Chương 1

Tiểu Giao đưa tay bấm chuông. Cô lẩm bẩm:

– Không biết có phải nhà này không. Cánh cứa bật mở. Tiểu Giao nở nụ cười xã giao:

– Chị ơi? Đây có phải là nhà của ông Thái Hùng không ạ?

Chị ta gật đầu:

– Phải!

Nét mặt của Tiểu Giao rạng rỡ. Cô nắm lấy tay chị và lắc mạnh:

– May quá! Em tìm từ sáng tới bây giờ, chân muốn rã rời.

Chị ta nhìn Tiểu Giao từ đầu đến chân:

– Thế cô là gì của ông ấy, để tôi còn vào báo lại?

Tiểu Giao điểm nhẹ nụ cười:

– Em là Tiểu Giao. Chị nói như thế là bác ấy biết ngay.

Vậy thì cô ngồi tạm ở băng đá, tôi sẽ vào báo.

– Vâng!

Tiểu Giao đặt chiếc túi xách lên ghế và cô ngồi xuống, đưa mắt nhìn:

– Nhà thật đẹp! Vườn hoa rất rộng và đủ loại Tiểu Giao chạy gần đến một cụm hoa thạch thảo. Cô ngắm nghía say sưa. Bỗng một tiếng nói vang lên:

– Cô ơi?

Tiểu Giao quay lại, cô nghiêng đầu:

– Anh cần gì?

– Chẳng cần gì?

Tiểu Giao ngạc nhiên:

– Thế anh gọi tôi để làm gì?

Tôi thấy cô lạ nên gọi vậy mà.

Tiểu Giao nhìn mình rổi nhìn anh ta.

– Tôi lạ, vậy anh quen ở đây à?

– Ừ.

– Vậy anh là gì?

– Tôi ...

Tiểu Giao trề môi, cướp lời:

Nhìn anh mặt mày bơ phờ, anh từ đâu đến?

Giọng nhát gừng, anh trả lời:

Từ thành phố.

– Ê! Thành phố Mỹ Tho?

– Không, Hồ Chí Minh.

– Thảo nào.

– Sao?

– Trông nhếch nhác.

Anh tròn mắt:

– Cô mới là người khó nhìn.

– Tôi?

– Ừ!

– Có anh á.

Chị giúp việc bước ra, nét mặt chị bỗng trở nên vui tươi:

– Ủa, cậu Hai mới về, sao cậu không vào nhà.

Tiểu Giao tròn mắt:

– Cậu Hai!

Chị giúp việc reo to:

Ông bà ơi! Cậu Hai về.

Anh ta đứa mắt, nheo một cái với Tiểu Giao và cười thật đáng ghét. Tiểu Giao giờ chỉ còn biết ngậm miệng lại. Anh ta nghênh ngang bước vào nhà, chắng thèm đếm xỉa đến Tiểu Giao. Chị giúp việc cũng theo anh ta bén gót.

Bỗng Tiểu Ciao gọi to:

Chị gì ơi.

Bấy giờ chị mới sực nhớ, dừng lại và quay nhìn Tiểu Giao:

– Cô Tiểu Giao! Ông bà mời cô vào.

Tiểu Giao gật đầu và lặng 1ẽ theo sau họ.

Ông bà Thái Hùng mừng rỡ con trai về.

Ông vỗ vai:

– Chuyến này con về thật đúng lúc, con phụ giúp ba trang trí khu du lịch con nhé!

Bà liền liếc ông:

Con nó mới về mải Thái Khanh, con vào tắm rửa đi! Con nhếch nhác 1ắm.

Tiểu Giao mỉm cười và đưa mắt nhìn anh. Cô bắt gặp ngay cặp mắt khó chịu.

Cô bĩu môi, anh càng điên tiết, Tiểu Giao cười.

Cô lấy tay bụm miệng lại cho khỏi tạo thành tiếng. Đúng lúc ấy, ông Thái Hùng đưa mắt nhìn cô:

– Tiểu Giao, lại đây cháu?

Tiểu Giao gật đầu chào hai người. Bà Thái Hùng kéo tay Tiểu Giao ngồi xuống cạnh bà:

Tiểu Giao:

cháu ngồi đây để bảo nhìn xem.

Bà Thái Hùng nhìn Tiểu Giao:

– Cháu giống mẹ lắm, ba mẹ cháu khỏe chứ.

Vâng! Ba mẹ cháu vẫn khỏe.

