Chương 1

Dưới ánh đèn mờ ảo xen lẫn bầu không khí vẩn đục, “Rừng Na Uy” lúc này mới chính thức bắt đầu nóng dần lên.

Mỗi đêm thứ sáu, hầu hết toàn bộ người ở thành phố Đài Bắc đều chen lấn nhau để được vào Pub khá nổi tiếng này. Nhìn vào sân chơi ở bên trong, hơn 80% đều là người nước ngoài, có lẽ chính ông chủ cũng là có liên quan đến người nước ngoài, nơi đây dường như đã trở thành nơi tụ hội người nước ngoài nổi tiếng nhất tại thành phố Đài Bắc.

Con gái Đài Loan tập trung đến nơi này vui chơi, đều khó tránh khỏi ý định muốn tìm kiếm tình một đêm hoặc câu được anh chàng nước ngoài đẹp trai nào đó.

Cô không có dã tâm lớn như vậy, chỉ là bất ngờ được mời đến để mở mang kiến thức về văn hóa hộp đêm ở Đài Loan.

Nghe nói hôm nay là sinh nhật bạn trai người nước ngoài của đồng nghiệp cùng công ty với Nhã Văn, bởi vì cả phòng thư ký ai cũng được mời, thân là thư ký phụ trách về tiếng Nhật đương nhiên cô cũng phải đi theo rồi.

“Di Hi, xuống đây nhảy chung với mọi người đi!” Nhảy nhót một hồi, một nữ đồng nghiệp đổ đầy mồ hôi đi đến cạnh cô, ực mạnh một hớp rượu giải khát, tiện thể nhiệt tình mời mọc.

Cô cười lắc đầu, “Tôi không biết nhảy, cô cứ tự nhiên mà chơi vui vẻ đi.” Có đôi khi cảm thấy mình thật giả dối, lúc nào cũng chỉ nói những lời nói xã giao, nhưng bởi vì thực sự cũng chẳng biết phải nói gì, không thể làm gì khác nên đành nói như vậy.

Thói quen xấu ấy cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, có thể là sau khi đi Nhật du học trở về. Sống bảy năm tại một quốc gia nói chuyện chỉ toàn những lời lẽ khách sáo quá mức như thế, lời nói hơi nặng một chút cũng không được, khách sáo thì phải có chút dối trá, nhưng ở trong hoàn cảnh dối trá như vậy lại thấy lòng yên ổn. Người Đài Loan thực sự quá mức nhiệt tình, nhiệt tình đến mức không phân biệt được đâu là sinh hoạt riêng tư và đâu là xã giao.

Ánh đèn chợt lóe chợt tắt rọi vào mắt cô khiến chúng hoa cả lên, nơi vui chơi này thật sự không phải là chỗ để giao thiệp với người bình thường. Từ ánh đèn, âm lượng nhạc đến không khí đều làm con người ta hoa mắt chóng mặt, chẳng trách được Pub lại trở thành nơi vui chơi thường xuyên xảy ra tình một đêm nhất.

Lối vào vang tiếng chào hỏi sôi nổi cũng đồng thời hấp dẫn ánh mắt của cô, ánh đèn lờ mờ làm cô không thể không nhíu mắt lại để nhìn tới, chỉ có thể mang máng thấy được một người đàn ông cao lớn được nhân viên phục vụ sắp hàng hai bên chào đón, bầu không khí có vẻ càng náo nhiệt hẳn lên sau khi người đàn ông đó xuất hiện.

Ánh mắt cô hơi mông lung, không biết đó có phải là do bị điều khiển bởi men rượu hay không. Bình thường cô không hề uống rượu, hôm nay mới uống lần đầu, cảm giác cũng tàm tạm, chua chua ngọt ngọt giống như đang uống nước trái cây, cho nên mất đi tính cảnh giác. Cũng không có ai nói cho cô biết, cocktail tác dụng chậm nhưng cực kỳ mạnh.

“Di Hi, bạn trai của Nhã Văn đến kìa, cùng đến xem tướng mạo anh ta thế nào đi!” Hai cô bạn đồng nghiệp kéo cô - kẻ đang ngẩn ngơ, cố gắng chen vào đám đông, nhưng kết quả rõ ràng là chỉ có thể bị dồn ép thành bánh quy kẹp nhân.

