Hắn trằn trọc lăn qua lăn lại cố ý làm cho vợ hắn phải lên tiếng vì hắn nghĩ nàng chỉ gỉa vờ ngủ để chọc tức hắn. Chả thấy động tịnh gì hắn bèn gãi đùi gãi chân sồn sột rồi khịt mũi khậm khạc. Nàng vẫn án binh bất động. Nằm im một hồi hắn giở chiến thuật khác. Hắn xoay nghiêng gác một chân lên người nàng. Chờ một chút thấy nàng vẫn không có phản ứng gì hắn bèn ôm lấy nàng ve vuốt bờ vai, nắn bóp gò ngực, xoa cặp đùi rồi cứ thế hắn từ từ lần mò... Bất ngờ vợ hắn đạp cho hắn một phát rồi quát: "Don't touch me". Hắn tiu nghỉu vùng vằng: "Ông đếch thèm... đừng có làm bộ" rồi giận dỗi ra phòng khách ngồi hút thuốc. Hắn lẩm bẩm: "Mẹ! Mỗi lần cãi nhau dù phải hay trái nó lại chơi cái trò bế quan tỏa cảng thì chỉ có mình là kẻ chịu thiệt thòi. Đây không phải là lần đầu tiên vợ chồng cãi nhau, nhưng trước kia khi nằm bên nhau hắn chỉ cần nắn bóp ve vuốt một tí là vợ hắn nguôi giận hờn ngay và mềm nhũn người trong tay hắn. Lúc đó hai đứa sẽ yêu nhau mùi mẫn và bao nhiêu giận hờn đều tiêu tan hết. Hắn hả hê sung sướng vì được chiều chuộng theo cái kiểu mà người VN thường tán tụng: "muốn tòm tem thì tòm". Khoảng mấy năm gần đây không hiểu sao con vợ hắn sanh chứng khiến cái thú làm chồng của hắn trầy trật như đi trên con đường đất ướt át trơn trượt. Chỉ một lý do nhỏ cũng đủ tạo ra một cuộc cãi nhau, rồi bé xé ra to và theo đó là một cuộc chiến tranh lạnh mà hắn là kẻ phải chịu thua trước vì không đủ kiên nhẫn. Cứ nghĩ đến là hắn tức anh ách. Nhớ lại cái lần mua được một cái xe mới; mấy bữa sau bỗng vợ hắn trách: - Tại sao khi xuống xe anh không mở cửa xe cho em?". Tưởng vợ đùa hắn diễu: - Úi giời ơi! Giờ em lại còn muốn làm điệu đến thế nữa cơ à? - Anh coi vợ con như rác rến vậy hả? Nhìn mặt vợ cau có hắn đâm bực: - Trình diễn cái màn đó thì cũng tùy nơi tùy lúc chứ chẳng lẽ lúc nào cũng kiểu cách thì thì giờ đâu mà làm ăn. Vợ hắn cọc lốc: - Làm cho nó quen đi. Bình thường thì có thể hắn không có ác cảm về vấn đề này. Nhưng vừa mới thải cái xe rỉ sét mua được cái xe mới là vợ lại muốn từ nay phải có cái màn "mở cửa xe" nên hắn có ý nghĩ không được nhã: "Mẹ! Hồi ởVN làm đíu gì có xe mà đòi mở". Hắn chỉ văng tục trong đầu mà thôi rồi lại im lặng như một sự từ chối "nhận lỗi". Thế là vợ hắn phụng phịu quăng quật giận dỗi làm tiêu mẹ nó buổi tối có thể là thật thơ mộng. Rồi từ đó khi buồn tình vợ hắn thường rỉ rả tụng kinh cho hắn nghe. Nào là chồng người ta đi làm về thì lo phụ vợ con cơm nước dọn dẹp. Còn anh thì đi làm về chỉ kềnh ra coi TV, uống bia rồi hút thuốc mịt mù cả nhà cửa. Vợ con chả trông cậy gì được