Chương 1

Chương 1

Đúng 5h30, đám người từ trong phòng học và thư viện hướng căn tin chạy, Tang Vô Yên sớm ăn cơm xong, đang đi đến phòng tự học. Qua 10 phút, đúng giờ nghe được ra­dio trường học bắt đầu phát thanh. Hôm nay thứ Tư, không biết ai dẫn chương trình ở phòng phát thanh.

Sau đoạn gi­ai điệu quen thuộc, truyền ra thanh âm Hứa Thiến: “Chào mọi người, ta là Tiểu Thiến, lại đến mỗi thứ Tư thời gi­an lưu hành âm nhạc. Đầu tiên là đề cử các ca khúc mới, sau đó là bảng xếp hạng tuần trước của chúng ta ……”

Ra­dio trường học lúc nào cũng sinh động, so với lúc Tang Vô Yên mới vào trường thì các tiết mục phong phú hơn. Đáng tiếc, phòng ra­dio đó nàng đã đã lâu không đi.

Đang đứng đợi Trình Nhân ở vườn hoa nhỏ đã mấy phút, mới thấy Trình Nhân cười khanh khách đi tới.

“Làm sao vậy? Vẻ mặt ngốc quá àh.” Trình Nhân hỏi.

“Ta đang say mê giọng nói của Hứa Thiến.”

“Ta nghĩ là ngươi đang ăn dấm chua thì có.”

“Không có, không có, không có.” Tang Vô Yên nhéo nàng.

“Còn nói không có, ngươi……” Trình Nhân nói một nửa đột nhiên bị Tang Vô Yên đánh gãy

“Hư–” Nàng lên tiếng thủ thế, tai nghiêng qua một bên như chăm chú nghe gì đó, nửa ngày cũng không nhúc nhích.

Thấy vậy Trình Nhân cũng im theo, qua một lát mới nhẹ nhàng hỏi, “Làm sao vậy?”

Tang Vô Yên nói: “Ngươi nghe bài này.”
Trong ra­dio đang phát ca khúc đầu bảng.

“Ta ở thảo nguyên lạc đường, gió thổi thảo thấp, có nhân từng xướng thiên giống như khung lư……” Cuối cùng giọng nam hơi chậm và kéo dài ra, tựa hồ như đến tâm khảm.

Suốt buổi tối, trong đầu Tang Vô Yên đều là bài hát đó. Vốn ra­dio vào thứ tư chương trình âm nhạc là do nàng làm, nên có chút chức nghiệp mẫn cảm.

“ Không biết ca khúc tên gì nữa? Nghe hay như vậy.”

“ Phỏng chừng là nhạc mới ra.”

“ Muốn biết quá đi.” Tang Vô Yên thở dài.

“ Ngươi gọi điện thoại hỏi Hứa Thiến là được rồi.” Trình Nhân đề ra chủ ý.

“ Đánh chết ta cũng không đi.”

“ Vậy thì lên mạng tìm đi, có lẽ sẽ tìm thấy.” Trình Nhân lại đưa ra ý kiến thứ hai.

“ Không biết tên bài hát thì sao tìm?” Tang Vô Yên lên tiếng phủ nhận.

“ Ách–” Hai người nhìn nhau,“ Ta cũng không biết.” Trình Nhân cũng không biết.

“……”

Xem ra nữ nhân không thể dựa vào nữ nhân.

Tang Vô Yên và Trình Nhân là bạn cùng thuê phòng bên ngoài khi mới vừa vào học. Đều tốt nghiệp một ban, trường học cũng quản không nghiêm, hơn nữa nàng lại kiêm chức trong phòng ra­dio, chỉ sợ có đôi khi phải trễ về, trờ lại ký túc xá cũng không tiện.

Sáng sớm hôm sau, Tang Vô Yên vừa đánh răng vừa hừ hừ kỉ kỉ hát lại đoạn nhạc ngày hôm qua, giống như nghĩ được cái gì ói ra một ngụm kem đánh răng bọt, ngẩng đầu hỏi:“ Trình Nhân a, không bằng vào lớp ta hát lại điệu hỏi các nàng một chút?”

“ Ngươi như thế nào còn suy nghĩ chuyện này.”

“ Đương nhiên, ta là ra­dio, có chức nghiệp mẫn cảm.”

“ Còn chức nghiệp mẫn cảm?” Trình Nhân bật cười,“ Ngươi không phải là nhà quê ngũ âm không được đầy đủ, cái gì từ miệng ngươi hát ra đều có thể hư thành tiếng hợp xướng của sông Hoàng Hà.”

“ Trình Nhân!!” Tang Vô Yên giận.

Buổi chiều, Tang Vô Yên không có khóa học nên đi đến ra­dio. Buổi tối là ra­dio thời gi­an của Nhiếp Hi. Tang Vô Yên đến phòng ra­dio chủ yếu là làm tạp vụ. Trước đó không lâu, trợ lý Nhiếp Hi vừa mới tạm rời cương vị công tác, chưa chọn được người thích hợp, cũng may chủ nhiệm cảm thấy Tang Vô Yên đầu óc không sai, nên cho nàng làm thế thân tạm thời.

Nhiếp Hi mặc dù rất có danh tiếng nhưng lại rất thân thiện, bất kì chuyện gì cũng tự mình làm, vẻ ngoài nhìn rất hiền. Vô Yên liền học những người mới trong đài kêu nàng“ Hi tỷ”.

Tang Vô Yên cùng một bảo vệ đem một đống thư lên lầu, tất cả đều do Nhiếp Hi quản lý. Nàng thay Nhiếp Hi mở từng phong thư, nên trả lời thì trả lời, nên chuyển đi thì chuyển đi. Bất quá, cơ hồ mỗi lần Tang Vô Yên đều có thể thấy những nội dung làm cho nàng buồn cười.

Nàng mỗi lần kể lại cho mọi người trong đài nghe, bảo đảm ai ai cũng cười.

Nhiếp Hi luôn lắc đầu, “Vô Yên a, ngươi thật sự là quá vui vẻ.”

Tang Vô Yên đang sửa sang lại đống sách, thấy Nhiếp Hi sau khi ăn cơm từ căn tin về đã muốn đến phòng công tác chuẩn bị một chút.

“Hi tỷ, đến sớm vậy.”

Nhiếp Hi nhìn nàng, vừa điều chỉnh mấy đoạn nhạc vừa nói: “Muốn nghe thử mấy ca khúc mới, để coi hiệu quả như thế nào.”

