Chương 1

Phần I: THỜI THƠ ẤU – Ngày đầu đến xứ người

Chiếc phi cơ cất cánh từ phi trường Nội Bài đáp xuống Narita, con bé lạ lẫm nghệt mặt ra nhìn khung cảnh phi trường xa lạ nhộp nhịp, những con người cũng lạ lẫm, họ nói thứ tiếng gì con bé không thể hiểu không giống như ở nhà bố mẹ anh chị hay nói, thứ gì cũng lạ...Con bé đã biết đọc rất khá nhưng cũng không thể đọc được những dòng chữ trên mấy tấm bảng lớn, con bé dường như cảm thấy một nỗi sợ hãi ập đến, nó nắm chặt bàn tay người phụ nữ đi cùng:

- Buông ra nào, bấu víu mãi

Con bé sững sờ hốt hoảng đánh rơi con búp bê nhỏ mà chị nó giúi cho nó lúc chia tay vì câu nạt chứa đầy sự gắt gỏng của người mà nó vốn quý mến, trước đây mỗi khi đến nhà nó chơi, có khi nào bà ấy mắng nó thế đâu, người đàn bà dứt tay con bé ra khỏi tay mình để kéo lê cái vali, lúi cúi nhặt con búp bê, con bé hoảng sợ lúp xúp chạy theo sau như sợ người đàn bà đó đi mất, bởi vì mọi thứ xung quanh nó đều lạ lẫm. Năm đó con bé mới 6 tuổi.

Ngồi trên chiếc xe bóng loáng, con bé cứ thích mê cái cảm giác êm dịu của nệm nhung, mọi thứ trong chiếc xe đều đẹp, con bé di tay sờ mọi thứ xung quanh nó, nhảy nhổm người nhún lên chiếc nệm êm ái vỗ tay cười, bỗng giật thót người vì tiếng người đàn bà đi cùng:

- Ngồi im, muốn chết hả, nghịch ngợm quá ai chịu nổi. Có tin ta đánh con không ?

Rón rén ngồi thu mình lại nơi góc xe, con bé sợ hãi nhớ ánh mắt dữ dằn và giọng nói hằn học của người đàn bà ấy. Nó ngạc nhiên và tủi thân, nó có làm gì đâu mà bà mắng nó thế, trước đây mỗi khi gặp nó bà rất dịu dàng, hôm nay cho kẹo, hôm khác cho quà, bà hay ôm nó vào lòng rồi chải tóc cho nó kia mà, bà khen nó xinh, bà hay dẫn nó đi chơi....Đôi mắt thơ ngây đầy hoảng sợ nhìn trân trối của con bé khiến người đàn bà chợt dịu giọng xuống :

- Ngồi đàng hoàng không khi thắng xe lại con sẽ té vỡ mặt, hiểu không?

- Dạ..

Căn nhà lộng lẫy hiện ra trước mắt con bé khiến nó há hốc mồm mà nhìn, đẹp quá, sang trọng quá, căn nhà to lớn khiến nó nhớ ngôi nhà bé tẹo của bố mẹ, đôi mắt to tròn của nó sáng lên lạ lẫm, tiếng một người đàn ông vang lên sau lưng:

- Thưa bà chủ mới về

- Ông thu xếp căn phòng cho con bé này chưa?

- Thưa bà đã xong. Ôi, cô chủ nhỏ đây hả bà, xinh quá.

- Thôi đừng nhiều lời, ông dẫn nó vào cho bà Migi tắm rửa thay quần áo rồi cho nó ăn uống, tôi đến xưởng, lát nữa tôi về nói rõ mọi việc, nhớ là không để nó phá phách lung tung, con bé này nghịch ngợm lắm.

- Vâng, thưa bà.

Nói xong bà quay ra chiếc xe, con bé chạy theo níu tay bà:

- Cho con theo với, con sợ ông có râu kia

- Vào nhà, nghe không, lát nữa ta về.

Con bé rụt cổ trước giọng quát lớn tiếng nghiêm khắc của người đàn bà, nó luôn là con bé biết vâng lời, nép sát mình vào cánh cửa nhìn theo chiếc xe màu đen bóng lộn rời khỏi khoảng sân rộng, khuất sau những rặng cây cao vút, một nỗi sợ hãi bao trùm lấy nó, len lén nhìn người đàn ông có bộ râu như kín cả mặt..

- Cô chủ, đừng sợ, ta không làm hại cháu

Quay mặt vào nhà trong ông gọi lớn:

- Bà Migi đâu rồi ra đây mau

- Vâng tôi đây ông quản gia, làm gì mà ông hét to thế?