Ông Thái Hùng mỉm cười:

Bây giờ, bác có thêm hai cánh tay đắc lực. Bác sẽ không bao giờ thất bại.

Tiểu Giao nũng nịu:

Cháu chị là sinh viên mới ra trường thôi mà:

– Ôi! Cháu chịu bỏ thành phố mà về miền Tây là niềm vinh hạnh cho bác rồi.

Bà Thái Hùng chen vào:

Bác nghe mẹ cháu nói, cháu đậu loại ưu mà.

Tiểu Giao tỏ vẻ khiêm nhường:

– Ủa nhưng cháu chẳng có tí kinh nghiệm nào cả bác ạ! Cháu cần phải học hỏi nhiều ở bác. Bà Thái Hùng nắm tay Tiểu Giao:

– Con cũng nhếch nhác lắm, đi tắm rồi dùng cơm Chị Tú đưa Tiểu Giao vào gần phòng Thái Khanh nhé.

Tiểu Giao nhíu mày, vậy là phái gặp mặt cái tên khó ưa ấy nữa. Bà Thái Hùng hỏi:

– Con sao vậy?

Tiểu Giao xua tay!

– Dạ, cháu muốn lên phòng để tắm, cháu thấy khô chịu lắm.

Chị Tú mỉm cười:

– Mời cô!

Tiểu Giao gật đầu chào ông bà Thái Hùng.

Vào đến phòng là Tiểu Giao đi ngay vào phòng tắm. Cô trút bỏ quần áo, những giọt nước mát làm cô thấy sảng khoái.

Tắm xong, Tiểu Giao ngả người xuống giường. Cô nhắm mắt và thiếp dần vào giấc ngủ.

Mọi người đã có mặt đầy đủ ở phòng ăn, duy chỉ còn Tiểu Giao, bà Thái Hùng mỉm cười:

– Con bé này làm gì ở trển mà chẳng chịu xuống. Chị Tú lên mời cô Tiểu Giao xuống dùng cơm.

Thái Khanh lên tiếng:

– Cô ta là ai vậy hở mẹ?

Bà Thái Hùng nhỏ nhẹ:

Là con của bác Tiểu Triết, bác ấy là bạn thân của ba mẹ.

– À, con nhớ rồi! Cô lần bố mẹ bảo ba mẹ cô ấy là ân nhân của nhà mình.

Tiếng Tiểu Giao vang lên:

– Vậy từ đây anh Thái Khanh phải chiều chuộng em, không được bắt nạt em như lúc nãy.

Thái Khanh lườm cô:

– Trời ơi! Cô ai mà dám bắt nạt. Cô ...

Thái Khanh im bặt. Tiểu Giao chẳng vừa, cô ôm bà Thái Hùng, nũng nịu:

Bác! Bác ơi, anh Thái Khanh chê con kia kìa.

Thái Khanh nhún vai:

– Mẹ của ai mà ôm chầm lấy, chẳng biết xấu hổ.

Bà Thái Hùng nắm ta Tiểu Giao:

Thái Khanh trêu con đấy. Nếu nó ăn hiếp con, con nói với bác bác sẽ rầy nó.

Tiểu Giao dài giọng:

– Nghe chưa.

Thái Khanh chẳng thèm để ý. Anh chăm chú ăn cơm. Anh cảm thấy khó chịu khi có mặt Tiểu Giao, anb ăn vội vã và đứng lên.

Ông Thái Hùng ôn tồn:

– Con ăn ít thế?

– Con no rồi.

Tiểu Giao nhe răng:

Anh Thái Khanh định nhịn bụng đãi em mà. Em cám ơn anh nhé!

– Vâng! Tôi biết cô đói nên nhường cho cô.

Nói xong, anh đi thẳng về phòng. Tiểu Giao len lén ngắm nhìn theo:

''ối, người gì mà khó chịú'. Tiểu Giao mỉm cười:

''Được rồi. Anh gặp con bé này thì anh sẽ phải khổ đấy. Nghĩ vậy, cô ăn uống một cách thoải mái.

Tiểu Giao đang chạy quanh sân nhà, cô mặc đồ thể thao bó sát người để lộ một thân hình cân đối. Cô dừng 1ại lấy chiếc khăn quàng lên cổ lau mo hôi và lấy chai nước trên bàn uống một hơi. Cô chưa muốn lên phòng vội nên đi dạo quanh vườn hoa. Cơ mỉm cười bâng qưo, chợt có tiếng nói vang lên:

– Thích không Tiểu Giao?