Chất cồn bắt đầu lên men, đứng giữa đám người chen lấn nhau khiến Di Hi càng cảm thấy trời đất quay cuồng. Cô nhận thấy mình đã say rồi, mơ mơ màng màng đi theo tiếng hát chúc mừng sinh nhật bằng hai ngôn ngữ. Tiếng nhạc điên cuồng vang lên rơi vào bầu không khí cuồng hoan.

Di Hi lảo đảo trở lại chỗ ngồi, cố gắng giữ cho đầu óc mình tỉnh táo nhưng sao mí mắt cứ díu lại.

“Di Hi, cô làm sao thế?” Những đồng nghiệp nhảy nhót một lúc rồi trở lại chỗ ngồi có phần lo lắng khi nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của cô, cùng với dáng vẻ buồn ngủ đáng yêu đó, không nén được mà mỉm cười. “Cô mệt à?”

Di Hi dụi dụi đôi mắt hạnh, cố mở to đôi mắt cứ muốn díp lại, “Tú Kỳ, hình như tôi bị say rồi.” Dáng vẻ ngà ngà say của cô thật đáng yêu.

“Ha ha, tôi đi rửa mặt với cô nhé! Nếu vẫn không thấy khá hơn thì tôi đưa cô về trước.” Thư ký Tú Kỳ cười nhẹ đề nghị.

“Không, không cần, tôi đi một mình cũng được rồi.” Ngượng ngùng ngăn cản Tú Kỳ, cô cố kiềm chế lại cơn choáng váng mỉm cười nói.

“Có được không vậy? Đừng có cố chống chọi đó, nếu như có tên nào muốn ép cô đi cùng hắn ta, cô nhất định phải kêu to lên đấy.” Chuyện này rất thường hay xảy ra, những người tới Pub đa số đều chỉ muốn chơi bời mua vui nhất là đàn ông nước ngoài. Trong mắt bọn họ, phụ nữ Đài Loan là con mồi ngon lành, hơn nữa còn nhân lúc say rượu dụ dỗ con người ta, nào có bất chấp đối phương có bằng lòng không.

“Cái gì?” Diệp Di Hi nghe mà hoảng hốt nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh gật đầu ghi nhớ kỹ ở trong lòng. Cô thật sự không thích hợp tới những nơi thế này. Đầu đau, tai đau, cổ họng cũng đau nữa, vừa nóng nực lại choáng váng, chất cồn còn khiến con người trở nên lâng lâng.

Lần mò theo vách tường, cố gắng tránh né với người khác mà đi đến toilet, vốc nước lạnh hắt lên gương mặt đỏ au thế nhưng hơi nóng trên mặt vẫn không giảm. Đôi mắt mông lung bởi vì men say mà trở nên vô cùng quyến rũ có lẽ ngay chính cô cũng không hay biết. Mắt của cô vừa to vừa tròn, đôi mắt hai mí sâu thẳm và hàng mi dài rậm đã đủ quyến rũ rồi, mà khóe mắt cô còn hơi xếch lên, nhìn nghiêng đôi mắt lại càng quyến rũ xinh đẹp.

Buồn ngủ quá...Những ngón tay nhỏ nhắn che miệng lại rồi ngáp dài, mình thật sự không chịu được nữa rồi, buồn ngủ quá.

Có lẽ về nhà vẫn tốt hơn, như vậy sẽ không gây phiền hà gì cho người khác, mới đến chơi vẫn chưa đến một tiếng! Nghĩ lại mình đúng thật là vô dụng, mọi người vẫn đang hăng hái bừng bừng còn mình thì đã mất hết cả tinh thần rồi.

Vật vã lần mò một lúc lâu mới tìm được chỗ ngồi cũ, thư ký Tú Kỳ ngồi lại đợi cô khăng khăng ép cô phải đón xe về nhà, phải cam đoan cả buổi Tú Kỳ mới bằng lòng thả người.

Cô lại xin lỗi Tú Kỳ và những đồng nghiệp khác, sau đó dựa vào ấn tượng mà lần mò tìm cửa đi ra cửa. Nhưng cảm nhận về phương hướng của cô cực kỳ kém, đi một hồi đã bị lạc đường trong không gian Pub mờ ảo. Càng đi càng không còn sức nữa, lại không cam lòng mà tựa đầu lên vách tường. Bức tường lành lạnh man mát làm giảm bớt đi nhiệt độ trên mặt cô. Nhưng khi cô vực dậy tinh thần để tiếp tục tìm kiếm cửa ra thì bức tường kia lại động đậy...

