Chương 1 - Đứa bé từ trên trời rơi xuống!!!!
- Chào mẹ. Con nhận được hộp đồ cũ của mẹ gửi rồi nhưng con phải đi gấp đây. Sắp vào giờ học rồi nên con cúp máy đây - Người thanh niên cao ráo vừa đi vừa nói, một tay anh cầm chiếc điện thoai ra rả nói chuyện với mẹ mình, tay còn lại ôm một thùng giấy nhỏ chứa vô số là những món đồ chơi cũ kĩ. Vọng ra trong chiếc điện thoại cảm ứng màu đen tuyền, giọng nói ủa người mẹ ảo não:- Nếu con ném những kỉ vật vô giá ấy đi thì Phí Quỷ (1) sẽ hiện ra đấy…
“BÍP”
Không đợi người mẹ nói tiếp, anh lướt trên màn hình tắt âm điện thoại. Chỉnh lại chiếc gọng kính trên mũi mình, nhìn về phía người công nhân dọn phế liệu mà nói:
- Phiền chú đem chiếc hộp này đi luôn ạ.
* * *
“Tôi là Park Chanyeol, 17 tuổi. Vì bố mẹ thường xuyên chuyển công tác nên tôi sống một mình ở ngoại ô”
- Phí Qủy là cái gì thế? - Chen dựa lưng vào tường, thắc mắc nhìn Chanyeol
- Tớ cũng chả biết nữa - Chanyeol xoay người ngồi xuống chiếc ghế màu hạt dẻ của mình, lôi chiếc cặp sách nặng nề để trên bàn, rút vài quyển tập ra, anh nói tiếp - Bố mẹ tớ vốn khác người mà. Hay phải gọi là trẻ con nhỉ? Hôm nay lại gửi cho tớ một mớ đồ cũ. Cậu có thấy thế phiền phức không? Cứ thế thì ở một mình cũng như không. Mà toàn thứ tớ không muốn…
- Hắt xì~~~
Chanyeol đột ngột quay mặt lại, nhíu mắt nhìn kẻ vừa mới phá hỏng câu chuyện của mình. Sát bên cạnh cậu, Soo ngồi ngay góc tường khẽ lau chiếc mũi của anh:
- Xin lỗi
- A, Soo! Hôm nay cậu lại mang cả một bịch kẹo cơ à? Cho tớ mấy viên được không? - Chen chống cằm híp mắt nhìn Soo, khóe môi cong lên thích thú. Soo gật nhẹ chiếc đầu, lần tay vào trong chiếc túi của mình nắm lấy những viên kẹo nhỏ màu xanh lá nhạt, chuyền chúng vào bàn tay của Chen, anh cười:
- Đây…
“ Kyung Soo thật kì lạ…”
- Này, sao cậu làm mấy chuyện như thế này? Cậu nhĩ có điềm lành xảy ra hay sao? - Chen bỏ một viên kẹo vào miệng, cậu lơ đãng hỏi. Đáp lại câu hỏi vu vơ của Chen, Soo mỉm cười. Chanyeol khẽ lướt nhìn khung cảnh trước mắt, anh im lặng khó chịu. Chen có vẻ nhớ ra là bên cạnh mình còn có một người, cậu quay qua nhìn Chanyeol, xòe bàn tay có mấy viên kẹo ra:
- Um, Chanyeol cũng thử đi này.
- Không thèm - Chanyeol lạnh nhạt trả lời, nói xong anh cúi người vùi vào đốn sách vở.
“Tôi thật sự…không muốn thử. Đừng hòng tôi làm bạn hắn”
* * *
Bước chân chậm rãi rời khỏi trường, men theo hàng vỉa hè màu xanh ngọc trải dài, Chanyeol sửng sốt nhìn đám đông tụ tập ngay trước chiếc cổng lớn của một tòa chung cư.
- Ai làm vậy nhỉ?
- Đâu biết?
Đám đông lao xao dữ dội, ngước đôi mắt nhìn theo hướng mà mọi người nhìn.
- Cái quái gì thế này…căn hộ của mình…bị vẽ đầy Graffiti (2)
Những hình vẽ nhệch ngoạc màu trắng đầy rẫy phía bên trong tòa nhà, lần theo hành lang của chun cư. Chanyeol men theo cầu thang đi lên tầng hai. Những tiếng ồn ào thảo luận về vụ việc vừa rồi vẫn không dứt, lâu lâu lại nghe lên những tiếng thảo luận nhỏ của vài người sống trong căn hộ:
- Ai làm thế nhỉ??
- Chắc bọn trẻ chứ ai.
- Trẻ con bây giờ toàn lãng phí thời gian làm mấy trò này.
Chanyeol khẽ cau mày, bực bội - “Đừng gộp tôi chung với bọn con nít“.
“KẸT”
Phang vào mắt Chanyeol là những hình vé trắng phếu kì dị đầy ắp phòng, anh ngẩn người, nghiến răng:
- Cái quái gì…thế này
- A - một giọng nói trong trẻo, cao vút vang lên thu hút sự chú của anh. Ngoảnh mặt tìm kiếm giọng nói ấy. Một dáng người bé xíu, đôi mắt to tròn hệt như một chú cún ngồi dưới sàn, tay còn cầm một viên phần trắng đang hí hoáy vẽ. Trong chốc lát, cậu bé dừng lại nhìn Chanyeol không chớp mắt.
- Ai…ai thế này? - Chanyeol trừng mắt nhìn vật thể lạ đang đứng bật dậy, đôi chân nhỏ bé động đậy rồi chạy ào vào lòng anh.
- Chanyeol!!!!!!!!!!!!!!!!
- “Ơ”
- Mừng Chanyeol đã về! - Cậu bé cứ thế ôm chặt cậu, đôi chân Chanyeol chịu không vững bật về sau, kéo theo cậu bé xuống sàn. Cả hai người ngồi như phỗng trên nền nhà.
- “Khoan đã”
- Em chờ lâu lắm rồi đấy. - Đôi tay vẫn không ngừng túm lấy Chanyeol, cậu bé mỉm cười không màng tới vẻ mặt đang thộn ra nây ngốc của anh:
- “Chuyện… chuyện gì thế này?”
* * *
- Cháu không biết thằng nhóc này là ai nhưng nó cứ làm phiền cháu. - Chanyeol kéo cậu bé lại và đẩy về phía cô chủ nhà, hằn học nói tiếp - Tự nhiên nó tới chỗ cháu … và vẽ lung tung lên mọi thứ. Bác giúp cháu được không ạ?
Cậu bé đứng sát bên Chanyeol khẽ ngước mắt nhìn anh, đôi tay ôm chặt một con thú nhồi bông đã cũ. Bác chủ nhà chỉnh lại chiếc kính lão trên mắt mình, bà dòm xuống phía cậu bé, nói nhỏ:
- Lạ thật! Đây có thể là con ai nhỉ?
Không nói không rằng, cậu bé chỉ ngón tay về phía Chanyeol đang đứng chống nạnh bên cạnh mình. Chanyeol trong chốc lát ngây người, đôi mắt anh dừng lại trên người cậu, ngạc nhiên không thốt nên tiến nào. Bác chủ nhà gương mặt xám lại, thét toáng lên:
- Cậu giỡn mặt tôi à??????????
(1) Phí quỷ: Là những hồn ma của những nười nghèo khổ, sốn lang thang và theo ám nhuwngc người phung phí tiền bạc, tình cảm...End chap 1...