Chương 1

Chiếc Nissan dừng trước cổng một ngôi biệt thự sang trọng . Người gác dan già vội đẩy cánh cửa sắt chạy trên đường ray, ông vui vẻ chào:

- Cậu chủ đã về.

Nam Kha mỉm cười với lão Muôn, vốn là một người gắn bó lâu nhất với anh kể từ khi anh còn nhỏ đến bây giờ.

Chiếc Nissan lướt nhẹ qua thảm sỏi trắng và đi thẳng vào gara . Có tiếng hát nho nhỏ mượt mà buồn buồn sâu lắng của Bảo Phương cất lên ngoài vườn.

Khẽ nhún vai, Nam Kha đi đến gần cô.

Vợ anh cũng vừa nhìn thấy anh . Ngừng hát, cô nhoài người cố dùng sức ở hai tay lăn bánh xe . Chiếc xe lăn từ từ đưa cô đến gần anh.

Nam Kha nhướng mày hỏi:

- Hôm nay em có chuyện gì vui hay sao mà yêu đời đến thế ?

Đôi mắt Bảo Phương thóang buồn . Vui ư ? Không, đã từ lâu cô không hề cảm nhận được niềm vui . Trong cô chỉ có nỗi buồn, nỗi xót xa bất tận . Hát cũng là một cách để nhận chìm nỗi buồn đang mênh mông đang bùng lên thật mãnh liệt trong cô.

Cô chớp mi:

- Em vẫn... như mọi ngày.

Đặt tay lên vai cô âu yếm, Nam Kha hắng giọng hỏi:

- Em có nhớ những gì anh dặn sáng nay không đó ?

Cô hiền lành:

- Em nhớ chứ... Anh dặn phải uống thuốc và bảo chị bếp massa đôi chân cho em.

Nam Kha chăm chú nhìn cô:

- Thế em đã làm đúng như lời anh dặn chưa ?

- Dạ, em uống thuốc . Còn massa thì em định... một lát nữa mới làm.

Nam Kha trách nhẹ:

- Anh biết mà . Nếu anh không nhắc, không chừng em cũng quên uống thuốc luôn.

Cô khẽ cắn môi:

- Uống thuốc hoài như thế, nhưng em có thấy bệnh tình tiến triển chút nào đâu.

Nam Kha hắng giọng:

- Bệnh của em đâu thể một sớm một chiều hồi phục được, em cần phải kiên nhẫn điều trị theo lời dặn của bác sĩ đó.

Bảo Phương gượng gạo cười . Nam Kha nói thế chẳng qua chỉ an ủi động viên cô thôi, chứ thật ra có lẽ anh cũng đã không còn tin tưởng vào chuyện cô sẽ hồi phục.

Nếu trước đây, anh đã mời một đội ngũ bác sì y tá khoa vật lý trị liệu chạy chữa cho cô và không tiếc gì tiền bạc thì bây giờ mọi chuyện lại hoàn toàn khác.

Ba tháng đã trôi qua.

Lòng kiên nhẫn của con người chừng như cũng có giới hạn . Nam Kha đã tự ý chấm dứt việc mời các bác sĩ chuyên khoa và các y ta . Công việc massa cho cô giờ đây được anh phó thác cho... chị bếp.

Đẩy chiếc xe lăn vào nhà, Nam Kha vừa chợt hỏi:

- Mẹ đâu em ?

Bảo Phương nhỏ nhẹ:

- Dạ, có lẽ mẹ đang chỉ cho chị bếp nấu món cá hanh hấp gừng mà anh thích nhất.

Nam Kha vui vẻ:

- Tuyệt quá . Cá hanh hấp gừng à ? Lâu lắm rồi, anh không được ăn món cá hấp do em nấu . Từ ngày em bị bệnh đến nay...

Nam Kha bỏ lửng câu nói và nhìn xuống đôi chân bất động của Bảo Phương , khuôn mặt anh đanh lại.

Cô chớp mi:

- Em xin lỗi anh...

Nam Kha nhún vai:

- Không sao . Chuyện em tàn tật đâu phải là lỗi của em . Anh chỉ tiếc là những bữa ăn của anh không còn do em đích thân nấu nướng . Em biết rồi đấy, mẹ nấu ăn dù ngon nhưng đâu có tuyệt vời như em.

Bảo Phương nhỏ nhẹ:

- Mẹ nấu ăn rất ngon mà...

Nam Kha tặc lưỡi:

- Người già có gu ăn uống kiểu khác . Mẹ cũng thế, mấy món ăn mẹ nấu chỉ tàm tạm làm sao bằng được em . Đấy là anh chưa nói đến chuyện mẹ cho quá nhiều gia vị khiến có khi anh phải nhắm mắt mà nuốt.

Bảo Phương ngước mắt nhìn Nam Kha với ánh mắt biết lỗi . Cô cảm thấy ghét bản thân mình . Giọng bực tức của anh khiến cô càng mang một tâm trạng nặng nề.

Cô khẽ nói:

- Để em nói với mẹ cho ít gia vị vào món cá hấp thôi.

Vẻ mặt cam phận của Bảo Phương không hiểu sao lại làm Nam Kha khó chịu . Anh không hiểu tại sao mình lại có cảm giác đó . Hình như chính vì sự nhẫn nhục của cô mà anh không có cớ gây gổ để đập phá hay làm một điều gì đó để giải tỏa những ấm ức đang chất chứa trong lòng.

Nam Kha đột nhiên hỏi:

- Sáng nay nhà mình có ai đến chơi không ?

Bảo Phương gật nhẹ đầu:

- Dạ, có Mỹ Mỹ . Nó đến chơi với em cũng khá lâu.