Tiểu Giao quay lại, mỉm cười, cô bước đến gần ông Thái Hùng:

– Bác Hùng! Con không ngờ nhà của bác thích thật.

Ông xoa đầu Tiểu Giao:

Con thích cái gì nè. Kể cho bác nghe xem.

Tiểu Giao nghiêng đầu:

Cái gì con cũng thích.

– Không buồn.

Dạ không. Mà bác dậy sớm để làm gì?

– Bác tập thể dục.

Tiểu Giao trố mắt:

– Bác tập thể dục à?

Bộ con chỉ nghĩ những người nông dân như bác không biết bảo vệ sức khỏe.

Tiểu Giao xua tay:

– Nông dân bây giờ ai mà dám xem thường bọn hậu sinh chúng con phải chào thua phải không bác.

Ông Thái Hùng mỉm cười:

Nông dân như bác phải nhờ vả bọn hậu sinh các con đấy.

– Bác 1ại nhạo con nữa rồi.

Bác nói thật đấy cơm nươc xong, con đi theo bác. Bác sẽ cho con phát huy tài năng. Bây giờ, bác và con vào dùng cơm sáng nhé!

Tiểu Giao đi bên cạnh ông Thái Hùng.

Họ nói chuyện với nhau thật tâm đấc. Bà Thái Hùng đón họ ở cổng cửa chính:

Anh và Tiểu Giao nói chuyện gì mà vui vẻ thế.

Tiểu Giao chạy ào đến bên bà:

Bác, ngày mai bác nên ra tập thể dục nhé. Vui lắm.

Bác tập trong phòng là được rồi. Ra đó lạnh lắm.

– Bác đừng lo, ngày mai cháu sẽ gọi bác.

Thôi đi tắm lửa đi! Rồi dùng điểm tâm.

– Vâng! Cơn đi ngay, cơn đã đói lắm rồi.

Nói xong là Tiểu Giao chạy như bay về phòng. Nhưng một tiếng hét thật to của Tiểu Giao:

– Ối trời ơi!

Ông bà Thái Hùng vội chạy tới thì thấy Tiểu Giao đang nằm trên nên gạch.

Bà đỡ cô lên:

– Sao vậy?

Thái Khanh cau mặt:

– Con gái gì mà chạy ào ào, chắng có một chút ý tứ, lại đâm sầm vào người ta.

Thái Khanh ôm bụng nhăn nhó. Tiểu Giao cũng đau, nhưng gân cổ cãi:

– Tại sao anh thấy tui chạy mà anh chẳng tránh.

– Cô mới lạ à, chạy đụng vào tôi mà còn chưa xin lỗi lại còn.

Ông Thái Hùng xen vào:

Hai đứa bộ khắc khẩu sao mà hễ gặp nhau là cãi.

Cả hai đều im lặng. Bà Thái Hùng cười:

– Hai đứa không sao rồi, thì vào tắm rửa đi rồi ăn sáng.

Ông Thái Hùng mỉm cười:

Hai đứa mặc đồ đẹp đấy nhé! Để cùng bác tiếp khách.

Thái Khanh từ chối:

– Con đau bụng.

Ông Thái Hùng gắt giọng:

Đau cũng phải đi.

Tiểu Giao lặng lẽ rút lui. Thái Khanh bực dọc đi về phòng.

Tiểu Giao mặc chiếc đầm xanh nhạt trông cô thật trẻ trung và mang giày cao gót nên dáng đi cô thật uyển chuyển. Tiểu Giao đang đứng trò chuyện với một đoàn khách nước ngoài, mọi người đang bao quanh cô Thái Khánh nói:

– Cái cô đỏng đảnh này, chắng biết làm trò gì đây.

Anh ghé mắt nhìn, Tiểu Giao bắt gặp ánh mắt anh. Cô nheo mắt, nhưng miệng vẫn không nghỉ. Thái Khanh bĩu môi và bỏ đi nhưng mọi người lại túa theo Thái Khanh, anh còn .đang ngơ ngác, Tiểu Giao lớn tiếng giới thiệu:

– Đây là ông chủ của khu du lịch này.

Du khách vây lấy Thái Khanh. Cô cũng chẳng ngờ Thái Khanh nói tiếng Anh rất hay. Thái Khanh đưa mắt tìm cô nhưng cô đã biến đâu mất. "Cái cô này thật hết chỗ nóí'. Thái Khanh đành phải đưa du khách đi khắp nơi để giới thiệu.

