Chương 1

Dò theo sơ đồ trong bức thư , Hạ lần bước theo con đường đất đỏ quanh co uống lượn như rắn . Chiều xuống dần , hàng cây rậm rạp hai bên chụm đầu vào nhau ru ngủ . Không khi vốn đã tĩnh lặng lại càng cô tịch thêm , khiến Hạ lo lắng , sợ không tìm được nhà của cậu Năm trước khi trời tối.

Cứ rảo qua một khoảng đường , cô lại dừng bước ngó dáo dác chung quanh , hy vọng sẽ thấy được một ngôi nhà nào đó để hỏi thăm , nhưng tuyệt nhiên chẳng có.

Hạ bảo thầm : "Phải chi lúc nãyngoài lộ lớn , đừng quá ỷ lại vì có sơ đồ chỉ đường mà chịu khó hỏi han , thì chắc giờ này cô đã đến nơi , đâu còn phải đứng chơ vơ giữa cảnh mênh mông hiu quạnh này ."

Trước tình thế tiến thoái lưỡng nan , Hạ phân vân không biết phải làm sao , thì đột nhiên cô nghe tiếng vó ngựa nện xuống đất thình thịch từ phía sau . Hạ vội vàng quay lại , cô kịp nhìn thấy một người đàn ông không rõ mặt đang ghì dây cương lao về phiá trước.

Hạ mừng rỡ giơ tay ra chặn đường ông ta để hỏi thăm . Nhưng con ngựa phóng nhanh quá , đến nỗi cô không phản ứng kịp , chỉ còn biết trơ mắt nhìn theo . Bỗng nhiên Hạ chợt nghĩ . . . Có lẽ vào sâu bên trong sẽ gặp nhiều nhà ở , nếu không thì gã đàn ông lạ kia phóng ngựa vào đó làm gì ?

Thế là Hạ tiếp tục bước nhanh hơn tranh thủ trước khi trời tối . Đôi mắt cô mở to nhìn khoảng đường trước mặt . Bất chợt từ xa , dường như trong lan sương lờ mờ , ẩn hiện một người chạy xe máy chạy dần tới.

Khoảng cách giữa Hạ và người ấy ngắn dần . Cô định thần nhìn kỹ khi chiếc xe dừng ngay trước mặt.

Bất ngờ , Hạ sung sướng kêu lên :

- Ôi ! Cậu Năm ! Sao cậu biết cháu đến mà đi đón vậy ?

Ông Thẩm cười toe với vẻ mừng rỡ :

- Nhờ ông chủ cậu nói , cậu mới biết đó chư.

Hạ ròn xoe mắt :

- Ủa ! Nãy giờ cháu có dịp được hỏi thăm ai đâu ?

- À ! Nhưng ổng thấy cháu ! Lúc nãy , ổng đi qua con đường này mà.

Hạ cau mày suy nghĩ :

- Ồ ! Có phải ông ấy cưỡi con ngựa trắng phóng nhanh như bay không cậu ?

- Ừm , đúng rồi ! chiều chiều , ông chủ hay quần ngựa trên Thảo nguyên . Đó là thú vui nhất của ổng.

- Hồi nãy , cháu định ngăn ổng lại để hỏi thăm nhà cậu , nhưng không kịp.

Ông Thẩm lắc đầu :

- Có kịp ổng cũng không dừng đâu . Tính ổng trầm lặng , ít chịu tiếp xúc với ai . Thôi , lên xe đi về với cậu , rồi muốn nói gì thì nói.

Hạ mỉm cười thót lên yên , chiếc xe cũ kỹ phun ra một đám khói mù rồi vọt tới . Bóng đêm phủ đầy , gió tạt vào người nhè nhẹ , Hạ rùng mình ớn lạnh.

- Đường còn xa không cậu ? - Hạ hỏi.

- Vài chục met nữa thôi.

- Trong ấy có điện không , sao cháu thấy ở xa đường quá ?

Ông Thẩm gật :

- Có chứ . Muốn lập nông trại thì phải vào sâu trong này mới có đất rộng.

