Phần mở đầu
Ballaloch, ScotlandTháng 12 năm 1810.JONATHAN NOTTWAY – Công tước đời thứ tư của Worthingstone – nhìn chằm chằm vào họng súng.Anh nghĩ đúng ra mình nên sợ hãi hoặc thậm chí là cảm giác như sắp tận thế. Nhưng thay vào đó, số phận lại đang giễu cợt anh. Kẻ tấn công anh chẳng phải là một tên giết người chuyên nghiệp hay một gã tá điền bất bình. Không hề, thật đen đủi làm sao khi "nó" chỉ là một cậu bé thậm chí còn chưa đủ tuổi cạo râu."Bỏ vũ khí xuống", anh ra lệnh. "Cậu đâu muốn bắn ta.""Có, tôi muốn." Nỗi thống khổ cùng sự kiên quyết hằn sâu trên gương mặt cậu bé. "Là lỗi của ông. Tất cả đều là lỗi của ông."Đôi tay cậu bắt đầu run run và Jonathan cố lùi về sau một bước. Chỉ cần mấy ngón tay kia siết chặt một chút, hoặc thậm chí, chỉ cần dịch một tẹo thì súng sẽ cướp cò."Vậy chính xác ta bị buộc tội gì?", Jonathan dịu giọng như thể đang trò chuyện với một con thú bị thương. Anh liếc nhìn quanh, không có người giúp việc nào ở gần đó. Không có người giữ ngựa, cũng chẳng có người hầu. Tất cả là do sáng nay anh đã la hét ầm ĩ bảo họ cút hết đi để mặc anh một mình. Và bọn họ đã thực hiện chính xác điều được yêu cầu.Nhiệt độ bên ngoài càng lúc càng giảm, một vài bông tuyết to tướng xuất hiện từ giữa trời. Jonathan đã buộc ngựa lại đằng sau, gần dòng suối đóng băng, vậy là cả cơ hội chạy thoát cũng chẳng còn."Ông biết mình đã làm gì chứ", cậu bé phun một bãi nước bọt. "Đốt nhà chúng tôi và giết hại những người khác."Dù Jonathan biết rõ việc thu hồi đất ở vùng Cao nguyên này, cả chuyện những người chủ đất cưỡng ép người Scot(1) phải rời khỏi ngôi nhà của chính mình, nhưng anh cũng chẳng thể làm được gì. Lý do khiến anh có mặt ở Scotland đơn thuần chỉ là vấn đề tài chính. Một năm trước, anh đã giành được quyền quản lý khu đất này, và giờ anh đến đây để giám sát ngôi nhà đổ nát được xây trên đó.(1) Viết tắt – Người Scotland.Tới lúc này, anh đã hoàn toàn hiểu rõ tại sao người quản lý đất lại cứ muốn tự mình làm đến từng việc nhỏ nhặt nhất." Ta không phải người đã đốt nhà của mọi người", Jonathan nói. "Và ta cũng không giết ai cả.""Người của ông đã làm chuyện đó", cậu bé khăng khăng. Nó đưa khẩu súng lên chĩa thẳng vào ngực Jonathan. "Nếu ông chết, việc đốt nhà cũng sẽ chấm dứt.""Ta không chắc cậu nghĩ ta là ai", anh nói với cậu bé, "nhưng ta cam đoan với cậu một điều, cậu đã nhắm lầm người rồi"."Ông là Bá tước Strathland", cậu bé đáp, mắt rưng rưng lệ. "Và tại ông mà mẹ tôi bị thiêu chết.""Ta không phải là bá tước", Jonathan nói. "Cậu đã lầm rồi. Ta chỉ đến để..."Lời nói tắt nghẹn cùng với tiếng súng.