--1-- Chương 1
Mưa táp vào cửa sổ tạo nên những âm thanh tí tách vui tai, như tiếng tằm ăn lá dâu trong kí ức của Lộ Chi Phán khi cô còn ở với bà ngoại.Thực ra, cô không còn nhớ rõ dáng vẻ của bà, chỉ ấn tượng bởi lưng bà rất còng. Ông ngoại mất sớm, khiến bà nảy sinh bất mãn với cuộc đời, lúc thì chê bai con trai không biết làm ăn, khi thì than phiền con gái không nhanh nhẹn, sớm tối chỉ biết trông coi lũ tằm. Đã nhiều năm trôi qua, tuy không còn nhớ rõ bà ngoại và mẹ trông như thế nào, nhưng kí ức của cô vẫn đầy ắp những hình ảnh tằm ăn lá dâu, đáng yêu và vui vẻ....Lộ Chi Phán mở mắt. Khoảng không tối đen bao trùm lấy cô. Ngoài kia, tiếng mưa vẫn cứ vang lên đều đặn. Gian phòng yên tĩnh đến mức đáng sợ. Cô lần sờ vị trí bên cạnh theo bản năng. Cô nhíu mày, bật đèn lên.Hai mắt nheo lại vì chưa kịp thích ứng với ánh sáng. Lộ Chi Phán yên lặng nhìn chằm chằm nửa giường trống trơn. Đã muộn thế này, anh ấy còn đi đâu?Cô trở dậy, xỏ dép rồi ra khỏi phòng ngủ. Cô bước đi rón rén, cố gắng không phát ra tiếng động, tránh làm bố mẹ thức giấc.Quả nhiên là ở phòng sách.Anh mặc chiếc áo mỏng, lặng yên đứng bên cửa sổ như thể đang chăm chú ngắm nhìn màn mưa ngoài kia. Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay lập lòe sáng. Lộ Chi Phán vô thức nhíu mày. Trước đây anh vốn không hút thuốc, hôm nay là vì sao?Thần sắc Giang Thiệu Minh lộ rõ vẻ tịch mịch và có chút khó tiếp cận, giờ phút này trông anh càng thêm cô độc."Sao anh lại đứng ở đây?" Lộ Chi Phán lên tiếng.Giang Thiệu Minh quay lại, mỉm cười nhìn vợ mình. Anh biết, nếu mình không có chút phản ứng nào đáp lại thì sẽ tạo cảm giác xa cách. Người khác thế nào anh không bận tâm, nhưng đây là vợ anh, anh không muốn cô cảm thấy mình quá khó gần.Giang Thiệu Minh dịu tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác, sau đó mới đi về phía Lộ Chi Phán, "Anh khó ngủ, nên sang bên này một lát. Sao em ra ngoài mà không mặc thêm áo?".Trời đã chuyển lạnh nhưng cô chỉ mặc chiếc áo ngủ rất mỏng."Em không lạnh. Tỉnh dậy không thấy anh đâu nên lo lắng."Giang Thiệu Minh lắc đầu, khẽ nhéo mũi cô rồi ôm eo cô trở về phòng ngủ.Lộ Chi Phán có thể cảm nhận được anh đang miễn cưỡng tỏ ra thân mật với mình.Sau vụ tai nạn xe, Giang Thiệu Minh rơi vào trạng thái hôn mê. Bố mẹ anh không thể chấp nhận nổi sự thật rằng con trai mình trở thành người thực vật. Vậy mà, vào lúc tất cả mọi người đều đã buông xuôi, anh bỗng tỉnh lại. Mất đi kí ức, Giang Thiệu Minh đã phải nỗ lực rất nhiều để tập làm quen với mọi thứ, đồng thời vun đắp tình cảm với người thân.Trở lại phòng ngủ, Lộ Chi Phán không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Chỉ có Giang Thiệu Minh vẫn thức. Anh lại nằm