Họ cô cùng thích thú. Khi ra về, mọi người thấy lưu luyến và hẹn ngày trở lại.

Hai chân của Thái Khanh mỏi nhừ. Anh ngồi xuống băng đá, dùng tay bóp đôi chân:

– Mỏi thật.

Tiếng cười khúc khích vang lên. Thái Khanh ngẩng đầu lên và nhăn mặt:

– Lại là cô.

Đàn ông gì mà đi có tí xíu đã mỏi chân.

Từ đây về sau, cô đưng có tài lanh nếu làm không được thì đứng im một chỗ.

Tiểu Giao hai tay chống nạnh:

– Ê! Nếu tôi biết hết thì tôi đã đi với đoàn khách rồi, tôi chắng thèm nhờ va anh mà khu du lịch này của ai nhỉ, của anh hay của tôi?

Thái Khanh đứng dậy hét to:

Của tôi, vậy từ đây về sau cô đưng có mà nhúng mũi vào.

Tiểu Gìao cũng trừng mắt:

Nhưng bác Hùng đã mướn toi. Tôi lãnh lương phải làm hết trách nhiệm của mình. Anh chẳng có quyền hành gì với tới cả.

Nói xong Tiểu Giaơ quay mặt và bước nhanh. Tiểu Giao mặt đỏ gay, cô bước vào phòng và ngồi phịch xuống ghế. Cô tiếp viên xinh đẹp bước đến:

– Cô Tiểu Giao dùng gì?

Chị cho tôi cớc nước mát.

– Vâng.

Cô tiếp viên đặt ly nước xuống bàn, Tiểu Giao đón lấy, cô uống một hơi là cạn ly nước. Bấy giờ cơn giạn mới hạ xuống. Cô tiếp viên ngồi đối điện:

– Em giận cậu chủ à?

– Sao chị biết.

– Sao lại không. Đây lâ lần đầu tiên chị thấy cô một nhân viên dám sai ông chủ đi tiếp khách. Cậu chủ chúa ghét làm công việc này.

– Hèn gì anh ta cáu gắt với em. Thế thông thường anh ta làm gì?

– Cậu ta thích chăm sóc hoa, kiểng cậu tỉa rất tài. Vườn kiểng này gần như là do cậu tạo dáng.

Tiểu Giao đưa mắt nhìn quanh. Cô cũng thầm thán phục:

Mà anh ta ít có ở nhà lắm sao.

Nghe nói anh làm kiến trúc sư. Làm ra tiền nhiều lắm, nhưng lại cũng rất đa tình đấy. Em coi chừng cậu ta để mắt đến em đấy.

Tiểu Giao cười to:

– Em với anh ta gặp nhau là cãi, thì làm gì mà có thời gian nói đến chuyện yêu đương.

Cô tiếp viên nheo mắt:

– Ai biết được chuyện tương lai. Với lại chỉ có em mới dám sai khiến anh ta.

Tiểu Giao xua tay.

Chị đừng nhắc đến chuyện này nữa. Tôi đang bực mình đây. Thái Khanh bước vào, chị tiếp viên Vội vàng đứng lên. Cơ háy mắt với Tiểu Giao và mỉm cười. Tiểu Giao nói với theo:

Chị đang ra cho tôi thẽm ly nước lọc nữa nhé.

– Vâng.

Thái Khanh kéo ghế ngồi xuống và gọi:

– Chị Oanh, cho tôi ly cam tươi:

Chị Oanh mỉm cười:

Cậu chủ mới về.

– Chị còn nhìn thấy tôi sao?

Chị Oanh cười thật tươi:

– Sao lại không thấy, tôi chào cậu từ sớm nhưng cậu chủ có để ý đến chúng tôi đâu.

– Thôi! Chị mang nước ra giúp tôi. Tôi xin lỗi chị.

Tiểu Giao ngời uống nước, Thái Khanh uống rất nhanh. Anh đi vào phía sau một lúc và trở ra với chiếc kéo trên tay. Hai tay mang chiếc găng tay thật dày và đầu đội chiếc mũ rộng vành và đặc biệt mặc bộ đồ lao động trông anh giống như người nông dân thật thụ. Chị Oanh mỉm cười:

– Cậu chủ lại tỉa cây.

