa chạy mở hàng, gặp chị chắc ế luôn quá...Vậy bây giờ có đi xe nữa không ?

Mẫn An lính quýnh :

− Đi, tôi đi chớ !

Rồi cô leo lên thật nhanh như sợ hắn đổi ý bỏ đi vậy.

Thấy khách đã ngồi chiễm chệ trên chiêc xe xích lô, gã đàn ông đẫy xe lấy trớn rồi bước lên đạp, sau khi thảy cho cô mấy tờ báo cũ.

"-Có lẽ hắn tính trám miệng mình đây" - An nhủ thầm.

Đã trưa như vậy mà anh nói mới mở hàng, chẳng lẽ từ sáng giờ...

ma bắt chuyện chưa dứt câu đã bị cắt ngang :

− Chưa chạy cuốc nào. Đã vậy còn găp cô...Đúng là ông bà xưa nói chẳng sai "ra ngỏ gặp đàn bà là xui".

Tức khí An "đốp" lại :

− Nhưng tui là con gái chứ không phải đàn bà. Vậy là anh hên.

− "Con gái - đàn bà gì cũng là phụ nữ" mà phụ nữ là luôn phiền hà rắc rối. Giờ thì có thể nói cho tôi biết nơi nào cô cần đến chứ ?

Mẫn An bối rối :

− Khoan đã !...Tôi đi...À, đây rồi !"

Mẫn An bỗng buột miệng lên và đôi mắt cô vụt sáng khi nhìn qua những giòng quảng cáo. Cô đọc ngay dòng địa chỉ của một công ty và tên đường cho gả xích lô, mà lòng đầy phấn khởi.

Chiếc xích lô lại lòng vòng qua các ngã đường rồi dừng hẳn :

− Tới rồi ! Cô xuống đi.

− Bao nhiêu ?

− Hai chục ngàn. Đó là tôi lấy giá bình dân cho cô. Nếu thực ra nãy giờ cô mà gặp người không đàng hoàng thì sạch túi như chơi đó...

Mẫn An hứ dài, mà không thèm đấu lý...Mắt cô đang dán chặt vào tấm bảng hiệu mà thầm nghĩ mình sẽ gặp may mắn không khi đi vào cánh cổng uy nghi này ?....

oOo

Xoay chiếc ghế một vòng như để tìm cảm giác dễ chịu. Nhưng thật ra Thạch Du đã biết mình làm một chuyện rất thừa, vì trong căn phòng này từ mùi nước hoa xịt phòng, rồi nhiệt độ điều hòa tỏa ra từ những chiếc máy lạnh, cả chiếc ghế xoay bọc đệm nhung êm ái đều đã đem đến sự sảng khoái, cũng như cảm giác êm đềm dễ chịu...Chợt cánh cửa kính tự động lại bật mở, Thạch Du hỏi ngay :

− Chuyện gì đó Tân ?

− Dạ thưa anh ...đi hôm nay à ?

− Cái câu này ! Lúc nãy họp xong tôi đã nói...Tôi đang chờ Hoàng Phúc đến để bàn giao một số việc rồi chúng ta đi.

− Anh chàng trợ lý tên Tân vừa định đi ra, Thạch Du chợ gọi lại :

− À, này, việc tuyển nhân viên bán vé sao ròi, Tân ?

− Hồ sơ lý lịch đã đưa qua phòng tổ chức xét duyệt, còn chờ ý kién của anh.

− Vậy phiền cậu mang vào co tôi coi một chút nhé.

Tân nhanh nhẩu đi ra, một lúc sau anh ta trở lại với một xấp giấy tờ và nói :

− Tất cả mười ba người xin việc ạ.

Thạch Du cầm lấy và anh đọc với một vẻ rất là chú tâm.

− Đây ! Tôi quyết định, cậu nói phòng tổ chức báo từ mười người xin việc...

Đón lấy xấp hồ sơ trên tay giám đốc trẻ, Tân ngập ngừng :

− Nhưng thưa anh. Phạm Mẫn An này...không có giấy giới thiệu của trung tâm tư vấn giới thiệu việc làm ạ !

− Không cần thiết.

− Nhưng nguyên tắc của giám đốc xưa nay...

Thạch Du ngắt lời :

− Không sao đâu ! Tôi đồng ý chấp nhận hồ sơ này có thể bắt đầu vào tuần tới...

Tân ngập ngừng :

− Nhưng còn Thủy Tiên, em đã hứa với cô ấy.

Thạch Du thẳng thừng :

− "Hứa chớ không " quyết định " ! Ở đây tôi là giám đốc Thủy Tiên là ai ? Cậu quan hệ thế nào với cô ta.

− Em c3a thằng bạn, là em kết nghĩa thôi giám đốc ạ, chớ hỏng có quan hệ gì đâu.

Thạch Du bực dọc :

− Tôi chán ngấy ba cái cô em nuôi, em họ, em kết nghĩa này lắm...vào công ty rồi đừng có lộn xộn...Ờ, mà đừng gọi tôi giám đốc này, giám đốc nọ trịnh trọng lắm ! Chỉ cân cậu llà trợ lý tốt cho tôi là được rồi. Thôi cậu về phòng mình chuẩn bị đi, cũng sắp đến giờ chúng ta đi rồi.

Như chợt nhớ ra, Tân lại lên tiếng :

− Khi nãy có cô Kiêu Tiên đến tìim anh. Em phải nói lâu lắm cổ mới chịu tin là anh không có trên này mà đi về đó.

− Kiêu Tiên có nói tìm làm gì không ?

− Rủ anh đi đón người chị ở "Cali" về...

− Vớ vẩn !

Thạch Du buột miệng mà lòng đầy bực bội. Anh không hiểu Kiều Tiên định giở trò khỉ gì ở đây, trong khi anh và Kiều Trang chia tay nhau đã hơn bốn năm rồi, giờ đây trái tim anh đã hoàn toàn xoa sạch hình bóng của cô gáì nhà giàu và kiểu cách kia rồi...

Lắm lúc nghĩ lại Thạch Du vô cùng hối tiếc vì chuỗi ngày qua anh đã yêu say đắm cô ta. Kiều Tiên là con người sống thực dụng và đầu óc đầy tính toán.

Thạch Du không buồn vì bị gã Việt Kiều phỗng tay trên, và trái lại anh vô cùng mừng rỡ mà cho là điều may mắn để cho anh thoát khỏi cô ta.

Bốn năm tình yêu ! Bốn năm yêu đương lãng mạn ! Đã chết, đã hết cả rồi. Xem như đó là một sai lầm một lừa lọc...Bây giờ Thạch Du là một con người mới hoàn toàn từ tư cách sống, cách nghĩ và cách làm.

Thạch Du lắc đầu như cho tất cả đi vào dĩ vãng...

oOo

Mẫn An đẩy cửa bước vào, cô dựng chiếc xe đạp vào một góc lui cui định tìm công tắc bật đèn, cô bổng va vào một vật. Hoảng hồn. Nhưng Mẫn An cũng kịp trán anà nhận ra cái tấm thân mềm nhủng đó không ai khác hơn là Dì Năm chủ nhà.

An chau nhẹ đôi mày rồi nhanh tay bật đèn cho sáng trước khi dìu bà lên giường. Kể ra, hoàn cảnh Dì Năm cũng đáng thương. Dì cũng rất tốt bụng nhưng chỉ phải việc là uống rượu. Mẫn An không ngờ rằng, ở giữa thành phố SàiGòn hoa lệ này lại có thể có người đan bà nhậu rượu "xịn" như thế này. Mẫn An cũng không biết biệt danh "Năm xị" là mọi người đặt cho cái tửu lượng của dì hay vì thứ mà đem ghép với cái tật trên...Giá mà lần đầu tiêen cô biết biệt hiệu này rồi thì cô có chọn bà là ngưòi "đỡ đầu" nơi cái đất SàiGòn này hay không nhỉ ? Mẫn An hình như không nghĩ tới điều đó...bởi vì nếu không có người đàn bà tốt bụng này thì liệu gần ba tháng nay cô sẽ ra sao ở cái đất thành thị đầy cám dỗ này.

Chợt nhớ tới bà đang bị say, Mẫn An vội gắng đỡ bà dậy rồi dìu lên chiếc giường nhỏ, cũng hơi khó khăn, Mẫn An mới làm xong được chuyện này, rồi cô lại lay hoay lấy khăn nhúng nước lau mặt cho bà tỉnh.

Dì Năm à. Dì uống ly trà đá chanh đường này vào cho tỉnh lại rồi cơn nấu cháo cho dì ăn...

− Ư...ờ...

Những tiếng ừ hử phát ra đồng thời với sự nôn oẹ. Mẫn An như lượm giọng trước sự nôn tháo của dì, nhưng gần như cô cũng quen với cảnh này. Bởi vì khi người say "nôn" được ra rồi sẽ tỉnh táo ngay,và đối với người đàn bà nát rưu này có lẽ đó cũng là một cái tật. Lắm lúc Mẫn An cũng thầm tự hỏi : Dì Năm đã sống như thế bao nhiêu lâu rồi ? Và liệu có ai đã từng làm cái công việc giống như cô ba tháng trời nay không ? Rốt cuộc tất cả cũng vì sự sống, sự sống đã dun dủi cho An, nếu như ngày đầu tiên Mẫn Mẫn An lên đát SàiGòn và đặt chân vào cái cánh cổng uy nghi đó trong sự may mắn thì làm gì có cảnh tượng của ngày hôm nay.

"Cuộc sống tự lập" Rốt cuộc chẳng chẳng phải là điều đơn giản đâu...

Đầu óc hay đi hoang của Mẫn An lại bị cơn say của dì Năm kéo quay lại :

− Lấy...lấy dùm chai dầu...

− Dì Năm xứt chỗ nào để con xứt cho.

− Thôi khỏi...đưa đây tao liếm một chút.

Bà lại dằn chai dầu trên tay Mẫn An rồi nhỏ vài giọt vào miệng, An ngăn lại :

− Dì Năm à, dì đừng nên uống dầu hoài kiểu này, không tốt đâu.

− Có vài giọt nhằm nhò gì.

− Nhưng cứ mỗi lần có rượu dì lại uống dầu xanh vào con e sức khỏe của dì...

− Mày có phải là bác sĩ đâu mà dạy khôn...

Mẫn An im bặt, cô không thấy buồn khi nghe bà càu nhàu, điều đó cũng đúng thôi, người lớn chả ai thích nghe và chấp nhận ý kiến của người nhỏ tuổi hơn đâu, vả lại còn là người có rượu thì lại càng...

Lát sau chừng như thoát khỏi cơn say. Dì Năm tằng hắng nhìn Mẫn An giọng ấm áp hơn :

− Con nhỏ, mày lại buồn tao rồi chứ gì ? Tao hay nói vậy đó nhưng mà hỏng có để bụng...ủa mà hôm nay sao đi làm về sớm vậy ?