Mỹ Mỹ là em họ con ông chú ruột của Nam Kha . Mỹ Mỹ rất mến hai vợ chồng anh, nhất là đối với Bảo Phương.

Nam Kha phán:

- Mỹ Mỹ hay đến đây chơi với em, thế mà em chẳng học được ở nó điều gì.

Cắn nhẹ môi, Bảo Phương cụp mi tránh ánh mắt cau có của anh . Chừng như sợ Bảo Phương không hiểu anh muốn nói gì, Nam Kha cao giọng tiếp:

Mỹ Mỹ lúc nào cũng vui vẻ yêu đời, còn em thì lúc nào cũng nét mặt ủ ê . Em thân với nó mà chẳng lây được tính hồn nhiên của nó . Đáng tiếc.

Đắng ngắt ở cổ, Bảo Phương cười buồn . Hồn nhiên ? Cô cũng muốn như thế lắm . Nhưng Bảo Phương của bây giờ hoàn toàn khác Bảo Phương của ba tháng trước đây.

Nhìn thấy chiếc gạt tàn đặt trên đôn sứ, Nam Kha cau mày hỏi:

- Sáng nay có ai đến đây nữa ?

Bảo Phương ngập ngừng:

- Da... anh Vũ Khôi.

Khuôn mặt Nam Kha không giấu được vẻ khó chịu:

- Vũ Khôi ngồi chơi có lâu không ?

Bảo Phương chớp mi:

- Dạ, khoảng một tiếng đồng hồ.

Nam Kha nhếch môi:

- Công việc bề bộn như thế mà hắn vẫn có thể dành một giờ đồng hồ để đến đây ngồi tán dóc với em sao ?

Bảo Phương bối rối im lặng . Vũ Khôi từng yêu cô tha thiết nhưng cô chỉ xem anh như một người anh, một người bạn . Vũ Khôi và Nam Kha có mối quan hệ làm ăn với nhau nhưng không thích nhau . Cô không biết có phải vì cô hay không . Chỉ biết là càng ngày mối quan hệ giữa Vũ Khôi và Nam Kha càng xấu đi . Giọng cô lo lắng:

- Anh không thích anh ấy đến đây sao ?

Nam Kha nhún vai:

- Anh không muốn em giao tiếp với hắn.

Bảo Phương nhỏ nhẹ:

- Em đã từng là bạn của anh ấy trước khi đi lấy chồng . Vả lại, Vũ Khôi cũng là chỗ làm ăn với anh, lẽ nào em lại tránh mặt anh ấy ?

Nam Kha cười khan một tiếng:

- Chuyện anh phải tiếp Vũ Khôi lại là chuyện khác . Trên thương trường, đôi khi người ta đang muốn đấm vỡ mặt nhau ra, nhưng buôc. lòng phải ngồi chạm cốc với nhau . Còn em, em đừng quên là dù em không yêu Vũ Khôi nhưng ai cấm hắn mơ tưởng đến em ?

Ngước mắt nhìn anh, Bảo Phương thở nhẹ:

- Em không còn là một... Bảo Phương của ngày xưa cũ để mà ai đó yêu thầm . Nếu anh Vũ Khôi còn ghé đến đây thăm em cũng từ một tình bạn cao thượng . Anh ấy muốn an ủi em, muốn em nguôi quên hoàn cảnh không may của mình . Lẽ nào anh lại trách anh ấy ?

Nam Kha cay cú:

- Cao thượng à ? Em đánh giá về hắn quá cao rồi đấy.

Bảo Phương chùng giọng:

- Vũ Khôi rất tốt . Em quen Vũ Khôi đã lâu nên hiểu được tính tình của anh ấy . Vũ Khôi không như anh nghĩ đâu.

Nam Kha bực tức:

- Cho dù hắn tốt đến thế nào đi nữa thì cũng mặc xác hắn . Anh yêu cầu em hạn chế nói chuyện với hắn . Anh không thích!

Bảo Phương giọng thắc thỏm:

- Sao lại thế hở anh ?

Nam Kha đằng hắng giọng . Ghen . Đúng là anh đang ghen . Cho dù biết điều đó thật vô lý . Bên cạnh Vũ Khôi có biết bao cô gái xinh đẹp sẵn sàng dâng hiến trái tim cho anh ta . Có lẽ Vũ Khôi cũng không... điên để tán tỉnh một người phụ nữ tật nguyền cả hai chân cho dù nàng có đẹp đến bao nhiêu đi nữa.

Chợt có chuông điện thoại reo . Đầu dây là giọng một cô vũ nữ mà Nam Kha mới quen . Cô ta véo von chủ động cho anh một địa điểm hẹn để tâm tình . Liếc mắt về chiếc xe lăn nơi Bảo Phương đang lơ đãng nhìn ra khung cửa sổ, Nam Kha hạ thấp giọng:

- Được rồi . Anh sẽ thu xếp công việc để đến với cưng . Anh đang kẹt, không nói chuyện nhiều với em được.

Gác máy, đi đến bên Bảo Phương , anh đổi giọng vồn vã:

- Em uống nước không, để anh đi pha nước cho em.

Ngơ ngác quay đầu lại, Bảo Phương nhỏ nhẹ:

- Không... Em cám ơn anh . Anh đi vô rửa mặt đi . Mẹ đang mong anh về đó . Trưa nay, không chỉ có món cá hanh hấp gừng và mộc nhĩ, mà còn có món rau càng cua trộn chua với tôm sông . Toàn là những món ăn mà mẹ biết là anh rất thích.

Nam Kha vuốt nhẹ trên má cô:

- Thế không có món gì dành cho em sao ?

Thái độ vui vẻ bất chợt của anh cũng làm cô cảm thấy vui lây, Bảo Phương cười hiền:

- Những món anh thích cũng là những món mà em thích.