Chị nói với ba tôi, là ông ấy cứ về trước, tôi sẽ về sau nhái Khanh cố nói thật to để Tiểu Giao nghe thấy. Tiểu Giao cũng biết Thái Khanh muốn cô nghe và ngầm nói:

tôi chắng thích ngồi xe chung với cô.

Tiểu Giao cũng chẳng vừa:

– Chị Oanh ơi? Em mệt quá. Chắc lên xe em sẽ ngủ mất nên phải nằm chở em ngồi không nổi. Nghỉ đến lúc được nằm trên xe mà ngủ thì thích thật.

Thái Khanh nhún vai và bở đi thẳng.

Tiểu Giao lòng đầy ấm ức. Oanh nheo nheo mắt nhìn Tiểu Giao:

– Hai người sao căng thắng quá vậy.

Bữa nào tôi sẽ giúp hai người hiểu nhau. Mà nè, cô là người làm thì hơn thua với cậu chủ làm gì, chắng có lợi chút nào.

Tiểu Giao giả lả:

– Ừ! Chị Oanh nói phải, em chắng hơi đâu mà giận cậu chủ làm gì.

Ông Thái Hùng bước vào:

– Tiểu Giao! Bác và con đi về.

Chị Oanh gật đầu:

Chào ông chủ!

– Các cô dọn dẹp đi rồi nghỉ. Tiểu Giao, con ra gọi Thái Khanh đi!

Tiểu Giao ngần ngừ:

Anh Khanh nói bác và con về trước, anh ấy về sau.

Ông Hùng lắc đầu:

Không được, con ra nói Khanh về một lượt. Nói bác bảo nó về gấp. Con ra kêu đi.

Tiểu Giao gãi đầu:

– Dạ!

Cô bước những bước thật chậm, ông Thái Hùng giục:

– Con đi nhanh lên Tiểu Giao.

Tiểu Giao kéo dài giọng:

– Vâng?

Ra đến nơi làm việc của Thái Khanh, Thái Khanh tần ngần chưa mở lời.

Nhìn thấy Thái Khanh say mê công việc, Tiểu Giao cũng say sưa ngắm nhìn.

Bỗng Thái Khanh nghiêng người làm rơi chiếc nón.

Tiểu Giao giật mình, Thái Khanh chẳng thèm nhìn Tiểu Giao. Tiểu Giao hất mặt:

– Ê! Bác Hùng bảo anh về cùng đó.

Thái Khanh trừng mắt và gắt giọng:

– Tôi về sau.

Tiểu Giao cũng trừng mất thật to:

Về trước, vễ sau mậc anh. Tôi chỉ là người truyễn đạt lời cửa bác Hùng. Anh muốn gì thì nói với bác, tôi chẳng biết.

Nói xong, Tiểu Giao ngoe nguẩy bỏ đi và gặp ngay ông Thái Hùng. Ông hỏi:

– Thái Khanh đâu Tiểu Giao?

Dạ, đằng kia.

Thái Khanh nhìn thấy ông Thái Hùng, anh vội chạy lên:

Bố, con về sau.

– Không được, mẹ con gọi về liền với bố. Con dẹp đồ đạc đi!

– Dạ!

Tiểu Giao nhìn Thái Khanh, cô ngầm nghĩ nói với bác Hùng sao mà nhỏ nhẹ, còn với mình sao thật đáng ghét. Cô nhún vai và mở của ngồi vào xe. Ông Thái Hùng mỉm cười:

– Con thấy khu du 1ịch của bác thế nào?

– Dạ rất đẹp. Nhưng nếu bác có thêm một khách sạn nữa thì hay lắm.

– Ừ! Thái Khanh nó đề nghị bác mà bác còn do dự. Giờ nghe con đề nghị, chắc bác phải xây khách sạn thôi.

Tiểu Giao thích thú:

Bác à! Không cần bác phải xây to đâu. Bác xây những ngôi nhà nghỉ thật nhỏ nhắn nhưng đầy đủ tiện nghi, làm cho du khách có cảm .giác thoải mái, gần gũi.

Thái Khanh mở cửa bước vào xe, ông Thái Hùng cười thật tươi:

– Thái Khanh? Con và Tiểu Giao ý tướng thật giống nhau. Do đó, ba giao cho con và Tiểu Giao, hai đứa bàn bạc và lập kế hoạch xây khách sạn giúp ba nghen.

Tiểu Giao nhăn nhó:

Thưa bác.

– Con không được từ chối. Bác tin tưởng ở con và ở Thái Khanh.