− Dạ tại chị giúp việc gia đình họ quay trở lại rồi.

− Hứ...Vậy rồi đuổi con người ta sao ? ...Cái bà Kim này thật là vô hậu...

Mẫn An cười buồn :

− Có gì đâu dì Năm, người ta đã nói với mình ngay từ đầu rồi mà, chỉ là tạm thời.

− Thôi để sớm mai tao đi kiếm cho mày chỗ khác An nhé.

Mẫn An làm thinh mà lòng buồn rười rượi, từ khi cánh cửa công ty khép chặt với cái nhìn chê bai của bà giám đốc :

− "Công ty tôi không tuyển những người quá xuề xòa...Hơn nữa đã có hàng khối đon nằm sẵn rồi...

Lúc đó Mẫn An mới nhìn lại mình, và trách cho sự chủ quan và vô tư khi đặt chân lên mảnh đất phồn hoa. Và nỗi lo sợ càng thấm dần hơn khi màn đêm đã buông phủ xuống các ngả đường, kb An sẽ về đâu ra sao đêm đó nếu không có dì Năm. Nỗi hãi hùng như vẫn còn xung quanh An :

− Tụi bây ơi, có một con nai kìa !

− Này cô em ơi, đến đây tìm ai ? Anh hả hay anh này ?

− Các ông là ai ? Tôi không tìm các ông, không tìm ai cả.

Một tràng cười ho hố.

Mẫn An điếng hồn khi nhận ra mình đang rơi vào tay bọn quỷ râu xanh, nhưng rồi diễn biến xãy ra sau đó hết sức bất ngờ và may mắn cho An khi có tiếng tri hô cướp lanh lảnh trong đêm, cùng sự tuần tra bất ngờ của các anh dân phòng, Mẫn An đón nhận người đàn bà say cũng vì nghĩa cử đó. Sự yên nặng bao trùm, bà Năn nghe từng tiếngg thở dài của Mẫn An :

− Mày lại nghĩ nghợi cái gì nữa đó ! Nghe lời tao đi không chết đâu mà sợ... Tao đã sống bao nhiêu năm rồi, kiếm đủ hai bữa ăn hằng ngày được rồi...

− Con muốn tìm một việc làm ổn định hơn dì Năm à ! Không thể mỗi ngày một công việc kiểu này được.

− Có mà đến "tết công gô" Đến "cóc mọc râu " đấy con gái ạ ! Mày tưởng dễ tìm việc làm lắm à ? Đó biết bao nhiêu công ty mày đi gõ cửa...được gì ? Nếu không nhờ cái sự "mỗi ngày một công việc " thì mày đã sao rồi...Làm thuê làm mướn, rữa bát quét nhà, hầu hạ người ta mà cũng có phải ai cũng cần đâu...

Những điều bà Năm nói ra đâu phải là Mẫn An không biết chớ, nhưng cô còn trẻ cô không muốn mình cam phận hay buông xuôi như bà, dẫu sao An cũng tự vươn lên...

oOo

Tần ngần trước cổng công ty mà Mẫn An chẳng thấy trong lòng có một tia hy vọng nào lóe lên cả... Dì Năm nói đúng cô đã gõ cửa bao nhiêu chỗ rồi mà chả có cánh cửa nào chịu đón cô. Liệu lần này cô có một chút cơo hội nào không ? Mẫn An lại thở ra khi nhớ lại lá đơn cô rơi vào con số mười ba mà người ta cho là xui xẻo, bởi một sự trùng lặp là hôm cô đưa lá đơn trên tờ lịch cũng lại là ngày thứ sáu - mười ba...

− Bác... bác ơi cho cháu...

Mẫn An lại lúng túng khi thấy bác bảo vệ khóa đôi cánh cổng.

− Cô tìm ai ?

− Dạ giám đốc !

− Ông giám đốc đã đi công tác nước ngoài rồi, có lẽ cả tháng lận...mà có chuyện gì không ?

− Dạ cháu muốn hỏi về kết quả xin việc làm.

Ông bảo vệ trả lời có vẻ dễ chịu :

− Vậy thì lên văn phòng ban tổ chức, ở đó người ta sắp xếp nhân sự.

− Phòng đó ở đâu hả bác ?

− Trên lầu ba, phòng ba.

− Quái nhỉ ? Sao cũng lại là "ba" ( Mẫn An buột miệng nói nhỏ) Ông bảo vệ có lẽ không nghe rõ cô nói gì nên hỏi lại.

− Cô bảo sao ?

− Ồ... Dạ không. Không cháu cảm ơn bác.

Nhìn theo bóng nhỏ nhắn của cô gái, ông già chép miệng :

− Tưởng chỉ người già lẩm cẩm...còn trẻ lại cũng... Đã nộp đơn mà lại không biết phòng tổ chức nằm ở đâu...

− Cô là Phạm Mẫn An ?

− Vâng !

− Thế sao cô không ghi địa chỉ hiện tại ? Suýt chút nữa chúng tôi đã bỏ hồ sơ vì mấy bửa nay không biết sao để liên lạc. Cô đã được giám đốc nhận vào rồi...

− Thật không ? Tôi được tuyển dụng ?

Niềm vui lấp lánh trên đôi mắt và ngập trong lòng, nên Mẫn An không kịp tự chủ cho câu hỏi ngớ ngẩn của mình.

− Đây là giấy quyết định, cô đọc kỷ rồi điền vào những khoản trên, có thắc mắc gì cứ hỏi tôi sẽ giải thích. Tôi là Diễn - Huy Diễn...

Mẫn An như không nghe phần tự giới thiệu của anh chàng trưởng phòng tổ chức, bởi vì cô đang dán mắt vào những điều khoản trong hợp đồng, và vì một lẽ vì niềm vui quá bất ngờ...

"Thứ sáu - mười ba : đơn thứ mười ba, lầu ba, phòng ba..." bây giờ tất cả những số ba như đáng yêu hơn trước mắt cô...có lẽ từ bây giờ trong Mẫn An sẽ xóa sạch cái ấn tượng mà mọi người cho là "xui xẻo" đo...

oOo

Thủy Liên chở Kiều Tiên lòng vòng qua các đại lộ, ánh nắng chiếu cũng nhạt dần và chút gió thoảng đưa như làm dịu đi bớt nỗi ấm ức trong lòng hai cô gái :

Tiên đám vào lưng Thủy Liên, con nhỏ cộc lốc :

− Gì nữa ?

− Dẹp bộ mặt hình sự của bà đi... Bởi vậy công ty nào mà dám...

Kiều Tiên im bặt khi bắt gặp đôi mắt quắc lên của Thủy Liên qua làm kính, cô biết mình đang chạm vào tự ái của nó, thấy Thủy Liên cứ lặng thinh, Kiều Tiên tấn công tiếp :

− Không xin được thì thôi, hết chỗ này còn chỗ khác. Liên như cả thành phố này hết công ty rồi vậy ? mặt mày cứ ủ rũ thảm sầu.

− Tao tức không phải chỉ vì không được tuyển...

− Là sao ?

− Tức vì sao người được tuyển không là tao thế thôi...đơn giản chỉ có vậy.

Kiều Tiên bật cười lớn, khiến chiếc xe mô tô bên cạnh cũng quay lại nhìn nàng.

− Nói như vậy mà cho là đơn giản... Hỏng hiểu gì hết...

− Chính cài tức mới nằm ở đó...Tại sao ông ta lại không nể mặt Tân chứ ? Dù sao tao cũng là người được Tân giới thiệu.

− Mày tưởng Thạch Du là người như thế nào ? Ai bảo bảo để ta nói vô vho không chịu, cứ một hai tin qua thằng Tân " Cù lờ". anh ta chỉ là trợ lý chớ có phải "ông gì".

Thủy Liên chế giểu :

− Nhờ Tiên sợ còn tệ hơn nữa... Sao bảo ổng dị ứng với phụ nữ...vả lại chuyện chị Kiều Trang còn sờ sờ ra đó...

− Dị ứng nhưng chưa phải là " dị tật" có thể chữa được. Không Kiều Trang thì còn Kiều Tiên...

Kiều Tiên hất hàm nói với một vẻ bí hiểm, khiến Thủy Liên ngẫn người thắc mắc :

− Càng nói càng khó hiểu.

− Thì cứ chờ xem...

Chiếc xe lại laơ đi với những vòng tròn ưu tư trong lòng hai cô gái...

− Bác bảo vệ ơi, chúng tôi vào gặp giám đốc.

Ông bảo vệ đang ngồi sau ô cửa với tờ báo đã toan đứng dậy sau khi trả lời hai cô gái.

− Vào đi !

Sự đi sớm về tối của Mẫn An ngày càng khiến dì Năm khó chịu. Tối nay Mẫn An vừa đẩy xe vào vừa vui vẻ hát một điệu nhạc giật thì đã nghe tiếng dì Năm cằn nhằn:

− Riết rồi chẳng ra làm sao cả, cứ nhảy nhót y như khỉ mắc phong.

Tiu ngỉu Mẫn An xụ mặt, dù bà tốt với cô cho cô ở nhờ không lấy tiền nhà bao tháng trời nay nhưng không có lẽ vì thế mà cô phải chịu sự máng mỏ phiền hà của bà dù gì với con đường đang đi này cô thấy mình rất có triển vọng, nhất là qua sự dẫn dắt giới thiệu của Huy Diễn, cô đã quen được những ông bầu sô và họ đã hứa hẹn với cô. Mẫn An tự ái kiếm chuyện :

− Có lẽ dì Năm không bằng lòng việc con ở đây nữa. Đúng ra vấn đề này con cũng định nói với dì lâu nay, nhưng chưa có dịp, hôm nay sẵn dì bày tỏ quan điểm của mình con cũng xin thưa rõ : "Con sẽ dọn nhà".

Dì Năm có vẻ dịu giọng :

− An à, mày giận tao ư ? Thật ra tao không có ý gì cả....Chỉ thấy dạo này mày có sự thay đổi đi sớm về khuya rồi lao vào ba cái việc đàn hát, nhảy nhót...Tao sợ.

− Dì lo con hư hỏng chứ gì ? Dì Năm à, ca hát chứ có phải gì đâu mà xấu.

− Ca hát đúng là không có gì xấu. Nhưng dì nói thật cạm bẩy ở chốn phồn hoa này con không có lường hết đâu An ! Dì nói thật tình đó. Không có sự đi lên nào mà không phải trả giá cả.

Mẫn An chép miệng giọng quả quyết :

− Con hiểu, nhưng con còn tương lai cuộc sống về sau dì ạ và con cũng đã quyêt chọn con đường ca hát, từ mai con sẽ thuê một chỗ ở gần trung tâm thành phố để thuận tiện cho việc tập dợt, cũng như nhu cầu cá nhân của mình.