- Hồi nãy vừa đi , cháu vừa hồi hộp sợ bị lạc , vì trời càng nàng càng tối.

- Ừ . Cũng may cho cháu . . . Nếu không nhờ ông chủ nói lại , cậu đâu biết cháu đến mà ra đón.

Hạ nhíu mày :

- Nhưng sao ông ấy biết cháu là cháu của cậu ?

- Không đâu . Ổng chỉ bảo với cậu là trên đường về ông gặp một cô gái đứng thơ thẩn nhìn dáo dác có một mình , không tiện dừng lại nên kêu cậu chạy ra xem có phải cháu bị lạc đường không , đặng giúp đỡ.

Hạ mỉm miệng :

- Vậy hả cậu ? Ông ta cũng biết quan tâm tới người khác đó chứ.

- Ừm . Nhưng rất hiếm khi . Với ổng , có thể đây là lần thứ nhất.

- Thì hồi nãy cậu lhông bảo cháu may mắn là gì . ..

Ông Thẩm lại gật :

- Quả là một trường hợp thật đặc biệct . Mà này , cậu dặn trước . . . Về đây ở với cậu , cháu không được tò mò nhìn ngó , hỏi han gì ông chủ hết nghe không.

Hạ nhướng mắt :

- Ủa ! Sao lạ vậy cậu ?

- À ! Thì tại . . . Ông ấy thích sống cô độc , không muốn ai chú ý đến mình.

- Kỳ thật ! Bộ Ông ta không có vợ con gì sao ?

Ông Thẩm đáp :

- Không . Cậu chưa từng thấy từ khi làm quản gia cho ông chủ đến giờ.

Hạ chợt chép miệng :

- Eo ơi ! Ở nơi vắng vẻ này mà chỉ có hai người đàn ông , thì buồn chết đi được.

- Bởi thế . . . nhưng bây giờ có cháu đến rồi , hy vọng nơi đây sẽ đỡ hiu quạnh hơn.

Vừa nói , ông Thẩm vừa ngoặt xe vào cổng . Hai cánh cửa to đùng đã mở sẳn từ khi nào . Chạy tới khỏang sân rộng , ông Thẩm dừng xe :

- Đến rồi ! xuống đi cháu . Nếu gặp ông chủ , nhớ gật đầu chào thật lễ phép nghe.

Hạ e dè , dạ nhỏ . Hướng mắt nhìn vào phòng khách có ánh đèn sáng , nhưng tuyệt nhiên vắng lặng chẳng thấy ai . Hạ đứng xớ rớ ở hàng hiên một hồi lâu . ..

Đóng cổng xong , cậu Năm trở vô bảo Hạ :

- Chắc ông ấy ở trong phòng riêng . Thôi , để ngày mai chào cũng không muộn . Bây giờ theo cậu xuống căn nhà dưới kia.

Hạ bước theo chân ông Thẩm :

- Nơi đó là chỗ ở của cậu à ? Sao có hai người mà ở cách xa nhau quá vậy ?

- Thì chủ với tới mà . Phải cách biệt chứ cháu.

Hạ chép miệng :

- Thời buổi văn minh này mà vẫn còn có người sống quan liêu quá.

- Nhưng cậu cũng thích như vầy , vì được tự do hơn.

Ông Thẩm đi trước bước vô nhà . Với tay bật công tắc đèn , ánh điện được bật lên sáng rực.

Hạ sà xuống chiếc ghế liền , cô than thở :

- Ôi ! Cháu mỏi rục cả chân , cậu cho cháu ngồi nghỉ một chút.

- À ! Thì cháu cứ tự nhiên ngồi , nhà . . . của cậu cháu mình mà.

Hạ vừa xoa chân , vừa nhìn chung quanh :

- Xem cũng rộng rãi quá , há cậu ! Được những hai phòng.

Ông Thẩm gật nhẹ , chỉ phiá trước mặt :

- Cháu sẽ ở phòng đó , còn bên này của cậu.

- Để cháu nghỉ mệt một lát , rồi cháu sẽ vào quét dọn.