- Bà chủ bảo bà đưa cô chủ vào tắm rửa và cho ăn uống, có vẻ con bé đói lắm rồi

- Hiểu rồi, ối giào con bé xinh quá, đi theo ta bé con

Con bé hoảng sợ nhìn người đàn bà lạ mặt với thân hình to như bức tường sừng sững đứng trước mặt đang chìa tay về phía nó, nó bỗng khóc thét lên vùng chạy trước cặp mắt kinh ngạc của cả hai người

- Này ông quản gia , tôi đáng sợ lắm sao mà con bé phản ứng ghê thế?

- Bà còn hỏi à, nhìn cặp mắt trợn ngược của bà tôi còn sợ huống hồ gì một con bé con

- Oài, ông còn không mau đuổi theo con bé, nhỡ nó lạc mất thì không yên với bà chủ..

Người đàn ông có bộ râu rậm hấp tấp đuổi theo con bé.

Về phía con bé, cứ hướng thẳng về phía khu vườn xanh um mênh mông phía trước mặt như muốn chạy trốn, trong lòng con bé chỉ có mỗi suy nghĩ, phải thoát khỏi người đàn bà to béo có đôi mắt trợn to hung dữ kia, vừa chạy vừa khóc vừa sợ hãi, bỗng đổ ụp lao thẳng cả người vào một ai đó chắn trước mặt, là ông râu rậm, con bé hoảng sợ vùng vẫy để thoát. Nhưng bàn tay cứng như sắt của ông quản gia đã giữ chặt lấy nó:

- Bình tĩnh nào cô chủ, ta không làm hại cháu đâu, ta là người tốt, là người tốt cháu hiểu không?

- Râu ông ghê quá, cháu sợ....

- Nhưng ta không làm hại cháu, thôi nào nín khóc đi theo ta, chắc cháu đói rồi

Thút thít nấc từng hồi một lúc sau con bé cũng ngoan ngoãn đi theo ông quản gia, nó nhận ra ngoại trừ bộ râu rậm, ông có một cái giọng rất ấm và ánh mắt của ông trông rất hiền, ngoài ra ông nói cái thứ tiếng mà nó vẫn thường nghe khi còn ở bên bố mẹ, bỗng nhiên con bé có cái cảm giác tin tưởng người đàn ông này, bàn tay nhỏ nhắn của nó nắm chặt ngón tay ông và bước theo.

Ông quản gia dắt con bé vào căn phòng nhỏ nơi cuối dãy lầu, đôi mắt con bé tròn xoe đầy ngạc nhiên , cái gì cũng đẹp, trong phòng là một chiếc giường bé bé trải khăn màu hồnǵ, bên cạnh là cái bàn và một cái tủ nhỏ cũng màu hồng, là thứ màu con bé rất thích, bên tay trái là cửa sổ nhỏ trông ra khu vườn đầy hoa violet đang nở rộ, rèm cửa cũng màu hồng...

- Phòng cháu đây, cháu thích không?

- Thích ạ, đẹp quá ông ơi!

- Thế ở VN cháu không có phòng à

- Dạ không, nhà cháu bé lắm không to như nhà này đâu, cháu ngủ chung với mẹ và chị, mà VN là đâu hả ông, còn đây là đâu? Lát ông đưa cháu về nhà bố mẹ cháu nhé, cháu giới thiệu ông với bố

- Ô hay con bé này, sao về được, ở đây xa nhà cháu lắm, đây là Nhật Bản

- Cháu muốn về nhà cơ

- Nào ngoan đi, không được khóc lát ông dẫn đi xem mấy con khỉ và nghe chim hót

- Ông nhớ nhá, không được gạt cháu

- Ừ, ta hứa..

Con bé thích quá nhảy lên giường nệm êm ái thơm tho nhún nhảy, nó quên mất sự sợ hãi có trong lòng, nó quên mất nỗi nhớ khi phải xa bố mẹ, xa anh chị....

- Nào, bây giờ thì ăn nhé

Con bé lại giật bắn người vì giọng nói oang oang của người đàn bà to lớn ban nãy xuất hiện ngoài cửa, nó hoảng sợ nấp vào sau lưng ông quản gia mà có cảm giác đôi chân run như cầy sấy, nó sợ người đàn bà này ghê gớm

- Này bà Migi nhỏ tiếng thôi, bà làm con bé nó sợ

- ha ha tôi nói thế là nhỏ lắm rồi đấy ông ạ, tập cho nó quen đi chứ, này bé con, ăn đi, lát ta quay lại mà chưa hết ta phét vào mông đấy

Con bé sợ hãi nắm chặt áo ông quản gia len lén nhìn bà Migi ra khỏi cửa, tim đập thình thịch

- Cô chủ đừng sợ, bà ấy lớn tiếng thế thôi nhưng tốt lắm, rồi cháu sẽ thấy

- Bà ấy không thích cháu, bà ấy làm cháu sợ...

