MỞ ĐẦU
Ông từng cho rằng tất cả đều đã đi qua. Đúng vậy, ít nhất từ bên ngoài nhìn vào, ông đã sống ở một thế giới khác rất nhiều năm. Hỉ nộ ái ố, buồn vui hợp tan của người phàm trần đều không có quan hệ gì với ông nữa rồi. Mà ngay cả thù hận đã từng như ngọn lửa lớn bùng cháy, giống như ma quỷ cắn nuốt thù hận của mình, cũng theo bức tranh bị phủ bụi kia cuốn đi. Hồi ức của ông cũng giống như phủ đầy bụi, ông gần như đã không còn nhớ rõ bộ dạng và tâm tình của mình lần đầu tiên đến nơi này vào hai mươi năm trước như thế nào. Ông cho là hồi ức kia sẽ không bao giờ bị chạm đến nữa, nhưng ông đã sai lầm rồi. Khoảnh khắc khi bức tranh kia được mở ra, lửa giận lại bắt đầu cháy rừng rực thêm một lần nữa, ở trước mặt nó, ngoại trừ run rẩy, mày còn có thể làm gì?