Chương 1 - sư môn bị hủy
Tây Cảnh Tiên Môn luôn là thánh địa Nhân tộc tu tiên hướng tới, từ lúc tổ tiên Khương thị dựng nên đến nay đã trải qua ngàn năm, bây giờ lại biến mất ở trong biển lửa đầy trời này, sao có thể không khiến người ta nghẹn ngào thổn thức."Tại sao?"
Một nữ tử áo đỏ cầm kiếm đứng thẳng ở trước sơn môn, nhìn sư môn bị ngọn lửa cắn nuốt, cũng không nhịn được nữa quỳ rạp xuống, trên mặt trắng nõn lẫn vết máu, mồ hôi và bụi đất, sợi tóc xốc xếch, nhưng vẫn không che giấu được dung mạo khuynh thành của nàng.
"Ngũ sư thúc, chúng ta nhanh đi thôi, nếu không chờ ma đầu kia đến sẽ không kịp nữa."
Một đệ tử áo trắng vừa dứt lời, trước ngực đã xuất hiện một lỗ thủng máu đỏ chót, thậm chí hắn còn chưa kịp kêu cứu đã ngã xuống đất, ngay sau đó vô số tên lông trắng bay vụt qua bầu trời tràn ngập khói dày đặc, đệ tử tiên môn không kịp né tránh người này tiếp ngươi kia ngã xuống vũng máu.
Nữ tử áo đỏ nghe tiếng từng mũi tên đâm vào tận xương cốt sau lưng, lông mi nàng hơi rung động, tay phải nắm kiếm nổi gân xanh, theo một tiếng gào lên của nàng, trong vòng mười thước chung quanh nàng, đột nhiên xuất hiện một kết giới mạnh mẽ, tạm thời ngăn cản mưa tên tiến công, chúng đệ tử tiên môn may mắn sống sót cũng được nữ tử áo đỏ che chở, nhất thời được an toàn.
Các đệ tử tiên môn áo quần nhếch nhác, sắc mặt khủng hoảng nhìn ngọn lửa hừng hực và mưa tên thế như chẻ tre bên ngoài kết giới, ánh mắt mỗi một người đều tuyệt vọng, bọn họ biết dù tu vi nữ tử áo đỏ có mạnh cỡ nào, cũng không ngăn kết giới này được bao lâu, quả nhiên, không tới một nén nhang, khóe miệng nữ tử áo đỏ đã tràn ra máu tươi.
"Ngũ sư thúc, sư thúc tổ..."
Từng tiếng kêu thê lương, nữ tử áo đỏ biết bọn họ cũng không muốn chết, bọn họ trăm phương ngàn kế không ngại cực khổ tới Tây Cảnh Tiên Môn cầu học đều muốn kéo dài tuổi thọ trường sinh bất lão, sao có thể nghĩ đến còn trẻ đã phải mất mạng ở đây.
"Cẩm Tịch, ngươi không cứu bọn họ được, từ bỏ đi."
Truyền âm ngàn dặm, giọng nói quen thuộc này, Cẩm Tịch nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống trong nháy mắt, thật sự là hắn? Cho dù tất cả sư huynh đệ đều nói cho nàng biết tất cả những chuyện này đều do hắn ở sau màn chỉ điểm, đáy lòng nàng vẫn giữ một tia hy vọng, kiếp này, chỉ có giờ phút này, nàng hi vọng tin tức hắn đã chết mười năm trước là thật.
"Không cứu được cũng phải cứu."
Cẩm Tịch không còn sức lực nói lời dư thừa, những lời này càng giống như tự nhủ, nàng có thể cảm nhận được nguyên khí vốn hao tổn trong cơ thể đang từ từ mất đi nhanh chóng, trước hết là mắt, tiếp đó là tai, mũi, ngũ giác từ từ biến mất, giống như hắn nói, nàng thật không chống đỡ nổi nữa, quay đầu lại, thật là ai nàng cũng không cứu được.
Giây phút kết giới sụp đổ, Cẩm Tịch cũng ngã xuống, thật may là nàng không thấy được khuôn mặt hoảng sợ tuyệt vọng của mỗi một đệ tử sau lưng, thật may là thân thể nàng cũng không cảm nhận được nỗi đau mũi tên xuyên tim, thật may là nàng cũng không ngửi thấy mùi máu tanh khiến người nôn mửa này.