Di Hi không hề chuẩn bị tâm lý mà lao thẳng về phía “bức tường” di động, còn chưa kịp hoảng hốt đã đụng phải một bức tường bền vững chắc chắn khác. Trên trán bỗng bị đau nhói khiến hai vành mắt cô không nén được đỏ ửng lên.

Đau quá... Sao lại như thế? Sao vách tường mà cũng biết chuyển động? Là do mình quá say hay đã xảy ra hiện tượng thần kỳ gì?

Đôi mắt to đỏ hồng khó hiểu ngước lên, cần cổ càng ngước càng cao để nhìn cho rõ con quái vật khổng lồ trước mắt... Ồ không phải, là một người đàn ông cao lớn.

Sao lại có người bất lịch sự như thế chứ? Đụng vào mình mà còn không chịu nói xin lỗi nữa... Cô mím môi lầm bầm nói.

Người đàn ông nọ theo phản xạ vươn tay ra kéo lại cô gái hoàn toàn không nhận ra rằng mình đang từ từ ngã về phía sau, đáy lòng bỗng xôn xao nho nhỏ. Bởi vì khi cô nhìn anh bằng đôi mắt to tròn kia, ánh mắt đó trong khoảnh khắc ấy thật quyến rũ lạ lùng. Đứng nhìn từ ngoài vào, sự mông lung trong mắt đã bị hoảng sợ dọa cho bay mất, nhưng lại xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể kiềm chế nổi mà nhìn ngơ ngẩn.

“Đau quá...” Cô ôm trán nói với vẻ tủi thân.

“What can I help?” Anh bỗng nổi lên lòng tốt quan tâm hỏi. Chắc hẳn cô ấy không phải là người quen sống về đêm, dáng vẻ rưng rưng nước mắt giờ phút này của cô càng lộ ra vẻ ngây thơ đáng yêu, có thể bị mấy tên dê xồm ăn sạch sành sanh bất cứ lúc nào mà không hay. Không biết tại sao, ý nghĩ này khiến trong lòng anh thấy thật khó chịu, chân mày không khỏi chau lại.

Gì đây? Lại còn nói tiếng Anh ư? Đây là Đài Loan mà! Cô bực mình định lên tiếng sửa lại, bỗng đâu trời đất như quay cuồng đổ ập tới, cái đầu nhỏ tự động gục vào trong ngực anh.

Buồn ngủ quá... Há miệng ngáp một hơi nho nhỏ, cô rất hài lòng như đã tìm được nơi dựa dẫm.

Người đàn ông nọ nở nụ cười nhẹ, không nói năng gì nữa mà khom người bế cô lên, đưa cô rời khỏi cánh cửa viết rõ ràng hàng chữ “Nhà vệ sinh nam”.

Gió đêm lành lạnh len lỏi thổi vào trên người cô, thổi tan đi sự nóng nực của cô, nhưng chất cồn không ngừng lên men trong cơ thể lại khiến cô khẽ khàng nở nụ cười duyên dáng.

Người đàn ông ấy cũng không tự chủ được đã mỉm cười theo cô, bỗng nhiên trong lòng thoáng động tình.

Ý nghĩ bất thình lình ấy xuất hiện ở trong đầu khiến chính anh cũng phải sợ hết hồn, nhưng nó lại rất mãnh liệt đến không thể nghi ngờ.

Trên người cô có một loại phong cách rất đối lập nhau, dịu dàng nhưng lại gợi cảm, rõ ràng đã hấp dẫn anh. Từ khi anh trưởng thành cho tới nay, người bầu bạn bên cạnh cũng không ít, nhưng chưa bao giờ thật sự động lòng với ai. Nhưng đêm nay anh lại thấy lòng mình thấp thỏm, lại còn đang há to miệng mà thở gấp, khát khao muốn có được cô gái này...

Nếu như người trong cuộc đã không có gì phản đối thì anh cũng nên thuận theo chuyện như lẽ đương nhiên cứ thế mà lái xe đưa cô về thẳng nơi ở của mình thôi. Về mặt tình cảm, từ trước đến nay anh chưa bao giờ che giấu cảm xúc của mình, luôn thẳng thắn mà buông thả, hiếm khi mới động lòng như lúc này, anh không thể vuột mất cơ hội này được.