Tiểu Giao đành nín lặng. Cô cũng không muốn để bác Hùng thấy sự bất hòa giữa cô và Thái Khanh. Thái Khanh mỉm cười và hỏi bố:

– Thế bao giờ bố cần kế hoạch này?

– Bao giờ xong thì đưa cho bố.

– Vâng!

Tiểu Giao không muốn suy nghĩ hay cô chẳng còn tâm trí để suy nghĩ. Vì cảnh đẹp ở hai bên đường dã cuốn hút lấy cô. Cô say sưa ngắm cảnh. Thái Khanh liếc nhìn cô, ông Hùng quay xuống định nói chuyện với Tiểu Giao nhưng thấy cô đang mê cảnh đẹp nên ông không nói gì và ông quay lên.

Anh tài xế chơ xe dừng 1ại. Tiểu Giao tỏ vẻ tiếc rẻ:

Cảnh vật ở đây đẹp thật. Cháu phải đi xem mới được.

Ông Thái Hùng mỉm cười:

Thái Khanh, con hãy đưa Tiểu Giao đi con nhé!

Thái Khanh tỏ vẻ miên cường:

– Dạ vâng!

Tiểu Giao xua tay:

– Không! Con thích đi một mình.

– Đâu có được Thái Khanh phải đưa con đi, con đừng có cãi bác. Hai đứa lên tắm rửa rồi xuống đùng cơm.

Thái Khanh đã biến mất, Tiểu Giao bước chậm rãi quanh vườn hoa- Mùi hương của hoa lan tỏa, Tiểu Giao hít một hơi thật dài,cô reo lên:

– Thích thật.

Thì bỗng có một ''bịch'' thật to. Cô ngẩng lên thì thấy Thái Khanh đang đứng sừng sững trước mặt cô. Cô mím môi:

– Lại là anh. Anh theo ...

Thái Khanh chặn ngang:

– Ê? Đây là vườn nhà tôi nhé!

Nói xong, Thái Khanh đi thắng làm cho Tiểu Giao tức anh ách. Cô nhìn theo và lẩm bẩm:

– Người gì thật đáng gét.

Cô tức tối chắng muốn đi dạo nữa. Cô trở về phòng. Tắm xong, cô nằm dài trên giường và thiu thiu muốn ngủ. Bỗng mộy giọng nói thật to:

– Cô kia! Sao giờ cơm nào cũng phải gọi, phái mời thế? Tiểu Giao giật mình và lúng túng:

– Tôi ... tôi.

– Đừng ở đó mà thanh minh thanh :

– Mọi người chờ cô kìa.

Nói xong, anh biến mất. Tiểu Giao vội vã xuống lầu, Bà Thái Hùng đón cô ở cầu thang:

– Cô bé! ở đây có thích không?

Dạ! Con rất thích.

– Thế thì tốt rồi. Con vào dùng cơm.

– Dạ!

Tiểu Giao ngồi vào bàn. Cô tự nhiên:

Mời hai bác.

Bà Thái Hùng mỉm cười:

– Ngày mai, hai đứa nghỉ một ngày đi chơi. Thái Khanh sẽ đưa con đi.

Dạ thôi, con muốn đến khu du lịch của bác. Trong khu đó con chưa đi chơi hết mà.

Thái Khanh nói theo:

– Con và Tiểu Giao đến khu du lịch để xem sẽ xây khách sạn ở đâu và xây như thế nào cho hợp lý:

Hai đứa mai về, cũng nên nghỉ ngơi một tí. Với lại Tiểu Giao là khách, con cũng phải thể hiện mình là chủ nhà.

Tiểu Giao cười xòa:

– Hai bác đừng lo, bao giờ con thích là con sẽ nhờ anh Thái Khanh.

– Ừ! Hai đứa có thích đi thì cứ đi, còn công việc thì từ từ sẽ giải quyết.

– Dạ vâng!

Thái Khanh nghĩ thầm:

''Mình mà đi với con bé này chắc chẳng chịu nổi tính khí thất thường của cô tá'.

Tiểu Giao nói đại như thế để bà Thái Hùng không bắt cô phải đi chơi với Thái Khanh, cái anh chàng hay nhăn nhó, khó chịu. Tiểu Giao cắm cúi ăn cho xơng bữa cơm, cô vội buông chén và đứng lên:

– Bác ơi! Con muốn về phòng.

– Ừ! Con muốn làm gì tùy ý. Nhưng không nên thức khuya quá.

