Câu chuyện I

Vợ chồng chúng tôi giận nhau. Mà có gì to tát đâu. Tôi chỉ chở một cô bạn đồng nghiệp về nhà vì cô ấy hư xe. Trên đường đi, tôi có cười nói với cô ấy về mấy câu chuyện phiếm ở cơ quan. Thế thôi. Nhưng vợ tôi lại làm mọi chuyện phức tạp ra. Tôi nói:

- Trời sinh ra tui có cái miệng hay cười, hổng lẽ cưới vợ rồi thì tui không được quyền cười nữa?

Vợ tôi cay đắng:

- Tất nhiên là được chứ, anh mang nụ cười của anh sang mà biểu diễn cho cô đồng nghiệp thương yêu! Đi đi!

Cô ấy còn nói nhiều nữa, toàn những lời lẽ khó nghe. Mà thôi, đã khó nghe thì tôi kể ra làm gì. Cơn giận của tôi lớn đến nỗi căn phòng này không thể chứa vừa. Cô ấy đuổi tôi đi cứ như tôi là một kẻ ăn nhờ ở đậu chứ không phải là chồng cô tạ Tôi tức tốc dọn dẹp gối mền đem đi. Tất nhiên tôi không đem tất cả những thứ đó sang nhà cô bạn đồng nghiệp rồi. Ơn trời, tôi chưa bị cơn giận làm cho hóa điên. Tôi chỉ đem tất cả ra sân. Tối nay tôi sẽ ngủ ở ngoài này. Không thể nhìn mặt con người ấy (tức vợ tôi) một giây phút nào nữa. Tôi lục tung ngăn tủ để tìm lại cái võng cũ mèm của ba tôi để lại. Lâu rồi tôi không xài đến nó. Tôi mắc võng ở ngoài sân, nằm ngó trăng sao. Sao kín cả bầu trời, nhưng chỗ nào ở yên chỗ nấy. Hình như những ngôi sao chưa bao giờ biết mặt nhau? Thằng con tôi lò dò ra ngoài sân:

- Sao ba ngủ ngoài này?

- Ờ… ba ngủ cho vui - tôi trả lời.

Nó lại nói:

- Nhưng ở ngoài này lạnh lắm.

Tôi bảo nó vào ngủ đi, ba buồn ngủ lắm rồi, chỉ muốn nhắm mắt lại thôi. Tôi lại bảo nó đừng ở ngoài này, coi chừng ma cắn, nó bước thụt lùi:

- Ba không vô, ma cắn ba sao?

Tôi cười:

- Ma chỉ bắt nạt con nít như con thôi, ba lớn rồi, nó không bắt nạt ba được.

Thằng nhỏ nhìn cái bóng đen đen của cái võng lắc lư trên nền xi măng, ríu lưỡi:

- Ba ơi, cái gì vậy?

Tôi nhổm dậy:

- Để ba coi có phải ma không.

Nó đâm đầu chạy mất. Tôi nhớ lại lời nó nói: “Ở ngoài này lạnh lắm". Tôi co người trong chăn. Ừ, lạnh thật… Tôi nhong nhóng nhìn vô nhà, không thấy nó trở ra, chắc vợ tôi bắt nó ngủ rồi.

Hôm nay đã là ngày thứ hai tôi mơ những giấc mơ trên võng. Gương mặt cô ấy vẫn lạnh băng. Thế ra người ta vẫn chưa biết rằng người ta sai! Hình như hôm nay trời lạnh hơn cả hôm qua… Tôi tưởng tượng mình sẽ gõ cửa phòng và một nụ cười sẽ nở ra sau cánh cửa. Nhưng tôi biết rồi, cánh cửa đó vẫn im lìm. Tiếng gõ sẽ rớt ra ngoài.

Tôi giật mình nhìn thấy ánh mắt của thằng con trai lấp lánh sau cửa sổ và cố huýt sáo một điệu thật vui tươi.

Quái! Cái võng đâu nhỉ. Hôm qua tôi đã cất nó cẩn thận rồi mà. Không có cái võng, tôi gom mền gối nằm ngay cái ghế trong phòng khách. Thằng con tôi thò đầu từ phòng trong ra, lấm lét nhìn. Bóng đen đã tô đậm lên không gian. Tôi trở dậy châm thuốc hút. Đêm sao mà dài. Ước gì tôi có thể đốt thêm như đốt điếu thuốc trên taỵ Có tiếng động. Thằng con tôi rón rén đến gần:

- Ba không ngủ được hả ba?

- Ừ, phải mà có cái võng thì ba ngủ được.

Nó chìa cái võng ra trước mặt làm tôi kinh ngạc:

- Con tìm thấy cái võng ở đâu thế?

- Con giấu!

Nói rồi nó ù té chạy mất. Tiếng dập cửa vang lên. Hình như có cả tiếng mẹ nó cằn nhằn. Nó giấu cái võng. Vì sao thằng con tôi lại làm như vậy? Hổng lẽ nó nghĩ rằng không có cái võng thì tôi sẽ vào phòng ngủ cùng mẹ nó? Nhưng tôi đã không vào. Tôi đứng lên. Cánh cửa gỗ không có mắt, nhưng hình như nó đang nhìn tôi. Chân tôi rảo quanh cánh cửa không biết bao nhiêu bước. Có tiếng chân đằng sau khung cửa. Tiếng chân của vợ tôi? Cô ấy là người đã la hét tôi như đối với một đứa trẻ. Đêm ấy là một đêm im lặng. Cánh cửa gỗ cũng lặng yên. Còn tôi thì ngủ gục trên ghế.

Tôi tìm ra cái võng một cách dễ dàng. Thằng con tôi hay một người nào khác trong ngôi nhà chỉ có ba người này, sao không ai giấu cái võng nữa nhỉ? Tôi nằm lăn lăn trở trở trên cái võng cũ kỹ. Tẹt… Chết chưa! Nó rách! Thôi kệ, rách cũng không sao. Có chút đỉnh nhằm nhò gì. Tôi nhắm mắt, cố dỗ giấc. Nhưng không biết có phải cái võng rách không mà giấc ngủ tôi cũng rách bươm. Tôi chỉ biết vá víu những giấc mơ không lành của mình bằng những tiếng thở dài.

Hết ngày thứ tư tôi ngủ những giấc ngủ… tòng teng giữa sân. Có lẽ hôm qua đã quen dần nên tôi bắt đầu ngủ được. Kết quả của cái sự “ngủ được” ấy là bây giờ sáng bét tôi mới lóp ngóp tỉnh dậy. Tôi cuốn lại chiếc võng. Ơ hay! Cái chỗ rách… Cái chỗ rách từ tối bữa kia, hôm qua tôi lấy ra nằm mà không để ý đến… Nó đã được vá lại… được vá lại từ bao giờ thế? Tôi nhìn lại đường may rất khéo. Thằng bé nhà tôi chưa từng biết cầm kim. Như vậy là… Vợ tôi đang lui cui chuẩn bị bữa ăn sáng trong bếp. Thằng con tíu tít bên chân. Không có cánh cửa gỗ nào chắn giữa chúng tôi…