Chương 1
CHƯƠNG 1 Tiêu Vị Ương cảm giác được hắn đang bị kẻ khác theo dõi. Trong khoảnh khắc, hắn chợt cảm giác được một đôi mắt, không, hẳn là có tới vài đôi mắt, từ trong góc tối vô định nào đó, luôn chăm chú quan sát, dõi theo từng nhất cử nhất động của mình. Tiêu Vị Ương thân là Hộ bộ Thượng thư đương triều, còn thuộc một trong những tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng. Mà Hộ bộ chủ yếu chịu trách nhiệm quản lý ngân khố quốc gia, cũng có thể xem như nắm giữ không ít thực quyền trong triều. Vừa lúc, Tiêu Vị Ương tính tình thanh chính liêm minh, cho nên, phàm là kẻ thanh chính liêm mình, sẽ có thời điểm bất tri bất giác đắc tội với người khác. Cũng vì hiểu được điều đó, bản thân Tiêu Vị Ương luôn luôn cẩn thận từng li từng tí. Người cẩn thận, mới có thể tự bảo vệ cho chính mình, mới làm nên chuyện lớn. Tiêu Vị Ương vốn không giống số ít quan văn chỉ lo đọc sách mà xem thường luyện võ. Ngược lại, từ khi còn rất nhỏ, hắn đã bắt đầu luyện võ, ban đầu cũng chỉ vì muốn cường thân, nhưng trên thực tế, võ công của người này vốn không kém bao nhiêu phần so với các vị tướng lãnh đầu triều. Nhờ đó, Tiêu Vị Ương có thể xác định chắc chắn rằng: Hắn đang bị kẻ khác theo dõi. Tiêu Vị Ương thật không nghĩ ra lần này hắn đã đắc tội với người nào, mà dưới trướng vị này lại có thể điều động được cả cao thủ đến theo dõi mình. Gần nhất, hắn chỉ liên can đến hai sự kiện, một là việc quốc sư vơ vét của cải của dân đen, tin tức này vốn luôn được phong tỏa trong nội bộ. Tiêu Vị Ương từ đầu đến cuối chưa đụng đến một đồng hối lộ, cũng không vì thỉnh cầu của Huệ phi nương nương mà chấp nhận thỏa hiệp, hắn chỉ biết chiếu theo quốc pháp mà thi hành. Một sự kiện khác, chính là gần đây nhất, hắn vừa trình lên Hoàng thượng một bản tấu chương, nội dung bên trong tiến cử phương sách chính trị mới do bản thân biên soạn. Mà Hoàng thượng đối với phương sách mới này của hắn xem chừng rất có hứng thú, cũng từng hướng một nhóm triều thần bàn luận vài điều luật bên trong, dù vậy tình hình lại không mấy khả quan. Bởi phàm là thi hành chính sách chính trị mới, đều có thể dẫn đến nhiều sự xáo trộn quyền lực của một số thành phần có liên can, cho nên đời này mới có câu “Dẫn lửa thiêu thân”, nếu những người kia muốn phóng hỏa, quá rõ ràng, Tiêu Vị Ương sẽ trở thành mục tiêu cho mồi lửa. Nhưng có một điều Tiêu Vị Ương khẳng định được, những kẻ theo dõi hắn vốn không có ác ý. Hắn là như thế nào mới đoán được sao? Vốn Tiêu Vị Ương đã làm quan được bảy năm, suốt bảy năm qua, hắn vẫn luôn giữ mình thanh liêm. Làm quan như hắn trèo được tới tam phẩm, hẳn nhiên bổng lộc không ít, huống chi phủ Thượng thư to như vậy, kém lắm cũng phải nuôi được vài kẻ tôi tớ. Mà phàm là tôi tớ, đều sẽ mang xuất thân nghèo khó, nếu không phải người ôn hòa nhã nhặn, còn được đi theo quan lớn, đổi lại Tiêu Vị Ương là kẻ linh tinh, bọn họ từ sớm sẽ giống như cáo mượn oai hùm, hoành hành ngang ngược, vơ vét của dân, sưu cao thuế nặng mà bỏ túi, hoàn cảnh sống tự nhiên sẽ chẳng túng quẫn. Chỉ là, Tiêu Vị Ương trước giờ vẫn luôn noi gương tốt, cho nên tôi tớ hắn cũng không giống loại người kia. Cho nên kinh tế của toàn bộ phủ Thượng thư thật sự phải thừa nhận là túng quẫn. Cha mẹ Tiêu Vị Ương vốn mất sớm, trong nhà cũng không có trẻ nhỏ phải nuôi, nhưng tôi tớ trong phủ của hắn lớn nhỏ đủ thành phần, đều là những kẻ phải nuôi sống gia đình. Cũng vì vậy, có đôi khi, Tiêu Vị Ương nhịn không được thấy hạ nhân của mình quá vất vả, sẽ lại vươn tay trợ giúp một chút. Hơn nữa, thường ngày đi dạo trên phố, nếu bắt gặp mấy chuyện tình không đành lòng, người này cũng lại ra tay tương trợ. Cứ như thế, Tiêu phủ tự nhiên rơi vào cảnh bần hàn. Mà Tiêu phủ bần hàn kia lại chính do Hoàng thượng ban tặng. Ngày trước, Tiêu Vị Ương từng bộc bạch bản tính hắn không ưa phô trương, bình sinh chỉ thích những nơi yên tĩnh, vì thế, cuối cùng, bản thân chọn cho mình một phủ trạch cũ để