Dì Năm bùi ngùi :

− Nếu ý con đã quyết, dì cũng khôn cản. Nhưng dì khuyên con đừng nên thay đổi bản chất.

Mẫn An lầm lì, cô không muốn kéo dài sự đối lý, dù sao những việc sắp tới mới là gian nan hơn đây....Ước mộng làm ca sĩ không thể tan thành mây khói được.

oOo

Kiều Tiêm đến công ty cũng là lúc Mẫn An đi ra đến. Chiếc áo màu cam vàng rực rỡ như ánh mặt trời chói chang người đối diện của chi bỗng làm An chú ý và nghĩ ngợi, còn Kiều Tiên thì ngờ ngợ, nên buột miệng :

− Hình như cô là mẫn An.

Nở nụ cười thật tươi và tỏ ra thân thiện An đáp lời :

− Đúng rồi ! Và chị cũng có trí nhớ tốt đó, hình như giữa chúng ta có duyên đấy chị Kiều Tiên ạ.

− Có thể Mẫn An nhỏ tuổi hơn tôi thật. Nhưng tôi không thìch ai gọi mình bằng chị cả...Tôi mình già nhất là đứng trước cô...Kêu tôi là Kiều Tiên được rồi.

− Vâng ! Thế Kiều Tiên đi đâu vậy ?

− Còn cô ! (Tiên chưa vội trả lời mà hỏi ngược lại)

Mẫn An đáp ngay :

− Tôi làm ở đây.

− Ở công ty này à ?

Câu hỏi lập lại cùng cái nhìn như soi mói của Kiều Tiên khiến Mẫn An chẳng hiểu nổi. Riêng Kiều Tiên quả là bất ngờ dù kthông biế có gái này làm cái công việc gì ở đây nhưng việc xin vào đây được thì cũng chứng tỏ không đơn giản rồi. Trong khi Thủy Liên đôi lần rất muốn xin vào đây dù đã được Tân giới thiệu mà có được đâu. Kiều Tiên chưa kịp giải tỏa thắc mắc thì Huy Diễn đã ra đến bằng chiếc Dream màu nho bóng lộn nhìn Mẫn An, anh nói :

− Mẫn An lên đi.

Rồi quay sang Kiều Tiên :

− Tiên đến tìm giám đốc đấy à ?

− Vâng ! Thế Thạch Du vẫn còn ở trong ấy chứ ?

− Cũng không rõ nữa, cái đó phải gặp Tân mới biết.

Mẫn An gật đầu chào Kiều Tiên, cô nhìn theo chiếc xe vút đi mà lòng bắt đầu thắc mắc...

− Kiều Tiên là ai thế anh Diễn ?

Mẫn An hỏi ngay khi đã ngồi yên vị sau lưng Diễn.

− Em vợ hụt của ông giám đốc.

− Vậy sao ? Thì ra ông giám đốc đã có vợ....Thế sao mọi người bảo ông ta không bình thường.

Mẫn An thoáng đỏ mặt khi hỏi câu đó. Diễn cười giải thích :

− Chính vì chỗ không bình thường đó mới trở thành "hụt".

− An không hiểu gì cả.

− Có gì đâu...nghe nói cô gái kia đã chia tay khi phát hiện bạn trai mình có triệu chứng bệnh...không thể chấp nhận được.

Diễn cười cười :

"P" chứ không phải là "S"...

Mẫn An cười rũ ra và khôi hài :

− Anh nói gì An không hiểu...chỉ có điều hai chữ "P/S" thì An nghe rất quen. "P/S" ngừa sâu răng ! Làm trắng răng hửu hiệu phải không anh Diễn ?

− Lại còn đùa ! Anh nói thật đó, chẳng phải nhiều chuyện đâu, chính chuyện này do Kiều Tiên nói nữa đó... An không nhớ Tân sao ? Vì chuyện đó mà cô bạn gái ca cẩm giận hờn mải đó...Thôi đi xa đề quá rồi, bây giờ An đi đâu đây ? Nghe nói An đã nhuần nhuyễn rồi phải không ?

− Phải ! Hôm tuần rồi An đã trình diễn thử ban nhạc của Dũng "Queen"...Anh Tư ưng ý lắm, nhưng An đang phân vân một điều.

− Việc gì ?

− Tiền !

Huy Diễn cười khì :

− Ối tưởng chuyện gì ? Việc đó em lo chi cho mệt, chỉ cần em trình

diễn thành công và ăn rơ với một vài băng nhạc họ sẽ hợp đồng cộng tác với em, lúc đó nhiều ông bầu sô ký hợp đồng thì em tha hồ hốt.

Ngần ngại Mẫn An bộc :

− Nhưng vấn đề là em cần bây giờ kìa...Ít ra em cũng phải sắm một bộ trang phục hợp thời trang, mô đen...để lên sân diễn cũng như son phấn v.v...

Huy Diễn cười bằng mắt. Mẫn An nhận ra điều đó qua kính chiếi hậu .

− Chỉ tại An không đồng ý, chớ An cần tiền là có ngay thôi.

− Anh cho An vay à ?

− Vậy thì phải trả, nhưng việc này là do chính, có được mà...Tại em không chịu.

Mẫn An nhíu mày :

− Anh Diễn muốn nói đến việc nhà hàng Karaoke " Tân Mỹ"...

− Đúng ! Làm tiếp viên ở đó rất dễ kiếm tiền !

Mẫn An thật thà :

− Nhưng em chỉ muốn hát chớ không muốn làm tiếp viên.

− Tiếp viên Karaoke cũng có gi là xấu đâu. Vả lại em hát hay chỉ cần hát với khách vài bản...vừa phát triển thêm năng khiếu và chất giọng và...

Thấy Mẫn An có vẻ xiêu lòng. Huy Diễn tấn công :

− Tại anh thấy em có triển vọng trong việc ca hát, vả lại em đang có hướng đi lên nên anh mới gợi ý thôi...Chỉ có việc làm thêm này mới dễ kiếm ra tiền nhiều và nhanh thôi, em đừng để mất cơ hội trình diễn.

− Vâng ! An nghe lời anh.

Huy Diễn cười và tăng tốc nên Mẫn An không tài nào nhận thấy nụ cười đầy bí hiểm của anh. Chiếc xe vẫn lao giữa dòng người đông đúc...

oOo

− Kiều Tiên à, mày nói đi, con nhỏ đó có đẹp không ?

− Ai ?

Kiều Tiên giả vờ khiến Thúy Liên bực dọc, cô đập vào vai bạn.

− Thì cái người mà mày nói đã được tuyển vào công ty ông Thạch Du đó !

− À, mày nói con nhỏ đó thế mà nảy giờ tao cứ tưởng mày nghĩ đến con "ghẹ" nào của anh Tân chứ.

− Hứ. Lão Tân hả ? Mặc kệ hắn, lão có bao nhiêu con ghẹ tao cũng không màng.

Kiều Tiên nhăn nhó :

− Thế mày hẹn gặp hắn ra đây để làm gì ?

− Tao muốn biêt lý do tại sao tao không được tuyển mà lại con nhỏ nào đó.

Kiều Tiên nhìn bạn :

− Thúy Liên à, tao thật không hiểu vì sao mày lại nhất quyết phải xin vào công ty đó...Sàigòn này đâu phải chỉ có một công ty tổ chức biểu diễn.

Thúy Liên trề môi :

− Không phải một, nhưng mày không thấy thế mạnh của công ty này sao ? Biết đâu từ chỗ này mà có thể trở thành ngôi sao ca nhạc, người mẫu biểu diễn thời trang cũng nên...

Thúy Liên nói đúng từ môi trường này đã có biết bao người thành đạ, nổi danh trở thành ngôi sao trên vòm trời âm nhạc.

− Mày nghĩ gìi thế ?

Thúy Liên lên tiếng hỏi khi thấy vẻ trầm ngâm của bạn.

− Chẳng có gì. Sao ông Tân không thấy nhỉ ?

− Ê Kiều Tiên ! Mày thấy sao khi nghe người ta nói mặt ông Tân "gà mái" hở ?

Kiều Tiên bật cười :

− Cái đó thì mày thấy chứ tao làm sao thấy được. Mày và Tân quen nhau đã hơn năm nay rồi...chẳng lẽ hai người chưa "làm gì nhau".

Thúy Liên la oai oái :

− Quỉ nè, mày ăn nói nham nhở cái gì thế ?

Kiều Tiên tỉnh bơ trêu :

− Cai gì gọi là nham nhở chứ ? Yêu nhau - hôn nhau là lẽ thường tình. Bộ mày và hắn chưa từng "hôn" sao ?

Thúy Liên đỏ mặt chống chế :

− Hôn thì có...chút chút...tao chỉ tưởng mày "nói nhăng nói cuội" gì chứ...

− Nếu thế thì "gà mái" hay "gà cồ" gì mày tự nhận xét được chứ.

Thúy Liên ngó bâng quơ mà lòng thì nghĩ ngợi, cính cô đôi lúc cũng bị hoang mang vì dư luận và cha nàng cũng từng phản đối những lời đo giống như những lời ru mà cha nàng đã cố giáo huấn nàng vậy, mới hôm qua đây thôi khi nge nàng và Tân vừa trao đổi qua điện thoại thì ông đã can...

− Thúy Liên, cha thấy con đừng đùa với lửa nữa...

− "Lửa nóng lắm, con sợ bị bỏng" làm sao mà dám đùa hở cha. (Thúy Liên tinh ngịch, cha nàng có vẻ lo lắng).

− Việc con quen cậu Tân kìa, cha muốn con nên chấm dứt. Dù sao đó cũng không phải là mẫu người đàn ông lý tưởng...

− Con thấy anh Tân vẫn bình thường...Ảnh vẫn còn rung động trái tim trước con mà cha...

Bây giờ câu nói của Kiều Tiên nhắc cô về thực tế.

"Không có lửa thì làm sao có khói"

Câu nói trong dân gian mà ông bà ta xưa nay thường không sai chạy đi đâu cả...Nếu họ có những quan hệ bình thường thì làm sao người ta bình phẩm mà thêu dệt được chứ ?...Hơn nữa Kiều Tiên cũng chẳng từng nói về Thạch Du và nguyên nhân sự chia tay của chị Kiều

Thật là khó hiểu ?

oOo

Khuôn viên quán cà phê thật thoáng, bàn ghế kê dưới những chậu hoa đủ sắc màu, hòa lẫn mùi hương thoang thoảng tạo nên một cảm giác dễ chịu.

Thạch Du vẫn ngổi trầm tư bên ly cà phê, anh chợt nhớ câu đùa của thằng bạn mà cười thầm một mình :

"Cà phê đắng anh bỏ đường cho ngọt. Tình đắng cay anh biết bỏ gì đây ?"

