Chương 1
Mùa đông Khang Phong năm thứ mười, bên ngoài kinh thành.Tuyết rơi dày đặc, gió lạnh thấu xương, xung quanh ngôi miếu yên tĩnh không một bóng người.
Bầu trời lúc đó một mảnh tuyết trắng xóa, yên tĩnh hoang vắng.
Buổi chiều, cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi, và ánh sáng mặt trời chiếu sáng tất cả mọi thứ.
Chỉ có Đường Thời Ngữ là đang đứng trước vực thẳm tăm tối như mọi khi.
Hai mắt nàng đã bị người ta khoét đi đã hơn một tháng, nàng dần dần đã thích nghi với những ngày không thể nhìn thấy gì nữa, thân thể tàn tạ hấp hối không cách nào làm lòng nàng dâng lên bất kỳ gợn sóng nào.
Không buồn không vui, không oán không giận, tất cả đều không có hy vọng.
Chỉ có lặng lẽ chờ đợi cái chết đến.
Mọi người đều nói quá trình chờ chết là đáng sợ nhất, nhưng nỗi sợ hãi của nàng từ lâu đã bị xóa sạch, chỉ còn lại sự tê dại và thờ ơ.
Một ngày trước khi nàng thành hôn, Đường phủ bị người ta tàn sát đẫm máu, thi thể già trẻ bị treo lên dọc hành lang dài, chỉ có nàng lặng lẽ được mang đi, mang đến trong cái miếu rách nát này.
Khoét bỏ hai mắt, cắt bỏ tứ chi, ném vào căn nhà nhỏ không một bóng người này, tự sinh tự diệt.
Trong thời gian đau đớn nhất của nàng, một đại phu tốt bụng không rõ danh tính đã tìm thấy nàng.
Chữa lành vết thương và bôi thuốc cho nàng.
Đường Thời Ngữ không biết đối phương là nam hay nữ, là già hay trẻ, vì bọn họ không có bất kỳ trao đổi nào khi ở chung nửa tháng này.
Mỗi ngày, người tốt bụng sẽ đi ra ngoài hái thuốc, nhưng hôm nay thời gian hắn rời đi không quá lâu.
Bên tai truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, trên khuôn mặt tái nhợt của Đường Thời Ngữ lộ ra một nụ cười.
Ngay cả khi có băng gạc quanh mắt, máu thấm ra từ trong băng gạc, cũng khó che giấu được nhan sắc tuyệt trần của nàng.
“Ân nhân, ngài đã trở lại sao?”
Bước chân đối phương vững vàng, có thứ gì đó được đặt trên bàn, sau đó chậm rãi đi về phía nàng.
Đường Thời Ngữ mỉm cười, trên mặt lộ ra bi sầu, nhẹ giọng thở dài nói: “Ta không biết còn có thể chống đỡ bao lâu nữa, vô duyên vô cớ liên lụy đến ngài, trong lòng thật sự không yên bình lắm, không bằng…”
Chưa kịp nói xong thì đầu và người bị tách ra, máu phun đầy tường, cái đầu tròn vo lăn xuống đất.
Khoảnh khắc đầu bị chém, nàng liền biết được, người tới không phải ân nhân, mà là kẻ thù.
Nhưng kẻ thù của nàng nhiều lắm, rốt cuộc là ai đến bây giờ cũng không muốn buông tha nàng?
Như thế cũng tốt, một khi sáng tỏ thì không cần liên lụy đến người không liên quan và chịu tội cho nàng nữa.
Cũng miễn cho nàng tiếp tục sống không bằng chết, kéo dài hơi tàn mà sống.
Tiếc nuối duy nhất chính là còn chưa chính miệng nói lời tạm biệt với ân nhân.
Trong lúc hấp hối, Đường Thời Ngữ vẫn đang suy nghĩ, nếu tứ chi hoàn hảo, nàng nhất định sẽ chạm mặt ân nhân, đem bộ dáng của người khắc ở trong lòng, vĩnh viễn ghi nhớ.
Bóng tối vô tận kéo nàng rơi xuống, nàng liều mạng vẫy hai tay, ý đồ giống như chim chóc mọc cánh, bay ra khỏi vực sâu, nhưng cuối cùng nàng cũng chỉ là một phàm nhân.
Thân thể rơi xuống nhanh chóng, thân thể người trên giường lập tức căng thẳng, từng bắp thịt da thịt trên người đều dùng sức, giống như là đang dùng lực ở chỗ nào đó đánh cờ đối kháng.