“ Nga.” Tang Vô Yên nghe vậy ánh mắt tập trung lại ở đống sách.

Ngay lúc xoay người sang chỗ khác, Tang Vô Yên nghe thấy Nhiếp Hi thay đổi nhạc khác, đoạn nhạc dạo gi­ai điệu có chút quen thuộc. Bỗng nhiên, đầu óc nàng chợt lóe, cư nhiên là bài hát ngày hôm qua, làm cho nàng đau khổ tìm kiếm.

Nàng vội vàng trở lại, lớn tiếng hỏi: “Hi tỷ, bài này tên gì vậy?”

Nhiếp Hi đang chuyên chú viết này nọ, đang chăm chú nghe nhạc, nhất thời không có nghe thấy nàng hỏi cái gì.

“ Hi tỷ, ngươi biết bài này tên gì không?” Tang Vô Yên lại hỏi.

“ Ngươi nói là bài này?” Nhiếp Hi nói, “ là Libya vỏ sò.”

“ Thật là dễ nghe.” Tang Vô Yên cảm thán.

“ Đúng vậy. Tuy rằng là nhạc mới của người mới, nhưng ta tim rằng nó sẽ nhanh chóng nổi tiếng.”

“ Đúng đúng, mới nghe đã mê mẩn.”

Nhiếp Hi thấy bộ dáng nàng, không khỏi cười nói, “Vô Yên, ta cũng có đĩa CD, ngươi muốn mượn nghe không.”

Tang Vô Yên vừa nghe, gật gật đầu như bâm tỏi.

Sau khi tan tầm về nhà nàng liền đem đĩa nhạc trong túi xách để vào máy CD. Tên bài hát cũng là tên ca khúc chủ đề của al­bum, được xếp hạng thứ nhất.

Nàng vừa ăn táo, lời bài hát nghe vài lần mới nhớ hết.

Bìa al­bum thường là chân dung của ca sĩ, hiện nay đang lưu hành quảng cáo như vậy, ánh sáng mông lung chiếu vào một bên khuôn mặt nhìn càng đẹp hơn.

Tang Vô Yên mở trang đầu tiên, cư nhiên là một bức tranh phong cảnh mà không phải hình chân dung thiếu niên kia. Bức tranh đó thật rất mỹ lệ, mặt trời vàng óng ánh chiếu vào sa mạc mênh mông bát ngát, ánh sáng cũng không quá chói mắt, mà gần chỗ đó có một cái vỏ sò, ánh vàng chiếu xuống tựa như nhiễm một tầng rực rỡ.

Kế bên là lời bài hát.
(Libya vỏ sò)
Ta ở thảo nguyên lạc đường,
Gió thổi cỏ thấp,

Có người từng hát lên giống như bầu trời.

Bầu trời a bầu trời,
Bắc đẩu chỉ đường cho ta.
Ta ở sa mạc lạc đường,
Cát vàng mênh mông,

Cổ nhân từng kêu nó biển cát chằng chịt.

Biển cát a biển cát,
Ngươi là đem ta hơ khô phải không.

Mà ta ở lòng hải lý của ngươi lạc đường,

Người yêu của ta

Ngươi là nguyện ý thổi lên vỏ sò Lybia vì ta phải không

Làm kèn của ta?
Ta ở thành thị lạc đường,
Lầu các ngàn trượng,

Người yêu xim nói cho ta biết nhà ở nơi nào.

Nhà của ta a nhà của ta,
Tách ra Hồng Hải vòng qua Libya.
Lấy một túi nước khói,
Một cái khăn trùm đầu,
Con ngươi màu đen,
Nói xong tình cùng nóng,
Vỏ sò Lybia của ta,
Ngôi sao rơi xuống.

Ca từ rất dễ hiểu, có chút hương vị cổ điển hơi bất đồng với những ca khúc đang lưu hành trong thị trường hiện nay, có nét đặc sắc của âm nhạc Arab. Gi­ai diệu như vậy, hát lên tựa hồ như vương tử Arab ngồi giữa sa mạc đang khảy đàn kế bên có một gi­ai nhân hát cùng.

Tang Vô Yên trong lúc vô tình nhìn đến chế tác ở mặt sau, dòng đầu tiên chỉ có bốn chữ ngắn gọn:

“Lời nhạc: Nhất Kim”
Chú ý: trích trong bảng con­vert

*Khâm hà dĩ khâm : Khâm làm sao mà chịu được…(Khâm là tên nam chủ)??Chữ Khâm ( 衾 ) trên có chữ Kim ( 今 ) dưới có chữ Y ( 衣 )~ giải thích với bạn nào đọc truyện thấy hơi lạc lạc. Mình nghĩ chắc anh ý nguyên bản muốn lấy nghệ danh là Y Kim ( 衣今 ), tên tách của ảnh, nhưng nói thế nào mà lại thành Nhất Kim ( 一今 ) (chữ Nhất và chữ Y gần đồng âm đọc)

---2---

Nàng tổng cảm thấy nhìn này hai chữ có chút quen mắt, lại nhớ không nổi gặp qua ở đâu. Thôi không nghĩ nữa, đi tắm rồi ngủ.

Đáng tiếc là mới rạng sáng, Tang Vô Yên đã bị tiếng gà gáy của thái thái bên lầu ba đánh thức. Đã nhiều ngày trôi qua, cũng không biết lão thái thái khi nào mới làm thịt con gà đó nữa. (chòy ơi, gà trống cũng ăn)

Tang Vô Yên mặc kệ tiếp tục ngủ, đáng tiếc con gà kia giống như ăn phải thuốc kích thích, liên tiếp cất giọng ca vàng. Sau đó, di động vang.

Tang Vô Yên nhìn màn hình hiển thị là tên Ngụy Hạo, tim đập nhanh hơn, có nên tiếp hay không đây.

Nàng lại không dám tắt, tiếng chuông vang mãi như vậy. Cả buổi mới an tĩnh lại.

Nàng chưa kịp thở, điện thoại lại vang lên lần nữa — vẫn là Ngụy Hạo.

“ Người này cũng là, không biết sáng tinh mơ người ta còn buồn ngủ sao?” Trình Nhân nói.

“ Đúng vậy.” Nàng nhíu nhíu lông mày.

“ Tiếp đi tiếp đi, cũng không ăn ngươi.”

“ Dựa vào cái gì nha!” Tang Vô Yên nói xong khẩn trương đem điện thoại đặt vào trong chăn , để âm thanh nhỏ lại.