− Thì "bỏ nhau" chứ bỏ gì.

Giọng nói tỉnh tường của Thạch Du khi đó làm hắn tức lắm. Giờ đây ngồi một mình Thạch Du cảm thấy thấm thía về tình yêu...Hình ảnh Kiều Trang giờ như áng mây mù giăng trong mắt...Người ta nói oán giận tức là còn yêu. Nhưng sao Thạch Du không lý giải nổi. Đối với anh, cô ta không còn gì trong tâm tưởng, thế thì làm gì có nhớ có yêu...Đôi lúc anh tự hỏi : Anh và Kiêu Trang quen nhau có phải là tình yêu chưa nữa kìa, hay bởi tại vì hôn ước của một lời nó chưa chỉ là trong lúc vui miệng và những người bạn đã nói với nhau ? Hay tại vì tuổi trẻ bồng bột sôi nổi và anh đã ngộ nhận mà cho đó là tình yêu...

Không nên tin đàn bà con gái và cũng đừng để đàn bà điêu khiển như là một con rối. Suy nghĩ đó như ngày càng ăn sâu trong đầu óc Thạch Du. Để bây giờ đả ngoài ba mươi tuổi đời, với một tương lai sự nghiệp vững vàng mà tâm tình thì chai sạn. Thạch Du đã nhìn đời, nhìn người phiến diện quá chăng ?

Có tiếng bước chân lại gần cắt ngang giòng suy nghĩ của Du.

− Em có thể ngồi cùng anh được không ?

Một giọng nói nhảo nhẹt bên tai. Du lạnh lùng :

− Không cần đâu , tôi thích ngồi một mình.

Anh nói mà không cần nhìn đến cô tiếp viên. Trong khi cô ả như cố tình phô trương bộ ngực vun tròn ra trước mắt Thạch Du qua chiếc áo khoét thật sâu...

− Anh có chuyện buồn ư ? Em có thể giúp anh giải phá cơn sầu mà...

Vừa nói cô ta thản nhiên ghé sát mặt chàng, mùi nước hoa sực nức, cử chỉ khiêu gợi gọi mời, chỉ làm Thạch Du thấy ngượn.

Anh cáu gắt :

− Đã bảo không cần...Tôi chẳng phải là người háo ngọt.

Thạch Du dí mạnh điếu thuốc đang cháy mới một nữa xuống đất một cách bực bội.

Anh móc tiền dằn dưới chiếc ly rồi đi ra khỏi quán mà vẫn nghe mấy câu nói của các nàng vẳng ra :

− "Con Ly Ly hôm nay thật là xúi quẩy".

− "Ngó bộ tướng cũng bắt mắt lắm mấy bồ nhỉ...vậy mà không biết sao lại mắc bệnh "lảnh cảm" như vậy.

Thạch Du bước nhanh để không phải nghe những câu "tần tục" như vậy. Anh tiếc cho khuôn viên quán cà phê rất là thơ mộng này nhưng lại bày trí những việc hết sức bình thường... Thế là mất toai một buổi chiều đẹp của Thạch Du...

oOo

Mẫn An đăm đăm nhìn về phía chiếc xe du lịch đời mới lăn đi mà lòng đầy những dấu hỏi...

Từ nãy giờ ngồi phía sau quầy rượu cô đã nghe không sót lời bàn tán hết sức thôi thiển của những cô gái tiếp viên và sự tò mò đã làm đôi mắt cô nhìn về hướng đó cũng là lúc anh rời khỏi quán.

− Thạch Du là người đàn ông không bình thường có phải không ?

An cảm thấy thắc mắc thật sự, bởi vì quán cà phê này không đơn giản là một quán giải khát bình thường, chính An lúc đầu cũng nhầm lẫn qua sự bố trí vừa thơ mộng vừa lãng mạn... Hai ngày cô được ông chủ sô đưa đến đây hát nên cô đã nhận ra điều đó, và Mẫn An cũng đang mau chóng mong hết tuần này để cô rút chân...

Bỗng dưng An thấy cảnh làm ca sỉ phòng trà như thế này vô cùng...

"Rốt cuộc giám đốc Thạch Du là một con người như thế nào ?" Mẫnn An muốn tự chính mình phải tìm ra câu giải đáp.

− Đến phiên em rồi đó, nhanh lên đi An, chúng ta còn đi tụ điểm khác.

Huy Diễn lên tiếng nhắc khẽ, Mẫn An nhìn ra khoảng sân rộng ngoài trời nơi có sàn diễn với những ánh đèn điện sáng lung linh, cô nhìn ca sĩ không chuyên như cô đang oằn oại với những vũ điệu và chờ đến lượt mình.

− Em biết rồi, hôm nay em chỉ hát cớ hai bản ở đây hà.

Mẫn An nói cho Diễn yên tâm. Bây giờ nhìn Mẫn An cũng giống như một ca sĩ thực thụ và Huy Diễn là người đóng vai anh chàng vệ sĩ, nhưng sàn diễn của cô chỉ là những quán ăn nhà hàng tụ điểm ca nhạc vui chơi của một số giới thanh niên ngày nay...Mẫn An tự dưng thấy lòng mất hứng thú và tự tin Huy Diễn thật tinh mắt khi nhìn thấy sự khác thường của Mẫn An :

− Em không khỏe à ?

− Không có gì đâu.

Diễn vẫn như truy vấn :

− Thế sao thần sắc em có vẻ nhợt nhạt...em liệu có hát được không. Đừng để lên rồi "bể" mà mất mặt anh giới thiệu.

Câu nói của Diễn cũng sự bình thản của anh hôm nay làm An suy nghĩ chớ không ngạc nhiên; Cô đang muốn nghe một lời an ủi, chia sẻ động viên, còn Huy Diễn chỉ cau có vì sợ cô làm mất mặt anh thôi...Diễn có thật lòng với cô không ? Thấy An trầm ngâm. Diễn nhìn liếc về phía sân khấu mini vừa thúc giục :

− Đến em rồi đấy ! Cố gắng lên đi, kẻo trễ. Lảo Đặng khó tính lắm...em mà tới trễ ổng cằn nhằn lắm...

− Hôm nay em hơi mệt, có lẽ mình xin lải Đặng nghĩ một đêm nhé.

Diễn nói gần như quát :

− Em định bày trò gì đây ? Mới hát một hai bản mà bảo mệt là sao ? Thế thì làm sao thành ca sĩ được ?Em định bẻ chĩa à ?

− Em chỉ nói hơi mệt, mà anh nói lung tung gì đấy ?

Diễn hơi dịu giọng :

− Anh xin lỗi, nhưng em phải biết anh đã vì em mà cố gắng nhờ người rèn luyện tập tành cho em bước chân vào lĩnh vực này, em phải biết điều đó chứ An, thôi em đừng làm anh bực nữa.

Mẫn An lại ra sân khấu một cách máy móc...

oOo

Lên sân thượng làm vài động tác cho bài thể dục buổi sáng xong. Thạch Du cảm thấy sảng khoái hơn. Anh nhìn xuống đường phố khí buổi sáng tinh mơ thật trong lành, mát dịu, vạn vật hảy còn bình yên trong giấc ngủ như chờ đợi sự đánh thức của những tia nắng mặt trời...

Lại một ngày mới sắp bắt đầu ! Từng ngày ! Từng ngày trôi qua mà sao trong cuộc sống anh chẳng có gì đổi mới ?

Du lại đưa mắt nhìn xuống sân vườn, chú Quốc đang lui cui dưới vườn hoa kiểng. Thạch Du phải khâm phục về tính chịu khó và sự công phu của chú ấy khi biến khu vườn hoa đẹp với đủ cả "kỳ hoa dị thảo"...Thạch Du rơòi sân thượng anh đã ra đến sân mà chú Quốc như chả hề để ý :

− Xem ra chú chăm chút cho vườn hoa còn hơn là chăm chút cho thím ấy nữa.

− Ối dào ! Già cả rồi tự lo lấy chăm chút - Chăm nom gì nữa cậu chủ...Hồi ấy bả chưa theo tôi lên đây...cũng vậy thôi hà ! Đượch chăm sóc hoa cỏ, cây cảnh tôi cảm thấy vui.

− Chú đúng là nghệ nhân.

− Tôi làm sao mà múa rìu qua mắt thợ được cậu...Những cái này ,chẳng qua ngày trước khi còn sinh thời ông đã truyền dạy cho tôi đấy chỉ tiếc rằng giờ thành quả thì ông chẳng bao giờ nhìn thấy..,

Vô tình nghe chu Quốc nhắc đến người cha, Thạch Du sa sầm nét mặt, cũng vì mất cha mà anh đã sống trong những năm tháng đầy sóng gió...Không ! Anh muốn quên, quá khứ ơi, xin hãy ngủ yên nhé ! ông quản gia vội lên tiếng :

− Miễn sao cậu thích và vui với "kkỳ công" này là tôi thấy an ủi rồi...

− Dĩ nhiên là tôi rất thích và còn mê nữa kìa. Ngày nào mà tôi chẳng ngắm vườn hoa.

Ông Quốc có vẻ cởi mở vì Thạch Du đang chuyển hệ rất đúng. Niềm say mê của ông là thiên nhiên cong kiểng, mặt ông trông hết ssức hồ hởi :

− Cậu bảo là thích ngắm hoa. Thế tôi đố cậu xem hoa khi nào đẹp nhất ?

− Nhưng nếu ngắm một mình cũng chẳng lý thú gì đâu cậu ạ...Ngắm hoa mà có cả "hồng nhan tri kỷ" thì còn gì bằng.

− Chú lại nói đến vấn đề xa xôi ấy ! Tôi hiểu ý chú mà...nhưng nói thật tôi chán phụ nữ lâu rồi....

− Những người đàn ông thành đạt vẫn cần có người đàn bà bên cạnh cậu chủ ạ...Tôi muốn khuyên cậu...

− Thôi chú Quốc à, chú hãy đi làm việc đi.

Thạch Du bực bội bỏ đi. Ông quản gia chỉ biết nhìn theo thở dài. Ông muốn xóa nhòa tan cái định kiến trong đầu Thạch Du mà không sao làm được. Chỉ cần có được một người con gái tốt đẹp và hoàn hảo sẽ làm Thạch Du nhận ra sự sai lầm về định kiến mà chàng luôn bảo thủ. Liệu cô gái nào sẽ làm được điều đó ? Kiều Tiên ư ? Cô ta thì chỉ tổ làm Thạch Du điên tiết thêm mà thôi.

oOo

Phố xa đã lên đèn, đêm thành phố mới thật là đẹp vô cùng. Đèn hoa giăng thật sáng giống như những vì sao lấp lánh trên bầu trời. Khung cảnh thiên nhiên sẽ tuyệt đẹp và thi vị biết bao nếu như giờ này cô được đứng trên ban công của một ngôi nhà cao tầng nào đó, hoặc ở một góc nào nơi sân thượng để được phóng tầm mà nhìn mà mơ về một cuộc sống bình yên...Mẫn An cảm thấy tiếc và thật tiếc khi bây giờ cô phải chui vào phòng trà Karaoke này để mưu cầu cuộc sống. Những tưởng "làn sóng âm nhạc" sẽ giúp An tung đôi cánh mà bay vào vòm trời mơ ước...vậy mà rốt cuộc sự việc cũng chẳng ra làm sao cả cũng chẳng đi đến đâu khi đêm đêm Hua Diễn lại đưa cô đến những "hộp đem !"...