cả. Người ta còn đi làm thêm để lấy tiền cho vợ con sửa từ đầu tới chân cho trẻ ra. Anh chỉ muốn vợ anh như con nái xề quanh quẩn ở xó bếp... Nghe riết hắn điên tiết: - Em đã ở với "chồng người ta" bao giờ chưa mà em biết họ đi làm về thì hầu hạ vợ con? - Cứ nhìn thì biết chứ cần gì phải... À mà anh hỏi xỏ lá tôi như vậy hả? Thế là lại một màn mặt nặng mày dầy, hắn mặc kệ lầm lì uống bia. Nhưng đến tối phải đương đầu với một cuộc chiến tranh lạnh hắn đành "hoà đàm" chứ không chiến nữa. Hắn ve vuốt vợ nhưng vợ hắn không "mềm nhũn" ra như mong muốn. Nàng nằm quay lưng lại hắn lạnh như đồng. Hắn giận dỗi ra "sofa" nằm để coi đứa nào cần đứa nào. Nằm cả tiếng đồng hồ chẳng thấy vợ nói gì hắn đành trở vào giường ve vuốt con vợ và tán tụng những gì nàng nói đều có lý. Sau đó hắn thực hành ngay lời "giáo khoa thư" của vợ; nghĩa là phụ nàng việc nhà và bếp nước kể cả rửa chén bát nồi niêu. Nhưng có điều bất cứ cứ việc gì hắn nhúng tay vào thì vợ hắn cũng không vừa ý. Nàng cứ kêu ca nào là rửa chén bát mà văng vãi nước ra nền bếp như thế này. Hay là chặt thịt gì mà văng vẩy khắp bếp khiến nàng phải lau chùi tốn gấp đôi thì giờ v.v... Sau cùng vợ hắn không khiến hắn giúp nữa và riếc ráy: - Cái ngữ anh chỉ ăn hại đái nát chứ chả làm được con mẹ gì cả. Rửa chén bát cũng không xong. Bị chạm tự ái hắn phản công: - Này! Tôi nói cho em biết: Thằng này cũng đi làm đủ tiền nuôi vợ con chứ chưa đển nỗi phải đi "dắt chó đi ỉa" mướn cho vợ người ta đâu nhé. Vợ hắn cũng chả vừa: - Anh mà làm cái nghề "dắt chó đi ỉa" thì tôi tống anh ra khỏi nhà chứ tôi không có cái hạng chồng như vậy. Thế là hắn tịt. Hắn chịu tịt vì thắng hay bại trong một cuộc khẩu chiến với vợ cũng chả có ích gì cho hắn. Hắn đành rút lui thủ khẩu chỉ lẩm bẩm một mình: "Mẹ! Ở VN mà trả treo với ông như thế thì ông đập thấy mẹ chứ đừng có tưởng bở". Nghĩ đến VN là máu uất trào lên hắn đù má bọn VC khốn nạn. Vì chúng mà hắn phải lưu lạc tới đây. Thoát được cái lưới kìm kẹp của VC thì lại vướng vào cái lưới khác. Cái lưới mà con vợ hắn dùng để mở các cuộc khẩu chiến có thể chụp xuống bất cứ lúc nào khó mà phòng bị được. Nội cái việc gửi tiền về cho thân nhân ở VN cũng làm hắn tức ứa gan. Vì vợ hắn là người chí hiếu với cha mẹ "của nàng" nên cái việc tiếp tế cho thân nhân hắn không thể từ chối được. Hắn chỉ bảo rằng nếu gửi cho mẹ nàng thì chẳng lẽ không gửi cho mẹ hắn nhỡ cụ nọ mang khoe với cụ kia thì hắn khó ăn khó nói. Hắn "trình bầy" cái điều khó coi này thì vợ hắn đưa ra một giải pháp thật "hợp lý": - Thôi gửi cho mẹ em một ngàn, còn mẹ anh hai trăm