nương thân. Hắn ở trong phủ này cũng đã bảy năm. Bảy năm, Tiêu Vị Ương leo từ Hàn lâm lên được Thị lang, lại từ Thị lang cầm tới cái chức Hộ bộ Thượng thư này. Thâm niên bảy năm, bản chất Tiêu Vị Ương có lẽ vẫn luôn chính trực như vậy, nhưng mà bản thân cũng mài giũa được chút khéo léo đưa đẩy, nhưng trên thực tế, con người này vốn khéo đưa đẩy còn chưa đủ. Bất quá, cũng may mắn, hắn ở trong triều, khéo đưa đẩy thế nào đó đã qua được bảy năm. Khéo đưa đẩy, theo một góc độ nào đó đúng là mang hàm nghĩa xấu, nói theo những kẻ có văn hóa là chú ý quan sát ngữ chỉ của đối phương mà tùy thời nịnh nọt, nhưng trên thực tế, đối với người khác, cách gọi này lại như một lời ca ngợi. Kẻ khéo đưa đẩy, nhất định cần thông minh, có đầu óc, còn phải phản ứng nhanh nhẹn. Mà Tiêu Vị Ương chính là người nhanh chân lẹ tay. Lúc phát hiện có kẻ theo dõi mình, vừa đúng thời điểm hắn tan triều không lâu, đang men theo một con đường nhỏ trở về phủ. Khi đó, địch trong tối ta ngoài sáng, hắn không rõ kẻ đang tới là lành hay dữ, vì thế cước bộ trở nên gấp gáp. Mà võ công Tiêu Vị Ương có thể tính là cao cường, công phu dưới chân cũng không tồi, có thể xem thấy hắn di chuyển càng lúc càng nhanh. Nhắc tới cước bộ, Tiêu Vị Ương phát hiện kẻ đang theo dõi mình khinh công nhất định không thua kém, vì thế bản thân lập tức tìm cách lẩn vào một khu phố sầm uất. Cái này có thể nói là “ẩn ẩn vu thị” đi. Hòa lẫn vào dòng người đông đúc, một nhân vật nhỏ bé giống như hạt muối đem bỏ biển, muốn nhận ra cũng không dễ, cho nên không để mất dấu lại càng khó hơn. Tiêu Vị Ương chen người vào khu phố sầm uất, chẳng biết không cẩn thận thế nào, hoặc có lẽ bản thân hắn quả thực cố ý, đụng phải một tiểu tử gánh củi. Tiểu tử gánh củi kia lại mất thăng bằng, va vào một lão bá chống gậy trúc. Lại nói đến lão bá nọ bị xô sang một bên, gậy trúc trên tay cũng rơi xuống đất. Vừa đúng lúc gió thổi thế nào gậy trúc bắt đầu lăn ra xa, vì thế lão bá vội vàng cúi người xuống nhặt. Đang khi lão bá xoay người lại, tiểu tử kia cũng gấp gáp buông đống củi xuống, áy náy nói lời xin lỗi, còn đòi giúp ông nhặt lại gậy trúc. Lúc này, người đi đường xung quanh thấy thế cũng nối đuôi nhau theo giúp đỡ, vì thế khiến cho cả con phố nhỏ bỗng chốc trở nên xôn xao. Mà lực đạo ban nãy của Tiêu Vị Ương, tình cờ lại vừa thích hợp. Nếu quá nhẹ, với thân thể khỏe mạnh của tiểu tử gánh củi kia, có lẽ chỉ đủ giật mình một cái thôi, căn bản không đến nỗi mất thăng bằng khiến cho đống củi va vào lão bá chống gậy trúc. Ngược lại, nếu dùng sức tông mạnh, tiểu tử kia có lẽ đã ngã sấp xuống mặt đường, hoặc trực tiếp khiến cho gậy trúc của lão bá văng ra xa, cứ như vậy sẽ thành ra một trận cãi vã. Mà mấy màn huyên náo này lại là thứ Tiêu Vị Ương không mong muốn nhất. Bởi nếu xảy ra tranh cãi, mọi người thế nào cũng đem ánh mắt đổ lên người kẻ đầu xỏ khơi mào lộn xộn. Lúc đó, Tiêu Vị Ương ngược lại sẽ khiến hành tung của mình bị bại lộ, muốn tiếp tục trốn cũng khó. Hiện tại, chỉ có chút xôn xao nhỏ này, Tiêu Vị Ương liền lợi dụng thời cơ, thi triển khinh công tuyệt kỹ của mình lách vào một tửu *** xéo bên kia đường, lần vào trong một góc khuất sau cánh cửa, vừa vặn che giấu đi thân ảnh, rồi cúi đầu lắng nghe động tĩnh xung quanh. Cái gọi là động tĩnh, chính là thanh âm sinh hoạt bốn phía. Kinh thành người qua kẻ lại tấp nập, phố xá sầm uất, nào là tiếng người rao hàng, tiếng kẻ cò kè mặc cả, tranh cãi ầm ĩ, thanh âm chuyện trò lao xao, nơi đâu cũng có. Hết thảy những tiếng động hỗn tạp kia lẫn vào nhau, ồn ào đến nỗi khó mà phân biệt rõ được cái gì với cái gì. Nhưng, Tiêu Vị Ương vẫn có thể nghe được tiếng người đang hít thở. Người quang minh chính đại, có thể lớn tiếng nói chuyện, lúc đi đường gấp gáp, ngẫu nhiên xảy ra va chạm, cũng chỉ là mắng một tiếng, hô hấp vẫn giống như bình thường, bước chân sẽ không nhẹ hẫng như vậy. Mà kẻ theo dõi hắn, cước bộ nhẹ như lướt trên băng, vừa rồi vì đối phương