Bây giờ Mẫn An có muốn rút chân ra cũng chẳng được. Hua Diễn đã trói buộc cô bằng những hợp đồng, những "sô" biểu diển rồi...

Mẫn An ngồi tư lự ở một góc, xung quanh nàng các cô tiếp viên đang rôm rả chuyện trò...Thấy khách vào các nàng đon đả đứng dậy đón mời. Mẫn An vãn ngồi bàng quang.

− Mẫn An à !

Có tiếng bà chủ gọi. An vội lên tiếng :

− Chị Liên gọi em hả ? Mụ chủ quán nở nụ cười tươi tắn. Nắm tay An ngọt ngào :

− Em hãy đến phòng số ba tiếp khách dùm chị.

Mẫn An nghiêm giọng :

− Chị Liễu à nhưng em đến đây chỉ để hát, chớ em đâu phải là tiếp viên.

− Khách yêu cầu ! Họ đòi em, tiếp viên hát hay thi vào đây cũng như nhau...

Mẫn An vẫn ngồi yên một chổ.

− Em không tiếp khách đâu, nếu họ yêu cầu hát thì em chấp nhận. "Em út" của chị thiếu gì sao chị lại đẩy em vào chuyện này chớ.

Đôi mày tỉa mỏng dánh của chị Liễu dường như cong lên một cách đáng sợ nhưng cố tỏ vẻ mềm mỏng.

− "Khách hàng là thượng đế" em không nghe câu nói này sao ? Không đáp ứng cho họ cái quán này có nước dẹp tiệm, dù gì em cũng chỉ ngồi hát với họ thôi...Đụng chạm chút xíu có mất mát gì đâu...

Mẫn An cả giận .

− Chị nói thật khó nghe. Em chỉ hợp đồng với chị...

− Ca sĩ Karaoke chứ gì ? Thúy Liễu cắt ngang câu nói của Mẫn An bằng một cái bĩu môi :

− Đúng cô còn ngây thơ lắm cô bé ạ ! Chẳng có gì khác nhau đâu, chẳng qua gọi thế cho có vẻ cao sang một chút thôi...Sở dỉ chị nhận em vào làm là do sự giới thiệu của cậu Diễn cũng như mấy tay bầu sô quen chứ em chẳng phải " ngôi sao" gì mà treo giá.

Mẫn An nghe nhột nhạt cả người vì những lời nói sống sượng đó.

− Thế thi em hủy hợp đồng với chị vậy. Em sẽ đi trình diễn ở trụ điểm...

− Đâu có dễ em gái!

Lời nói đầy âm sắc của chị Liễu buông ra gọn lỏn. Mẫn An chưa kịp phản ứng thì chị đã quay sang mấy vị khách đang đi vào với nụ cười toa toét mà ánh mắt hằn học thì gởi lại Mẫn An.

− Xin mời, xin mời mấy ông anh. Bích Thủy. Ngọc Hằng. Cẩm Chiêu đâu ra tiếp khách nè các em.

Một giọng hơi nhựa vì men bia cất lên :

− Bà chủ ơi có tiết mục "đặc sản" gì không ?

− Vâng ! Vâng trên lầu hai, phòng bảy còn trống đấy...các anh lên đấy sẽ có ngay.

Giọng nói khá quen dù men bia đã làm khán nhựa đi, Mẫn An lo sợ gặp người quen nên cô không dám ngẩn lên, thì đã nghe giọng nói đó tiếp tục cất lên :

− Bà chủ ơi, tôi yêu cầu cô gái này...

− Dạ xin lỗi phiền ông chọn em khác vậy vì cô Mẫn An đã có người yêu cầu rồi.

Mẫn An đứng phắt dậy, cô thấy bình tỉnh hơn :

− Chị Liễu, tôi nói rồi...

− Bà chủ, tôi có thể thương lượng với bà được không ? Vừa nói hắn vừa chìa xấp tiền dày cộm. Bà chủ quán Karaoke như hoa mắt, miệng cười rối rít :

− Được, đành chìu quí khách vậy, con nhỏ này mới vào làm nên khó tính lắm để tôi bảo...

− Không cần, để tôi !

Kín như bâng nên Mẫn An không đọc được những gì anh đang suy nghĩ, cũng như cái chất giọng rõ ràng chứng tỏ anh ta không hề say rượu, vậy là lúc nãy chỉ giả vờ nhừa nhựa như người đầy men rượu.

− Sao không nói được à ? Tại sao cô đi làm cái nghề đó ?

− Tôi chỉ đi hát, tôi không phải tiếp viên.

− Hát với khách thì cũng chỉ là tiếp viên chứ thân phận gì ?

Mẫn An thành thật :

− Tôi chỉ mới đến, thật tình tôi không biết "ca sĩ Karaoke" là vậy. Vả lại anh Diễn không nói với tôi như thế.

Đôi mắt Thạch Du ánh lên những tia lạ, anh toan nói gì lại thôi, bỗng tín hiệu từ chiếc di động phát ra, Thạch Du vội cho tay vào túi áo khoát lấy ra nghe, Mẫn An vờ như không chú ý.

Trả chiếc máy về lại vị trí cũ, Thạch Du giả thích :

− Của mấy người bạn khi nảy gọi tôi...Lúc nãy vì muốn đem cô đi ra khỏi chổ đó mà tôi quên mất mấy người bạn.

− Bây giờ ông trở lại đó chứ ?

Thạch Du nhếch môi tinh quái :

− Cô không nhớ tôi đã nói với bà chủ quán gì ư ?

Cả giận nhưng Mẫn An van vỉ :

− Thạch Du à tôi xin ông ! Tôi không phải thuộc loại gái tiếp viên. Số tiền đó tôi hứa sẽ hoàn trả lại cho ông, tôi không để ông bị mất đâu, ông giám đốc.

− Ở đây đừng gọi tôi như thế. Cô tưởng tôi là người thế nào Mẫn An ? Tôi vào đó để mua vui ư ? Xin lỗi ! Thạch Du này không có vướng lụy đàn bà đâu. Bây giờ tôi sẽ đưa cô về và từ rày đừng bước chân vào những chỗ đó nữa nghe không ? Sẽ không có trường hợp tôi vào đó lần thứ hai "để mua cô ra" đâu...

những lời nói của Thạch Du chẳng khác nào gáo nước lạnh tạt vào mặt nàng. Mẫn An tức nghẹn, vừa cảm thấy tủi hổ khi Thạch Du đã chứng kiến sự việc vừa rồi...trong mắt anh ta, cô thật quá tầm thường. Bây giờ Mẫn An mới thấy con đường mình dấn thân vào quả là chông chênh và lắm chông gai...

Thạch Du hỏi địa chỉ, cô nói số nhà trọ rồi im lặng ngó mông ra lằn cửa kính, Thạch Du cũng im lặng trên suốt chặng đường...

Đêm thành phố dường như cũng lặng lẽ hơn...

oOo

Để nguyên quần áo Mẫn An ngã người lên chiếc giường nệm, cảm giác xốn xang khó chịu, như có ngàn mũi kim đâm vào da thịt cô rát buốt.

Buổi tối hôm nay quả thật là ác mộng đối với cô. Nếu như không có sự xuất hiện kịp thời của Thạch Du cô sẽ ra sao nhỉ ? Mụ Thanh Liễu luệu có dễ dàng buông tha cho cô ra không ? Và Mẫn An lại càng giận Hua Diễn hơn. Tại sao anh giới thiệu, anh đưa cô đến đó rồi bỏ mặc cô, hay là Diễn đã có sự tính toán ? Mẫn An không sao giải thích nổi, bởi vì cô biết Hua Diễn không tệ như vậy. Diễn đang lo cho cô và lo lắng cho cô kia mà. Nhưng rồi cô lại rùng mình vì những tưởng tượng thật dễ sợ đang diễn ra trong đầu.

Nhưng còn Thạch Du, ông ta là người thế nào ? Và sự có mặt của ông ta lúc đó giải thích điều gì ? Rốt cuộc ông cũng là người "khoái phụ nữ" mới vào đấy chứ, dưng không mấy anh chàng thanh niên lại rủ nhau vào đó hát Karaoke ư ? Mẫn An lại nhìn đồng hồ, chỉ mới hơn chín giờ, còn sớm chán, bởi vì thời điểm này mới bắt đầu của những cuộc vui thâu đêm suốt sáng của một số người mà thôi. An lại nhớ Hua Diễn cô muốn hỏi anh ngay về sự việc này. An liền ngồi dậy đến bên bàn mà bấm số điện thoại, nhưng người nhà cho biết anh không có ở nhà...

Mẫn An lại lấy chiếc áo khoác bằng lông mặc vào, rồi dẫn chiếc Ware ra khỏi nhà.

Ngang cổng tao đàn, cô dừng lại rồi quyết địnnh ghé vào đây, quả là đi "sô lô" một mình mà vào mấy chổ vui chơi này thì cũng mất sự thú vị thật đấy...Nhưng Diễn không biết đi đâu, thì An phải đành vậy thôi...

Chiếc mô tô phân khối lớn quen thuộc vừa lướt qua. Mẫn An không thể kêu kịp vì cô đang trố mắt nhìn theo chiếc xe mà vẫn còn thấy chiếc váy đầm cực kỳ ngắn của cô gái ngồi sau tung xòa lên. máu nóng như dồn lên Mẫn An quay trở về bải lấy xe ra, An mặc nhiên alo chạy giữa giòng người cho đến khi có tiếng va chạm bên cạnh và An vẫn còn nghe rất rõ tiếng la của ai đó :

− "Chạy xe kiểu gì vậy"

− "Cái ba già kia mới thật là xui, ngồi ở cột đèn mà cũng không yên".

− "Sao không mau mau đở bà ta lên xem..."

Mẫn An hoàn hồn, cô đứng lên nhưng hình như bắp chân bị trặc nên đau nhói. An cố bước cà nhắc về phía người bị nạn.

− Dì ơi ! Dì có sao không ?

Người đàn bà đang ngồi bệt bên đường.