Điện thoại vừa ngừng, tiếp theo lại vang.

Tang Vô Yên đặt thêm cái gối ở phía trên điện thoại di động, qua thật lâu tiếng chuông mới ngừng.

Nhưng mà, một buổi sáng không có khóa có thể ngủ thẳng mặt trời lên cao thì sáng sớm cứ như vậy — bị phá hư.

Tang Vô Yên tuyệt vọng đứng lên, mặc quần áo, trong phòng phát hạ quyết tâm, một mình ra cửa đến khu tây phố ăn bánh bao xiên nướng mà nàng đã thèm nhỏ dãi từ lâu.

Sáng sớm như vậy, trừ bỏ học sinh vội vàng đi học, trên ngã tư đường cơ hồ không có người nào, đại đa số cửa hàng đều chưa có mở cửa.

Nàng vừa hát thầm vừa bước đi thong thả.

Tang Vô Yên đi ở trên đường hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy tâm tình thật tốt. Trước kia dậy sớm đều vội vội vàng vàng đến phòng ra­dio làm việc, thật lâu không có trải nghiệm qua loại cảm giác nhàn nhã.

Vì thế, nàng mua bánh bao ăn để khỏi đói bụng, một đường đến công viên.

Trong công viên không khì náo nhiệt hơn, tập thể dục, chạy bộ.

Bên hồ có tiểu hài tử mập mạp, cư nhiên đi theo một đám lão niên nhân (người già) học Thái Cực cũng rất ra dáng a. Nàng vẫn thích tiểu bằng hữu, nhìn bộ dạng tiểu hài nhi đáng yêu liền vui vẻ, ngồi xuống ở ghế dựa ven đường.

Có lẽ thời tiết hôm nay thật tốt. Tuy rằng mới chín tháng, nhưng mà thời tiết đã không còn nóng như trước, cứ như vậy ngồi trện băng ghế, gió thổi nhẹ, không khí trong lành, thậm chí còn cảm thấy hơi lạnh.

Một khoảng trời xa xa dần dần sáng, ánh mặt trời chiếu xuống như xuyên qua các tầng mây.

Một người nam nhân trẻ tuổi đang ngồi trên băng ghế bên cạnh. Lúc Tang Vô Yên vừa đến, nam nhân đã ở đây, người hướng mặt hồ, lẳng lặng nhắm hai mắt. Đại khái cho người ta cảm giác phi thường tốt, vì thế nàng nhịn không được vụng trộm nhìn thêm mấy lần.

Môi của hắn rất mỏng, môi mỏng mím quá chặt, hiện ra bộ dáng khá hờ hững.

Bởi vì hắn nhắm hai mắt, cho nên Tang Vô Yên mới cam đảm hơn nhìn hắn hơn nhiều vài lần. Nàng từ nhỏ thị lực rất tốt, cho dù cách vài thước đều có thể nhìn thấy lông mi hắn rất đen hơn nữa lại nồng đậm, không dài cũng không ngắn quá, giống như một cây quạt nhỏ vậy.

Nhưng mà cũng vì hắn nhắm hai mắt, cho nên biết khi nhìn toàn khuôn mặt sẽ có cảm giác gì.

Tang Vô Yên vẫn tin tưởng, ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, một cặp mắt đẹp là tiêu chuẩn tạo lên mỹ nhân. Bởi vậy, trước khi tự phong bốn chữ “Cực kỳ anh tuấn”, nàng tạm thời đem hai chữ “Cực kỳ” thu hồi, chờ khi nhìn hết chỉnh thể (toàn bộ) mới tính tiếp. (bà này đúng là sắc nữ)

Gần đây có vài ông cụ bà lão luyện giọng. Còn có người đứng trước hồ thét to, nghe nói như vậy hơi từ trong lồng ngực thoát ra, vị giác tốt hơn giúp kéo dài tuổi thọ.

Tâm tình Tang Vô Yên biến đổi tốt liền nhớ ra ca từ, vì thế cũng học bọn họ, đứng lên hai tay chống nạnh mặt hướng “Đại hải”, cao giọng hát lên.

“Tả ba vòng hữu ba vòng, mông xoay xoay cổ xoay xoay, ngủ sớm dậy sớm chúng ta ở làm vận động, đẩu đẩu thủ a đẩu đẩu chân, cần làm hít sâu, học gia gia tập thể dục sáng sớm sẽ không già……”

Giọng lớn rống ra cũng không biết xấu hổ tiếp tục xoay thắt lưng xoay mông, khiến cho “Gia gia” bên cạnh đang tập thể dục buổi sáng bị nàng hát như vậy động tác từ từ chậm rãi rồi dừng lại.

Ách — hình như là ngây thơ nhí nhảnh.
Nàng nghĩ nghĩ, lại thay đổi bài.

“Cờ đỏ năm sao đón gió tung bay, thùng thùng tiếng ca cỡ nào đương đương làm, đây là chúng ta thân ái tổ quốc theo nay đi hướng thùng thùng thùng đông……”

“Quốc ca” vừa ra khỏi miệng, bên cạnh có a di đang chạy thụt lùi bị nàng làm cho hoảng sợ, chân chuếnh choáng thiếu chút nữa té nhào.

Bất quá cũng có chút may mắn, lúc nàng há mồm xướng câu đầu tiên trừ bỏ chàng trai vừa rồi bị nàng nhìn chằm chằm hơi nghiêng tai, thời gi­an còn lại đều trấn định.

Tang Vô Yên hát chưa bao giờ nhớ lời nhạc, nhất là lúc ngân nga hát một mình thì đều loạn hết cả lên như kiểu ông nói gà bà nói vịt.

Hiển nhiên, bài Cờ đỏ năm sao cũng vậy. Những chỗ không biết nàng đều “Thùng thùng” và “Đương đương” để thay thế.

Hơn nữa, mỗi khi nàng đi hát karoke, kết cục đều là khi cầm lấy phone há mồm hát chưa đến ba câu sẽ bị đám người đánh.

Trình Nhân mỗi lần đều lắc đầu than thở, “Chúng ta nghĩ cũng không ra, ngươi thân là một phát thanh viên trong ra­dio, sao hát tệ thành như vậy?”

Quên đi, quên đi.

Tang Vô Yên ngậm miệng lại, lắc lắc đầu.

Nơi này nhiều người già như vậy, vẫn là không nên hát lên bài ca bất hữu này, miễn cho nói nàng làm bẩn hình tượng vĩ đại của tổ quốc.

Trong lòng Tang Vô Yên quyết định, chuẩn bị chuyển sang bài khác.