mơ. Từ một tháng trước, giấc mơ này đã xuất hiện và liên tục tái diễn. Trong mơ, anh thấy bóng lưng của một cô gái mờ mờ ảo ảo tràn đầy mê hoặc, khiến người ta tha thiết muốn được nhìn chính diện cô gái đó. Hôm nay, anh còn nghe thấy cả tiếng cười lảnh lót ngân vang như tiếng chuông bạc.Anh không muốn thừa nhận rằng bản thân bị ảnh hưởng bởi giấc mộng kì lạ đó. Mỗi lần tỉnh giấc, anh đều có cảm giác nôn nóng một cách khó hiểu.Giang Thiệu Minh nhìn người phụ nữ bên cạnh. Hình như cô đã ngủ say, nhịp thở đều đều. Anh ôm cô vào lòng. Đây là vợ anh, là người quan trọng nhất đối với anh kiếp này, là người sẽ bầu bạn bên anh suốt nửa đời sau, hơn nữa, hai người còn có một đứa con trai đáng yêu.Trong giấc mộng kì lạ kia, mặc dù anh chưa có bất cứ hành động nào vượt quá giới hạn, nhưng anh vẫn cảm thấy hổ thẹn với vợ mình. Anh không hề muốn mơ thấy những cảnh tượng như vậy. Ôm vợ trong vòng tay, cơ hồ cõi lòng trống trải như được lấp đầy, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Sáng hôm sau, khi Giang Thiệu Minh tỉnh dậy, Lộ Chi Phán vẫn đang ngủ. Anh nhẹ nhàng rời giường, thay quần áo rồi sang phòng của con trai, gọi thằng bé dậy. Thành Húc tuy còn ngái ngủ nhưng miễn cưỡng dậy theo lệnh của bố."Mẹ vẫn đang ngủ nướng hả bố?" Giang Thành Húc nói bằng giọng ước ao. Cậu nhóc vô cùng ghen tị vì mẹ có thể ngủ thoải mái, trong khi bản thân cậu luôn phải dậy sớm để tới nhà trẻ.Giang Thiệu Minh nhéo mũi con trai, "Nhanh thay quần áo rồi đi học!".Anh đích thân đốc thúc Thành Húc, cũng không để bất cứ ai giúp thằng bé thay đồ. Mặc dù tốc độ của trẻ con vô cùng chậm nhưng ít nhất cũng tập cho thằng bé thói quen chủ động làm những việc trong khả năng của mình.Thành Húc bũi môi, mặc quần áo và đánh răng rửa mặt xong, cậu bé theo bố xuống tầng trệt.Dì Lý giúp việc đã chuẩn bị bữa sáng đâu vào đấy. Vợ chồng Giang Trọng Đạt và Ôn Khả Vân cũng đã ngồi vào bàn. Nhóc Thành Húc chạy tới, gọi lớn: "Ông nội, bà nội!"."Chào Tiểu Húc!" Ôn Khả Vân tươi cười xoa đầu đứa cháu trai ngoan ngoãn.Giang Thiệu Minh ngồi xuống ghế, nói: "Vợ con đêm qua mất ngủ, không cần gọi cô ấy dậy đâu.""Sao thế? Trong người không khỏe à?" Ôn Khả Vân lo lắng hỏi."Không sao đâu ạ. Con muốn để cô ấy ngủ thêm một lát cho đủ giấc thôi." Giang Thiệu Minh cười đáp, sau đó quay sang nhắc nhở Thành Húc ăn cơm. Về phương diện ăn uống, Giang Thiệu Minh có phần nghiêm khắc với con trai. Trước kia, Thành Húc rất kén ăn, ông bà nội lại luôn chiều theo ý cậu nhóc. Nhưng hiện giờ, tất cả đều do Giang Thiệu Minh làm chủ.Nghe con trai nói xong, Ôn Khả Vân tủm tỉm cười. Bà lúc nào cũng mong gia đình hòa thuận, yêu thương nhau như thế, con trai và con dâu tình cảm mặn nồng, bé Thành Húc trưởng thành khỏe mạnh cả thể chất lẫn tinh thần.