− Chắc không có gì ! Rủi ro cả, có ai muốn đâu. Tôi biết như vậy mà.

− Thành thật xin lỗi dì.

− Tui không có trách gì cô đâu, cô gái ạ.

Giọng của bà thật ấm áp đầy sự cảm thông, song Mẫn An vẫn sụp xuống một bên xem xét rồi cô kêu lên :

− Ơ tay dì chảy máu nhiều quá kìa. Để con đưa dì vào bệnh viện băng bó nhé.

− Không sao đâu mà, cái này giống thật là "Nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột", trầy sớt chút đỉnh không có gì đâu...

Một vài người hiếu kỳ ghé nhìn rồi cũng chen vào :

− Bà phải để co ta đưa vào bệnh viện xem xét chứ. Dầu gì cũng phải mua thuốc men...chạy xe gì lơ đểnh như người mất hồn. May mà tông vào cột đèn không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Mẫn An bối rối, nhìn xuống đất để tránh né mọi người mà không thể phân bua được gì cả.

Người đàn bà kia đưa mắt nhìn xung quanh, rồi lên tiếng.

− Thôi được phiền cô đưa tôi vào bệnh viện khám vậy.

Mẫn An thầm cảm ơn bà, có lẽ bà đang muốn đưa cô thoát khỏi những lời bàn tán xung quanh.

Nhưng hởi ơi bây giờ cơn đau thật mới đến với An, cô không tài nào xoay chuyển nổi cả thân người, nói chi đến chyuện cầm chắc tay lái. Mắt nàng ươn ướt :

− Di chờ con gọi xe đưa dì đi nhé !

− Xem ra cô mới cần đến bệnh viện khám đó.

Rồi bà ân cần nắm bàn tay An như muốn dìu cô đứng dậy...Bổng bà hốt hoảng nhìn trân trối vào cổ tay An rồi kêu lên :

− Hả ! Bớt son ?

Mẫn An như chợt nhận ra sự khác lạ ở người đàn bà, bàn tay bà cứ run lên, môi thì mấp máy muốn nói điều gì mà không sao nói trọn, còn trán lại vả mồ hôi.

− Cô tên là gì vậy ? Và cha cô ? Ông tên là gì ? Cô hiện ở đâu ?

Một linh tính mơ hồ đến với An khi bà hỏi về thân thế. Nhưng Mẫn An hoàn toàn không cảm nhận một điều gì cả nếu như giữa hai người có sợi dây thân tình.

− Con tên Mẫn An, gia đình con ở xa lắm dì ạ, mà giờ cũng chẳng còn ai...

− Thú thật tôi và cô không có điều gì để nhận biết nhau cả. Nhưng vết son hình chiếc lá nơi cổ tay thì tôi trông quen lắm...một ấn tượng mà vẫn nhớ mãi khi ngày xưa tôi và cô mụ và sản phụ đó là một phụ nữ nghèo...Tình cờ cách đây vài năm tôi có gặp lại bà ta mới hay tình cảnh đáng thương của bà.

− Câu chuyện thế nào hở dì ?

− Dài dòng lắm, nhưng bây giờ tạm gác qua bên đi, tôi biết chỗ chị ấy đang giúp việc, để hôm nào tôi tìm gặp chị ấy. À, cô thấy chân sao rồi ? Có thể đi nổi không ? Ta về vậy. Tôi chẳng hề hấn gì đâu, cô đừng bận tâm nữa.

Hình như Mẫn An đã bị lôi cuốn vào điều bí ẩn của những lời nói kia nên cô đã quên đi thực tại, cảm giác đau đớn bổng tan biến...

Vội vả người đàn bà dợm bước. Mẫn An kịp móc bóp lấy ba tờ giấy năm mươi nghìn đồng nhét vào tay bà.

− Dì cầm chút đỉnh tiền về mua thuốc uống. Nếu sức khỏe có gì thì tìm con ở địa chỉ...

oOo

Tiếng chuông gọi cổng bấm liên hồi, thím Quốc đang bận tay nên không kịp ra liền. Bà đang chuẩn bị bữa ăn tối nên càu nhàu :

− "Chẳng biết ai đến chi vào giờ này"

Đứng trước cổng là một người phụ nữ luống tuổi, bà mặc bộ đồ màu xanh dương đậm, cặp kính lảo trên giương mặt đã làm tăng thêm nét đôn hậu vừa có vẻ trí thức.

− Chào chị.

− Bà hỏi ai ?

− Tôi muốn gặp chị Hà giúp việc cho ngôi nhà này.

− Vú Hà hả ? Bà ấy không còn ở đây đã hơn một năm nay rồi.

Người đàn bà chưng hửng :

− Vậy ư ? Thế chị có biết chị Hà bây giờ ở đâu không ? Còn chị ? Có phải chị là...

− Vâng, tôi là người mới, giúp việc cho cậu Du.

Vừa lúc đó cũng có tiếng kèn inh ỏi. Thì ra Thạch Du về đến. Anh nhìn người phụ nữ.

− Ai vậy thím Quốc ?

− Người quen của thím hả ? Sao không mời vào nhà trò chuyện.

Bà Quốc khoát tay :

− À, không cậu Du à, bà đây đến tìm vú Hà, rồi quay sang người đàn bà thím Quốc nói luôn :

− Bà tiếp chuyện với cậu Du nhé, tôi xin phép.

Thạch Du liền cho xe vào sân và mời người khách vào chiếc bàn đá ngoài sân vườn.

− Xin lỗi bà, bà là người thân của vú Hà hả ? Hình như tôi chưa được biết bà ? Mà sao bà biết nơi đây ?

− Cậu Du, vậy ra chị Hà không còn ở đây sao ? Thế mà tôi cứ ngở...định tìm chị để nói một câu chuyện...

Thạch Du lại nhìn người đàn bà xa lạ, bà không trả lời câu hỏi của anh mà lại nói lung tung với một sự vừa tiếc nuối vì mình là người tới trễ...Thạch Du cũng không muốn tìm hiểu chuyện gì đến hai người đàn bà. Anh chỉ nói sơ lý do

vú Hà không còn ở đây cũng như hiện tại nghe nói vú đi về ở taq65n xứ sở tận Cà Mau sinh sống.

− Cậu bảo sao ? Chồng chị Hà ông ấy bệnh tâm thần à ?

− Vâng. Nhưng giờ thì hết rồi, đã chữa khỏi bệnh vì vậy nên vú Hà muốn đưa ông về quê yên tịnh, mặc dù tôi hết sức khuyên can.

Vẻ thất vọng hiện rõ lên mặt bà, song bà cũng kịp cáo lui và nhắn với Du rằng :

− Nếu có gặp lại chị Hà nói tôi là bà mụ Ánh đến tìm chị nhé...À, lúc nảy cậu hỏi mà tôi quên. Cách đây mấy năm trước tình cờ tới gặp chị Hà, chị ấy có cho địa chỉ tới chơi nhưng tiếc là lúc đó không gặp được cậu, cậu đã có gia đình rồi chứ, lúc đó tôi nghe chị Hà hết lời khen ngợi cô người yêu của cậu.

Thạch Du cau mày sa sầm nét mặt. Bà Ánh vội nín bặt vì không biết mình đã vô tình khoét sâu thêm vết thương trên người cậu ta.

Thạch Du chủ gật đầu chào đáp lại mà không nói thêm lời nào...Anh lẳng lặng quay trở vào nhà.

oOo

Mẫn An nghĩ hát hai đêm đã làm Diễn nổi cáu, anh chì chiết :

− Em làm ăn kiểu gì vậy ? Sao lại chỉa ngang xương...Ông chủ Trịnh bực bội lắm đó.

− Diễn à, anh không thấy em đang bị viêm họng đấy sao ? Vả lại chân bị té xe vẫn còn đau, bầm tím đây nè.

Giọng Hua Diễn tỉnh bơ :

− Thì em đừng mặc váy ngắn, hoặc mang vớ vào là xong.

Nhìn anh Mẫn An giận dỗi :

− Bảo yêu em mà chẳng quan tâm gì đến người yêu của mình gì cả...Em bị đau mà anh không hỏi han một tiếng còn lo sợ chủ vì công việc làm ăn...

− Sao em trách anh chứ. Chẳng qua anh cũng vì tương lai hai đứa. Em chỉ mới tập tành còn chân ướt chân ráo đi vào lỉnh vực này cần phải có người nâng đỡ...Anh chỉ sợ những ông bầu sô như ông chủ Trịnh giận thì sau này cơ hội tiến của em rất khó...Nghe anh đi mà.

Diễn xuống nước nhỏ, khiến Mẫn An xiêu lòng.

− Nhưng em không thể nhảy nhót, múa trên sàn diễn được.

− Thì em cứ hát thôi.

− Đứng hát mà như cột cờ thì còn thu hút sự hâm mộ của khán giả. Anh nói với ổng em nghĩ chỉ ít hôm thôi Diễn ạ.

Diễn lại đốt thuốc rít một hơi rồi hỏi tiếp :

− Dạo này nghe đồn em thân mật với giám đốc lắm hả ?

− Em chỉ cảm ơn vì hôm ấy anh ta giải vây cho em kịp thời ở nhà hàng Karaoke của bà Thanh Liễu.

− Phải hôm đó ? Ông ta "cao cả" vậy sao ? Em biết gì về ông ta đâu.

− Thế cậu biết gì về tôi nào ?

Giọng nói cứng cỏi từ sau lưng. Khiến Mẫn An hơi lúng túng. Cô không ngờ sự có mặt đột ngột của Thạch Du, anh hất hàm hỏi tiếp :

− Sao nói thử xem cậu Diễn.

− Thạch Du ! Xin lỗi ông ! Anh Diễn...mà không chúng tôi chẳng nói gì ông đâu.

Thạch Du lại nhếch mép ười nụ :

− Cô chẳng biết gì về tôi chẳng sao ! Còn chẳng gì về anh bạn trai của mình mới là điều nguy hại. Tôi chỉ nói thế không làm phiền hai người đâu.

Rồi anh bỏ đi thật nhanh cũng như anh bất ngờ có mặt vậy...

Diễn nhìn theo tức tối :

− Em đừng nghe ông ta, ông ta chẳng bao giờ chú ý đến em đâu nhé. Sống bệnh hoạn như vậy nên từng tuổi này vẫn còn độc thân.

Mẫn An buông thõng :

− Anh đừng nên nói xấu người ở sau lưng. Em không thích thế...Còn Thạch Du ổng là người thế nào em chẳng quan tâm...Nhưng nhưng điều anh nói thì em thấy không mấy tin đâu...

Mẫn An nói xong buồn bã quay người đi...Cô chợt thấy Diễn có cái gì đó thật tầm thường.

oOo

Chìa tấm thiệp nhỏ nhắn xinh xinh có gài một chiếc nơ màu hồng nhạt bên ngoài ra trước mặt Thạch Du, Tân nhỏ giọng :

− Anh Du ! Thủy Liên gởi thiệp mời anh dự sinh nhật cô ấy.