- Ừ . Cũng không bề bộn lắm đâu . Dù bỏ trống , nhưng mỗi ngày cậu vẫn quét tước sạch sẽ.

Hạ cười cười :

- Vậy thì đỡ cho cháu.

Ông Thẩm giục :

- Thôi , cháu vào tắm rửa để rũ bụi đường xa đi , rồi ăn cơm với cậu.

Hạ đáp :

- Tìm được cậu , cháu mừng đê"n quên cả đói . Giờ nghe cậu bảo ăn , bỗng dưng ruột cháu cồn cào.

Dứt lời , Hạ đứng lên xách túi đi vào phòng ông Thẩm chỉ khi nãy.

Hạ nhìn tổng quát khắp nơi . . . Chỗ ở dành cho cô không rộng lắm , nhưng cũng tương đối thoáng đãng , gồm một chiếc giường vừa đủ một người nằm , bên trên phủ nệm dày với tấm drap bông . Mền gối sạch sẽ đặt tươm tất . . . Hạ thầm khen ông cậu mình thật vén khéo đảm đang không thua gì phụ nữ . Có lẽ nhờ vậy nên ông chủ ở đây dù khó tính mấy , cũng phải hài lòng với sự cần mẫn siêng năng của cậu.

- Sao được chứ cháu ? - Ông Thẩm hỏi.

- Dạ , như vậy là ưu đãi quá với cháu rồi.

- Ông chủ hứa năm sau khi thu hoạch vụ mùa xong , sẽ cất lại cho khang trang hơn . Ngôi nhà của ổng sẽ biến thành biệt thự , còn chỗ này sẽ rộng rãi tiện nghi hơn.

Hạ mỉm cười , lấy quần áo , từ túi xách ra.

Ông Thẩm nhắc :

- Trong phòng tắm có vòi nước nóng . Nếu cần , cháu xử dụng . Tắm nước lạnh coi chừng bị cảm.

Hạ dạ nhỏ rồi đi ra.

Bảo Lộc về đêm trời lành lạnh , Hạ đắp chăn kín người , đánh một giấc tới sáng.

Không biết có phải vì thời tiết dễ chịu hay vì đường sá xa xôi là Hạ mệt mỏi , mà cô ngủ một giấc ngon lành . Nếu không có tiếng ngựa hí vang , chắc Hạ vẫn chưa chịu thức . Chắc chuồng ngựa của ông chủ gần đâu đây ?

Tò mò , Hạ mở cửa sổ nhìn ra ngoài tìm kiếm . À ! Đàng kia , phía sau nhà của ông ta , cô thấy duy nhất có một chú ngưa. bạch đang gặm cỏ.

Bình minh đã nhả những tia nắng vàng xuống vạn vật . Ở xứ lạnh thấy mặt trời rất trễ vì màn sương che khuất , có lẽ khá trưa rồi . Hạ vội vàng đi vệ sinh , mặt mũi . ..

Vừa ra khỏi phòng , cô gặp ngay ông Thẩm đang cầm trên tay chiếc bao tải và lưỡi hái.

Thấy cô , ông cười toe :

- Chà ! Khi hậu mát mẻ nên ngủ ngon quá , phải không cô nương ?

Hạ mỉm môi thẹn thùa :

- Dạ , cháu hư ghê , thức dậy quá trễ . ..

- Không sao . Cậu biết cháu mệt vì vượt đường xa mà.

- Giờ thì cậu định đi đâu vậy ?

Ông Thẩm quơ quơ cái bao trên tay.

- Cậu đi cắt cỏ cho ngựa , sẳn ghé chợ mua một ít thức ăn tươi để đãi cô cháu gái của cậu.

Hạ nói :

- Cậu chờ cháu một tí , cho cháu được đi với cậu nghe.

Ông Thẩm phẩy tay :

- Hôm nay hơi trễ rồi , để hôm khác đã . Cháu còn ở đây lâu dài mà lo gì.