di chuyển gấp gáp, nên hô hấp nhất định trở nên dồn dập, song vẫn phải cố đè ép xuống. Tiếng hít thở bị đè nén, khẳng định sẽ cực kỳ khẽ, lại rất chậm, nếu đang ở nơi khác, rất dễ dàng che giấu được hành tung, nhưng hiện tại hòa lẫn giữa địa phương đông đúc này, lại lộ ra rõ vô cùng. Theo dõi hắn đích xác có ba người. Vừa rồi, thời điểm hắn tăng tốc, có hai tên vì khinh công không tốt, hiển nhiên đã bị rớt lại phía sau, chỉ còn lại một trong số đó, tiếp tục đuổi theo. Ban nãy, lúc gặp phải trận huyên náo trên phố, Tiêu Vị Ương nhanh nhẹn thoát đi, người nọ trong nháy mắt đã để mất mục tiêu của mình. Tửu *** nơi hắn đang ngồi đặc biệt dành cho các phong lưu nhân sĩ. Dưới lầu quá ồn ào, những kẻ thích yên tĩnh sẽ không chọn ngồi chung với đám người ăn uống tục tằng dưới đại sảnh. Bọn họ lúc đến thường đi thành từng nhóm nhỏ, thuê một nhã gian, ngồi bên trong nhấm nháp một chút rượu. Cũng có kẻ đến đây một mình chỉ để uống rượu. Hầu hết những người này đều là kẻ có tiền, chỉ muốn ở một mình hoặc là bản tính ưa sạch sẽ, không thích giao tiếp quá gần gũi với kẻ khác. Thậm chí, có thời điểm phòng đã đầy khách, những người đến sau buộc lòng phải chờ đến khi kẻ tới trước trả phòng để đến lượt của mình. Vừa vặn, lúc Tiêu Vị Ương đến, vẫn còn đặt được phòng để quan sát. Hắn vừa đặt chân vào bên trong nhã gian, lập tức mở cánh cửa sổ hướng sát mặt đường, nhưng cũng chỉ dám hơi hé ra một chút. Mà xem chừng, đám người bên dưới cũng không mấy chú ý đến cánh cửa sổ chỉ khép hờ kia, dù sao vẫn còn nhiều cửa sổ trên lầu hai của khách *** đang được mở. Ánh mắt Tiêu Vị Ương đột ngột dừng lại trên người một nam tử. Cách ăn vận khá giản dị, lại có phần cẩu thả, tướng mạo cũng vô cùng tầm thường, đúng loại hình không bao giờ được kẻ khác chú ý. Có điều, Tiêu Vị Ương trong chớp mắt lại đặc biệt chú ý đến đối phương. Bởi vì người kia có chút quen mắt. Trí nhớ Tiêu Vị Ương chỉ cần gặp qua người nào sẽ không quên được, từ lúc còn nhỏ hắn đã có thể xem xong một quyển sách chỉ trong mười phút đồng hồ, sau đó thuật lại rất trôi chảy nội dung bên trong, mà với khả năng này, hiển nhiên có thể dùng để ghi nhớ mặt người. Gã nam tử kia, Tiêu Vị Ương khẳng định hắn đã từng thấy qua. Nhưng mà, gặp qua ở đâu mới được đây? Hắn chẳng cách nào nhớ được. Bởi vì đối phương bộ dạng rất bình thường. Bởi phàm là kẻ bình thường, đồng nghĩa có quá mười đầu ngón tay những người mang bộ dáng tương tự như thế, hiển nhiên ấn tượng để lại cho trí nhớ sẽ rất lộn xộn, đến thời điểm thực sự lục lọi lại, sẽ thành ra mò kim đáy biển, khó lòng mà phát giác ngay được. Có điều, tuy là người kia rơi vào giữa biển người nhưng vẫn được kẻ khác nhớ tới. Bởi vì, mảnh kim kia đích thị là tự đem mình bỏ xuống biển. Tiêu Vị Ương dõi mắt theo đối phương. Người nọ không đứng im lặng một chỗ, gã giống như một lữ khách bình thường, tùy ý dạo chơi xung quanh, lúc thì đứng bên quầy cây cảnh hỏi giá, chốc sau lại lững thững lượn đến bên một sạp bày bán ngọc bội, nhìn tới nhìn lui, rồi quay lưng bước lẫn vào trong đám người trên phố. Nhưng mà Tiêu Vị Ương biết, gã đang tìm một người. Mà người kia lại chính là Tiêu Vị Ương. Tiêu Vị Ương ngồi xuống, rượu hắn gọi cũng đã được đem lên. Tiêu Vị Ương vừa uống rượu, vừa trầm tư. Hắn lúc nào thì gặp qua người nam nhân kia nhỉ? Tướng mạo cùng khí chất nhìn thế nào cũng chỉ giống như những người nam nhân bình thường khác, ban nãy dù đã lúc cố hết sức lục lọi lại trong trí nhớ, nhưng vẫn chẳng cách nào tìm được chút ấn tượng đặc biệt nào về đối phương. Cho nên, người này xác định không phải nhân vật quan trọng trong triều, như vậy chỉ có thể là thủ hạ của vị nào đó. Vậy nhân vật phái người theo dõi hắn, là người phương nào đây? Uống rượu được một hồi, Tiêu Vị Ương quyết định hồi phủ. Bởi vì hắn biết, kẻ theo dõi mình đã mất mục tiêu, chắc chắn sẽ không ở lại chỗ này đợi thêm nữa. Hắn từ trước đến nay, chưa từng ở quá lâu trong tửu ***. Thứ nhất