Chương 1
Mùa hè năm 2015, gia đình Vy quyết định từ thủ đô chuyển về thành phố quê ngoại sống. Gia đình nhà ngoại của Vy bởi vì có truyền thống gia nhập quân đội thời còn chưa giải phóng, lại toàn sinh con trai nên hầu như chẳng ai còn sống, hay nói đúng hơn là chỉ còn mỗi bà ngoại. Trong trí nhớ của Vy, bà ngoại mờ ảo như có như không.Một phần vì Vy về quê lúc còn nhỏ nên không nhớ rõ, sau này lớn lên lại không còn thường xuyên về thăm bà nữa nên càng không nhớ. Khi đứng trước mặt bà, bà rưng rưng sờ bàn tay nhăn nheo đầy vết chai lên da mặt Vy, hỏi trên trường Vy tên là gì. Lúc đó Vy có xúc động muốn khóc. Khóc không phải vì bà già mà không nhớ tên cô, bà chỉ biết cô tên Cam, Vy nén nước mắt trả lời:
- Ngoại ơi, con tên Vy ạ.
Vy chỉ cao chừng một mét rưỡi, nước da mong manh trắng bóc và mái tóc đen tuyền làm cô đậm chất của một bé gái thành phố. Khi làm bữa tiệc tẩy trần, hàng xóm đều hết sức cưng nựng và yêu thích cô. Vy rất ngoan, luôn híp đôi mắt bồ câu khi cười. Ba Vy làm ở một công ty nhà đất, mẹ Vy ở nhà nội trợ để tiện chăm sóc bà ngoại còn kiêm thêm công việc trồng rau củ. Vy phụ giúp mẹ.
Thật ra Vy chỉ mới mười sáu tuổi đầu thôi. Độ tuổi mộng mơ.
Vy nhìn ra bọn con nít cùng khu không thích cô. Có một hôm Vy đứng ngẩn ngơ ngoài cổng, mấy đứa con trai sẽ có ý muốn rủ đi chơi công viên. Rồi cái ý định đó sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực bởi vì mấy đứa con gái sẽ lại bảo: "Chơi với cái con tiểu thư thành phố đó làm gì? Không khéo nó chạy nhảy có chuyện gì mẹ nó lại tới ăn vạ nữa. Mày không nhớ à? Ngày xưa có cái đứa..."
Mười sáu tuổi đã không còn là độ tuổi dạo chơi ngoài công viên nữa rồi.
Buồn không? Có, Vy buồn. Nhưng Vy chưa bao giờ nói ra hay than vãn với mẹ. Cô không muốn trở thành một con bé tiểu thư chỉ biết làm nũng. Mỗi chiều tối, bố trở về với gương mặt mệt mỏi, đôi bàn tay mẹ từ khi nào đã trở nên thô ráp và sần sùi, bà ngoại bắt đầu có chuyện nhớ có chuyện quên, Vy gần như trở thành sợi dây tinh thần duy nhất kết nối mọi người lại.
Vy nhận lời mẹ sang nhà cô Diệp ở cuối đường để cho một rổ rau cải mầm mới trồng. Lúc đi, trời đã buông xuống hoàng hôn, cô mang sẵn trong mình một chiếc đèn pin nhỏ đề phòng. Thật ra đèn đường ở đây sáng lắm, chỉ là món quà sinh nhật này luôn nằm trong túi Vy. Vy đã thuộc nằm lòng đường xá đi từ lâu, cô Diệp mời Vy ở lại ăn cơm tối nhưng Vy từ chối. Mẹ từng nói, nhận ân huệ của người khác có nghĩa là mình đang nợ người đó. Vy chẳng muốn trả nợ ai cả.
Vy rọi đèn pin trên đường nhựa, bật tắt không có tiết tấu, bước chân đi lộc cộc làm cô khá buồn chán, vì vậy Vy đã không về nhà ngay mà tạt qua con đường nhỏ bên cạnh. Cô thấy bọn nhỏ trong xóm cứ chạy đi chơi nhưng tuyệt đối sẽ không chạy ngang qua con đường này, nghe đồn ở đó có ma quỷ. Vy thì không sợ ma đâu, cô sợ mẹ nhiều hơn, nhất là lúc mẹ khóc. Và buổi tối hôm đó cũng là lần đầu tiên Vy gặp Nguyên.
