Chương 1
Nàng, là một nữ sinh viên trường nữ diện mạo thực bình thường, thân thế cũng bình thường giống như bao cô gái khác đang ở độ tuổi trung học.
Nàng, không có khuôn mặt xinh đẹp xuất chúng, cũng không phải loại thu hút mọi ánh nhìn của mọi người, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn hé ra vẻ thanh lệ thoát tục giàu có linh khí , nhưng nàng nhấc tay, nhấc chân cũng toát lên hơi thở cao nhã .
Gia cảnh bình thường, nàng có hai người anh trai và một chị gái, ở nhà đứng hàng bé nhất, cũng bởi vậy nên được trưởng bối sủng nịch cùng yêu thương, đương nhiên các anh trai và chị của nàng cũng đối với cô em gái nhỏ nhắn dễ thương này hết mực chở che.
Về nhân duyên giao tiếp với bên ngoài thì tốt không chỗ chê a, bởi vì nàng đối với người ngoài đều luôn luôn tốt lắm.
Cá tính ôn hòa thiện lương, là cô gái ai gặp cũng yêu, rất nhiều người đều thích làm bằng hữu cùng nàng .
Duy nhất không được hoàn mỹ là, tình yêu của nàng vẫn đều thực không thuận lợi.
Chẳng lẽ đúng như lời mà nhân gian thường nói, những gì tốt thường không đến hai lần không? Bạn bè thì rất nhiều, tình thân thì ấm áp, chỉ thiếu mỗi tình yêu.
Nàng cũng không phải là người có sở thích tình duyên khác thường, chỉ là mỗi khi có ai theo, ban đầu thì rất thuận lợi, nhưng chỉ được một tuần tìm hiểu không biết vì lí do gì lại tan rã.
Nhanh nhất vẫn là buổi sáng mới đáp ứng, buổi tối đã nói lời chia tay, làm cho nàng phi thường đã bị đả kích, trò chơi tình cảm vẫn chưa kịp bắt đầu đã vội kết thúc.
Đã không biết là lần thứ mấy, liền ngay cả chính nàng cũng nhớ không rõ ......
Cho nên không nhớ tới , nếu đây là số mệnh của nàng , nàng cũng chấp nhận , bởi vì nàng không phải là loại nữ nhân ngốc nghếch khóc lóc ủy khuất van xin tình cảm của dối phương.
Nàng có nguyên tắc chính mình , vật không phải của nàng, nàng cũng sẽ không thèm tranh giành hay cưỡng cầu mà đạt được, nàng chính là người như vậy, lấy nàng nên lấy gì đó.
Tuy nói nàng cá tính ôn nhu, không thích cùng người tranh, nhưng như thế cũng không chứng tỏ là nàng nhu nhược, nàng có cốt khí, có ngạo khí, đừng tưởng rằng bề ngoài nàng ôn hòa là dễ ăn hiếp nha! Người tốt cũng là có tính cách riêng a , nên nói là, chỉ cần là mọi người sẽ có tính cách riêng.
Nhưng bản tính của nàng không cần nàng phải bộc lộ ra bên ngoài.
“ Hắc! Tiểu Linh.”
Bạn tốt Trần Viện Viện của nàng kêu lên.
“ Tiểu Linh?” thấy nàng vẫn nhìn ngoài cửa sổ như cũ, không phản ứng.
Lần này Trần Viện Viện trực tiếp động thủ dùng sức lay động thân thể của nàng, nàng mới đột nhiên hoàn hồn.
“ Nha? Bạn gọi mình sao?” Nàng, tên là Dạ Thủy Linh, ngay tại thời buổi khoa học hiện đại phát triển như thế này, mà cái tên của nàng xem như thực đặc biệt lại thực cổ điển , mà bằng hữu của nàng đều quen gọi nàng là Tiểu Linh.
“ Mình không phải gọi mẹ bạn!nếu không chắc bạn không thấy ai đang đứng trước mặt bạn đâu nhỉ?” Thấy nàng vẫn nhìn ngoài cửa sổ, kêu nàng vài tiếng cũng không có phản ứng.
“ a...... Ha ha......” Dạ Thủy Linh ngượng ngùng cười hai tiếng.
“ Bạn đang phát cái gì ngốc a?!” Thấy gần đây cô bạn này dường như hồn không ở trong thể xác mà cứ lơ lửng đâu đâu a.
“ Ác, không có cái gì đâu!” Nàng cũng không biết vừa mới ở hoảng thần cái gì, có thể là bởi vì chuyện cảm tình đi......
“ Rốt cuộc là bạn đã xảy ra chuyện gì? Thấy bạn gần đây thường hay như vậy, là vì chuyện bạn trai sao?” Bạn tốt lo lắng hỏi,” Hay là buổi tối không ngủ được phải không?” Bởi vì quầng đen dưới mắt của nàng càng ngày càng nặng .
“ Ừm, chắc là không ngủ được rồi! Luôn luôn chỉ tại giấc mộng......” Nhất tưởng đến hình ảnh trong mộng , làm nàng có chút sự khó thở.
“ Chỉ mộng? Là mộng gì a? “Trần Viện Viện tò mò hỏi.
Đối với câu hỏi của bạn tốt , nhưng chuyện như thế này làm sao nàng có thể nói thành lời? Nói nàng gần đây đều nằm thấy mộng xuân, nên mới đi học muộn? Không, nàng nói không nên lời, chuyện thẹn thùng như thế nàng tuyệt đối nói không nên lời.
“ A…. Cũng không quan trọng lắm đâu! Sau khi rời giường mình đã quên.” Nàng vòng vo kiếm cớ.
Dạ Thủy Linh nói lung tung nhìn Trần Viện Viện bài ra một cái lí do sứt sẹo.