Nam Kha cười:

- Hình như anh nhớ là trước đây em không Hằng Thuích món cá hấp . Anh vẫn còn nhớ khi chúng ta về chơi ở Lái Thiêu em đã ghét món này như thế nào . Vậy mà từ khi làm vợ anh, mọi sở thích của em dường như cũng đã thay đổi theo anh luôn . Cái gì anh thích, em cũng thích.

Vì em yêu anh.

Nếu không nhớ đến thân phận tật nguyền của mình, có lẽ Bảo Phương đã thốt lên với Nam Kha như thế . Cô yêu Nam Kha và Nam Kha là tất cả với cô.

Vì tình yêu, không chỉ từ bỏ những sở thích nhỏ mà cô cũng từ bỏ luôn khát vọng của mình, công việc của mình . Trước đây, cô là một lập trình viên máy tính rất giỏi . Nhưng khi Nam Kha yêu cầu cô nghỉ việc, cô đã chiều theo ý muốn của anh.

Nam Kha vui vẻ đi vào trong phòng . Ngồi ở phòng khách, Bảo Phương vẫn nghe thấy tiếng huýt sáo thật vui thật sôi nổi của anh.

Bảo Phương đưa mắt ngắm nhìn căn phòng tráng lệ với những trang trí nội thất đắt tiền . Từ chùm đèn bốn màu của Pháp, mà từ đây mỗi tối thường tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp với bốn màu xanh, tím, vàng, hồng khác nhau cho đến tấm thảm Ba Tư mịn đỏ như nhung và những dàn máy hiện đại.

Lọ hoa tulip màu trắng đặt trên chiếc bàn gương hình lục giác càng tăng thêm vẻ sang trọng của ngôi nhà.

Mọi thứ trong nhà đều hoàn hảo, ngoại trừ cô.

Bảo Phương cố ngăn giọt lệ đau khổ khi chợt nhìn thấy bức chân dung được phóng lớn của cô đang được treo trên tường . Nó làm cô nhớ lại một thực tại tàn nhẫn mà cho dù có muốn chối bỏ và lẩn tránh đến đâu cô cũng không thể làm nổi.

Cô là một kẻ tàn phế . Bảo Phương của ngày xưa đã chết rồi.

Cô buồn rầu nhớ lại.

Cũng trong ngôi biệt thự sang trọng này, Vũ Khôi đã đưa cô và Hàn Vân đến dự sinh nhật của một chủ doanh nghiệp trẻ mà anh quen - đó chính là Nam Kha.

Nam Kha đã tổ chức một bữa tiệc linh đình. Hôm ây, mặc cho khá nhiều cô gái xinh đẹp ăn mạc thật môđen và dạn dĩ vậy quanh lấy anh, anh chàng chủ nhân chỉ đặc biệt chú ý đến cô gái có khuôn mặt thật gợi cảm, đôi mắt mơ màng ngồi bên cạnh Vũ Khôi . Cô mặc một chiếc quần jean màu kem và áo phull màu mận chín . Vẻ đẹp ngọt ngào, trẻ trung và tràn đầy nhựa sống.

Cô gái đó chính là Bảo Phương.

Nam Kha càng bất ngơ `khi VP giới thiệu Bảo Phương là một lập trình viên máy tính xuất sắc . Cô không có vẻ gì là một người chuyên về cái công việc khô khan ấy cả . Đôi mặt đẹp như mùa thu với rèm mi đài mượt mà, cái nhìn bối rối và một nụ cười đủ sức mê hoặc bất cứ một anh chàng đàn ông khó tính nào.

Cô gái cùng đi với cô và Vũ Khôi là Hà Vân . Trái với vẻ e ấp ngượng ngùng của Bảo Phương , Hà Vân rất sôi nổi . Không chỉ hát tặng cho Nam Kha liên tiếp hai bài hát tiếng anh rất chuẩn, mà cô còng nghịch ngợm nghiêng người đứng kế sát với Nam Kha và yêu cầu anh chàng thợ chụp ảnh bấm cho cô mấy kiểu kỷ niệm với Nam Kha.

Trong câu chuyện với họ, Nam Kha biết được là Vũ Khôi , Bảo Phương và Hà Vân chỉ là những người bạn với nhau . Bảo Phương làm việc ở một cơ sở vi tính gần kề với công ty của Vũ Khôi . Vũ Khôi thường sang cơ sở vi tính ấy nên quen với cô.

Còn Hà Vân, cô là bạn thân của Bảo Phương.

Cuối bữa tiệc là khiêu vũ.

Nam Kha mời mọi người sang một căn phòng rộng với những chùm đèn xoay tròn nhấp nháy . Dàn nhạc trỗi lên.

Với thân hình cân đối mạnh khoẻ và đầy gợi cảm trong bộ veston màu trắng thật lịch sự, Nam Kha chậm rãi tiến đến bàn của Vũ Khôi trước ánh mắt thất vọng của những cô gái khác.

Họ thừa hiểu anh đã có một sự lựa chọn . Cô gái mà anh có ý định mời ra piste không mang trang phục phù hợp cho buổi khiêu vũ chút nào . Cô thật giản dị . Quần jean, áo pull . Nhưng cô có một vẻ đẹp mà không có cô gái nào đang có mặt ở đây sánh được . Cô là biểu tượng của sự gợi cảm, của sự lôi cuốn lặng lẽ nhưng chết người, của giông bão, từ đôi mắt đẹp như mùa thu.

Điệu Rumba mở đầu cho đêm khiêu vũ.

