Chàng trai nhà bên - Chương 01
Gửi đến: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com> Từ: Nadine Wilcock <nadine.wilcock@thenyjournal.com> Về việc: Cậu gặp rắc rối rồi Mel, cậu đang ở xó xỉnh nào vậy? Tớ thấy Amy Jenkins phòng Nhân sự lượn lờ quanh ô của cậu. Chắc lại bị dính thêm một thông báo đi làm muộn nữa chứ gì. Lần thứ 50 này là gì hả? Tốt hơn lần này cậu nên có lý do nghe lọt tai, vì George vừa nãy có nói ông ấy chẳng thiếu người chuyên trách mục lượm lặt, và ông ấy có thể điều Liz Smith qua đây ngay tắp lự để thay cậu nếu ông ấy muốn. Tớ nghĩ ông ấy nói đùa cho vui thôi. Nhưng chuyện đời cũng khó nói vì máy bán nước tự động Coca Cola bị hỏng, và ông ấy chưa hớp tí Sương Núi nào sáng nay. Mà tớ hỏi này, tối qua giữa cậu và Aaron xảy ra chuyện gì vậy? Anh chàng lại đóng vai Wagner trong ô của mình. Cậu biết chuyện này làm George bực mình ra sao mà. Hai người lại cãi nhau à? Tụi mình sẽ ăn trưa sau hay thế nào đây? Nad :-) Gửi đến: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com> Từ: Aaron Spender<aaron.spender@thenyjournal.com> Về việc: Tối qua Em đang ở đâu hả, Mel? Em định cư xử như trẻ con mãi và không thèm đến văn phòng cho đến khi biết chắc anh hết giờ làm và đi về? Phải vậy khôngHai đứa mình không thể ngồi xuống thảo luận chuyện này như những người lớn à? Aaron Spender Phóng viên cấp cao Tạp chí New York Gửi đến: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com> Từ: Dolly Vargas <dolly.vargas@thenyjournal.com> Về việc: Aaron Spender Melissa, Đừng hiểu sai ý nhé, cưng, tôi KHÔNG CÓ Ý theo dõi cô đâu, nhưng một cô gái đang cảnh MÙ LÒA mới không nhìn thấy cô lấy túi nện vào đầu Aaron Spender tại Pastis tối qua. Chắc cô không để ý thấy tôi, tôi đang ngồi ở quầy và nhìn quanh vì ngỡ mình đang nghe ai đó gọi tên cô--chẳng phải lúc đó cô đang cần lấy tin buổi trình diễn Prada hay sao?--và rồi BÙM! Kẹo Altoids và Maybelline bay khắp nơi. Cưng à, khiếp thật đấy. Cô nhắm tài ghê. Nhưng tôi rất nghi Kate Spade đã có ý thiết kế nó làm vật phóng. Tôi dám chắc bà ấy sẽ làm cái móc gài chặt hơn nếu bà ấy là người phụ nữ nổi tiếng duy nhất có ý làm cú ve trái cái túi như chơi bóng chuyền. Thật sự là, cưng à, tôi chỉ cần biết: Mọi chuyện đã đến hồi kết thúc giữa cô và Aaron chưa? Vì tôi chưa bao giờ nghĩ hai người là cặp trời sinh. Thì đó, anh ta đang chđua tranh giải Pulitzer mà, vì Chúa! Nếu cô muốn biết ý kiến của tôi thì đây này: bất kỳ ai cũng có thể viết câu chuyện về cậu bé Ethiopia đó. Tôi thấy nó hết sức ủy mị. Cái chỗ mà chị thằng bé bán thân để lấy tiền mua gạo cho em... làm ơn đi. Y như Dicken đội mồ sống dậy mà viết vậy. Vậy cô sẽ không thấy khó chịu về chuyện này chứ? Vì tôi được mời đến chỗ của Steven ở Hamptons, và tôi đang nghĩ sẽ mời Aaron đi theo pha Cosmos cho tôi. Nhưng tôi sẽ thôi nếu cô không thấy thoải mái. Tái bút: Lẽ ra cô nên gọi nếu không định đi làm hôm nay, cưng à. Tôi nghĩ cô gặp rắc rối rồi đấy. Lúc nãy tôi thấy cái người như nấm lùn (Amy thì