- Không phải đâu cháu..

- Ông đừng cho bà ấy vào đây nữa nhé ông

- Đừng lo, bà ấy không ăn thịt cháu đâu, sau này là bà ấy chăm sóc cho cháu đấy, bà ấy nấu đồ rất ngon, cháu ăn thử đi

- Cháu ứ chịu, là ông cơ..

- Ta ư? Không được, công việc của ta rất nhiều, nhưng ta sẽ đến chơi với cháu khi ta rảnh

- Ông hứa nhé

- Ừ, bây giờ cháu ăn ngoan nào.

Tiếng xe hơi ngoài sân vọng vào căn phòng, ông quản gia hấp tấp đi ra, con bé vội vã chạy theo quên cả xỏ giày, nó linh cảm người đàn bà kia đã về, nó mong bà về lắm, nhìn thấy bà bước ra từ cửa xe, nó nhào tới muốn nắm tay bà, chợt nó sững lại suýt té vì cái hất tay của bà, khiến bàn tay nhỏ bé của nó buông lõng rơi xuống, bà nhìn nó lãnh đạm và lớn tiếng hỏi ông quản gia:

- Này ông Kirin, mọi việc trong nhà ổn chứ, con bé này ăn uống gì chưa?

- Thưa bà, đã xong, cô chủ ngoan lắm ạ

- Tốt, đi vào nhà, từ nay sắp tới cấm chạy chân đất ra đây nghe chưa Ngọc. Mà này, bắt đầu từ hôm nay ta gọi con là Yumi, quên cái tên cúng cơm đi nhé, hiểu chửa? Ông Kirin vào bảo mọi người trong nhà ra phòng khách chờ tôi.

- Vâng, thưa bà.

Con bé lầm lũi theo sau người đàn bà, cái cảm giác hụt hẫn và tủi thân vây chặt lấy nó, mắt nó cay cay, có một điều gì đó vỡ tan trong lòng nó, một cái gì đó thật khó diễn tả.

- Mọi người nghe đây, kể từ hôm nay con bé này sẽ sống ở đây, tên nó là Yumi, con gái nuôi của ta mang từ VN sang, nhưng không phải vì thế mà nó không làm gì, vài bữa nó quen mọi thứ trong nhà ta giao nó cho bà nhé Migi, dạy bảo nó cho tốt, một tháng sau ta sẽ đưa nó về Hokkaido. Xong rồi, ai việc nấy về vị trí hết đi. Còn Yumi, đi lên phòng của con ngay và ở yên đó.

Con bé vẫn ngẩn người ra nhìn mọi điều xung quanh, nó chẳng hiểu gì cả, nó cũng không hiểu vì sao mẹ nuôi nó gọi nó là Yumi, tên nó là Ngọc cơ mà...Nó bỗng sợ hãi giọng nói nghiêm khắc của bà, ngạc nhiên nhìn mọi người cúi gập đầu tuân theo lệnh bà rất cung kính.

- Yumi, nghe ta nói không hả, đi nhanh!

- Con...?

- Đúng, ta nói con đấy, từ nay con là Yumi, nhớ chửa?

- Tại sao ạ?

- Cấm hỏi, bây giờ về phòng, không được đi lung tung, ta bảo gì thì nghe đó, cấm thắc mắc, hiểu chửa? Sáng mai đi với ta sang sở di trú làm giấy tờ...

Con bé bước lầm lũi lên cầu thang về căn phòng người ta dành riêng cho nó, những gì mẹ nuôi nói nó chẳng hiểu gì cả, nó chẳng biết sở di trú là gì...̀, nó cũng chẳng thể hiểu tại sao nó phải mang cái tên là Yumi....tâm hồn bé thơ của nó chỉ biết một điều bà ấy khác nhiều quá, nó không còn nhận ra người đàn bà luôn âu yếm yêu thương nó ngày trước, một cảm giác hụt hẫn đọng lại nơi tâm hồn vốn nhạy cảm của nó, bỗng nhiên nó nhớ bố mẹ nó quá, nó nhớ ngôi nhà nhỏ nhưng ngập tiếng cười, nó nhớ chị nó, anh nó....Một cảm giác mất mát tủi thân khiến nước mắt nó trào ra, nó vốn là một con bé rất nhạy cảm....và khôn trước tuổi....ở nhà nó ai cũng bảo thế....nhưng nó mới tròn 6 tuổi ....

Ngày đầu tiên con bé đến xứ người............