Vy không cần phải soi đèn pin để nhìn rõ thứ gì. Ánh trăng đêm rằm và những con đom đóm như biết nhảy múa quây quần bên anh giống như có một thứ ma thuật nào đó tồn tại, giống như chúng là bạn của anh. Chàng trai tóc húi cua ngồi vắt chân trên cành cây cao, đầu lông mày không biết đang nghĩ gì mà hơi cau, hình như anh hơi không thích bị đám đom đóm làm phiền, lại không cách nào xua đuổi được chúng, đành miễn cưỡng bị chúng quấy rầy. Tất cả đều giống như một bức tranh hoàn mỹ.
Nguyên nhanh chóng nhìn thấy Vy. Khoảnh khắc đó còn kéo dài lâu hơn cả lúc Vy nhìn anh. Lần đầu tiên, Vy muốn tin tưởng lời của mấy cô chú hàng xóm một lần là mình xinh đẹp. Lần đầu tiên, có thứ gì đó nhộn nhạo trong lồng ngực như muốn chực bung ra bên ngoài.
- Sau này tớ có thể đến đây được không?
Vy là người chủ động bắt chuyện trước. Cô nhận ra đôi mắt anh khá lạnh lùng và anh có sự bài trừ đối với người lạ khi ở nơi này. Nguyên nhìn cô một lúc rồi nói:
- Được thôi, nếu cậu có thể leo lên đây.
Thật ra Nguyên vừa nhìn đã biết Vy là một cô bé ở thành phố lớn, loại váy này không bán ở đây. Dù nghe nói một lời thách thức có chút khinh thường từ anh nhưng Vy không hề nao núng, cô cười "Vâng" một tiếng thật vang rồi bắt đầu đeo đèn pin lên cổ để trèo cây.
Nguyên chỉ nói cho vui thôi nhưng ai ngờ cô bé này làm thật. Vy mặc váy nhưng leo cây không hề ngại ngùng chút nào, có lẽ bởi vì buổi tối nên tự tin hơn hẳn. Không khác dự đoán của anh là bao, Vy ngã chổng vó, đầu gối bị toát một mảng da thật lớn nhưng vết thương không sâu nên chỉ rơm rớm máu. Dù vậy cũng đủ làm cho Vy ứa nước mắt.
Nguyên biết thừa là cô khóc. Bọn con gái luôn khóc khi gặp phải chuyện này. Với lại, nhìn Vy cũng chỉ ngang tuổi mấy đứa con nít trong khu. Anh chống tay nhảy xuống, tiếp đất nhẹ nhàng và linh hoạt. Lúc này Vy mới nhìn rõ được Nguyên. Anh cao lắm, da ngăm đen và hơi nghiêm nghị.
- Nếu tớ leo lên được cái cây này, thì có phải sẽ được phép đến đây không? - Vy ngước đôi mắt đẫm nước nhìn anh, vẫn bướng bỉnh hỏi dù vết thương có bị nhiễm trùng.
- Tất nhiên rồi. - Nguyên thờ ơ trả lời. Không ai trong phường này đủ can đảm và đủ khả năng leo lên được cái cây này cả, chứ đừng nói đến một đứa con gái chân yếu tay mềm hơn cả đậu hủ như Vy.
Từ đó, mỗi ngày Vy đều có một mục tiêu mới, đó chính là tập leo cây. Sau khi về nhà, mẹ và bà ngoại phát hiện chân cô bị thương, Vy đã bị mắng một trận nên thân và bị cấm ra khỏi nhà vào buổi tối. Mẹ vừa bôi thuốc vừa mắng:
- Con gái con đứa chân để lại thẹo thì biết làm thế nào?!
Vy ngoan lắm, cô chỉ cười rồi không nói gì nữa. Dù vậy mỗi ngày ra khỏi nhà đều sẽ về trước năm giờ chiều. Luôn luôn vậy.