- Dạ , cũng được . Nhưng ở nhà một mình không có việc gì làm thì buồn chết . Cậu chỉ công việc để cháu làm giúp cậu đi.

- Cháu mới đến , cứ nghỉ cho khỏe . Vài hôm nữa cậu sẽ tính với ông chủ về sự có mặt của cháu , để xem ông ấy có thu cháu vào làm không.

Hạ thấy hơi mừng , muốn hỏi thêm , nhưng sợ mất thời gian của ông Thẩm nên thôi.

- Có thức ăn sáng trên bàn đó . Cháu ăn cho no đi , một lát cậu về.

Hạ vâng dạ .Tiếng xe máy của ông Thẩm nổ đều , rồi xa dần.

Sau khi chải mái tóc gọn gàng , Hạ lại giở chiếc lồng bàn ra , cô thấy dĩa xôi đậu với chén muối mè.

Đồng quê có khác , tuy điểm tâm đơn sơ vậy mà Hạ ăn thật ngon . Có lẽ nhờ không khí nơi đây trong lành , thoáng đãng.

Giúp ông Thẩm rữa mấy cái bát đêm qua , quét lại căn nhà xong . Không còn việc làm , Hạ thơ thẩn đi ngắm cảnh xung quanh trang trại . Câu cối ở xứ lạnh xanh rì , tràn đầy sức sống.

Phía trước sân trang trại trồng đủ các loại hoa màu sắc rực rỡ làm cảnh vật thêm tươi thắm . Được như vầy , chắc ông chủ cũng có tính lãng mạn , yêu thích vẽ đẹp nên dày công chăm sóc.

Ngắm hoa một hồi , Hạ lại rảo bước sang nơi khác . Cô muốn đến sau nhà ông chủ để làm quen với con ngựa trong chuồng . Màu lông trắng muốt của nó quyến rũ Hạ quá , thế mà cô chẳng dám.

Đi vòng quanh một hồi , không dằn được sự ham thích , Hạ mon men đến gần chuồng ngựa . Vừa thấy cô , con vật bỗng lồng lên , giơ hai chân hí vang trời . bỗng từ trong nhà phát ra tiếng quát thật lớn :

- Ai đó ?

Điếng hồn , Hạ quay lưng đi thật nhanh . Cô đoán biết thế nào cũng có một đôi mắt sáng rực đang nhìn từ phiá sau để theo dõi mình . Đôi chân Hạ bỗng trở nên loạng chọang như muốn ngã.

May sao ông Thẩm về tới , Hạ như người chết đuối gặp được phao . Cô nói , giọng run run :

- Cậu cho cháu lên ngồi với :

Ông Thẩm ngó Hạ :

- Sao mặt mày cháu xanh lè vậy ? Trúng gió à ?

Hạ lắc đầu :

- Dạ không phải . Tại cháu tò mò đi lại chuồng ngựa , vì thấy nó xinh quá.

- A ! Cháu đến gần bị nó tung cho một cú đá chứ gì ?

- Dạ , đâu có . Nó chỉ hí thôi , nhưng tại cháu bị giật mình vì nghe tiếng quát như sấm của người nào đó mà cháu không thấy mặt.

Ông Thẩm cười cười , gật đầu :

- À ! Tiếng của ông chủ đó . Tại cháu khuấy động sự yên tĩnh của ông ta.

Hạ vừa ngồi lên xe , vừa đáp :

- Cháu chỉ đến xem ngựa chứ có làm gì đâu.

- Nhưng con ngựa không quen hơi cháu . Vì cháu là người lạ nên nó mới phản ứng bằng cách hí vang để báo động cho ông chủ.

- Nó khôn quá cậu hén !

- Ừm . Bởi thế nên ông chủ mới cưng . Bạch Long giống như bạn thân của ông ấy.

Hai người xuống xe vô nhà . Chưa kịp thay đồ , ông Thẩm nhận được tin ông chủ gọi lên qua máy điện thoại.

Nhìn Hạ bằng ánh mắt e ngại , ông nói :

- Chắc ông chủ muốn hỏi chuyện khi nãy , vì cậu chưa trình với ông ta là có cháu đến.