Lúc này, nàng đột nhiên nhớ tới bài Bình minh vi lam rất nổi danh của thần tượng mà mình cực kì sùng bái – A Quân, với không khí lúc này cũng rất thích hợp. Vì thế, trong đầu nàng hiện ca từ, há mồm lại hát:

Hơi hơi hiểu gió thổi đưa
Đưa tới hương tóc của nàng
Làm cho ta ở trong gió mạnh đi bắt giữ
Hương vị của nàng
Thừa dịp trời chưa hiểu

Thừa dịp bí mật này nàng còn không biết

Ta ở dưới ánh sáng trời xang
……

Bởi vì thích cho nên bài hát này nàng ở nhà hát qua vô số lần, tất nhiên còn nhớ rõ một đoạn ca từ. Uh — Tang Vô Yên cảm thấy vừa lòng.

Lúc này, người muốn ngã không có nhiều như lần trước, có tiến bộ.

Bất quá, chàng trai ngồi bên kia quay đầu lại bởi vì giọng hát lần này của Tang Vô Yên, nguyên bản biểu tình bình thường, đột nhiên đứng lên vẻ mặt hơi kỳ quái.

Hắn vừa quay đầu, vừa chậm rãi mở ra hai mắt. Con ngươi dần dần xuất hiện, Tang Vô Yên trong lúc nhất thời lại quên hô hấp.

Hắn có một đôi mắt phi thường xinh đẹp.

Hai tròng mắt ở dưới lông mi đậm, thâm trầm như nước sơn bình thường.

Sau đó, Vô Yên hỏi hắn: “Ngươi có biết lần đầu tiên thấy ánh mắt ngươi, ta nghĩ đến cái gì hay không?”

Hắn nghi hoặc.

Nàng cười, “Giống như hạt thủy tinh ngâm trong nước đen.”

Kỳ thật, sau lời nói của nàng biểu tình chàng trai cùng có chút kỳ quái, không bằng nói thẳng là cực kỳ giận.

Tang Vô Yên buồn bực, nàng hát ca khúc của thần tượng A Quân, hắn giận cái gì? Chẳng lẽ hắn là fan hâm mộ của A Quân? Giờ phút này, trong đầu nhỏ của Tang Vô Yên không ngừng hiện lên hình ảnh mang tính bạo lực của các fan cuồng nhiệt mê nhạc.

Vì thế, để không biết ánh mắt như muốn lột da nhìn mình nữa, Tang Vô Yên không nói tiếng nào, cầm lấy túi xách chạy lấy người.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có sâu mới nghe ta nói~~~~

---3---

Giữa trưa Tang Vô Yên quay về ký túc xá trường, vừa vặn gặp Lí Lộ Lộ bưng đồ tắm rửa từ nhà tắm trở về.

“Ta còn tưởng là ai, kết quả là Tang tiểu thư nha,” Lí Lộ Lộ nói,“ Như thế nào? Trở về thị sát?”

Lí Lộ Lộ ngoài miệng đặc biệt yêu mến Tang Vô Yên, nhưng mà thực tế thì không phải vậy.

“ Ta trở về thay chút quần áo.”

“ Đúng rồi, Ngụy Hạo luôn khuya khoắt gọi điện thoại tới tìm ngươi. Rất phiền nha, có thể làm cho chúng ta ko bị phá tỉnh hay không.”

“ Nga.” Tang Vô Yên vừa vùi đầu sửa sang lại tủ áo mình vừa đáp.

“ Ngươi nói rồi nha……” Lí Lộ Lộ dừng lại, lại khoát tay áo, “Không nói nữa.”

“ Nói cũng nói vô ích.” Tang Vô Yên tiếp miệng.

“ Đúng. Không biết Ngụy Hạo kia như thế nào lại thích một người như ngươi, thật sự là ngu tám đời.”

Tang Vô Yên hắc hắc cười.

“ Đừng cười, tối thứ bảy cùng nhau ăn cơm, đừng suốt ngày đều trốn ở ổ chó của ngươi, cũng nên đi chơi với mọi người.”

“ Không muốn đi.” Tang Vô Yên cúi đầu.

“ Ngươi khẳng định đã quên, ngày đó là sinh nhật ta. Ngươi nếu dám không đi, xem ta trù cho ngươi chết.”

Lí Lộ Lộ cười nói, chiêu này đối Tang Vô Yên rất hiệu quả.

Kết quả đến ngày đó lúc đi ăn lẩu thấy Ngụy Hạo đã ngồi ở đó, Tang Vô Yên cau mày liếc Lí Lộ Lộ.

“ Đồng hương thôi, không ý tứ khác.” Lí Lộ Lộ đầu cũng không nâng lên nói.

Ăn cơm tổng cộng tám người, vừa vặn bốn nữ bốn nam.

Tang Vô Yên suy nghĩ, vừa vặn đủ hai bàn mạt chược.

Mọi người đều là đồng hương, toàn bộ Tang Vô Yên đều quen.

Ngồi cách Ngụy Hạo và Tang Vô Yên là Lí Lộ Lộ. Tang Vô Yên không liếc hắn một cái, hắn cũng rất bình thường, toàn bộ quá trình tường an vô sự.

Chính là ăn đến một nửa đồ ăn lại không đủ, Lí Lộ Lộ kêu người bán ha2ng lấy thực đơn, thuận miệng hỏi Ngụy Hạo: “Soái ca, ngươi xem còn cần kêu thêm cái gì?”

Ngụy Hạo không hề nghĩ ngợi liền nói: “Thêm một phần thịt bò đi, Vô Yên thích ăn.”

Đũa của Vô Yên dừng một chút.

Đồ ăn bưng lên, Lí Lộ Lộ một hơi kêu hết các món ăn đều có thịt bò. Nhưng mà đũa Tang Vô Yên một chút cũng không đụng tới.

Sau khi ăn xong, một đám người lại đi ca.

Lí Lộ Lộ và một đám người điên đòi mạng. Có lứa con gái thậm chí cởi giày, đứng trên sô pha hát. Tang Vô Yên và Ngụy Hạo hai người đều tự ngồi hai hướng khác nhau.

Đồng hương a nói: “ Tang Vô Yên, hát đi.”

Đồng hương b nói: “ Đừng, đừng, đừng. Chờ ta đem lỗ bịt lại trước.”

Tang Vô Yên tức giận nói: “ Biến!”