Khẽ nghiêng người, giọng Nam Kha vang lên ấm áp:

- Mời Bảo Phương đi cùng tôi bản nhạc đầu tiên, để khai mạc cho buổi tối thật đáng nhớ như hôm nay.

Bảo Phương cười hiền:

- Tôi khiêu vũ dở lắm...

Nam Kha trầm giọng:

- Không sao, có tôi ở bên cạnh Bảo Phương mà . Mọi người đang chờ đợi chúng ta đấy.

Không thể làm khác đi được khi hầu như tất cảmọi người đang có mặt trong căn phòng ấm cúng đang quan sát anh và cô . Một lời từ chối vào lúc này thật khiếm nhã.

Thật bối rối khi bàn tay cô nằm gọn lỏn trong tay anh, Bảo Phương cùng Nam Kha ra piste.

Một tràng pháo tay nổi lên . Champagne lại được khui thêm một lần nữa.

Thế là đêm khiêu vũ được bắt đầu...

Thật điệu nghệ . Nam Kha dìu cô đi theo tiếng nhạc . Trên sàn, có khá nhiều đôi nhảy nhưng dường như người ta chỉ chú ý đến Nam Kha và Bảo Phương . Nam Kha lịch thiêp hào hoa. Bảo Phương hôn hiên trẻ trung và tràng đấ`y sức sống.

Bộ đồ jean của cô giờ đây không còn la một khiếm khuyết trong căn phòng lễ hội mà bỗng dưng trở thành một biểu tượng của sự tươi trẻ, của sự mãnh liệt và của sư thơ ngây.

Nam Kha mời Bảo Phương đến ba bản nhạc liền . Khi anh đưa Bảo Phương về bàn, Hà Vân không còn ở đó . Cô đang vui vẻ nhảy bản Chachacha với những người bạn mới quen . Chỉ còn Vũ Khôi với khuôn mặt buồn đến mức khó hiểu.

Nam Kha hỏi xã giao :

-Sao anh không khiêu vũ cho vui ?

-Vũ Khôi nhún vai không trả lời.

Khi Nam Kha đi đến với mấy người bạn Bảo Phương lén nhìn Vũ Khôi . Cô chợt thấy ngại khi Vũ Khôi vẫn giữ thái độ im lặng . Nhìn hai rượu Brandy đang để trước mặt anh vơi gần một nữa , Bảo Phương kêu lên :

-Anh uống nhiều rượu như vậy sao ?

Vũ Khôi nhếch môi buồn bã . Chưa có một khởi đầu đã có một kết thúc . Lúc nãy anh đã chứng kiến cảnh Nam Kha đắm đuối nhìn Bảo Phương như thế nào và anh cũng đã nhìn thấy những gì họ đã trao gởi nhau qua ánh mắt qua nụ cười . Tiếng sé ái tình đã đi ngang qua chỗ của họ . Họ chỉ còn thấy nhau, không còn biết đến ai nữa.

Vũ Khôi quen với Bảo Phương hơn nửa năm nay nhưng mọi chuyện vẫn giẫm chân tại chỗ . Bảo Phương chỉ xem anh như một người anh, một người bạn cho dù không ít lần anh muốn rút ngắn khoảng cách giữa hai người . Vũ Khôi đang tự hỏi tại sao anh lại đưa Bảo Phương đến đây.

Đó là một sai lầm lớn nhất trong cuộc đời anh và không bao giờ anh tự tha thứ cho mình . Một chất men say đã kết nổi Nam Kha và Bảo Phương . Mà bây giờ nếu anh có nỗ lực giành cô từ tay một anh chàng đẹp trai quyến rũ đầy mê hoặc như Nam Kha thì mong muốn của anh hầu như chỉ là chuyện không tưởng... Anh không phải là đối thủ của một tay chơi sành điệu như Nam Kha.

Nam Kha đi đến bàn của Bảo Phương và lại mời cô ra piste . Bảo Phương không nhớ cô và Nam Kha đã nhảy bao nhiêu bản nữa . Anh đã không rời khỏi cô và hầu như chiến độc quyền nhảy riêng với cô.

Gần cuối buổi khiêu vũ . Nam Kha mới đưa Bảo Phương trở về bàn , nơi có Vũ Khôi với khuôn mặt buồn cay đắng.

Dù bận tiếlp kh''ach nhưng từ một bán khác, Nam Kha không quên qua sát Vũ Khôi va Bảo Phương . Vẻ mặt bối rối của Bảo Phương cũng như sự thất vọng không cần giấu giếm che đậy của Vũ Khôi khiến Nam Kha cảm thấy hả hê . Anh thầm cám ơn số phận khi Vũ Khôi mang hai cô bạn gái của anh ta đến đây . Chưa có một cô gái nào duyên dáng và gợi cảm như Bảo Phương . Cô đã mê hoa+.c anh, từ ánh mắt đến nụ cười cuốn hút.

Hà Vân đã quay về bàn.

Nam Kha ngắm nhìn cô và khẽ so vai . Đó là con búp be6 tuyệt đẹp nhưng vô hồn . Cô có một thân hình bốc lửa và dường như mọi thứ ở nơi cô đều ngắn . Tóc ngắn . Váy ngắn . Chiếc váy ôm màu cam của cô như rự lên dưới ánh đèn màu . Một con búp bê như những con búp bê xinh đẹp khác mà Nam Kha đã gặp . Rỗng tuếch.

Bá(''t gặp cái nhìn chăm chú của Nam Kha . Hà Vân nở một nụ cười thật tình , thật mời gọi lả lơi và nhiều hứa hẹn bất ngờ nhưng anh đã quay mặt đi.

Vũ Khôi lẳng lặng uống hết ly rượu này đến ly rượu kh''ac trước ánh măt lo la+''ng của Bảo Phương . Giọng Bảo Phương rầu rĩ :

-Thôi anh đừng uống nữa...