Mồ hôi lạnh thấm vào tẩm y xanh nhạt, thấm ướt chăn gấm Vân La dưới thân. Bởi vì người trên giường vô thức giãy dụa nên khung giường hoa cúc lê hơi lắc lư, màn che màu hồng phấn cũng theo đó mà lắc lư.
Không bao lâu sau, những tiếng rên rỉ áp bức và đau đớn từ trong màn trướng gấm truyền ra, cửa sổ bên trong bỗng nhiên bị người đẩy ra, một bóng dáng linh hoạt tiến vào.
Bước chân lặng lẽ không một tiếng động, đang đi vội vã, bước vài bước đến trước giường, bước chân của hắn rất lớn, có thể thấy được người tới rất vội vàng.
“A Ngữ tỷ tỷ…”
Giọng nói của thiếu niên trầm thấp khàn khàn, trong giọng nói ẩn chứa sự lo lắng không nói nên lời.
Đường Thời Ngữ còn đang giãy dụa trong mộng, nàng rơi xuống vực sâu, như là chim bay bị gãy cánh mà thẳng tắp rơi xuống biển đen.
Thân thể càng ngày càng nặng, trước mắt lại biến thành một mảnh màu đen, hô hấp cũng càng ngày càng khó khăn, giống như bị người bóp nghẹt cổ họng.
Ngay lúc trong lòng nàng sinh ra tuyệt vọng thì một thanh kiếm sắc bén cắt qua màn sương mù tối tăm, có ánh sáng tràn vào.
Trước mắt dần dần có ánh sáng, trói buộc trên cổ cũng theo đó mà biến mất, khiến cả người thở dốc.
Một đôi bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng nâng cơ thể nàng lên, chậm rãi nâng ra khỏi đại dương mênh mông. Cơ thể bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn, đột nhiên bay lên trời, phá tan gông cùm xiềng xích trong lồng giam của nàng.
Nàng mờ mịt đứng trên mây, những đám mây trắng tinh bay qua dưới chân nàng, một bóng dáng của thiếu niên quen thuộc liều lĩnh chạy về phía nàng.
A Ngữ…
Đường Thời Ngữ dồn sức ngồi dậy, lồng ngực phập phồng một cách kịch liệt, trái tim đập thình thịch, gần như muốn nhảy ra khỏi cơ thể.
Đã lâu lắm rồi không gặp ác mộng như vậy nữa.
Nàng lau kỹ mồ hôi lạnh trên mặt, nương theo ánh trăng yếu ớt, ngẩng đầu nhìn về phía bóng hình quen thuộc bên ngoài màn che.
Thiếu niên luôn nhớ kỹ rằng không được tự mình vén màn trướng của nàng lên vào ban đêm.
Lần trước hắn không quan tâm xông vào khuê phòng của nàng, vén màn của nàng lên, kéo nàng ra khỏi cơn ác mộng, về sau nàng dạy dỗ hắn.
Lúc đó, nàng vừa mới cập kê mà hắn cũng vừa tròn mười bốn tuổi, dù sao cũng không phải tỷ đệ ruột nên cần phải tránh hiềm nghi, không thể giống như lúc còn bé mà không kiêng dè chút nào được.
Đường Thời Ngữ không quên được vẻ mặt yếu ớt lộ ra trong mắt thiếu niên, giống như một chú chó trắng nhỏ nhắn đang cụp tai lại khi làm điều sai trái, đôi mắt ướt sũng tràn đầy buồn bực, khiến lòng người cảm thấy áy náy.
Sau đó nàng hối hận, nghĩ nếu có lần sau thì nhất định sẽ không nói nữa, dù sao hắn vẫn còn là một đứa trẻ.
Nhưng từ đó về sau, hắn không còn đến gần giường của nàng mà không có sự cho phép.
Đầu ngón tay Đường Thời Ngữ khẽ động, chạm vào màn trướng, thiếu niên lập tức hiểu ý, vén màn che lên.
“A Ngữ tỷ tỷ, tỷ lại gặp ác mộng.” Thiếu niên nửa quỳ ở bên giường, ngửa đầu lo lắng nhìn nàng, “Ta lại đi nấu một chén canh an thần, được không?”
Đường Thời Ngữ nhìn mặt hắn, không khỏi có chút hoảng hốt.
Năm đó khi gặp nhau, hắn mới mười một tuổi, hiện giờ bốn năm trôi qua, thiếu niên dần dần lớn lên, nàng cần phải ngước nhìn hắn.
Ngũ quan tuấn tú của thiếu niên đang dần dần nở rộ, ngày càng phát triển và dần thành một nam tử trưởng thành. Mấy ngày nay đã có người ngỏ lời thăm dò với nàng, muốn gả nữ nhi cho hắn.