Khác biệt duy nhất là có những lần bị thương khác, những vết thương mới. Vy lén chôm bình thuốc của mẹ rồi lặng lẽ bôi. Ngã nhiều lần nên Vy tránh để bị thương ở những chỗ lộ liễu như cánh tay hay cẳng chân, khi ra ngoài sẽ hạn chế mặc đồ ngắn, còn lót thêm cả miếng đệm ở mấy khớp tay chân.
Dù là vậy, điều hụt hẫng nhất của Vy không phải là mãi không leo được lên cây, mà là từ ngày đó, cô không bao giờ gặp lại Nguyên nữa.
Nguyên nhân chắc là bởi vì cô phải về nhà trước buổi tối. Vy buồn rười rượi nhưng không phải vì thế mà bỏ cuộc. Thật ra Vy không cần làm những điều dư thừa này bởi vì tới hay không là quyền của mỗi người. Nhưng sâu thẳm trong Vy muốn hơn thế nữa, cô muốn tiếp cận Nguyên, muốn chứng minh cho anh thấy không phải cô gái nào ở thủ đô cũng mỏng manh và tiểu thư.
Vy tiếp tục chương trình học đang dang dở. Mẹ đăng ký nhập học cho cô vào một trường cấp ba trung bình của thành phố lại gần nhà, với thành tích trước đây của Vy, cô dư sức được nhận. Mẹ Vy không muốn con gái có quá nhiều áp lực, dù sao cũng không cạnh tranh khốc liệt như ngoài Hà Nội.
Ít nhất ở trên trường, mọi người đều là người mới nên nhanh chóng làm quen được với nhau. Vy không phải là học sinh chính quy được thi một cách bài bản nên dĩ nhiên không thể được nhận vào lớp giỏi nhất trong trường, cô được xếp ở lớp thứ hai. Ngồi cùng bàn với Vy là Ngọc. Ngọc được bầu làm lớp phó văn thể mỹ nhờ vào ngoại hình xinh xắn và tính tình hoạt bát năng động. Ngọc còn là cô gái hài hước và tốt tính. Khi nhìn vào nhan sắc của Vy, cô bạn đã than khóc nằm dài ra bàn:
- Đừng nói tớ xinh đẹp, so với Vy thì tớ có là gì đâu, đáng lẽ cậu phải làm lớp phó văn thể mỹ mới đúng.
- Đừng đùa, tớ không làm được đâu.
Người ngồi bên cạnh khác tổ với Vy cũng là một cô gái xinh đẹp, tên là My. Vy không học cấp hai ở đây nên không biết, khi còn học lớp tám, My dậy thì sớm đã được công nhận là một hotgirl chân chính, nổi tiếng đến tận bây giờ. My có nét đẹp của một cô gái châu Á, sắc sảo và điệu đà, mấy đứa con trai trong lớp đều chết đứ đừ vì cô bạn. Kẹp giữa hai cô gái xinh đẹp, mỗi ngày Vy đều được tắm trong mỹ cảnh.
Có điều mục tiêu chính của cô vẫn là học tập. Lấy học tập làm chính. Môn giỏi nhất chính là môn văn. Trưởng bộ môn văn, cũng chính là chủ nhiệm đội chuyên văn của trường thường xuyên gợi ý cô thi vào lớp chọn nhưng Vy từ chối. Lý do là cô không muốn chỉ tập trung vào một môn mà lơ là những môn khác. Tuy nhiên, học sinh lớp mười có hai cơ hội thi vào lớp chọn, một là sau kỳ thi học kì một, hai là đầu năm lớp mười một.
- Cậu thật không thích vào lớp chọn à? - Ngọc chống cằm tiếc nuối hỏi - Thật sự không thi?
- Ừ, không thi. - Vy buồn cười lấy cặp sách ở bên hông bàn, soạn sách vở của môn tiếp theo - Cậu thích thì hay là đăng ký đi.
- Thôi đi, tớ học văn không nổi. - Ngọc buồn bực vẫy tay, chớp hai mắt chăm chú ngắm Vy - Mặc dù ghét văn nhưng tớ thích nghe cậu đọc văn lắm. Thậm chí thầy dạy văn lớp mình mỗi lần học thơ đều gọi cậu lên bảng đọc. Mỗi lần nghe là tim muốn nảy mầm, thật đấy! - Ngọc phối hợp xoa xoa ngực trái.