Chương 1

CHƯƠNG 1

Tà dương như máu.

Một hồi đại chiến đã gần đến hồi kết thúc.

Đoàn Lăng giao đấu cùng Hữu hộ pháp của Thiên Tuyệt Giáo, cuối cùng vung một kiếm thẳng tay chém xuống. Máu bắn tung tóe lên mặt hắn, thủ cấp của kẻ kia xoay vài vòng trên không rồi chạm đất. Bản thân Đoàn Lăng cũng bị thương nhẹ, thế nhưng chiến ý đang sôi sục khiến hắn không thể dừng chân, tiếp tục lao vào đám đông đang tràn vào càn quét tàn dư của ma giáo

Sau một trận này, Thiên Tuyệt Giáo hung hăng ngang ngược hơn mười năm nguyên khí đại thương, từ nay về sau không còn khả năng gây hại cho giang hồ.

Đoàn Lăng thở phào một cái, chợt nghe bên cạnh có người kêu lên: “Phía dưới bãi đá có mật đạo!”

Quần hùng chen chân tới nhìn, quả nhiên thấy cơ quan bí mật, cửa động lộ ra tối hun hút, bên trong sâu không thấy đáy, cũng không biết là thông đến nơi nào.

Có người nghi hoặc: “Chẳng lẽ là nơi ma giáo giấu bảo vật?”

Lại có kẻ nói: “Ma giáo giáo chủ đã chết, Hữu hộ pháp cũng đã đền tội, chỉ có Tả hộ pháp kia không thấy bóng dáng, nghe nói hắn chính là một nhân vật đa mưu túc trí, nói không chừng đã dùng mật đạo này bỏ chạy.”

Đoàn Lăng đi ra từ trong đám võ lâm nhân sĩ, tay cầm cây đuốc, nói: “Ta xuống xem thử.”

Liễu Dật phái Thanh Sơn là người thân thiết với hắn nhất, vội vã khuyên nhủ: “Đoàn đại ca, cẩn thận có trá.”

“Không sao, ma giáo mưu mẹo nham hiểm, đương nhiên áp không được hạo nhiên chính khí.”

Dứt lời, hắn liền thả người nhảy vào mật đạo, dựa vào ánh sáng le lói từ cây đuốc mà hướng phía trước đi đến.

Đoàn Lăng thực chất cũng không tự tin quá đáng đến thế, mà là hắn có chút quen thuộc với cơ quan bẫy rập của nơi này. Vừa mới đi vài bước, hắn quả nhiên phát hiện ra vài cái, đều là mưa tên cát độc tầm thường. Đoàn Lăng công phu cao cường, dễ dàng tránh thoát, không bao lâu liền đi tới phần cuối của mật đạo.

Nơi đó chỉ có một cánh cửa làm bằng đá, bên trên không hề có trang trí gì, nhìn đi nhìn lại đều thấy rất bình thường.

Đoàn Lăng cũng không dám sơ suất, hắn chậm rãi thúc giục luồng khí trong đan điền, dùng nội kình bảo vệ đại huyệt trọng yếu quanh thân, lúc này mới dám đẩy cửa vào.

Đằng sau cánh cửa là một gian phòng nhỏ, bốn góc tường treo mấy viên dạ minh châu to bằng ngón tay cái, tản ra ánh sáng yếu ớt.

Bên trong không có bất luận mai phục nào, chỉ có một nam tử trẻ tuổi ngồi bên cạnh chiếc bàn đá, đang cúi đầu chăm chú đánh đàn. Người này một thân huyền y, toàn thân cao thấp không mang trang sức gì ngoài kim quan cột trên mái tóc đen đổ xuống như thác. Đôi mắt của y cũng một màu đen sẫm, càng tương phản với hai bàn tay gảy đàn trắng như bạch ngọc.

Y nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên liếc nhìn Đoàn Lăng, trên mặt bỗng lộ ra ý cười: “A Lăng, ngươi rốt cuộc đã tới rồi.”

Đoàn Lăng nghe đến xưng hô này liền chấn động toàn thân, cây đuốc trong tay đột nhiên rơi xuống đất.

Người nọ mỉm cười: “Sao vậy? Không nhận ra ta ư?”

“Như thế nào lại… Suốt mười năm nay, mỗi ngày mỗi đêm ta đều nghĩ đến việc quay trở về cứu ngươi…” Ngực Đoàn Lăng phập phồng, đến khi nói ra miệng mới phát giác thanh âm của chính mình đang run rẩy.