phải?) bên phòng Nhân sự đánh hơi quanh bàn của cô. Dolly XXXOOO Gửi đến: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com> Từ: George Sanchez <george.sanchez@thenyjournal.com> Về việc: Cô đang ở chỗ quái nào vậy? Cô đang ở chỗ quái nào vậy? Hình như cô đang có ấn tượng sai lầm là những ngày nghỉ bù thì không cần phải sắp xếp trước với sếp của cô. Điều này rõ ràng càng khiến tôi tin cô không phải là chuyên gia viết chuyên mục. Cô giống một người sao chép bài rồi biên tập lại hơn, Fuller. G Gửi đến: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com> Từ: Aaron Spender<aaron.spender@thenyjournal.com> Về việc: Tối qua Việc này có xá gì với em đâu, Melissa. Vì Chúa, lúc đó Barbara và anh đang ở vùng chiến sự với nhau. Hỏa lực phòng không réo ầm ầm quanh tai. Bọn anh những tưởng sẽ bị quân phiến loạn bắt đi lúc nào không hay. Em không thể hiểu điều đó sao? Nó không có nghĩa gì với anh hết, Melissa, anh thề đấy. Chúa ơi, lẽ ra anh không nên kể với em. Anh tưởng em có thể hiểu và thông cảm cho anh. Nhưng làm một hành động biến mất như thế này... Thực tình, anh không trông đợi điều này từ một phụ nữ như em, anh chỉ nói thế thôi. Aaron Spender Phóng viên cấp cao Tạp chí New York Gửi đến: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com> Từ: Nadine Wilcock <nadine.wilcock@thenyjournal.com> Về việc: Chuyện này hết vui rồi Này, cậu đang rúc ở đâu vậy? Tớ bắt đầu thấy lo rồi đấy. Sao cậu không gọi cho tớ, ít nhất cũng phải gọi chứ? Hy vọng cậu không bị xe buýt chẹt hay gì đó. Nhưng giả dụ có thế, họ cũng đã gọi báo cho tòa soạn rồi. Đó là cậu có mang theo thẻ nhà báo đấy. Thôi được, không phải là tớ lo cậu chết. Tớ chỉ lo cậu bị đuổi việc, và tớ sẽ phải ăn trưa với Dolly lần nữa. Tớ bị kéo tới Bugger Heaven với chị ấy vì cậu bỗng dưng mất tích, và chuyện đó gần như giết chết tớ. Chị ấy ăn xà lách trộn không dầu giấm. Cậu hiểu từ góc độ của tớ rồi chứ? KHÔNG DẦU GIẤM cơ đấy. Và rồi chị ấy cảm thấy cần phải đưa ra nhận xét về mọi thứ tớ cho vào miệng. Cô biết có bao nhiêu gram chất béo trong món chiên đó không? Món thay thế tốt nhất cho xốt ma-i-on-ne, Nadine à, là sữa chua có hàm lượng chất béo thấp. Tớ những muốn xỏ vài câu cho chị ấy biết có thể làm gì với cái món sữa chua đó. Mà này, tớ nghĩ cậu nên biết chuyện Spender đang đi loanh quanh nói cậu làm thế này là vì giữa hai người có chuyện vào tối hôm kia. Nếu thế mà vẫn không làm cậu chạy ngay vào thì tớ chẳng biết còn cái gì có thể nữa. Nad :-) Gửi đến: George Sanchez <george.sanchez@thenyjournal.com> Từ: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com> Về việc: Tôi đang ở cái chỗ quái nào Vì hình như rất quan trọng với ông và Amy Jenkins rằng các nhân viên cần phải giảilúc họ biến mất khỏi văn phòng, nên tôi sẽ cung cấp cho ông một tóm tắt chi tiết tôi đã làm gì ở đâu trong lúc bị giam chân không rứt ra được. Ông sẵn sàng chưa? Đã có Sương Núi chưa? Nghe nói cái máy ở phòng Mỹ thuật vẫn hoạt động bình thường. Buổi sáng của Mel: 7:15--Đồng hồ báo thức reng. Nhấn nút nhắc dậy. 7:20--Đồng hồ báo thức reng. Nhấn nút nhắc dậy. 7:25--Đồng hồ báo thức reng. Nhấn nút nhắc dậy. 7:26--Thức dậy do chó hàng xóm sủa. Tắt báo thức. 7:27--Lảo đảo vào phòng tắm. Thực hiện việc rửa ráy vào buổi sáng. 7:55--Lảo đảo ra bếp. Cho vào bụng thức ăn dạng thanh Nutrigrain và gà kungpao mua về tối hôm thứ 3. 