Lí Lộ Lộ nói: “Ngụy Hạo, tới bài của ngươi rồi, chúng ta thay ngươi chọn đó, nhanh lẹ hát đi.” Nói xong, đem microphone đưa cho Ngụy Hạo.

Hắn lười nhác tiếp nhận microphone, sau đó nhạc đệm bắt đầu.

Trước kia, Ngụy Hạo vẫn không biết hát, sau đó cùng đồng học tổ chức cái dàn nhạc “eleven”, bắt đầu mới có chút danh tiếng, thường chọn nhạc có gi­ai điệu chậm, mà bây giờ trở thành chủ dàn nhạc bọn họ ở phòng ra­dio trong trường, bá chủ Hứa Thiến.

Thẳng đến có một lần, đoàn người người rủ nhau đi ca, Tang Vô Yên uống say, ôm microphone hát.

Nàng ồn ào: “ Lộ Lộ giúp ta chọn Bình minh màu xanh, ta muốn hát…… Mười lần.”

Đừng nói mười lần, Tang Vô Yên vừa hát đến câu thứ ba, một đám người liền trợn tròn mắt. Đây là ca hát sao, quả thực là ma âm công tâm. Nhưng mà lúc đó nàng đã uống say, hoàn toàn mặc kệ cảm giác người khác, túm chặc microphone không buông tay, muốn hát hết bài.

“ Vô Yên, không nên hát như vậy.” Ngụy Hạo dỗ nàng.

“ Hát như vậy là sao?” Nàng dừng lại hỏi.

“ Ta hát cho ngươi nghe?”

“ Hảo…… A. Hát không đúng ta sẽ…… Phạt tiền!” Tang Vô Yên dựa vào hơi rượu mà làm càn, “Không đúng, không đúng, là phạt…… Rượu.”

Nàng nói xong thả lỏng tay.

Ngụy Hạo thấy thế mới đem microphone từ tay nàng lấy ra.

Lúc ấy là lần đầu tiên Ngụy Hạo thật sự hát trước mặt mọi người. Hát bài Bình minh màu xanh cư nhiên so với ca sĩ chính còn cuốn hút đại chúng hơn.

Chỉ hát qua một lần, toàn trường đều kinh diễm, lại nghe được Tang Vô Yên một mình mang theo men say ngây ngốc cười nói: “Cũng không tệ lắm, chính là hát so với ta…… Kém một chút.”

Nay, Lí Lộ Lộ lại nhắc tới bài này, đơn giản là muốn hai người bọn họ lại tiếp tục duyên phận.

Gi­ai điệu quen thuộc lại vang lên, Ngụy Hạo dùng giọng trầm hát.

Gió hiu hiu thổi qua mặt của ta
Làm cho ta biết
Trời đã hiểu

Hiu hiu là khuôn mặt tươi cười của nàng

Làm cho ta nghe được
Tiếng cười của nàng
Hiu hiu, a, kia hiu hiu
Gió hiu hiu thổi đưa
Đưa tới tóc hương của nàng
Để cho ta đi bắt giữ trong gió mạnh
Hương vị của nàng
Thừa dịp trời chưa hiểu

Thừa dịp bí mật này nàng còn không biết

Ta ởdưới ánh sáng trời xanh
Cười với nàng
Hiu hiu là ôn nhu của nàng
Làm cho lòng ta say
Của nàng tốt…

Nhạc chưa xong, Tang Vô Yên cũng rốt cuộc không muốn nghe tiếp, cầm lấy túi xách đứng dậy, đẩy cửa phòng, đi ra ngoài.

Bỏ lại sau lưng những âm thanh ồn ào, nàng nhẹ nhàng thở ra.

Nàng đột nhiên nhớ tới buổi sáng hôm đó, nàng đứng ở bên hồ liền hát bài này một cách ngu ngốc, có lẽ không phải ngẫu nhiên, mà là nàng trong lòng vẫn là mang theo một chút quyến luyến.

Đột nhiên, còn có một chút, nàng bắt đầu chán ghét bài này.

Nhưng mà Ngụy Hạo lại đuổi theo.
“ Vô Yên.” Ngụy Hạo giữ chặt nàng.

“ Ta đi ra thông khí.” Nàng bỏ tay hắn ra.

“ Vì sao trốn ta?”
“ Ta không có.”

“ Đổi số điện thoại, chuyển ra ký túc xá, trong trường thấy ta liền đi đường vòng, còn không có?” Ngụy Hạo nói,“ Nếu có thể chuyển trường, phỏng chừng ngươi đều lập tức đổi.”

“ Ta chuyển đi ra ngoài ở, không phải bởi vì ngươi. Đổi dãy số cũng là bởi vì ta là người thất thường. Ta đường vòng là vì……” Tang Vô Yên dừng một chút, ở trong đầu nhanh chóng tìm lí do thoái thác, “Là vì ngươi Ngụy Hạo là đại minh tinh trong tường, ta sợ đường không đủ rộng cho ta đi, e cản đường ngươi.”

Đây là sở trường của nàng mà.

Ngụy Hạo bất đắc dĩ cười cười, “Thật không, không muốn cùng ta có quan hệ.”

“ Chưa nghĩ qua.”
“ Vì sao?”
“ Chính là không nghĩ.”

“ Ta đều nói qua, ta và nàng chỉ là bằng hữu (bạn).”

“ Bằng hữu?” Tang Vô Yên ngẩng đầu,“ Bằng hữu cũng hôn môi sao? Hôn môi trước mặt của ta, là chuyện bằng hữu có thể làm sao?”

“ Kia là nàng uống rượu, ta cũng uống hơi nhiều, liền nhất thời không chú ý……”

“ Ngụy Hạo,” Tang Vô Yên đánh gãy hắn,“ Cái gì ta cũng không muốn nghe nữa.”

“ Vì sao?”
“ Chính là không muốn nghe.” Nàng nói.
“……”
Hai người tranh luận.

Ngụy Hạo nhất thời cảm thấy vô lực, cùng Tang Vô Yên hoàn toàn không thể nói đạo lý.

“ Ta muốn về nhà.” Nàng nói.
“ Ta đưa ngươi.”
“ Không cần.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kỳ thật, chuyện xưa vẫn là cái kia chuyện xưa, chính là trước kia ở chỗ không hợp lý cần sửa chữa.~~~

---4---

Về đến nhà, Tang Vô Yên buồn bực trèo trên giường.

Trong phòng im lặng cực kì, chủ nhà không đặt sẵn tivi, nàng cũng không dư tiền để mua, cho nên tiêu khiển duy nhất ở nhà chính là đọc sách, hát và nghe thu âm.