bản thân không dư dả cũng chẳng mấy khi rảnh rỗi, thứ hai tửu *** vốn là nơi dễ xảy ra ẩu đả. Thời điểm Tiêu Vị Ương quay về phủ, hết thảy đều bình thường trở lại. Mắt trông thấy hắn đã trở lại, quản gia theo đúng quy củ lại dài dòng giảng đạo, nói gì mà thời tiết dạo này trở lạnh, đại nhân ra ngoài đã không chiều mặc thêm áo ấm, vãn triều trễ như vậy sao còn chưa chịu về nhà, này thì đừng nên ở quá lâu bên ngoài, dễ gặp phải phiền toái linh tinh. Tiểu tư quét dọn trong sân nghe được tiếng bước chân của hắn thì hơi ngẩng đầu lên nhìn, sau đó lại cúi xuống tiếp tục công việc của mình. Hết thảy tựa hồ đều rất bình thường. Nhưng mà hôm nay Tiêu Vị Ương lại đặc biệt cẩn thận. Nhất định phải cẩn thận, hắn chợt nhận ra ngày thường bản thân bận đến nỗi không còn tâm tư chú ý đến những chuyện khác. Tỷ như việc lão quản gia lại nhiều thêm tóc bạc, lông mi rõ ràng cũng mọc dài ra thành màu trắng. Tỷ như tiểu tư kia lúc ngẩng đầu lên nhìn lén hắn thì mặt có chút đỏ. Điều này khiến Tiêu Vị Ương vì kinh ngạc mà nhíu mày. Tiêu Vị Ương đi tới thư phòng. Hắn lập tức cảm giác được có chút gì đó không thích hợp. Kỳ thực, thư phòng Tiêu Vị Ương trên căn bản không có chút thay đổi nào. Sách vở trên bàn vẫn được đặt đúng chỗ, cả chiếc bàn dài cũng như chưa hề bị xê dịch, ngay cả những thứ như đồ chặn giấy hay bút lông đều không có một li khác biệt. Nhưng mà, hắn vẫn có thể cảm giác có chỗ không đúng. Cũng có lẽ vì, thư phòng của Tiêu Vị Ương, cho tới bây giờ đều do tự một mình hắn quét dọn, cũng chưa từng cho phép người khác đặt chân vào. Đối với người này, thư phòng cũng giống như áo quần, cho nên trang phục một khi đã mặc trên người, cho dù chỉ dính một sợi tóc, cũng sẽ sinh ra cảm giác khó chịu vô cùng. Chỉ cần một sợi tóc dù chỉ rất mảnh kia nhưng để lại cảm giác như bị phóng đại lên gấp mười phần, khiến trong người khó chịu suốt cả ngày dài. Tiêu Vị Ương biết sách của hắn bị lật sang trang khác, hồ sơ trên bàn cũng từng bị kẻ khác kiểm tra qua, thậm chí ngay cả giường ngủ đặt trong thư phòng cũng được lục soát kỹ. Tuy vậy, hình như không mất thứ gì cả. Vậy có kẻ muốn tìm thứ gì ở chỗ hắn? Tiêu Vị Ương chau mày. Tiêu phủ vốn không đủ khả năng mướn thị vệ, nhưng không có nghĩa phủ của hắn chưa đủ an toàn. Thân làm quan to trong triều, lúc Hoàng thượng bổ nhiệm hắn vào chức vụ này, Ngài cũng đồng thời phái thêm vài cao thủ theo bảo vệ Tiêu phủ. Người có thể dễ dàng lẩn vào rồi thoát khỏi Tiêu phủ không để lại bất cứ tiếng động nào hẳn phải là một cao thủ, vì nếu chỉ cần một âm thanh rất nhỏ thôi, thì lão quản gia vẫn đi tới đi lui ngoài ngoại viện đã phải phát giác ra. Hơn nữa, người kia nhất định đã ở lại trong phòng này khá lâu mà chưa bị ai nhận ra, quả thật không thể xem nhẹ được. Cho nên, đôi mày Tiêu Vị Ương lại chau thêm một chút. Nhưng mà cũng chỉ là một chút mà thôi. Rồi lập tức lại giãn ra. Bởi vì hắn còn rất nhiều việc phải hoàn thành. Tiêu Vị Ương là con người luôn bộn bề với công việc, mọi lúc mọi nơi đều rất bận. Kỳ thực, việc của triều đình vẫn luôn như thế. Chỉ cần là kẻ chân chính có lòng, cung cúc tận tụy vì sự nghiệp to lớn của quốc gia, thì sự tình nhỏ cũng thành trọng yếu, mà chuyện đại sự sẽ hóa ra phức tạp. Bởi vậy, chỉ cần hắn mở mắt thức dậy, trước mặt vẫn luôn chồng chất công việc. Phàm là kẻ được sinh ra giữa đời này, ai chẳng muốn làm nên chút đại sự Cho nên, Tiêu Vị Ương thật dễ buông tha cho chút tiểu tiết kia. Tuy rằng, đây vốn chỉ là đôi chuyện nhỏ nhặt vô tình phát sinh trên người hắn, nhưng nếu đặt trong hoàn cảnh của đám bè lũ quan lại ưa xu nịnh, bọn họ cõ lẽ chột dạ sầu lo nửa ngày, thậm chí có khi phải đến vài ngày. Bởi vị trừ bỏ chính mình, bọn họ vốn không coi trọng thêm điều gì khác. Nhưng Tiêu Vị Ương lại chưa từng bận tâm điều này. Bởi bản thân biết, lai giả bất thiện, mà những kẻ kia đối với hắn cũng không có ác ý. Nếu bọn họ thật sự muốn hại người, sẽ ngay lúc hắn vừa hạ triều băng