Người nọ đứng dậy, giống hệt như trong vô số giấc mộng của Đoàn Lăng, đi từng bước đến gần hắn.

“Có những lời này của ngươi, cũng không uổng công ta chờ đợi mười năm.”

“Tu Ngôn…”

Đoàn Lăng trong lòng kích động, nhịn không được nắm lấy hai tay y.

Lục Tu Ngôn nhưng lại vươn tay xoa nhẹ gương mặt hắn, ngón tay trắng như ngọc nhẹ nhàng lướt qua mi tâm, sau đó y liền ôm cổ hắn, cả người gần như ngã vào lòng Đoàn Lăng.

Đoàn Lăng không khỏi ngừng thở.

Chỉ chớp mắt sau, hắn xuất thủ như điện, giữ chặt lấy cổ tay trắng muốt của Lục Tu Ngôn.

“Leng keng” một tiếng, một thanh chủy thủ từ tay y rơi xuống.

Chỉ thiếu chút nữa là lưỡi dao sắc bén đó đã đâm vào lưng Đoàn Lăng.

Đoàn Lăng mặt trầm như nước, từng chữ từng chữ thốt ra tên một người: “Lục Tu Văn, quả nhiên là ngươi!”

Người trong lòng hắn đảo mắt một cái, bỗng nhiên thay đổi thành một bộ dáng khác hẳn rõ ràng mặt mũi vẫn như vậy, nhưng giờ không còn vẻ tao nhã lúc trước, trái lại mang theo một tia tà khí. Y hỏi: “Ngươi làm sao nhận ra?”

Đoàn Lăng bình tĩnh nói: “Ngươi có cố giả vờ thế nào đi nữa, cũng không phải là Lục Tu Ngôn.”

Lục Tu Văn bị hắn nhìn thấu thân phận nhưng tuyệt không bực tức, y cười nói: “Ta và đệ đệ bình thường giống nhau như đúc, chỉ liếc mắt mà có thể phân biệt hai chúng ta, cũng chỉ có sư đệ ngươi mà thôi.”

Đoàn Lăng hừ một tiếng: “Ai là sư đệ của ngươi?”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Lúc ngươi mới bái sư ta cũng ở đó, ừm, sư đệ còn dập đầu lạy sư huynh ta đây một cái đó nha.”

Đoàn Lăng xuất thân từ danh môn chính phái, phụ thân còn là chưởng môn của một phái, nhưng khi hắn còn nhỏ từng bị người của ma giáo bắt cóc vào trong giáo ngây người vài năm. Lúc đó để bảo toàn mạng sống, hắn đã phải bái ma giáo giáo chủ làm sư phụ. Việc này chính là sỉ nhục lớn nhất trong đời hắn, bây giờ Lục Tu Văn lại nhắc tới, hắn làm sao có thể không hận? Một chưởng lập tức đánh ra, hắn quát: “Ma đầu sư phụ đó của ngươi đã sớm chết, ta đây liền tiễn ngươi đi gặp hắn.”

Lục Tu Văn là đệ tử tâm đắc của ma giáo giáo chủ, bản thân y thiên phú cực cao, mười năm trước đã sớm luyện thành một thân công phu tà phái, hiện tại qua mười năm chắc chắn trình độ lại càng tinh tiến. Đoàn Lăng không dám khinh địch, hắn tung một chưởng tốc độ cực nhanh, bên trong giấu diếm nhiều biến hóa tinh diệu, tùy thời tùy chỗ đều có thể biến chiêu. Cho dù một chưởng không trúng, hắn cũng còn có hậu chiêu tiếp sau chưởng thế liên miên không dứt, người nào cũng khó lòng chống đỡ.

Nhưng ngoài dự đoán, một chưởng này rõ rõ ràng ràng đập lên ngực Lục Tu Văn.

Lục Tu Văn không trốn không tránh, giống như một người không biết võ công, khi trúng chưởng liền lùi lại mấy bước, bên môi xuất hiện một tia máu.

“Ngươi… Sao lại…”

“Lâu lắm mới gặp, sư đệ lại đối xử với ta như vậy, thật sự là quá tàn nhẫn lạnh lùng mà.” Lục Tu Văn liếm liếm vết máu bên môi, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, bỏ thêm một câu, “Bất quá nếu ta chết, ngươi cả đời này đừng nghĩ đến việc biết được tung tích của Tu Ngôn.”

Dứt lời, y liền ôm ngực ho khan.