Thạch Du thản nhiên cười :

− Nhưng tôi và cô ấy đã biết với nhau đâu nào.

− Liên là bạn gái của em và cô ấy cũng rất thân với Kiều Tiên.

Thạch Du bỗng cao giọng :

− Thì ra bây giờ cậu dám tự nhận cô ta là bạn gái à ? Từ bao giờ thế ? Cậu không nhớ tôi đã từng nói cậu đừng có bày trò yêu đương ở đây mà.

Tân ngớ ngẩn người ra vì ngạc nhiên. Anh không ngờ được thái độ cáu kỉnh của Thạch Du lại bộc lộ ra như thế. Anh ta chỉ có quyền điều hành, quyền của một giám đốc trong công việc, cớ sao lại can thiệp vào đời sống riêng tư của người khác chứ ? Tân đã hai mươi bảy tuổi đời rồi, chuyện anh có bộ bịch là đương nhiên. Tân bất mãn :

− Thạch Du, em chẳng hiểu thái độ kỳ quặc của anh ra sao cả...Ai lại cấm cản nhân viên của mình quyền yêu chứ. Thú thật em cũng đang chán ngấy rồi đây. Chỉ vì anh mà cô ấy luôn bất đồng quan điểm, cải nhau hờn giận mãi...yêu đương sao mà khổ.

Giọng Thạch Du vẫn tỉnh khô :

− Thì tôi đã nói cậu đừng yêu đương vớ vẫn không chịu nghe. Tôi cũng thật buồn vì cậu đã không giữ đúng lời nói với tôi khi tôi nhận cậu vào đây rồi đó Tân ạ. Cậu nói đi, tôi đã đối đãi với cậu có điềi gì không tốt chứ ?

Tân lúng túng vụng về đến đỏ mặt. Đó chính là yếu điểm của Tân, cũng có thể sự yếu đuối đó đã làm tân mất đi vẻ nam tính.

− Thôi được, vì cậu tôi sẽ đi dự sinh nhật cô gái ấy.

Thạch Du nói với một giọng điệu hết sức buồn bã, không ai hiểu được trong lòng anh đang nghĩ gì...

oOo

Tin công Tình yêu tài trợ cho các tài năng trẻ trong lỉnh vực âm nhạc không làm Mẫn An ngạc nhiên, nhưng cô cảm thấy thật chướng mắt khi bắt gặp mất gã thanh niên choai choai đó. Từ tóc tau áo quần đến tướng tá trông giống như là con gái vậy mà "tài năng trẻ ư ?"...và cô cũng không hiểu vì sao Thạch Du lại chịu nổi những người đó chứ ? Đôi lúc cô không biết Thạch Du có nghe có biết nhưng lời bình phẩm về anh ta không ? Chắc là không chớ nếu đã nghe thì ông phải nhìn lại mình chứ ! Dù gì ông ta cũng đàng hoàng là một giám đốc có uy tín, sao lại để tai tiếng xảy ra ? Nhất định cô phải tìm hiểu cho được tâm tánh Thạch Du, dù sao vào làm ở đây khá lâu, nhưng cơ hội tiếp xúc và trò chuyện với giám đốc rất là hiếm. Họa hằn lắm Mẫn An mới có đôi lần "đối mặt" nhưng lại ở những tình huống chẳng hay ho chút nào cả vì thế An chẳng phát hiện được điều gì ở cách nghĩ của Thạch Du cả...

Đánh bạo ms đến nhà Thạch Du vào một buổi chiều :

Ra mở cửa cho An là một anh chàng mang kiếng cận, dáng dấp của một thu sinh:

− Chị đến để tập nhạc à ? Hơi bất ngờ trước câu hỏi, song An vẫn điềm tỉnh nói ngay :

− Vâng ! thế anh Du có nhà chứ ?

− Đủ cả rồi !

"Anh ta nói gì nhỉ" Mẫn An lại nhủ thầm trong bụng, rồi cũng bước theo anh ta vào căn phòng khác.

Tiếng nhạc xập xình, tiếng kèn tiếng trống hòa lẫn từ trên lầu vang vọng xuống.

Mẫn An theo hướng chỉ của anh ta đi về hướng đó.

− Anh Du ơi, xem ai tới kìa.

Gã kính cận vừa đi vừa nói. Mẫn An cười cười, trong giọng nói reo vui của anh ta thì cứ ngở cô là người chung nhóm của họ vậy.

Thạch Du đang ngồi xoay lưng về hướng cô. Bên cạnh anh ta còn có một người nữa, cả hai đang chăm chú và hí hoát cái gì đó...Du buông bút :

− Dũng xem và chỉnh lại nhạc lý lại đoạn này.

Mẫn An suýt bật cười khi thấy cả hai cùng quay lại. Thì ra đó là một anh chàng thanh niên, mà nãy giờ nhìn từ sau Mẫn An đã không ngỡ rằng với chiếc áo nỗi bật và bộ tóc dài khỏi cổ kia là một chàng thanh niên được cả.

− Lại là cô, có việc gì thế ?

Giọng nói xa lạ Mẫn An chỉ thấy tự ái thêm. Cô mím môi nhìn xung quanh, và hình như những người đang có mặt ỏ đây cũng đang đổ dồn về cô từ khi cô xuất hiện. Thạch Du vôi đứng lên :

− Các em cứ ơ tập luyện, ai việc nấy.

− An liếc thấy một cô bé ở đằng góc kia đang lè lưỡi nói gì bên tai bạn...Thì ra đây là ban nhạc trẻ mà Du đang tập luyện cũng như tài trợ.

− Anh à, anh lên ngay nhé ! Không có anh tụi em tập không có hiệu quả.

Mẫn An nghe nhột nhạt khắp người bởi lời nói của gã tên Dũng. Cái giọng khán khàn như "ngỗng đực" mà anh chàng lại dài giọng cỏ lả...Mẫn An đi nhanh xuống cầu thang trước Thạch Du :

− ông giám đốc , ông sống như vậy đó sao ?

Đôi mắt Du quắc lên giận dữ, ms giật mình, cô cũng không ngờ mình cũng mau miệng như thế, nhưng lời nói đã phát ra không rút lại kịp.

− Cô nói gì ? Mục đích của cô đến đây là gì vậy ?

− Ơ...không...tôi tôi...

− Cô thật là quá đáng ! Hình như cô thích soi mói vào chuyện của người khác hơi nhiều đó. Tôi sống "vậy " nghĩa là sao ?

Tự ái và bất nhẫn Mẫn An không bình tĩnh :

− "Sống không lành mạnh", tôi thật không hiểu sao cương vị ông mà lại giao du với những người đó.

− Mẫn An ! Tôi cấm cô xúc phạm đến bạn bè cũng như quan hệ của tôi...Cô tưởng mình là ai mà lại nói năng với tôi như thế.

Vẻ mặt Thạch Du hầm hầm , bừng sắc giận khiến Mẫn An lúng túng. Cô biết mình vừa hành động một cách hồ đồ nên vội lên tiếng :

− Xin lỗi ông ! Tôi không cố ý...nếu tôi đã làm phiền, và ông không vui thì tôi xin kiếu.

Mẫn An toan bước đi. Thạch Du đưa tay ngăn lại. Bàn tay chạm vào người cô. Mẫn An hơi đỏ mặt vì hình như có một luồng điện đang chạm vào người.

− Khoan đã ! Tìm tôi có việc gì ?

Mẫn An nói dối :

− Không tình cờ thôi. Tôi không ngờ ông mắc bận rộn tập cho ban nhạc tại nhà riêng nên đã làm phiền.

− Có gì đâu, hằng ngày họ vẫn tập như thế. Bởi vì họ ở tại nhà tôi mà. Hơn nữa tôi đã nhận tài trợ cũng như sẽ tổ chức buổi ra mắt trình diển quy mô của những tài năng này nên không muốn có sự thiếu xót...Tôi rất thích và luôn nâng đỡ, ủng hộ những người có tài. Cô An hiểu ý tôi chứ.

− "Tôi làm sao biết được".

Mẫn An toan trả lời, song cô lại im lặng.

− Cũng như cô vậy, tôi tiếc cô không đi chí hướng của mình.

− Ông nói gì tôi chưa hiểu.

− Có lần tôi nghe cô ca cải lương rất hay tôi nghĩ làn hơi cô hợp với thể loại đó, tại sao cô lại đi tập ba cái thứ nhạc "pop - rock", chẳng hợp chút nào cả...

− Anh muốn tôi lạc hậu mãi sao ? Hay muốn tôi mai một.

Mẫn An nói một cách hết sức tự nhiên, và vô tình gọi Du bằng anh.

− Cải lương có gì xấu chứ ?

− Đúng là không có gì xấu cho nên tôi đã bốn năm dài đeo đuổi và mài dủa để cuối cùng được gì ? Khi lảnh vực này đang lần hồi bị lãng quên. Các công Tình yêu tổ chức ngày nay cũng chỉ dựa vào "làn sóng mới" với những lỉnh vực ca nhạc - thời trang- điện ảnh v.v... cũng như anh với cương vị nhà kinh doanh, nhà tài trợ...anh có dám đứng ra tổ chức một đêm ca cổ không ?

.

Bức xùc Mẫn An nói một hơi dài, xong thở ra khoan khoái, có lẽ vì thế Thạch Du mới hiểu ra và biết được rằng Mẫn An đã từng theo khoa cải lương...Nhưng rồi thực tế đã không áp dụng được những hoài bão ước mơ nên cô bất mãn, giờ đây sự chán nản đã ăn sâu trong đầu cô... Trong khi với giới ca sĩ hiện nay việc "mưu cầu sự sống và danh lợi" đều dễ dàng như chơi.

− Tôi tin rằng sân cải lương sẽ ngày càngThạch Du ực sáng và sẽ được phát huy, nâng cao hơn nữa, chứ không phải dừng lại ở mức độ này, cũng như sẽ "dần lụi" như cô nói đâu Mẫn An ạ ! Tôi nghĩ như thế, nhưng có thể là chưa phải lúc đó thôi...

Rồi anh lại ngưng nói nhìn chăm bẵm vào Mẫn An với nụ cười trên khóa môi.

Thoạt trông qua Mẫn An thấy nó có vẻ ngạo nghễ làm sao ấy, và cô cũng chưa kịp để suy diễn về nụ cười của Thạch Du thì đã nghe anh lên tiếng tiếp :

− Nếu cô sợ cải lương "tàn lụi" mà lao vào "làm sóng thực dụng" đó là hãy coi chừng "tàn đời" mà chẳng hay.