– Dạ! Chào hai bác, chào ... anh Thái Khanh.

Thái Khanh đang ngập ngừng không biết có nên đáp lại lời chào của Tiểu Giao không. Anh ngẩng lên thì Tiều Giao đã biến mất. Ông Thái Hùng nhìn Thái Khanh:

– Khanh này? Con nên đưa Tiểu Giao đi đây, đi đó Bà Thái Hùng xen vào:

– Con cũng nhẹ nhàng với Tiểu Giao. Cô ấy là khách của chúng ta.

– Dạ vâng!

Thái Khanh cũng đứng lên:

Cơn về phòng, mẹ này, bao giờ thì Lan Thi về hả mẹ?

– Lan Thi điện về bảo tuần sau nó về.

– Con nhớ em rồi à?

– Vâng! Lan Thi về thì nớ sẽ chơi với Tiểu Giao.

– Tưởng nhớ em, ai dè con.

– Mẹ! Nhớ thì nhớ nhưng Lan Thi và Tiểu Giao là con gái thì dễ thân hơn con.

– Thì con cứ xem Tiểu Giao như Lan. Thái Khanh gãi đầu:

– Làm sao mà Tiểu Giao lại giống Lan Thi. Lan Thi.

– Thôi đi cậu. Bây giờ không thích Tiểu Giao, đến khi người ta la đi thì lưu luyến chẳng muốn chia tay:

Thái Khanh trề môi:

– Con mà thích cô ta sao?

– Ai mà biết được, con thì có quá nhiều người yêu, thay người yêu như thấy áo. Để có lúc con nếm mùi yêu người ta mà người ta chẳng yêu lại.

– Mẹ! Mẹ lại trách mắng con à?

– Không, mẹ chỉ cảnh tỉnh cơn thôi.

Tiếng chuông điện thoại của Thái Khanh reo lên. Thái Khanh nheo mắt nhìn mẹ, bà chậm rãi:

– Lại cô nào nữa đó.

Ông Thái Hùng buông bát xuống, và đến gần Thái Khanh. Thái Khanh nhăn mặt:

Bố. Con đang nghe điện thoại.

– Ai thế?

Bạn con.

– Bạn gái à?

– Dạ không.

Thái Khanh đi ra ngoài sân. Ông Thái Hùng lắc đầu.

– Chẳng biết đến bao giờ mới nên người.

Bà Thái Hùng thở dài.

– Em mong nó có vợ để vợ nổ giữ chân nó lại.

– Anh cũng mong như thế. Con gái thì gọi đến nườm nượp, nhưng có bao giờ nó đòi cưới đâu. Hai người chỉ còn biết mong chờ niềm vui đến vôi gia đình họ.

Tiểu Giao với chiếc quần Jean và chiếc áo thun bó sát thân người, trông cô thật đáng yêu. Thái Khanh bật cười:

– Hôm nay mình sao vậy, sao lại ngắm cô ta. Mà cô ta trông cũng dễ thương lắm.

Thái Khanh mở cửa bước vào xe. Tiểu Giao cũng bước vào, Thái Khanh lơ đãng ngó ra ngoài. Anh tài xế quay xuơng nhìn hai người:

– Cậu và cô đi đâu?

Thái Khanh và Tiểu Giao tròn mắt:

– Thế còn bác Hùng?

– Thế còn bố tôi?

Cá hai cùng hỏi anh tài chậm rãi:

– Hôm nay ông chủ có việc nên bảo tôi đưa cô cậu đi. Thế cô cậu đi đâu?

Thái Khanh nhìn Tiểu Giao. Cô thản nhiên trả lời:

– Anh đưa tôi đến khu du lịch.

– Dạ vâng! Còn cậu?

Thái Khanh ngần ngừ:

– Ờ, tôi cũng đến đó luôn.

Tiểu Giao và Thái Khanh cám thấy ngột ngạt khi không có ông Hùng. Tiểu Giao lơ đãng nhìn ra lế đường, còn Thái Khanh thì mắt chăm chú vào tờ báo sáng nay. Anh hạ kính cưa xe cho không khí ùa vào.

Xe dừng, Tiểu Giao bước xuóng xe và đi thắng vảo phòng tiếp tân. Khách hôm nay đến khá đông, các nhân viên đều bận rộn.

Tiểu Giao vừa bước vào đã bị chị Oanh túm lấy:

– Tiểu Giao? Em giúp chị tiếp đoàn khách nước ngoài nhé! Bọn chị chẳng ai biết tiếng anh cả.