Hạ rụt đầu :

- Liệu cậu có bị Ổng rầy không ?

- Chẳng hiểu nữa . Gặp ông ấy thì biết liền chứ gì . . . Nhưng chắc hổng sao đâu . Nhân dịp này , cậu sẽ hỏi ý xin việc cho cháu luôn thể.

- Dạ . . . Cậu ráng giúp giùm cháu.

Ông Thẩm đứng trước phòng của người chủ hồi lâu.

Trấn an tinh thần , ông mạnh dạn đưa tay lên gõ cửa.

Bên trong có giọng sắc lạnh vang ra :

- Vào đi !

Ngần ngại , ông Thẩm vội bước vô , lễ phép hỏi :

- Thưa . . . . Ông gọi tôi lên đây có việc gì không ạ ?

Cặp mắt lạnh lùng của ông ta chiếu thẳng ngay ông Thẩm :

- Ông đang chứa người lạ mặt ở trong nhà , phải không ?

- Dạ phải.

Ông chủ chợt lớn tiếng :

- Sao ông không hỏi ý của tôi mà làm ngang thế ? Ông vượt quyền hả ?

- Dạ , tôi nào dám . Người mà ông chủ đang nói là cháu gái của tôi . Hôm qua , ông đã gặp nó đứng giữa đường lúc trời tối.

- Vậy à ! Nhưng mà cô ta đâu phải là thân thuộc của ông rồi ông không cần hỏi ý kiến của tôi.

Ông Thẩm thấp giọng :

- Dạ , không phải đâu ạ , thưa ông . Chỉ tại tôi rước nó về đây muộn quá . Lúc đó ông đã ngủ , nên tôi đã không tiện trình qua.

Ông ta đáp bằng một giọng khô khốc :

- Hừ ! Lúc nào ông cũng có lý do . Tôi khen ông đấy.

- Dạ . . . . xin ông thông cảm.

- Chuyện dã rồi thì làm gì được ông bây giờ ?

Ông Thẩm cúi đầu làm thinh.

Lát sau ông chủ lại hỏi :

- Này ! Chắc ông thừa biết là tôi không ưa đàn bà chứ hả ?

- Thưa ông , cháu tôi chưa phải là đàn bà , nó còn là con gái.

- Thì cũng giống nhau thôi . Chừng nào ông cho cô gái ấy rời khỏi đây ?

- Dạ . . . . cha mẹ của con bé mất cả rồi , chỉ còn tôi là người thân duy nhất của nó.

- Tôi không cần biết đến chuyện đó . Hãy trả lời ngay vào câu hỏi của tôi đi.

Ông Thẩm cố khẩn khoản :

- Nhưng để nó sống mồ côi một mình tôi không yên tâm , ông chủ ạ . Mong ông cho phép tôi được bảo bọc nuôi dưỡng nó để tôi được làm trọn lời hứa với chị của tôi.

Ông ta quay lại ngó người quản gia lom lon :

- Cháu gái của ông đã lớn rồi , đâu còn nhỏ nhít gì nữa . Theo tôi thì ông nên để cho cô ta tự lập thì hay hơn.

- Nhưng tìm việc làm bây giờ thì khó khăn lắm ông chủ à , nhất là trình độ của nó có là bao.

- Hông lẽ ông định sống suốt đời để lo lắng cho cô ta sao ?

Ông Thẩm đáp nhỏ :

- Dạ . . . tôi không hề nghĩ như vậy . Nhưng với tôi , dường như là nó chưa được trưởng thành.

- Khó khăn , vất vả sẽ rèn luyện cho con người thêm nghị lực . Nếu ông cứ khư khư mà cưu mang cho cô ta , thì chẳng khác nào hại cô ta đó.

Nghe như vậy , ông Thẩm không bỏ qua cơ hội nói ngay :

- Dạ , ông chủ bảo rất đúng . Tôi bao giờ cũng muốn cháu gái của tôi tự lực , nhưng để nó đi làm xa một thân một mình thì làm sao mà tôi yên tâm . Thiết nghĩ , trong trang trại này công việc rất nhiều , cần thêm người chăm sóc . Hổng dám nào , xin ông chủ . . . ..