Tức khí nhưng Mẫn An chỉ còn cách trợn tròn đôi mắt nai ra nhìn Thạch Du. Cô ấm ức trong lòng bởi vì cô biết rằng Thạch Du ám chỉ đến sự việc xảy ra ở nhà hàng Karaoke Thanh Liễu hôm nọ. Nhưng chẳng lẽ hôm ấy anh lại không nghe rõ những lời mụ chủ nói sao chứ ?

Thạch Du không tin rằng đó là đêm đầu tiên mà An định tổ tài làm ca sĩ Karaoke nhưng không thành sao ? Và cũng chính vì sự việc đó mà hòa khí giữa An và Hua Diễn đang giam dần sao ? Đúng là Thạch Du tỏ ý xem thường cô quá. Mẫn An bỗng giận dỗi khi trong đầu mình lại chứa nhiều ý nghĩ tốt cho hắn.

Mím môi Mẫn An trã đủa:

− Còn ọng, chỉ thích giao du quan hệ với "cánh mày râu" không, thì cũng nên coi chừng "tiêu đời" luôn...sẽ chẳng có người con gái nào dám nhảy vào để yêu đâu !

Nói và không chờ biết phản ứng nổi giận hay tái xanh mặt mày của Thạch Du, Mẫn An đi thật nhanh ra cửa và tự hứa sẽ chẳng bao giờ để tâm đến con người đó nữa...

oOo

Thạch Du trân mắt nhìn theo, lần đầu tiên một người con gái mặt mày non chẹt còn đặt sệt chất quê mùa kia lại thẳng thừng nói vào mặt anh...chưa có ai dám phê phán hay nói năng trịch thượng như vậy, và một điều đáng nói nữa là bỗng dưng cô lại vô cớ tìm đến anh để gây chuyện mới lạ chứ ? - Xoảng...

Thuận tay Thạch Du ném cái gạt tàn thuốc rơi xuống nền gạch vỡ nát.

"Cũng may cô đã đi xa, không khéo thì anh không kiềm chế, còn co ôa biết đâu đã phải nhận lãnh một bạt tai rồi cũng nên. Hừ ! Sao có người lại thích chúi mũi vào việc thiên hạ thế nhỉ ?

Bưcựdọc Du quên cả việc tập dượt của băng nhạc trên lầu, anh lại phóng xe bạt mạng ra đường.

Nghe tiếng đổ vỡ, những bước chân rón rén xuống, những cái đầu thập thò...các thành viên trong nhóm nhạc, ngạc nhiên về thái độ giận dữ của Thạch Du , nhưng chẳng ai dám nói lời nào.

Dũng - có lẽ là nhóm trưởng ở đây, hắn lên tiếng.

− Chúng ta dừng tập !

...Bên ngoài ô cửa sổ, ông Quốc vô tình nghe được những lời đối thoại giữa cậu chủ và cô gái lúc nãy ông nhũ thầm :

− Chưa ai nói, ngay cả chú và vú Hà là người thân thiết mà cũng không thể chỉ trích sự việc đó, vậy mà cô gái này lại ăn nói mạnh dạn dù đó là ông chủ của mình". Huy vọng những lời nói thẳng này rồi sẽ có tác dụng cũng nên, chẳng phải tục ngữ đã dạy : "Lời thật mất lòng" đó sao ?

Ông Quốc nhìn quanh, nếu ngôi nhà này không có các sinh viên đến ở và tập tành đàn - hát thì nó sẽ còn quạnh quẽ đến cở nào, nhưng ngược lại ông không khỏi đau đầu vì những tiếp xập xình, đinh tai nhức óc đó.

Liệu cậu chủ sống như thế này đến bao giờ ?

Rồi ông lại buông những tiếng thở dài não nuột.

oOo

Tắt máy xe Mẫn An vừa tra chiếc chìa khóa vào ổ đã bật la lên.

− Ơ...Bớ !

Một bàn tay nắm chặt tay cô, và một tay ngăn miệng cô lại. An cố mở to đôi mắt để nhìn kỹ người đàn ông qua ánh đèn đường từ xa chiếu hắt lại.

"Một gương mặt lạ hoắc. Ai thế nhỉ ? Vì sao lại đứng đây ?" Trấn tỉnh An nghe giọng mình vẫn còn run :

− Ông...ong là ai ?

− Định !

Gã đàn ông buông gọn đôi mắt vẫn không rời khuôn mặt cô.

− Tôi không quen biết ông mà.

Lần này giọng Mẫn An không còn run nữa, hay ít ra chính cô cảm nhận như thế. Gã thanh niên lạ vẫn bình tĩnh.

− Em không được vô tình với tôi như vậy.

− Cái gì ?

Bây giờ thì Mẫn An tròn mắt ngạc nhiên trước lời nói của gã. Cái giọng nói kia vẫn bình thản nhưng có vẻ lạnh lùng tiếp .

− Hai đêm nay tôi đã chờ em, đợi em sao em không tới ?

Trời ơi chẳng lẽ người đàn ông này bị tâm thần, Mẫn An có nghe lầm chăng, cô không hề biết hắn ta kia mà. Bàn gã như hai gọng kềm siết chặc cô vừa giải thích :

− May mà lúc nãy tôi trông thấy và bám theo em mà đi được đến đây, như vậy là hôm nay em cũng không đến nữa phải Không ? Tạo sao em làm thế, em không biết tôi ngồi chờ như thế đến bao lâu không ? Uống bao nhiêu ly rượu không ?

− "Đúng là ngớ ngẩn, tâm thần thật rồi". Mẫn An nhủ thầm và tìm cách đối phó.

Nàng vờ dịu giọng :

− Có lẽ ông lầm tôi với ai chăng ? Tôi và ông không hề quen biết mà làm sao tôi hẹn hò mà ông chờ.

− Nó như vậy là em tự nhận mình hẹn hò và đi với kẻ khác. Nói ! Em nói đi "Nó là thằng nào" ?

Thật là kinh khủng, có lẽ gã không tâm thần mà còn điên nặng nữa. Hắn cứ lập lại những điều không đâu với thái độ của người gian tuông đáng sợ. Mình phải làm sao đây ? Khi cả một khoảng đường vắng ngắt không bóng người qua lại.

− Ông à. Tôi thật tình chưa biết ông mà.

Nét mặt Định vẫn lầm lì :

− Có phải vì hắn mà em không đến đó ? Hay chính hắn không cho, anh sẽ nện cho hắn một trận, có lẽ trận đòn lúc sáng quá nhẹ với hắn.

Mẫn An không chịu đựng nỗi trước gã khùng này, cô mạnh bạo :

− "Đến đó" là đến đâu ? Và hắn nào ? Tạo sao ông cứ nói năng lung tung hoài vậy ?

− Vũ trường Sao Mai ! Và cái gã đèo em hằng đêm đó !

Giựt mình lẫn hoảng sợ. Mẫn An lùi lại, thì ra gã đàn ông đã gieo giắc bao kinh hoàng cho một số ca sĩ chuyện hát ở nhà hàng, quán bar mà Mẫn An đã nghe kể qua. Trước đây ở vũ trường này đã có trường hợp đó xảy ra, giờ chẳng lẽ lại đến với cô ư ? Mẫn An theo phản xạ tự nhiên đưa tay lên sờ mặt. Câu chuyện một ca sĩ bị một anh chàng si tình dùng dao rạch mặt chỉ vì muốn giữ cô ta cho riêng mình. Mẫn An đã từng nghe kể lại và cô vẫn nhớ rõ mồn một...và một bằng chứng nữa là sáng nay Hua Diễn đã bị một cú đánh lén từ sau tuy không nặng nhưng sưng cả vai...Thì ra "hung thủ" là đây? Giờ Mẫn An phải làm gì nếu lỡ ra gã ta hành động.

Hàng loạt câu hỏi và sự lo sợ đang thấm dần trong đầu Mẫn An. Còn gã "người đàn ông không bình thường" tên Định đó vẫn không có một chút gì suy diễn trên mặt, gã buông Mẫn An ra và tiếp tục hăm dọa.

− Sao bây giờ em chịu đi với tôi chứ ? Chỉ cần ngồi nhìn và nghe em hát.

− Nhưng tôi đã nghĩ hát ở đó lâu rồi ông ạ...ông đừng làm khó tôi có được không ? Tôi xin ông đó ! Vũ trường Sao Mai có thiếu gì các ca sĩ trẻ đẹp và hát hay hơn tôi nhiều...Tôi không đáng để ông chú ý đâu.

− Tôi chỉ chọn em.

Giọng hắn rắn rỏi và lạnh lùng. Rồi nhanh như cắt, hắn ôm choàng ms nài nỉ :

− Ngoan đi ! Lên xe đi tôi đưa em đến đó.

− Buông tôi ra...ông Định à, xin ông hãy buông tôi ra.

Một ánh đèn pha sáng lại. Mẫn An suýt kêu lên mừng rỡ thì đã nghe giọng nói vang lên :

− hãy bỏ cô ta ra ngay ! Đừng để tôi ra tay...

Lẳng lặng tên Định xoay người tung cú đá về phía người đàn ông đi đến. Nhanh như cắt người này né tránh và bẽ quặt tay hắn, khiến hắn loạng choạng. Bị bồi thêm một cái vào mạn sườn gã lao nhanh về chiếc Suzuki của mình miệng vừa lảm nhảm :

− Nhất định tôi sẽ trở lại tìm em...Em không trốn khỏi tôi đâu...

Sự việc hết sức bất ngờ, Mẫn An vừa lo sợ vừa mừng cô quên cả ý tứ mà ôm chầm lấy người đàn ông nọ, giọt nước mắt lăn dài :

− Thạch Du ! Cảm ơn anh ! Tôi thật sự cảm ơn anh... Nếu anh không có mặ kịp thời không biết hắn sẽ làm gì đây ? Trời ơi ? Sao có người kỳ lạ đến như vậy ? Anh nói xem hở Thạch Du ?

− Nói gì ? Bây giờ thì cô biết ai không bình thường rồi chứ gì ? Chắc cô không cho tôi "sóng không lành mạnh" nữa chứ ? Tôi chỉ muốn chứng tõ cho cô thấy tôi rất bình thường và còn "mạnh" nữa kìa. Cô Mẫn An ?!!

Thạch Du đã bỏ đi, những lời nói vẫn xoay bên tai Mẫn An một cách tàn nhẫn.

"Thạch Du ! Ông thật là kinh thường ngạo mạn!"

Anh ta đã xoa dịu hay trấn an cơn sợ hải của Mẫn An , mà lại còn giễu cợt cô. Bặm môi Mẫn An vào nhà mà nghe nỗi buồn như quay quắt cả con tim.

"-Tại sao những lúc cô gặp chuyện đều có anh xuất hiện?"

Lại câu hỏi mà cô không có lời giải đáp !