Chú chó con đã trưởng thành rồi, nhưng vẫn mềm mại, rất dính người.
“Tỷ tỷ?” Thấy ánh mắt nàng đờ đẫn, thiếu niên gấp đến độ quên lễ phép, bất thình lình đứng lên, áp trán về phía nàng, thăm dò nhiệt độ có bình thường hay không.
Động tác này là khi còn bé Đường Thời Ngữ thường làm, lúc này hắn thuận tay làm vậy khiến nàng có cảm thấy chút xa lạ.
Bốn mắt nhìn nhau, nàng nhìn vào đôi mắt trong suốt không bụi bặm của thiếu niên, dần dần an tâm.
“A Uyên đừng vội, tỷ không sao.” Đường Thời Ngữ nhàn nhạt nở nụ cười, giơ tay lên muốn sờ đầu hắn.
Thiếu niên lập tức khom người xuống,ngoan ngoãn duỗi đầu qua.
Bàn tay lạnh lẽo chạm vào đỉnh tóc bồng bềnh, chó chú nhỏ vui vẻ cọ cọ vào lòng bàn tay.
Sau khi sống lại, bất kể gặp phải chuyện khổ sở gì, chỉ cần sờ đầu chú chó nhỏ thì tâm trạng nàng sẽ tốt hơn.
“Tỷ tỷ, tỷ ở chỗ này không vui, chúng ta quay về am Thanh Tâm được không?”
Đường Thời Ngữ khẽ lắc đầu.
Kiếp trước sau khi nàng bị người ta giết chết, trọng sinh trở về lúc năm mười hai tuổi. Lúc đó vô tình đi lạc, sau đó bị bọn buôn người bắt cóc, nhưng vì cơ thể nàng gầy yếu nên bọn buôn người thấy nàng không bán được bao nhiêu tiền nên không muốn mang gánh nặng, tiện tay ném vào bụi cỏ.
Là ni cô của am Thanh Tâm cứu nàng, mang về am để chăm sóc cơ thể, cơ duyên gặp được cô nhi Cố Từ Uyên được nhận nuôi.
Sau đó, người Đường gia đón nàng về, nhưng không bao lâu sau thì bị bệnh liên tục, nàng yếu ớt như cọng cỏ nhỏ hấp hối trong cơn bão táp, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ chết yểu.
Cao nhân chỉ nói mệnh cách của nàng không tốt, là mệnh đào hoa đã bị nguyền rủa, cần được Phật tổ che chở đến khi trưởng thành thì mới có thể vượt qua kiếp nạn. Vì thế, nàng lại trở về am Thanh Tâm, mãi đến khi cập kê qua đi mới được đón về Đường phủ.
Chẳng qua trước khi đi, dẫn Cố Từ Uyên theo.
Nàng là trưởng nữ của trưởng phòng Xương Ninh Hầu phủ, chỉ là dẫn về một người hầu cô độc không nơi nương tựa nên không ai phản đối, huống chi Cố Từ Uyên ở bên nàng rất nhiều năm, hắn biết chữa bệnh, nhiều năm như vậy vẫn chăm sóc cơ thể của nàng, Đường gia cũng rất cảm ơn.
Sau khi cập kê, cha nương lo lắng bệnh tình của nàng sẽ tái phát lại, muốn tiếp tục giữ nàng ở trong am tĩnh dưỡng, nhưng Đường Thời Ngữ kiên trì muốn trở về. Nơi này là nhà của nàng, nàng không thể trốn tránh, kiếp trước bị kẻ xấu hãm hại, gia tộc bị diệt, kiếp này nàng dốc hết mọi thứ cũng phải bảo vệ tính mạng của cha nương, không lặp lại bi kịch kiếp trước nữa.
Đường Thời Ngữ giơ tay sờ mắt, thất thần hồi lâu, rồi nhìn về phía Cố Từ Uyên, đôi mắt hoa đào sáng lên như ánh sao, ánh sáng động lòng người chiếu khắp phòng.
Hô hấp của Cố Từ Uyên chậm lại, khẽ rủ mắt xuống, che đi vầng sáng đen tối chợt lóe lên. Rất nhanh ngẩng đầu lên, cũng cười nhìn lại nàng, nụ cười sạch sẽ mà thuần khiết.
“Đã quá muộn rồi, A Uyên mau trở về ngủ đi, không được trông coi ở ngoài cửa sổ.” Đường Thời Ngữ cười chạm vào mũi hắn.