Lúc nàng bắt đầu làm phát thanh ra­dio tại trường, thích sưu tầm đủ các loại nhạc êm tai và thịnh hành, cho nên mỗi lần dọn dẹp CD so với quần áo còn nhiều hơn, có thể sắp xếp thành một hộp lớn.

Nhưng mà giờ phút này, nhạc gì nàng cũng không muốn nghe.

“ Vì sao không để hắn nói rõ ràng?” Trình Nhân hỏi.

“ Đúng vậy, ta vì sao lại không muốn nghe hắn giải thích? Tò mò quái.” Tang Vô Yên hỏi lại.

“……” Trình Nhân trầm mặc.

“ Chẳng lẽ là trong tiềm thức của ta cảm thấy tình yêu chân chính không thể làm bẩn?”

“ Ai biết được.”

Buồi tối thứ bảy là thời gi­an Tang Vô Yên gọi diện thoại về nhà báo cáo lại tình hình thời gi­an gần đây.

“ Ba ba, ta muốn ăn bánh trôi.” Tang Vô Yên làm nũng.

“ Hảo hảo hảo, tiền tiêu vặt còn đủ không, nếu không ta ngày mai lại đi chuyển cho con để mua bánh trôi ăn.” Tang ba ba nói

Má Tang ngồi kế bên lải nhải, “Phí sinh hoạt hàng tháng của con mình còn nhiều hơn Tiểu Quỳnh nhà bên cạnh rất nhiều lần, ngươi còn sợ bát bánh trôi con cũng không có tiền mua.”

“ Nhưng mà ta chỉ muốn ăn bánh trôi nhân mè tự tay ba ba làm thôi.” Tang Vô Yên không để ý má Tang, tiếp tục làm nũng.

“ Ngày mai ta làm, tuần sau chú Dư của con sẽ đi họp trong thành phố, ta kêu hắn đem nhân bánh cho con. Nhưng mà con phải tự mình bao.”

“ Không muốn, ta muốn ba ba làm, ta nhớ ba ba, còn nhớ nhà.”

“Vậy……” Tang ba ba khó xử, “Yên Yên àh, không bằng con tuần sau trở về đi.”

“ Đi học thì sao?”
“ Khóa không nhiều, ta xin phép.”

“ Hồ nháo!” Má Tang một phen đoạt điện thoại nói,“ Vô Yên, con với ba ba con một kẻ xướng một người hoạ*. Hắn thương ngươi đến vô pháp vô thiên. Không nhớ đến chính mình còn là lão sư nữa, làm sao giáo dục học sinh.”

(* kẻ tung người hứng)
Tang Vô Yên hắc hắc cười.

Má Tang tiếp tục nói: “Vô Yên, tháng sau bắt đầu báo danh nghiên cứu sinh, ngươi có thể suy nghĩ thử coi là đi thi hoặc là vào xã hội đi làm. Con thật muốn thi thì nên chuyên tâm ôn tập, đừng đi ra­dio làm những chuyện không cần thiết nữa, mất nhiều thời gi­an. Còn nữa, không cần đặt hy vọng ở ba sẽ giúp con liên hệ với người ta. Con của một giáo sư danh tiếng trong B đại cần cái đơn cư nhiên đi cửa sau, đề tài này đúng là nói ra rất dọa người,”

“Uh.” Má Tang nói rất có đạo lý, Tang Vô Yên chỉ có thể gật đầu phụ họa.

Nhà khác đều là nghiêm phụ từ mẫu, nhà nàng là nghiêm mẫu từ phụ.

“Lời ta nói con đều nhớ kỹ chưa?” Má Tang hỏi.

“ Nhớ kỹ.”

“ Tiểu tử Ngụy Hạo kia, tuần trước gọi điện thoại đến nhà hỏi di động con, sốt ruột như vậy, ta xem chắc là có chuyện. Con nếu thực không muốn cùng người ta thì phải nói rõ ràng, bằng không về sau ba con và chú Ngụy làm sao sống chung.”

Cái gì mà bất quá, mẹ nàng nói chuyện chính là trực tiếp.

Giữa nàng và Ngụy Hạo là không có khả năng.

Thời tiết dần dần chuyển lạnh.

Khóa học không nhiều lắm, Tang Vô Yên mỗi ngày đều đi thư viện chiếm chỗ, ôn tập. Nhưng là, trừ bỏ cuối tuần đi hai ban học bổ túc, thời gi­an còn lại đều trong phòng ra­dio.

Kỳ thật, thi đối nàng mà nói không phải rất khó.

Theo lời Trình Nhân thì là: “Đừng nhìn ngươi bình thường đần độn, sọ não thiếu căn cân, nhưng mà học tập cũng không ngu ngốc.”

“ Học bổng hạng nhất của ta, bị ngươi dùng một từ không ngu ngốc để tóm lại, xem ra các ngươi đều thuộc loại không quá ngu.” Tang Vô Yên phản bác.

Tiết mục chỉnh hợp trong ra­dio. Nguyên lai tới sáu giờ, thời gi­an dành cho chuyên mục âm nhạc thịnh hành, bởi vì nghe đài tăng thêm và nhân khí Nhiếp Hi tăng vọt là nguyên nhân làm điều chỉnh.

Nhiếp Hi vẫn là DJ chính trong chương trình này, tương đối quen thuộc với người ở đây, hơn nữa tnhan6 tình cũng rõ ràng, thường thường có thể mời đến những người nổi tiếng có tiền cũng không mời được đến đến đây làm thăm hỏi.

Ví dụ như hôm nay, đến làm chương trình là ngôi sao A Quân — thần tượng cùa Tang Vô Yên.

A Quân theo nghệ đã nhiều năm vẫn không uấn không hỏa (mình nghĩ có lẽ là ko lên ko xuống), nhưng mà từ khi al­bum Bình minh màu xanh phát hành vào năm trước rất được yêu thích, mới nổi tiếng lại.

“ Một bài hát mang đến thành công lớn như vậy, bạn cảm thấy thành công này chủ yếu là đến từ nguyên nhân nào? Hoạt động tuyên truyền? Hay là sự cố gắng của bản thân?” Nhiếp Hi nói chuyện có vẻ tùy ý. “Như mọi người đã biết, trong nghề này bạn có tiếng chăm chỉ.”

A Quân cười cười, “Nhóm fan cũng là một trong những nguyên nhân đó. Sự giúp đỡ của công ty đĩa nhạc với ta rất nhiều, đương nhiên, còn muốn cảm ơn thầy Nhất Kim.”