Vừa mới bế cô lên giường, không ngờ cô lại tự động tỉnh dậy. Đôi mắt hơi hé mở nhưng thần trí có vẻ vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Nhìn anh như có lời muốn nói nhưng cuối cùng cũng không chống nổi cơn buồn ngủ ập tới, mơ mơ màng màng chớp chớp đôi mắt to vài lần cuối cùng cũng bỏ cuộc.

Vốn tưởng rằng cô sẽ ngủ tiếp, nhưng cô lại từ từ lần mò bò xuống khỏi giường, vô cùng chuẩn xác tìm đường đi đến phòng tắm. Đến khi anh sửng sốt đi tới chỗ cạnh cửa thì đã nghe thấy tiếng nước vang lên từ bên trong.

Nếu như phòng tắm của chính chủ đã bị người khách xinh đẹp chiếm cứ, anh chỉ có thể vào phòng khác tắm rửa. Vốn nghĩ rằng mình tắm rất lâu lắm rồi, không ngờ khi anh quay về phòng cửa phòng tắm kia vẫn như cũ khép chặt. Vì vậy anh lại cực kỳ nhẫn nại mà ngồi ở trong phòng đợi cô gái nhỏ đã ở bên trong phòng tắm của mình hơn nửa tiếng đồng hồ. Thật ra anh không phải là người kiên nhẫn như vậy, nhất là trong tình huống đang căng thẳng như hiện này. Điều này khiến anh cảm thấy thực là quái lạ

Cô gái nhỏ khoan thai mở cửa phòng tắm ra, thứ duy nhất đôi mắt to mông lung nhìn thấy chính là chiếc giường siêu rộng. Đầu óc cô giờ phút này đã hoàn toàn mất đi năng lực hoạt động, không hề phát hiện ra mình đang ở một vùng đất xa lạ.

Mái tóc dài ẩm ướt xõa tung ra sau lưng, trên người vẻn vẹn chỉ quấn một chiếc khăn tắm vừa đủ phủ qua mông, lê từng bước chân đi tới chiếc giường, ngã người nằm xuống giường mà hoàn toàn không nhìn thấy còn có một người khác đang ngồi ở mép giường.

Đôi mắt xanh lục của Elliott thẫm lại, đôi chân dài đặt xuống đất nhích tới bế cô gái đang nằm bẹp ở cuối giường lên đặt ở giữa giường bắt đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Cô bị quấy rầy không thể ngủ yên, bất mãn vểnh môi mở mắt ra, khi trông thấy một người đàn ông đang nằm đè ở trên người mình thì lộ vẻ ngờ vực, nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị người đó bịt kín miệng.

Anh không hề kiêng kỵ mà đưa lưỡi mình vào trong miệng cô, trêu chọc quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô. Trăn trở quấy nhiễu, nâng niu liếm láp môi cô, bỗng anh bất ngờ phát hiện ra trong miệng cô có mùi rất giống với mùi của mình... Thì ra cô bé này trong lúc mơ hồ đã coi đây như nhà mình mà dùng kem đánh răng lẫn bàn chải răng của anh. Anh không kiềm được mà bật cười nhưng môi vẫn kề sát không hề rời khỏi bờ môi cô.

Điểm hấp dẫn của phụ nữ Phương Đông chính là làn da mềm mại mà phụ nữ Âu Mỹ không thể có được. Mặc dù không phải ai cũng có làn da trắng như tuyết, nhưng khi chạm vào lại lưu luyến không thể rời tay. Mà cô lại được trời cao ưu ái cho làn da không chỉ nõn nà như ngọc mà còn mềm mại trơn mịn trắng muốt như tuyết. Điều hiếm có nữa là cô còn sở hữu được dáng người rất hoàn mỹ, đủ khiến cho đàn ông khắp thiên đều phải vì cơ thể gợi cảm mềm mại này mà điên cuồng chao đảo.

Kết thúc nụ hôn miên man cô khẽ thở dốc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng mang theo nụ cười ngẩn ngơ.