cho phải lẽ. Hắn mai mỉa: - Ừ! Cũng được. Mẹ anh rụng hết răng rồi đâu có ăn uống gì được mà cần tiền. Tưởng gửi một năm một lần cũng đủ rồi. Đằng này vợ hắn gửi một năm ba lần hết ba ngàn. Rồi hắn được một lá thư của mẹ gửi qua bảo: "Con gửi cho mẹ nhiều quá mẹ xài không hết. Con nên để dành gửi về giúp bên gia đình vợ con vì bên ấy cần hơn mẹ". Hắn cau có với vợ: - Em gửi cho mẹ em ba ngàn mà mẹ anh chỉ có hai trăm. Bây giờ tới tai bà cụ anh ăn nói làm sao? - Nhà em anh em đông bà cụ phải chia cho mỗi người một chút. Còn mẹ anh có một mình đâu chi tiêu gì mà cần gửi nhiều. Hắn cáu sườn khai chiến: - Thì cũng đại khái thôi chứ, chẳng lẽ phải tiếp tế cho cả họ à? Vợ hắn nỉ non: - Tôi lấy chồng khi cần giúp đỡ thì chỉ trông cậy vào chồng chứ chẳng lẽ đi nhờ người dưng nước lã à? Nếu anh coi đồng tiền trọng hơn mẹ tôi thì để tôi đi làm đĩ kiếm lại trả cho anh... Thế rồi nàng tỉ tê than khóc thật thảm não. Hắn đành chịu thua. Không chịu thua thế chó nào được. Không cho nó tự do tiếp tế nhỡ nó nổi khùng đi làm đĩ thiệt thì kẻ thua thiệt cũng chỉ là hắn. Thiếu gì đứa không cần tiền mà còn đi làm đĩ cơ mà. Hết cái màn "tiếp tế" thì lại tới cái màn "áo gấm về quê" thăm mẹ nữa cơ mới khổ. Cái màn này thì nhất định là hắn không thể chấp nhận được rồi. Có nhiều lý do khiến hắn không muốn du lịch VN. Thứ nhất là vì quê vợ Ở dưới tỉnh nên hắn sợ mấy ông "cán tỉnh lẻ" cứ phép vua thua lệ làng nếu không "thịt" thì cũng kiếm cách lột hắn. Thứ đến bà con họ hàng nhà vợ đông quá và chính họ cũng sẽ lột hắn sạch. Sau hết, người nai lưng đi cầy trả nợ là chính hắn nên hắn nại lý do an ninh cá nhân để chống chiến dịch "du lịch về Việt Nam" của vợ. Vợ hắn dỗ dành: - Người ta đi đầy cả đâu có sao? Đi một lần thôi mà. Đàn ông gì mà nhát thế. Nhỡ mẹ anh chết mà chưa được nhìn mặt anh lần chót thì có tủi cho mẹ không! Trước cái màn "tác động tâm lý" vào tình cảm "mẹ con" của vợ, hắn vẫn lắc đầu nguầy nguậy: - Nhìn hay không nhìn thì cũng thế. Bất hiếu thì anh đã bất hiếu lâu rồi. Về nếu có chuyện gì thì ai nuôi con mình ở đây? Thôi em về một mình đi. Hắn mạnh miệng như vậy là vì hắn biết vợ hắn sẽ không bao giờ đi một mình cả. Chẳng phải nàng sợ VC hay sợ ma mà nàng chỉ sợ để hắn tự do một vài tuần thì hắn sẽ tung hoành thả cửa. Nàng không bao giờ muốn hắn được tự do dù một ngày. Thế cho nên cái chương trình du lịch đành tạm gác để đó. Nắm được cái yếu điểm đó hắn khoái chí hả hê. Vợ hắn thì ngày đêm hậm hực nên những lúc nằm bên nhau là cứ lạnh lùng quay lưng không có màn thủ thỉ "chuyện chúng mình" khiến hắn hậm hực: "Không