7:56--Chó hàng xóm vẫn sủa. 7:57--Sấy khô tóc. 8:10--Xem thời tiết trên Người New York. 8:11--Chó hàng xóm vẫn sủa. 8:12--Cố gắng tìm thứ gì đó để mặc trong đống quần áo đủ loại được nhồi nhét trong tủ một cửa có kích cỡ bằng cái tủ lạnh. 8:30--Chịu thua. Kéo ra được chiếc váy đen tơ nhân tạo, áo đen tơ nhân tạo, đôi giày đen cài quai h 8:35--Túi đen quàng vai. Tìm chìa khóa. 8:40--Tìm thấy chìa khóa trong túi. Rời căn hộ. 8:41--Để ý thấy tờ Ký sự New York của bà Friedlander (phải đó, George, hàng xóm bên nhà tôi đã đặt mua dài hạn đối thủ lớn nhất của báo chúng ta: chẳng phải ông nên đồng ý với tôi bây giờ là chúng ta cần làm gì đó để lôi kéo thêm đọc giả lớn tuổi?) vẫn nằm chỏng chơ trên sàn ngay trước cửa căn hộ bà cụ. Bình thường bà ấy dậy lúc 6 giờ để dẫn chó đi dạo và lấy báo vào. 8:42--Để ý thấy con chó của bà Friedlander vẫn sủa. Gõ cửa để biết chắc mọi việc vẫn ổn (một số người dân New York chúng ta thực sự quan tâm đến hàng xóm của họ, George. Ông sẽ chẳng biết điều đó đâu, dĩ nhiên rồi, vì các bài viết về những người thực sự quan tâm đến người khác trong cộng đồng không làm nên đề tài hay. Những bài viết trong Tạp chí, tôi để ý thấy, có khuynh hướng thiên về việc hàng xóm lao vào nhau, không phải để mượn tách đường). 8:45--Sau nhiều lần gõ cửa, bà Friedlander vẫn không xuất hiện. Tuy nhiên, Paco, con chó giống Great Dance của bà cụ, đã sủa hăng lên. 8:46--Thử hí hoáy với cái cửa của bà Friedlander. Khá lạ là nó không khóa. Tự động đi vào. 8:47--Được con Great Dance và hai con mèo Xiêm chào đón. Không thấy bà Friedlander đâu. 8:48--Tìm thấy bà Friedlander nằm úp mặt xuống thảm trong phòng khách. Thấy không, George? Hiểu rồi chứ, George? Bà ấy nằm ÚP MẶT xuống tấm thảm trong phòng khách! Tôi phải làm gì đây, George? Gọi Amy Jenkins phòng Nhân sự xuống? Không, George. Lớp cứu hộ mà ông bắt bọn tôi học ấy đã có đất dụng võ, thấy không? Tôi có thể nói bà Friedlander không những có mạch mà bà ấy còn thở nữa. Vì vậy tôi gọi 911 và chờ cùng bà ấy cho đến khi xe cứu thương đến. Cùng theo đến với xe cứu thương là mấy anh cảnh sát. Và ông thử đoán xem họ nói gì, George? Họ nói có vẻ như bà Friedlander bị đánh. Từ đằng sau. Một tên khốn nào đó đã đánh vào sau đầu bà cụ! Ông tin nổi không? Ai lại làm thế với một bà lão 80 tuổi? Tôi chẳng biết cái thành phố này sẽ đi đến đâu khi những bà già nhỏ bé thậm chí không an toàn ngay trong chính nhà của mình. Nhưng tôi nói ông biết, có một câu chuyện ở đây... và tôi nghĩ mình nên là người viết nó. Ông nghĩ sao, George? Mel Gửi đến: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com> Từ: George Sanchez <george.sanchez@thenyjournal.com> Về việc: Có một câu chuyện ở đây Câu chuyện duy nhất ở đây là câu chuyện tôi chưa nghe. Và đó sẽ là câu chuyện vì sao chỉ vì hàng xóm của cô bị đánh vào đầu mà cô không thể đi làm, hay thậm chí gọi cho ai đó để họ biết cô đang ở nơi nào. Đó mới là câu chuyện tôi thực sự muốn nghe. Gửi đến: George Sanchez <george.sanchez@thenyjournal.com> Từ: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com> Về việc: Tôi đã ở George, ông lạnh lùng dễ sợ. Tôi tìm thấy người hàng xóm nằm úp mặt trong phòng khách nhà bà ấy, nạn nhân của một vụ tấn công dã man, vậy mà ông chỉ bận tâm mỗi việc lẽ ra tôi nên lo lắng gọi cho sếp giải thích vì sao tôi đi làm muộn? Xin lỗi, George, nhưng ý nghĩ đó chưa bao giờ lướt qua óc tôi. Dù gì bà Friedlander cũng là bạn của tôi! Tôi muốn lên xe cứu thương cùng bà ấy, nhưng có một vấn đề nhỏ về Paco. Hay tôi nên nói là vấn đề lớn về Paco. Paco là con chó giống Great Dance của bà Friedlander, George. Nó nặng gần 60 kg, bự hơn cả tôi.Và nó cần được ra ngoài. Rất cần. Vì vậy sau khi dẫn nó đi, tôi cho nó ăn uống và làm y như thế với Tweedle-Dum và Ông Peepers, hai con mèo Xiêm của bà cụ (Tweedle-Dee tiếc là đã về trời vào năm ngoái). Trong khi tôi làm việc này, cảnh sát kiểm tra cửa xem có dấu hiệu đột nhập hay không. Nhưng không một dấu vết, George. Ông biết thế có nghĩa là gì không? Nghĩa là bà ấy có thể biết rõ kẻ tấn công mình. Bà ấy tự nguyện cho hắn vào! Kỳ dị hơn, 276 đô-la tiền mặt trong ví bà cụ vẫn còn nguyên. Nữ trang cũng vậy, George. Đây nhất định không phải là một vụ trộm. George, sao ông không tin có một câu chuyện ở đây? Có gì đó không ổn. Rất không ổn. Khi đến bệnh viện, tôi được thông báo là bà Friedlander đang được phẫu thuật. Các bác sỹ đang cố gắng một cách điên cuồng làm giảm sức ép trên não do có một cục máu đông rất lớn hình thành bên dưới hộp sọ bà ấy! Tôi phải làm gì đây, George? Đành đoạn bỏ về? Cảnh sát không liên lạc được với ai trong gia đình bà cụ. Chỉ còn mỗi tôi thôi. 12 tiếng đồng hồ. 12 tiếng đồng hồ mổ xẻ. Tôi phải về căn hộ của bà ấy để dẫn Paco đi dạo hai lần trước khi ca mổ hoàn tất. Và khi xong xuôi, bác sỹ bước ra nói ca mổ chỉ thành công một phần. Bà Friedlander đã chìm vào hôn mê, George! Bà cụ có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại. Và cho đến khi bà ấy tỉnh, đoán xem ai sẽ bị cột vào vụ chăm sóc Paco, Tweedle-Dum và Ông Peepers? Đó. Đoán đi, George. Không phải là tôi đang tìm sự cảm thông ở đây. Tôi biết. Lẽ ra tôi nên gọi. Nhưng việc đó không phải là ưu tiên hàng đầu trong trí tôi lúc ấy, George. Nhưng nghe này, vì rốt cuộc tôi đang ở đây, ông nghĩ sao về việc để tôi viết chút chút về chuyện đã xảy ra? Chúng ta có thể gây sốt với tít Cẩn Thận Với Kẻ Bạn Cho Vào Nhà. Cảnh sát vẫn đang tìm họ hàng thân thích nhất của bà Friedlander - tôi nghĩ là cháu trai bà ấy - và khi họ tìm thấy anh ta, tôi có thể làm ngay một bài phỏng vấn. Ông biết, bà cụ rất phi thường. 