“Uh, thầy Nhất Kim, tác giả lời bài hát Bình minh màu xanh.” Nhiếp Hi thuận miệng giải thích, để cho người nghe hiểu được.

“ Hắn thật sự rất tài hoa.” A Quân tiếp tục nói, “Ta biết ca khúc thầy Nhất Kim có tiền cũng khó cầu, lúc hắn cự tuyệt công ty đĩa nhạc, chúng ta đều tuyệt vọng.” A Quân trầm ngâm.

“Nhưng tuyệt chỗ phùng sinh *.” Nhiếp Hi cười. (*a` giống như là 1 việc nào đó mình tưởng chúng là việc bất khả thi nhưng cuối cùng lại được )

“Cho nên thực cảm ơn thầy Nhất Kim.” A Quân chân thành nói.

Đến lúc này, Tang Vô Yên mới nhớ đến, nguyên lai Bình minh màu xanh cũng là Nhất Kim viết, khó trách ngày đó lúc Libya vỏ sò vẫn cảm thấy tác giả kia rất quen.

Đại danh đỉnh đỉnh Nhất Kim, Tang Vô Yên nghe nói qua.

Gần hai năm, một bài hát của người này có thể làm cho một ca sĩ nổi tiếng. Nhưng mà làm người lại cực kỳ không phô trương, cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng, cũng cự tuyệt phỏng vấn của truyền thông. Không chỉ nói tuổi, tướng mạo, sơ yếu lý lịch, ngay cả nam hay nữ thì gần đây mới sáng tỏ.

Tất cả đều không phải nhờ có tin đồn mà ra sao.

Năm nay có một mỹ nữ, ở trên In­ter­ đột nhiên tuyên bố chính mình là “Nhất Kim” , sau đó công khai blog cá nhân. Hơn nữa, còn nói bản nhân và ngôi sao A Quân có một loạt “Chuyện xưa không thể nói”.

Lúc ấy chỉ có một cục đá nhỏ đã tạo ra ngàn tầng sóng lớn, giới giải trí bùng nổ. Thậm chí có trang web lấy nàng làm tin nóng, sưu tầm các tác phẩm của nàng.

Phóng viên giáp: “Vì sao lại gọi là Nhất Kim vậy?”

Mỹ nữ rụt rè cười: “Một là trong quá khứ có một câu chuyện xưa mơ hồ và ấm xãy ra với tôi, thời thơ ấu của tôi lại bị ảnh hưởng bởi văn hóa Hán, nhưng sau nhiều năm học tập ở nước ngoài với một ý tưởng về gi­ao thoa giữa hai nền văn hóa, vì vậy bút danh này dựa trên hai tầng nghĩa thành một ngày hôm nay.

“Quá khứ hiện tại là những câu chuyện vừa mập mờ vừa ngọt ngào đã xãy ra trong cuộc sống của tôi, quá khứ hiện tại là những gì mà tôi chịu ảnh hưởng từ văn hóa nước ngoài, là một thứ tư tưởng được tác động và tích góp sau nhiều năm du học tại nước ngoài,vì thế tôi đã biến hai tầng ý nghĩa này thành nghệ danh hiện tại. ( 一今 : vừa có nghĩa là hiện tại, hôm nay, lại là nhất kim như phần văn án mà tác giả giải thích.)

Ta không bít cái nào đúng nữa. hai đoạn trên ta tích góp từ google và những người bạn bít tiếng hoa. Dịch đoạn đó có mấy chữ mà mất hết một ngày của ta lun.

Phóng viên đáp: “ Rất giỏi a, hai chữ vô cùng đơn giản cư nhiên ẩn chứa tư tưởng sâu sắc như vậy.”

Kết quả bên ra mặt làm sáng tỏ sự thật cư nhiên là công ty đĩa nhạc của ngôi sao A Quân, mà không phải bên Nhất Kim.

“ Tin đồn nàng và A Quân chỉ là hư cấu.”

“ Các ngươi có chứng cớ gì sao?”

“ Kỳ thật rất đơn giản, nàng này là giả mạo, bởi vì Nhất Kim căn bản chính là nam nhân.”

Các phóng viên ồ lên.

“ Như vậy, có thể mời Nhất Kim tham dự hội chiêu đãi ký giả không?” Có phóng viên hỏi.

Người phát ngôn hơi buông lỏng ,“ Thực xin lỗi, này…… Chúng tôi bất lực.”

Lúc ấy, Trình Nhân bình luận: “Nam nhân này không màng danh lợi đến trình độ biến thái này.”

“ Ngươi mới là biến thái.” Tang Vô Yên nhíu mày, cư nhiên dám nói xấu thần tượng của nàng.

“ Ta đây là khen ngợi hắn đó.”

“ Ngươi cảm thấy sẽ có người lấy từ biến thái này để khen ngợi người sao?”–

---5---

Sáng thứ ba đại bộ phận mọi người ở ra­dio đều nghỉ ngơi, ngày hôm qua Tang Vô Yên lại để quên điện thoại di động trong ngăn kéo, vì thế một mình đạp xe đến phòng ra­dio.

Nàng đem xe đạp để bên ngoài rồi đi vào thang máy.

Kết quả, nơi đó còn có một người nam nhân đang đứng chờ thang máy.

Cư nhiên chính là chàng trai có đôi mắt mê người mà nàng đã từng gặp ở bên hồ. Nhưng lúc này sắc mặt hắn hơi nghiêm túc, trên tay cầm một cây trượng (gậy).

Một cây gậy màu đen làm bằng kim loại vừa nhỏ vừa nhẹ, nhìn rất bình thường.

Tang Vô Yên nghi hoặc, còn trẻ như vậy mà xài gậy?

Dáng người hắn rắn rỏi, nhưng nếu nhìn kĩ thì có vẻ hơi gầy, kết hợp với một khuôn mặt xinh xắn mang nét trẻ con, Tang Vô Yên cảm thấy một sự đối lập cực kỳ rõ ràng. Hắn đứng thẳng trước cửa thang máy, lẳng lặng chờ thang máy đi xuống, thế nhưng ánh mắt không hề có tiêu cự. Sau khi Tang Vô Yên bước tới, hắn lễ phép xê dịch một chút sang bên cạnh.

Tang Vô Yên thấy hơi kỳ quái, hậu trường ra­dio ngoại trừ người có nhiệm vụ, hầu như không ai vào, làm sao lại có một soái ca đến chỗ này ah, chẳng lẽ là đến để bàn việc quảng cáo?