Ăn sáng xong, Giang Thiệu Minh đưa con trai đến nhà trẻ, còn ông Giang đi tập quyền. Hồi đầu, Ôn Khả Vân không thích chồng mình luyện thứ này, nhưng giờ ông Giang đã tập thành thói quen nên bà cũng ít phàn nàn, chỉ thỉnh thoảng ở nhà trêu chọc chồng mình vài câu.Chẳng mấy khi thấy bà xã đứng cạnh xem mình tập quyền, ông Giang liếc nhìn mấy lần nhưng không chủ động lên tiếng. Ông biết rõ bà có chuyện muốn nói. Quả nhiên không bao lâu, Ôn Khả Vân liền mở miệng: "Tôi đã bảo mà, con bé Chi Phán rất xứng đôi với thằng Thiệu Minh nhà mình. Ngày xưa tôi nói ông còn không chịu tin, giờ ông đã công nhận tôi có khả năng tiên đoán được sự việc chưa?".Giang Trọng Đạt nói với vẻ bất đắc dĩ: "Vâng, bà có mắt nhìn người sắc bén!".Thực ra ban đầu, Giang Trọng Đạt vốn không có thiện cảm với Lộ Chi Phán. Nhưng trong suốt bốn năm Giang Thiệu Minh sống thực vật, Lộ Chi Phán đã hết lòng chăm sóc cho chồng, điều này vợ chồng ông đều ghi nhớ trong lòng.Trước khi xảy ra chuyện không may, Giang Thiệu Minh là một người sôi nổi, hoạt bát, mê hoặc vô số phụ nữ. Những ngày anh nằm liệt giường, Lộ Chi Phán luôn ở bên cạnh, kiên nhẫn nói chuyện với anh, đọc sách báo cho anh nghe. Bình thường đã có y tá trông nom bệnh nhân, nhưng Lộ Chi Phán đều tự mình lau người và xoa bóp chân tay cho Giang Thiệu Minh. Ròng rã bốn năm trời như thế, thử hỏi có ai không cảm động trước hành động ấy? Giang Trọng Đạt vì thế cũng đã thay đổi thái độ với Lộ Chi Phán, hoàn toàn chấp nhận cô là con dâu.Ôn Khả Vân dương dương tự đắc quay vào nhà. Lúc này, Lộ Chi Phán vừa mới từ trên gác đi xuống, ngượng ngùng nhìn mẹ chồng, "Mẹ, con xin lỗi vì dậy muộn quá."Trong lòng Ôn Khả Vân vô cùng thỏa mãn về cô con dâu này, chẳng những ngoại hình xinh đẹp mà tính tình cũng rất tốt, vừa kính trọng bố mẹ chồng, lại hết lòng yêu thương chồng con. Có một cô con dâu như thế, bà đã cảm thấy mình "lãi to"."Nói gì thế! Muốn ngủ thêm thì cứ ngủ, phụ nữ chúng ta không như cánh đàn ông sáng bảnh mắt ra đã chạy đi lo công to việc lớn!" Ôn Khả Vân không quá để bụng chuyện này.Lộ Chi Phán cười, lần nào bố mẹ chồng cãi nhau, cô cũng thấy mẹ nói những lời này để châm chọc bố.Lộ Chi Phán đi ăn cơm, Ôn Khả Vân sợ cô ngồi ăn một mình sẽ buồn nên đi cùng. Sau bữa sáng, Lộ Chi Phán cũng không có việc gì để làm. Ông Giang là một người có tư tưởng khá bảo thủ, không muốn để con dâu nhà mình phải lăn lộn ngoài xã hội kiếm tiền. Lộ Chi Phán không muốn gây bất đồng với bố mẹ, hơn nữa, ngoài mấy công việc làm thêm khi còn là sinh viên, cô cũng không có kinh nghiệm gì cả. Cô vào làm dâu nhà họ Giang từ năm hai mươi mốt tuổi. Khi cô mang thai thì