Đoàn Lăng không biết có phải y đang diễn trò hay không, nhưng vì Lục Tu Ngôn, hắn không thể làm gì khác hơn là tiến lên đỡ lấy cánh tay y, chất vấn: “Tu Ngôn đang ở đâu?”

Hai mắt Lục Tu Văn khép hờ, phảng phất như y có thể tắt thở bất cứ lúc nào.

Đoàn Lăng không tin đến một chưởng mà y cũng không chịu được, liền vươn tay bắt mạch. Kiểm tra xong, hắn lại phát hiện mạch tượng của y thật kỳ quái, trong đan điền trống không, một chút nội lực cũng không có, một thân võ công… đã bay hơi không còn dấu vết.

Đoàn Lăng kinh ngạc.

Lục Tu Văn đã từng làm mưa làm gió, không ai bì nổi… thế nào lại trở thành một phế nhân?

Trong chốc lát Đoàn Lăng không dám tin, còn hoài nghi Lục Tu Văn có quỷ kế khác. Nhưng sau mấy lần thăm dò, người này đều không hề có phản ứng. Đoàn Lăng sợ y chết thật, cắn răng truyền một chút nội lực vào lòng bàn tay y.

Lục Tu Văn lúc này mới tỉnh lại. Y chậm rãi mở mắt, nói: “Ta biết, sư đệ không nỡ để ta chết mà.”

Đoàn Lăng không thèm để ý đến y, chỉ hỏi: “Tu Ngôn đâu? Hắn thế nào lại không ở cùng ngươi?”

Lục Tu Văn nghe vậy, cười rộ lên: “Đã lâu không gặp, sư đệ tại sao vẫn cứ ngốc như vậy? Ngươi thật sự cho rằng sẽ có người chờ ngươi mười năm sao? Đệ đệ hắn từ lâu…”

“Từ lâu làm sao?”

Trái tim Đoàn Lăng đập thình thịch thế nhưng lúc này trong mật đạo truyền đến một loạt tiếng bước chân, có người hô: “Đoàn đại ca, ngươi không sao chứ?”

Nguyên lai là Liễu Dật thấy hắn chậm chạp không quay lại, dẫn người xuống đi tìm hắn.

Đoàn Lăng chỉ có thể đáp: “Không có việc gì, nơi này không có nguy hiểm.”

Đồng thơi hắn hạ giọng hỏi Lục Tu Văn: “Tu Ngôn rốt cuộc ở nơi nào?”

“Yên tâm, hắn đang ở một nơi rất an toàn, tuyệt không có nguy hiểm đến tính mạng. Bất quá ta vừa mới trúng một chưởng, ngực rất đau, đột nhiên nhớ không nổi chỗ đó ở đâu mất rồi.”

“Ngươi… đến tột cùng là muốn gì?”

Lục Tu Văn suy nghĩ một chút, lười biếng nói: “Ta đi đường không nổi nữa, sư đệ cõng ta đi.”

Thần thái đó, ngữ khí đó, dường như vẫn là thiếu niên cao cao tại thượng mười năm trước kia.

Đoàn Lăng tức điên lên, hận không thể một chưởng đập chết y. Nhưng vì Lục Tu Ngôn, hắn chỉ có thể nén giận, khom lưng để người kia nằm sấp trên lưng, cõng y ra khỏi thạch thất

Liễu Dật thấy Đoàn Lăng trên lưng cõng một người, tất nhiên là thất kinh, vội hỏi đây là ai.

Đoàn Lăng dĩ nhiên không thể để lộ thân phận thật của Lục Tu Văn, đành phải nói dối: “Là một người quen cũ của ta, hồi xưa bị người bắt đến ma giáo, y đã chịu không ít khổ, đến hôm nay mới được cứu ra.”

Hắn ở trong ma giáo vài năm thực ra cũng có chút ích lợi, da mặt từ thời kì đó đã được luyện dày tương đối, nói dối vài câu không phải là vấn đề.

Liễu Dật không hề nghi ngờ gì, liếc trộm Lục Tu Văn vài cái rồi nói: “Vị công tử này hơi thở mong manh, chắc hẳn đã chịu không ít dằn vặt trong ma giáo.”

Lục Tu Văn khẽ mỉm cười, không nói lời nào.

Đến khi ra khỏi mật đạo, Đoàn Lăng quay đầu lại nhìn, mới phát hiện y đang ngủ gật, đầu lệch qua vai hắn.