ngang một cái ngõ nhỏ ít người, liền lập tức động thủ. Nhưng đối phương lại không vậy. Lại nói đến chuyện thư phòng bị lục soát, đồ vật đều được xếp lại đúng vị trí cũ cho thấy người này vốn không muốn kinh động hắn, ít nhất bề ngoài là như vậy. Trên thực tế, tiểu tiết thì cứ để là tiểu tiết đi. Tiêu Vị Ương xét thấy thư phòng không bị xáo trộn gì, nên chẳng phiền suy nghĩ sâu xa. Ít nhất, tình hình trước mắt vẫn là chưa đến thời điểm cần băn khoăn, cho nên, hắn lật mở chồng hồ sơ trên bàn, rồi lập tức đắm chìm vào trong đó. Có điều, Tiêu Vị Ương bản tính quá xem nhẹ nhiều chuyện. Tỷ như hắn quên mất không kiểm tra đến giường ngủ của mình. Tối hôm qua, Tiêu Vị Ương thức trắng đêm lao lực làm việc, mãi đến rạng sáng mới chịu rửa mặt lên giường đi ngủ. Lúc dùng xong, hắn có bưng chậu nước ra đặt ngoài cửa, đợi đến sáng mai Gia Minh sẽ đến đem đi. Mà lúc ngồi trên giường lau tay, hắn lại vô ý bỏ quên chiếc khăn tay bên mép giường, rồi cứ thế ngủ mất. Thời điểm say giấc nồng, khăn tay kia bị mớ tóc hỗn loạn của hắn chạm đến, rớt xuống đất, sau đó lại bị gió thổi vào dưới gầm giường. Lúc này, khăn tay đương bị rơi dưới gầm giường kia lại không thấy đâu cả. Mà ở nơi nào trong kinh thành, lại có người đem khăn mặt này đặt bên mũi, tham lam hít lấy hương vị còn vương lại trên đó, rồi ngả người xuống giường, sau đó dùng món đồ vừa trộm về kia phủ lên cả mặt mình, lại đối với kẻ đang đứng trước cửa phòng chuẩn bị ban thưởng, “Tốt lắm, ngươi làm rất khá, đến trướng phòng lĩnh thưởng đi.” nhị > Mà cũng trong ngày hôm đó. Phong Vân tiêu cục Phương Độ Phong lại mất hứng. Bởi vì gã không lĩnh được tiền thưởng. Phong Vân tiêu cục chính là thiên hạ đệ nhất tiêu cục, đến ngay cả triều đình, thời điểm cần chuyển quân lương, có khi còn phải trông cậy vào bọn họ. Mà Phương Độ Phong thân lại là tiêu đầu, thêm nữa gã ở trong triều có thể xem như tương đối có thế lực. Bất quá, hiển nhiên, gã là dân đen, đành nhận mệnh làm thần. Điều đó đồng nghĩa, người chủ tử này, chắc chắn phải là chỗ dựa vững chắc cho gã. Mà hiện tại, chủ tử muốn gã theo dõi một người, như thế nào lại lạc mất. Gã thật sự kinh hãi. Hầu hết quan viên trong triều, cho dù là võ tướng, phần lớn đều là xuất thân danh môn. Cũng bởi vì cái xuất thân danh môn kia, hẳn nhiên sẽ cầu được thầy giỏi để theo. Nhưng con cháu danh môn vốn rất dễ dàng được làm quan, cũng vì thế, số kẻ chân chính có thể bì kịp với trình độ võ công vốn vô cùng ít. Cho nên, trừ bỏ một số ít tướng sĩ thường xuyên chém giết nơi sa trường, võ công của đám người còn lại căn bản kém rất xa so với những kẻ lăn lộn trong chốn giang hồ huyết vũ tinh phong. Lúc trước, gã từng theo dõi qua vô số người, gặp qua vô số chuyện sau lưng đám quan lại, cũng thu thập rất nhiều vật chứng. Nhưng hôm nay, gã thế lại tay không ra về. Mà người gã theo dõi, còn chính là Hộ bộ Thượng thư –— mỗi ngày vào triều, chỉ ở trong viện làm việc bàn giấy. Gã cư nhiên lại mất dấu người kia. Mỗi ngày, chủ tử sẽ tùy tiện phân công cho gã vài sự tình từ lớn đến bé. Mà mỗi ngày như thế, gã vẫn luôn hoàn thành xuất sắc. Gã mỗi ngày đều cho rằng, đối với chuyện lĩnh tiền thưởng vẫn là tuyệt đối chắc chắn. Mà hôm nay, gã cư nhiện lại mất người kia! Chủ tử cũng không trách cứ gì gã, chỉ tủm tỉm cười rồi nói, “Hôm nay không có tiền thưởng mua đồ ăn vặt nha.” Lời này càng khiến Phương Độ Phong thêm uể oải. Bản thân gã cảm giác như bị chủ tử lừa cho một vố. Phương Độ Phong bên này mất hứng, đằng kia một tên khác cũng chẳng cao hứng nỗi. Gã ta tên gọi Khuất Ngâm. Hôm nay, tuy rằng vẫn được lĩnh tiền thương, nhưng tâm tình lại vô cùng buồn bực, sắc mặt đen đến dọa người. Gã ta nguyên là một Tiểu huyền danh bộ, cho dù chỉ sót chút dấu vết rất nhỏ, đều sẽ bị người này truy được nguồn gốc, cuối cùng nắm bắt được tất cả những đầu mối có liên quan. Nhưng mà gã ta mãi vẫn chưa có tiếng tăm gì, cảm giác chính mình không tìm được đất dụng võ, cả người đầy tài