Chiều trên phi trường anh bỗng nhớ em, nhớ chuyến đi xa ước hẹn. Đây mùa xuân không đến, những đám cỏ hèn bên diện tích xi măng khô, bánh thép lăn nhanh thành chấn động cuồng điên, sự đổ vỡ của vô vàn ảo vọng, thuyền không gian chở người đến mùa đông tuyết giá đang già, anh ngồi lặng nhìn anh ở lại. Bầu trời nắng như mầu bơ vơ, nắng nhiệt đới xòe bàn tay run rẩy. Tiếng động cơ xô anh vào bẫy, trên cát lầy lún mải, tuổi thiếu niên chạy về nhảy múa trên tóc anh và gọi. Mày đã trồng những mặc cảm xum xuê trên thân đơn, những rễ chùm ác nghiệt luồn tới não tủy mày, biết không một loài cây ăn thịt. Mày đã đội vòng gai nhọn trên đầu, máu tuôn, gai tẩm độc làm rữa dần vô thức. Thôi mày hãy ôm khối lửa đỏ, định mệnh mày cừu địch, những hân hoan ngu tối cùng tự do khốn nạn. Một lần anh hỏi em: nếu anh cho em một điều ước duy nhất trong một đời, em phải chọn ? Trong hộp đêm vừa đủ gió lùa giả tháng mười ở quê hương đã mất, có tiếng hát sâu dầy như quá khứ, giữa chúng ta, những người tình đã hắt hủi anh, những người tình liệng em vào quên lãng, anh dẫn em đi những vòng quanh quẩn ngoài hiện tại để em nhìn vào mộng, em đáp: em xin được đi xa. Điều chẳng khi nào anh tưởng đến. Như tình yêu buổi thơ ngây em vẫn còn hối tiếc. Anh biết trả lời sao ? Bởi anh thường tự phụ hồn anh dài bằng vô cực năm ánh sáng cho dù mãn kiếp anh chẳng thể nào vượt hết. Bởi anh thường hổ thẹn khi nghĩ tổ quốc của riêng anh, người mẹ thất lạc anh tìm kiếm, sẽ không nhìn được mặt anh. Ngày qua ngày, rồi em từ biệt, mang theo tình yêu còn sống sót của hai đứa, tấm chăn đơn của kẻ nghèo ngày đông tận, anh trần truồng, giòng suối cạn từ nguồn không hay biển khơi vẫn vồ vập. Anh đưa tiễn em, gửi theo những giấc mộng dấu kín hết đời, em lên đường và anh chỉ còn chân tay tẻ nhạt vô duyên như xứ sở tang thương vì bom đạn. Chiều phi trường anh bỗng nhớ em, nhớ chuyến đi xa hẹn ước. Không bao giờ nữa.