“Anh hôn tôi ư...” Trong lời nói không hề có sự oán trách mà ngược lại còn rất là vui vẻ. Nếu không phải biết cô bị say rượu, anh sẽ cho rằng cô gái này đang cố tình quyến rũ mình!

“Thích không?” Tuy rằng mang đậm chất giọng phương Tây, nhưng anh nói tiếng Trung lại vô cùng lưu loát.

Cô mơ màng nghĩ ngợi một lát rồi cười khúc khích gật gật đầu.

Phản ứng đáng yêu đó của cô khiến anh phải bật cười, nhưng vẫn không thể lấn át được dục niệm muốn đoạt lấy cô.

“Bé cưng, có thể cho tôi không?” Không thể tin được trong giọng nói mình lại mang theo vẻ cầu khẩn, rất sợ cô sẽ nhẫn tâm chối từ. Dù anh có thể cưỡng chế và cũng chắc chắn rằng cuối cùng thì cô cũng sẽ đắm chìm trong cuộc hoan ái mà anh mang đến, nhưng lại không thể không cần đến sự đồng ý của cô.

Di Hi không hiểu người đàn ông nọ đang yêu cầu điều gì, thế nhưng đôi mắt màu xanh lục tha thiết ấy lại khiến cô không thể khước từ. Vì vậy cô đành tùy tiện gật đầu...

Khi đã có được sự đồng ý của cô, sao anh có thể kiềm chế được nữa chứ.

Anh dốc hết sự nhiệt tình dịu dàng của bản thân để dỗ dành trấn an cô. Hai người bất chấp triền miên tựa như không còn biết đến ngày mai.

***

Cô đã quên mất rốt cuộc mình làm sao để về nhà, khi tỉnh lại đã là chiều của ngày hôm sau. Cô thản nhiên ngủ trong căn phòng mình thuê, nhớ mang máng mình có xảy ra tình một đêm với một người đàn ông...

Trời ạ! Sao mình có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn như thế chứ?

Xong đời rồi! Ngay cả đối phương có dáng vẻ ra sao mình cũng không nhớ nổi, chỉ nhớ rõ một điều là khi đó anh ta mãi liên tục đòi hỏi... Làm mình tưởng chừng như muốn chết đi cho rồi!

“Di Hi, cô lại thăng hoa tới đâu rồi?” Huệ Phương vừa đi vào phòng thư ký thì phát hiện mặt cô bạn đồng nghiệp của mình đang đỏ rần lên lại còn đang mất hồn.

“Oa! Sao mặt cô lại đỏ dữ vậy?”

“À, tôi... là do nóng quá thôi!” Cô ngượng nghịu đổ tội cho thời tiết trời mùa hè. Cô không thích sự oi bức của mùa hè mà chỉ yêu thích mùa đông rét lạnh. Trời lạnh khiến cho con người ta có lý do để ở gần bên nhau, tiếng rằng mãi đến bây giờ cô vẫn chưa tìm được người để mình có thể dựa dẫm vào... Ngược lại còn đi làm ba cái chuyện tình một đêm kia!

“Bảo Tiểu Vương bật điều hòa lên!” Huệ Phương ló đầu ra ngoài nhờ Tiểu Vương đi qua mở giúp dùm.

“Cám ơn cô, Huệ Phương!” Cô khẽ khàng cười cười, bây giờ cô thà rằng nóng chết chứ cũng không muốn nhớ lại những hành động phóng đãng kia của mình. Cô thậm chí còn nhớ tiếng thở dốc của mình khi nằm dưới người đàn ông đó. Ôi trời ơi!

“Có phải cô đang gặp chuyện phiền gì hay không?”

“Không, không có gì đâu!” Lòng Di Hi chợt căng thẳng, rất sợ bị nhận ra mình đã không còn toàn vẹn. Mắt mở thật to cười gượng phủ nhận, “Hôm thứ sáu đó... Mọi người chơi như thế nào?”

“Cả nhóm chơi thực sự vui lắm! Những người đàn ông nước ngoài đó đều rất đẹp trai, tiếc rằng phần lớn đều chỉ muốn vui chơi, nếu không kết thân với một anh chàng đẹp trai nào đó biết đâu sẽ mở mày mở mặt với người ta nhỉ!” Huệ Phương không thể dằn được mà nói ra giấc mộng không thể thành hiện thực của mình.