hoa mà chẳng ai dùng đến. Nhưng hiện tại, gã ta đi theo chủ tử, cũng có thể xem như làm được không ít đại sự. Ít nhất, là bản thân gã ta, xem như đại sự. Khuất Ngâm thậm chí có thể liệt kê ra, trong triều đình, tính từ hàng quan tứ phẩm trở lên, ít nhiều cũng hơn phân nửa bọn họ đều có nhược điểm bị gã ta nắm trong tay. Người này thật ra không kiêu không nóng, thậm chí có vài thời điểm giống như diện vô biểu tình. Mặc dù hiện tại ở trước mặt chủ tử, gã ta cũng không hề mở miệng nói tiếng nào, nhưng thật tâm dốc sức làm việc, cũng phi thường bội phục người chủ này. Từ tận đáy lòng, Khuất Ngâm vẫn cho rằng nếu bản thân mình giống tuấn mã, thì chủ tử hẳn là Bá Nhạc, có thể dùng con mắt tinh tường mà phát hiện ra viên ngọc quý như gã ta, chủ tử chắc chắn phải tài trí hơn người. Mà hôm nay, gã ta rõ ràng bày ra một bộ mặt: Tôi mất hứng! Gã ta chau chặt đôi mày, sắc mặt tối đen, thỉnh thoảng giống như nhớ tới điều gì đó, khóe miệng lại khẽ run rẩy. Khuất Ngâm đi theo chủ tử đến nay đã được ba năm. Ba năm này, trong tay gã ta tìm được nhiều ít vật chứng, chỉ cần chủ tử ra đôi câu lệnh, dù cho là thứ rất khó tìm, người này đều có thể lấy được. Chủ tử luôn cực kỳ tín nhiệm gã ta. Thậm chí cũng vì quá tín nhiệm, nên đôi lúc còn thật sự giãi bày cả tâm sự trong lòng. Khuất Ngâm tuy rằng thực cảm động, nhưng không hoàn toàn đồng ý với việc làm này của chủ tử mình. Gã ta vẫn nghĩ, bản thân không thể thành thật với người khác, bởi vì đến thời điểm mình phạm sai lầm, chứng cứ tội trạng sẽ bất tri bất giác bị giữ lại trong lòng. Người với người càng thành thật với nhau, đối phương sẽ càng nắm giữ được chứng cứ phạm tội của mình. Mà chủ tử lại đối với gã ta bày ra tín nhiệm thật tình. Cách đây mấy ngày, chủ tử lệnh cho Khuất Ngâm điều tra Hộ bộ Thượng tư Tiêu Vị Ương. Gã ta thực sự bất ngờ. Hộ bộ Thượng thư Tiêu Vị Ương, làm quan bảy năm, hắn không tham tiền, không cá cược, không gần nữ sắc, ngay cả việc uống rượu cũng rất cho tiết chế, tựa hồ không tìm ra được chút tật xấu nào. Nếu thật muốn bới lông tìm vết đến tận gốc, chỉ có thể nói, hắn ngẫu nhiên có chút cố chấp. Hắn tựa hồ luôn luôn đường đường chính chính, quang minh chính đại, ngẩng mặt không thẹn với trời, cúi đầu chẳng thẹn với đất. Nhưng Khuất Ngâm không cho là vậy. Gã ta cho rằng, ngoài mặt càng giống người bình thường, sau lưng càng nhất định sẽ che giấu nhiều điều mờ ám. Giống như mặt trời rọi xuống nơi nào càng sáng tỏ, ở chỗ khác bóng tối sẽ càng thêm dày đặc. Vì thế, gã ta càng thêm dốc sức điều tra. Có thể nói, gã ta nhiệt huyết sôi trào. Nhưng mà điều tra đã gần một tuần, một chút dấu vết gã ta cũng không có. Thậm chí có thể nói, gã ta ngay cả tìm hiểu “gốc rễ” cũng không xong, đến cả một mảnh lá còn chưa đụng được đến. Gã ta quá mức kinh dị. Khuất Ngâm quả thật không ngờ được Hộ bộ Thượng thư Tiêu Vị Ương là con người như vậy, gã ta càng chưa tưởng tượng được trên thế giới này sẽ tồn tại một người không có chút sơ hở nào, vậy mà Tiêu Vị Ương chẳng chút tỳ vết nào lại đang hiện diện trước mặt mình đây. Tiêu Vị Ương năm nay hai mươi ba tuổi, không tham của cải, còn hay làm việc thiện, có thể nói, hắn so với Khuất Ngâm còn nghèo hơn. Người này cũng chẳng màng đến quyền lực, bởi vì địa vị hắn đã đủ cao, mặc dù, trên thực tế, so với chủ tử Khuất Ngâm, quyền hạn thế này vẫn chưa được bao nhiêu phần. Nhưng hắn ở trong triều cũng không tham lam, chẳng nóng vội tranh giành địa vị. Hắn không háo sắc, cũng chẳng phải người này ngón tay chưa từng chạm qua nữ nhân, chỉ là Tiêu Vị Ương luôn quy củ cùng nữ tử kết giao, người đầu tiên là con gái ân sư hắn, cũng chính là ái nữ của Tể tướng. Nhưng chung quy đều do người ta giới thiệu, lúc quen nhau cũng luôn quang minh chính đại gặp gỡ, thường chỉ nói chuyện đôi ba câu, mặt ngoài khách khí, cuối cùng nhận thấy không hợp nhau, song phương cùng nhất trí quyết định, sau đó để tùy nhà gái từ chối khéo cũng là giúp bên kia giữ gìn danh dự. Khuất Ngâm đến là líu lưỡi, đều là nam tử hai mươi ba rồi, hắn tuy cũng chưa có thê tử, nhưng cuộc sống gã ta chẳng thảm đạm được đến vậy. Này phải nói là một kiểu cuộc sống cấm dục. Khuất Ngâm cảm giác nếu đổi là mình, bản thân nhất định chịu không nổi. Trên thực tế, Khuất Ngâm vẫn cho rằng, chỉ không cần là cường lấy cứng đoạt, đến kỹ viện phiêu xướng căn bản chẳng có gì sai, ngươi tới ta đón, ngươi tình ta nguyện, chuyện tiền bạc hai bên cứ thỏa thuận đàng hoàng là được. Mà cùng lúc chủ tử của gã ta, còn là tấm gương sáng ngời, gần như mỗi ngày bên người luôn có mỹ nhân vờn quanh, tuy rằng để ý một chút sẽ phát hiện mấy người đó có hơi khác lạ. Khuất Ngâm thế mà vẫn chưa từ bỏ ý định, gã ta khăng khăng cho rằng Tiêu Vị Ương chắc chắn có chỗ hắc ám, hẳn phải có khe hở nào đó. Vì thế, gã ta muốn tìm cách lẻn vào Tiêu phủ. Nhưng mà kế hoạch này lại càng khiến cho bản thân thêm uể oải. Tiêu phủ tuy lớn nhưng lại trống hoác, kinh tế Tiêu phủ tuy thu nhập không tồi, nhưng chỉ có duy nhất một đầu vào, chính là bổng lộc của Tiêu Vị Ương. Tất cả chi tiêu đều sạch sẽ, rõ ràng, vừa xem đã biết, thậm chí ngay cả phòng bếp mỗi ngày ba bữa cơm, đều được ghi lại rõ ràng trong sổ sách, rượu uống nhiều hay ít một ly cũng viết xuống. Mỗi ngày Tiêu Vị Ương ở bên ngoài dùng bao nhiêu ngân lượng, cũng bị quản gia ghi chép đầy đủ. Căn bản giống như cố ý trình bày thật tốt để khoe cho người ta nhìn. Khuất Ngâm không tin ma quỷ. Gã ta càng không tin có người quang minh chính đại đến như vậy. Vì thế, Khuất Ngâm lẻn vào thư phòng của Tiêu Vị Ương. Trước kia, việc này đối với gã ta chỉ là chuyện cỏn con. Nhưng phàm là thư phòng, tuy rằng cất giữ rất nhiều thứ linh tinh, nhưng có một số thứ ắt hẳn liên quan đến vấn đề cơ mật của quốc gia, nếu không phải vạn nhất, Khuất Ngâm chắc chắn sẽ chẳng đặt chân vào. Bởi vì bản thân biết, kẻ biết quá nhiều chuyện đông tây, hẳn sẽ không sống lâu được. Lại thêm, mấy thứ kia, gã ta căn bản là đừng nên biết tới. Nếu đem về mấy món này, chủ tử tuy rằng nói là đối xử chân thành, xem gã ta như huynh đệ, nhưng mà bản thân lại cảm thấy, con người này thâm sâu không lường được. Nếu thực đến lúc nào đó đụng vào sự tình chẳng thể vãn hồi, chủ tử có thể sẽ đứng trước mặt Khuất Ngâm tủm tỉm cười sau đó liền giết chết gã ta. Còn chưa ra khỏi thư phòng Tiêu, Khuất Ngâm đã muốn tuyên cáo với thiên hạ chính mình thất bại thảm hại. Trừ hai điều: Thứ nhất, so với những thư phòng khác bài trí có chút lộn xộn, thư trác hỗn tạp đủ loại tông cuốn, có lẽ Tiêu Vị Ương vốn không để lão quản gia của mình đụng đến chuyện dọn dẹp trong này. Thứ hai, dưới gầm giường có đánh rớt một chiếc khăn tay, xem ra tính sạch sẽ của người này cũng không quá mức nghiêm trọng, đôi khi sẽ hơi lơ là. Ngoài hai điều này, Khuất Ngâm chẳng thu hoạch thêm được cái gì nữa. Mà sau đó, chủ tử nằm trên xích đu nghe gã ta trình báo công việc sau bảy ngày, rồi lại trầm ngâm một hồi thật lâu, biểu tình trên mặt thâm sâu không dò được. Khuất Ngâm vốn luôn đoán được dụng ý của chủ tử qua mỗi công việc được giao, nhưng duy chỉ có lần này, gã ta chẳng cách nào xác định được, cũng chính là lúc này đây. Chủ tử thế mà ra lệnh cho gã ta đi trộm chiếc khăn tay kia. Chú ý, chính xác là trộm. Khuất Ngâm cảm giác có phần nhục nhã. Tuy rằng lúc thu hoạch chứng cứ đôi khi cũng cần lấy đi vài thứ, nhưng bản thân gã ta chưa bao giờ cho rằng việc làm đó đồng nghĩa với “trộm” mà chỉ nghĩ nghĩ đó như một loại “thành tựu”. Nhưng hôm nay, chủ tử lại chỉ tủm tỉm cười mà nhìn thuộc hạ của mình, đôi con ngươi đen chợt lòe lòe sáng, còn đối với gã ta nói, “Ngươi trộm cái khăn tay kia về đây.” Rõ ràng, rành mạch, là một chữ “trộm”. Khuất Ngâm cảm thấy chính mình đã chuyển nghề thành kẻ trộm. Gã ta lại lẻn vào Tiêu phủ, lấy –— không, là trộm –— được chiếc khăn tay kia. Gã ta vẫn là luôn phục tùng lời nói của chủ tử mình. Nguyên nhân cũng vì bản thân luôn tín nhiệm