Chương 1

Trong giờ phút đầu của niên học, khi nghe thầy Nghi đọc tên mình sau tên Trần Đăng Vĩnh, Vinh dơ tay lên. Thầy Nghi ôn tồn hỏi:

-Em tên gì, có việc gì thế?

-Thưa, em tên Vinh. Thưa thầy, sao tên Vinh lại có thể sắp sau tên Vĩnh?

Cả lớp phá lên cười. Thầy Nghi khoát tay ra lệnh im rồi hướng về phía Vinh, ôn tồn hỏi tiếp:

-Tên em có phải là Trần Như Vinh không?

-Thưa thầy đúng ạ!

Cả lớp lại cười ồ. Có tiếng bình phẩm từ cuối lớp:

- Đệ nhất rồi mà còn... ạ!

-Thưa thầy... ạ!

Thầy Nghi ngẩng đầu lên, quắt mắt nhìn về phía phát ra tiếng đùa cợt:

-Các em im lặng! Ai muốn nói thì giô tay lên!

Vĩnh giơ tay:

-Thưa thầy cho em nói... ạ!

Tiếng “ạ” được Vĩnh nhấn mạnh làm cả lớp lại cười. Vinh cũng hiểu là Vĩnh xỏ mình nhưng chẳng biết làm gì để trả đũa. Thầy Nghi tằng hắng lấy giọng rồi nghiêm nghị nhìn Vĩnh:

-Em cứ nói!

-Thưa thầy, mặc dù tên Vĩnh đáng lẽ phải xếp sau tên Vinh, tuy nhiên, nếu xét kỹ, cả hai đều là họ Trần, còn tên thì chỉ khác nhau có cái dấu “ngã”, trong khi chữ lót của em là Đăng, bắt đầu bằng chữ Đ, còn chữ lót của anh Vinh là Như, bắt đầu bằng chữ N. Vậy thì, tên em phải được sắp trước tên anh Vinh là hợp lý rồi, y như mình binh xập xám, hơn thua chỉ vì một con tài vậy mà!

Cả lớp lại cười. Thầy Nghi đăm đăm nhìn Vĩnh:

-Em nói cũng có lý nhưng ở đây em không được đem bài bạc ra làm thí dụ như vậy! Các em nghe rõ không? Lần sau có em nào tái phạm như thế, tôi sẽ phê trong học bạ!

Buổi học đầu năm của lớp đệ nhất C, giờ Triết, đã bắt đâu bằng một cuộc cãi vã vui vui như vậy. Cũng nhờ đó mà Vinh và Vĩnh lại trở thành đôi bạn thân về sau. Nhà Vĩnh ở Xóm mới, khu những người di cư đến thành phố Nha Trang nầy từ tứ xứ: Tuy Hòa, Qui Nhơn, Huế... Còn nhà Vinh ở khu Nam Mã Vòng, phía bên kia của đường rầy xe lửa, nơi của một số người Bắc di cư vào Nam sau hiệp định Genèvẹ Bố của Vinh là trung úy quân đội Tây đã giải ngũ, đem cả nhà từ Bắc vô Nam bằng máy bay, và định cư tại đây đã chục năm. Gia đình Vinh cũng thuộc tầng lớp có học có tiền. Vinh là con trai duy nhất. Người chị cả tên Hằng, có một đứa con gái, còn chồng đã bị cộng sản giết. Kế là chị Minh, 26 tuổi, đẹp, cao ráo so với đàn bà Việt nam, da trắng mịn, tóc dài gần đến gót chân. Sau đó là Vinh, 18 tuổi và cuối cùng là Nga, 16 tuổi. Nhà Vinh có vườn rộng, trồng nhiều loại cây ăn trái nhưng nhiều nhất là ổi. Vào những ngày cuối tuần, Vĩnh thường đạp xe đến nhà Vinh chơi, có khi nằm trên chiếc salon mây kê ở hành lang trước nhà khách, đọc sách rồi ngủ thiếp đi. Một hôm, ngồi trong phòng khách, Vinh nói đùa với Vĩnh:

-Mày đến chơi thường, biết đâu cái Nga chịu mày, tao sẽ gọi mày bằng em!

Cái câu nói đùa của Vinh khiến Vĩnh để ý đến Ngạ Nga có đôi mắt vừa sâu vừa to, mặt hơi vuông, da ngăm ngăm, sống mũi cao, miệng hơi rộng, trán vồ. Tính điểm, công bình mà nói, Nga ở giữa 7 và 8 điểm trên 10. Vĩnh đùa lại:

-Cái Nga của nhà mày chịu tao, nhưng nếu tao không chịu lại thì mày làm sao làm anh tao được?

-Hôm trước mày đã chẳng khen với tao là cái Nga xinh xắn là gì?

-Khen là một chuyện nhưng thích lại là một chuyện khác mày... ạ!

-Mày lại châm chọc tao? Tao nói mày nghe, cái Nga nhà tao ngoan lắm, lại giỏi nữa cơ!

Vĩnh cười:

-Coi bộ mày thích làm anh tao dữ!

-Cũng tại tao thương mày đấy!

Vĩnh bĩu môi:

-Cái Nga của nhà mày còn bé quá, tao làm gì có đủ cơm để nuôi cho lớn!