Thiếu niên mắt điếc tai ngơ, đỡ nàng nằm xuống giường, sau đó vén góc chăn, cố chấp nói: “Tỷ tỷ ngủ rồi ta đi.”
Đường Thời Ngữ không còn cách nào, chỉ đành buộc mình nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Cố Từ Uyên ngồi dưới đất, co một chân dựa lưng vào giường, mũi dao chủy thủ trên tay trái hướng xuống dưới mặt đất, tay kia nâng má vào đầu gối hơi cong.
Ánh mắt thiếu niên thâm trầm, sự trầm ổn này không phù hợp với tuổi của hắn.
Cho đến khi ánh mặt trời chuyển sang trắng, trong viện thỉnh thoảng truyền đến tiếng hai ba người hạ thấp giọng nói chuyện, Cố Từ Uyên mới bò dậy từ trên mặt đất.
Hắn không canh giữ bên ngoài cửa sổ, hắn rất nghe lời.
Tay trái tùy ý xoay chủy thủ, lưỡi dao sắc bén trong tay kéo ra dao hoa, sau đó cổ tay chuyển động nhét nó trở lại bên hông. Tay phải xoa xoa cái cổ đau nhức của mình, cẩn thận đeo túi hương vào bên hông, túi hương này là do Đường Thời Ngữ tự tay làm cho hắn, lười biếng duỗi thắt lưng, cuối cùng quay đầu lại nhìn.
Cách màn trướng, không nhìn rõ.
Đôi mắt đen trong suốt ánh lên một tia vui mừng nhàn nhạt, đột nhiên ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
Tiện tay vung lên, trong tay áo bắn ra một cây ngân châm nhỏ.
Lặng lẽ không một tiếng động, thi thể của con bướm quấy rầy giấc ngủ của người ta bị chia làm đôi và rơi xuống đất.
Thiếu niên thu hết vẻ lạnh nhạt đáy mắt, sau đó lảo đảo đi ra ngoài từ cửa sổ.
Tới gần giờ Tỵ, Đường Thời Ngữ mới tỉnh dậy.
Vân Hương vén màn trướng lên, đỡ Đường Thời Ngữ xuống giường. Từ trong tủ y phục lấy ra một bộ váy lụa màu vàng nhạt lông ngỗng và một quần lụa mỏng có đường vân vàng, hầu hạ nàng thay y phục, rồi bưng nước đến, hầu hạ rửa mặt.
“Ah! Làm sao có một con bướm trong phòng này!” Giọng nói thô bỉ phát ra từ trong phòng, “Này, bên cạnh này sao còn có một sợi bạc?”
Nàng ấy từ phía sau bình phong lộ ra một cái đầu, “Vân Hương, là người nào làm rơi nó à?”
Vân Hương đang nghiêm túc vẽ lông mày cho Đường Thời Ngữ, không muốn bị phân tâm, đợi vẽ xong lông mày thì mới quay đầu bất đắc dĩ nói: “Làm gì mà ta bất cẩn như ngươi chứ?”
“Thật là kỳ lạ quá đi… Hôm qua rõ ràng ta đã dọn hết kim chỉ lại rồi mà! Không được, ta phải xem lại mới được, lỡ như kim rơi xuống làm cô nương bị thương thì không tốt đâu.”
Hấp tấp vùi đầu tìm dưới đất.
Đường Thời Ngữ đã quen với chuyện này, đầu nàng mơ hồ đau nhức, nhắm mắt lại tùy ý để Vân Hương trang điểm cho nàng.
“A Uyên đâu?” Giọng nói buổi sáng còn có chút khàn khàn.
“Uyên công tử ngồi ở hành lang dài ngoài phòng, chờ ngài rời giường.”
Vân Hương dứt lời, đem khay gỗ lim đựng son môi màu sắc khác nhau đến trước mặt.
Đường Thời Ngữ tiện tay chọn màu, đặt trong miệng mím lại.
Đôi môi đỏ mọng diễm lệ, làm cho thế gian tất cả đều mất đi màu sắc, dung mạo của mỹ nhân đã trang điểm thêm một chút ngang ngược, làm cho người ta khó có thể dời mắt.
Không bao lâu, có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm báo, “Nhị tiểu thư chờ ở ngoài cửa, muốn gặp ngài.”
Tay Đường Thời Ngữ đang chọn lựa trâm cài tóc dừng một chút, đầu ngón tay hơi run rẩy.
Khang Phong năm thứ tám, mùng bảy tháng ba, ngày này cuối cùng cũng đã đến.
Ngoài cửa sổ một bóng đen chợt lóe lên, rất nhanh, ngoài cửa truyền đến tiếng thét chói tai hoảng sợ.