Hà Vân dài giộng :

-Anh Vũ Khôi đang buồn mà Bảo Phương . Bồ thừa biết là anh ấy đang đau khổ mà... Muốn anh ấy hết buồn , dễ ợt thôi . Chỉ sợ là bồ vui quá nên không cần quan tâm đến nỗi đau của thiên hạ.

Uống gần cạn chai rượu , Vũ Khôi liền lảo đ?o đứng dậy . Lấy lý do trong người không được khỏe anh cáo lỗi và lẳng lặng ra về...

Chỉ sáng hôm sau, khi Bảo Phương vừa ngủ dậy mẹ cô đã cho người lên phòng gọi vì có khách . Một lát sau, Bảo Phương đi xuống thang.

Trước mặt cô là Nam Kha với bó hồng trên tay . Mỉm cười với cô thật dịu dàng , anh thân mật hỏi :

-Tối hôm qua, Bảo Phương ngon giất chứ ?

Cô cười e ấp :

-Vâng...

Trao cho cô bó hồng còn ngậm sương mai, anh trầm giọng :

-Riêng anh, tối hôm qua anh thức trắng.

Cô tròn mắt :

-Vậy sao ?

Giọng Nam Kha tha thiết :

-Chưa bao giờ anh rơi vào tâm trạng như thế này cả . Bồn chồn , nhớ nhung, hạnh phúc . Đó là những gì anh trải qua sau một buối tối tuyệt vời . Mãi mãi anh không bao giờ quên được những gì đã đến với anh.

Cô chớp mi trốn an''nh mắt ấm nồng của anh . Giọng anh chùng xuống :

-Anh nhớ em, Bảo Phương ạ.

Cô đan những ngón tay thon nhỏ vào nhau, trái tim cô như bật ra khỏ lồng ngực vì không ngờ anh có thể nói với cô nhứ thế . Cô chưa hề yêu ai . Dửng dưng và thờ ơ . Với anh thì mọi thứ dườnh như lại khác . Vì cô chưa thấy một người đàng ông nào có sức hấp dẫn như anh . Tối hôm qua, cô và anh dù không nói gì nhiề với nhau nhưng ánh mắt của cô và anh đã nói lên tất cả.

Nam Kha soi vào đôi mắt đẹp mơ màng.

-Chúng ta có thể xin phép mẹ đi chơi một lát được không em ?

Bảo Phương bậm môi lại . Cách xưng hô của anh thật là khôn, làm như mẹ của cô cũng là... mẹ của anh không bằng . Cô nhỏ nhẹ :

-Em ngại lắm.

-Ngại gì ?

-Em chưa hế đi chơi riêng với ai.

Nam Kha nhươ"ng mày :

-Anh hiểu , chính vì thế nên khi Vũ Khôi mời em đến dự sinh nhật của anh, em lại kéo thêm một cô bạn để che giấu sự bối rối.

Bảo Phương nhỏ nhẹ :

-Hà Vân rất thân với em.

Nam Kha cười :

-Cô bạn của em thật vui tính . H`inh như anh và cô ấy có đến mấy tấp ảnh chụp chung với nhau . Khi nào sang ảnh xong, anh nhờ em chuyển cho Hà Vân.

Bảo Phương giọng nghịch ngợm :

-Tối qua em lại không có một tấm ảnh nào chụp chung với anh.

Nam Kha nói một câu đầy ý nghĩa :

-Nhưng hình ảnh của em thật khó mà phai mờ trong trái tim anh.

Côn nghiêng đầu hỏi :

-Anh uống nước nhé ?

Nam Kha vội nói :

-Anh không khát đâu.

Nhưng Bảo Phương đã đứng dậy . Lát sau cô quay trở lại với hai ly cam vắt mát lạnh.

Cô duyên dáng bảo :

-Em rất thích uống nước cam vào buổi sáng.

Nam Kha cười :

-Có lẽ vì thế nên em mới co; làn da tuyệt đẹp.

Khuôn mặt Bảo Phương ửng hồng . Nam Kha là một người đàn ông có lối nói chuyện thân mật nhưng không suồng sà . Vì thế , cô cũng không có lý do gì để giận anh.

Bảo Phương chợt hỏi :

-Anh có thân với anh Vũ Khôi không ?

Nam Kha so vai :

-Không.

Cô nghiên đầu hỏi :

-Thế tại sao anh lại mời anh ấy dự sinh nhật của anh ?

Nam Kha cười :

-Cuộc sống mà em . Đôi lúc chỉ là xã giao và vì mối quan hệ làm ăn . Như Vũ Khôi chẳng hạn, có lẽ anh ta cũng không muốn đến chung vui với anh nhưng không tiện từ chối. Không ngờ nhờ như thế , anh mới có dịp làm quen với em.

Bảo Phương hồn nhiên nhận xét :

- Rắc rối vậy sao ?

Nam Kha trầm giọng :

- Em quen với Vũ Khôi lâu chưa ?

Bảo Phương bặm môi :

- Nửa năm... Còn anh ?

Nam Kha nhún vai :

- Cũng không lâu hơn thời gian em quen với... hắn.

Bảo Phương có cảm giác hình như Nam Kha có ác cảm với Vũ Khôi . Cô vội nói :

- Vũ Khôi rất tốt với em.

Nam Kha cười cười :

- Chỉ quen Vũ Khôi trong một thời gian ngắn , sao em biết rõ con người của Vũ Khôi được.

Cô tròn mắt :

- Có phải anh ghét anh ấy không ?