Bên ngoài, mọi người hỏi về lai lịch của Lục Tu Văn, Đoàn Lăng vẫn dùng lý do cũ thoái thác. Lời này cùng lắm cũng chỉ lừa được thanh niên trẻ tuổi như Liễu Dật, không qua được mắt mấy người từng trải. Bất quá lần này bao vây tiễu trừ ma giáo, công lao của Đoàn Lăng không nhỏ, hơn nữa Lục Tu Văn cũng không có nội lực, nên chẳng ai hơi đâu để ý.

Dư nghiệt ma giáo đã bị diệt trừ gần hết, lúc này lại có người “A” một tiếng, hô to: “Không ổn rồi, thủ cấp của ma đầu đã biến mất!”

Nguyên lai khi mới bắt đầu đại chiến, ma giáo giáo chủ tẩu hỏa nhập ma, chết bất đắc kỳ tử. Thi thể hắn vẫn để ở trong đại điện, mặt khác phái vài người trông coi. Nhưng đúng vào thời gian Đoàn Lăng đi xuống mật đạo, thủ cấp của giáo chủ — bỗng dưng không cánh mà bay.

Mấy người chịu trách nhiệm trông coi đều trúng một chiêu chí mạng mà chết, ngay cả kêu cũng không kịp kêu một tiếng.

Lần này để trừ ma vệ đạo, các đại môn phái đều cử những người tài hoa xuất chúng tham chiến. Những người có mặt đều là chưởng môn, bang chủ, còn có hai ngôi sao sáng trong chốn võ lâm.

Thế mà lại có người qua mắt một rừng cao thủ, thần không biết quỷ không hay trộm đi thủ cấp của ma giáo giáo chủ.

Võ công như vậy, chẳng phải khiến người kinh hãi?

Nhìn thi thể máu chảy đầm đìa trong đại điện, trong lòng ai cũng đều ớn lạnh. Một kẻ siêu phàm đến thế, muốn lấy mạng bất kể người nào trong số bọn họ, chẳng phải đều dễ như trở bàn tay?

Liễu Dật nghĩ thôi đã thấy lạnh gáy, hắn lấy tay sờ sờ, nói: “Đoàn đại ca, ngươi nghĩ thủ phạm có thể là ai?”

“Ngoại trừ tên Tả hộ pháp đã đào tẩu kia, không kẻ nào có trình độ cỡ này. Hừ, đây là chỗ giảo hoạt của ma giáo yêu nhân (=yêu quái), đầu tiên là vì cướp đi thủ cấp của giáo chủ, thứ hai là có thể kinh sợ nhân tâm, làm cho chúng ta người người đều cảm thấy bất an.”

Những người khác đại khái cũng suy đoán như vậy, đáng tiếc Tả hộ pháp kia xuất quỷ nhập thần, ai cũng không tra được tung tích của hắn. Mọi người bàn bạc, để phòng sự cố lại phát sinh liền dùng một mồi lửa hỏa thiêu ma giáo tổng đàn sau đó đều tự tán ra.

Đoàn Lăng vốn là cưỡi ngựa tới, nhưng lúc này hắn có thêm một Lục Tu Văn bị thương, dĩ nhiên không thể ngồi cùng một ngựa. Hắn đành phải mua một chiếc xe ngựa, chậm rì rì lên đường.

Vết thương của Lục Tu Văn khôi phục rất chậm, suốt dọc đường lúc mê lúc tỉnh, khi ngủ khí tức lại mỏng manh như người chết. Đoàn Lăng vốn muốn tìm đại phu đến khám, nhưng lại nghĩ người này chính là đồ đệ yêu của ma giáo giáo chủ, là kẻ thù không đội trời chung của hắn từ trước đến nay. Những năm hắn bị hãm trong ma giáo, không biết đã phải chịu bao nhiêu hành hạ của vị “sư huynh” này thực sự đâu cần phải hảo tâm, thế nên hắn mặc kệ y.

Cứ như vậy được mấy ngày, thương thế của Lục Tu Văn cũng dần tốt lên, nhưng mặc cho Đoàn Lăng có ép hỏi thế nào, y một mực vẫn không chịu nói ra tung tích của Lục Tu Ngôn. Đoàn Lăng thực sự từng nghĩ đến việc dùng nghiêm hình tra tấn, nhưng trông bộ dạng nửa chết nửa sống của y, hắn sợ rằng chỉ cần đụng một ngón tay thôi cũng đủ làm người kia lăn đùng ra chết.