Con gái ở cái xứ Đài Loan này may mắn như Nhã Văn cũng không nhiều, bởi vì ánh mắt xem xét phụ nữ Phương Đông của đàn ông Âu Mĩ thực sự rất kỳ lạ đến nỗi không ai không biết điều đó.

Thật lòng mà nói, trong mắt người Đài Loan, Nhã Văn không hề có chỗ nào được gọi là xinh đẹp cả. Cô ấy không mập nhưng lại khá đầy đặn, làn da ngăm đen, dáng người thì nhỏ nhắn. Nhưng bù lại cô có một đôi mắt phượng, mũi không cao còn miệng thì quá rộng. Nghe nói người đẹp Đông Phương trong mắt của người Âu Mĩ chính là kiểu người như thế. (kg fai nge đồn đâu mà thực sự đúng là thế đó các bạn, đa số dân Tây họ thích con gái Châu Á kiểu nhỏ người, da ngăm đen nhưng ăn mặc thì chơi rất nổi, đặc biệt là hơi dơ dơ nữa hehe)

Trời cao thật công bằng, mặc dù Huệ Phương nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng trong mắt người nước ngoài lại giống như trẻ con, nhất định không có duyên với người nước ngoài. Nhưng cô vẫn thấy rất thắc mắc, trong mắt người nước ngoài thì Nhã Văn chính là mẫu người đẹp, vậy còn những người ở trong mắt người Đài Loan được cho là xinh đẹp lung linh được người người ngưỡng mộ rốt cuộc là kiểu người thế nào trong cái nhìn của người nước ngoài?

“Haiz, người nước ngoài chưa chắc đã tốt, quan trọng nhất vẫn là người đối tốt với cô.” Di Hi cười an ủi. Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc giao thiệp với các quý ông Âu Mĩ. Bởi vì cô thật sự cảm thấy tự ti với tiếng Anh của bản thân, hơn nữa tình cảm và hôn nhân của người nước ngoài xem chừng quá tùy tiện, cô không thể chấp nhận được.

“Nói không sai. Nhưng, cô có thấy bạn trai của Nhã Văn không? Trời ạ! Tôi chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy. Vừa cao to, vừa biết quan tâm, cứ y như hoàng tử đó! Cô không thấy dáng vẻ đắc ý khoe khoang của Nhã Văn, hạnh phúc đến độ khiến người ta muốn cắn cô ấy một phát.” Huệ Phương nghĩ đến cảnh tượng đêm đó, không kiềm được mà nở nụ cười mê mẩn.

“Tôi không được gặp, đẹp trai như vậy thật sao?” Ai cũng thích ngắm trai đẹp, Di Hi cũng không ngoại lệ. Nhưng bình thường cô chỉ dám đứng từ xa nhìn mà không dám tiếp cận, tính cách quá mức bị động đến nỗi bạn bè đặt biệt danh cho cô là “Diệp Di Hi nhát như cáy.”

“Đẹp trai lắm! Cứ như món quà rời từ trên trời xuống đó.” Huệ Phương không kiềm lòng được mà dùng từ ngữ phổ biến từ thời nảo thời nào.

Di Hi che miệng cười khẽ, “Thần kỳ vậy sao? Tiếc là tôi không được gặp.”

“Đúng vậy, thật đáng tiếc! Nhưng không sao, lần này bạn trai của Nhã Văn sẽ ở lại Đài Loan tương đối lâu, mọi người hẹn cuối tuần này đi thác loạn một trận nữa. Bởi vì tuần trước anh ta có chuyện phải đi trước, nên tuần này không thể không đền bù.”

“Hai người quen nhau bao lâu rồi?” Yêu xa, thật vất vả! Phụ nữ lại không có gì bảo đảm, cô thật sự không hiểu tại sao Nhã Văn có thể dũng cảm màu đầu tư vào tình yêu này. Nghe nói cô ấy từng yêu đương người nước ngoài được hơn hơn tám tháng rồi bị đá. Không phải mọi người đều nói một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng sao? Nhã Văn thật dũng cảm, không sợ trời không sợ đất mà thử lại lần nữa.

“Mới hơn hai tháng. Tuần này đi tiếp nhé! Có cơ hội nhìn trai đẹp, bổ mắt thế còn gì!” Huệ Phương khuyến khích.