Nam Kha cao ngạo :

- Hai trường phái khác nhau . Anh không thích những tên đàn ông keo kiệt bủn xỉn . Em cứ nhìn vào chiếc Mercedes mà hắng đang sử dụng thì rõ . Đó là chiếc xe của những thập niên ba mươi.

Bảo Phương bật cười vì kiểu nói quá đáng của Nam Kha . Nhưng dù sao cô cũng công nhận là Vũ Khôi không có được vẻ hào hoa bật thiệp của Nam Kha . Nếu có ai bảo rằng Nam Kha và Vũ Khôi là hai thái cực cũng không có gì là quá đáng.

Nếu Vũ Khôi thật đơn giản với những chiếc quần jean màu tối và áo cộc tay mạnh khỏe thì Nam Kha luôn chải chuốt với những bộ áo quần ủi phẳng lì và thơm phức mùi nước hoa đắt tiền.

Nếu Nam Kha hoạt bát nói nhiều thì Vũ Khôi là một con người trầm lặng hay suy tư.

Cô buộc miệng :

- Anh khác anh Vũ Khôi quá.

Không muốc nhắc đến Vũ Khôi vào lúc này nên Nam Kha nói sang chuyện khác :

- Em chuyên lập trình co máy vi tính à ?

Chỉ vào một chồng hồ sơ nằm bên máy vi tính , Bảo Phương mỉm cười :

- Đó là công việc của em.

Nam Kha mỉm cười phán :

- Anh thấy không thích hợp.

Cô gặng hỏi :

- Thế anh bảo em làm gì mới hợp ?

Nam Kha nhìn tận đáy mắt long lanh :

- Làm... vợ của anh . Anh rất muốn có một cô vợ như em . Đẹp và hiền.

Sững người , Bảo Phương đỏ bừng mặt.

Cô chưa định thần được thì Nam Kha đã nắm nhẹ tay cô giọng tha thiết :

- Anh muốn cầu hôn với em.

Cô thảng thốt :

- Chúng ta quen nhau chưa được một ngày.

Nam Kha trầm giọng :

- Thời gian chẳng có nghĩa lý gì đâu em . Có những người ở bên cạnh nhau suốt một cuộc đời nhưng trái tim họ không hề cùng một nhịp . Nhưng cũng có những người mới từ ánh nhìn đầu tiên đã hiểu rằng mình sẽ thuộc về người ấy , chứ không thể ai khác.

Cô cụp mắt nhìn xuống đất . Tâm trạng của Nam Kha cũng giống như cô . Tối hôm qua , khi cùng anh nhảy bản tăng gô cô thảng thốt nhận ra rằng cô chỉ có thể có thể thuộc về Nam Kha mà thôi.

Cô không thể lý giải được vì sao tình cảm của cô dành cho anh lại nhanh như thế.

Giọng Kha ấm áp :

- Em đã bước vào cuộc đời của anh . Kể từ tối hôm qua , anh mới cảm thấy cuộc sống thật nhiều ý nghĩa . Anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên , khi mà em cùng Vũ Khôi và Hà Vân đi vào cửa . Một cuộc hội ngộ đầy bất ngờ . Anh thật cám ơn số phận.

Bảo Phương khẽ nói :

- Em chỉ là một cô gái tầm thường.

Nam Kha sôi nổi :

- Chưa có người con gái nào đẹp như em . Tại sao em lại nói thế ? Nếu em hiểu được tình cảm chân thành của anh , em sẽ không có lý do gì để khước từ lời cầu hôn của anh.

Cô khẽ cắn môi suy nghĩ . Dù rất xúc động trước tình cảm anh dành cho cô nhưng Bảo Phương vẫn có cảm giác là Nam Kha quá vội vàng.

Như đoánh được ý nghĩ của cô , Nam Kha vội nói :

- Anh là một người đàn ông nghiêm túc trong tình yêu . Anh muốn được sống bên em suốt đời . Chưa người con gái nào có ấn tương mạnh mẽ với anh như em . Anh đã suy nghĩ rất kỹ về chuyện hôn nhân của anh , Bảo Phương ạ.

Ba tháng sau , đám cưới giữa Nam Kha và Bảo Phương được tổ chức . Một đám cưới tưng bừng với hơn một ngàn quan khách tham dự . Nếu ai chú ý sẽ không thấy có Vũ Khôi trong tiệc cưới ấy . Dù được mời nhưng Vũ Khôi không đến dự . Anh gởi bức tranh "Hoàng hôn đỏ" tặng cô dâu chú rể . Một bức tranh nghệ thuật đắt giá của họa sĩ Rephendo.

Nhưng cũng không ai có thể ngờ được một bi kịch xảy đến cho Bảo Phương chỉ sau một tháng sau đó . Trong một lần không làm chủ tay lái , Nam Kha đã tông chiếc Nissan vào một gốc cây bên đường...

Anh chỉ bị thương nhẹ vì có dây an toàn . Còn Bảo Phương , cô bị liệt hai chân sau tai nạn ấy . Cán bác sĩ danh tiếng nhất đều bó tay sau mấy tháng chữa trị cho cô . Qúa thất vọng , có mấy lần Bảo Phương định tìm cái chế nhưng cô đã vượt qua sự mềm yếu nhất thời...

+++++

Đã ba ngày nay , Nam Kha không ngủ ở nhà . Anh gọi điện báo cho bà Thái - mẹ của anh và Bảo Phương là công việc quá bận rộn . Kể từ khi lấy chồng , đây là lần đầu tiên Bảo Phương phải ngủ một mình.

Nửa đêm tỉnh dậy , cô choàng tay sang phía Nam Kha . Nhưng một khoảng trống lạnh lẽo khiến cô choàng tỉnh dậy . Sực nhớ là anh phải ngủ lại ở công ty , Bảo Phương hiu hắt thở dài . Một nỗi cô đơn chợt xâm chiếm lấy cô khiếc cô không sao dỗ tiếp giấc ngủ được nữa.