Nói xong là Oanh đi ngay, Tiểu Giao chỉ còn biết thực hiện theo yêu cầu của Oanh.

Tiểu Giao trở thành hướng dẫn viên bất đắc dĩ. Tiểu Giao mỉm cười:

– Xin mời quý khách.

Tiểu Giao đã được đọc qua cuốn giới thiệu về khu du lịch. Cô vội mê ví à, mình có mang theo, may quá.

Tiểu Giao giới thiệu một cách rất lưu loát, cộng thêm sự duyên dáng của cô nên các du khách rất hài lòng.

Tiểu Giao cười nói luôn miệng, và cô không ngừng giái thích khiến cho du khách bao quanh lấy cô ngày càng đông. Chợt Tiểu Giao thấy Thái Khanh đang tỉa cây. Tiểu Giao mời du khách đến gần:

Đây là cậu chủ, chính tay cậu cắt tỉa, tạo dáng cho cây cảnh khu du lịch:

Đây là cậu Thái Khanh!

Được dịp, du khách nước ngoài tha hồ hỏi Thái Khanh. Thál Khanh nói tiếng. Anh thật chuẩn, nhiều cô gái nước ngoài phải trố mắt nhìn và có nhã ý muốn chụp ảnh cùng anh. Thái Khanh gật đầu và còn giúp các cô tạo dáng. Anh chỉ các cô cắt tỉa cây kiểng và họ kéo anh đi theo đoàn. Thái Khanh tỏ ra rất ga lăng, Tiểu Giao ngẩn người:

''anh ta nói chuyện rất có duyên và lại hào hoa nữa. Nhưng đối với mình, sao anh ta làm mình khó chịu thế. Cô còn đang tự hỏi xem mình có điểm nào đáng ghét không. Bỗng một anh chàng cũng khá bảnh trai đến choàng qua vai cô. Tiu Giao giật mình, hất mạnhtay anh xuống. Anh chàng hốt hoảng:

– Sorry! Sorry! (Xin lỗi) .

Anh rối rít xin lỗi và tỏ ý muốn chụp hình cùng Tiểu Giạo. Tiểu Giao mỉm cười và tỏ ý bằng lòng.

Tiểu Giao và Thái Khanh trở thành điểm trung tâm. Du khách thấy họ rất duyên dáng. Bỗng có một cô gái khá xinh, nắm tay Thái Khanh. Cô ta kéo anh đi trước con mắt ngạc nhiên của mọi người. Tiểu Giao tròn mắt khi cô ta dừng trước mặt Tiểu Giao. Cô còn c,hưa đoán được ý định của cô gái thì cô gái đã đặt tay Thái Khanh lên tay cô Tiểu Gíao định rút tay lại, nhưng cô gái đã nắm chặt.

Tiêu Giao đỏ mặt, Thái Khanh luống cuống, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác như thế. Mọi người reo lên:

– They are very beautiful! (Họ rất đẹp) Cứ thế họ reo lên. Cô gái đẩy Tiểu Giao vào sát người Thái Khanh và còn bắt Thái Khanh quàng lên vai cô. Tiếng ''íách cách'' của máy ảnh liên tục:

Tiếng va tay nể ra liên hồi.

Buổi chia tay thật lưu luyến. Họ hứa khi rửa hình xong sẽ gởi đến cho hai người. Họ ân cần bất tay Tiểu Giao và Thái Khanh. Mọi người đi hết, chỉ còn lại Tiểu Giao và . Thái Khanh thì hai người trở lại bộ mặt lạnh lùng. Tiểu Giao quay lưng đi, Thái Khanh nói vọng theo:

– Ê! Sau này cô thích làm hướng dẫn thì tứ mả làm đi nhé! Đừng có kéo tôi vào.Tiểu Giao quay lại:

– Ê! Anh là chủ mà không chịu giúp cho công ty, còn tôi chỉ là người làm công mà tôi còn biết làm giúp. Vậy anh xem anh có dáng mặt ông chủ không?

Đồ chẳng có trách nhiệm.

– Cô mắng tôi à?

– Tôi làm sao dám mắng cậu chủ. À bộ cậu vô trách nhiệm sao mà cậu chủ lại lên tiếng vậy?

Nói xong Tiểu Giao bỏ đi, Thái Khanh tức anh ách ''có ngày rồi cô sẽ biết tay tôí'.