chịu đi du lịch VN cũng là một cái tội à?". Ngẫm nghĩ lẩm cẩm khiến hắn khám phá ra một định đề: Chống du lịch VN cũng là chống Cộng. Muốn chống Cộng thì phải chống con vợ mình trước đã. Với cái ý nghĩ ngộ nghĩnh đó hắn khoái quá phát đến đét một phát vào đít vợ rồi cười thích thú. Nhưng khi nhìn con vợ nằm trơ trơ không nhúc nhích với cặp mông tròn trịa nẩy lên sau làn váy mỏng hắn thầm chua chát: Mẹ nó! quả đúng như thằng cha nào đó đã tả qua câu thơ: "Dưới rốn một gang đủ phép mầu. Vua chúa, cùng đinh đều mỏi gối, Chân tu nhiều vị cũng phờ râu". Hoãn được trận chiến nào hay trận đó. Mặc dù cố né chiến tranh nhưng chiến tranh cứ bán lấy hắn vì không có ngòi lớn thì có ngòi nhỏ. Chẳng hạn bữa trước vợ hắn sắm vài bộ thời trang mới rồi nàng tình tứ hỏi: - Anh ngắm xem em mặc bộ này coi có được không? Hắn nhanh nhẩu trả lời: - Đẹp! Đẹp lắm! Vì cái nhanh nhẩu đó mà vợ hắn nổi nóng vì nghĩ rằng hắn chẳng săn sóc gì đến vợ. Nàng vạc ngay: - Chưa ngắm mà đã biết đẹp. Anh chỉ nói cho qua lần bộ tôi không biết hả? Nàng thử bộ khác rồi bảo hắn góp ý kiến. Hắn thành thật: - Bộ này qúa hở hang coi hơi kỳ... - Kỳ là kỳ làm sao? Cái kiểu hở rốn này thiếu gì người mặc. Sao hôm đi coi văn nghệ anh khen mấy con mẹ mặc hở bụng hở ngực như thế này là đẹp? Còn tôi mặc thì anh bảo là kỳ! Anh là thằng chồng nhà quê ích kỷ không muốn vợ mình nở mày nở mặt với người ta... Hắn tính cãi lại rằng là tại cái eo của em nó phình ra một đống trông nó kỳ chứ không phải cái bộ đồ nó kỳ, nhưng lại thôi. Vì hắn sực nhớ lại cái lần vợ hắn đi uốn tóc rồi về bảo hắn ngắm. Hắn góp ý: - Ừ! Đẹp lắm em ạ. - Thiệt không anh? Hay anh chỉ nịnh em cho em vui phải không? Hắn đành nói thật: - Cũng được. Nhưng em để tóc dài thêm một tí nữa thì thì đẹp hơn. Thế là vợ hắn vênh váo: - Nhưng tôi thích kiểu này. Mỗi người một ý tại sao anh cứ bắt tôi làm theo ý anh? Anh mê con mẹ nào tóc dài rồi anh về bắt tôi phải để tóc giống nó phải không? Chỉ một chiêu nhẹ nhàng vợ hắn đã đẩy hắn vào thế thụ động. Hắn không muốn nghinh chiến mà hắn chỉ muốn tìm lại những tình tứ nồng nàn của hơn hai mươi năm về trước. Cái tình tứ nồng nàn đó hình như nó cứ biến thể và bay xa gây cho hắn một sự khắc khoài chơi vơi khó tả. Sự ái ân không còn là việc cùng hòa một khúc nhạc để đi đến tột đỉnh hạnh phúc mà như là sự hành hạ nhau rất kỳ quái. Có khi hắn vừa toan ngựa phi đường xa thì nàng bảo: Tháng này cái "bill Master card" nhiều qúa, hay anh phải bớt gọi điện thoại viễn liên với bạn bè đi chứ. Tiền điện thoại gấp mấy lần tháng trước. Hoặc: hôm qua đi chợ tại sao