Kéo chiếc chăn mỏng lên tận ngực , Bảo Phương đăm đăm nhìn lên trần nhà . Những con thạch sùng đang đuổi nhau . Tiếng đồng hồ kêu tích tắc những âm thanh đơn điệu . Tiếng cành khô giòn gãy trong vườn... Cô cảm thấy một nỗi buồn như vô tận đanh thít chặt lấy trái im yếu đuối của cô.

Đã xa rồi những giây phúc trong vòng tay ấm nồng của Nam Kha và cô hiền lành gối đầu trên ngực anh để lắng nghe từng nhịp đập của con tim.

Đã xa rồi những lời nói yêu đương đắn đuối , những giây phút ân ái mặn nồng và soi vào mắt nhau để thấy tình yêu luôn tràn đầy...

Đã xa rồi những cử chỉ âu yếm của Nam Kha . Đã xa rồi những âm thanh dịu ngọt . Cô không còn được gọi là cô tiên bé nhỏ của anh.

Không còn được hôn những nụ hôn đắm say . Không còn được vui vẻ cùng anh dạo khắp phố phường...

Bảo Phương thức luôn đến gần sáng . Cô không thấy buồn ngủ nữa . Chỉ cảm thấy buồn . Trống vắng.

Khoảng bốn giờ , mẹ chồng cô gõ cửa gọi khẽ :

- Bảo Phương...

Cô vội đáp :

- Dạ , mẹ gọi con ?

Vội đẩy cửa bước vào , bà Thái dịu dàng hỏi cô :

- Con không ngủ được sao , Bảo Phương ?

Cô chống tay ngồi dậy vuốt lại những sợi tóc rối:

- Da... Con khó ngủ qúa.

Ngồi xuống mép giường, Bà Thái hắng giọng bảo:

- Mẹ chợt thức giấc, nhìn thấy phòng con bật đèn sáng nên sang đây.

Bảo Phương nhỏ nhe.

- Con xin lỗi đã làm cho mẹ bận tâm.

Bà Thái trầm giọng:

- Mẹ không quở trách con đâu . Chỉ nhắn chừng con là cần phải giữ gìn sức khỏe thức khuya không tốt đâu.

Bảo Phương chớp mi:

- Da...

- Con không ngủ được à?

- Da... con chợt dậy vào lúc nửa đêm rồi thức đến bây giờ.

Chăm chú nhìn nét mặt mệt mỏi muộn phiền của con dâu, Bà Thái khẽ nói:

- Nam Kha bận công chuyện nên phải ở lại công ty . Con cũng nên thông cảm cho chồng của con.

Bảo Phương nhỏ ne.

- Da...

Bà Thái hắng giọng:

- Mẹ tắt đèn cho con nhé?

Bảo Phương vội ngăn lại:

- Thôi mẹ, giờ có tắt đèn con cũng không ngủ lại được đâu.

Bà Thái băn khoăn:

- Không lẽ con định thức cho đến sáng? Hay là mẹ sang đây cùng ngủ với con nhé ? Thấy con như thế này, mẹ cũng không yên lòng.

Bảo Phương nhỏ nhẹ:

- Con không sao đâu . Mẹ đi ngủ đi kẻo mệt.

Bà Thái trầm giọng:

- Mẹ cũng không thấy buồn ngủ nữa . Con đừng ngại.

Thật nhẹ nhàng, bà bước đến gần cửa sổ với tay tắt đèn. Trong phòng giờ đây chỉ còn ánh sáng mờ mờ từ ngọn đèn ngủ màu hồng tỏa ra.

Bà Thái nằm xuống bên cạnh Bảo Phương. Hơn ai hết, bà hiểu nỗi thao thức của con dâu . Lắng nghe tiếng thở dài thật khẽ của cô mà bà cảm thấy đau lòng.

Sau khi bị tai nạn, Bảo Phương đã có đặt vấn đề ly hôn với Nam Kha nhưng bà đã gạt phăng lời đề nghị của cô.

Bà không cho phép con trai bà làm chuyện đó . Vợ chồng có sống một ngày cũng là cái nghĩa . Huống gì từ trước đến nay Bảo Phương luôn luôn là một người vợ tốt, dâu hiền . Tạo hóa cũng trớ trêu . Bỗng dưng ập đổ tai họa xuống gia đình bé nhỏ của bà . Không chỉ Bảo Phương buồn đến nỗi có thể chết đi được , cả bà và Nam Kha mỗi người cũng có một nỗi buồn riêng.

Bà chỉ có Nam Kha là đứa con trai duy nhất . Hy vọng có một đứa cháu để ắm bồng giờ đây thật xa vời vợi . Nhiều lúc nhìn thấy đôi chân xinh đẹp của Bảo Phương ngày càng mềm oặt đi, một nỗi chua xót vô bờ bỗng ngập tràn trong trái tim già nua của bà.

Trong sự bất hạnh của Bảo Phương, kéo theo sự bất hạnh riêng của mỗi thành viên trong gia đình. Mọi người phải biết hy sinh . Bà đã tự an ủi mình như thế và càng yêu thương Bảo Phương hơn

Khe khẽ thở dài, Bà Thái đổi thế nằm . Bà chỉ sợ Nam Kha không làm được những gì mà bà hằng khuyên bảo . Sau những gì đã xảy ra cho Bảo Phương, với con trai bà ban đầu là sự đau khổ thương xót, gần đây lại chuyển qua thái độ trầm tính lạnh nhạt với Bảo Phương.

