Xưa, có một chúng sanh đang chịu quả khổ ở địa ngục. Trong cơn đau tận mạng, y van vái Phật luôn miệng: "Xin Ngài cứu con, cho con thoát khỏi cái chảo dầu sôi này. Làm thân ngạ quỷ cho đỡ khổ hơn".
Bụt và Diêm vương nghe lời van xin, mủi lòng cho y được như nguyện. Làm ngạ quỷ được vài hôm, y lại kỳ kèo:
- Xin Ngài làm phúc cứu cho con được làm thân súc sanh, một con chó cũng được, chứ ngạ quỷ... khổ quá trời ơi!
Y liền được mang thân một con chó tên là Nô. Nô lại than van:
- Hỡi ơi! Thân chó nào có sướng gì! Ước chi con được thân người... Gâu! Gâu!
Nô liền được như nguyện, mang thân một chị đàn bà xấu, bán ve chai, sống qua ngày. Chị ve chai lại rên rỉ:
- Trời Phật ơi! Khổ thân tôi. Xấu xí thế này sống chi cho thêm nhục! Ước chi tôi dễ coi một chút, để kiếm được một ông chồng mà nương tựa tấm thân liễu yếu. Hu! hu!
Chị ve chai lại biến thành một thiếu nữ khá mặn mà... và có vô số anh hùng rắp ranh bắn sẻ. Sau mấy năm kén cá chọn canh, treo cao giá ngọc, chị lên xe hoa với một người trong mộng. Mười năm sau chị lại than thở:
- Trời ơi! Chồng với con, ước gì tôi được như thời con gái, không có cả đống phụ tùng rắc rối, tui sẽ cạo đầu vô chùa tu quách. Ứ! Ự!
Cầu được, ước thấy, chị thành một tu sĩ. Người ta lại nghe Sư cô này than van:
- Ứ hự! Phải chi mình được "Sanh phùng trung quốc, trưởng ngộ minh sư" thì tu mới không ngán. Đàng này không ai chỉ dạy, tu gì mà chỉ thấy phiền với não.
Sở cầu hợp pháp này được chuẩn y lập tức. Sư cô được gửi vào một Phật học ni viện. Lần này các ni sinh bạn cô lại nghe cô kể lể:
- Học chi mà lắm thế! Học mà không tu thì như mang đãy sách nói ăn mà không no. Ước chi tôi được gặp một thiền sư, ở trong một thiền viện để vừa học vừa tu, tri hành hợp nhất... Hi, hi!
Bụt liền giúp cô... cô trở thành một thiền sinh trong một thiền viện "bất tác bất thực". Thiền sinh này thường chống cuốc than thở:
- Chèn ơi! Quanh năm chỉ thấy cào với cuốc. Làm mãi không có thì giờ để tu. Ước gì tôi được nhập thất để giải quyết sanh tử, nhất đao đại đoạn,... hừ hừ!
Bụt lại ra tay. Một cái thất được dựng lên cấp tốc. Một, hai, ba, bốn... thí chủ hùn tiền giúp cô an tu. Ngồi bó rọ trong thất, đương sự loay hoay suy tính:
- Phải chi có ai tu "dư" rồi mình ké vô để thành Phật thì sướng biết mấy. Sư cô chưa kịp ao ước thì bỗng bắt được cái điện tín của Diêm Vương gởi qua một cái răng sâu... và cả tiếng thì thầm của bọn quỷ sứ dưới âm phủ:
- Tâu Diêm Chúa, chảo dầu này hai đứa con chụm sắp sửa sôi rồi. Chừng nào Diêm Chúa lôi cái tên đại sư cô đó về đây?
Cước chú:
Xin hãy đọc câu chuyện này giống như đọc một cuốn sách thuộc loại "khoa học giả tưởng" vậy!
Trân trọng.
Trích: Vô Minh Từ Đâu Ra của Như Thủy, WP: Trí Đạt