anh lại chào con vợ thằng Tư Khểnh? Tôi đã bảo anh cái thứ con mẹ ấy không đáng chào cơ mà? Đàn ông con trai gì cứ thấy mấy con mẹ ấy là mắt đã sáng lên v.v.. Hắn nản qúa, thân thể lạnh băng và đành xuống ngựa với tất cả cay cú trước cảnh lúc không cho ăn thì đòi ăn; lúc cho ăn lại không chịu ăn. Để rồi khi cho thì vì ngựa nhốt lâu ngày cuồng cẳng nên khi được thả ra chỉ lồng vài xải là gục ngã. Vợ hắn chán nản: Vậy mà cũng hùng hùng hổ hổ! Nếu cứ thế này riết thì ông điên mất. Hắn nghĩ thế và chửi rủa: Tổ mẹ tụi VC ma quái thật. Đã chạy qua tới đây mà nó vẫn làm khổ mình được. Hết cái trò nhận qùa, nhận tiền rồi lại tới cái trò dụ khị về thăm quê hương. Vì tụi bay mà con vợ Ông nó hành ông. Hắn quyết định không thèm mấn mó tới con vợ xem nó ra sao. Nhưng muốn bình yên đâu phải dễ. Lâu không thấy hắn táy máy vợ hắn hỏi: Hồi này đi vụng trộm với con nào rồi phải không? Lẽ dĩ nhiên là hắn phủ nhận cái điều vu khống này. Nhưng sự phủ nhận phải chứng tỏ bằng hành động chứ không thể nói xuông được. Cái lần đầu nàng truy hắn kiểu này hắn than thầm: Mẹ! Cái con này nó qủy qúai như VC vậy. Cứ nghĩ tới VC là hắn phẫn nộ nên hắn lâm trận với tất cả sự căm thù bốc lên ngùn ngụt trong đầu. Hắn lồng lên vũ bão như người ra trận quyết chí diệt thù. Trong đầu hắn hiện ra một sa trường nghi ngút lửa binh. Tiếng phản lực cơ gầm thét xé không gian, tiếng xe tăng rầm rộ, tiếng đạn AK chiu chíu trên đầu đám dân lành đang bồng bế tất tưởi chạy khỏi xóm bị địch chiếm đóng... Đến khi vợ hắn quằn quại rên rỉ thì hắn mới sực tỉnh ôm xoắn lấy và trút tất cả những ấm ức cuồn cuộn qua nàng. Lúc ấy hắn hả hê như kẻ vừa thắng trận; hắn cảm thấy phấn khởi khi khám phá ra một điều ngộ nghĩnh: Cứ căm thù VC thì ta sẽ không "nhũn chí anh hùng". Bỗng vợ hắn hỏi một câu chả ra đâu vào đâu: "Có phải báo Mỹ nó nói thằng Tom Selleck là người đàn ông sexy nhất nước Mỹ phải không anh?". Hắn khựng lại một phút rồi cảm thấy đau nhói trong tim: Bá ngọ nó! Thì ra từ nẫy giờ "trong cơn mê" nó chỉ mơ tới thằng chết bầm Tom Selleck. Hắn phẫn nộ muốn vặn cổ nàng nhưng khi nhìn nàng nằm tênh hênh ngồn ngộn một đống hắn nhào lên để "hồi mã thương" quyết giết chết tên khốn kiếp Tom Selleck. Thay vì nàng nằm chịu đòn thì có lẽ hắn không ức, đàng này nàng lại nghinh chiến nên hắn uất hận mang hết bình sinh để diệt thù... nhưng sau khi tàn cuộc chiến hắn thở dài thầm nhủ: Ôi! Kệ mẹ nó. Nó muốn mơ đến thằng Tom Selleck hay thắng khốn nạn nào cũng được. Miễn là nó nghinh chiến là được rồi. Tránh cái này thì lại gặp cái kia. Thế mới khổ. Một đêm đi coi văn