Tôi vẫn có thói quen gọi tên em, thì thầm trong bóng tối một mình với tất cả thân thương, trìu mến. Cái tên có nét kiêu kiêu, thoảng buồn. Nhưng giờ đây mọi cái đã thay đổi sau lần kiến tập, em không chờ tôi đi ăn cơm nữa, em cố tình né tránh nói chuyện với tôi mặc dù tôi và em vẫn gặp nhau mỗi lần lên lớp. em vui đùa với bạn bè để che đi nỗi mất mát hay đang cố tình giễu cợt tôi?! Chẳng cần biết, tôi chui vào chiếc vỏ ốc im lặng náu mình chờ hết năm học. Tụi bạn kháo nhau: “ôi, hờn giận thường tình rồi chúng lại đến với nhau”. Nhưng không, ba tháng rồi em vẫn thờ ơ với tôi thậm chí không một lời chào. Bắt gặp nhau, ánh mắt bối rối cúi mặt quay đi. Không phải em cầu xin ở tôi, em vốn rất kêu hãnh cũng như tôi đặt lòng tự trọng lên trên hết.
Đã xa tít tắp cái ngày tụi tôi mới nhập học, mới lạ và ngỡ ngàng. Lớp học là nơi gom những người xa lạ về làm bạn với nhau. Những ngày đầu e ngại và rụt rè qua đi. Tôi kéo lê mơ ước của mình suốt cả năm học. Tôi ngầm để ý em, rồi âm thầm tự sỉ vả mình là cái gì so với anh chàng khoa Anh đẹp trai, hát hay và hoa mép kia. Không như tụi bạn trong lớp, chúng rối lên khi gặp em. Thằng Quân có thể ngồi chép cho em cả cuốn sổ nhạc, thằng Thanh hì hục cả buổi sửa cây bút cho em, rồi thằng Minh, thằng Sáu... Tụi nó sẵn sàng lao vào em như một con thiêu thân hoặc nếu muốn sẽ là những vệ tinh tự nguyện. Em có sức cuốn hút người khác, một vẻ đẹp thùy mị, thùy mị đến mức kêu kiêu. Sáng ý tôi nhờ Thủy Tiên, và qua cái “vô tuyến truyền mồm” này tôi sướng điên lên khi biết: Họ không là gì của nhau cả. Nhưng ngay lúc đó tôi không thể vượt lên tất cả để thổ lộ điều ấy cùng em. Tôi muốn để hình ảnh em ngao du trong tâm hồn tôi thật trọn vẹn mà không hề bị một điều gì đó ngăn cản. Tôi lặng lẽ cất giữ tôn thờ em và tình yêu đơn phương của mình.
Tan buổi họp cán bộ lớp, trời đã tối nhem, ló đầu khỏi hội trường thấy Nhà ăn Sinh viên đã đóng cửa, tôi lo sợ cho cái bao tử lép kẹp của mình. Em ngó lui rụt rè đề nghị: Hay Vũ đi ăn cơm cùng mình? Lần đầu tiên em dịu dàng với tôi, ở lớp gọi bạn là bạn, họp hành kêu đồng chí, còn bây giờ. Khó xử! Tôi theo em xuống dốc. Cơm suất tư nhân nấu nhiều đồ ăn khác xa với phần cơm sinh viên lèo tèo miếng cá, vài cọng rau. Tôi nhập cuộc nhanh gọn, trên bàn xuất hiện dĩa cơm thứ hai. Ngửng mặt lên, một lưỡi kiếm cong vút xoẹt ngang đầu, tôi bối rối cảm ơn (chắc em tội nghiệp tôi lắm). Đứng dậy đi rửa tay, dĩa cơm nằm chỏng chơ đang cười cợt tôi. Kỷ niệm đầu tiên và mãi mãi xưa sau. Từ hôm đó trái tim tôi mắc nợ, món nợ muôn đời khó trả.
Năm thứ hai khi em và tôi “góp tiền ăn cơm chung” tụi bạn không còn la ó như trước nữa. “Điều tự nó” đến một cách âm thầm, dịu dàng và thánh thiện. Tôi mến em bởi em hát hay, thông minh và một chút vẻ kiêu kiêu luôn có. Em hợp tôi về điều gì chẳng biết, chỉ biết rằng tụi tôi có thể bàn luận về văn thơ, học hành, âm nhạc và vô số những điều khó gặm khác. Từ thân đến yêu người ta cần một khoảng thời gian, tụi tôi đã đi gần hết phần đời sinh viên. Phía trước là tương lai nhưng giữa thực tế với những suy nghĩ, khao khát thường dẫm đạp lên nhau.