Không biết có phải là cảm giác được mình bị Tang Vô Yên đang quan sát, hắn hơi nghiêng, Tang Vô Yên vội vàng thu hồi ánh mắt.

Nàng nhanh chóng qua đầu lại đây, nhìn thẳng màn hình thang máy không chớp mắt nhìn con số dần dần thay đổi, “9,8,7,……”

Lúc này điện thoại vang lên, hắn từ trong túi lấy điện thoại ra.

“Uh, ta tự mình đi lên trước, ngươi không cần xuống dưới.”

Không biết đối phương nói gì, hắn thản nhiên đáp: “Cột bên phải nằm phí trong, cái thứ hai, ta nhớ kỹ rồi.”

Sau đó tắt máy.

Một cuộc điện thoại ngắn gọn như vậy, thậm chí đơn giản đến nỗi khiến người ta cảm thấy có chút lạnh lùng, hơn nữa còn có hơi không kiên nhẫn.

Thật sự là chàng trai cực kỳ thiếu tính nhẫn nại, Tang Vô Yên nghĩ.

“ Leng keng–” Thang máy tới.

Hắn dừng một chút, giống như là nhường cho mình đi trước.

Ưu tiên nữ sĩ, đây là thiên kinh địa nghĩa (điều hiển nhiên). Tang Vô Yên không do dự đi vào trước, sau đó nàng xoay người ấn nút tầng trệt mới đột nhiên phát hiện, khi hắn bước về phía trước lấy cây gậy dò cửa thang máy, sau đó tay đỡ lấy khung cửa đi vào đến.

Tang Vô Yên đứng yên tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm.

Không ngờ hắn là người mù.

Gậy kim loại màu đen bình thường kia không ngờ là gậy dành chon người mù.

Trong hoàn cảnh này, lại nhìn ánh mắt hắn, thật là như dừng ở chỗ rất xa, không hề có tiêu cự. Một đôi mắt đen sóng duyên dáng, chúng rất đẹp, lại cái gì cũng không thấy……

“ Phanh” Một tiếng, Tang Vô Yên thấy trái tim mình co rút mãnh liệt, nói không ra cảm giác gì.

Tiếc nuối, thương xót, đồng tình, cảm thông, cảm thán…… dường như lúc ấy trăm ngàn cảm xúc đan xen lẫn nhau.

Nhớ lại buổi sáng ở công viên, lần đầu tiên gặp nam nhân kia, hắn ngồi bên hồ rất lâu, mắt nhắm lại. lúc ấy hắn ở đó làm cái gì vậy ? Là đang hết sức chuyên chú nghe thanh âm của thế giới này, hay là im lặng chờ ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt ấy?

Trong thang máy, Tang Vô Yên đứng phía sau hắn.

Tang Vô Yên vốn nghĩ rắng hắn sẽ kêu mình giúp hắn ấn thang máy, chờ nãy giờ cũng không thấy hắn mở miệng, liền chủ động hỏi: “Cần hỗ trợ không?”

Hắn dừng lại, hơi cúi đầu, sau đó lại nhìn thẳng vào phía trước, thản nhiên nói: “Không cần, cám ơn.”

Nói xong bốn chữ đó, hắn ngậm chặc đôi môi.

Tang Vô Yên bị cự tuyệt một cách không lễ phép như vậy, mày nhíu lại, dâng lên cảm giác không hài lòng, nhưng sự không hài lòng này lập tức bị bao phủ bởi sự đồng tình.

Nàng nhìn hắn nâng tay phải lên, sờ soạng hai hàng nút ở bên phải cửa thang máy. Ngón tay từ từ trên bề mặt kim loại, sau đó lại dần dần đi xuống.

Hai nút thang máy xếp theo chiều dọc, hắn sờ đến cột bên trong.

Thang máy đi lên trên, Tang Vô Yên không biết hắn có phải cũng muốn tới lầu hai hay không. Cho nên, tâm tình Tang Vô Yên bắt đầu khẩn trương.

Tay hắn rất nhạy, chạm được nút lầu tiên –12, hắn thoáng ngừng, lại tiếp tục di chuyển xuống dưới.

Nhìn ngón tay lướt qua dường như không hề vội, Tang Vô Yên đột nhiên nhớ tới điện thoại vừa rồi.

Hắn nói: “Cột bên phải nằm phía trong, cái thứ hai, ta nhớ kỹ rồi.” Đó là người kia giúp hắn miêu tả quá trình ấn nút thang máy.

Hắn đụng đến nút số 10, hắn dừng lại, không chần chờ ấn xuống.

Nhưng mà, Tang Vô Yên lại trợn tròn mắt, lầu 10 chính là nút không có đèn.

Thang máy trong ra­dio đặc tính chính là một nút sau khi ấn hai lần, đó bị hủy bỏ. Tang Vô Yên vừa rồi cũng ấn lầu 10, như vậy chắc chắn không nhảy lên.

Nam nhân không hề thấy nên nhẹ nhàng thở ra.

Tang Vô Yên nghĩ nghĩ, lại nhẹ nhàng vươn tay ra, đi vòng qua người hắn, sau đó lén lút một lần nữa “ấn” lầu 10. sau một loạt động tác, Tang Vô Yên tin tưởng hắn sẽ không phát hiện, mới yên lòng.

Tang Vô Yên vốn định thở dài, lại thôi, chỉ có thể cảm thán trong lòng, giống như làm trộm vậy. Nàng vô ý thức sờ sờ túi. không có chìa khóa.

“ Nha.” Nàng không khỏi sợ hãi than một tiếng.

Loại tạp âm này ở trong thang máy cực kỳ chói tai.

Hắn không hề động.

Tang Vô Yên che miệng lại, sau đó một lần nữa đưa tay vào túi, vẫn là không có.

Nàng nhíu mày, sau hai giây cực khổ nhớ lại, hình như nhớ ra quên khóa xe đạp, sau đó cái chìa khóa tính luôn chìa khóa xe đều đặt trong rổ xe đạp.

Tang Vô Yên nhìn qua màn hình mới đến lầu 6, vì thế vội vàng ấn cái nút lầu 7, chờ dừng lại, mở cửa lao đi, chuẩn bị thay thang máy khác xuống dưới.

Tang Vô Yên đang lúc sốt ruột chờ, vô tình nhìn nam nhân bên kia, thấy cặp mắt trong suốt chậm rãi biến mất ở cửa thang máy.