-Mày khỏi lo, bố mẹ tao nuôi giùm cho, khi nào nó lớn thì đến mà rước nó về.

Hai đứa đùa giỡn với nhau không ngờ là Nga ngồi ngay phía sau tủ sách, nghe không sót một tiếng nào. Nga vẫn ngồi im, lẵng lặng, rình nghe tiếp. Bất chợt, Vinh đi vòng phía sau tủ, thấy Nga bèn ghẹo:

-à, cái cô ả nầy, chỗ người lớn nói chuyện mà cô ngồi nghe lén hả?

Nga vùng vằng:

-Em có thèm nghe lén đâu! Em vào đây từ lâu rồi mà! Em có cần ai nuôi đâu!

Vinh không chịu tha:

-Cần nuôi hay không hẳn tính sau. Vô lâu hay không vô lâu cũng mặc. Nhưng sao nghe tụi tôi nói mà cô vẫn im lặng như tờ thì không phải nghe lén là gì?

Vĩnh nhớ lại những lời mình vừa đùa với Vinh, nghe tội nghiệp Nga, lên tiếng:

-Vinh, mày đừng chọc Nga! Tại tụi mình nói bậy mà không coi trước coi sau chớ Nga mắc mớ gì! Nga đừng nghĩ là thật! Tụi anh chỉ nói đùa thôi!

Nga nhìn Vĩnh tỏ ý cám ơn, rồi nguýt Vinh một cái, đỏ mặt, thoăn thoắt bỏ đi.

-Mày làm Nga giận đó, Vĩnh nhìn Vinh mà nói.

-Có nhằm gì, mày đừng lọ Xem chừng mày chịu nó rồi sao mà ra điều bênh vực nó lắm thế!

-Thôi đi mày, nói bậy hoài!

Nga và Vĩnh thân mật với nhau từ lúc nào Vinh cũng không rõ. Bố mẹ Vinh và cả nhà đều nhận thấy sự thân mật của hai đứa nhưng không những không ngăn cản mà còn khuyến khích. Vinh mến Vĩnh lại thương em gái nên cũng tỏ ra hài lòng lắm. Vinh có cái tật ưa chọc ghẹo em gái nhưng Nga cũng biết là Vinh thương nàng nên mới thế. Khi bị anh chọc ghẹo, đôi mắt Nga chớp chớp, đôi môi cong cong, da mặt đỏ bừng. Người con gái ở cái tuổi dậy thì mỗi khi e thẹn, trông dễ yêu làm sao! Một hôm Nga nói dối với bố mẹ đến nhà một người bạn gái nhưng thật ra là đi ciné với Vĩnh. Chẳng may hai cô cậu bị Vinh bắt gặp trên đường Độc Lập, trước rạp Tân Tân. Từ phía sau, Vinh nói nho nhỏ vừa đủ cho hai người nghe:

-Chao ôi! xem người ta kìa, trông mùi quá nhỉ!

Nga và Vĩnh cùng quay lại. Thấy anh, Nga cúi đầu nhìn xuống đất còn Vĩnh cười trừ:

-Thôi mà ông anh, muốn gì đây? Một chầu pâté chaud với sữa đậu nành lạnh nhá?

- Đâu có rẻ thế được!

Nga xen vào:

-Cái anh nầy tham lam vừa thôi chứ!

Bắt chước giọng Nha Trang, Vinh huyên thuyên:

-Thôi thôi! tui nghèo tui hổng có dám ham đâu! Tui chỉ về nhà nói với ba má là tui gặp cô em gái ngoan hiền của tui học bài chăm chỉ ở nhà cái Lan ở đường Độc Lập, trước rạp Tân Tân vậy thôi! Tui xin kiếu nghe!

-Anh quỉ nầy! Nhà cái Lan sao lại ở trước rạp Tân Tân?

Vinh làm bộ ngoe nguẩy bỏ đi. Vĩnh chạy theo:

-Thôi mà mày, đừng làm Nga sợ!

Vinh dừng lại, nhìn Nga vừa cười vừa nói:

-Thôi được, tôi không thèm bắt nạt mấy người đâu! Tôi để cho cô cậu vui vẻ với nhau, nhưng sau nầy cô cố giặt hộ mấy cái áo chemise của tôi cho sạch nhé!

-Cái ông anh trời đánh nầy...

Không đếm xỉa tới lời Nga rủa, Vinh quay sang Vĩnh:

-Còn cậu Vĩnh, cậu mà làm em tôi buồn là cậu chết với tôi đó!

Nói xong Vinh bỏ đi. Vĩnh nhìn Nga sắp khóc, tự dưng lòng chàng dâng lên nỗi bâng khuâng. Trong thâm tâm, Vĩnh xem đây chỉ là giai đoạn tìm hiểu mà thôi, không ngờ Vinh lại nhìn vấn đề quan trọng đến thế. Nhưng biết ăn nói sao đây! Vĩnh nhìn thẳng vào mắt Ngạ Từ trong đôi mắt sâu hun hút quyến rũ ấy, hai giọt nước long lanh đọng ở lưng tròng. Cái yếu đuối của thằng con trai mười tám đã làm lòng Vĩnh chùng lại. Vĩnh đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Nga, siết mạnh. Một giọt nước mắt của Nga rơi đúng ngay trên bàn tay Vĩnh.