Đoàn Lăng đành nuốt nguyên cả cục tức, cả chuyến đi săn sóc hết mực, hai người lăn lê mất nửa tháng mới về tới nhà hắn ở Thanh Châu. Nơi này hắn có một tòa biệt viện rất yên tĩnh, thường ngày quá nửa thời gian hắn đều đến đó luyện võ. Lục Tu Văn có thân phận đặc biệt, nên điều đầu tiên hắn nghĩ đến là an trí y ở đây.

Lục Tu Văn cũng không khách khí, vừa xuống xe y đã hỏi: “Sư đệ trụ ở gian nhà nào?”

“Hỏi làm gì?”

“Sư đệ thân là chủ nhân, dĩ nhiên là trụ ở chỗ tốt nhất. Hôm nay sư huynh tới, sư đệ không phải nên nhường cho ta sao?”

Y vừa nói vừa bước về hướng nội viện.

Đoàn Lăng thiếu chút nữa bị y chọc cho xì khói.

Bất quá chỉ là một tù nhân thấp kém, lại muốn đũa mốc chòi mâm son? Ở đời làm gì có đạo lý nào như vậy? Hắn lập tức kéo lấy cánh tay y, cười lạnh: “Ai nói cho ngươi ở trong phòng?”

Hắn quay đầu nói với quản gia: “Giam y vào địa lao.”

Quản gia ngơ ngác: “Thiếu gia, biệt viện này không có địa lao.”

Lục Tu Văn cười phì. Cùng một khuôn mặt giống hệt Lục Tu Ngôn, nhưng đôi mắt lại đen sẫm khác thường, lộ ra thần tình vừa kiêu ngạo vừa giảo hoạt.

Đoàn Lăng tức nghẹn, bị bẽ mặt mà không làm thế nào được, đành quát: “Vậy cho y ngủ sài phòng!” (=phòng chứa củi)

Lục Tu Văn bình thường nhanh mồm nhanh miệng, đổi trắng thay đen vốn là việc y thường làm, nhưng lúc này y không hề lên tiếng, chỉ liếc Đoàn Lăng một cái rồi đi theo quản gia.

Đoàn Lăng một đêm ngủ ngon.

Ngày hôm sau, Đoàn Lăng dậy sớm luyện quyền, ăn một chén cháo cùng vài món điểm tâm, lúc này mới cảm giác thấy thiêu thiếu cái gì, bèn kêu quản gia tới hỏi.

“Người mà ta hôm qua mang về đâu?”

“Cả ngày nay chưa gặp qua, có thể y còn đang ngủ trong sài phòng.”

Đoàn Lăng ngẩng đầu lên thấy trời đã sáng rõ, thầm nghĩ hắn cũng không phải vác Lục Tu Văn về làm đại thiếu gia, liền ném đôi đũa, chính mình tự đến sài phòng tìm y. Hắn vừa đi vừa nghĩ, mặc dù không thể dùng cực hình dằn vặt người nọ, nhưng hắn có thể bắt y làm mấy việc của hạ nhân, áp chế một chút tự tung tự tác của y.

Những năm bản thân hắn hãm trong ma giáo, cũng đã phải làm trâu làm ngựa cho Lục Tu Văn không ít lần.

Sài phòng ở nơi hẻo lánh, quản gia vì sợ người chạy mất, đã phái hai hộ vệ trông coi, cũng không khác nhà tù là mấy. Đoàn Lăng đẩy cửa vào, một mùi mốc meo tràn ra. Bên trong chăng đầy mạng nhện, không những bẩn thỉu không chịu nổi, còn vừa tối vừa chật, căn bản không có chỗ cho người ngủ. Lục Tu Văn đang co ro trong góc, dựa lưng vào tường, đầu y gối lên đống củi thô cứng, hiển nhiên còn đang ngủ say.

Đoàn Lăng bước qua đá y một phát: “Này, đứng lên.”

Lục Tu Văn rên một tiếng, thân thể rụt vào trong, thế nhưng không hề mở mắt.

Đoàn Lăng cúi đầu nhìn nhìn, thấy sắc mặt y càng tái nhợt hơn so với mấy ngày trước, đến môi cũng trắng bệch. Hắn đưa tay sờ trán y, liền cảm thấy nóng đến dọa người.

Lúc này hắn mới biết y bị bệnh, lại thấy trên người y chỉ đắp vài mảnh áo dúm dó, liền hỏi: “Tại sao không đưa chăn tới cho y?”

Mấy tên hạ nhân chỉ biết nhìn nhau, ai cũng không dám lên tiếng.