80 tuổi nhưng vẫn năng đến phòng tập thể dục 3 lần một tuần, và tháng vừa rồi, bà cụ đã bay tới Helsinki để xem vở V tròn. Tôi không đùa đâu. Chồng bà ấy là Henry Friedlander, Friedlander giàu ức vạn nhờ dây xoắn. Ông biết dây xoắn cột bao rác chứ? Bà ấy đáng giá ít nhất 6 hay 7 triệu đô-la. Thôi nào, George. Cho tôi thử đi. Chẳng lẽ ông cứ để tôi viết ba cái chuyện tào lao cho Trang 10 hoài. Mel Gửi đến: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com> Từ: George Sanchez <george.sanchez@thenyjournal.com> Về việc: Chẳng lẽ ông cứ để tôi viết ba cái chuyện tào lao cho Trang 10 hoài Thì cũng được chứ sao. Mà cô biết tại sao không? Vì tôi là chủ bút của tờ báo này, và tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn. Vả lại, Fuller, chúng tôi cần cô trên Trang 10. Cô muốn biết vì sao chúng tôi cần cô trên Trang 10 không? Vì sự thật là, cô có quan tâm. Cô quan tâm tình trạng hẹn hò của Winona Ryder. Cô quan tâm Harrison Ford sử dụng hoạt chất lột da Chemical Peel. Cô quan tâm ngực của Courtney Love, dù nó có độn silicone hay không, và chẳng hay nó đã nổ tung hay chưa vào tháng trước khi cô ấy đang ở Tibet. Thừa nhận đi, Fuller, cô có quan tâm. Vụ kia không phải là chuyện, Fuller. Mấy bà già bị nện vào đầu đã có An ninh xã hội coi ngó hằng ngày rồi. Điện thoại mới là chuyện đáng bàn. Lần tới, nhớ mà gọi về. Hiểu chưa? Cô ráng mà hiểu đấy. Đưa cho tôi bài về buổai mạc Prada. G Gửi đến: George Sanchez <george.sanchez@thenyjournal.com> Từ: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com> Về việc: Tôi không quan tâm ngực của Courtney Love... ...và ông sẽ hối tiếc vì đã không để tôi viết bài về Friedlander, George. Tôi nói cho ông biết, có cái gì đó ở đấy. Tôi có thể ngửi thấy mùi mà. Mà này, Harrison CHƯA BAO GIỜ sử dụng hoạt chất lột da Chemical Peel cả. Mel Tái bút: Ai mà không quan tâm đến đời sống tình cảm của Winona Ryder chứ? Cô ấy dễ thương xinh xắn đến thế kia mà. Ông không muốn cô ấy hạnh phúc sao, George? Tái tái bút: Nó không nổ tung, nó bị rò rỉ. Do độ cao, George. Lạy Chúa, ông thậm chí không ĐỌC mục của tôi???? Phòng Nhân sự <human.resources@thenyjournal.com> Từ: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com> Về việc: Đi làm muộn Phòng Nhân sự thân mến, Tôi còn biết nói gì đây? Các bạn tóm được tôi rồi. Tôi đoán nghiện rượu nghiện ma túy nghiện cờ bạc chồng/vợ bị ngược đãi ngủ bất kể giờ giấc trầm cảm và bất kỳ bệnh nào khác rốt cuộc là nguyên nhân khiến tôi sa sút tồi tệ. Vui lòng ghi danh tôi vào Chương trình Hỗ trợ nhân viên ngay! Nếu các bạn có thể cho tôi diện kiến một bác sỹ tâm thần hao hao giống Brendan Frasier, và tốt nhất chỉ đạo anh ta quăng áo đi khi trị liệu, tôi sẽ rất cảm kích. Vì căn bệnh cơ bản tôi đang mắc phải được chẩn đoán là, tôi - một phụ nữ 27 tuổi đang sống tại New York, và tôi không biết đào đâu ra một anh chàng tử tế. Cái anh chàng mà sẽ không lừa phỉnh tôi, không đang sống cùng mẹ, và không lật ngay tới mục Thiết kế trang trí của tờ Ký sự ra đọc đầu tiên vào sáng thứ 7, nếu các