Giang Thiệu Minh gặp tai nạn, cô vừa tự lo cho bản thân, vừa chăm sóc chồng, sau khi sinh con, lại phải chăm sóc thêm thằng bé. Mấy năm tất bật giữa bệnh viện và nhà cứ thế qua đi, hiện giờ cô đã hai mươi sáu tuổi mà thậm chí không bằng một sinh viên mới tốt nghiệp.Thực ra, không phải là không có tiếc nuối, đối với Lộ Chi Phán mà nói, bao nhiêu năm ăn học coi như uổng phí. Thế nhưng, cô không muốn suy nghĩ quá nhiều về chuyện đó, bản thân nếu đã chọn lựa con đường này thì quá khứ dẫu thế nào đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.Đầu óc Giang Thiệu Minh hệt như một chiếc máy vi tính cấu hình cao. Sau khi một vài bộ phận trong công ti được anh quy hoạch lại từ đầu, hiệu suất công việc quả nhiên tăng lên đáng kể, anh đưa ra quyết sách cũng dễ dàng và nhanh chóng hơn. Giang Thiệu Minh không thích bắt bẻ hay trách mắng người khác, nhưng nhân viên trong công ti ai nấy đều kiêng dè và nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái. Nằm hôn mê trên giường bệnh bốn năm còn có thể tỉnh lại, hơn nữa chỉ trong vòng nửa năm đã nắm rõ tình hình hoạt động của công ti, chèo lái công ti gặt hái được lợi nhuận khổng lồ, thực sự là "quái nhân".Giang Thiệu Minh không phải tốn quá nhiều sức lực vào công việc bởi vì đã có một hệ thống phân chia cấp bậc rõ ràng trong công ti. Ngoài những vấn đề nan giải hoặc những hạng mục cực kì quan trọng cần anh phê duyệt ra thì hầu hết công việc đều giao cho những cá nhân cụ thể đảm nhận, hậu quả tự gánh vác, do anh thu hưởng hoa hồng. Vì thế, mọi người làm việc vô cùng hăng say, Giang Thiệu Minh cũng nhàn nhã hơn nhiều.Giải quyết xong sớm những việc cần làm, Giang Thiệu Minh lái xe về nhà. Lộ Chi Phán đang đứng trong sân, hơi khom người xuống thưởng thức hương thơm của một nhánh hoa, vẻ hài lòng trên gương mặt cô khiến người ta không khỏi say mê. Giang Thiệu Minh không muốn quấy rầy, mà cứ lặng yên nhìn cô. Rất ít khi anh ngắm vợ mình chăm chú như vậy. Trông cô lúc này như một bức họa, mái tóc đen nhánh khẽ đung đưa trong gió, bộ quần áo giản dị tạo cảm giác thanh xuân phơi phới. Lần đầu tiên anh phát hiện ra vợ mình là một mỹ nhân.Anh xuống xe, đi về phía cô.Lộ Chi Phán đang vuốt ve một bông hoa. Cô không đặc biệt thích một loài hoa nào cả, tất cả các loài hoa đều khiến cô muốn thưởng thức.Giang Thiệu Minh đi tới bên cạnh, ngắt một bông hoa nhỏ màu vàng, gài lên mái tóc cô.Lộ Chi Phán nghiêng đầu nhìn sang, hiếm khi thấy vẻ mặt anh nghiêm túc như vậy, thế nên cô không nói cho anh biết cài hoa lên tóc rất khó. Cô cười hỏi: "Hôm nay không bận à?""Ừ, không nhiều việc lắm." Do dự giây lát, anh nắm lấy tay cô, "Đi đón Tiểu Húc nhé!".Cô gật đầu, cô vốn đang định đi đón thằng bé.