Di Hi xin miễn cho kẻ bất tài mà xua tay, cười từ chối, “Mọi người cứ đi chơi đi! Tôi không hợp với những nơi như vậy lắm.”

“Rất ồn, với cả tôi cũng không quen với mùi thuốc lá.” Tệ nhất chính là mới tới lần đầu đã dấn thân vào hàng ngũ tình một đêm rồi, sao cô dám đi tiếp chứ?

“Thôi không ép cô nữa, nói thật là chúng tôi cũng thấy cô không hợp với chỗ đó. Cô hiền lành như vậy, đến những nơi như thế thật sự không hợp. Vậy đi! Nếu Nhã Văn có hình thì bảo cô ấy mang tới cho cô xem, xong rồi hâm mộ cũng chưa muộn.” Huệ Phương rất có nghĩa khí mà chia ngọt sẻ bùi.

Cô cười cám ơn, không bao lâu sau Nhã Văn vui vẻ đến công ty. Bây giờ cả công ty đều biết bạn trai cô đẹp trai đến mức nào, nên cô lại càng nở mày nở mặt. Trước khi ông chủ đến, cô khẳng khái chia sẻ với toàn bộ phái nữ trong công ty về tình yêu ngọt ngào với bạn trai nước ngoài của mình, thiếu chút nữa mở lớp “Làm thế nào để cua được bạn trai nước ngoài chất lượng cao”.

Di Hi không có hứng hóng hớt. Thứ nhất bởi vì cô thật sự không hứng thú với chuyện yêu đương người nước ngoài, thứ hai vẫn còn buồn rầu vì hành động tuỳ tiện của mình. Mặc dù cô mơ mơ màng màng, nhưng cũng biết rõ mình không từ chối người ta. Nếu như không phải cô nằm mơ, cô nghĩ hình như anh ta còn hỏi mình có đồng ý hay không nữa.

Haiz... Thật sự muốn mất trí nhớ luôn.

Cô là người có tư tưởng bảo thủ, không ủng hộ hành vi tình dục trước hôn nhân. Nhưng cô không chỉ có tình dục trước hôn nhân, mà còn trải qua tình một đêm với một người đàn ông không biết dáng vẻ ra sao, càng nghĩ càng đau.

Nuốt nỗi đau thương, ép mình phải tập trung vào công việc. Chuyện cũng xảy ra rồi, dù nghĩ thế nào cũng không thể vãn hồi được. Cô lại có tính để tâm vào chuyện vụn vắt, nếu như không quên đi e rằng càng nghĩ càng thấy ấm ức.

Thời gian bận rộn luôn trôi qua nhanh chóng, thứ hai lại càng bận rộn, cô không ngừng liên lạc với nhà máy bên phía Nhật Bản, bề bộn một lúc đã đến bữa trưa.

Tiếng chuông 12 giờ vừa vang lên, điện thoại trên bàn người nào đó cũng vang lên, là Từ Nhã Văn.

Đang photo , cô thấy Nhã Văn đột nhiên nở nụ cười ngẩn ngơ. Quả nhiên tình yêu làm cho phụ nữ đẹp hơn, giờ phút này cô cảm thấy Nhã Văn cực đẹp.

“Honey, where are you?” Giọng nói nũng nịu giận dỗi này khiến cô không thể tưởng tượng nổi. Nhã Văn luôn phóng khoáng, tác phong cương quyết lại có thể nói chuyện bằng giọng buồn nôn thế này.

“Di Hi, hồn cô lại bay đâu rồi.” Huệ Phương đi tới bên cô, vỗ vỗ người có mắc bệnh tâm hồn treo ngược là cô đây, chỉ chỉ đồng hồ.”Đi ăn cơm thôi!”

“Ừ... Tôi photo nốt đống này là xong rồi.” Cô hoàn hồn trở lại, chuyên tâm photo những báo cáo mà buổi chiều cần dùng.

“Tôi chờ cô ở ngoài cửa!”

Buổi trưa hàng ngày luôn là lúc các đồng nghiệp nữ bàn tán đủ thứ chuyện. Mặc dù tỷ lệ nam nữ trong công ty mất cân đối nghiêm trọng, nhưng lại không có chuyện cãi vã tranh chấp, mà các cô lại cực kỳ hòa thuận. Vả lại tranh cãi cũng chỉ từ đàn ông mà ra, cũng là nguyên nhân khiến boss đau đầu.