Không kịp đợi cho ông Thẩm nói dứt câu , ông ta đã cắt ngang :

- Tôi hiêu? rõ ý của ông rồi . Muốn xin cho cháu gái của ông làm việc ở đây chứ gì ? Vậy thì tôi trả lời dứt khoát nhé , không được.

Nét mặt của ông Thẩm tỏ vẻ thất vọng , nhưng vẫn cố van nài :

- Ông chủ à ! Hoàn cảnh của chúng tôi như thế , ông nỡ lòng nào . . . ..

Ông ta lại hét lên :

- Tôi đã nói không là không . Ông nghe rõ chưa ? Tôi kỳ hạn cho cô ta ở lại đây đúng một tuần lễ rồi cút đi . Thời gian ấy đủ cho cậu cháu của ông tâm sự rồi.

Biết mình không lay chuyển được ý định của ông chủ , vì xưa tới giờ lời nói của ông ta như đinh đóng cột , ông Thẩm đành thất thểu đi ra.

Hạ bồn chồn đứng đợi ông cậu ở nơi cửa . Thấy nét mặt của ông buồn so , Hạ hấp tấp hỏi ngay :

- Ông ấy rầy cậu vì cháu đường đột có mặt ở đây phải không ?

- Ừ tại lỗi ở cậu không trình báo . Sau khi nghe cậu giải thích rồi , ông ấy bỏ qua.

- Vậy sao mà cậu không được vui vậy ?

Biết không thể giấu Hạ được , nên ông Thẩm đành nói thật :

- Ông chủ không đồng ý cho cháu ở lại đây đâu . Ông ta ra lệnh sau đúng một tuần lễ thì cháu phải rời khỏi nơi này.

- Cậu không thể xin ông ta cho cháu làm việc ở trang trại được à ?

- Có chứ , nhưng ông ta đã từ chối rồi . Có thể tại vì cháu là con gái cũng nên.

Hạ nhíu mày :

- Con gái thì đã sao nào ? Hổng lẽ ông ta thù ghét phụ nữ ?

- Cậu cũng chẳng biết . Từ khi cậu làm cho ông ta đến bây giờ , chẳng bao giờ thấy bóng dáng của một người khác phái nào tới đây cả.

- Nếu thế thì ông ta đúng là một ngưòi có tâm bệnh.

Ông Thẩm cười nhếch môi :

- Có lẽ vậy . Ông ấy còn trẻ chứ đâu có già cả gì mà chịu giam mình “nơi khỉ ho cò gáy” này , kể cũng lạ.

- Chắc là ông ta định sống cô độc đến trọn đời . Tội gì phải đày đọa mình , cậu nhỉ ?

- Ừ . Biết đâu một ngày đẹp trời nào đó , tình cảm của ông ta sẽ bừng sống dậy . Chuyện đời mà làm sao biết được trước , cháu ạ.

Hạ gật :

- Cũng mong là như vậy , để cho ông ta bớt cằn cỗi và dễ tính đi một chút cho cậu cháu của mình được nhờ.

Ông Thẩm bật cười ha ha :

- Thôi , gặp được cháu là cậu mừng lắm rồi , chuyện kia gác lại một bên đi , hạ hồi phân giải . Còn những sáu ngày nữa , có thể mọi việc sẽ khác đi.

Hạ chợt hỏi :

- Chừng nào cậu cho ngựa ăn cỏ ?

- Nghỉ mệt một chút , rồi cậu sẽ cho nó ăn , nhưng mà cháu hỏi để làm chi vậy ?

- Cháu muốn nhìn ngắm và làm quen với nó.

Ông Thẩm đáp :

- Chà ! Hơi khó à nghen . Mà chắc không sao đâu , cậu sẽ tập dần cho cháu.

Để xua tan mỏi mệt , ông ngồi xuống và tự thưởng cho mình một điếu thuốc .