Kẻ nào sẽ chuẩn bị đệm chăn cho một người ngủ ở sài phòng chứ? Nếu phải chuẩn bị đệm chăn, thế thì thà đem giường đến luôn? Nếu thật phải chuẩn bị giường, vậy còn đòi hỏi gì nữa không? Đây rốt cuộc là ở sài phòng hay ở khách phòng?

Đoàn Lăng cũng không hơi đâu truy cứu thêm hắn trầm ngâm một chút, liền ôm Lục Tu Văn lên, phân phó người bên cạnh: “Đi mời đại phu đến.”

Quản gia vội ra cửa.

Vì chuyện xảy ra bất ngờ, gia nhân không kịp quét tước khách phòng, Đoàn Lăng chỉ có thể ôm người vào trong phòng hắn, đặt y nằm trên giường của chính mình.

Lục Tu Văn ngủ thật sâu, dọc đường chòng chành cũng không tỉnh lại. Lúc y ngủ, không thấy được đôi mắt chứa tia tà khí kia, ngược lại giống hệt Lục Tu Ngôn.

Hai người bọn họ vốn là huynh đệ song sinh, dung mạo thập phần tương tự, thế nhưng tính tình khác nhau một trời một vực: một người tao nhã như ngọc, người kia tâm như rắn rết.

Đoàn Lăng còn nhớ Lục Tu Văn có một cái bạch lân tiên (=roi vảy bạc), chính là làm bằng da rắn thuộc, đánh lên trên người đều phải da tróc thịt bong, đau đến chết đi sống lại. Lục Tu Văn thủ đoạn độc ác, hơi một tí là dùng roi quất người Đoàn Lăng có một lần bị y quất đến lăn lê bò càng trên mặt đất, nếu không có Lục Tu Ngôn thay hắn cầu tình, còn len lén đưa thuốc trị thương cho hắn, sợ rằng hắn đã sớm chết.

Khi đó Đoàn Lăng âm thầm thề, chờ hắn tương lai luyện một thân hảo công phu, ngày nào cũng sẽ treo Lục Tu Văn lên quật cho mấy phát roi. Hiện tại người này đã thật sự rơi vào tay hắn, nhưng đừng nói là quất roi, chỉ ném y vào sài phòng ngủ một đêm mà đã bệnh đến nửa sống nửa chết.

Tại sao đến phiên hắn, báo thù lại khó như vậy?

Đoàn Lăng không ngừng cười khổ.

May mà quản gia làm việc cũng không đến nỗi tệ, không lâu sau đã đem đại phu đến. Đại phu này họ Diêu, tầm hơn 40 tuổi, trên mặt có một chòm râu dê, là danh y nổi tiếng trong thành Thanh Châu, thực sự có chút trình độ. Đoàn Lăng cũng nhận ra ông, vội vã mời người tới bên giường bắt mạch.

Diêu đại phu đáp trụ cổ tay Lục Tu Văn, vuốt vuốt râu mép, gật gù một lúc bỗng nhiên “Hả” một tiếng, lẩm bẩm: “Kỳ quái… Mạch tượng này… Như thế nào lại…”

Thấy ông ta cả kinh bất chợt như thế, mí mắt Đoàn Lăng tự dưng nháy liên tục (mí mắt nháy là điềm báo xui xẻo), ngực tự dưng chùng xuống, hắn hỏi: “Y rốt cuộc mắc bệnh gì?”

“Chẳng qua chỉ là cảm mạo, lão phu kê một đơn thuốc, hảo hảo điều dưỡng vài ngày là tốt rồi. Thế nhưng…”

“Làm sao?”

“Vị công tử này mạch tượng kỳ lạ, gân mạch đứt đoạn, phế phủ giai độc, nếu là người bình thường thì đã sớm chết, y có thể cầm cự được đến bây giờ, thật sự là không thể tưởng tượng nổi. Có lẽ kịch độc trong cơ thể đối chọi với nhau, trái lại bảo vệ tính mạng y.”

Đoàn Lăng đã biết Lục Tu Văn mất hết võ công, nhưng không ngờ y còn trúng kịch độc, vội hỏi: “Có biện pháp chữa trị hay chăng?”

“Chữa trị?” Diêu đại phu trợn mắt, liên tục lắc đầu, “Mạch tượng cỡ này, làm sao chữa trị được? Nếu hàng ngày đều dùng nhân sâm kéo dài mệnh thọ, tối đa… cũng chỉ sống thêm được nửa năm.”