Tháng hai, mùa kiến tập vừa đến, tôi lu bu trong công tác. Là lớp trưởng tôi phụ trách một đoàn và không thể dồn hai cán sự lớp vào một chỗ. Tuần đầu, nhớ em đến ngất ngây. Thứ bảy, tôi mượn xe lọc cọc 40 cây số về thăm. Tuần sau tôi cũng hứa, công việc thực tập ngập đầu vậy là lỗi hẹn. Tôi viết thư nhưng không nhận được hồi âm. Nửa thời gian thực tập thằng Quân đoàn em về. Nghi ngờ những điều nó kể, có thể nó chọc tôi, có thể do công tác mà nó nghĩ sai về em. Tôi xuống liền, em lảng tránh câu hỏi của tôi, nhát gừng: “Mọi người muốn nói sao mặc họ, chẳng lẽ Vũ không tin nổi Thu sao?” Tôi sợ mất em nhưng cũng sợ chính lòng tự trọng của mình. Tôi lại không thể quì xuống mà cầu xin em. Lúc này tôi cảm thấy mình sống cho những câu châm ngôn hơn là chính mình. Lại phải cầu cứu Thủy Tiên, dù sao con gái họ gần nhau và dễ thông cảm với nhau hơn.
Về lại trường tôi lúng túng trong mỗi lần đến phòng em, tất cả chỉ do dư âm đợt kiến tập để lại. Đứa nói thế này đứa nói thế kia, em vẫn im lặng khó hiểu. Tôi gắt gỏng và làm rùm beng lên, một sai lầm sau này khi xa nhau tôi mới ý thức được. Em chỉ nói với tôi duy nhất một câu, nhẹ nhàng mà đau buốt: “Không ngờ Vũ ích kỷ đến như vậy”. Tôi mà ích kỷ, tôi mà hẹp hòi, em coi thường tôi quá. Niềm kiêu hãnh của em và lòng tự trọng nơi tôi sống dậy, bóp nghẹt trái tim tôi. Thế là xa nhau, hoàn toàn tự ý không vòng vo nuối tiếc. “Điều tự nó” ra đi cũng âm thầm. Em cần tôi hay tôi cần em? Chẳng biết nữa! Chỉ có điều tôi bắt đầu phải đi một mình. Nói chung là tôi trở lại với chính tôi những ngày chưa có em bên cạnh. Tôi thờ ơ với tất cả, sự Oán giận đã giúp tôi đắc lực. Em lao vào những cuộc chơi, em có nhiều bạn mới. Thủy Tiên chì chì chiết: “ông hèn lắm, ông không dám nói thật với nó, nó là con gái nó phải biết phận của nó chứ?” Mặc kệ. Em có nhiều bạn mới đã quên tôi thì làm sao tôi có thể quỵ lụy được chứ. Hàng ngày tôi vẫn đi ăn cơm, lơ đãng nhìn sang chiếc bàn cũ, em ngồi chỗ em và người khác thế chỗ tôi. Tôi quay đi cố nén lòng mình thầm nghĩ: “Em đang trả thù tôi và cũng đang kìm nén lòng mình”. Được rồi, để coi ai hơn ai chứ. Sự trì néo quá sức chịu đựng làm đứt tung xợi dây của một chuỗi hành động không suy xét. Khi biết em nhận lời với anh chàng khoa Anh lâu nay theo đuổi em thì tôi hối hận thật sự. Vậy là lâu nay tôi... Muộn rồi. Điều có thể gỡ tự tay tôi đã cắt đứt. Mãi sau này Thủy Tiên mới cho tôi hay: “Nó thất vọng hoàn toàn khi ông nhờ tôi khuyên nó, nó bảo: Không có lòng tin thì làm sao có một tình yêu thật sự được. Nó phó mặc từ đó”.
Ngày ra trường em đứng nhìn tôi, ánh mắt âm thầm nói những điều sâu thẩm, ánh mắt của thời yêu nhau, ánh mắt của mối tình đầu. Tôi lặng lẽ gói kỷ niệm cất vào vùng thẳm sâu ký ức. Thời gian sẽ là bạn đồng hành của sự lãng quên. Nhưng dư âm tình đầu còn đọng mãi trong tôi, dư âm luôn nhắc nhở rằng: Tình yêu đầu đời chỉ là trái xanh. Trái xanh ấy sẽ chẳng có mùa hái, bởi tay người còn ngắn và lòng người cò lắm vụng dại.