chủ tử. Thứ nhất, Khuất Ngâm cho rằng chủ tử làm việc gì, đều có dụng ý của mình. Thứ hai, gã ta cảm thấy nếu chủ tử đã chú ý đến chiếc khăn tay kia, chứng minh nó vô cùng quan trọng. Cho nên, thời điểm gã ta –— trộm –— khăn tay, chính mình thật cẩn thận xem xét khắp nơi. Khăn mặt kia trừ bỏ hơi chút nhăn –— do thấm tí nước, hơi chút cũ –— bởi đã dùng tắm rửa một thời gian –— bên ngoài. Ngoài ra, gã ta không còn phát hiện thêm thứ gì bất thường. Lúc Khuất Ngâm nhẫn nhục đem khăn tay kia giao lại cho chủ tử của mình, gã ta hiển nhiên được người nọ ban thưởng. Phần thưởng này đích xác được nhận sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, cho nên bản thân cảm giác như thế là đương nhiên, không chút bất an hay thụ sủng nhược kinh. Lúc đó, Khuất Ngâm đổi lại sẽ càng chú tâm hơn, để tùy thời đoán biết được ý định của chủ tử mình. Nhất là lúc này đây, gã ta đang phải chịu đựng sự sỉ nhục thật lớn lao –— ít nhất bản thân cho là như vậy –— sau khi –— trộm –— được chiếc khăn tay,Khuất Ngâm cẩn thận quan sát chủ tử rốt cuộc ở trên đó phát hiện ra điều gì. Chủ tử bình thường vẫn cười tủm tỉm, nhưng lúc gặp đại sự, y vẫn luôn lạnh lùng. Mà thời điểm thường tỏ ra loại biểu cảm kia, chính là sau khi gã ta thu về chứng cứ, khóe miệng chủ tử sẽ kéo thành một mạt cười lạnh. Cho nên Khuất Ngâm lúc quan sát liền thật cẩn trọng, tập trung toàn bộ lực chú ý, mở to cả hai con mắt. Nhưng mà gã ta lại quá hoảng loạn rồi. Chủ tử không có giống thường ngày nghiêm túc nhận lấy vật chứng, mà rõ ràng chỉ cười tủm tỉm, rồi cười hì hì, cười toe toét, tươi còn hơn hoa, mà cũng là lần đầu tiên khen ngợi gã ta. Khuất Ngâm tuy rằng được khen, nhưng bản thân đối với cái cười tủm tỉm cùng lời khen kia của chủ tử lại cảm giác không thích ứng kịp. Sau đó, tiếp diễn một chuyện nữa suýt làm gã ta trật khớp hàm. Chủ tử anh minh thần võ, thâm sâu khôn lường, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, rõ ràng đây là lần đầu tiên, vui vẻ giống như con thỏ nhảy bật khỏi ghế rồi ngồi trở lại –—Khuất Ngâm đối với hành động nhảy bật khỏi ghế đứng thẳng trên mặt đất của chủ tử thật sự không hài lòng –— mà sau đó y càng giống hồ ly nhăn nhăn mũi đưa đến trước chiếc khăn tay kia mà ngửi –— Khuất Ngâm thật không hiểu được như thế nào chủ tử lại có thể làm ra loại hành động cực kỳ mất phong độ, làm ảnh hưởng đến hình tượng phong lưu phóng khoáng của mình đến vậy –— rồi đích xác là y há to miệng, tham lam hít hà mùi hương trên chiếc khăn tay kia –— Khuất Ngâm thật chẳng tưởng tượng nổi chủ tử lại có thể bày ra thứ biểu tình thõa mãn giống con ma men đánh hơi được mùi rượu –— sau hết, y đem khăn tay ụp lên mặt, còn khen ngợi gã ta, giống như đối phương vừa làm ra được một chuyện vô cùng đáng tán dương, rồi nhắm mắt lại tựa muốn tiến vào mộng đẹp –— Khuất Ngâm cho rằng đây là hành động cực kỳ không hợp lẽ. Thứ nhất, chủ tử như thế nào có thể ngủ trước mặt gã ta mà không chút đề phòng. Thứ hai, y cớ sao đem chiếc khăn mặt vừa trộm về phủ lên mặt, cái loại đồ vật rách nát này như thế nào lại cùng chủ tử đi vào giấc mộng. Thứ ba, y vì cái gì đụng tay vào mấy thứ đồ trộm cắp này, nếu dùng bạch ngọc không tỳ vết đặt lên mặt thì chẳng nói gì đi, ấy vậy mà, trên thứ đồ kia còn vương lại hương vị của kẻ khác nữa. Chủ tử là một người cực kỳ sạch sẽ, điều này khiến cho hình tượng bên ngoài của y càng thêm mấy phần thanh khiết, như thế nào lại chịu cho mùi hương của kẻ khác cùng mình hòa trộn cùng một chỗ chứ? Nhưng mà chủ tử đã vù vù ngủ tự bao giờ. Ngủ đến thõa mãn cực điểm. Khuất Ngâm cầm tiền thưởng, bày ra bộ mặt đen. Hôm nay bản thân vừa làm một chuyện khiến chính mình lại cảm thấy hỗ thẹn. Không chỉ có thế, gã ta còn bắt đầu hoài nghi, lúc trước vì cái gì mình lại đi theo chủ tử? Vừa nghĩ tới một loạt hành động ban nãy của chủ tử, khóe miệng Khuất Ngâm bất giác lại hơi run rẩy. Nhưng mà bản thân gã ta đương nhiên không phát hiện ra. Đăng bởi: admin