Cho Anh Hôn Em Một Cái Nào - Mở đầu
Trong bóng tối mịt mùng, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt hắt trên mặt sàn gỗ tia sáng lạnh lẽo.Nam Trạch Lễ cầm bức ảnh của mẹ, thẫn thờ ngồi bên cửa sổ.Đã bao lâu rồi ba không bước chân vào căn phòng này? Một tuần hay hai tuần? Hoặc có thể là lâu hơn? Cậu không biết.- Mẹ, con sẽ không tha thứ cho người đàn ông vô trách nhiệm đó đâu. – trên khuôn mặt còn vương nét trẻ con của Nam Trạch Lễ ánh lên tia nhìn kiên định. Cậu đưa tay lên sờ bức ảnh của mẹ, mẹ đang mỉm cười nhìn cậu. Mẹ là một cô gái đoan trang, truyền thống, từ đầu tới cuối, bà không oán tránh sự lạnh lùng vô tình của ba một lời nào.- Cốc cốc!Sau tiếng gõ cửa, có tiếng người đẩy cửa bước vào, trong phút chốc, ánh sáng từ bóng đèn neon bên ngoài tràn vào căn phòng. Nam Trạch Lễ chậm chạp quay đầu lại, nhận ra người vừa bước vào là ba của cậu, Nam Nguyên Huy.- Lễ… – Thấy Nam Trạch Lễ đang cầm bức ảnh của Anh Tử, Nam Nguyên Huy tỏ ra bất lực. – Ba có lỗi với con.- Đủ rồi, ông không có lỗi với tôi, ông có lỗi với mẹ của tôi. – Cậu lạnh lùng nhìn người bố của mình.Nam Trạch Lễ lúc này mới 15 tuổi, nhưng đã cao hơn cả ba cậu. Họ nhìn thẳng vào mắt nhau, không ai nói lời nào.- Bây giờ nói xin lỗi có phải là muộn quá không? Ngài tổng giám đốc Tập đoàn Anh Huy, Nam Nguyên Huy? – Cậu nói giọng châm biếm, nụ cười nhạo báng nở trên khuôn mặt trẻ con có cái gì đó kỳ lạ.- Lễ, thực ra ba không…- Đủ rồi, tôi không có hứng thú với mọi thứ liên quan tới ông. Tôi biết mẹ không bằng mối tình đầu của ông, cái gì cũng không bằng. Nhưng sao ông có thể đối xử với mẹ như thế? Ông từng quan tâm tới mẹ không? Ông chưa bao giờ chịu nhìn mẹ dù chỉ một lần!- Lễ, có những chuyện con không hiểu… Ba chỉ hy vọng con tha thứ cho ba.- Nếu mẹ tha thứ cho ông thì tôi cũng tha thứ cho ông. – Viền mắt Nam Trạch Lễ đỏ lên, khung ảnh vừa đặt lên khung cửa sổ bị gió thổi, khẽ lắc lư, bỗng dưng “choang” một tiếng, khuôn mặt của mẹ bị đè dưới lớp kính vỡ, nhưng mẹ vẫn cười, nụ cười mạnh mẽ.Nam Trạch Lễ quay mặt đi không lên tiếng, Nam Nguyên Huy thở dài mệt mỏi, bước ra ngoài.Trên cái hành lang dài hun hút chỉ vang lên tiếng bước chân nặng nề của ông.