bạn hiểu ý tôi. Như thế có đòi hỏi quá chăng??? Để xem Chương trình Hỗ trợ nhân viên có thể đáp ứng được việc này Mel Fuller Phụ trách Trang 10 Tạp chí NY Gửi đến: Aaron Spender<aaron.spender@thenyjournal.com> Từ: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com> Về việc: Hai đứa mình không thể ngồi xuống thảo luận chuyện này như những người lớn à? Không có gì phải thảo luận cả. Thực sự, Aaron, em xin lỗi vì đã ném túi vào anh. Đó là cơn giận bộc phát trẻ con mà em đang phải hối tiếc. Và em không muốn anh nghĩ lý do ta chia tay nhau liên quan đến Barbara. Aaron, thật ra chúng ta đã chấm dứt từ lâu trước khi anh kể em nghe về Barbara. Hãy chấp nhận sự thật đi, Aaron, ta quá khác nhau: Anh thích Stephen Hawking, em thích Stephen King. Anh biết thế sẽ chẳng đi đến đâu mà. Mel Gửi đến: Dolly Vargas <dolly.vargas@thenyjournal.com> Về việc: Aaron Spender Tôi không ném túi. Nó trượt ra khỏi tay tôi khi tôi đang với tay lấy đồ uống, và vô tình bay tới trúng mắt Aaron. Và nếu chị muốn anh ta, Dolly, chị có thể có anh ta. Mel Gửi đến: Nadine Wilcock <nadine.wilcock@thenyjournal.com> Từ: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com> Về việc: Tớ đã rúc ở đâu Tớ sai rồi, lẽ ra tớ nên gọi. Toàn bộ chuyện này cứ như một cơn ác mộng. Nhưng thế vẫn chưa là gì. Cái này đây, cậu mới té ngửa chẳng bao giờ tin nổi: Aaron đã lừa dối tớ ở Chechnya. Đúng thế đấy. Và cậu sẽ chẳng đoán nổi với ai đâu. Thật đấy. Thử đoán xem. Cậu sẽ chẳng bao giờ suy nghĩ ra. Thôi được rồi, để tớ nói: Barbara Bellerieve. Phải. Cậu đọc đúng đấy: Barbara Bellerieve, phóng viên cấp cao đáng kính của ABC news, gần đây hầu như là người dẫn chương trình cho Tạp chí truyền hình Hai mươi bốn bảy, và được bầu là một trong 50 người đẹp nhất do Tạp chí Nhân dân bình chọn tháng qua. Cậu tin nổi cô ta ngủ với AARON không??? Thì đó, cô ta đã có George Clooney rồi mà, vì Chúa. Cô ta còn muốn gì ở AARON nữa Không phải là tớ không nghi ngờ, tớ luôn thấy những câu chuyện anh ta lần lượt email cho tớ trong suốt tháng anh ta tác nghiệp ở đó hết sức tự mãn. Cậu biết làm sao tớ biết không? Biết không? Anh ta KỂ. Anh ta cảm thấy đã sẵn sàng bước lên mức độ thân mật kế tiếp với tớ (cho đoán 3 lần mức độ ĐÓ là gì) và để làm thế, anh ta cảm thấy cần phải thú nhận nó. Anh ta nói từ khi nó xảy ra, anh ta cứ cắn rứt lương tâm và chuyện đó không có nghĩa gì hết. Chúa ơi, đúng là tên ngốc xít. Không thể tin tớ đã lãng phí ba tháng đời mình cho anh ta. Không có gã đàn ông tử tế nào ở ngoài kia hay sao? Dĩ nhiên, ngoài Tony ra. Tớ thề, Nadine, bạn trai cậu là người đàn ông tử tế cuối cùng trên trái đất này. Người cuối cùng đấy! Cậu bám anh ấy chặt vào, đừng bao giờ nới lỏng tay, vì tớ nói cho cậu biết, có cả một khu rừng ngoài kia. Mel Tái bút: Không thể đi ăn trưa hôm nay, tớ phải về nhà dẫn chó hàng xóm đi dạo Tái tái bút: Đừng hỏi: Đó là cả một câu chuyện dài. Gửi đến: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com> Từ: Nadine Wilcock <nadine.wilcock@thenyjournal.com> Về việc: Tên ngốc đó Này, anh ta đã làm ơn làm phước cho cậu đấy. Không phải vậy sao, Mel? Cậu từng hình dung một tương lai cho hai người chưa? Anh ta bập thuốc bằng TẨU, để hét cho khỏe chứ gì. Lại còn cái nhạc cổ điển kia nữa chứ? Dù sao, anh ta nghĩ mình là ai hả? Harold Bloom á? Không một phóng viên, như tất cả bọn ta. Anh ta đâu có bôn ba ngoài kia để cho ra đời những áng văn hay tuyệt. Anh ta đặt tượng bán thân của thi hào William Shakespeare trên đầu máy vi tính là có ý gì? Gã này đúng là một tên đại đại giả mạo, và cậu thừa biết điều đó, Mel. Cho nên, dù sự thật hai người đã đi chơi với nhau ba tháng, nhưng cậu chưa từng ngủ với hắn. Nhớ chưa? Nad ;-) Gửi đến: Nadine Wilcock <nadine.wilcock@thenyjournal.com> Từ: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com> Về việc: Tên ngốc đó Tớ chưa bao giờ ngủ với anh ta vì cái chòm râu dê thôi. Sao tớ phải ngủ với một kẻ có dáng dấp như Robin Hood? Anh ta đâu muốn tớ đến mức phải cạo râu đi. Tớ làm sao vậy nè, Nad? Tớ chẳng đáng tẹo nào để người ta cạo bỏ chòm râu hay sao? Mel Gửi đến: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com> Từ: Nadine Wilcock <nadine.wilcock@thenyjournal.com> Về việc: Tên ngốc đó Thôi cho xin cái vụ tìm kiếm lòng tc ẩn đi, Mel. Cậu biết cậu xinh đẹp mà. Anh ta rõ ràng là đang bị rối loạn tâm thần. Ta nên mách với Amy Jenkins. Hôm nay đi đâu ăn trưa đây? Và ĐỪNG nói là Burger Heaven đấy. Nếu tớ không ốm xuống size 12 trong hai tháng, đám cưới đi tong mất. Hết thảy con gái trong gia đình tớ đều mặc áo cưới của mẹ tớ trong ngày cưới. Tớ không định làm người đầu tiên trong nhà Wilcock lê bước ra cửa hàng đồ cưới Klinefeld. Nad :-) Gửi đến: Nadine Wilcock <nadine.wilcock@thenyjournal.com> Từ: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com> Về việc: Ăn trưa Nadine, cậu biết tớ không đi ăn trưa được mà. Tớ phải về nhà dẫn con chó của bà Friedlander đi dạo. Cậu nghe tin mới nhất rồi chứ? Chris North và Winona. Tớ không đùa đâu. Người ta thấy họ hôn nhau trước Phòng tập thể thao Crunch trên phố Lafayette. Sao cô ấy có thể mù quáng đến mức đó nhỉ? Cô ấy không thấy là anh ta chẳng tốt đẹp gì hay sao? Thì đó, nhìn cách anh ta đối xử với Sarah Jessica Parker đáng thương trong Chuyện ấy là chuyện nhỏ thì biết. Mel Gửi đến: Mel Fuller <melissa.fuller@thenyjournal.com> Về việc: Rớt xuống đất giùm cái Mel Tớ ghét phải làm cậu cụt hứng, nhưng Chuyện ấy là chuyện nhỏ là một chương trình hư cấu. Cậu chắc đã nghe có những thứ được gọi là TV shows? Phải, chúng chỉ được cái hư cấu. Chuyện xảy ra trên đó không ảnh hưởng tẹo nào đến đời sống thực. Ví dụ, trong đời thực, Sarah Jessica Parker đã kết hôn với Matthew Broderick, và bất kể nhân vật của Chris Noth có làm gì nhân vật của cô ấy trong phim, nó cũng đâu xảy ra. Mặc khác, tớ nghĩ cậu nên bớt chú ý đến Winona, và lưu tâm hơn đến thân cậu đi, vì chuyện con chó này. Thiệt tình, chưa gì mà đã chán như con gián rồi. Dĩ nhiên, đó chỉ là ý kiến của tớ thôi.