Chương 1

Băng Tâm mở choàng mắt dậy. Chiếc kim dài chỉ số sáu. Kim ngắn thì chỉ số bốn. Băng Tâm nói thầm trong bụng:

- Được rồi!

Lồm cồm ngồi dậy. Băng Tâm nhẹ nhàng bước xuống giường đi ra ngoài phòng. Cả nhà còn đang yên giấc. Vả lại hôm nay là ngày chủ nhật. Một ngày sung sướng trong tất cả các ngày trong tuần. Mọi người từ ba mẹ và các em có quyền ngủ cho thỏa thích. Riêng Băng Tâm hôm nay vì có hẹn, nên cần phải thức sớm, bằng không thì cô nương làm biếng này tha hồ mà đánh một giấc đến tận tám giờ mới thôi, chẳng phải siêng năng gì cho cam.

Nghĩ vậy Băng Tâm cười một mình và bước vào nhà tắm.

“Cộc… cộc…”. Có tiếng gõ cửa, Băng Tâm giật mình thót ruột. Ai lại kêu cửa vào giờ này, vả lại mấy ai lại chịu dậy sớm vào ngày hôm nay.

Băng Tâm ngừng xối nước thì âm thanh gõ cửa càng rõ hơn, càng dồn dập hơn, tim đập lung tung trong lồng ngực. Chắc có lẽ nhịp tim tăng lên gấp đôi, một trăm năm mươi cái một phút. Lồng ngực muốn vỡ ra. Băng Tâm cảm thấy khó thở hơn. Nhớ tới những hình ảnh quái dị mà con nhỏ Vân Hương đã từng kể cho mình nghe. Nhất là ở cái nhà này, có một con búp bê khá to của Băng Tú nữa. Thường thì người ta cho rằng ban đêm búp bê sẽ đi đi lại lại trong nhà như một đứa bé, không còng nghĩ ngợi gì nữa. Băng Tâm kêu lên:

- Á! Ma… ma.

Mở tung cửa chạy băng ra ngoài.

- Ái! Cái chị này làm gì mà xô ngã cả em vậy!

Minh Hoàng vừa lồm cồm ngồi dậy. Mặt nhăn nhó kêu lên.

- Đồ quỉ ! Là em hả?

Minh Hoàng cười khì khì:

- Chị Băng Tâm! Vậy mà em tưởng phen này cả nhà phải phục em sát đất luôn!

Hai chị em làm mọi người giật mình thức giấc.

Ba mẹ luống cuống chạy xuống, ngơ ngác hỏi:

- Chuyện gì mà om sòm vậy?

Băng Tú nhìn chị hai kêu lên:

- Sao chị mặc áo không gài cúc lại?

Băng Tâm lúc bấy giờ mới hoàn hồn nhìn lại mình.

Trời ơi! Một sự thật vô cùng tệ hại. Băng Tâm không hề cài lấy một cái cúc áo nào. Thậm chí…

Minh Hoàng lấy tay che mắt lại kêu lên:

- Khủng khiếp! Ôi khủng khiếp.

Băng Tú thì cười khúc khích.

Mẹ bước lại phụ cài cúc áo cho Băng Tâm và nói:

- Hôm nay, con sao vậy?

Ba vẫn nghiêm mặt nhìn Băng Tâm và Minh Hoàng hỏi:

- Chuyện gì đã xảy ra?

Minh Hoàng nhìn chị chẳng biết nói như thế nào. Băng Tâm nhìn mọi người, cảm thấy xấu hổ vô cùng. Ấm ức khóc và bỏ chạy về phòng.

- Minh Hoàng! Chuyện gì vậy con?

Mẹ đặt tay lên vai cậu bé, ân cần hỏi:

- Con nói đi! Đừng sợ, ba không la đâu.

- Con nằm ngủ, nghe có tiếng xối nước trong nhà tắm, ba mẹ thì đang ngủ, con đoán là có ai đó vào nhà mình, vì chị Băng Tâm đâu đời nào dậy sớm trừ khi mẹ gọi. Băng Tú thì không rồi, nên con quả quyết nhà mình có kẻ lạ, hắn ta muốn dò xét xem mọi người còn ngủ hay thức nên giả vờ xối nước đánh động. Bằng như không ai hay thì hắn sẽ dọn đồ nhà tạ Ngược lại thì hắn sẽ vọt ra ngoài.

Mẹ vẫn thắc mắc:

- Nhưng theo con tại sao hắn lại vào nhà tắm?

Minh Hoàng chỉ lên trên mái nhà.

- Đó mẹ thấy không, cái chỗ trống sẽ là nơi hắn vào và hắn ra.

- Nhưng theo con tại sao cửa nhà tắm lại khóa chứ?

Minh Hoàng làm ra vẻ thích thú và sự việc vô cùng hệ trọng:

- Tại mẹ không biết đó. Hắn phải gài cửa lại để khi mình phát hiện thì hắn có thời gian tẩu thoát chứ – Minh Hoàng vừa nói xong vừa cười khì khì: - Mẹ thấy con đoán có lý không?

Ba mẹ vỡ lẽ ra cười:

- Ừ! Con giỏi, thông minh lắm. Chính vì vậy mà chị Băng Tâm của con một phen thất kinh hồn vía. Ăn trộm đâu không thấy chị con phải ôm mặt khóc.

Minh Hoàng xụ mặt xuống:

- Tại chị Băng Tâm sợ ma chứ bộ. Nếu chị ấy mà dũng cảm như con thì đâu có chuyện gì đâu!

Từ nãy giờ, ông Phát nghe mà không nói gì. Ông vỗ vai thằng con trai mà nói:

- Nè! Gan dạ là tốt. Nhưng phải đúng lúc con ạ! Ba cái sách báo trinh thám thường đọc chỉ làm con khéo tưởng tượng thôi! Định lập công phải không? An tâm đi, con sẽ là một người đàn ông tốt. Ba mẹ mừng lắm. Bây giờ con phải lên xin lỗi chị hai đi! Tại con mà nó khóc vì xấu hổ đó.

Minh Hoàng cảm thấy phần nào hả dạ. Dù gì ba cũng hiểu cho mình. Nó cười toe toét, đứng nghiêm chỉnh, la lớn lên:

- Vâng! Con xin tuân lệnh! - Rồi vụt chạy đi.

Ba mẹ nhìn theo lắc đầu cười.