Một sự lạnh lùng được bọc kín trong vẻ tử tế giả tạo.

Bà không hiểu mình có khắt khe vớ Nam Kha không với cách nhìn nhận vấn đề như thế . Khi mà giờ đây trên bức tường trong phòng ngủ của hai vợ chồng, trong ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn ngủ vẫn còn mấy tờ giấy Nam Kha dán cách đây vài ngày.

"En nhớ uống thuốc đều đặn"

"Em nhớ massa hai chân và ra vườn ngắm hoa cho khây khỏa... "

"Em nhớ gọi điện thoại bảo Mỹ Mỹ ghé chơi... Em nhớ cắm trong phòng hai đứa mình một bình hoa cẩm chướng vàng thật đẹp... "

Nghe hơi thở đều đặn của Bảo Phương ngỡ là cô đã ngủ Bà Thái nghiên người quan sát . Chợt nhìn thấy giọt nước mắt lấp lánh trên rèm mi dài, bà thảng thốt hỏi:

-Bảo Phương... con đang khóc đó sao ?

Bảo Phương vội quẹt nước mắt:

Đa... không...

Bà Thái choàng tay lên bụng Bảo Phương, giọng dỗ dành:

-Nín đi con . Bên cạnh con luôn luôn có mẹ ruột của con.

Nắm lấy bàn tay nhăn nheo của bà, Bảo Phương cảm động:

-Mẹ tốt với con qúa

Bà Thái tỉ tê:

- Có gì đâu . Mẹ chỉ mong con vui vẻ là mẹ mừng . Con đừng khóc nghe Bảo Phương, mẹ buồn.

Giọng cô khắc khoải:

- Con biết là mẹ đang mong ngóng có một đứa cháu trai để nối dõi sau này . Mẹ chỉ có một người con duy hất là anh Nam Kha . Thế mà con đã làm hỏng tất cả.

Bà Thái gạt ngang:

- Không nhất thiết là phải có cháu nội để bồng đâu con . Con đừng ưu tư lo lắng gì cả mà lâm bệnh thì khổ.

Cô thở dài:

- Con biết là mẹ thương con nên nói như thế thôi . Khi tụi con mới cưới nhau, mẹ đã từng bảo là chưa bao giờ mẹ mừng như thế vì mẹ sắp có cháu nội để ẫm bồng rồi.

Bà Thái gạt ngang:

- Đúng là mẹ có nói như thế nhưng chỉ là đùa thôi.

Bảo Phương giọng khổ sở:

- Con thật có lỗi với mẹ và anh Nam Kha.

Bà Thái lắc đầu:

- Không ai muốn điều rủi ro xảy đến cho mình cả . Chuyện không may cho con chỉ càng làm mẹ thương con hơn . con không nên suy nghĩ nhiều mà có hại cho sức khoẻ.

Bảo Phương buồn bã:

- Mẹ thật tốt với con, điều đó càng làm cho con thấy khổ tâm hơn.

Đặt tay lên vai Bảo Phương, Bà Thái hắng giọng:

- Ngủ đi con . Đừng suy nghĩ gì cả...

Cô ngập ngừng:

- Thưa me... con muốn thưa với mẹ một chuyên mà chưa có dịp.

Bà Thái chăm chú nhìn cô:

- Con nói đi.

Bảo Phương chùng giọng:

Con muốn mẹ đồng ý cho con ly hôn với anh Nam Kha Bà Thái vụt ngồi dậy:

- Bảo Phương... Con nói cái gì thế . Mẹ đã bảo con bao nhiêu lần là dẹp bỏ ý định đó đi . Lần trước con đã hứa với mẹ, sao bây giờ lại nhắc đến nữa.

Bảo Phương giọng khổ sở:

- Con không muốn làm khổ anh Nam Kha và mẹ thêm một này nào nữa . Lẽ ra con nên chết quách đi thì hơn.

Bà Thái nghiêm khắc:

-Bảo Phương... Mẹ cấm con nhắc đến chuyện ly hôn . Hóa ra người ta chỉ là vợ chồng và mẹ con với nhau lúc mạnh khoẻ thôi sao, còn nếu có một tai ương nào đó xảy đến thì dẹp bỏ mọi thứ hay sao ?

Ngừng một lát, bà tiếp:

- Mẹ nói với con lần cuối cùng, bao giờ con cũng là con dâu của mẹ và là vợ của Nam Kha . Lần sau, mẹ không muốn nghe bất cứ một câu nói nào của con tương tự như thế nữa.

Bảo Phương thở dài với vẻ khổ sở.

Làm sao mẹ chồng cô hiểu được những gì đang diễn ra thật âm ỉ trong mối quan hệ tình cảm giữa cô và Nam Kha . Càng ngày cô càng thất vọng khi Nam Kha lạnh nhạt dần . Dù Nam Kha có cố tạo sự thân mật đến đâu, cô cũng nhận ra ngay là anh đang đóng kịch với cô và mọi người.

Anh đang gắng sức chịu đựng cô . Chịu đựng đôi chân bất động của cô . Cuộc sống chung của hai vợ chồng cô có biết bao nhiêu phiền toái.

Tại sao anh chưa đồng ý ly hôn với cô, cô không biết . Thương hại ? Hay vì chưa đến lúc thuận tiện ?

Cô không trách anh, không oán hận anh . Nếu anh có đối xử với cô với vẻ lạnh nhạt xa cách như thế thì cũng là lẽ thường tình . Một Bảo Phương với đôi chân thuôn dài gợi cảm đã vĩnh viễn mất đi, thay vào đó là đôi chân mềm oặt bệnh hoạn.

Có lẽ một lần nữa cô sẽ nói lời chia tay với anh, ngày đó không còn xa nữa...