Lúc tới cửa, mọi người đã tụ tập đông đủ, chỉ chờ có mỗi mình cô. Vừa tiếp xúc với ánh mặt trời chói mắt bên ngoài, cô nhíu mày dằn lại cảm giác muốn hắt hơi.

Có người tinh mắt phát hiện Nhã Văn ở 50 mét phía trước, kéo theo một người đàn ông cao hơn cô ta rất nhiều. Những sợi tóc vàng tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, có vẻ cực kỳ mềm mại, nhưng lại khiến Di Hi ngẩng đầu nhìn theo bản năng choáng váng một hồi.

“Thảo nào cô ấy vừa nhận điện thoại lại vui mừng như vậy, thì ra bạn trai hẹn cô ấy đi ăn cơm.”

Trước kia cứ đến trưa Nhã Văn lại vội vã chạy về nhà viết mail, chỉ có thể đọc thư, nghe giọng mà không thấy người mà không cô đơn sao?

Coi như bạn trai thỉnh thoảng tới Đài Loan làm việc, cùng ăn cơm với cô, xem vài bộ phim, như vậy có thể đền bù quãng thời gian chờ đợi dài dằng dặc sao?

“Di Hi, cô lại ngẩn người rồi.” Tú Kỳ không biết phải làm sao. Hành vi này rất gay go, cô chưa từng ai bệnh nặng hơn Di Hi.

Cô vội quay đầu lại cười với Tú Kỳ, “Hôm nay có ăn cơm không?”

Đợt trước Tú Kỳ tình thất tình, bởi vì bạn trai không muốn nhắc tới chuyện kết hôn, mà Tú Kỳ đã tới tuổi phải lấy chồng. Vì không thể kết hôn mà tan đàn xẻ nghé, đau lòng mất bao lâu, cả ngày không thiết ăn uống, tối cũng ngủ không yên, cực kỳ tiêu cực. Dạo gần đây mới khá khẩm hơn chút.

“Ăn.” Vẻ mặt Tú Kỳ cũng tươi tắn hơn, dường như đã vượt qua đau thương, len lén ghé vào tai cô thì thầm: “Tôi vừa quen bạn trai mới.”

Di Hi kinh ngạc nhìn cô, nhanh như vậy!

“Đối xử với tôi rất tốt!” Tú Kỳ thần bí lại không giấu được vẻ vui mừng đáng yêu, khiến cô không khỏi bật cười.

“Không có chuyện gì nữa chứ?” Ý là chuyện với bạn trai cũ.

Tú Kỳ đảo mắt suy nghĩ, lắc đầu ngao ngán, “Không biết, hình như Tiểu Hồ Tử có vẻ hối hận.” Tiểu Hồ Tử là biệt danh cô đặt cho bạn trai cũ.

Còn có phần lưu luyến, Di Hi không thích, nhưng cô cũng không thể đính chính tình cảm của người khác.

“Không để bản thân tổn thương nữa là được.” Cô nghe Tú Kỳ nói, cảm thấy Tiểu Hồ Tử là kiểu đàn ông bốc đồng. Bởi vì Tú Kỳ hơn tuổi anh ta sao?

“Ừ.” Tú Kỳ gật đầu, sóng vai cùng đi, hỏi: “Di Hi, cô có muốn quen bạn trai không?”

Cô gật đầu không ngần ngại.

“Nhã Văn nói cô ấy còn có mấy người bạn rất tốt, muốn giới thiệu cho cô, có được không?”

Cô lắc đầu nguầy nguậy.

“Sao vậy?”

“Tiếng Anh của tôi không tốt lắm.” Cô không tốt nghiệp khoa tiếng Anh giống Tú Kỳ, bảo cô nói Hello cũng thấy ngượng mồm.

“Nhân dịp luyện tiếng Anh cũng được mà.” Tú Kỳ nói rất khẳng khái.

“Ây da, không được đâu.”

“Cứ thử xem! Có lẽ cô cũng thay đổi cách nhìn, tôi sẽ xem trước rồi nói cho cô biết.”

Cô chỉ có thể cười khổ, nếu quen với bạn trai mà còn phải đi mò từ điển thì không phải quá vất vả sao?