nghệ về bỗng vợ hắn bảo: - Nhìn cái con vợ thằng Tư Khểnh nhẩy đầm cái mặt nó cứ vênh lên thấy mà phát ghét. Ai còn lạ gì nó mới tốn mấy ngàn bạc đi học nhẩy xong. Nó làm như là chỉ mình nó biết nhẩy không bằng. Thế là hôm sau vợ hắn đòi đi kiếm chỗ học nhẩy. Có một điều vợ hắn không biết là khi xưa hắn là ông vua nhẩy nhưng từ khi lấy vợ hắn bỏ vì hắn không muốn vợ hắn biết đến nhẩy nhót mà chỉ nuôi con và quanh quẩn trong xó bếp. Tức là hắn chỉ muốn nhẩy nhót với vợ con người ta mà thôi còn vợ hắn thì cất ở nhà. Dân ta bây giờ khoái khiêu vũ hơn là chuyện kháng chiến phục quốc nên làm cái gì cũng có khiêu vũ. Chả phải cứ tết nhất hay cưới hỏi mới khiêu vũ. Mà gây qũy xây chùa chiền cũng phải có khiêu vũ nếu không thì con cháu mình không chịu đóng góp để duy trì văn hoá dân tộc. Hắn tính toán: Cho nó "romantic" một tí biết đâu nó lại mặn mà như ngày xưa và quên mẹ nó cái chuyện du lịch VN đi. Của đi thay người; tốn ít tiền nhưng biết đâu vãn hồi được một cuộc hoà bình thực sự, chấm dứt tình trạng chiến tranh. * * * * * Tối nay sau khi đi dự khiêu vũ "gây qũy cộng đồng" về lại tái diễn cuộc chiến tranh lạnh khiến hắn thật buồn phiền. Hắn rủa thầm: cũng tại vợ chồng thằng khốn nạn Chín mà ra chuyện. Đang ngồi thì vợ chồng thằng Chín chạy lại khen: "Gớm anh chị nhẩy đẹp qúa!". Nhìn cặp mắt vợ thằng Chín nhấp nháy như chế diễu khiến hắn muốn nổi nóng. Con mẹ này lại còn tấn công: "Anh nhẩy với em bản này đi.". Thằng Chín cũng lịch sự mời vợ hắn; thế nên hắn không thể từ chối con mẹ Chín. Để con mẹ Chín đừng nghĩ rằng hắn là dân "amateur" hắn "te" vài đường thật bay bướm khiến con vợ thằng Chín phờ ra. Đến khi vợ hắn hỏi: - Anh biết nhẩy hồi nào mà nhẩy hay qúa vậy? Hắn giật thót người lên chối bai bải: - Biết con mẹ gì. Ngồi ngó người ta rồi học lóm được đấy chứ. - Anh tưởng tôi ngu lắm hả? Tập cả tháng trời đây mà còn chẳng ra gì. Anh mới học lóm mà lão luyện như vậy à? Tưởng hỏi vậy rồi thôi, trên đường về vợ hắn hậm hực sỉ vả: Tôi gửi tiền về cho mẹ tôi thì anh tiếc anh sỉ vả tôi. Còn anh biết nhẩy mà không dậy vợ lại còn dẫn đi học tốn hết mấy ngàn bạc.. thử hỏi có ai tệ như anh không? Anh là thằng chồng ích kỷ, quê mùa cổ hủ. Chỉ muốn nhốt vợ quanh quẩn trong xó bếp rồi lén một mình nhẩy nhót tơi bời hoa lá với mấy con mẹ... mẹ.. Cứ thế vợ hắn moi năm tình mười tội từ ngàn xưa rỉ rả kể lể sụt sùi. Và khi về đến nhà nàng nằm vật ra lại chơi cái màn "bế quan", một khí giới độc ác của chiến tranh lạnh. Thế là hắn phải ngồi hút gần hết gói thuốc mà vẫn chưa nghĩ ra được cách gì để hóa giải cuộc chiến.